• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đừng nói ly hôn với tôi (1 Viewer)

  • Chap-11

CHƯƠNG 11: ĐỪNG RA NGOÀI LÀM CHUYỆN MẤT MẶT




CHƯƠNG 11: ĐỪNG RA NGOÀI LÀM CHUYỆN MẤT MẶT

Thư Giai Ninh vẫn đứng yên không nhúc nhích, đáy mắt chỉ còn cảm xúc vui vẻ.

“Đúng thế, em muốn ứng tuyển.”

“Cử nhân Toán học của Viện công nghệ Massachusetts (MIT), thạc sĩ Quản lý kỹ thuật đại học Harvard, thạc sĩ Kinh tế học đại học Stanford, chuyên viên định phí chính phủ Ý,…” Thư Giai Ninh nhẹ nhàng đọc một hơi lý lịch của mình, từng trang một được bày lên bàn, cuối cùng cô nhìn vào đôi mắt gần như giống hệt cô rồi mở miệng:

“Thư Giai Kiệt, anh không có lý do gì để không tuyển em.”

Mọi người trong văn phòng đều hít một hơi khiếp sợ, mắt trợn tròn nhìn Thư Giai Ninh.

Không thể ngờ được một cô gái đầy tai tiếng sau sáu năm mất tích lại có bảng lý lịch khủng bố như thế!

Với lý lịch như thế này, đừng nói là vị trí giám đốc tài chính tập đoàn Nam Lâm, cho dù là Giản thị thì cô cũng có thể dễ dàng trúng tuyển.

“Cái này…” Mấy nhân viên cấp cao của công ty nhìn về phía Thư Giai Kiệt bằng ánh mắt sáng rực.

Nếu bỏ mâu thuẫn cá nhân sang một bên thì Thư Giai Ninh thật sự là một nhân tài hiếm có mà công ty đang rất cần.

Khuôn mặt Phàn Thanh Nhàn cứng đơ vì ghen tỵ, tuy cô ta tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng trong nước, nhưng cũng chẳng đáng xách giày cho bản lý lịch khủng bố của Thư Giai Ninh.

Nhưng đầu óc cô ta bỗng nhanh nhạy nghĩ ra một khả năng.

“Nhưng ai có thể chứng minh những điều ghi trong bản CV kia là thật? Chị à, chị tới Ý thì sao có thể học hết tất cả mấy trường đại học kia chứ?” Phàn Thanh Nhàn ngây thơ hỏi, “Hình như hồ sơ học bạ nước ngoài rất dễ làm giả thì phải?”

Quả nhiên, sắc mặt mọi người trong phòng lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Thư Giai Ninh đầy soi mói và khinh thường.

“Tôi không chấp cái tính quái gở của cô, nhưng sao cô có thể nói dối và làm giả hồ sơ chứ!” Thư Giai Kiệt gấp bộ hồ sơ lý lịch trên bàn lại rồi ném lên người Thư Giai Ninh, “Cô ăn chơi trác táng bên ngoài thì tùy cô, tôi không quản nổi chuyện đó! Nhưng cô mang mấy thứ này tới đây muốn vòi tiền phải không? Nói gì thì nói nhà họ Thư cũng đã lo cho cô nhiều năm như thế, đừng có ra ngoài làm mấy chuyện mất mặt thế này được không!”

Anh ta không tin cũng đúng, thật sự không ai có thể đạt được thành tựu như thế chỉ trong thời gian sáu năm, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Chuyện gì cũng có ngoại lệ, và em, chính là ngoại lệ đó.”

Thư Giai Ninh nhoẻn miệng cười, sau đó lấy điện thoại truy cập trang chủ của một trường đại học, “Cần bằng chứng à? Cái này được chưa?”

Phàn Thanh Nhàn nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại của Thư Giai Ninh, trên trang web có hình một cô gái mặc bộ đồ cử nhân đang cười rạng rỡ, thật không thể tin được con vô dụng năm đó lại đạt được thành tựu đáng ngưỡng mộ như thế!

Nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Thư Giai Kiệt và đám cấp cao không ngừng gật đầu kia, Phàn Thanh Nhàn giận dữ siết chặt nắm đấm đến mức tay muốn bật máu!

Không được! Tuyệt đối không thể để con vô dụng này có cơ hội trở mình!

Phàn Thanh Nhàn kéo tay áo Thư Giai Kiệt, cất giọng nhắc nhở:

“Anh ơi, anh quên rồi sao? Hai hôm trước bố còn nói để mẹ thay thế vị trí giám đốc tài chính đó…”

Cô ta nghĩ rồi lại nói tiếp: “Anh à, anh cứ giữ chị lại đi, chị ấy vừa về nước chắc chắn chưa tìm được việc nào gì đâu, chỗ em còn thiếu một trợ lý trưởng phòng thiết kế, có thể để chị sang đây làm với em, anh thấy thế nào?”

Một người có thành tích cao chót vót trong lĩnh vực Toán học và Tài chính như thế, Phàn Thanh Nhàn lại bảo vào làm trợ lý trưởng phòng thiết kế cho cô ta, đúng là lãng phí nhân tài. Nhưng Thư Giai Kiệt lại đồng ý lời đề nghị vô lý ấy: “Cứ làm như thế đi.”

Dì Liễu nhiều năm vất vả lo cho nhà họ Thư, làm giám đốc tài chính của tập đoàn Nam Lâm cũng không có gì quá đáng.

Phàn Thanh Nhàn đắc ý chờ xem vẻ mặt uất ức thảm hại của Thư Giai Kiệt, nhưng không ngờ cô vẫn nhẹ nhàng đồng ý, “Được.”

“Tám giờ sáng thứ tư, chị đừng đến trễ nhé!” Trong lòng Phàn Thanh Nhàn chỉ muốn đứa con gái trước mắt biến đi cho khuất mắt, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn giữ nụ cười ngọt ngào.

Địa bàn của tao mà cũng dám tới à? Thư Giai Ninh, mày cứ chờ chết đi!

Đôi mắt Thư Giai Ninh vẫn đầy ý cười, cô cầm lấy túi xách, chân mang giày cao gót, ngẩng cao đầu rời khỏi tập đoàn Nam Lâm.

Từ đầu tới cuối cô vẫn giữ nụ cười xinh đẹp và rạng rỡ trên môi.

Nhưng khi đi tới nơi không người, Thư Giai Ninh lại mệt mỏi tới mức không còn sức mở miệng.

Anh chị em trong nhà lại “tình cảm” như thế, cô thật sự muốn ngồi xuống khóc một trận cho đã.

Rất đau, đau không tưởng được, ngay cả khi cô thiếu chút bị đánh tàn phế ở chợ đen cũng không cảm thấy đau đến thế.

Nhưng cô chỉ có thể nhanh chóng bước tới bãi đỗ xe.

Khóc cũng chẳng có tác dụng gì, năm đó cô khóc đến mức nước mắt khô cạn, chẳng phải cuối cùng cũng bị ném đi nước ngoài hay sao?

Không ngờ đến khi ổn định được cảm xúc, cô lại gặp một người quen ở bãi đỗ xe.

“Giai Ninh.”

Một người đàn ông mặc vest đen đang tựa vào chiếc xe Range Rover, đây chẳng phải là cái tên bắt cá hai tay - Viên Thịnh Ân hay sao?

Thư Giai Ninh đi thẳng tới xe của mình, mắt không thèm liếc hắn tới một cái. Bỗng người đàn ông ngăn cô lại, mở miệng nói: “Lâu rồi không gặp, lần trước còn chưa kịp nói chuyện với em, lần này anh cố ý chờ em đấy, chúng ta có thể nói chuyện không?”

“Tôi chẳng có gì để nói với anh, Thư Giai Ninh này vẫn chỉ là một đứa ngang ngược và ích kỷ thôi.” Thư Giai Ninh cười giả lả, “Hôm đó ở Mị Sắc, những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, anh yên tâm, đó đều là lời thật lòng của tôi.”

“Giai Ninh, em đừng như vậy…” Vẻ mặt Viên Thịnh Ân như vừa bị tổn thương, hắn ta chặn trước cửa xe, làm ra vẻ “hôm nay không nói chuyện với anh thì anh sẽ không thả em đi!”

Mắt Thư Giai Ninh xoay chuyển, cô cảm thấy hôm nay có lẽ cô quên xem giờ hoàng đạo trước khi ra khỏi nhà, sao toàn gặp mấy tên rác rưởi thế này không biết!

“Đi đâu?” Thư Giai Ninh vén vài sợi tóc trước trán.

Thay vì đôi co với hắn chẳng bẳng nói chuyện một lần cho rõ ràng.

“Chỉ cần em muốn thì chỗ nào cũng được.” Viên Thịnh Ân đầy kích động, hắn còn tưởng Thư Giai Ninh vẫn bướng bỉnh như trước, không ngờ chỉ đơn giản vậy mà cô đã đồng ý rồi.

Trong lòng cô vẫn còn có hắn, cô vẫn yêu hắn ta, đúng không?

Trong một quán cà phê, bà chủ đeo chiếc tạp dề màu kem đang pha cà phê, vài con mèo nằm cuộn người trên ghế ngủ ngon lành.

Thư Giai Ninh lười biếng tựa người vào sô pha, thoải mái cầm một tách Espresso kiểu Ý nhấm nháp.

“Giai Ninh, cái đó đắng lắm, em uống tách của anh này, của anh ngọt lắm.” Nhìn cô gái quyến rũ đối diện, Viên Thịnh Ân đưa tách Cappuccino trước mặt cho cô, ánh mắt hắn đầy hưng phấn.

“Không cần, món này rất ngon.” Cô nhìn rõ vẻ mặt của hắn, lẳng lặng nói, “Chẳng phải muốn nói chuyện sao? Có gì thì nói đi, tôi không rảnh.”

“Giai Ninh…” Viên Thịnh Ân dịu dàng ngắm nhìn khuôn mặt cô, “Mấy năm nay em sống ở nước ngoài có ổn không?”

Thư Giai Ninh vuốt ve móng tay, “Vài hôm lại bị đuổi giết một lần, Viên Thịnh Ân, anh nghĩ tôi sống có ổn không?”

“Anh…” Viên Thịnh Ân cũng biết được ít nhiều chuyện mẹ con Phàn Thanh Nhàn làm, nhưng không ngờ Thư Giai Ninh lại có thể nhẹ nhàng nói thẳng như vậy, nhất thời hắn cảm thấy lúng túng.

“Giai Ninh, Nhàn rất ngây thơ hiền lành, ngày xưa do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới thế, dù sao em ấy cũng là em gái em, em nên nhường nhịn, đừng chấp em ấy làm gì…”

“Stop!” Thư Giai Ninh mất kiên nhẫn ngắt lời hắn, cô không muốn làm bẩn lỗ tai của mình nữa, “Còn chuyện gì nữa không? Không thì tôi đi đây.” Cô cầm túi xách lên ra vẻ chuẩn bị rời đi.

“Đừng…” Viên Thịnh Ân vội kéo tay cô lại nhưng bị cô né khỏi.

Ánh mắt hắn nhìn cô say đắm, hắn liếm môi tung đòn sát thủ, giọng điệu chân thành vô cùng, “Giai Ninh, mấy năm không có em, anh nhớ em nhiều lắm, anh nhận ra anh đã yêu em rồi, anh…anh không thể sống thiếu em được!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom