• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đừng nói ly hôn với tôi (1 Viewer)

  • Chap-4

CHƯƠNG 4: VÌ "CÔ GIẢN" KIA




CHƯƠNG 4: VÌ "CÔ GIẢN" KIA

Màn hình máy tính đã tối om, người đàn ông gõ ngón trỏ lên bàn phát ra tiếng cộc cộc.

Một lúc lâu sau, anh lấy điện thoại trên bàn gọi một cú, cất giọng trầm thấp: "Đi tra người bên cạnh ông nội gần đây."

"Hả?" Người ở đầu dây bên kia rõ ràng rất sửng sốt: "Đừng đùa nữa, ông cụ Giản ở tận nơi đó làm sao có người được, chẳng phải còn có Hổ Đại Vương ở đó sao..."

"Muốn đến sa mạc Taklamakan chấp hành nhiệm vụ nữa phải không?"

Người ở đầu dây bên kia: "..." Người ta chỉ hỏi thêm vài câu thôi mà, có cần uy hiếp người ta thế không!

"Lập tức đi tra!"

Người nọ không dám nhiều lời, vội vàng sai cấp dưới đi làm việc. Một tuần trước anh ta vừa mới bò từ sa mặc về, không muốn phải quay lại ăn cát nữa đâu!

...

"Bực quá đi mất, vừa rồi cháu hoa mắt, đi nhầm rồi. Cháu không biết, cháu muốn đi lại!"

"Hạ cờ xuống không hối hận mới là đại trượng phu."

Ông cụ Giản nhàn nhã ngồi trên ghế mây, phe phẩy chiếc quạt hương bồ.

Quân cờ cuối cùng hạ xuống, thắng thua đã định.

"Không chơi nữa không chơi nữa, chơi mấy ngày rồi mà chưa thắng ông lần nào, ông cũng không chịu nhường cháu một chút!" Thư Giai Ninh hung hăng nhìn chằm chằm bàn cờ vây, sau đó trở về ngồi xuống ghế mây.

"Nhóc con." Ông cụ Giản đập cái quạt hương bồ vào đầu cô: "Ai cũng biết chơi cờ phải nhường người lớn tuổi, sao cháu lại cố sức muốn thắng ông hả?"

Thư Giai Ninh nheo mắt, lười biếng nói: "Bởi vì ông không già, vẫn còn khỏe như vâm."

Bên cạnh là vườn rau tràn trề sức sống, gió nhẹ thổi qua tai, mũi ngửi mùi hương của bùn đất.

Đột nhiên có một bóng đen che trên đầu Thư Giai Ninh, âm thanh lạnh lùng vừa mạnh mẽ vừa cuốn hút vang lên: "Đúng là một con ruồi phiền phức."

"Thằng nhóc thối, cháu nói cái gì đó!" Ông cụ Giản nhìn thấy người vừa đến thì nghiêm mặt đá một cú, người kia lại tránh được.

"Tay chân lão hóa rồi thì chậm chút."

"Thằng ranh này, vừa đến đã chọc tức ông rồi!"

Thư Giai Ninh ngồi bên cạnh cười chỉ thấy răng không thấy mắt, khóe miệng sắp nhếch đến mang tai rồi.

Quả nhiên xây dựng mối quan hệ tốt với ông cụ Giản là một quyết định chính xác, không thì với năng lực của cô còn lâu mới gặp được người đang cầm quyền của nhà họ Giản.

Thực tế vị vua của thành phố Dư Cát này không hề lộ mặt trước truyền thông, những người từng gặp anh ta phải nói là ít của ít.

Giản Định, 18 tuổi đã tiếp nhận Giản thị, trong vòng ba tháng thu phục hết một đám cây đa cây đề cam tâm tình nguyện bán mạng. Còn hơn thế, năm anh ta 22 tuổi, thành tích của Giản thị tăng lên gấp đôi và không ngừng phát triển.

Không nói tới năng lực mạnh, theo nguồn tin vỉa hè thì ngay cả ngoại hình và vóc dáng của con người này cũng đạt đỉnh cao.

Nhìn này, sống mũi cao, mặt mũi góc cạnh...

Ủa, chờ chút...

Khóe miệng Thư Giai Ninh cứng đờ, gương mặt nhỏ nhắn xị xuống trong nháy mắt, oan ức muốn cào tường.

Chủ chiếc xe đâm vào cây hai ngày trước lại chính là đại gia mà cô đang muốn ôm chân!

Ai đến giải thích chút đi, vì sao cô lại xui xẻo như vậy!

...

"Sáu tỷ tám, hủy bỏ câu lúc trước cô nói với ông nội tôi. Chuyện đụng xe hai hôm trước tôi cũng có thể không truy cứu."

Dưới tán ô ngoài trời giữa vườn rau, Giản Định đặt một tờ chi phiếu lên bàn, đẩy tới trước mặt Thư Giai Ninh.

"Anh Giản thật phóng khoáng, vậy thì tôi không khách sáo nữa." Thư Giai Ninh nhận luôn tờ chi phiếu kia, nốt ruồi lệ chí xinh xắn mê hoặc lòng người: "Thế nhưng nhận tiền thì phải làm việc, vì vậy tôi nhất định phải làm cái chức cô Giản này!"

Không phải là vì tôi yêu anh hay anh yêu tôi, đơn giản chỉ là vì tiền, vì cái danh "cô Giản" kia.

Người thông minh như Giản Định gần như liếc mắt một cái đã hiểu thấu tâm tư cô rồi.

"Vì nhà họ Thư?"

"Đúng vậy." Thư Giai Ninh cũng không giấu diếm.

Trước đây cô sống lưu vong ở Ý thê thảm như vậy, bây giờ đương nhiên phải dùng cách thức sáng chói nhất xuất hiện ở thành phố Dư Cát này.

Hơn nữa cô cũng cần một thân phận cao quý để lật đổ mẹ con Phàn Thanh Nhàn, giành lại bố và anh trai.

Mà nhà họ Giản quyền thế lật trời chính là sự lựa chọn nhất quán của cô.

Có điều cô cũng biết mấy trò vặt của mình trước mặt nhà họ Giản sẽ chẳng gây nổi sóng gió gì, vì vậy trước giờ chưa từng nghĩ đến việc giấu diếm mục đích.

"Anh Giản yên tâm, tôi chỉ muốn danh hiệu 'cô Giản' này, sẽ không trở thành vợ chồng thật sự với anh." Thư Giai Ninh lấy vài tờ giấy trắng trong túi ra, ngay trên đầu là bốn chữ to: Hợp đồng hôn nhân.

"Cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ ký thứ hợp đồng này?" Giản Định cầm lấy tờ hợp đồng nhìn qua một lượt.

"Dựa vào việc tôi cố gắng hơn bất kỳ ai khác!" Thư Giai Ninh đan hai tay vào nhau, dáng vẻ như đi đàm phán: "Ở bên ngoài, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì anh muốn vợ anh làm, người hợp tác, đối thủ mạnh, tất cả những chuyện anh không tiện ra mặt, tôi đều có thể làm được."

"Nói một cách đơn giản, anh cho tôi danh tiếng để đoạt lại Thư gia, còn tôi sẽ ngoan ngoãn làm một khẩu súng, anh chỉ đâu tôi bắn đó."

Giản Định đặt tờ hợp đồng lên bàn, vắt tréo chân, nhìn có vẻ lơ đãng, nhưng thực chất cặp mắt chim ưng kia đang chăm chú dò xét cô gái đối diện, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô.

"Cô Thư, chưa nói đến tôi có cần khẩu súng này hay không, cứ coi như tôi thật sự cần, thì người được chọn cũng không nhất định là cô."

Như đã sớm dự liệu được, Thư Giai Ninh mỉm cười, quay đầu lấy ra một tờ giấy chứng nhận.

Cô đưa giấy chứng nhận tới trước mặt Giản Định, hỏi: "Thứ này đã đủ chứng minh năng lực của tôi chưa?"

Giản Định nhìn thoáng qua, đôi mắt sâu thẳm hiện vẻ ngờ vực, nhưng rất nhanh đã bị anh che giấu, anh hỏi ngược lại: "Hợp đồng một năm? Cô làm sao bảo đảm sau một năm có thể giành lại được Thư gia?"

"Chuyện này anh không cần lo lắng, nếu như một năm sau tôi không làm được thì cũng sẽ rời đi đúng hạn, không quấn lấy nhà họ Giản đâu."

Nghe giọng điệu Giản Định dường như có khả năng sẽ đồng ý, Thư Giai Ninh thầm thở phào.

Khí thế của người đàn ông này thực sự quá mạnh mẽ, cho dù cô tự nhận mình có tố chất tâm lý vượt trội nhưng vừa rồi cũng không kìm được mà toát mồ hôi lạnh.

"Được." Giản Định liếc nhìn cô: "Tôi sẽ tìm luật sư riêng soạn thảo một bản hợp đồng, cái danh cô Giản này không dễ làm đâu, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.”

"Không, tuyệt đối không hối hận." Thư Giai Ninh ngồi thẳng người, vẻ mặt không hề sợ hãi.

Sợ ư? Khó khăn ư? Không dễ làm ư?

Người từng trải vô số lần cận kề cái chết như cô sao có thể để ý những thứ này.

Giản Định chào tạm biệt ông nội, hẹn thời gian về nhà rồi lái chiếc xe việt dã rời khỏi vườn rau.

Thư Giai Ninh, thì ra đúng là Thư Giai Ninh, thảo nào anh lại thấy quen như vậy.

Từ nhỏ anh đã biết đến cái tên này, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô chính là ở thời điểm sáu năm trước - một cô gái nhỏ nhắn mặt mũi lấm lem run lẩy bẩy trốn trong kho hàng bỏ hoang ở Ý.

Khi đó anh hỏi: "Cô tên gì?"

"Thư Giai Ninh." Giọng nói rụt rè nhưng còn dễ nghe hơn tiếng hót của chim sơn ca.

Dẫu sao cũng là cô gái anh đính hôn từ nhỏ, thế nên khi nhìn thấy hai gã đàn ông da đen đến bắt cô, anh vẫn không chút do dự ra tay cứu giúp.

Thực ra việc đính hôn từ nhỏ này vốn không cần thiết, nhưng dựa vào quan hệ với mẹ cô, nhà họ Giản giúp đỡ một chút cũng là việc nên làm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom