• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 5 END

23.

"Đều tại cô, đều tại cô nên A Nghiên mới không cần tôi!"

Bạch Ngưng vẻ mặt dữ tợn, thần sắc điên cuồng, bộ dáng có chút không bình thường.

“A Nghiên không thích cô, cô như thế nào có thể mang thai?! Đó là cục cưng của tôi mới đúng!"

Nói xong cô ta giơ dao lên, bị một người ngăn lại một chút, sau đó bị người đó đá văng.

Con dao trong tay cô ta cũng bị rút ra.

Là Sở Giác.

Sở Giác không để ý tới vết thương trên cánh tay, phản ứng đầu tiên là nhặt dao lên, sau đó chạy đến bên cạnh tôi thấy tôi không có việc gì, liền tiến lên khống chế Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng bị đè xuống đất, miệng còn đang chửi bậy những lời không sạch sẽ, có vẻ chật vật không chịu nổi.

Cùng với lần đầu tiên tôi gặp cô ta, bộ dáng tao nhã đoan trang như hai người khác nhau.

Tôi chưa hoàn hồn nâng bụng.

Trong trung tâm thương mại có người báo cảnh sát, bảo vệ cũng rất nhanh chạy tới.

Tôi được đưa đến bệnh viện để kiểm tra trước.

May mà không có vấn đề gì, chỉ là có chút sợ hãi.

Lúc Lục Nghiên và Thu phu nhân chạy tới, tôi vừa làm xong kiểm tra.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy sắc mặt Lục Nghiên trắng bệch.

“Em có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không? "

Lục Nghiên cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương không.

“Em không sao, Đình Đình vừa bảo vệ em, em không sao. "

Tôi ra vẻ thoải mái, khiến Lục Nghiên yên tâm.

Lục Nghiên thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn bạn thân tôi.

Thu phu nhân không nói gì, nhưng từ vẻ mặt của bà có thể nhìn ra được rất lo lắng cũng rất tức giận, cuối cùng bà vuốt lưng tôi nói : "Người không có việc gì là tốt rồi, về nhà trước, chuyện khác mẹ sẽ xử lý.”

“Mẹ, A Nghiên, con muốn đi thăm Sở Giác.”

"Con đại khái nói một chút chuyện đã xảy ra.Vết thương trên cánh tay Sở Giác, nghe nói còn cần khâu lại.Người ta cứu mình, con không thể ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.”

“Anh đi cùng em. "Lục Nghiễn đỡ lấy tôi nói.

Lúc tôi và Lục Nghiên đến phòng cấp cứu, Sở Giác vừa khâu xong.

Không muốn gặp hắn là thật, nhưng cảm tạ cũng là thật, hôm nay nếu không phải hắn đứng ra, rất khó tưởng tượng hậu quả có bao nhiêu đáng sợ.

“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ. "

Sắc môi Sở Giác có chút trắng bệch, vẫn giữ vững tinh thần nói chuyện với tôi.

“Hôm nay rất cám ơn anh. "Tôi thành khẩn nói.

“Tiện tay mà thôi, đừng để ở trong lòng, em không sao là tốt rồi. "

Sở Giác cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.

24.

Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết còn phải nói gì nữa, Lục Nghiên nhẹ nhàng nâng eo tôi, nói với Sở Giác:

"Cám ơn, sau này có gì cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng.”

Sở Giác nhìn động tác thân mật của Lục Nghiên đối với tôi, cười khổ một tiếng, đáy mắt rõ ràng có cảm xúc mất mát.

“Được rồi tôi không sao, anh mau đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi, hai người đừng ở trước mặt tôi show ân ái, thông cảm cho người bị thương một chút. "

Sở Giác ra vẻ thoải mái chỉ chỉ vết thương trên cánh tay.

Tuy Sở Giác nói không cần, nhưng Lục Nghiên vẫn nhờ Vương Trạch tới giúp chăm sóc.

Anh ấy đưa tôi về nhà, còn Thu phu nhân đến cục cảnh sát xử lý.

Ban đêm, tôi không thể tránh khỏi gặp ác mộng, lúc tỉnh nâng bụng kinh hồn chưa định, một thân mồ hôi lạnh.

Lục Nghiên ôm lấy tôi, vỗ về sau lưng tôi.

Tôi thuận thế khóc một hồi, giải phóng cảm xúc.

Khóc xong, Lục Nghiên rót nước ấm cho tôi uống, lại vắt khăn lông ấm lau mồ hôi cho tôi.

Lúc tôi ngủ lại, Lục Nghiên ôm tôi vào lòng, giọng nói có chút nghẹn ngào:

"Thật xin lỗi, bởi vì anh mà khiến em phải chịu tội lớn như vậy."

Tôi cực kỳ mệt mỏi cũng cực kỳ buồn ngủ, không có đáp lại liền ngủ thiếp đi.m

Ngày hôm sau, nghe nói cha mẹ Bạch Ngưng từ nước ngoài chạy về, cũng đưa ra bệnh án, nói Bạch Ngưng bị bệnh trầm cảm, là sinh bệnh mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Cha mẹ cô thậm chí còn đến công ty quấy rầy Lục Nghiên, đánh bài tình cảm, nói tốt xấu gì cũng từng là bạn trai bạn gái, nói cái gì một đêm vợ chồng trăm ngày ân, yêu cầu anh rút đơn kiện.

Bị Thu phu nhân chỉ thẳng mặt mắng chửi.

Thu phu nhân nói Bạch Ngưng thấy công ty anh vừa phá sản liền lập tức chia tay, không chút do dự rời đi.

Điều này vốn cũng không có gì đáng trách, nhưng Bạch Ngưng nhìn thấy Lục Nghiên lại một lần nữa đứng lên, đem tập đoàn Lục thị làm so với trước kia còn tốt hơn, cô ta lại trơ mặt trở về nói muốn hợp lại, Lục Nghiên không đồng ý cô ta liền muốn giết tôi, còn lấy cớ kích động.

Thu phu nhân nói, nếu như mỗi người đều lấy cớ mình có bệnh là có thể muốn làm gì thì làm, giết người phóng hỏa, vậy xã hội không phải loạn rồi sao?

Bà ấy tuyệt đối sẽ không rút lại đơn kiện!

Có thời gian lăn lộn, không bằng mời luật sư xem trận kiện tụng này nên đánh như thế nào đi!

Không chỉ như thế, sau khi mẹ Sở Giác biết được con trai bảo bối của mình bị người ta làm bị thương, khí thế hung hăng mời một đoàn luật sư, nói muốn cho Bạch Ngưng ngồi tù!

Sau đó, nghe nói Bạch Ngưng vẫn bị đưa vào tù.

Khi tôi mang thai được 5 tháng, An Hoà Toàn đã phá sản hoàn toàn.

Lục Nghiên không chỉ giúp tôi đem công ty lấy trở về, thậm chí ông ngoại tôi để lại cho tôi những nhà ở cùng đất đai, còn có đồ cổ, trang sức vân vân, đều lấy trở về.

25.

"Chuyện còn lại, em không cần quan tâm, anh sẽ xử lý tốt, em chỉ cần an tâm chờ sinh là được."

Lục Nghiên nói lời này với tôi, đang tỉ mỉ thoa dầu mang thai cho tôi.

Đứa bé trong bụng nhẹ nhàng đá anh một cái.

Đây là lần đầu tiên sau hơn một tháng, đứa bé động đậy.

Lục Nghiên và tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

Cục cưng rất lười, năm tháng cũng không nhúc nhích, đã từng một lần tôi cho rằng xảy ra chuyện gì, kết quả bác sĩ nói bé chính là tương đối lười, không thích nhúc nhích mà thôi, rất khỏe mạnh, bảo chúng tôi không cần lo lắng.

"Bà xã, có phải con bé động đậy một chút không?" mặt Lục Nghiên kích động đến đỏ bừng, anh ấy không để ý bụng tôi đang thoa dầu, liền đem mặt nhẹ nhàng dán lên bụng tôi nghe thanh âm.

Hai tay tôi chống sau lưng, cúi đầu nhìn Lục Nghiên vẻ mặt hưng phấn, lại nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Chiều hôm sau, tôi thấy một tin tức lớn.

Nhấn vào xem, là An Hòa Toàn, ông ta đã giết Liễu Quân.

Sau khi kinh ngạc hồi lâu, tôi gọi điện thoại cho Lục Nghiên.

Bên chỗ anh ấy rất ồn ào, khi nghe tôi hỏi chuyện này, anh ấy trầm mặc một chút, hỏi tôi làm sao biết, tôi nói tin tức bùng nổ.

Lục Nghiên dừng một chút, bảo tôi ở nhà không được chạy loạn, anh ấy lập tức trở về.

Chờ Lục Nghiên trở về, anh mới kể rõ mọi việc.

Chuyện này anh vốn định giấu tôi, sợ lúc tôi mang thai nghe được loại chuyện này ảnh hưởng không tốt, nhưng không nghĩ tới tôi thấy được tin tức.

Sau khi An Hòa Toàn phá sản, Liễu Quân liền đề nghị ly hôn.

An Hòa Toàn đương nhiên không chịu, Liễu Quân vì muốn thoát khỏi ông ta, liền trực tiếp nói với An Hòa Toàn chuyện An Nguyệt và An Bác đều không phải con ruột của ông ta.

An Bác năm nay sáu tuổi, là đứa con ông ta yêu thương và cưng chiều nhất, nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm ở trong miệng sợ tan.

Hiện tại Liễu Quân lại nói cho ông ta biết, bà ta sinh cho hắn hai đứa này cũng không phải con ruột của hắn, bảo hắn làm sao chịu được.

Thậm chí Liễu Quân vì kích thích ông ta ly hôn, còn trực tiếp nói ra chuyện mấy năm nay đào của ông ta không ít tiền cho nhân tình.

Liễu Quân chỉ là muốn ly hôn, không muốn bị liên lụy, nhưng bà ta không biết An Hòa Toàn ác như vậy, trực tiếp cầm dao gi.ết bà ta, thậm chí ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn.

An Nguyệt cùng An Bác đã sớm được Liễu Quân an bài đến một nơi khác, cho nên may mắn tránh khỏi khó khăn.

Lục Nghiên còn nói cho tôi biết, năm đó mẹ tôi khó sinh một xác hai mạng, không chỉ có Liễu Quân hại, An Hòa Toàn cũng góp sức, thậm chí cái chết của ông ngoại tôi cũng có liên quan đến ông ta.

Nhưng những chuyện này vẫn còn đang điều tra.

Sau khi nghe xong tôi thật lâu cũng không thể hoàn hồn.

Đây...... có tính là báo ứng không?

26.

Tôi mơ thấy mẹ tôi vào đêm hôm sau.

Bà vẫn là diện mạo năm đó, dịu dàng, xinh đẹp.

Bà một thân váy trắng, trong tay còn dắt một đứa bé trai.

Tôi khóc nhào vào trong lòng bà ấy gọi mẹ, nói tôi thật sự rất nhớ bà ấy.

Mẹ tôi dỗ dành tôi như khi còn bé, cười nói với tôi:

"Sắp làm mẹ rồi, sao còn trẻ con như vậy.”

Bà ấy nói bà phải đi, bà ấy đã thấy những chuyện tôi làm vì bà, bà ấy hy vọng tôi có thể buông bỏ tất cả, sau này đều vui vẻ, bà ấy nói bà sẽ ở trên trời nhìn tôi, bảo tôi không cần sợ hãi.

Bà một tay ôm ta, một tay sờ sờ đầu đứa bé trai, nói với nó: "Đây là chị của con.”

Giấc mơ cuối cùng của tôi là cậu bé ôm lấy chân tôi và ngọt ngào gọi tôi là chị gái.

Sau đó tôi liền bừng tỉnh.

Lúc tỉnh lại mặt đầy nước mắt.

Lục Nghiên đang lo lắng nhìn tôi, thấy tôi tỉnh, anh rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy nói tôi vẫn không ngừng khóc, còn nois gì đó, anh ấy lo lắng muốn chết, đang chuẩn bị đưa tôi đi bệnh viện.

Tôi nhìn thẻ bệnh án và áo khoác của tôi trên tay Lục Nghiễn, vừa khóc vừa cười.

Mọi khó khăn đã kết thúc, mẹ tôi cùng ông ngoại tôi chết, đích thực có tay An Hòa Toàn nhúng vào.

Năm đó, An Hòa Toàn là một gã nghèo, thấy mẹ tôi là con gái một, lại đơn thuần dễ lừa, cho nên dùng hết tất cả vốn liếng bắt được trái tim thiếu nữ của mẹ tôi.

Sau khi thành công ở rể, lòng người lại không đủ rắn nuốt voi, từng bước một đoạt gia sản của ông ngoại tôi, sau khi bị ông ngoại tôi phát hiện, trực tiếp tạo ra chuyện ngoài ý muốn giết ông ngoại tôi.

Sau khi ông ngoại tôi đi, ông ta liền quang minh chính đại đón Liễu Quân và An Nguyệt nuôi ở bên ngoài trở về, mẹ tôi khi đó mang thai em trai tôi, cả ngày buồn bực không vui, lúc sinh đau đớn, mà Liễu Quân và An Hòa Toàn vào lúc này lại xuống tay......

Trước khi An Hòa Toàn bị xử tử, muốn gặp tôi.

Tôi chỉ gửi cho ông ta một bản sao hộ khẩu.

Trên đây là tên mới của tôi,Đường Tinh Vãn.

Đường, là họ của mẹ tôi.

Tinh Vãn, là mẹ tôi năm đó đặt tên cho tôi.

Tôi đổi họ, đổi tên.

Làm cho An Hòa Toàn mất đi thứ mà cả đời coi trọng nhất.

Hắn không có người kế tục.

Bốn tháng sau, tôi bình an sinh hạ một đứa con trai.

Không phải đứa con gái trong mơ, mà là một đứa con trai.

Đuôi mắt của thằng bé giống như cậu bé trong mộng của tôi ngày đó, có một nốt ruồi chu sa nho nhỏ.

Tôi nhìn trong lòng mình đang ôm một cục bông nho nhỏ, đứa bé nhăn nhúm, chảy xuống nước mắt hạnh phúc.

Lục Nghiên hôn tôi, lại hôn đứa bé, cũng rơi lệ.

Sau khi anh đem bàn tay nhỏ bé của con trai đặt vào trong lòng bàn tay tôi, đem tay hai mẹ con chúng tôi bao bọc ở trong lòng bàn tay dày rộng.

Anh nói: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”*

*Ý nghĩa câu này là cùng nắm tay nhau cho tới bạc đầu.

(Hết)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hạnh Phúc Ngọt Ngào
  • Scotland Chiết Nhĩ Miêu
CÁI GIÁ CỦA HẠNH PHÚC
  • Thuỷ Linh Znghi
Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom