• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hàm lai quả (Người đến bên em) (1 Viewer)

  • PHẦN III

“Không phải anh yêu tôi nên mới thấy sợ, mà bởi sắp mất đi thứ vốn thuộc về mình nên mới không cam tâm.”

Tôi cố gắng ổn định lại cảm xúc như sóng biển cuồn cuộn trong lòng mình, sau đó cất tiếng: “Nếu bố mẹ tôi đã đến đây rồi, vậy thì cứ đi ăn cơm trước đã.”

Tùy Hoài cầm tay tôi, hai mắt anh ta rực sáng, như thể nhận ra bây giờ mình kích động thế này không phù hợp thế là anh ta liên tục nói “được”.

7
Nhà hàng bày biện rất thoáng, đây là một nhà hàng nổi tiếng ở Giang Thành.

Tôi mặc một chiếc váy dài màu đen, vấn tóc.

Ngày đó lúc Tùy Hoài được thăng chức lên làm giám đốc, công ty anh ta có tổ chức liên hoan, tôi đã l.én lút đi mua chiếc váy này rồi vui vẻ nghĩ rằng anh ta sẽ mời mình đến tham dự nhưng cuối cùng thậm chí anh ta còn không nói cho tôi biết chuyện ấy.

Hình như lần liên hoan đó cũng được tổ chức ở đây thì phải.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tự giễu.

“Tối nay ăn cơm với bố mẹ em trước, ngày kia bố mẹ anh cũng đến Giang Thành, mọi người cùng nhau ăn cơm rồi bàn chuyện đám cưới luôn.”

Có vẻ như Tùy Hoài đang rất vui, anh ta tươi cười vẽ ra bức tranh tương lai của chúng tôi.

Anh ta quay đầu lại giống như muốn hỏi ý kiến tôi, còn tôi lại nhìn thấy gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của mình trong đôi mắt của anh ta.

Tùy Hoài ngẩn người rồi cầm tay tôi để tôi khoác tay anh ta, không biết anh ta đang nói với tôi hay là đang an ủi chính mình nữa.

“Không sao đâu, không sao đâu, chỉ cần bàn xong chuyện đám cưới là ổn thôi…”

Tôi bị anh ta kéo đi nên không thể không rảo bước nhưng nội tâm lại hệt như mặt hồ phẳng lặng.

Tôi không còn yêu anh ta nữa, tôi biết.

Bởi lẽ, tôi từng nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc yêu Tùy Hoài thế nên tôi hiểu rất rõ mình đã hết tình cảm với anh ta rồi.

Toán cao cấp chưa làm xong nhưng thanh xuân rồi cũng kết thúc, trong thành phố phồn hoa rực rỡ này cũng không còn mùa hè đầy nắng nữa.

Thang máy lên đến tầng hai mươi, vừa mới bước ra khỏi thang máy thì điện thoại của Tùy Hoài bỗng đổ chuông.

Tôi nhìn tên hiển thị trên dó, trái tim như bị ai đó b//óp chặt rồi lại bất chợt buông ra vậy. Cũng giống như một tòa cao ốc, bạn vừa sợ nó đổ xuống vừa sợ nó không đổ xuống, nhưng đến một ngày nó thật sự đổ sụp xuống rồi bạn lại thở phào như trút được gánh nặng.

Tùy Hoài chau mày, anh ta ấn từ chối.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, Tùy Hoài lại giống như không cảm nhận được, anh ta tiếp tục tiến về phía trước.

Mới đi được vài bước, điện thoại của anh ta lại vang lên lần nữa, anh ta quay đầu lại lo lắng nhìn tôi.

Tôi nhếch miệng, cũng không biết nụ cười ấy có chân thành hay không, tôi chỉ nghe thấy giọng nói đầy mệt mỏi của mình: “Anh nghe máy đi.”

Tùy Hoài chẳng khác gì nhận được mệnh lệnh, anh ta lập tức bắt máy, có một giọng nữ ở đầu dây bên kia vang lên rất rõ ràng, hơn nữa còn kèm theo tiếng khóc nức nở.

Mấy phút sau Tùy Hoài cúp máy, anh ta khó xử nói.

“Bùi Chi bên kia xảy ra chuyện rồi…”

Tôi trả lời ngay mà không cần suy nghĩ “Anh đi đi.”

Tùy Hoài sững sờ, có lẽ không ngờ tôi lại thoải mái đến thế, anh ta do dự mấy giây rồi mới cất tiếng: “Không sao thật chứ? Nhưng bố mẹ em bên này…”

Tôi nắm chặt tay, móng tay s.ắc nh.ọn đ.âm vào lòng bàn tay đau điếng, nắm chặt rồi lại buông ra.

Đôi lúc khi đối diện với một vấn đề nào đó con người ta không có sự lựa chọn, cái gọi là sự lựa chọn ấy cũng chỉ là cho bạn một cơ hội để tự giương cờ đầu h//àng mà thôi.

Đây là lần cuối cùng tôi xuống nước

Có lẽ do quá vội vàng nên Tùy Hoài đã không nhận ra nhưng tôi hiểu rồi.

Bởi, tôi là người bị bỏ lại.

“Không sao, tôi sẽ giải quyết.”

Nghe xong, giống như cảm thấy rất yên tâm, anh ta chạy vội về phía thang máy.

Thậm chí đến giây cuối cùng khi cánh cửa thang máy đóng lại anh ta cũng chỉ cúi đầu nhìn điện thoại chứ không hề nhìn tôi.

Tôi đứng im tại chỗ hít một hơi thật sâu, xách váy tính đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi một lát thì ngay sau đó điện thoại của tôi bỗng rung lên.

Tôi mở we.chat, là voice chat bố mẹ gửi đến, dài hơn ba mươi giây.

Tôi ấn nghe, giọng nói vui vẻ của mẹ vọng tới: “Con à, bố mẹ đến cửa khách sạn rồi đây… này cửa vào ở kia… Ông thấy con gái của chúng ta có tiền đồ không, làm việc ở một thành phố lớn thế này, hơn thế còn tìm được một người bạn trai hiếu thuận nữa.”

Trong voice chat còn có cả tiếng của bố, tôi có thể thấy được ông cũng đang rất vui.

Nghe xong, tôi cũng không cầm lòng nổi nữa mà suy sụp ngồi bệt xuống.

Tôi ôm mặt, nước mắt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay. Tôi thật sự không biết đối diện thế nào với bố mẹ đường xá xa xôi lặn lội đến đây nữa, với tình trạng nhếch nhác này sao.

Không biết đã khóc bao lâu, tôi lau sạch nước mắt, chống người định đứng dậy nhưng lại lảo đảo suýt chút nữa ngã dúi dụi xuống dưới đất.

Đột nhiên có một bóng người từ đâu xuất hiện đỡ lấy tôi, tôi ngơ ngác quay đầu lại thì lại bất ngờ trông thấy một gương mặt quen thuộc.

“Cậu, sao cậu lại ở đây?”

Trình Hàm chau mày, anh nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt: “Vừa mới họp xong, cậu sao thế?”

Nghe được lời quan tâm ấy, nước mắt của tôi lại sắp trực trào.

Tôi cúi đầu, mặc kệ hình tượng nhanh chóng lau nước mắt.

“Không sao, tôi không sao.”

Trình Hàm thở dài, anh cởi áo khoác của mình ra rồi khoác lên vai cho tôi, trông anh có vẻ rất bực tức, anh vò vò mái tóc rồi nghiêm túc gọi tên tôi.

“Lâm Niên Tứ, trước đây cậu không khách sáo với tôi như vậy.”

Tôi ngước đầu lên nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng thì Trình Hàm đã cất tiếng như thể sợ tôi lại từ chối anh vậy.

“Dù cho xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi sẽ luôn giúp cậu, dù là chuyện gì đi chăng nữa.”

8
Ánh đèn vàng chiếu rọi cả căn phòng, có rất nhiều món ăn được bày trí đẹp mắt đặt trên trên chiếc bàn xoay mặt kính.

Trình Hàm ngồi bên cạnh tôi, anh nâng ly nhìn bố mẹ tôi rồi khẽ gật đầu: “Cháu chào hai bác, cháu là Trình Hàm.”

Sau đó uống cạn ly r//ượu.

Bố tôi chính là một ông bố trong thị trấn nhỏ điển hình, tiêu chuẩn đánh giá ai đó của ông đều dựa cả vào việc người đó có uống được trên bàn ăn hay không.

Rõ ràng, hành động vừa rồi của Trình Hàm đã ghi điểm trong mắt bố tôi.

Ông vỗ vỗ tay, nói liền mấy chữ “được”.

Còn mẹ tôi, sau khi nghe được cái tên này, bà ngây người rồi nhắc lại: “Trình Hàm?”

Tôi cắn môi, đoán chắc có lẽ lúc trước khi Tùy Hoài gọi điện cho bố mẹ tôi anh ta đã nói ra tên của mình rồi, thế nên lúc này hai người họ mới hoài nghi.

Thấy vậy Trình Hàm hiểu ngay lập tức, anh nắm bàn tay đang để trên mặt bàn của tôi rồi tươi cười nói: “Cháu quên giới thiệu, cháu là Trình Hàm, là chồng sắp cưới của Quả Quả ạ.”

Trình Hàm vừa mới dứt lời, quả nhiên đã thu hút được sự chú ý từ bố mẹ tôi.

Mẹ tôi có hơi kích động: “Hai đứa sắp kết hôn sao?”

Nhìn vẻ mặt của bà tôi chỉ đành gật đầu.

Mẹ tôi vỗ tay: “Tốt lắm, con gái chúng ta sắp lấy chồng rồi, sắp lấy chồng rồi.”

Bố tôi ngồi bên cạnh lên tiếng: “Nom bà kìa, đừng để con rể tôi cười chê chứ, bà làm như con gái của chúng ta không ai thèm lấy vậy.”

Có điều nụ cười vẫn luôn nở trên môi ông.

Tôi bất lực chỉ sợ hành động của bố sẽ làm Trình Hàm sợ, khi tôi ngoảnh đầu lại nhìn Trình Hàm thì lại bắt gặp ánh mắt biết cười của anh.

Trình Hàm cố tình trêu ghẹo, anh nắm cổ tay tôi rồi khẽ nói: “Cô vợ (sắp cưới) nhỏ?”

Hai má tôi bỗng chốc đỏ bừng.

Trên bàn ăn, tôi nhận ra được một điều. Dù bố tôi có nói đến chuyện gì thì Trình Hàm đều trả lời được.

Từ chứng khoán cổ phiếu cho đến chuyện nhà cửa, mọi thứ đều rất vừa phải.

Có thể thấy được bố mẹ tôi rất thích Trình Hàm. Chắc bố tôi say rồi, mặt ông đỏ phừng phừng, cứ nói mãi không thôi.

“Tiểu Niên nhà bác là đứa có chủ kiến từ nhỏ, nó đã quyết chuyện gì thì sẽ không hối hận. Năm đó lúc nó bảo không muốn kết hôn hai bác đều cuống cả lên… Không phải hai bác muốn ép nó mà là sợ sau này nó một thân một mình sẽ bị người ta b//ắt nạt. Cũng may, cũng may giờ nó gặp được cháu rồi, cháu phải đối xử tốt với nó đấy, nếu không…”

Nói đến đây, bố tôi nghẹn ngào giọng cũng run run.

“Nếu không bác sẽ không tha cho cháu đâu.”

Mẹ biết bố say rồi bèn vội vàng kéo tay ông, vỗ lên lưng ông ngẩng đầu lên rồi áy náy nói: “Ông ấy hễ say lại nói linh tinh, Tiểu Trình cháu đừng để ý nhé.”

Nghe vậy tôi cũng không cầm lòng được nữa, sống mũi cay cay, sau đó đưa tay lên lén lau nước mắt.

Trình Hàm nghiêm túc nói: “Hai bác cứ yên tâm giao Quả Quả cho cháu ạ.”

Sau khi thu xếp cho bố mẹ tôi nghỉ ngơi ở khách sạn gần đó xong cũng mười giờ tối rồi.

Để tiện chăm sóc cho bố mẹ, tôi quyết định đêm nay cũng ở lại khách sạn này luôn.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, tôi còn đang khoác chiếc áo của Trình Hàm, đợi đến khi rảnh rỗi trông thấy mình trong gương khách sạn tôi mới ý thức được mình nhếch nhác cỡ nào.

Lớp trang điểm cũng đã trôi sạch, màu son cũng không còn nữa, trông mệt mỏi lại không có khí sắc.

May là bố mẹ tôi cũng có tuổi rồi, mắt không còn tinh tường được như xưa nữa nên mới không nhận ra sự khốn cùng của tôi.

Tôi thở dài, chỉ vào mặt mình rồi nói: “Sao cậu không nhắc tôi.”

Trình Hàm nhìn tôi: “Có dáng vẻ nào của cậu mà tôi chưa từng thấy đâu?”

Sau đó anh cúi đầu tách ngón tay, đếm rất nghiêm túc.

“Năm lớp 11 cậu thi Toán không đạt khóc suốt một tiết này, năm lớp 12 cậu bị ngã…”

“Trình Hàm.” Tôi vừa tức vừa xấu hổ gọi tên anh.

Trình Hàm nhìn tôi rồi bật cười.

Trông thấy anh cười, tôi hoảng hốt hình ảnh một giây sau chàng thiếu niên Trình Hàm mặc bộ đồng phục màu xanh trắng sắp giơ quả bóng rổ anh giấu sau lưng ra bỗng hiện lên trước mắt tôi.

Câu hỏi sau đó của Trình Hàm khiến tôi phải giật mình.

Trông anh có vẻ như rất cẩn thận: “Rốt cuộc hôm nay cậu sao vậy, cãi nhau với bạn trai à?”

Tôi hít một hơi thật sâu, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra.

Giọng lí nha lí nhí, cảm giác đau đớn trong lòng như bị d//ao c//ứa, tôi cười khổ: “Bạn gái cũ của anh ta gặp chuyện, cô ấy đã gọi điện cho anh ta.”

Trình Hàm dừng bước, anh quay đầu lại rồi chau mày nhìn tôi, anh đã hỏi điều mà bấy lâu nay tôi không bao giờ dám tự hỏi: “Quả Quả, dù là thế cậu vẫn không định chia tay với anh ta sao?”

Ánh đèn mờ kéo dài cái bóng của hai chúng tôi.

Tôi nói: “Trình Hàm, tôi và anh ta đã ở bên nhau ba năm rồi. Những gì tôi đã bỏ ra thật sự không thể tưởng tượng nổi. Không ai là thánh nhân cả, khi không có cách nào thực hiện được biết mình không được yêu còn có thể lý trí buông tay.”

“Sau khi chấm dứt tình cảm với anh ta tôi sẽ rời đi không chút do dự nhưng không phải là hiện tại.”

Tôi nhìn vào đôi mắt anh rồi nói: “Ba năm thật sự rất dài, không phải sao?”

Trình Hàm nhìn tôi rồi im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh đưa tay lau đi giọt nước mắt vương trên mặt tôi.

Anh nói đúng vậy.

Anh nói: “Ba năm thật sự rất dài.”
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..
Đông Túy Hạ Hàm 2023
Chương 45
Hàm răng ngọt ngào
  • Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
Chương 71
Thư Tình Gửi Vệ Lai
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 78...
[Zhihu] EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END\
TẨY DUYÊN HOA (Vi Hữu Ám Hương Lai)
  • 5.00 star(s)
  • Thất Nguyệt Lệ
Chương 31...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom