• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đừng nói ly hôn với tôi (1 Viewer)

  • Chap-37

CHƯƠNG 37. ANH NGHI NGỜ CÔ TA MỘT CHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG




CHƯƠNG 37. ANH NGHI NGỜ CÔ TA MỘT CHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG

Dưới khí thế áp đảo mạnh mẽ của ai đó, cuối cùng bạn Ninh vẫn ngoan ngoan quay về bàn ăn cơm, ồ, thậm chí cô còn ăn nhiều hơn bình thường một bát, cũng không biết là do đói hay bị Giản Định chọc tức nữa, dù sao thì cả bữa ăn đều hằm hằm hè hè, cứ như đang ăn thịt người vậy.

Nhưng đến tối cô vẫn vui vẻ đi đắp mặt nạ, kéo cửa ban công, mở lều ra, chui vào trong cái ổ nhỏ màu hồng của mình.

Mãi cho đến khi cái chăn lụa mềm mại phủ lên người rồi, cô mới đột nhiên nhớ ra, suýt chút nữa thì nhảy ra khỏi lều.

Mẹ kiếp! Đã bảo là không ngủ ban công nữa rồi mà!

Ánh nắng sớm chiếu vào văn phòng của bộ phận thiết kế, mang theo không khí trong lành của buổi sáng.

Thư Giai Ninh đeo kính râm hình vuông màu đen, mặc váy liền hở vai màu đỏ bước vào cửa chính của công ty Nam Lâm, thản nhiên bước vào thang máy đến bộ phận thiết kế.

Hôm nay là ngày phê duyệt bản thảo thiết kế do Phàn Thanh Nhàn quy định, chắc chắn là sẽ không được yên rồi.

Quả nhiên cô vừa bước vào phòng làm việc, ngồi chưa ấm chỗ đã bị một cuộc điện thoại của Anna gọi đến phòng làm việc của trưởng phòng.

“Chị.” Phàn Thanh Nhàn cười ngọt ngào với Thư Giai Ninh, “Mấy ngày trước chúng ta đã giao hẹn rồi nhỉ, hôm nay là ngày phê duyệt bản thảo thiết kế! Chị có mang bản thảo theo không?”

Thư Giai Ninh mím môi, vẻ mặt hoảng hốt, muốn nói lại thôi, mãi vẫn không thốt được chữ nào.

“Đừng nói là không có đấy!” Anna nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của Thư Giai Ninh, liền cười lạnh: “Lăn lộn trong công ty bao nhiêu năm rồi, dù thế nào cũng được coi như là tiền bối. Tôi tốt bụng khuyên cô Thư một câu, đừng bao giờ không biết mà giả vờ là biết, tự mang thể diện của mình ra để chà đạp! Không biết cái gì thì ngoan ngoãn nhận đi, mọi người cũng chẳng làm khó cô đâu, có phải không?”

“Đúng đấy chị à.” Phàn Thanh Nhàn ra vẻ rất đáng tiếc, “Nếu đã biết không làm được, tại sao mấy ngày trước còn muốn cá cược với em? Bây giờ em cũng không giúp chị được đâu!”

“Đấy là trưởng phòng Phàn của chúng ta tốt bụng hiền lành mời giữ cô lại đến bây giờ.” Anna đứng đằng sau nói với giọng điệu quái gở, “Lại còn vì muốn giữ thể diện cho cô nên trưởng phòng không dám công khai hỏi cô chuyện bản thảo thiết kế trước mặt mọi người, tôi khuyên cô sớm đi đi, tốt nhất là biến mất trong lặng lẽ ấy!”

“Tôi… không được… anh ơi…” Thư Giai Ninh siết chặt cặp tài liệu trong tay đến mức những đầu ngón tay cũng trắng bệch, gương mặt cô đỏ bừng, cuống đến mức không nói được tròn câu. Hai mắt ầng ậng nước, cứ như thể sắp khóc đến nơi.

Hai mắt Phàn Thanh Nhàn sáng ngời, nhìn thấy phản ứng này của Thư Giai Ninh là biết ngay cô đang sợ thật!

Nhưng không, bây giờ cô ta đã không thể quay về nhà họ Thư nữa rồi, nếu như bị đuổi khỏi tập đoàn Nam Lâm thì cũng có nghĩa chút quan hệ cuối cùng với nhà họ Thư cũng sẽ đứt, đừng nói là cầu xin anh và bố tha thứ, cho dù sau này có muốn gặp lại bọn họ cũng khó hơn lên trời.

Ha, chỉ cần đề cập đến chuyện liên quan đến bố và anh, cô ta lập tức hoảng loạn như một con ngốc, sáu năm trước như thế, không ngờ sáu năm sau vẫn vậy.

Quả nhiên ngu thì vẫn hoàn ngu thôi, cho dù có qua bao nhiêu năm, cô ta vẫn chỉ là một con ngu.

Phàn Thanh Nhàn nghiêng người, giả vờ ra vẻ vì tốt cho chị: “Hay là chúng ta đi tìm anh đi, có thể anh ấy sẽ có cách! Chị cũng biết mà, em đâu muốn sa thải chị.”

Thư Giai Ninh mím môi, lạnh lùng lùi về sau môt bước, cực kỳ bài xích Phàn Thanh Nhàn, nhưng vẫn nói nhỏ: “Được.”

Thấy Thư Giai Ninh vẫn căm ghét và hận cô ta như trước, Phàn Thanh Nhàn cũng hoàn toàn yên tâm. Vốn dĩ cô ta còn nghi ngờ Thư Giai Ninh đang giả vờ, nhưng xem ra bây giờ đã để lộ sự thật rồi!

Thế nên cô ta chỉnh trang lại đầu tóc, sau đó nhìn vào gương nở một nụ cười “em gái ngoan” đúng tiêu chuẩn, sau đó liền dẫn Thư Giai Ninh đến văn phòng tổng giám đốc.

Thư ký ngồi ngoài cửa nhìn thấy Phàn Thanh Nhàn bước vào lập tức mỉm cười, cung kính khom người nói: “Chào trưởng phòng.”

“Ừ.” Phàn Thanh Nhàn cũng mỉm cười đáp lại, nói với vẻ quen thuộc, “Màu son hôm nay hợp với cô lắm.”

Nghe thấy nữ thần khen mình, cô thư ký suýt nữa thì bật khóc, cực kỳ kích động nói: “Cám ơn trưởng phòng!” Trong đầu cô ta nghĩ thầm, hôm nay nhất định phải đi mua thêm vài thỏi cùng màu mới được, từ nay về sau chỉ dùng màu này thôi!

Phàn Thanh Nhàn dịu dàng cười mỉm, bước thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc. Thư Giai Ninh đi theo sau cô ta, cúi đầu, ôm chặt lấy tập tài liệu, những đầu ngón tay trắng bệch. Lần này không phải cô giả vờ.

Văn phòng của tổng giám đốc mà Phàn Thanh Nhàn ra vào không cần thư ký thông báo, điều này đã nói lên rằng cô ta có đủ đặc quyền để được ra vào tùy ý.

Thực ra cô hiểu hết, trong những năm cô không có ở đây, anh cô đã hoàn toàn coi Phàn Thanh Nhàn là em gái ruột, cô cũng biết bản thân không nên so đo điều này, bây giờ căn bản không phải là lúc để so đo những thứ nhỏ nhặt này. Cô biết, cô biết hết chứ, nhưng cô vẫn cảm thấy tim mình khó chịu như thể bị thủng một lỗ to.

“Anh.” Phàn Thanh Nhàn vừa bước vào văn phòng đã ngọt ngào gọi anh trai.

Thư Giai Kiệt ngẩng lên khỏi đống công văn, anh ta nghĩ người có thể vào được đây mà không có thông báo của thư ký thì chỉ có con quỷ nhỏ này, trong mắt anh ta hiện lên vẻ ôn hòa, “Nhàn, sao đột nhiên lại…”

Nhìn thấy Thư Giai Ninh đi đằng sau cô ta, anh ta lập tức im bặt, sự ôn hòa trong mắt nhanh chóng biến thành lạnh lẽo. Anh ta lườm Thư Giai Ninh, giọng điệu cực kỳ mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Sao lại là mày? Sao mày lại đến đây? Thật đúng là đứa phiền phức đáng ghét!”

Gương mặt Thư Giai Ninh lạnh lẽo, cô nhìn về phía anh ta, không nói không rằng, ngay cả đáy mắt cũng chẳng có chút tình cảm nào, dường như những lời Thư Giai Kiệt nói vừa rồi chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô, chỉ như một cơn gió xuyên từ tai này qua tai kia rồi bay mất, chẳng làm sao cả.

Nhưng có thật là không sao?

Thư Giai Ninh khó chịu nhướng đuôi mắt, anh à, em cũng không muốn làm phiền anh đâu, nhưng bây giờ chỉ có thể làm vậy thôi. Hôm nay chỉ cần anh nghi ngờ cô ta một chút là được, chỉ một chút thôi, cho dù chỉ một chút thôi cũng được.

Anh, anh đừng trách em mãi thế? Em cầu xin anh đấy.

Nhìn gương mặt không cảm xúc của Thư Giai Ninh, Thư Giai Kiệt cũng chẳng thèm tức với cô. Nếu như trước Thư Giai Ninh là một con sói con chỉ biết nhe nanh, thì bây giờ nó là một cái cọc gỗ vô cảm.

“Anh đừng giận chị mà.” Phàn Thanh Nhàn cười tươi tắn, đi đến trước bàn làm việc của Thư Giai Kiệt, “Hôm nay em đến là có việc nghiêm túc.”

“Chuyện gì?” Giọng Thư Giai Kiệt cứng đờ, không thèm che giấu sự mất kiên nhẫn của mình.

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!

Phàn Thanh Nhàn hiểu chuyện vỗ vai anh ta, giải thích, “Là như thế này ạ, mấy ngày trước, bộ phận thiết kế xảy ra ồn ào vì chị được vào đó làm, để thuyết phục mọi người, em đành bảo chị ấy giao bản thảo thiết kế vào ngày hôm nay, nhưng chị ấy lại không làm được, nhưng bộ phận thiết kế lại… em… em thực sự không biết làm thế nào cho phải nữa.” Cô ta cúi đầu, trên gương mặt xinh xắn hiện lên vẻ bối rối, dường như đang rất khó xử.

“Anh biết ngay nó chẳng bao giờ để em yên được mà! Nó không biết bộ phận thiết kế nổi loạn có nghĩa là như thế nào không? Bây giờ ngay đến bản thảo cũng không có, đi, đuổi đi ngay cho anh! Nhàn, em cũng đừng khó xử, loại người như nó thì đừng có giữ lại…”

Thư Giai Kiệt nghe được bộ phận thiết kế nổi loạn, ngay lập tức ngọn lửa giận bùng lên, vọt lên tận đầu.

Đối với một công ty thiết kế trang sức, nhà thiết kế quả thật là linh hồn. Huống chi tập đoàn Nam Lâm còn chẳng dễ gì mới giành được cơ hội hợp tác với Giản Thị, anh ta không cho phép Thư Giai Ninh gây chuyện vào đúng lúc quan trọng thế này!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom