• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Không có đồ cao cấp hơn sao?

“Bảo vật hoàng cấp, Diệp gia chủ hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú đâu”.

“Đây là danh sách bảo vậy huyền cấp của Vạn Bảo các bọn ta, ngươi xem có nhìn trúng gì không?”

Bảo vật huyền cấp, bất kỳ thứ đồ nào dù là linh thảo huyền cấp mức thấp nhất, giá trị đều trên một vạn viên linh thạch trở lên.

Rõ ràng Cốc Vạn Tâm coi Diệp Thần Phi là chó nhà giàu.

Nhưng nàng đã đoán đúng, người trước mặt này đúng là một con chó nhà giàu.

Diệp Thần Phi cầm thẻ ngọc lên, lộ ra một tia thần hồn.

Trong nháy mắt, một đống lớn tên và giới thiệu về bảo vật xuất hiện trước mắt hắn.

Không khác lắm với tầng một Vạn Bảo các, các loại đồ đều có, quả thật không hổ danh là Vạn Bảo các.

Diệp Thần Phi tập trung xem công pháp, võ kỹ, thư tay tu luyện trong đó.

Kiếm pháp, quyền pháp, côn pháp;

Thân pháp, thuật pháp, luyện thể thuật;

Đan đạo, luyện khí, trận pháp;

Ngoại trừ một vài môn đạo đặc biệt, thứ nên có thì bên trong đều có, vừa hay thích hợp để Diệp Thần Phi đi tìm hiểu thế giới này.

Nhưng sau khi xem một lần, Diệp Thần Phi phát hiện nơi này chỉ có công pháp huyền cấp trung phẩm trở xuống.

“Còn có loại cao hơn không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Cốc Vạn Tâm ngẩn người, huyền cấp trung phẩm đã xem như hàng đắt tiền của thành Vân Tiêu, hắn vẫn còn chưa hài lòng?

“Diệp gia chủ, huyền cấp thượng phẩm trở lên là báu vật hiếm có, không phải ta cố ý xúc phạm ngài, nhưng giá trị của chúng đều cực kỳ lớn”.

“Tiền không thành vấn đề”, Diệp Thần Phi phất tay: “Có hàng cao cấp gì thì lấy ra đi”.

Cốc Vạn Tâm thần sắc quái dị, không phải nói nhà họ Diệp bây giờ sắp không ổn ư? Sao vị gia chủ mới này lại cường hào như vậy?

Nhưng nếu có khách tới cửa, nàng cũng sẽ không cự tuyệt.

Nàng lại lấy ra một khối thẻ ngọc phát sáng từ trong ngực, đặt trước mặt Diệp Thần Phi.

“Đây là bảo vật huyền cấp thượng phẩm của Vạn Bảo các ta, ngài nhìn xem có phải thứ ngài cần hay không?”, Cốc Vạn Tâm nói.

Diệp Thần Phi gật đầu, lại một lần nữa lộ ra lực tinh thần.

Danh sách lần này rõ ràng ít đi quá nhiều.

Suy cho cùng đồ huyền cấp thượng phẩm cũng không phải hàng tạp hóa ven đường.

Diệp Thần Phi nhanh chóng xem hết, đồ bên trong quả thật siêu phàm, trong đó một linh kiếm huyền cấp cực phẩm, dáng vẻ vô cùng đẹp, hơn nữa uy lực rất mạnh, rất thích hợp với con gái Diệp Hoàng.

Đúng rồi, sau khi quay về sẽ hỏi xem con gái thích gì, bởi vì đời trước cố chấp nên cũng làm khổ đứa bé này.

“Còn có đồ cao cấp hơn không”, Diệp Thần Phi buông thẻ ngọc xuống.

“Còn muốn cao cấp hơn?”

Cốc Vạn Tâm rối loạn, cái tên Diệp Thần Phi sao thế, khẩu vị lại lớn như vậy!

Ngay cả bảo vật huyền cấp cực phẩm cũng không hài lòng?

Lại đi lên, đó chính là bảo vật địa cấp, thuộc báu vật trấn quán của Vạn Bảo các thành Vân Tiêu!

Hắn thật sự có tài lực này?

Cốc Vạn Tâm không thể không hoài nghi, Diệp gia chủ này có phải đến tìm mình đùa giỡn hay không.

Nhưng nhìn dáng vẻ người ta ung dung thản nhiên, không giống như loại người nhàm chán đó.

Cốc Vạn Tâm âm thầm lắc đầu, không ai dám tùy tiện đắc tội Vạn Bảo các, cho hắn xem cũng không sao đâu.

Sau đó, Cốc Vạn Tâm lại lấy ra một tấm thẻ ngọc màu vàng, đưa cho Diệp Thần Phi.

“Diệp gia chủ, đây chính là báu vật trấn quán của bọn ta, nếu như ngài còn không hài lòng, vậy ta cũng không còn cách nào nữa”, Cốc Vạn Tâm cố ý nói.

“Ờ, vậy được”.

Cao nhất chỉ có bảo vật địa cấp sao?

Vậy cứ như vậy trước đi.

Biểu cảm của Diệp Thần Phi có chút thất vọng.

Mà Cốc Vạn Tâm thì càng rối loạn.

Thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt là bản lĩnh của nàng, nàng rõ ràng nhìn thấu vẻ thất vọng của Diệp Thần Phi.

Ngay cả đồ địa cấp cũng không thỏa mãn?

Trời ơi, rốt cuộc ta đã gặp phải cường hào gì đây!

Lúc này, Diệp Thần Phi đã dùng thần hồn dò xét.

Báu vật trấn quán đương nhiên sẽ không quá nhiều.

Đồ bên trong tổng cộng cũng chỉ có năm món.

Hai bản công pháp, hai món linh khí, còn có một viên đá màu xanh.

“Thương Lan Công”: công pháp địa cấp hạ phẩm.

“Thí Thần Cửu Kiếm”: võ kỹ địa cấp trung phẩm.

Một viên ngọc phù địa cấp hạ phẩm có thể căng thành cái lồng phòng ngự kiên cố.

Một chiếc lò luyện đan địa cấp trung phẩm có thể tự sản sinh đan hỏa, cho người luyện đan kéo dài càng lâu.

Thứ đồ đẳng cấp nhất lại chính là viên đá kia.

Tĩnh Tâm Thạch: bảo vật địa cấp thượng phẩm, trấn an thần hồn, xúc tiến hiệu xuất tu luyện, trợ giúp lĩnh ngộ công pháp.

Diệp Thần Phi âm thầm gật đầu, đúng là đồ tốt.

“Không có đồ cao cấp hơn sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Cốc Vạn Tâm mặt toát mồ hôi nói: “Thật sự hết rồi, phân các của bọn ta tương đối nhỏ, cho nên năm món này chính là bảo vật trấn quán”.

“Được rồi”.

Diệp Thần Phi không cưỡng cầu nữa, hắn hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nói giá đi”.

Cốc Vạn Tâm ánh mắt sáng lên.

Cuối cùng đã nói tới giá tiền.

Xem ra Diệp gia chủ này thật sự không phải loại đến quấy rối.

“Ngài nhìn trúng món nào?”, Cốc Vạn Tâm hỏi.

Diệp Thần Phi xua xua tay: “Cứ nói đi”.

“Thỏa theo mong muốn của ngài”.

Cốc Vạn Tâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngài biết đấy, loại hàng bảo vật địa phẩm cao cấp này dùng ở thành Túc cũng không có nhiều”.

“Quyển công pháp ‘Thương Lan Công’ này cần hai tỷ linh thạch”.
Chương 12: Ta nói muốn tất cả, không phải chỉ báu vật trấn tiệm

“Thí Thần Cửu Kiếm: Mười tỷ”.

“Ngọc bội Hồng Phúc: Một tỷ”.

“Lò thuốc Thiên Cổ: Năm tỷ”.

“Còn Tĩnh Tâm Thạch cần năm mươi tỷ linh thạch”.

Giá cả thật đáng sợ!

Nếu như là nhà họ Diệp trước kia, ăn uống sinh hoạt của người trong tộc, đầu tư vào tài nguyên tu luyện, cửa hàng và bảo vệ tài nguyên đất,… chi tiêu một năm tổng cộng trên dưới một tỷ linh thạch.

Thu nhập hàng năm cơ bản cũng tầm như vậy.

Ngay cả ngọc bội Hồng Phúc rẻ nhất cũng không gánh vác nổi.

Ở trong toàn bộ thành Vân Tiêu này e rằng chỉ có nhà họ Đường hùng mạnh nhất mới có thể mua nổi một món báu vật trấn quán hàng rẻ của Vạn Bảo các.

Nhưng nếu như nhà họ Đường thật sự mua nó, người trong tộc bọn họ chắc phải thắt lưng buộc bụng mấy năm trời.

“Ngài muốn mua cái nào?”, trên mặt Cốc Vạn Tâm tràn đầy mong đợi.

Năm món bảo vật trấn quán này từ lúc nàng tới vẫn luôn đặt ở đó, không có ai hỏi han.

Nếu như nàng có thể bán đi một món, tiền trích phần trăm chính là một khoản thu nhập kếch xù.

Điều quan trọng hơn là điều này có thể khiến nàng có vinh dự rất lớn ở bên chủ các thành Túc.

Diệp Thần Phi sờ cằm: “Cầm hết tới đi, ta muốn tất”.

Cốc Vạn Tâm ngây ngẩn.

Nàng đang nghi ngờ vào lỗ tai mình.

Theo như nàng thấy, khả năng lớn nhất Diệp Thần Phi sẽ mua quyển “Thương Lan Công” kia, bởi vì nó tương đối rẻ, hơn nữa cũng có tác dụng rất lớn với gia tộc.

Hoàn toàn không ngờ!

Hắn muốn tất cả!

“Cái này là thật sao?!”, Cốc Vạn Tâm không thể không xác nhận lại.

Diệp Thần Phi cười nói: “Đương nhiên là thật, nhưng ngươi phải mang cho ta mấy cái túi đựng đồ lớn một chút, nếu không thì không đựng nổi nhiều linh thạch như vậy đâu”.

Lần này Diệp Thần Phi dự định tiêu một chút linh thạch hạ phẩm, cứ chất đống ở đó cũng không ổn lắm.

Nhìn rất chướng mắt.

Cốc Vạn Tâm chóng mặt, nói đến bước này rồi, nàng không còn lo lắng Diệp Thần Phi nói đùa nữa.

Chỉ trong chốc lát, Cốc Vạn Tâm cầm một đống túi đựng đồ lớn, sau đó đưa cho Diệp Thần Phi một chiếc nhẫn xinh đẹp.

“Năm món báu vật trấn quán đều đặt trong chiếc nhẫn chứa đồ này”.

“Yên tâm, chiếc nhẫn này là tặng ngài, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ, ngài chính là vị khách tôn quý nhất của Vạn Bảo các thành Vân Tiêu ta!”

Cốc Vạn Tâm tràn đầy tôn kính, đối với nàng mà nói, Diệp Thần Phi không chỉ là ông thần tài, hơn nữa còn là Quan Thế Âm giúp nàng leo lên vị trí cao hơn!

Suy nghĩ một chút, nếu như sau khi mình quay lại chủ các, nhìn biểu tình mấy người đó mà biết nàng bán được nhiều đồ như vậy, trong lòng nàng liền cảm thấy sảng khoái một trận!

“Được”.

Diệp Thần Phi nhận lấy chiếc nhẫn, kiểm tra một chút đồ vật bên trong, quả thật là năm món đó, không có vấn đề gì.

Sau đó, hắn cầm túi đựng đồ, bắt đầu xếp linh thạch.

Cốc Vạn Tâm cầm tới túi đựng đồ rất lớn, bên trong mỗi túi đều đựng năm tỷ viên linh thạch.

Sau khi xếp xong, Diệp Thần Phi nhíu mày một cái.

“Vẫn chưa đủ đâu”.

“Hả?”, Cốc Vạn Tâm mặt đầy dấu hỏi: “Ngài tính sai rồi, tổng cộng là mười bốn túi đựng đồ, có thể đựng được bảy chục tỷ linh thạch, những thứ kia tổng cộng là sáu mươi tám tỷ linh thạch”.

Trên mặt Diệp Thần Phi mang theo nụ cười ấm áp.

“Không, là cô nhầm rồi”.

“Ta nói muốn tất cả, không phải chỉ báu vật trấn quán”.

“Ngoài hai cái thẻ tre, liệt kê bảo vật huyền cấp, ta đều muốn hết”.

Cốc Vạn Tâm trợn to hai mắt.

“Hả cái này…”

Thành Vân Giới không ai biết rằng Vạn Bảo các lập tức trở nên nghèo nàn, nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.

Tất cả bảo vật huyền cấp trở lên đều bị người ta quét bằng sạch.

Biến thành mười chiếc nhẫn đựng đồ, toàn bộ đeo vào ngón tay của Diệp Thần Phi.

Lúc Diệp Thần Phi rời đi, Cốc Vạn Tâm tràn đầy lo lắng, nàng nói cần phải phái toàn bộ tám vị tu sĩ Kim Đan kỳ của Vạn Bảo các tới bảo vệ hắn quay về gia tộc.

Diệp Thần Phi khéo léo từ chối.

Không ai có thể cướp đồ trong tay hắn.

Hắn không hề lo lắng, thậm chí còn đi ăn hai bữa ngon rồi mới chậm rãi quay về nhà.

Lúc này trời đã sắp tối.

Diệp Thần Phi đến chỗ Tùy Vân trước, ném chín chiếc nhẫn đựng đồ ở đó, nói với hắn ta phân phối cho tốt, rồi để một mình hắn ta hỗn loạn trong thư phòng.

Sau đó, Diệp Thần Phi quay trở lại đình viện của mình.

Còn chưa đi vào, hắn liền nghe thấy tiếng “Bùm! Bùm!”.

Vào cửa nhìn, hóa ra là con gái Diệp Hoàng đang ở đó luyện quyền.

Trên tay cô bé quấn từng vòng vải, trước mặt là một khối đá đo lực màu đen.

Loại đá đo lực này tính dẻo rất mạnh, dù đập thành cái hố cũng có thể khôi phục nhanh chóng, rất thích hợp cho việc luyện tập.

Hết quyền này đến quyền khác của Diệp Hoàng đánh vào đá đo lực, đặc biệt nghiêm túc.

Mồ hôi làm ướt tóc mai cô bé, bết lại thành từng sợi từng sợi dính vào mặt.

“Thật là một thiếu nữ nỗ lực chăm chỉ”.

Trong lòng Diệp Thần Phi vui vẻ.

Trong trí nhớ, đứa con gái này vô cùng hiểu chuyện, không những không khiến mình bận tâm, mà còn thay hắn chia sẻ không ít việc.

Quả thật là đứa trẻ nhà nghèo đã sớm gánh vác việc nhà.

“Tiểu Hoàng”, Diệp Thần Phi lên tiếng gọi.

“Cha, người đã về rồi!”, Diệp Hoàng ngẩng đầu lên, nhưng quả đấm vẫn không dừng lại.

“Ăn tối chưa?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Con ăn rồi ạ”.

“Nghỉ ngơi trước đã, đi vào ta nói chút chuyện với con”.

Diệp Hoàng lắc đầu nói: “Đợi lát nữa đi cha, con đánh thêm hai trăm quyền nữa là được một ngàn rồi, đây là huấn luyện thường ngày sau bữa ăn của con”.

Thật là một cô bé cố chấp.

Diệp Thần Phi cũng không ép buộc, hắn đứng một bên nhìn con gái hoàn thành mục tiêu của mình.

Mỗi một quyền của cô bé đều sử dụng khí lực toàn thân, đánh vào đá đo lực trước mặt.

Hiển nhiên là muốn đột phá cực hạn của bản thân.

Nhưng theo như Diệp Thần Phi thấy, phương thức phát lực của cô bé vẫn chưa đủ, nếu như điều chỉnh một chút, nhất định có thể thu hoạch được hiệu quả tốt hơn.
Chương 13: Tâm nguyện của con chính là cố gắng tu luyện

Sau này phải đặc biệt chỉ điểm cho con gái đáng yêu của mình mới được.

Đánh xong một ngàn quyền, Diệp Hoàng thở một hơi thật dài, cô bé cười tươi nhìn Diệp Thần Phi.

“Vào đi”.

Hai người đi vào phòng.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Thần Phi muốn nói một chút về chuyện tu luyện của Diệp Hoàng, nhưng hắn chợt phát hiện, bây giờ con gái mình tu vi gì cũng không không biết.

Thật đúng là người cha không đạt yêu cầu.

“Tiểu Hoàng, con tu luyện đến bước nào rồi?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Hả?”

Sắc mặt Diệp Hoàng khiếp sợ, nhiều năm qua, cha cô bé chưa từng chủ động hỏi qua tu vi của mình, sao hôm nay lại như vậy?

“Mấy ngày trước con vừa đột phá đến luyện khí tầng bảy”, Diệp Hoàng có chút ngượng ngùng nói.

Luyện khí có tổng cộng mười hai tầng, Diệp Hoàng năm nay mười bốn tuổi, luyện khí tầng bảy ở nơi như thành Vân Tiêu được xem như vừa đạt tiêu chuẩn.

Nhưng ở nhà họ Diệp lại không tính là gì.

Nếu như nhớ không nhầm, trong số thiếu niên nhà họ Diệp bằng tuổi Diệp Hoàng, có mấy người thiên phú tốt, đã đột phá Luyện Khí kỳ, đạt tới cảnh giới Hóa Khí.

So với bọn họ, thực lực của Diệp Hoàng quá yếu.

Đặc biệt cô bé còn là con gái của gia chủ.

Bình thường áp lực chắc chắn rất lớn.

“Ừ, không cần chán nản như vậy, bắt đầu từ hôm nay cha sẽ đặc biệt hướng dẫn con tu luyện, con sẽ nhanh chóng bắt kịp thôi”, Diệp Thần Phi nói.

“Cám ơn cha!”, Diệp Hoàng mặt tươi cười.

Hướng dẫn cái gì, cô bé cũng không có nhiều kỳ vọng.

Quan trọng nhất là cuối cùng cha đã để ý đến mình!

Điều này khiến cô bé cảm thấy hạnh phục từ trong thâm tâm.

“Được rồi, hôm nay cha ra ngoài mang về cho con một chút quà”.

“Ừm con cứ nói trước đi, con thích gì, hoặc tâm nguyện lớn nhất là gì?”

Diệp Thần Phi hỏi.

Đồ hắn mang về quá nhiều, không thể tặng hết cho con gái, nghe ý kiến của cô bé trước cũng hay.

Diệp Hoàng ngẩn người: “Tâm nguyện sao?”

“Tâm nguyện của con chính là cố gắng tu luyện, trở thành một cường giả, đến lúc đó có thể…”

Cô bé đang nói lại cúi đầu.

Chia sẻ tâm nguyện luôn giấu ở đáy lòng với phụ thân không phải chuyện dễ dàng có thể nói ra khỏi miệng.

“Có thể làm gì?”, Diệp Thần Phi lại hỏi.

“Có thể tham gia cuộc chiến thành Vân Tiêu sau này”, Diệp Hoàng tùy ý bịa ra một lí do.

“Cuộc chiến thành Vân Tiêu?”

Diệp Thần Phi ngẩn người, sau đó hắn nhớ ra, quả thật có chuyện như vậy.

Ở thành Vân Tiêu, ba đại gia tộc ở rất nhiều phương diện không thể tránh khỏi sẽ phát sinh mâu thuẫn.

Để tránh chém giết trên quy mô lớn, vì vậy trong thương nghị đã đưa ra cuộc chiến thành Vân Tiêu.

Cuộc chiến đấu này hai năm tổ chức một lần, mỗi gia tộc phái ra năm con cháu dưới mười tám tuổi tiến hành tỷ đấu.

Người thắng cuộc trong đó sẽ giành được cửa hàng của bên thất bại, hoặc tài nguyên đất ngoài thành.

Trong chiến đấu mấy lần gần đây, nhà họ Diệp đều là phe thất bại, mất đi không ít sản nghiệp của gia tộc.

Cho nên gia tộc mới dẫn đến tình hình căng thẳng tài chính.

Mà cuộc chiến thành Vân Tiêu lần tới chính là vào nửa năm sau.

Không ngờ con gái còn có tâm tư như vậy, muốn phát sáng và tỏa nhiệt vì gia tộc.

Thật là một đứa bé ngoan.

Diệp Thần Phi gật đầu, tu luyện là con đường phải đi qua, dù cô bé không đề cập tới, hắn cũng sẽ giúp đỡ con bé tiến thêm một bước trên con đường tu luyện của mình.

“Ngoại trừ tu luyện còn thích gì không?”

Diệp Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngoài tu luyện thì còn luyện đan ạ”.

“Tại sao thích luyện đan?”, Diệp Thần Phi tò mò hỏi.

“Bởi vì nếu đạt được đan thuật, luyện đan chính là thứ có thể kiếm tiền nhất”, Diệp Hoàng gãi đầu cười nói.

Diệp Thần Phi bừng tỉnh, đây là con gái mình sợ nghèo ấy mà.

Trước khi chưa lên làm gia chủ, mặc dù Diệp Thần Phi hưởng tiền lương của gia tộc, nhưng vì không có gì cống hiến, tiền lương không phải quá nhiều.

Cũng chỉ duy trì sinh hoạt hằng ngày một cách khó khăn mà thôi.

Chẳng trách con gái lại để ý đến tiền như vậy.

“Được! Cha ủng hộ con!”, Diệp Thần Phi nói.

Người trẻ tuổi có mơ ước là chuyện rất hiếm có, đương nhiên hắn sẽ hết sức ủng hộ.

Sau đó, Diệp Thần Phi lấy lò luyện đan địa cấp hôm nay mua từ trong nhẫn chứa đồ ra.

“Vừa mới mua, tốt hơn cái lò luyện đan kia của con, con cầm đi”, Diệp Thần Phi nói.

Lò luyện đan của con gái là loại hoàng cấp hạ phẩm, tác dụng không quá lớn.

“Cha thật tốt!”, Diệp Hoàng cười hì hì nhận lò luyện đan.

Cô bé không hề biết, thứ đồ chơi này chính là báu vật trấn quán của Vạn Bảo các.

Nhưng chỉ cần cha đưa cho, cô bé liền vô cùng vui vẻ.

“Ừ, bây giờ gia tộc có một thầy dạy đan thuật mới đến, nhưng con không cần đi học, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ đích thân hướng dẫn thuật luyện đan của con”, Diệp Thần Phi nói.

“Dạ được”.

Diệp Hoàng chớp mắt, từ khi nào cha mình biết luyện đan vậy?

Diệp Thần Phi suy nghĩ một chút lại hỏi: “Đúng rồi, con thích kiếm không?”

“Dạ khá thích, nhưng gia tộc chúng ta lợi hại nhất là quyền pháp, cho nên con lựa chọn luyện quyền”, Diệp Hoàng nói.

“Bây giờ có kiếm pháp rồi”.

Diệp Thần Phi nói xong, hắn lấy trường kiếm huyền cấp cực phẩm từ trong nhẫn chứa đồ ra, đưa cho Diệp Hoàng.

“Nếu thích, sau này cứ bắt đầu luyện kiếm đi”.

Thân kiếm tuyệt đẹp tản ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt.

Trong mắt Diệp Hoàng tràn đầy ngôi sao nhỏ.

Quả thật quá đẹp!

Chỉ là không biết phẩm cấp gì.

“Về công pháp, ngày mai ta cho con thêm. Đúng rồi, còn có cái này”.

Sau đó, Diệp Thần Phi lấy khối Tĩnh Tâm Thạch kia ra.

Tĩnh Tâm Thạch địa cấp thượng phẩm có tác dụng trợ giúp cực lớn cho tu luyện, là tồn tại tất cả người tu luyện thèm thuồng.

Diệp Hoàng sững sờ, nhận lấy Tĩnh Tâm Thạch.
Chương 14: Ai cho muội cái gan đó?

Cô bé vẫn không hiểu viên đá không đáng để mắt đến này có ý nghĩa gì.

“Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi sớm chút nhé”.

“Những việc như tu luyện cũng phải chú ý cân bằng giữa luyện tập và nghỉ ngơi, không phải cứ luyện tập liên tục là có thể đạt được thành tựu”, Diệp Thần Phi nói.

Diệp Hoàng gật đầu, mang theo tâm trạng phần khích đứng dậy rời đi.

Diệp Thần Phi đành chịu, hắn biết con bé chắc chắn sẽ tu luyện đến rất muộn.

Cũng không phải là vấn đề gì lớn, người trẻ tuổi mà, nên nỗ lực thật nhiều.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Thần Phi nằm ở trên giường lấy ra hai cuốn công pháp địa phẩm mà hôm nay mua được.

Bất kỳ cuốn công pháp nào trong hai cuốn này được đưa ra ngoài đều sẽ gây chấn động thành Vân Tiêu.

Phẩm cấp quá cao!

Nhưng Diệp Thần Phi lại chưa hài lòng.

Hắn phải cải tiến chúng lại một lượt.

“Ừm, chỗ này rõ ràng có vấn đề, nên chuyển vận linh khí như này”.

“Mạch đi cũng không đúng, đổi hai mạch sẽ tốt hơn một chút”.

Hàng tỉ năm tu luyện giúp thần hồn của Diệp Thần Phi mạnh đến mức không thể ước lượng được.

Có thể nhìn thấu căn nguyên!

Giống như loại công pháp địa cấp này, có thể dễ dàng tìm ra điểm thiếu sót của nó đồng thời cải thiện nó.

Đối với việc tu luyện của con gái, hắn đương nhiên không thể qua loa.

Mãi đến nửa đêm gần sáng, Diệp Thần Phi mới sửa xong toàn bộ hai cuốn công pháp.

Bây giờ “Thương Lan Công” đã thay đổi từ công pháp địa cấp hạ phẩm thành địa cấp cực phẩm.

Còn “Thí Thần Cửu Kiếm” đã đạt tới thiên cấp trung phẩm, sau khi tu luyện xong có thể giết được thần!

“Bỏ đi, cứ như này trước đã”.

“Tạm để Tiểu Hoàng thiệt thòi, dùng hai cuốn sách này tu luyện”.

“Hôm khác sẽ nghiên cứu một số tiên pháp hoặc đạo thuật cho con bé học”.

Hôm nay là ngày con cháu nhà họ Diệp nhận được tiền hàng tháng.

Những thiếu nam thiếu nữ hoặc tốp năm tốp ba hoặc một mình đi đến Chấp Sự Đường của gia tộc.

Một thiếu niên mặc đồ trắng, dáng vẻ hiên ngang, mang theo một cây thương dài màu vàng đi trên đường.

“Long ca, đợi muội!”

Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh từ sau lưng truyền đến, thiếu niên quay đầu lại nhìn.

Một nam một nữ trẻ tuổi, chiều cao như nhau, mặc đồ màu xanh đang chạy đến.

“Diệp Khiêm, Diệp Thiến”, Diệp Long lên tiếng.

Thiếu nữ mỉm cười đi đến bên cạnh Diệp Long, hỏi: “Long ca, huynh xuất quan lúc nào vậy?”

“Ba ngày trước”.

Diệp Long gật đầu với hai người, rồi đi cùng nhau.

“Lần bế quan này thu hoạch thế nào?”, Diệp Thiến hỏi.

“Cũng được”.

Diệp Long trả lời: “Ta đã đột phá đến Hóa Khí tầng ba, Liệt Long Thương Pháp, cũng thành công tu luyện đến cảnh giới Tiểu Thành”.

Trong mắt Diệp Thiến lấp lánh đầy sao.

“Ca, huynh thật lợi hại!”

“Trận đấu thành Vân Tiêu nửa năm sau nhất định phải dạy cho đám người đáng ghét nhà họ Lý một bài học!”

Cô bé tức giận vung nắm tay nhỏ của mình.

Diệp Long mím môi.

Thực lực của cậu thuộc vào hàng mạnh nhất trong thế hệ trẻ nhà họ Diệp.

Nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, trận đấu thành Vân Tiêu nửa năm sau chắc chắn sẽ có cậu trong danh sách.

Nhưng, quả thực cậu không có nhiều tự tin đánh bại nhà họ Lý.

Theo nguồn tin đáng tin cậy, đại công tử nhà họ Lý Lý Kỳ đã đột phá Hóa Khí tầng năm, ám khí tuyệt diệu, nếu bây giờ đấu với hắn ta, khả năng bại trận là rất cao.

Diệp Long không khỏi nắm chặt tay.

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ cố gắng!”

“Ừm ừm, muội tin huynh!”, Diệp Thiến ở một bên cổ vũ.

“Hai người cũng phải cố gắng, nhà họ Diệp tuyệt đối không thể sa sút dưới thế hệ chúng ta!”, Diệp Long nghiêm túc nói.

Hai người kia gật đầu.

“Long ca, mấy ngày trước từ chỗ phụ thân đệ biết được tin, tiền hàng tháng của chúng ta lại sắp giảm rồi”, Diệp Khiêm vẫn luôn im lặng đột nhiên nói.

Ba người bọn họ đều là con của Diệp Tùy Vân, Diệp Long lớn nhất, năm nay mười lăm tuổi.

Diệp Khiêm và Diệp Thiến là cặp song sinh, năm nay mười bốn tuổi, nhỏ hơn Diệp Hoàng một chút.

Mà Diệp Tùy Vân là người quản lý tài nguyên gia tộc, vì vậy bọn họ đã biết trước được một vài tin tức.

“Ta biết”.

Diệp Long khẽ thở dài, nói: “Hiện giờ gia tộc đang gặp khó khăn, nên chúng ta càng phải cố gắng tu luyện, đồng tâm hiệp lực mới có thể giúp gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn này”.

Diệp Thiến bĩu môi, nói: “Nói thì nói vậy, nhưng tiền hàng tháng bị giảm bớt, chẳng phải chúng ta sẽ càng khó tu luyện sao”.

“Hơn nữa bây giờ đại bá lên làm gia chủ, muội thấy về sau chúng ta sẽ không có cuộc sống tốt đẹp”.

Cô bé đang nói, Diệp Long đột nhiên dừng lại.

“Bốp!”

Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt Diệp Thiến, rất nhanh đã xuất hiện vệt đỏ.

“Ai cho muội cái gan đó, dám chê trách gia chủ sau lưng!”

Sắc mặt Diệp Long lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiến, sau đó trừng mắt với Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm sợ hãi run lên, vội vàng nói: “Ca, chúng đệ sai rồi, huynh cũng biết đấy, muội muội mau miệng thẳng thắn”.

“Mau miệng thẳng thắn?”

“Sớm muộn gì cũng họa từ miệng mà ra!”

Diệp Long lạnh lùng hừ một tiếng: “Bất luận đại bá có như nào, hiện giờ ông ấy là gia chủ của chúng ta, là người nắm quyền cao nhất nhà họ Diệp”.

“Chê trách xằng bậy ông ấy chính là khiêu khích quyền uy của cả gia tộc, hai người quên tam đại thiết luật của gia tộc rồi sao!”

Hai người bị khiển trách đều cúi thấp đầu không dám lên tiếng.

Trong nhà này, cha mẹ lớn nhất, sau đó là đại ca.

“Ca, muội sai rồi”, Diệp Thiến ôm mặt, nhỏ giọng nói.

Diệp Long liếc cô bé một cái, sau đó nói với Diệp Khiêm: “Về sau ta không ở đây, đệ phải quản con bé cho tốt, đừng để cả ngày đi khắp nơi tùy hứng làm bậy!”

Diệp Khiêm vội vàng vâng dạ.
Chương 15: Tài nguyên đầy đủ, tu luyện cho tốt

Hai người bị phê bình một trận, ít nói hẳn.

Một lúc sau, ba người cùng đến Chấp Sự Đường.

“Mấy vị thiếu chủ, đây là tiền hàng tháng và tài nguyên tu luyện của các cô cậu trong tháng này, nhận lấy rồi cố gắng tu luyện cho tốt”, quản sự Chấp Sự Đường cười tít mắt nói.

Mấy người cảm thấy có chút kỳ quái, không phải là giảm bớt tiền sao, sao nhìn lại vui vẻ như vậy?

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, lấy túi trữ vật rồi xoay người rời đi.

“Hôm nay các đệ đều có tiết đúng không?”, Diệp Long hỏi.

“Vâng”, Diệp Khiêm nói: “Ba thầy dạy lúc trước đều đã rời đi, nghe nói hôm qua gia chủ đã tìm ba người khác đến”.

“Từ điểm này có thể thấy gia chủ là người có năng lực”, Diệp Long nói: “Vì vậy, hãy xóa bỏ những suy nghĩ không nên có đi, chăm chỉ tu luyện mới là đạo lý đúng đắn”.

Cả hai vừa đi vừa nói, đột nhiên, bọn họ thấy Diệp Thiến đứng đó, bất động.

“Sao vậy?”, Diệp Long hỏi.

Diệp Thiến ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu và nghi hoặc.

Cô bé cầm túi trữ vật đã được mở ra bằng hai tay.

“Tiền hàng tháng của muội hình như bị đưa nhầm rồi”.

Diệp Long khẽ nhíu mày, nói: “Không phải đã nói rồi sao, tiền tháng này sẽ giảm bớt, có gì lạ đâu?”

“Không không phải”.

Diệp Thiến mở túi trữ vật: “Tiền của muội không những ít hơn, ngược lại hình như còn nhiều hơn rất nhiều”.

“Cái gì?”

Diệp Long và Diệp Khiêm vội vàng bước đến, nhìn túi trữ vật của muội muội, lập tức trợn to mắt.

Bọn họ là con cháu chi chính, vốn dĩ mỗi tháng có năm mươi viên linh thạch, mười bình luyện khí đan, mười bình cân cốt đan dùng để tu luyện hàng ngày.

Nhưng số lượng trong túi trữ vật của muội muội rõ ràng không đúng lắm.

Mấy người đếm kỹ phát hiện có tổng cộng một trăm viên linh thạch, luyện khí đan và cân cốt đan cũng tăng gấp đôi!

Hơn nữa, bên trong còn có hai thứ khác.

Một bình đan dược màu đỏ, trên đó viết ba chữ thối thể đan.

Còn có một viên sứ tròn vo, trên đó có đánh dấu, đó là tẩy tủy đan!

Hai thứ này, đặc biệt là tẩy tủy đan, đều là đan dược cao phẩm!

Sao lại phát cho muội muội chứ?

“Chắc chắn là nhầm rồi”, Diệp Khiêm nói.

Tài nguyên nhiều như vậy, nhìn thế nào cũng không giống cung cấp cho bọn họ.

“Chúng ta cũng kiểm tra của chúng ta xem”, Diệp Long đột nhiên nói.

Sau đó, hai người lần lượt mở túi trữ đồ của mình, lập tức ngây ra tại chỗ.

“Đều giống nhau!”

“Chuyện này là sao?”

“Đều đưa nhầm cả sao?”

Ba người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên mặt nhau.

Sau khi im lặng một lúc, Diệp Long đóng lại túi trữ vật, trầm giọng nói: “Nhất định là nhầm rồi, những thứ này chắc chắn là của người khác, chúng ta không thể lấy”.

Hai người kia cũng gật gật đầu.

Không phải là đồ của mình, bọn họ sẽ không trái lương tâm mà nhận lấy.

Sau đó, ba người quay lại Chấp Sự Đường, trả lại túi trữ vật cho quản sự.

“Liêu quản sự, cái này hình như không phải là đồ cho chúng ta”, Diệp Long nói.

“Ồ? Phát nhầm rồi sao?”

Liêu quản sự cầm lấy túi trữ vật, cẩn thận kiểm tra lại một lượt, rồi lại trả về.

“Mấy vị thiếu chủ, các cô cậu thật là biết đùa, đồ bên trong không nhầm, đều của các cô cậu”, Liêu quản sự cười nói.

Cả ba lại sửng sốt.

“Nhưng số lượng đó”.

Liêu quản sự xua xua tay, cười nói: “Các cô cậu không nhìn thấy tín lệnh của gia chủ ở bên trong sao?”

“Hả?”

Vẻ mặt Diệp Long đầy khó hiểu, sau đó mở túi trữ vật ra liền phát hiện bên trong có một thứ khác.

Đó là một tín lệnh nhỏ, sau khi mở ra, một hàng chữ oai hùng bày ra trước mặt bọn họ.

“Tài nguyên đầy đủ, tu luyện cho tốt”.

Nhà họ Diệp đều sục sôi.

Không ai ngờ được tiền tháng này lại tăng nhiều như vậy.

“Trời ạ, luyện khí đan lần này lại là đan dược trung phẩm, cân cốt đan cũng vậy!”

Có người sau khi dùng đan dược, lập tức bị linh khí khổng lồ trong đó làm cho chấn động.

So với luyện khí đan hạ phẩm, hiệu quả tu luyện của đan dược trung phẩm cao hơn gấp năm lần!

“Trời ơi, thầy dạy đan thuật mới đến vậy mà lại là đan sư lục phẩm Chương Tử Minh!”

Trong tiết đan thuật, có người nhận ra Chương Tử Minh.

Hắn ta không bao giờ có thể ngờ được, gia tộc lại có thể mời được ông ta đến làm thầy dạy.

Trong tiết học luyện khí và trận pháp cũng có người nhận ra hai vị đại sư lục phẩm, trong lòng ai cũng chấn động.

Lần này gia tộc thật sự đã đầu tư rất nhiều!

Lại nghĩ đến tín lệnh mà gia chủ truyền đạt: “Tài nguyên đầy đủ, tu luyện cho tốt”.

Kỷ nguyên toàn gia tộc tu luyện của nhà họ Diệp chính thức bắt đầu!

Mà những tin tức này nhanh chóng được truyền ra ngoài, bị hai đại gia tộc kia biết được.

“Tài nguyên nhân đôi? Đại sư lục phẩm? Ha ha, xem ra lần này nhà họ Diệp đang đánh cược mạng sống vào trận đấu thành Vân Tiêu nửa năm sau”.

“Ha ha, ta nói mà, gia chủ mới nhà họ Diệp là một tên ngu xuẩn. Cách làm này sẽ khoét rỗng vốn liếng của gia tộc, cũng không biết những trưởng lão nhà họ Diệp kia sao lại cho phép hắn làm loạn như vậy”.

“Ai mà biết được, nói không chừng những trưởng lão đó cũng là những tên ngốc”.

“Nhà họ Diệp không còn xa nữa sẽ bị bại trên tay Diệp Thần Phi~”

Người nhà họ Lý coi thường cười nhạo cách làm của Diệp Thần Phi.

Cho rằng hắn đang tát ao bắt cá, tổn hại nền móng của gia tộc, đơn giản là tự diệt vong.

“Nhà họ Diệp lại có tài lực như vậy sao? Lẽ nào dùng đến gia tài của gia tộc? Không phải chứ?”

“Khó nói, trước đây ta đã từng gặp tên Diệp Thần Phi đó rồi, hắn không có bản lĩnh gì lớn, nói không chừng đầu óc có vấn đề, mới đưa ra quyết định lạ đời như vậy”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom