• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hàm lai quả (Người đến bên em) (1 Viewer)

  • PHẦN IV

Tôi nhìn vào mắt anh rồi nói: “Ba năm thật sự rất dài, không phải sao?”

Trình Hàm nhìn tôi rồi im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh giơ tay lên lau đi giọt nước mắt vương trên mặt tôi.

Anh nói đúng vậy.

Anh nói: “Ba năm thật sự rất dài.”

9
Sáng hôm sau bố mẹ tới gõ cửa phòng tôi, tôi mở cửa thì thấy bố mẹ tay xách nách mang, còn cả gương mặt tươi cười của bố mẹ nữa.

Tôi ngơ ngác: “Bố mẹ thế này là…”

Mẹ tiến lên một bước rồi bảo: “Bố mẹ về đây, thấy con ở đây sống tốt thế này bố mẹ cũng yên tâm rồi.”

Tự dưng tôi lại không dám trả lời.

Bởi vì tôi không biết, lúc Tùy Hoài gọi điện cho bố mẹ tôi anh ta có nhắc đến chuyện gặp mặt giữa hai gia đình không.

Như thể nhìn thấu được suy nghĩ trong tôi, mẹ nắm tay tôi rồi vỗ nhẹ lên đó.

Năm tháng hóa thành nếp nhăn hiện diện trên gương mặt và bàn tay của mẹ. Thậm chí tôi còn không nhớ nổi không biết bắt đầu từ khi vào, mẹ tôi và tuổi già lại gắn liền với nhau nữa. Bởi, trong ký ức của tôi mẹ vẫn là cô gái xinh đẹp trẻ trung, bà sẽ ngắt hoa dại ven đường mang về mỗi lần đón tôi tan học.

Bà dịu dàng lên tiếng: “Con gái của mẹ giờ đã khôn lớn rồi, cũng rất giỏi giang. Mẹ không sợ con sẽ h.ư hỏng. Dù là cuộc đời của con hay là chuyện tình cảm, mẹ tin con tự có quyết định của mình.” Đọc full tại Vietwriter

“Chẳng phải người cha người mẹ nào cũng muốn đứng phía sau con cái, ủng hộ mọi quyết định của chúng sao.”

Gương mặt mẹ quá đỗi dịu dàng, tôi chớp mắt, nước mắt thi nhau lăn dài.

Thì ra bố mẹ đã biết hết mọi chuyện, họ biết tôi gặp bất hạnh trong chuyện tình cảm, họ cũng biết Tùy Hoài là Tùy Hoài, Trình Hàm là Trình Hàm.

Nhưng bố mẹ đã lựa chọn im lặng, lựa chọn không hỏi bất cứ điều gì.

Dù bố mẹ không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhưng họ vẫn bằng lòng phối hợp diễn cho xong bộ phim còn đang dang dở này.

Bố đứng sau lưng mẹ, ông khẽ ho một tiếng: “Thôi được rồi, bà nói với con mấy cái này làm gì, mau đi thôi, xe đến cửa khách sạn rồi đấy.”

Mẹ mỉm cười, cuối cùng bà vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi.

“Con đừng xuống dưới nữa, phải chăm sóc mình thật tốt, nghe chưa?”

Tôi gật đầu thật mạnh, như thay lời xin lỗi của mình mỗi lần nghĩ mẹ cằn nhằn nhiều lời thuở còn nhỏ.

Nhìn bóng lưng xa dần của bố mẹ, tôi đóng cửa lại rồi thả mình trên chiếc giường của khách sạn.

Trần nhà màu xám, u ám. Đọc full tại Vietwriter

Điện thoại để chế độ im lặng nhận được rất nhiều tin nhắn, đều là tin nhắn Tùy Hoài gửi từ tối hôm qua đến giờ.

“Niên Niên, tối qua em không về nhà sao?”

“Hai bác sao rồi, chắc chắn hôm nay anh sẽ cùng mọi người ăn một bữa thật ngon để bù đắp lại lỗi lầm của anh.”

“Tối qua Bùi Chi t//ai nạn, ở đây ngoài anh ra cô ấy cũng không có bạn bè nào khác, anh không biết làm sao cả...”

Bùi Chi.

Lại là Bùi Chi.

Nhìn cái tên này, tôi tắt máy.

Nhìn lên trần nhà, tôi nhớ lại gương mặt tươi cười của mẹ khi nói “bố mẹ sẽ ủng hộ mọi quyết định của con” vừa rồi.

Khoảnh khắc ấy, áy náy lại dâng trào trong lòng tôi.

Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng, cuộc đời của mình chỉ cần không hối hận thì sống sao cũng được. Tôi yêu Tùy Hoài, tôi muốn dùng ba năm của mình để sưởi ấm trái tim của anh ta. Đó là quyết định của tôi thế nên nếu tôi chịu trách nhiệm được thì đều ổn.

Nhưng mà giờ đây, tự dưng tôi lại thấy không được nữa.

Cuộc đời của một người vốn không đơn bạc, một người thì không thể nào gồng gánh được.

Nếu như để mẹ biết được những chuyện tôi đã từng trải qua, chắc bà sẽ rất buồn.

Mẹ sẽ đau lòng.

Chỉ nghĩ thế thôi, cảm giác áy náy ấy như muốn b.óp chặt trái tim tôi vậy.

Tôi ngồi bật dậy, mở điện thoại ra lần nữa. Đọc full tại Vietwriter

Màn hình vẫn hiển thị cuộc trò chuyện giữa tôi và Tùy Hoài, tôi hít một hơi thật sâu rồi c.ắn môi dưới.

Ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, đã gửi tin nhắn thành công.

Bên trong boxchat màu xanh có dòng chữ: “Chúng ta chia tay đi.”

10
Tôi quay về thu dọn đồ đạc của mình vào một chiều nắng đẹp.

Tùy Hoài không ở nhà, căn phòng trông rất bừa bộn, đầu th//uốc lá vứt tứ tung, cửa sổ đóng chặt, bước vào nhà là có thể ngửi thấy mùi khói th//uốc nồng nặc.

Xem ra hai ngày qua anh ta sống không ổn lắm.

Trong hai ngày này, anh ta vẫn rất kiên trì gọi điện, nhắn tin liên tục cho tôi. Người vấn vương lại biến thành anh ta. Cuối cùng tôi cũng hiểu được tâm trạng ngày ấy của anh ta.

Thì ra bị người mình không thích quấy rầy thật sự là rất phiền.

Tôi chau mày, tìm kiếm chỗ đặt chân trên sàn nhà với đủ thứ ngổn ngang.

Tôi kéo vali vào trong phòng ngủ rồi bỏ hết quần áo đang treo trong tủ vào trong đó

Đồ đạc của tôi có rất ít dù rằng tôi đã sống trong ở đây suốt nhiều năm.

Quần áo, mỹ phẩm và mấy đôi giày.

Ngoài ra, cũng không cần mang theo những thứ khác.

Đứng cuối giường, tôi đưa mắt ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Chỉ hai ngày không về mà tôi đã thấy rất xa lạ rồi.

Như thể tôi chưa bao giờ thuộc về nơi này.

Thật ra tôi không hề thuộc về nó. Đọc full tại Vietwriter

Chiếc gối tựa màu đen trên ghế sô pha được mua trong những lần hiếm hoi chúng tôi cùng nhau đi dạo phố, là Tùy Hoài chọn.

Khi ấy tôi thích một chiếc gối tựa hình con g.ấu màu nâu nhưng Tùy Hoài lại nói nó không hợp với cách bài trí trong nhà, anh ta lấy chiếc gối trong xe đẩy ra rồi tiện tay ném cái gối đen vào trong.

Còn cả búp bê Dis.ney nữa.

Năm ngoái nhân dịp kỷ niệm hai năm hai đứa yêu nhau, tôi đã năn nỉ Tùy Hoài rất lâu, cuối cùng anh ta cũng đồng ý đến Dis.ney chơi với tôi.

Nhưng đến ngày đi chơi, công ty gọi điện thoại tới gọi anh ta về.

Lần ở Dis.ney đó chỉ có một mình tôi.

Dù có đôi chút đau lòng nhưng tôi vẫn che giấu cảm xúc của mình rất tốt. Cho đến khi về nhà tôi cầm con búp bê rồi khoe với Tùy Hoài, anh ta chỉ liếc một cái rồi nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con thế.”

Cảm thấy ấm ức, thế là tôi đã giấu con búp bê kia sâu trong góc tủ, cho đến hôm nay nó mới được tôi lấy ra lần nữa.

Mọi thứ ở đây, đều đang lặng lẽ miêu tả nỗi đau của tôi.

Mà hôm nay, tôi sắp phải rời đi rồi.

Tôi nhìn căn phòng lần cuối cùng, sau đó lùi bước rồi đóng cửa phòng lại.

Ngay lúc này tiếng khóa mật mã vang lên, tôi ngẩn người, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tùy Hoài.

Tùy Hoài gầy đi trông thấy, cằm lún phún râu.

Trông thấy tôi, anh ta tỏ ra lo lắng.

“Niên Niên.” Tùy Hoài gọi tên tôi.

Tôi nắm chặt vali, khẽ ừ một tiếng.

Tùy Hoài đi vào nhà, trông thấy chiếc vali của tôi anh ta đau lòng nói: “Em phải đi thật sao? Em muốn… chia tay anh thật sao?”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh ta lại cất tiếng: “Hôm đó là anh sai, Niên Niên, anh biết lỗi thật rồi…” Đọc full tại Vietwriter

Không biết tôi đã phải nghe lời xin lỗi muộn màng của anh ta biết bao lần rồi, nếu như còn có thể níu kéo tôi đã không xách theo vali và đứng ở đây như bây giờ.

Tôi ngắt lời Tùy Hoài, quyết tâm không muốn liên lạc với anh ta nữa.

Tôi nói: “Tùy Hoài, không có ích gì đâu, tôi mệt rồi.”

Người mình không yêu thậm chí còn có thể yêu lại lần nữa, nhưng nếu mệt rồi thì phải làm sao.

Tôi nhìn Tùy Hoài như thể đang nhìn một bài thi suýt soát trên trung bình vậy, cảm giác mệt mỏi bao quanh cơ thể, tôi đã không còn đủ dũng cảm để thử một lần nữa.

Tùy Hoài nhìn tôi, giống như đang nhìn một người xa lạ anh ta chưa từng quen. Tôi hiểu cảm giác đó của anh ta, dù gì nếu là trước kia tôi sẽ không bao giờ nói ra những lời ấy, anh ta cũng không ngờ tôi lại có đủ dũng cảm rời xa anh ta.

Tùy Hoài cười khổ, anh ta nhìn tôi. Anh mắt như thể nhìn xuyên qua tôi, không biết anh ta đang nhớ tới chuyện gì.

Anh ta nói: “Anh từng nghĩ mình sẽ không yêu em.”

“Mãi đến cái hôm anh từ b.ệnh v.iện trở về, trông thấy căn nhà tối om tự dưng anh lại nghĩ, chúng ta có thể nuôi thêm một chú cún, như thế khi màn đêm buông xuống em sẽ không còn sợ hãi nữa.”

“Nhưng khi bật đèn, anh lại nhận ra em vốn không trở về.”

Tùy Hoài nhìn chằm chằm gương mặt tôi.

“Niên Niên, là anh tỉnh ngộ quá muộn phải không?”

Tôi nhìn anh ta, tâm trạng ngổn ngang không biết nên nói gì. Cũng như sau khi trưởng thành cuối cùng cậu cũng có được chiếc kẹo vị vải hồi nhỏ mình thích, nhưng cậu lại không còn thích ăn kẹo nữa vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy.”

11
Căn nhà tôi mới thuê nằm ngay cạnh công ty

Lúc tôi bưng một cái thùng đi trên con đường nhỏ được lát bằng đá cuội trong chung cư, tôi đã vô tình trông thấy một bóng người quen thuộc.

Lúc tôi thấy anh, anh cũng đã thấy tôi Đọc full tại Vietwriter

Trình Hàm tháo tai nghe xuống, anh ngạc nhiên rồi chạy về phía tôi.

“Cậu chuyển nhà à?”

Tôi gật đầu: “Cậu cũng sống ở đây sao?”

Trình Hàm gật đầu.

Sau đó anh nhìn cái thùng lớn tôi đang bê trong tay rồi rất tự nhiên đưa tay cầm lấy.

Gol.den như cảm nhận được mình đang bị ngó lơ, thế là nó bắt đầu kêu gào.

Trình Hàm nghiêng đầu, anh giới thiệu: “Chà Bông.”

Tôi cúi người, giơ tay ra rồi nghiêm túc chào hỏi: “Chào em Chà Bông, xem ra chú cún này cũng giống như tên của nó nhỉ.”

Gol.den nhìn lòng bàn tay tôi, nó nghiêng đầu trông có vẻ suy tư.

Trình Hàm khẽ ho một tiếng: “Nó vẫn chưa học được cách bắt tay.”

Tôi ồ ồ hai tiếng.

Trình Hàm bê cái thùng, anh hỏi: “Cậu sống ở tòa nào, tôi mang lên cho cậu trước.”

“Tầng tám tòa số năm.”

Trình Hàm nhướng mày: “Tôi sống ở tầng dưới.”

Tôi ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao?” Đọc full tại Vietwriter

Nói chuyện một hồi, không biết chúng tôi đã đi đến tòa số năm từ khi nào. Trông Gol.den có vẻ rất vui, nó lao về phía trước khiến Trình Hàm lảo đảo.

Tôi nhanh tay đỡ được Trình Hàm, anh bám vào người tôi rồi đứng thẳng người dậy, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không nhưng tôi thấy mặt anh hơi đỏ.

Cánh cửa thang máy mở ra, lên tầng đứng trước cửa nhà tôi, Trình Hàm để cái thùng xuống dưới đất rồi nói: “Tôi tiễn cậu đến đây thôi, tôi phải về rồi, hôm nay Chà Bông vẫn chưa ăn gì.”

Tôi lấy chìa khóa mở cửa, quay đầu lại nói được.

Ai ngờ cánh cửa vừa bật mở, Gol.den đã lao vào bên trong, hai tai nó phe phẩy, trông rất vui vẻ.

“Chà Bông.”

Trình Hàm đứng ở bên ngoài gọi tên nó, nhưng không hiểu sao Gol.den hưng phấn quá độ gọi thế nào cũng không nghe.

Trình Hàm xấu hổ gãi đầu, anh nhìn chú cún như nhìn đứa con không nghe lời của mình vậy.

Tôi nhìn anh rồi bật cười, sau đó nghiêng người: “Cậu vào trong ngồi một lát đi.”

Tôi đưa cho Trình Hàm một tách cà phê, rồi cũng ngồi lên sô pha.

“Vẫn chưa kịp hỏi, bây giờ cậu đang làm gì vậy?”

Trình Hàm cúi đầu uống một ngụm cà phê, sau đó anh chậm rãi cất tiếng: “Sau khi về nước tôi có hoạt động trong ban nhạc khoảng hai năm. Sau khi ban nhạc tan rã tôi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp cho riêng mình.”

Tôi trêu anh: “Xem ra chiếc xe B.enz kia là do ông chủ Trình tự mua rồi.” Đọc full tại Vietwriter

Trình Hàm nheo mắt, vẻ mặt khó đoán cuối cùng anh nói: “Cũng không phải, của bố tôi đấy.”

Tôi vẫn chưa kịp trả lời thì Trình Hàm lại nói tiếp: “Nhưng tôi có mua hai chiếc Pors.che.”

Tôi trợn tròn mắt, suýt chút nữa sặc cà phê.

“Cậu cố ý.”

Trình Hàm mỉm cười, anh nhướng một bên mày: “Thì muốn mượn mây vẽ trăng thôi.”

Anh lại hỏi: “Cậu thì sao?”

Có lẽ Gol.den chơi mệt rồi, nó nằm nhoài bên chân Trình Hàm, mở to mắt đáng thương nhìn chúng tôi.

Tôi bật cười: “Tôi làm thiết kế trong tòa văn phòng nằm ngay cạnh khu chung cư này, nhưng tôi đã viết đơn sang năm xin điều chuyển công tác đến trụ sở chính rồi.”

Trình Hàm đứng hình, anh hỏi một câu nghe có vẻ không đầu không đuôi nhưng lại liên quan trực tiếp đến tôi: “Cậu chia tay bạn trai rồi sao?”

Tôi nhìn anh rồi mỉm cười gật đầu.

Trình Hàm nhìn tôi, ngập ngừng mãi không lên tiếng.

“Tôi ổn mà, sống ở đây bao lâu nay, cũng đã đến lúc tôi nên đến một thành phố khác rồi.”

Trình Hàm gật đầu, anh nói: “Lúc nào đi cậu nhớ nói cho tôi biết đấy, tôi sẽ tiễn cậu.”

Tôi mỉm cười đồng ý.
__________
Nguồn bài: Mô tả album.
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, bản dịch PLN, vui lòng không reup, cảm ơn.
 
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Đông Túy Hạ Hàm
  • Đang cập nhật..
Đông Túy Hạ Hàm 2023
Chương 45
Hàm răng ngọt ngào
  • Bất Chỉ Thị Khỏa Thái
Chương 71
Thư Tình Gửi Vệ Lai
  • Mộng Tiêu Nhị
Chương 78...
[Zhihu] EM LÀ VỢ TƯƠNG LAI CỦA ANH
  • Dịch: Phong Hành Lâu - 封衡楼
Phần IV END\
TẨY DUYÊN HOA (Vi Hữu Ám Hương Lai)
  • 5.00 star(s)
  • Thất Nguyệt Lệ
Chương 31...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom