• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hàm lai quả (Người đến bên em) (1 Viewer)

  • PHẦN V

“Tôi ổn mà, sống ở đây bao lâu nay, cũng đã đến lúc tôi nên đến một thành phố khác rồi.”

Trình Hàm gật đầu, anh nói: “Lúc nào đi cậu nhớ nói cho tôi biết đấy, tôi sẽ tiễn cậu.”

Tôi mỉm cười đồng ý.

12
Sau khi chuyển về nhà mới được vài ngày tôi lại nhận được một tin nhắn từ một số máy lạ.

“Hai giờ chiều mai gặp nhau ở quán cà phê trên đường Nhân Dân.”

Đọc được tin nhắn ấy, tôi cũng lờ mờ đoán được người gửi là ai.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng tôi vẫn quyết định đến chỗ hẹn.

Buổi chiều mưa rơi rả rích, nước đọng thành vũng trên đường, sau khi bước xuống taxi tôi đã bất cẩn giẫm phải một vũng nước, nước bắn lên thành vệt trên ống quần.

Có lẽ do trời mưa nên quán cà phê rất vắng khách, vừa mới mở cửa bước vào tôi đã trông thấy Bùi Chi đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát sàn.

Người có thể khiến Tùy Hoài vấn vương suốt nhiều năm như thế, tất nhiên không tầm thường.

Hồi còn đi học, Bùi Chi hệt như đóa dành dành tỏa hương thơm ngát, cũng không dễ tan biến khi ở trong đám đông.

Hôm nay Bùi Chi trang điểm rất đậm nhưng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi dưới đôi mắt.

Tôi kéo cái ghế đối diện Bùi Chi rồi ngồi xuống: “Cô Bùi tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Bùi Chi nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn nhìn ra điều gì đó vậy.

Mãi lâu sau cô ta mới cất tiếng: “Tôi và Tùy Hoài sắp kết hôn rồi, tới nói với cô một tiếng thôi.”

Nói xong, cô ta tựa người ra sau ghế rồi đắc ý nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, đưa tay ra: “Thiệp mời đâu.”

Bùi Chi nhìn lòng bàn tay tôi, cô ta ngây người trong chốc lát.

Tôi cười càng tươi hơn, rụt tay về rồi nói.

“Cô không lấy ra được phải không.”

Nụ cười trên môi Bùi Chi vụt tắt, cô ta im lặng không nói tiếng nào.

Tôi nói tiếp: “Nếu Tùy Hoài sắp kết hôn với cô thật thì cô cũng không cần phải giả vờ vênh váo tuyên bố chủ quyền trước mặt tôi làm gì.”

“Bùi Chi, cô nhận ra chỗ đứng của mình trong lòng Tùy Hoài không còn được như xưa nữa phải không?”

Nghe tôi nói xong, Bùi Chi tỏ ra đau lòng, sau đó lại biến thành hung dữ.

“Cô đã nói gì về tôi trước mặt anh ấy phải không. Tùy Hoài đợi tôi suốt ba năm, giờ tôi đã về rồi nhưng tại sao anh ấy lại không muốn gặp tôi.”

Tôi đứng hình, tôi có nghĩ việc tình cảm Tùy Hoài dành cho Bùi Chi sẽ phai nhạt nhưng không ngờ lại đến mức này.

“Sau khi hai người chia tay, Tùy Hoài đã bắt đầu uống r.ư.ợ.u mua say. Tôi cứ nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để chúng tôi quay lại nhưng đâu ngờ…” Bùi Chi đau khổ nhắm mắt lại: “Đâu ngờ anh ấy lại nói mình hối hận rồi, hối hận tại sao khi ấy không chấm dứt hẳn với tôi.”

Nghe Bùi Chi nói thế, nhất thời tôi cũng không biết mở lời thế nào.

Tình cảm giữa người với người kỳ lạ thật đấy, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Người luôn miệng nói thương có thể quay lưng bỏ mặc ngay tức khắc. Người tình cũ bị vứt bỏ không chút do dự lại thành người thương trên đầu môi.

Mà nay, điều duy nhất tôi cảm thấy hạnh phúc chính là, tôi đã thoát khỏi vòng xoáy này rồi.

Ngừng lại một chút, cuối cùng tôi lên tiếng: “Chuyện tình cảm của hai người thì liên quan gì đến tôi, tôi không có hứng thú.”

Nói xong tôi đứng dậy, đi lướt qua người Bùi Chi định rời khỏi đây.

Một người vì tình yêu mà trở nên đ.i.ê.n d.ại có dáng vẻ thế nào tôi là người hiểu rõ nhất. Bởi trước kia tôi cũng từng như thế, vì vậy giờ đây tôi rất ghét nhìn thấy những người như vậy.

Tôi rất sợ trông thấy hình bóng của mình từ họ, sau đó lại đắm chìm trong nỗi đau vô tận này.

Ngờ đâu, một giây sau Bùi Chi đứng bật dậy, cô ta gọi tên tôi.

“Lâm Niên Tứ, tôi van xin cô, cô trả Tùy Hoài lại cho tôi đi được không, tôi không thể mất anh ấy được, tôi thật sự không thể mất anh ấy được…”

Trả ư?

Trả cho cô ta là sao?

Ngay từ ban đầu, nếu cô ta đã coi Tùy Hoài là vật sở hữu của mình, cớ sao còn bỏ đi ba năm không thèm đoái hoài?

Lúc có không biết trân trọng, mất đi rồi mới không cam lòng níu giữ.

Ngoảnh đầu lại nhìn Bùi Chi đang khóc lóc thảm thiết, sự chán ghét thoáng hiện trong đôi mắt tôi.

Cô ta và Tùy Hoài là cùng một loại người.

Họ đều không xứng nhận được sự cảm thông.

13
Mấy hôm Tết tôi có về nhà một chuyến. Bố mẹ thấy tôi về nhà một mình cũng không nói gì mà chỉ tươi cười hỏi thăm dạo này tôi sống thế nào.

Tôi nói mọi thứ đều ổn, nhà mới cũng gần công ty hơn, với cả tôi cũng nhận được thông báo của công ty rồi. Làm việc thêm khoảng nửa năm nữa là tôi có thể thăng chức đến trụ sở chính.

Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra thì ra tôi và Tùy Hoài sống trong khu chung cư đó là bởi nó rất gần công ty của anh ta. Mà tôi rõ ràng có thể thuyên chuyển công tác từ rất lâu nhưng lại từ chối rất nhiều lần vì không muốn xa Tùy Hoài.

Là tôi luôn chiều theo ý của Tùy Hoài, là tôi luôn phụ bản thân.

Hay tin tôi thăng chức, bố mẹ đã rất vui vẻ. Họ khui chai r.ư.ợ.u cất giữ bấy lâu nay, uống đến khi mặt mũi đỏ bừng, mẹ nắm tay tôi rồi cứ dặn dò con gái một thân một mình ở ngoài phải chú ý an toàn mãi.

Tôi vâng vâng dạ dạ.

Sau khi ăn tết thả ga xong tôi lại về với guồng quay công việc, do không bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm nên tôi thấy cuộc sống của mình vui vẻ hơn trước rất nhiều.

Dậy đúng giờ, bữa sáng ăn gì tùy thích, sống trong căn nhà được bày trí theo phong cách mình mong muốn, thỉnh thoảng lại chọn xem vài bộ phim.

Có điều tôi thường xuyên chạm mặt Trình Hàm.

Có lúc gặp anh trong thang máy, có khi lại là con đường ắt phải đi qua trong khu cung cư, có khi thậm chí là cả siêu thị.

Anh xuất hiện quá nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả đứa chậm chạp như tôi cũng nhận ra điều bất thường.

Lần nọ, khi thấy Trình Hàm đang dắt chó đi dạo trong công viên tôi đã mỉm cười rồi nói với anh: “Hai hôm trước tôi có gọi điện cho cô Lưu, cô ấy nói sau khi tốt nghiệp cậu còn đến hỏi cô ấy tôi đã đi đâu.”

Trình Hàm quay đầu sang một bên không nói gì, ngón trỏ quấn quấn sợi dây dắt chó rồi lại buông ra.

Tôi hỏi tiếp: “Trình Hàm, năm đó cậu thích tôi phải không?”

Tình cảm của người trưởng thành rất thẳng thắn, không còn sự ngây ngô và xấu hổ thời niên thiếu nữa.

Anh khẽ ừ một tiếng rồi cúi đầu nhìn tôi, giống như đang đợi câu trả lời của tôi vậy.

Trình Hàm quá mức tự nhiên, nếu không phải tai anh hơi đỏ, thậm chí tôi còn cho rằng đây chỉ là cuộc nói chuyện thông thường thôi.

Tôi hỏi Trình Hàm, có lẽ mọi cô gái sẽ đều sẽ hỏi như tôi khi nhận được tình cảm từ người khác.

“Sao cậu lại thích tôi?”

Trình Hàm nói: “Tôi cũng không biết vì sao nữa, có lẽ đến khi tôi nhận ra thì tôi đã thích cậu mất rồi.”

“Có thể tôi đã nhận ra nó từ lúc thằng nhóc kia viết thư tình cho cậu hoặc là khi cậu vấp ngã, tôi cười cậu thì được nhưng khi người khác cười tôi lại không thích chăng.”

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt tôi rồi dịu dàng nói: “Tốt nghiệp xong tôi cứ nghĩ mình sẽ không còn gặp lại cậu nữa nhưng không ngờ lúc gặp lại, cậu đã là bạn gái của người khác rồi”

Tôi không cưỡng lại nổi cảnh tượng và ánh mắt nặng tình như thế này.

Rõ ràng tôi là đứa khơi chuyện trước nhưng giờ đây tôi lại né tránh ánh mắt anh.

Tôi đùa rằng: “Thế là cậu đã ủ mưu từ lâu rồi phải không.”

Trình Hàm thở dài thườn thượt: “Cũng không hẳn, dù sao thì cả thế giới đều biết, chỉ có mình cậu là không thôi.”

Tôi nhìn sang chỗ khác: “Cảm ơn cậu.”

Trình Hàm mỉm cười, hơi thở ấm áp khẽ chạm vào vài sợi tóc rối bên tai tôi.

“Chỉ cảm ơn thôi sao?”

Đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, tôi nói: “Xin lỗi, sang năm tôi phải rời khỏi thành phố này rồi, vậy nên…”

Tình cảm của người trưởng thành rất thẳng thắn, đồng thời lời từ chối của họ cũng rất thực tế.

Không phải là không thích, cũng không hẳn không có thiện cảm mà là hiện thực khiến tình cảm không còn thuần khiết và phong phú giống như lúc còn ngồi trên ghế nhà trường nữa.

Thế nên sẽ không thể giống như lúc tốt nghiệp nói “cậu đợi tôi được không”, hoặc là “cậu đến thành phố của tôi, chúng ta sẽ bên nhau” được.

Chúng tôi đều đã trưởng thành, hai đứa đều hiểu trong cuộc đời dài dằng dẵng này tình yêu chỉ là một con đường trong đó, nó không phải là duy nhất, cũng không quá quan trọng. Thậm chí không có nó thì cuộc đời vẫn sẽ tiếp diễn.

Trình Hàm cụp mắt nhìn tôi, hàng mi dài buông xuống khiến tôi không tài nào hiểu được suy nghĩ trong lòng anh.

Mãi lâu sau tôi mới nghe thấy anh nói: “Tôi hiểu rồi.”

14
Lại nửa năm nữa trôi quay.

Đợi được đến ngày xuân ấm áp tôi lại bắt đầu đóng gói hành lý rời đi.

Đồ đạc trong nhà đều đã thu dọn xong xuôi, mọi thứ lại quay về dáng vẻ vốn có của nó ngày tôi chuyển đến đây, Trình Hàm lại dắt theo Chà Bông tới thăm nhà.

Có lẽ Chà Bông thật sự có linh tính, nó nhìn căn phòng trống không, gương mặt vốn đang vui vẻ bỗng chốc ỉu xìu.

Nó cắn ống quần của tôi, miệng kêu gâu gâu.

Tôi ngồi xuống xoa đầu nó rồi nói: “Được rồi, một năm sau chị lại về.”

Trình Hàm nghe thế thì nhướng mày: “Cậu đi một năm thôi sao?”

Tôi gật đầu, hỏi vặn lại: “Lá rụng về cội thôi, đến lúc nào đó tôi sẽ lại về Giang Thành, không lẽ tôi phải sống cả đời ở đó sao?”

Trình Hàm ồ một tiếng.

Sau đó anh vui vẻ nói: “Vậy tôi và Chà Bông sẽ đợi cậu trở về.”

Tôi nhìn anh, không nể mặt nói: “Cậu đợi tôi làm gì, hãy sống cuộc đời của mình đi.”

Trình Hàm nhún vai, sau đó nghiêm túc nói: “Chăm sóc mình thật tốt, nhớ giữ liên lạc.”

Tôi cười nói: “Sao cậu lại nói y như mẹ tôi vậy?”

Đó là một ngày đẹp trời.

Bánh xe vali lăn trên mặt đất ở sân bay, gió lạnh thổi tới khiến tôi run lên cầm cập.

Ngồi trên máy bay, nhìn nhưng đám mây trôi lững lờ xung quanh, tôi lại nhớ tới câu nói cuối cùng Trình Hàm nói với mình lúc ở sân bay.

Anh nói: “Tám nghìn mét trên không, tôi tiễn cậu đi, đợi đến khi cậu trở lại tôi vẫn sẽ đứng đây đợi cậu về.”

Đợi tôi sao?

Cảm giác lạnh lẽo của mặt kính trong khoang máy bay từ đầu ngón tay lan đến tận tim.

Tôi lắc đầu.

Bỏ đi, đừng nên nghĩ nữa.

Trong suốt một năm qua, ngày nào tôi cũng bận đến bù đầu. Có điều những lúc rảnh rỗi tôi lại nghe được một số tin tức có liên quan đến một số người.

Ví như bạn cấp hai kết hôn, bạn đại học sinh con.

Lại như, cuối cùng Bùi Chi vẫn lựa chọn ra nước ngoài. Còn về Tùy Hoài, có lẽ trong quá khứ cái tên của anh ta chính là từ cấm của tôi nhưng thời gian dần trôi, cuối cùng vẫn có người nhắc đến anh ta trước mặt tôi.

Có một người bạn chung hồi đại học, không biết tại sao cậu ta lại đoán được tôi và Tùy Hoài từng bên nhau, sau khi chia tay cậu ta đã gọi điện cho tôi.

Câu đầu tiên lại là: “Cậu với Tùy Hoài chia tay rồi à.”

Tôi đứng hình, vô thức muốn phủ nhận nhưng nghĩ lại hai đứa cũng chia tay rồi, tôi cũng không cần tuân theo giao hẹn Tùy Hoài từng nói không muốn công khai nữa.

Thế là tôi nói: “Đúng vậy, sao thế?”

Người ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng: “Cậu có biết bây giờ Tùy Hoài đã biến thành dạng gì rồi không.”

Tôi im lặng, bởi tôi biết đối phương sẽ nói tiếp.
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..
Đông Túy Hạ Hàm 2023
Chương 45
Hàm răng ngọt ngào
  • Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
Chương 71
Thư Tình Gửi Vệ Lai
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 78...
[Zhihu] EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END\
TẨY DUYÊN HOA (Vi Hữu Ám Hương Lai)
  • 5.00 star(s)
  • Thất Nguyệt Lệ
Chương 31...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom