• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đừng nói ly hôn với tôi (2 Viewers)

  • Chap-34

CHƯƠNG 34: ĐÁNH BẠI TOÀN BỘ VÕ SĨ.




CHƯƠNG 34: ĐÁNH BẠI TOÀN BỘ VÕ SĨ.

“Sáu năm trước khi tôi vừa đến Ý đã bị đám sát thủ do mẹ kế của tôi phái đến bám đuôi. Lúc đó tôi vẫn chưa học quyền anh, cũng không biết nhu đạo, đúng là nghìn cân treo sợi tóc mới thoát khỏi tay đám sát thủ đó.”

“Một tháng sau khi thoát khỏi tay chúng, trên đường đi làm thêm về tôi lại vô tình bắt gặp bọn chúng đang điều tra tung tích của tôi thông qua hàng xóm, lúc đó tôi mới biết, hóa ra bọn chúng vẫn không buông tha cho việc tìm kiếm tôi, sau đó… giết tôi.”

Thư Giai Ninh gục đầu xuống buồn bã, tiếp tục nói: “Lúc đó tôi muốn báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện ra đám người đó đã sớm làm giả bằng chứng vu khống tôi, yêu cầu cảnh sát Ý lùng bắt tôi. Vì sống sót, lúc đó tôi không còn cách nào khác ngoài việc bắt tay với đám xã hội đen địa phương.”

“Xã hội đen? Đó đâu phải là vì sống sót? Làm thế là đi tìm chết!” Giản Định hơi hối hận đồng thời cũng cảm thấy đau lòng, mới đầu khi ở trong kho hàng bỏ hoang đó, anh cứu cô rồi nên đưa cô đi luôn mới phải, coi như là nuôi cô dâu từ bé vậy…

“Bây giờ nghĩ đến đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết thật, nhưng lúc đó tôi cũng không biết mà.” Đôi mắt sáng trong như đá mắt mèo của cô cong cong, “Để ở lại, để có được sự che chở của thế lực xã hội đen, tôi chỉ đành ép mình liều mạng học các thể loại võ thuật, tham gia càng nhiều trận đấu, ký càng nhiều giấy sinh tử.”

“Có điều ông trời vẫn thương tôi, đã không lấy cái mạng này của tôi mà còn rèn luyện cho tôi bản lĩnh vững vàng, ngay đến tố chất của bản thân cũng tốt lên rất nhiều!”

“Cô thật …” Giản Định dở khóc dở cười, không biết nên nói cô thế nào mới tốt.

Anh tưởng rằng cô sẽ khóc, tưởng sau khi cô nói ra những vết thương lòng cô chắc chắn sẽ khóc lóc không ngừng. Xã hội đen? Đó là một tổ chức khó hòa nhập đến mức nào chứ? Cô chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối mà thôi!

Anh lại không ngờ cô có thể vượt qua được tất cả những điều đó, hơn nữa còn cảm ơn ông trời, vui vẻ như mình vừa trúng sổ xố mấy trăm triệu.

“Thực ra không chỉ có người xấu, tôi cũng gặp được rất nhiều người tốt đấy.” Đôi mắt Thư Giai Ninh cong cong, “Ví dụ như lúc đầu khi tôi đang trốn tránh bọn sát thủ, có một lần chui vào một kho hàng để hoang, sau khi vào trong tôi mới phát hiện ra cái kho đó đã bị bịt kín, căn bản là không có lối thoát!”

“Lúc đó tôi nghĩ kiểu này chết chắc rồi, không sống được nữa, nhưng anh đoán xem thế nào?” Đôi mắt Thư Giai Ninh sáng lấp lánh, hưng phấn nói: “Sau đó tôi gặp được một người rất đẹp trai, anh ấy chỉ hỏi tên tôi rồi cứu tôi ra luôn! Tuy rằng anh ấy vì nể tình đồng hương nên mới cứu tôi, nhưng tôi vẫn cực kỳ cám ơn anh ấy, anh ấy đúng là ân nhân cứu mạng của tôi!”

“Cô… không nhìn kỹ gương mặt của người đó à?”

“Không.” Thư Giai Ninh lắc đầu, “Lúc đó rất tối, nhưng nhìn khí chất mà đoán thì anh ấy tuyệt đối không phải là người bình thường!”

“Ừ.”

Nghe Thư Giai Ninh nói vậy, Giản Định vui vẻ vô cùng, giận dữ gì đấy đã sớm bị anh vứt lên chín tầng mây.

Cô bé mình nhớ cũng vẫn nhớ về anh, còn gì vui sướng hơn chuyện này nữa? Vốn tưởng rằng cả đời này bọn họ sẽ chẳng liên quan gì đến nhau, thế rồi lại trở thành người có quan hệ thân thiết nhất trên thế giới này của nhau.

Trong những hoàn cảnh khác nhau, đương nhiên thái độ cũng khác. Anh nhìn Thư Giai Ninh đang ngồi cạnh đếm cho anh nghe trong sáu năm đó cô còn gặp bao nhiêu người tốt nữa, tự dưng cảm thấy trong cơ thể bé nhỏ này chứa đựng sức mạnh có thể khiến cả vũ trụ này cảm động.

Lần đầu tiên anh quan sát vợ mình một cách nghiêm túc, cô gái nằm ngoài những kế hoạch của anh, cô gái mà anh suýt chút nữa bỏ lỡ.

“Công ty khó chịu quá thì đừng đi làm nữa.”

“Thế sao được?” Thư Giai Ninh kinh ngạc từ chối, “Vốn dĩ tôi đã chẳng có nhiều thời gian để tiếp xúc với anh và bố rồi, khó khăn lắm mới vào được công ty, sao có thể không đi được?”

“Không cần thiết.” Giản Định nghĩ, những thứ thuộc về cô anh sẽ lấy lại cho cô.

“Có phải anh đang hối hận không đấy!” Thư Giai Ninh nhăn mũi, nhìn Giản Định với vẻ đáng thương, “Chúng ta đã thương lượng rồi mà… anh, anh không thể nuốt lời được…”

“Được… không nuốt lời.” Giản Định nhìn đôi mắt trong suốt như pha lê, tim bỗng tan chảy.

Sao một người có thể trở nên như thế này được chứ? Không ngừng bị gian khổ quật ngã, nhưng vẫn cảm kích ông trời, giây trước còn đang đứng trên sàn đấu quật ngã một tên đàn ông cơ bắp nặng gần gấp đôi cô, ngay sau đó lại như một con mèo nhỏ nói với anh rằng: Sao anh có thể thế được? Chúng ta đã thương lượng rồi mà.

Nếu như Thư Giai Ninh mà biết trong đầu Giản Định đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ cảm thấy tên đàn ông này bị hoang tưởng.

Tại sao cô lại ngoan như con mèo khi đứng trước mặt anh chứ?

Ha ha, đương nhiên là vì đánh không lại anh, lại còn không có người nhà, chẳng quyền chẳng thế.

“Đúng rồi, anh báo là ai? Hình như anh ta không sợ anh mà… hình như anh ta lại rất sợ anh.” Thư Giai Ninh tò mò hỏi.

“Cái gì mà không sợ tôi, rồi lại hình như sợ tôi?” Tâm trạng Giản Định rất tốt, anh cười hỏi, trong con ngươi ánh lên những tia sáng nhạt.

Trong khoảnh khắc, mây tan trăng sáng, dường như cả trăm nghìn màu sắc trên thế giới này đều không bằng màu hổ phách trong suốt của đôi mắt anh, bất giác Thư Giai Ninh sững người.

“Anh Giản.”

“Ừ?”

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!

“Anh cười lên trông đẹp lắm, cười nhiều hơn được không?”

Vị đế vương oai phong trên thương trường, một tay thành lập lên đế quốc thương mại Giản thị, vậy mà giờ chỉ vì một câu không tính là đùa giỡn của cô gái nhỏ lại xấu hổ lại đỏ ửng cả tai.

“Không được!” Hai tai Giản Định đỏ bừng, hung hãn nói, “Không thể được!”

Thư Giai Ninh: “…” Không được thì thôi, gì mà dữ thế!

“Về lý mà nói thì võ đài quyền anh đó không phải là của anh Báo.” Giản Định giải thích vấn đề vừa rồi, “Nó là của tôi.”

“Ồ? Của anh à?”

Điều này nằm ngoài dự đoán của Thư Giai Ninh, dù sao vừa nãy lúc ở trên võ đài, anh Báo đó tỏ vẻ như mình là chủ của nó, Giản Định lại trông giống khách hơn hắn.

“Ừm, rất lâu về trước, anh Báo đã thua nên trao võ đài đó cho tôi, năm đó tôi 13 tuổi.” Giản Định cười khẽ, như thể đang kể một câu chuyện gì đó rất buồn cười, “Đó cũng là lần đầu tiên tôi phát hiện ra võ đài này, lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã cảm giác nó nhất định sẽ thuộc về tôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tôi vào trong, đánh bại toàn bộ các võ sĩ quyền anh, võ đài đó liền thuộc về tôi!”

Thư Giai Ninh: “…”

Đó, thực ra cô cũng không phải là người ức chế nhất, anh Báo còn ức chế hơn cả cô đấy?

“Anh Báo không liều mạng với anh à?” Có thể nhìn ra được tình cảm sâu sắc của anh Báo với võ đài này, cùng các võ sĩ ở đây.

Giản Định thản nhiên như không: “Anh Báo gọi tất cả võ sĩ ở đó cùng xông lên thì cũng chẳng phải đối thủ của tôi. Sau đó anh ta chán nản rất lâu, tất cả các hạt giống tốt ở đó đều bị tôi đánh chết, không thì cũng bị thương, sau đó tôi thấy anh ta thực sự rất thích, nên mới để anh ta quản lý ở đó.”

Tôi đã rất lâu không hỏi đến nơi này và cũng không đến rồi. Giản Định nghĩ.

Anh thở dài, đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy anh thở dài trong đêm nay.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom