• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hạnh phúc ở phía cuối con đường (1 Viewer)

  • Chương 37-38

Chương 37 Em có cảm giác không?

"Mau ăn đi! Sao anh kén chọn vậy?"

Thiên làu bàu bưng đống đồ ăn đặt trước mặt của Thanh Trì.

Bực chết cô mà.

Từ lúc nhập viện tới giờ, khẩu vị hoàn toàn thay đổi.

Chỉ cái gì cũng không ăn.

Đôi khi ăn được một miếng bắt đầu chê tới chê lui.

Mẹ nó đây là cố ý chỉnh cô đúng không? Cũng không biết hôm nhập viện anh nghe thấy cô và Vũ nói những gì rồi nữa.

Không biết anh có nghĩ cô đang coi anh là thế thân hay không?

"Em ăn cùng anh!"

Thanh Trì ngửng mặt, ngước đôi mắt vô tội, cầu xin cô.

Đây mới là lí do thực sự của anh đúng không? Là cô nghĩ nhiều đúng không?

Thiên nhìn đôi mắt ấy, phút chốc mất tự nhiên.

Muốn phạm tội!!!

Mặc dù cô không nhìn nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của anh chưa dời đi.

Cuối cùng cô đành thỏa hiệp ngồi xuống ăn cùng anh.

Tuyệt đối là cố ý!

-----------------------------

Hai tay của Thiên siết chặt phần áo ở eo Thanh Trì.

Cô lại bị anh cưỡng hôn.

Từ lúc nhập viện tời giờ, chỉ cần có cơ hội, Thanh Trì đều cưỡng ép hôn cô.

Ban đầu cô có phản kháng nhưng một chút sức lực của cô hoàn toàn không đủ để chống lại sức lực của Thanh Trì.

Vì thế cô từ bỏ.

Cô không phản kháng nhưng cũng không phục tùng.

Mỗi lần anh hôn cô, cô đều lâm vào trạng thái hồi ức.

Có một tia quen thuộc vụt qua nhưng rất nhanh lại biến mất.

Nó khiến cô mất tập trung.

Kết thúc nụ hôn, làn nào Thanh Trì cũng đều làm vẻ mặt thất vọng nhìn cô, vươn chiếc lưỡi ra liếm môi.

Mỗi lần nhìn thấy hành động liếm môi này của Thanh Trì, Thiên đều cảm thấy quyến rũ chết người.

Mẹ nó quá gợi cảm!

Cô không để ý đến nụ hôn của hai người.

Mặc dù không phản kháng nhưng mà không bao giờ để anh vào mắt.

Thiên nhìn Thanh Trì một lúc nữa.

Xác định anh không hôn nữa mới đứng dậy lấy thuốc cho anh uống.

Đợi anh uống xong cô lại lặng lẽ ra ghế sofa nằm.

Không có việc gì làm, cô chỉ có thể nằm ườn.

Từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối, ngoại trừ lúc đỡ anh vào tắm rửa, rồi hầu hạ cơm nước, cô chỉ toàn nằm ườn.

Sắp ườn giống heo rồi!

"Tại sao vậy?''

Thanh Trì ngước nhìn trần nhà, như có như không hỏi.

Giọng anh có chút buồn đến cô độc.

Thiên mở mắt nghiêng đầu nhìn Thanh Trì.

Ánh mắt cô rất phức tạp.

Tại sao?

Tại sao cái gì?

Tự nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.

Như vậy cô biết trả lời làm sao? Không lẽ là hỏi chuyện giữa cô và Vũ?

Thanh Trì không nói thêm gì nữa, im lặng nhắm mắt.

Anh muốn hỏi cô rất nhiều câu tại sao.

Tại sao không chấp nhận anh?

Tại sao không thể yêu anh?

Tại sao không chống cự khi anh hôn cô?

Tại sao???

Rốt cuộc trong lòng cô, anh ở vị trí như thế nào?

Màn đêm khẽ buông xuống, cả căn phòng chìm trong sắc xám ảm đạm.

Xung quanh chỉ có hơi thở đều đều của Thiên.

Cô ngủ rất say, thế nhưng Thanh Trì thì khác.

Cô có thể tự do thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Còn anh...

Một mình anh lặng lẽ cô độc đứng cạnh sofa nhìn cô.

Ánh trăng bàng bạc hắt lên đôi vai gầy đẹp đến lạ thường.

Cô ấy trong kí ức của anh cũng như vậy.

"Em có cảm giác gì với tôi không?"

Giữa căn phòng, giọng anh nhẹ nhẹ vang lên, buồn tới ảm đạm.

Đứng nhìn cô một lúc, anh quay trở lại giường nằm, đưa lưng về phía cô.

Đợi tiếng thở của anh đều đều, Thiên mới chậm chạp mở mắt, ngước nhìn người trên giường.

Đêm nào anh cũng nhìn cô như vậy, hỏi cô nhưng câu như thế.

Sau đó...

Không có sau đó.

Anh hỏi xong lại tự mình chui về giường nằm ngủ.

Cô thừa nhận...cô có cảm giác.

Hơn nữa ngày càng thân thuộc.

Đôi khi cô muốn xích lại gần anh thêm chút nữa nhưng khi nghĩ tới Vũ Trạch, cô lại dừng lại, cảnh cáo bản thân.

Cô chưa xác định được thân phận của Vũ, không biết Vũ có phải Trạch không nên cô không muốn mạo hiểm.

Không thể phụ một trong hai người!

Cô không làm được.

Cứ giữ khoảng cách như này là tốt nhất!

-------------------------------------

"Em tới đón hai người xuất viện!"

Vũ cầm chìa khóa xe ngượng ngùng nhìn Thiên và Thanh Trì.

Từ sau tối hôm Thanh Trì nhập viện, Vũ chưa từng ghé qua nữa.

Cậu cũng không liên lạc với Thiên.

Cậu chấp nhận sự thật!

Dù cậu có là Vũ trạch đi nữa, cô cũng sẽ không yêu cậu.

Người mà cô yêu, vĩnh viễn chỉ có thể là Vũ Trạch thật sự, đó là anh họ của cậu.

Cậu lựa chọn từ bỏ, nhưng không có nghĩa là cậu nói ra sự thật!

Cậu muốn xem nhân duyên của hai người rốt cuộc sẽ tới đâu!

"Đi thôi!"

Thanh Trì cũng không tỏ thái độ gì khó chịu, anh vẫn làm một tổng tài cao ngạo, lạnh lùng.

Thiên nhìn dáng vẻ kia của anh chỉ có thể nén cười.

Cao ngạo cái quỷ gì vậy?

"Chị....xin lỗi!"

Vũ tiếp cận cô, nhỏ giọng nói lời xin lỗi.

Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vũ, sau đó lại đưa ánh mắt đi khẽ thở ra một hơi.

"không cần nhắc lại chuyện này nữa! Coi như chưa xảy ra chuyện gì đi!"

Dẫu gì Vũ cũng là em họ của Thanh Trì.

Anh đã không truy cứu, cô lại không có lí do để tức giận.

Chỉ là sau này cô muốn giữ khoảng cách với Vũ hơn mà thôi!

Thân phận Vũ Trạch kia của Vũ, cô đã có thể khẳng định tới 70% rồi!

Cậu ấy khẳng định không phải Vũ Trạch.

"Chị..."

Vũ nghe cô nói thế thì khẽ chớp mắt nhìn cô muốn xác nhận lời nói của cô là thật hay giả.

Hừ....

Cô còn chưa kịp nói thêm câu gì thì đã bị một lực khác kéo đi.

Cả cơ thể bị lôi về phía trước bởi cánh tay rắn chắc.

Thanh Trì khí thế ngùn ngụt lôi người tránh xa khỏi Vũ.

Lại còn dám có gan tiếp cận vợ anh.

Dù cho có xin lỗi cũng không thể tha thứ!

"Anh nổi giận cái gì chứ?"

Thiên chỉ biết lắc đầu, tăng tốc theo kịp bước chân của anh.

"..."

Thanh Trì không nói gì, mở cửa xe liền đẩy cô vào trong sau đó vòng ra ghế lái khởi động động cơ chạy đi luôn.

Anh mới không để cậu ta ngồi chung xe với vợ mình.

Nhỡ đâu cậu ta chưa từ bỏ ý đồ, muốn cướp cô lần nữa thì sao.

Em họ cũng mặc kệ.

Thiên cảm giác mình đúng là hồng nhan họa thủy.

Vũ xách đồ ra tới nơi...

Xe đâu???

Xe vậy mà đi mất rồi!!!

Hết cách, Vũ chỉ có thể gọi cho trợ lí của mình đánh chiếc xe khác tới!

Đúng là không thể chọc giận ông anh này!

Nếu không người chịu thiệt vĩnh viễn chỉ có thể là cậu.

-----------------------------------

Hai tháng sau khi xuất viện.

"Mẹ nó anh lại muốn làm cái gì hả???"

Thiên gào lên giận dữ, đem cả ca nước đạp rầm xuống bàn.

Chiếc cốc nằm không cũng trúng đạn.

Nó chỉ muốn yên tĩnh làm một cốc nước thôi mà!

Có cần mạnh tay đập nó vậy không?

Rốt cục con hàng này muốn sao mà chọc cô suốt vậy hả?

"Muốn em yêu anh!"

Vứt hết mặt mũi, lột bỏ hết bản tính cao ngạo, không chút hình tượng nào ngả ngớn tán tỉnh.

Vẻ mặt này...mẹ nó ai muốn yêu cơ chứ?

Thiên liên tục làm bộ mặt vứt bỏ Thanh Trì.

Thanh Trì sờ mặt mình ngẫm nghĩ.

Gương mặt này của anh ném ra kia cũng có vô số mỹ nữ muốn đổ đấy nhé!

Cô làm bộ mặt ghét bỏ này là sao hả?

Không biết thương hoa tiếc ngọc sao?

"Lăn ngay cho tôi!"

Mẹ nó thả thính cái quần gì thế?

Thả thính tới nghiện rồi à?

Từ lúc xuất viện tới giờ, cứ không có việc gì rảnh là y như rằng sẽ bám lấy cô.

Một đòi hai phải thả thính.

Tổng tài cao lãnh , lạnh lùng đâu rồi?

Xin lỗi,...chó tha đi rồi!

"Có thể lăn lên giường không?"

Không để ý tính tình bộc phát của cô, Thanh Trì càng thêm ngả ngớn.

Ừm....mẹ nó cô không nói được gì!

Lăn lên giường là cái quỷ gì?

Cô muốn Thanh Trì cao ngạo lạnh lùng của cô cơ!!!

Tức giận đùng đùng, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Tức chết cô mà!

Nhìn bóng dáng cô khuất hẳn ở hành lang rồi Thanh Trì mới lấy lại dáng vẻ vốn có của mình.

Anh có thể khẳng định cô chính là Thúy Liên của anh rồi!

Chỉ là anh không biết sẽ nói ra thân phận thật sự của mình cho cô như thế nào.

Năm đó là anh bỏ rơi cô.

Sau đó lại phản bội cô.

Cuối cùng còn cưới một người khác.

Nếu người lần này mẹ anh ép cưới không phải là Thúy Liên, thì có lẽ dù cho anh có được tình yêu cũng sẽ hận chính bản thân mình.

"Anh!"

Vũ kéo thấp âm thanh gọi anh một tiếng.

"Chuyện gì?"

Thanh Trì nhíu mày nhìn Vũ.

Anh vẫn không vứt được chuyện Vũ lén lút dùng thân phận quá khứ của anh ép buộc Thiên ở cạnh cậu ta.

Càng không thể chấp nhận cậu ta cưỡng hôn cô ấy.

Lại dám mạo nhận thân phận của anh???

"Anh...em đã nói cho anh sự thật thì chắc chắn là em từ bỏ rồi! Em muốn nhận hạng mục phát triển ở nước ngoài kia! Em muốn ra nước ngoài!"

Vũ cụp mi mắt giải thích.

Phải rồi!

Sau khi Thanh Trì xuất viện, Vũ đã tới tìm anh.

Cậu lựa chọn nói ra việc cậu ta mạo nhận thân phận của Thanh Trì, dùng thân phận đó để lừa gạt, ép buộc Thiên li hôn, yêu cậu.

Năm xưa cậu chỉ là vô tình nhặt được cuốn nhật kĩ cũ nát bị vứt trong thùng rác nên mới biết được anh họ từng tên là Vũ Trạch, lại có quan hệ yêu đương rất sâu đậm với cô gái tên Thúy Liên.

Lúc đó là tò mò, cậu cũng chả đoài hoài gì, lập tức vứt chuyện này ra sau lưng.

Sau đó ở quá cafe cậu lại vô tình biết người cậu thích nhắc tới cái tên Vũ Trạch.

Cái tên này lập tức xẹt qua trí nhớ của cậu.

Cuối cùng cậu cho người tra tin tức của cô.

Phát hiện ra cô chính là Thúy Liên được nhắc tới trong cuốn nhật kí kia của anh họ.

Muốn xác nhận rõ hơn, cậu đã lập tức bay ra nước ngoài, dùng một tháng để xử lí công việc và tìm cuốn nhật kí kia để chứng thực mọi chuyện.

Trở về nước, việc đầu tiên là để lộ một chút thông tin cho thám tử của cô biết rồi dàn xếp kế hoạch để hai người nhận nhau.

Từ đó cậu dùng luôn thân phận Vũ Trạch để tiếp cận, ép buộc cô.

Chỉ là kẻ thay thế vẫn chỉ là kẻ thay thế! Cậu không thể chiếm được tình cảm của cô.

Vì thế cậu lựa chọn nói ra sự thật cho Thanh Trì biết.

Cậu không dám nói cho Thiên vì muốn giữ chút quan hệ cuối cùng với cô.

Trước sau gì cô cũng biết nhưng tới lúc đó, cậu cũng sẽ không ở trong nước nữa.

Ra nước ngoài tiếp quản công ty cũng rất tốt.

Cậu lựa chọn ra đi!

Thanh Trì nhìn Vũ một hồi sau đó bảo cậu đi theo mình vào văn phòng.

Thanh Trì rất thoải mái giao hạng mục kia ra.

Đi cũng tốt.

Thanh trì anh đỡ phải tìm lí do để ép cậu ta đi.

Là cậu ta tự nguyện!

Còn Thanh Trì đương nhiên không muốn giữ lại kẻ luôn muốn đào góc tường nhà mình rồi!

Sau khi đem hạng mục kia chuyển giao cho Vũ, Thanh trì cũng đem quyền thừa kế công ty ở nước ngoài giao cho Vũ.

Tốt nhất là không cần trở về!

Hừ...nhìn thấy cậu ta lại khiến Thanh Trì nhớ tới chuyện cũ.

Không thể chịu được!

"Anh,...anh là hận không thể đem em đuổi đi đúng không?"

Vũ ai oán nhìn hạng mục lớn trong tay cùng với quyền thừa kế công ty ở nước ngoài.

Thanh Trì liếc nhìn Vũ biểu thị câu trả lời.

Trên mặt chỉ thiếu mấy chữ "Không đuổi cậu đi thì giữ cậu lại làm kì đà cản mũi à!"

Vũ nhìn vẻ mặt của anh họ, ỉu xìu đem hồ sơ trên tay thu về ra khỏi văn phòng.

Xét cho cùng...anh ấy như vậy là nhân nhượng với cậu ta lắm rồi!

Cuối cùng thì cũng có thể xuất ngoại.

Xử lí nốt công việc trong nước, Vũ thu thập hành lí chuẩn bị xuất ngoại một lần nữa.

Lượn qua lượn lại, cuối cùng lại trở về vị trí cũ.

Không khỏi cảm thán cuộc đời thật vô vị!

Bởi vì vô vị nên mới cần con người làm cho đặc sắc.
Chương 38 Anh yêu em...vì em đặc biệt trong tim anh.

"Mẹ...mẹ nhanh lên! Muộn mất! Lâu quá đi!!!"

Giọng non nớt vang lên lanh lảnh.

Tiểu Minh hai tay chống hông, ngửa cổ lên hò Thiên.

Đứa trẻ này...phấn khích quá rồi!

"Đợi chút...mẹ xong ngay!"

Thiên đem balo khoác lên vai, tay loay hoay khóa cửa nhà lại.

Dáng vẻ khá chật vật!

"Ba...làm một người đàn ông, ba phải biết giúp đỡ đàn bà con gái chứ! Hơn nữa kia cũng là vợ của ba, ba không biết thương hoa tiếc ngọc hay sao?"

Tiểu Minh cất chất giọng non nớt của mình chất vấn.

Dáng vẻ kia giống hệt tướng của một lão già.

Thanh Trì co giật, đứng hình nhìn con trai rồi lại đưa mắt nhìn Thiên.

Thằng con này...muốn lên trời rồi!

Lại còn dám dùng dọng điệu ấy dạy dỗ, chê bai anh.

"Đưa anh giúp em!"

Thế nhưng Thanh Trì cũng không nói gì, chỉ bước lại giúp Thiên xách đồ khóa cửa.

"Người đàn ông của gia đình! Tốt! Lần sau không cần nhắc nhở nữa nha baba thân yêu!"

Tiểu Minh xoay người nhìn ra đường lớn tiếng cảm thán một câu.

Thiên vừa bước tới định ôm lấy con trai từ phía sau thì chợt nghe tháy câu cảm thán kia.

Nhất thời cứng đờ người...

Con trai cô...

"Đi thôi...mặc xác thằng nhỏ!"

Thanh Trì tím mặt rảo bước tới vỗ vai Thiên.

Thằng nhóc này...nhất định anh phải dạy dỗ nó mới được!

"Mẹ....oa, mẹ xinh quá đi! Giá mà mẹ là người yêu của con nhỉ!"

Tiểu Minh nghe giọng nói ghét bỏ của ba liền quay phắt lại, 360 độ đáng yêu xà vào lòng Thiên ôm chặt.

Khuôn mặt mũm mĩm cọ tới cọ lui ở ngực Thiên khiến Thanh Trì tức xì khói.

Lại dám ăn đậu hũ của vợ anh!

Muốn quăng đứa con trai này vào thùng rác!

"Ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì? Nóng nực này!"

Thanh Trì tiến tới xách cổ áo Tiểu Minh ra quăng nó vào xe.

"Ba...bạo lực gia đình là vi phạm pháp luật!"

Tiểu Minh ai oán, ngước đôi mắt ngập nước chất vấn.

Lại còn lôi cả luật pháp ra đây nữa!

Ai đó trả lại con trai ngây ngô đáng yêu cho tôi đi!

"Mấy đứa còn làm gì thế? Không định đi hay sao?"

Bà Lâm cuối cùng cũng lên tiếng.

Thật không hiểu chúng đang nghĩ gì nữa!

Thiên và Thanh Trì lúc này mới tiến vào mở cửa lên xe.

"Con muốn ngồi với mẹ!"

Tiểu Minh từ ghế sau chồm người lên nhào thẳng vào lòng cô, đôi tay bé bỏng túm chặt lấy eo cô, ra sức cọ cọ.

Mẹ nó cọ tới nghiện rồi à?

Thanh Trì tím mặt mà không làm gì được!

Nhất định anh phải trị lại thằng này mới được.

------------------------------

Rào....rào....

Tiếng sóng vỗ vào bờ cát, đem bọt nước bắn tung tóe.

Mặt biển trong xanh, gió thổi ào ào.

Những cột sóng cao chừng hai mét đập thẳng vào bờ, cuốn đi tùng chút từng chút cát ven biển.

Cách mặt biển chính là rặng dừa nghiêng nghiêng, tàu lá bay ào ào trong gió.

Mặt trời không gắt, chiếu từng tia nắng vàng xuống biển.

Lấp lánh ánh nắng...trong xanh.

"Oa....biển lớn quá mẹ ơi!"

Tiểu Minh chạy ra biển với tay hất tung những bọt nước thích thú cười.

Thiên cũng không kém, lao ra như một cơn lốc nhảy ùm xuống nước.

Thanh Trì xách đồ ra tới nơi đen mặt.

Anh liền sải bước tới đem cả hai mẹ con túm lên.

Đang mát mẻ bỗng chốc bị kéo lên khiến cà hai bất mãn, trừng mắt nhìn Thanh Trì.

"Không thay đồ hay sao mà dám...?"

Thanh Trì cất giọng âm u.

Một lớn một nhỏ chợt sợ hãi, ngoan ngoãn nghe lời.

Ướt cũng ướt rồi...bày đặt thay với chả mặc.

Ngước nhìn bộ quần áo trên người, Thiên trầm mặc.

Mẹ nó cái này so với không thay khác gì nhau?

Cũng là áo phông quần đùi...

Không sai...Thanh Trì chính lá sợ cô lộ hàng nên quần áo bơi đều chỉ có quần đùi áo phông.

Tuyệt đối không thấy bộ nào thiếu vải cả.

Phụng phịu nhìn Thanh Trì, dáng vẻ bất mãn.

"Đi tắm thôi!"

Thanh Trì nhịn cười, bước tới nắm tay cô kéo ra biển.

Tiểu Minh thay đồ xong liền chạy lại chỗ cồn cát xây nhà lầu, miệng ngâm nga câu hát.

Bà Lâm không xuống nước, ngược lại ở trên bờ nằm hóng mát, uống nước dừa, cảm nhận hương vị của biển cả.

Bà già rồi, làm sao dám chơi bời như bọn trẻ được!

Cái thân già này sẽ không chịu nổi mà nằm liệt giường mất!

------------------------------------

Mặt trời dần tắt, lúc này cả ba người mưới dời khỏi mặt biển đi ăn tối.

Thanh Trì đã đặt một bàn ở ngay cạnh biển.

Nói cái gì mà...hưởng thụ cảm giác ăn uống cùng sóng nước.

Lãng mạn!

Lãng mạn cái con khỉ?

Trời tối, gió thổi lạnh hơn, trang phục mặc không khô, gió thồi một cái liền run hết cả người.

Cơ mà chỉ có mình Thiên cảm nhận được hơi lạnh, ba người còn lại đều thấy rất bình thường, thậm chí còn thấy nóng.

Khác người a!

Ăn xong bữa tối lãng mạn cạnh biển, lúc này cả nhà mới trở về khách sạn.

Thanh Trì thuê hai phòng, anh và Thiên một phòng, Tiểu Minh và bà Lâm một phòng!

Hai căn phòng sát cạnh nhau.

Vừa trở về phòng, Thiên liền phóng ngay vào nhà tắm.

Lạnh chết cô rồi!

Thanh Trì nhìn dáng vẻ kia của cô, vươn tay muốn nhắc nhở một chút nhưng cô đã đóng cửa phòng tắm rồi.

Thanh Trì nở nụ cười đen tối!

Để xem cô làm thế nào ra được ngoài!

Thoải mái bước ra khỏi bồn nước, Thiên sảng khoái hít thật sâu.

Bồn tắm này rộng rãi, thích hợp để cô nằm ườn ngâm mình.

Mẹ nó quá thoải mái!

Nhất định phải đầu tư một chiếc mới được!

Thế nhưng...làm sao để ra ngoài đây?

Cô...quên đem quần áo vào rồi!

Mẹ nó muốn tự tử huhu!!!

"Lâm Thanh Trì...Lâm Thanh Trì...tôi biết anh có ngoài đó...giúp tôi lấy bộ quần áo với!"

Đứng trong phòng tắm, Thiên lí nhí gọi tên anh.

Mặt mũi cô còn đâu?

Bên ngoài vẫn một mảng im lìm.

Ngay lúc cô chuẩn bị vặn chốt cửa gọi anh thì có tiếng đáp lại.

"Em cầu xin tôi đi!"

Giọng anh rất nhẹ, đậm ý trêu đùa.

Hôm nay cô không cầu xin anh thì đừng mơ bước chân ra ngoài.

Trừ phi cô không cần giữ thân như ngọc nữa!

"..."

Thiên lâm vào trầm mặc.

Anh cố ý chỉnh cô đúng không?

"Làm ơn...Lâm Thanh Trì...lấy giúp tôi bộ đồ!"

Hạ giọng năn nỉ, cứng ngắc.

"Gọi chồng yêu!"

Thanh Trì nghiêm mặt nhìn cửa phòng tắm, cười gian tà.

???

Mẹ nó đùa cô à?

Chồng yêu là cái quỷ gì?

"Ch...Chồng yêu! Giúp tôi lấy..."

"Xưng vợ đàng hoàng!"

Đem lời nói cắt ngang câu nói của cô.

Đã gọi chồng rồi còn xưng tôi?

Mẹ nó cô não ngắn à?

"Giúp...vợ lấy bộ đồ với!"

Vì bản thân, Thiên thấp giọng chịu thiệt.

Làm người co được duỗi được!

Thanh Trì lúc này mới hài lòng đứng dậy tới balo lấy giúp cô bồ quần áo!

Đem đống đồ tới trước cửa phòng tắm, anh đưa tay gõ nhẹ.

Thiên giật mình nhất thời lúng túng.

Cô...phải mở cửa mới lấy được!

Anh sẽ không làm trò cầm thú gì chứ?

"Em còn sợ tôi giở trò sao? Nhanh lên tôi cũng muốn tắm!"

Cắn răng đánh liều mở he hé cửa, cô thò một tay ra ngoài huơ huơ ý bảo anh đặt vào tay cô.

Cánh tay trắng mịn huơ trong không khí, vô tình huơ trúng đệm thịt mềm mềm.

Cơ thể Thanh Trì nhất thời cứng ngắc.

Cô...mẹ nó lại dám va vào hạ thân của anh.

Hơi thở Thanh trì dồn dập. Cư nhiên chạm nhẹ thôi đã có phản ứng.

"Thanh Trì...quần áo...!"

Thiên hoàn toàn không biết lỗi lầm mình gây ra, tiếp tục huơ huơ trong không khí.

Thanh Trì cố gắng ổn định hơi thở, đem quần áo đặt vào tay cô, nhanh chân lùi về sau một bước.

Anh sợ mình không kìm được đẩy cửa vào cưỡng bức cô.

Mẹ nó thật là khó chịu!

Cạch!

Cánh cửa phòng tắm đẩy ra, hơi nước từ bên trong tỏa ra ngoài, mù mịt.

"Anh...sao anh đứng ở đây?"

Thiên hơi giật mình khi thấy Thanh Trì đứng chắn trước cửa.

Hơi thở của anh có vẻ rối loạn, khuôn mặt thì đỏ bừng.

Thiên khẽ nhíu mày.

Không phải cảm lạnh rồi chứ?

Nghĩ rồi cô tiến thêm một bước, kiễng chân vươn tay sờ chán của anh.

Chưa kịp cảm nhận nhiệt độ trên trán, cô đã bị anh túm lấy tay ép vào cửa phòng tắm.

Hai người nhìn nhau chằm chằm.

Tim Thiên khẽ đập nhanh hơn.

Hơi thở của Thanh Trì càng lúc càng rối loạn.

Anh muốn đè cô xuống thân mà cưỡng bức!

"Lâm...Lâm Thanh Trì...anh không cảm thấy người mình rất hôi sao?"

Cố gắng trấn tĩnh, Thiên ngửng cổ nhìn anh...phun một câu.

Ào!!!

Câu nói không khác gì xô nước lạnh dội thẳng vào người anh.

Đem toàn bộ lửa trong người dập tắt.

Thanh Trì đen mặt, xoay người buông cô ra lấy đồ vào phòng tắm.

Cô chê anh hôi!

Tổn thương sâu sắc!

Thiên khẽ vuốt trái tim đang đập loạn nhịp trước hành vi vừa rồi của anh.

Lúc đấy cô có thể chắc chắn rằng anh nhất định sẽ cưỡng bức cô.

Nguy hiểm!!!

Thiên bước về phía giường ngồi xuống, mắt nhìn chàm chằm vào chiếc balo.

Cô đã quyết định rồi...không thể không bước tiếp!

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Thanh Trì bước ra khỏi phòng tắm, trên người anh mặc mỗi bộ áo tắm màu trắng.

Thiên đưa mắt liếc nhìn anh, từ trên xuống dưới.

Chiếc áo tắm của anh khá rộng, cổ áo mở rộng để lộ vòm ngực rắn chắc. Đai lưng thắt lỏng lẻo bất cứ khi nào cũng có thể tuột.

Nhìn xuống dưới chân anh Thiên hơi đen mặt.

Liệu có phải anh không mặc quần lót đấy chứ?

Thế nhưng cơ thể này...mẹ nó cũng quyến rũ quá đi!

Thiên khẽ khàng sụt sịt kìm nén cảm xúc muốn xông tới làm bừa của bản thân.

Anh cố ý khoe hàng quyến rũ cô đúng không?

Tuyệt đối là cố ý!

"Em đang nghĩ cái gì vậy? Tôi có mặc quần lót! Cơ mà nếu em không thích tôi có thể cởi ra!"

Thanh Trì nhìn ánh mắt của cô cười cợt nhả.

Thiên đen mặt, tí nữa thì máu mũi chảy ra.

Hít thở thật sau kìm nén thú tính, cô quay mặt đi không nhìn anh nữa.

Càng nhìn càng muốn phạm tội.

"Em thật sự không muốn cảm nhận sao?"

Cả người Thiên bỗng chốc run lên.

Hơi thở của anh phả vào cổ cô, kéo theo cả người khẽ run, khuôn mặt chốc lát đỏ bừng.

Không muốn...cô tuyệt đối không muốn!

A!!!

Cơ thể càng run lợi hại vì Thanh Trì đang cúi xuống liếm vành tai cô, thì thào.

"Thật sự không muốn sao?"

Bàn tay anh đã không yên phận tóm lấy eo cô, từ từ vuốt ve.

Thiên hơi thử dần rối loạn, đánh mất lí chí, nhất thời chìm đắm vào sự dịu dàng của anh.

Hai tay cô thuận thế quàng qua cổ anh níu giữ nụ hôn.

Thuận thế Thanh Trì dịch xuống ôm lấy cô để lên đùi mình, đôi môi nhẹ nhàng gặm nhấm môi của cô.

Thoải mái hưởng thụ vị ngọt trong khoang miệng cô, để đầu lưỡi hai người quấn quýt đùa nghịch với nhau.

Bàn tay anh càng không yên phận bắt đầu dịch chuyển từ eo lên phía trên, từng chút từng chút vuốt ve.

Ưm...

Thiên không kìm được khẽ rên một tiếng.

Tiếng rên càng kích thích thú tính trong người anh, nụ hôn càng mạnh bạo hơn, anh còn cắn một phát vào môi cô khiến nó bật máu.

Shit...

Thiên chợt bừng tỉnh....trố mắt ngây người nhìn anh.

Sau đó giật mình bật dậy, nhảy ra khỏi lòng Thanh Trì....bình ổn hơi thở.

Cô vừa làm cái gì vậy?

Tại sao lại có thể chìm đắm như vậy chứ?

Cô điên rồi sao?

Ngọn lửa trong người lần thứ hai bị dập tắt.

Thanh Trì nhíu mày nhìn cô.

Thế nhưng giây sau, cô đã xoay người chạy chốt chết ra ngoài hành lang.

Cô đúng là điên rồi!

Làm sao cô lại có thể chìm đắm trong đó chứ?

Nếu như lúc đấy không bừng tỉnh...có phải cô sẽ không thể nào quay đầu được không?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom