Hot Độc Tôn Thiên Hạ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Gia chủ mới

“Trời ạ, nhà họ Diệp lại chọn một tên vô dụng làm gia chủ!”

“Gia chủ mới nhà họ Diệp bị ngất xỉu trong buổi lễ, đến bây giờ vẫn hôn mê bất tỉnh!”

“Đúng là trò cười lớn nhất từ trước đến nay trong thành Vân Tiêu!”

Trời tối đen như mực.

Diệp Thần Phi tỉnh dậy từ trong hỗn độn, đầu óc mê man.

“Mình cuối cùng cũng thành công rồi sao?”

Cùng với hơi thở yếu ớt, hắn cảm nhận được luồng khí của thế giới thực.

Lúc này, Diệp Thần Phi muốn khóc.

Hắn vốn là một thanh niên nhiệt huyết phong nhã hào hoa trên Chi Vũ.

Bỗng nhiên có một ngày, bản thân bị một gã được gọi là hệ thống treo acc mạnh nhất khống chế, sau đó bắt đầu hành trình xuyên không.

Nhưng ai biết được, trong quá trình xuyên không lại bị sức mạnh nào đó can thiệp đến.

Khiến hắn bị mất phương hướng trong hỗn độn.

Ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Cũng không biết qua bao lâu mới cảm nhận được không khí trong lành mà lâu rồi không thấy.

Một ký ức khác, một cuộc sống khác đang chạy loạn trong linh hồn hắn.

Một lúc lâu sau, mới từ từ yên ổn lại.

Diệp Thần Phi cũng biết tình hình hiện tại của mình.

Tiền thân của hắn là gia chủ mới của nhà họ Diệp ở thành Vân Tiêu.

Chỉ là gia chủ này có hơi thất bại.

Do thực lực bản thân kém, bị bên ngoài chế giễu.

Vào ngày diễn ra buổi lễ, kẻ thù không đội trời chung của hắn đã tặng cho hắn một rương lớn khí huyết đan làm quà.

Khí huyết đan là loại đan dược tu luyện cấp thấp nhất, chỉ thích hợp dùng cho luyện khí sơ kỳ.

Đây rõ ràng là đang chế giễu Diệp Thần Phi.

Mà tiền thân lại là người không chịu nổi sóng to gió lớn, bị đả kích như vậy liền khí huyết công tâm, chết thẳng cẳng.

“Tại sao, phải để một người vô dụng làm gia chủ chứ?”, Diệp Thần Phi cảm thấy hơi khó hiểu.

Sau đó, hắn xem lại ký ức của tiền thân.

Mới phát hiện nhà họ Diệp có vẻ không giống với những gia tộc truyền thống khác.

Gia tộc này, vô cùng đoàn kết!

Diệp Thần Phi sẽ không bị đối xử khác biệt chỉ vì tu vi của hắn thấp, cũng sẽ không xảy ra những chuyện như tôi tớ không phục tùng.

Ngược lại, vì hắn là người truyền thừa của chi chính, nên đã tán thành hắn ngồi lên vị trí gia chủ.

Chỉ đáng tiếc, sức chịu đựng tâm lý của tên này quả thực quá kém.

“Thú vị”.

Diệp Thần Phi sắp xếp xong những ký ức lộn xộn liền mở mắt.

Hiện ra trước mắt hắn là một căn phòng kiểu cổ xưa.

Chiếc giường êm ái tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, giống như một loại thuốc dùng để điều dưỡng cơ thể.

Bên cạnh có một cô gái trẻ đang ngồi đó chăm chú đọc sách.

Cảm nhận được động tĩnh ở bên cạnh, cô gái quay đầu lại, vẻ ngoài giống Diệp Thần Phi đến bảy phần.

“Cha, cha tỉnh rồi!”

Cô bé là con gái duy nhất của Diệp Thần Phi, tên Diệp Hoàng, năm nay mười bốn tuổi.

Diệp Thần Phi cười khổ trong lòng, hắn còn chưa kết hôn, đã có một đứa con gái lớn như vậy rồi.

Hơn nữa, người vợ kiếp này của hắn cũng đã mất trong lúc sinh Diệp Hoàng.

“Mình sẽ độc thân cả đời sao?”

Diệp Thần Phi khẽ mỉm cười, không quan trọng, cứ sống một cuộc đời tuyệt vời là được rồi.

Song nụ cười này của hắn lại khiến Diệp Hoàng suýt rớt hàm.

“Cha, cha thật sự đã cười!”

“Hả?”

Diệp Thần Phi sững sờ một lúc, sau đó mới trở lại bình thường.

Tên tiền thân này kể từ khi mất vợ luôn mang dáng vẻ thù hận.

Dáng vẻ tươi cười đã biến mất khỏi từ điển của hắn.

Diệp Thần Phi cạn lời, trong cuộc sống ai mà chẳng có khó khăn, có người còn gặp nhiều tai họa hơn cả ngươi.

Mỉm cười bước tiếp mới là cách để tồn tại!

“Ting! Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, hãy mau chóng nhận vật phẩm”.

Đột nhiên, một giọng nói lanh lảnh vang lên trong đầu Diệp Thần Phi.

“Hệ thống treo acc vẫn đang hoạt động?”

Diệp Thần Phi ngây ra.

Hệ thống này là thứ hắn có được trước khi xuyên không.

Chức năng của hệ thống rất đơn giản, chỉ có hai hạng mục.

Treo acc đào quặng: Đào quặng trong mỏ quặng siêu lớn, mỗi ngày có thể thu hoạch được tài nguyên tu luyện đáng kể.

Treo acc tu luyện: Mỗi ngày có thể thu hoạch tu vi một ngày.

Lúc xuyên không, hắn đã khởi động hai hạng mục này.

Không ngờ, trong quá trình xuyên không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, rơi vào hỗn độn.

Trong hỗn độn không có ngày tháng, cũng không biết treo acc bao lâu rồi.

Diệp Thần Phi mở bảng điều khiển hệ thống, kiểm tra thu hoạch của hệ thống.

Trong nháy mắt, hắn đơ ngay tại chỗ!

“Tiểu Hoàng, con ra ngoài trước đã”.

Diệp Hoàng sửng sốt: “Cha, có chuyện gì sao?”

“Ra ngoài!”, giọng Diệp Thần Phi trở nên nghiêm khắc.

Diệp Hoàng không biết tại sao, nhưng rất nghe lời rời khỏi phòng.

Đợi con gái đi ra ngoài, Diệp Thần Phi hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau đó, vào lại giao diện hệ thống.

“Một, hai, ba…”

“Mười ba chữ số, mình không giỏi toán lắm, đây là bao nhiêu nhỉ?”

Hắn nhìn vào những con số kỳ lạ, rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Phải mất một thời gian dài mới có thể thống kê hết được.

Linh thạch hạ phẩm: Mỗi ngày đào được một trăm ngàn viên, hiện giờ có 35.6 tỷ tỷ viên.

Linh thạch trung phẩm: Mỗi ngày đào được mười ngàn viên, hiện giờ có 3.65 tỷ tỷ viên.
Chương 2: Thực lực gia tăng

Linh thạch thượng phẩm: Mỗi ngày đào được một ngàn viên, hiện có 365 triệu tỷ viên.

Linh tinh: Mỗi ngày đào được một trăm viên, hiện có 36.5 triệu tỷ viên.

Tiên thạch: Mỗi ngày đào được mười viên, hiện có 3.65 triệu tỷ viên.

Tiên tinh: Mỗi ngày đào được một viên, hiện có 365 ngàn tỷ viên.

Trên đây là tất cả những thu hoạch của việc đào quặng.

Thật ra chúng không phải là số chẵn, Diệp Thần Phi đã bỏ đi phần số lẻ, nếu không sẽ bị mắng là dài dòng.

Ông trời ơi! Nhiều tiền như vậy, túi tiền cũng không chứa nổi nữa rồi!

Diệp Thần Phi mở cờ trong bụng.

Về sau không cần phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.

Tiếp theo, là thu hoạch tu luyện.

Việc này tương đối đơn giản, hiện giờ có tổng cộng một ngàn tỷ năm tu vi đang đợi lấy.

Diệp Thần Phi suy nghĩ một chút, sau đó nói thầm trong lòng: “Lấy một năm tu vi”.

Đột nhiên, một cỗ sức mạnh to lớn tràn vào trong cơ thể.

Sức mạnh đó vô cùng thuần khiết, không có một chút tạp chất nào, chạy khắp nơi trong cơ thể Diệp Thần Phi!

Vốn dĩ hắn chỉ ở cảnh giới luyện khí tầng ba, nhưng dưới tác động này đã đột phá năm tầng, lên thẳng luyện khí tầng tám.

Chỉ là một năm tu vi mà thôi!

Diệp Thần Phi càng thêm hăng hái, không ngừng lấy tu vi.

Mà thực lực của hắn giống như ngồi trên tàu Thần Châu 13 không ngừng gia tăng!

Luyện Khí, Hóa Khí, Trúc Cơ, Kim Thân, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp!

Chỉ trong khoảng thời gian một nén hương, Diệp Thần Phi đã đột phá đến cảnh giới Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn.

Đợi lúc hắn lấy tu vi lần nữa, tinh thần lực khổng lồ lập tức cảm nhận được bầu trời thay đổi, một luồng năng lượng sấm sét đáng sợ đang hội tụ lại.

Hắn sắp Độ Kiếp rồi!

Nhà mình không phải là nơi tốt để Độ Kiếp.

Diệp Thần Phi vội vàng dừng lấy tu vi, sấm sét vừa tạo ra lập tức biến mất.

“Hả? Thật thú vị”.

Hắn lại thử lấy tu vi, đám mây trên đầu lại ngưng tụ, láng máng có tiếng sấm truyền đến.

Lúc hắn dừng lại, Lôi Kiếp lại biến mất.

“Ha ha”.

Diệp Thần Phi bỗng nhiên nổi hứng, một lát lại lấy tu vi, một lát lại dừng lại, làm đi làm lại như thế rất nhiều lần.

Này? Có kiếp không độ, chỉ chơi thôi sao~

Sau khi chơi với Lôi Kiếp một lúc, Diệp Thần Phi không trêu chọc nó nữa.

Nhìn đến kho tu vi của mình, mới tiêu hao khoảng năm ngàn năm mà thôi.

Còn chưa được số lẻ.

Suy nghĩ một chút, Diệp Thần Phi quyết định tạm dừng ở Độ Kiếp Kỳ đại viên mãn, về cơ bản thế là đủ rồi.

Dẫu sao nếu hắn nhớ không nhầm, nhóm người mạnh nhất ở thành Vân Tiêu mới ở cảnh giới Kim Đan mà thôi.

Quả thực chênh lệch quá lớn.

Làm xong những việc này, Diệp Thần Phi khẽ cười.

“Nhà họ Diệp hãy nhiệt liệt chào mừng gia chủ mới của các ngươi đi!”

Bây giờ đã là nửa đêm.

Đã cuối thu, ban đêm ở thành Vân Tiêu rất lạnh lẽo.

Diệp Hoàng ngồi xổm ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ rầu rĩ.

Mẫu thân cô bé vì sinh cô bé mà mất, chỉ còn lại người thân duy nhất là phụ thân, đồng hành cùng cô bé trưởng thành.

Phụ thân được gia tộc ủng hộ làm gia chủ, cô bé thật sự rất vui.

Nhưng ai có thể ngờ, việc này lại trở thành cọng rơm cuối cùng áp đảo phụ thân.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô bé nhất định sẽ thuyết phục phụ thân của mình từ bỏ vị trí trưởng tộc.

Bởi vì vị trí này phải gánh vác quá nhiều thứ.

Phụ thân cô bé hoàn toàn không thể gánh vác được.

“Đều trách mình, nếu mình ưu tú hơn một chút, chắc chắn có thể thay cha gánh vác một phần lo âu phiền muộn!”, Diệp Hoàng nghĩ thầm trong lòng.

Đột nhiên, sau lưng có tiếng kẽo kẹt, cửa phòng mở ra, bóng dáng cao lớn của Diệp Thần Phi xuất hiện.

“Cha!”

Diệp Hoàng vội vàng đứng lên.

Diệp Thần Phi nghi hoặc nói: “Sao con vẫn còn ở đây, không đi ngủ?”

“Con chỉ là có chút lo lắng cho sức khỏe của cha”, Diệp Hoàng nhỏ giọng nói.

Nhưng cô bé nhìn thấy Diệp Thần Phi mặt mày rạng rỡ, đầy uy nghiêm, đâu còn dáng vẻ không khỏe chứ?

Thậm chí còn tốt hơn gấp nhiều lần so với lúc trước!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Ha ha!”

Diệp Thần Phi cười đắc ý: “Đừng lo lắng, sức khỏe bây giờ của cha rất tốt, ăn gì cũng thấy ngon!”

Đối diện với dáng vẻ này của phụ thân, vẻ mặt của Diệp Hoàng đầy kinh ngạc.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của nàng, Diệp Thần Phi nói: “Việc lần này đã giúp cha hiểu ra một số thứ”.

“Yên tâm, việc như này sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.

Diệp Thần Phi mỉm cười xoa tóc con gái.

Diệp Hoàng sửng sốt, nhưng vẫn gật gật đầu.

“Mau đi ngủ, nếu cha nhớ không nhầm, ngày mai con còn có tiết luyện đan đó, đừng để lỡ”.

Bây giờ đã nửa đêm về sáng rồi.

Nhưng, sắc mặt Diệp Hoàng tối sầm lại: “Cha, cha không biết, hôm nay đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư đều rời đi rồi”.

Diệp Thần Phi kinh ngạc, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Quy mô nhà họ Diệp không nhỏ, chỉ riêng thế hệ trẻ của toàn bộ chi chính và chi thứ đã hàng trăm người.

Vì vậy đã mời rất nhiều đại sư các ngành đến làm thầy dạy.

Vậy mà lại xảy ra sự việc rời đi hàng loạt như vậy.

Không cần nói cũng biết, hẳn là vì Diệp Thần Phi trở thành gia chủ, cảm thấy nhà họ Diệp về sau không có tương lai phát triển nên mới rời đi.

“Ha ha, luôn có một số người hoàn toàn bỏ lỡ chuyến tàu tốc hành của sự phát triển lịch sử”.

“Cha, cha nói gì?”

Diệp Thần Phi mỉm cười: “Ý cha là bọn họ rời đi, là tổn thất của bọn họ”.

“Con về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai cha sẽ xử lý chuyện này”.
Chương 3: Có thể cáng đáng được

Ngày hôm sau.

Trong phòng nghị sự của gia tộc, Diệp Thần Phi đứng chắp tay sau lưng, nhìn cuốn văn tự trên tường.

Đó là một đoạn giáo huấn từ xưa.

Tam đại thiết luật của nhà họ Diệp!

Kẻ vô cớ phản bội gia tộc, giết!

Kẻ phá hoại đoàn kết gia tộc, giết!

Cố ý ức hiếp người trong tộc, giết!

Ba dòng thiết luật này là nguyên tắc cốt lõi để nhà họ Diệp giữ gìn đoàn kết, thống nhất đối ngoại.

Một gia tộc như vậy khiến Diệp Thần Phi sinh ra thiện cảm.

Đột nhiên, cửa lớn phòng nghị sự được mở ra.

Bốn người đàn ông trung tuổi dáng vẻ uy nghiêm lần lượt bước vào.

Đợi Diệp Thần Phi quay người ngồi xuống, bọn họ cũng dựa theo thứ tự lần lượt ngồi vào chỗ.

Bọn họ đều là chủ quản của gia tộc, cũng là huyết thống chi chính của nhà họ Diệp, các đường đệ của Diệp Thần Phi.

Bên trái là Diệp Tùy Vân và Diệp Tùy Vũ, là hai thành viên của nhà nhị thúc, chủ yếu quản lý sản nghiệp trong ngoài gia tộc, phụ trách phân bổ tài chính và tài nguyên của gia tộc.

Bên phải là Diệp Tùy Hổ và Diệp Tùy Báo, là hai thành viên của nhà tam thúc, chủ yếu phụ trách lực lượng sức mạnh của gia tộc, cũng như tranh đấu và bảo vệ tài nguyên bên ngoài.

Diệp Thần Phi còn có một vị tứ thúc, nhưng con trai của tứ thúc vẫn còn rất trẻ, chưa đủ tư cách trở thành chủ quản của gia tộc.

Ba người nhị thúc, tam thúc, tứ thúc đều đã lui về phía sau, trở thành trưởng lão của gia tộc, chỉ khi nào có quyết định rất quan trọng mới ra mặt.

Đúng là một đại gia tộc.

Diệp Thần Phi hắng giọng: “Mọi người đều đã đến đủ, vậy bắt đầu cuộc họp hôm nay thôi”.

Diệp Tùy Vân ở một bên lo lắng nói: “Đại ca, sức khỏe của huynh không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì, hơn nữa ta còn có được chút cơ duyên”.

Diệp Thần Phi nhìn xung quanh mấy người: “Gia tộc chúng ta sẽ không phải sợ bất kỳ kẻ nào, bất kỳ thách thức nào!”

“Các đệ có vấn đề gì, nói ra rồi cùng giải quyết”.

Lời này vừa nói ra, mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

Sau một hồi im lặng, Diệp Thần Phi quay sang hỏi: “Tùy Hổ, ta nghe nói hôm qua mấy vị đại sư giảng dạy của gia tộc đều đã rời đi rồi”.

Diệp Tùy Hổ gật đầu, giọng ồm ồm nói: “Đúng vậy, đám khốn kiếp đó, ngày thường chúng ta cũng đâu đối xử tệ với bọn chúng, kết quả đều chạy cả rồi, sau này để ông đây gặp được lần nào sẽ đánh lần đó!”

Diệp Tùy Vân ở một bên thở dài, nói: “Việc này là do nhà họ Lý đứng sau quấy phá, bọn chúng dùng thù lao hậu hĩnh hơn để lôi kéo mấy vị đại sư này”.

Nhà họ Lý là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Diệp.

Ba đại gia tộc của thành Vân Tiêu là nhà họ Diệp, nhà họ Lý, nhà họ Đường.

Thực lực nhà họ Đường mạnh nhất, luôn đứng ngoài cuộc.

Nhà họ Diệp và nhà họ Lý xung đột liên tục, đã gần đến bước một mất một còn.

Lần này lôi kéo các đại sư giảng dạy chính là đang giậu đổ bìm leo.

“Các đệ có dự tính gì không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Diệp Tùy Báo lên tiếng nói: “Hiện giờ, tốt nhất là nhanh chóng tìm được đại sư khác, thay thế bọn chúng, bằng không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thế hệ trẻ trong gia tộc”.

Thế hệ trẻ mạnh, gia tộc mới hưng thịnh.

Sự phát triển của thế hệ trẻ tuyệt đối không được trì hoãn.

“Rất khó”.

Diệp Tùy Vũ nói: “Mấy ngày nay vì việc đại ca lên làm gia chủ, trong thành xuất hiện rất nhiều lời bịa đặt đồn nhảm, đệ đã thử tiếp xúc với một vài đại sư cùng cấp, nhưng bọn họ đều giữ thái độ đợi xem thế nào”.

“Ngay cả khi chúng ta tăng giá, cũng vẫn như thế”.

Nhất thời, phòng nghị sự lại rơi vào im lặng.

Mấy người đều chau mày, việc này thật sự có chút khó giải quyết.

“Nếu không còn cách nào khác thì hạ thấp tiêu chuẩn của đại sư giảng dạy xuống”, Diệp Tùy Vân nói.

Như vậy chắc chắn sẽ có người đến.

Đây là khi không còn cách nào khác.

Có điều Diệp Thần Phi đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

“Nếu ta nhớ không nhầm, ba đại sư rời đi đều là ngũ phẩm đúng không?”

Đan sư tổng cộng phân thành chín cấp từ thấp đến cao.

Đại sư ngũ phẩm ở thành Vân Tiêu đã được xem là nhân vật hàng đầu rồi.

“Phí thuê bọn họ là bao nhiêu?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Ừm đều gần như nhau, mỗi tháng khoảng mười ngàn viên linh thạch”, Diệp Tùy Vân trả lời.

Không nói rõ thì chính là linh thạch hạ phẩm.

Có điều mười ngàn viên linh thạch hạ phẩm cũng là một phần thưởng rất cao rồi.

Đủ để cung cấp cho việc tu luyện bình thường hàng ngày, cũng như hưởng thụ điều kiện sống hậu đãi ở thành Vân Tiêu.

Diệp Thần Phi nhìn vào túi tiền của mình.

Linh thạch hạ phẩm tổng cộng có hai mươi chữ số.

Ừm, cũng tạm, có thể cáng đáng được.

“Các đệ từng tiếp xúc với ngũ phẩm trở lên chưa?”, Diệp Thần Phi lại hỏi.

Mọi người đều sững sốt.

“Đại ca, đại sư lục phẩm ở thành Vân Tiêu của chúng ta tổng cộng chỉ có mấy vị, bọn họ đều tách biệt với thế giới bên ngoài, không nhận bất kỳ công việc gì”.

“Hơn nữa cho dù bọn họ đồng ý, với cái giá cao ngất ngưởng, chúng ta cũng không thể cáng đáng nổi”, Diệp Tùy Vân nói.

Diệp Thần Phi cười nói: “Có giá là được”.

“Yên tâm, ta sẽ đưa ra một điều kiện mà bọn họ không thể từ chối”.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng vào gia chủ của mình.

“Ngoài việc này, còn có việc gì khác nữa không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Có”.

Người lên tiếng chính là Diệp Tùy Vũ, ông ta chủ yếu phụ trách phân bổ tài nguyên của gia tộc, lúc này nhìn ông ta có chút phiền muộn.

“Đại ca, tài nguyên tu luyện của con cháu trong tộc, có thể…”

“Phải cắt giảm một chút”.

Diệp Thần Phi nhướng mày nói: “Tại sao lại như vậy?”
Chương 4: Nhà họ Diệp không sợ bất kỳ kẻ nào

Diệp Tùy Vũ thở dài: “Mấy năm gần đây sản nghiệp của gia tộc không mấy khởi sắc, hơn nữa nhà họ Lý lại liên tục gây trở ngại. Tình hình tài chính hiện giờ không còn đủ cho trong tộc dùng nữa”.

Sản nghiệp nhà họ Diệp có hai loại, một là tài nguyên đất ngoài thành, hai là cửa hàng.

Những năm gần đây, tài nguyên đất ngoài thành thu hoạch không được tốt, lại bị nhà họ Lý nhiều lần phá hoại gây rối, khoản thu bị giảm đáng kể.

Chỉ dựa vào một nguồn thu nhập là cửa hàng thì không đủ được.

“Việc phân bổ tài nguyên cho thế hệ trẻ hiện giờ như thế nào, mỗi tháng chi ra bao nhiêu?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Diệp Tùy Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói Luyện Khí Kỳ trước”.

“Con cháu trực hệ mỗi tháng có năm mươi viên linh thạch, mười bình luyện khí đan, mười bình cân cốt đan”.

“Con cháu chi thứ mỗi tháng ba mươi viên linh thạch, năm bình luyện khí đan, năm bình cân cốt đan”.

“Tính thêm những phần thưởng khác, hàng tháng chi ra là trên một trăm ngàn viên linh thạch”.

“Còn luyện đan, luyện khí, trận pháp, chế phù…còn cần nhiều tài nguyên hơn”.

“Còn có công pháp, linh khí, nơi tu luyện”.

“Nói chung, chỉ riêng việc bồi dưỡng thế hệ trẻ đã tiêu tốn khoảng một triệu linh thạch mỗi tháng!”

Một con số đáng sợ.

Đây chính là một đại gia tộc.

Đằng sau sức mạnh của họ là sự tích lũy của vô số tài nguyên.

Nhưng đối với Diệp Thần Phi mà nói, vấn đề tiền bạc không phải là vấn đề.

“Được, vậy như này đi”.

Gia chủ đã lên tiếng, những người khác vội vàng tập trung lắng nghe.

“Thế hệ trẻ là tương lai của gia tộc”.

“Chỉ có để chúng phát triển khỏe mạnh, mới có thể làm rạng rỡ gia tộc của chúng ta!”

“Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, tài nguyên cố định hàng tháng của tất cả mọi người sẽ được nhân đôi”.

“Hơn nữa, chúng ta phải tăng thêm điều kiện tu luyện, chẳng hạn như dược liệu cho luyện đan, nguyên liệu cho luyện khí, phải đạt được tiêu chuẩn có thể cung cấp với số lượng không giới hạn”.

“Thế nào?”

Diệp Thần Phi nói xong.

Bốn người còn lại đều ngây ra.

Bọn họ đã nghe thấy gì?

Sắp phải cắt giảm chi tiêu trong gia tộc rồi, ngài lại nói tăng phúc lợi lên mấy lần!

Đây là đang tự đào mồ chôn mình sao?

“Đại ca!”, vẻ mặt Diệp Tùy Vũ gần như sắp khóc đến nới, ông ta cảm thấy Diệp Thần Phi chỉ đang nói đùa.

Nếu thật sự làm theo tiêu chuẩn của đại ca, chi tiêu hàng tháng sẽ tăng lên ít nhất năm lần!

Đó là năm triệu viên linh thạch đó!

Thời điểm gia tộc có nhiều tiền nhất, cũng không chi tiêu nhiều như vậy.

Ông ta muốn nói với đại ca suy nghĩ này hoang đường như nào.

Thế nhưng Diệp Thần Phi đã giơ tay lên, sau đó lấy ra một túi trữ đồ từ trong ngực ném cho Diệp Tùy Vân ở bên cạnh.

“Không cần lo lắng, trong này của ta có một triệu linh thạch, các đệ dùng trước, không đủ lại tìm ta lấy là được”.

Diệp Thần Phi mỉm cười nói.

Mà vẻ mặt Diệp Tùy Vũ vẫn rất đau khổ nói: “Đại ca, huynh không nghe rõ sao, cho dù có một triệu viên linh thạch cũng không đủ”.

Lời của ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên một bàn tay to khỏe nắm lấy cánh tay ông ta.

Không ngừng run rẩy.

Là Diệp Tùy Vân ở bên cạnh.

Chỉ thấy ông ta đỏ mặt run rẩy, đưa túi trữ vật cho đến trước mặt Diệp Tùy Vũ rồi từ từ mở ra.

Trong nháy mắt, một luồng sáng rực rỡ chiếu vào khuôn mặt hai người bọn họ.

Đó không phải là một triệu viên linh thạch hạ phẩm.

Mà là một triệu viên linh thạch thượng phẩm!

Có thể đổi ra được mười tỉ linh thạch hạ phẩm!

Hai người đều ngây ra, cho dù bọn họ quản lý tài chính của gia tộc, nhưng cũng chưa từng một lúc nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy!

“Ta đã nói, ta có được một chút cơ duyên”.

Diệp Thần Phi bình tĩnh gõ bàn.

“Các đệ hãy nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, nhà họ Diệp không sợ bất kỳ kẻ nào!”

Kết thúc cuộc họp, Diệp Tùy Vân và những người khác bước ra khỏi phòng nghị sự như bị mộng du.

Vốn cho rằng sau cuộc họp này, tài nguyên của gia tộc sẽ phải cắt giảm.

Những ngày tháng sau này mọi người đều phải thắt lưng buộc bụng.

Nhưng ai có thể ngờ, không những không cắt giảm mà tất cả các phương diện đều tăng lên gấp mấy lần!

Diệp Thần Phi ra tay thật hào phóng!

Đúng là khí phách ngút trời!

“Có phải đưa ít rồi không?”

Diệp Thần Phi đứng bên cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ.

Một triệu viên linh thạch thượng phẩm quả thực không bằng một số lẻ.

Nhưng nghĩ lại, cứ như thế trước đã.

Mọi thứ đều có quá trình, quá trình chuyển từ tiết kiệm sang xa xỉ cũng vậy.

Cho quá nhiều cùng một lúc không hẳn là việc tốt.

Đợi bọn họ đã quen với những điều kiện dư dả hơn, đưa thêm cũng chưa muộn.

“Chương Tử Minh, Hồ Sáng, Đổng Thiên Cơ”.

Diệp Thần Phi nhìn tờ thông tin trên tay.

Ba người này là đại sư lục phẩm có tiếng ở thành Vân Tiêu.

Thực lực của ba người họ đều phi thường, ngồi tít trên cao, ngay cả với ba gia tộc lớn thái độ cũng lạnh nhạt, vô cùng kiêu ngạo.

“Hi vọng các ngươi đừng không biết điều”.

Diệp Thần Phi vò nát tờ thông tin rồi ném đi, hôm nay hắn sẽ đến thăm từng người một.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thần Phi rời khỏi nhà họ Diệp.

Vị trí nhà họ Diệp ở trung tâm thành Vân Tiêu, cách đó không xa là phố xá sầm uất.

Thành Vân Tiêu cũng là một thành lớn, dân số thường trú trăm vạn người, đường phố tấp nập người qua lại, vô cùng náo nhiệt.

Diệp Thần Phi ngồi trong một chiếc xe ngựa sang trọng, chậm rãi đi trên phố.

Nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ, mùi thức ăn sực nức khiến hắn như trở lại cuộc sống kiếp trước.

“Có thời gian phải thưởng thức những món ngon của thế giới này”.
Chương 5: Mời thầy dạy

Khoảng nửa giờ sau, xe ngựa dừng trước một tòa lầu các tráng lệ.

Diệp Thần Phi xuống xe ngựa.

“Đan Phượng các, sao nghe giống tên thanh lâu vậy”.

Đây là chỗ của đan sư lục phẩm Chương Tử Minh.

Ông ta đã ở thành Vân Tiêu mười mấy năm, vẫn luôn xa cách với thế giới bên ngoài.

Tất cả các thế lực đều muốn có mối quan hệ tốt với vị đan sư lục phẩm này, hi vọng có thể lấy được vài viên đan dược cực phẩm ở chỗ ông ta.

Không ai dám tùy tiện mạo phạm tới ông ta.

Diệp Thần Phi bước vào.

Tầng một của lầu các là nơi bày bán các loại đan dược thông thường.

Ở đây người đông, tấp nập qua lại.

Diệp Thần Phi không có hứng thú với những viên đan dược kia, hắn tìm thẳng đến người phụ trách tầng một, nói: “Nói với Chương Tử Minh, gia chủ nhà họ Diệp Diệp Thần Phi đến gặp hắn”.

Hắn lạnh nhạt.

Một đan sư lục phẩm mà thôi, chưa đủ tư cách ra vẻ trước mặt hắn.

Nhưng cách xử sự này của hắn đã dấy lên sự bất mãn của người phụ trách tầng một.

Ở Đan Phượng các nhiều năm như vậy, bất kể người nào đến gặp Các chủ đều lễ độ cung kính.

Ngay cả gia chủ nhà họ Đường cũng vô cùng khách sáo.

Gia chủ nhà họ Diệp thì thế nào chứ?

Người phụ trách liếc mắt nhìn Diệp Thần Phi, nói: “Các chủ nhà chúng ta đang luyện đan, xin mời về”.

Diệp Thần Phi không ngạc nhiên trước thái độ này.

Một người ở vị trí cao trong một thời gian dài, sẽ luôn có một số tật khó hiểu như vậy.

Một luồng thần niệm khổng lồ lập tức bao trùm toàn bộ lầu các, Diệp Thần Phi lập tức phát hiện một ông lão tóc dài phóng khoáng đang khoan thai ngồi trên tầng cao nhất của lầu các, ăn những quả nho trong suốt óng ánh.

“Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, đưa ta đi gặp Chương Tử Minh, bằng không, đừng trách ta không khách sáo”, Diệp Thần Phi nói.

Sắc mặt người phụ trách chợt lạnh, vung tay, một đám cường giả cảnh giới Kim Thân vây quanh.

“Hừ, Diệp Thần Phi, ta đã từng nghe qua tên tuổi của ngươi, không có chức vị gia chủ, ngươi chỉ là tên vô dụng Luyện Khí Kỳ mà thôi!”

“Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể làm gì ta!”

Hắn ta có chỗ dựa nên không hề sợ hãi, giọng điệu cực kỳ cứng rắn.

Khóe miệng Diệp Thần Phi lộ ra nụ cười.

“Vậy ngươi hãy nhìn cho kỹ”.

Nói xong, hắn lập tức vươn bàn tay lớn nắm lấy cổ áo người phụ trách.

Mấy tên cảnh giới Kim Thân vây quanh thấy vậy đồng loạt ra tay, muốn nhanh chóng hạ gục Diệp Thần Phi.

“Cút!”

Nhưng Diệp Thần Phi chỉ khẽ quát một tiếng, sức mạnh to lớn bộc phát!

Một vài tu sĩ cảnh giới Kim Thân cảm thấy giống như bị một con bò mộng thời hoang cổ húc phải, lập tức ngã bay ra rơi xuống làm vỡ bàn ghế.

Những người ở đại sảnh tầng một bỗng trở nên hoảng loạn nhìn Diệp Thần Phi.

“Lại có kẻ dám làm loạn ở Đan Phượng các?”

“Thực lực người đó rất mạnh, ngay cả cường giả cảnh giới Kim Thân cũng không địch nổi!”

“Ta nhớ ra rồi, đó là Diệp Thần Phi, gia chủ mới của nhà họ Diệp!”

Mọi người đều kinh ngạc không tin nổi.

Người phụ trách cũng sửng sốt, không phải đồn Diệp Thần Phi là tên vô dụng cảnh giới Luyện Khí Kỳ sao, sao lại có thực lực mạnh như vậy?

Nhưng sắc mặt Diệp Thần Phi vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.

“Đã nhìn rõ chưa”.

“Vậy thì cùng nhau đi thôi”.

Nói rồi, Diệp Thần Phi nhấc bổng hắn ta đi lên lầu các.

Đan Phượng các có năm tầng, mỗi tầng đều bày bán các loại đan dược phẩm cấp khác nhau.

Trong quá trình Diệp Thần Phi đi lên, không ngừng có người ngăn cản hắn.

Nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ của Diệp Thần Phi.

Chỉ là luồng khí mờ ảo tỏa ra, cũng khiến cơ thể bọn họ chao đảo, nôn ra máu.

Chẳng bao lâu, đã đến tầng trên cùng.

Diệp Thần Phi đẩy cửa phòng.

Chương Tử Minh cũng cảm nhận được có người đột nhập.

Có điều ông ta không chỉ là đan sư lục phẩm mà còn là tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ.

Ở thành Vân Tiêu này, ông ta không sợ bất cứ ai.

“Các hạ có hơi suồng sã quá rồi đấy!”, sắc mặt Chương Tử Minh u ám.

Diệp Thần Phi ném người phụ trách qua một bên rồi bước vào.

“Thuộc hạ của ngươi quá kiêu ngạo, ta đang thay ngươi dạy dỗ”.

“Tự cao tự đại!”

Chương Tử Minh tức giận nói: “Thật sự cho rằng lão phu dễ bắt nạt sao!”

Nói xong, các ngón tay khép lại, hướng vào Diệp Thần Phi.

Tiếng kiếm vang lên, một thanh kiếm bay ra, lóe lên ánh sáng màu vàng xuyên qua không khí, mang theo năng lượng cuồng bạo, lập tức lao tới Diệp Thần Phi.

Đó là pháp bảo bản mệnh của Chương Tử Minh!

Ông ta muốn đánh bại Diệp Thần Phi bằng một đòn.

Nhưng ông ta đã nhìn nhầm đối thủ.

Đối mặt với thanh đoản kiếm đang bay tới, Diệp Thần Phi chỉ khẽ búng ngón tay.

Một làn sóng vô hình lấy ngón tay của hắn làm trung tâm lan ra xung quanh.

Pháp bảo bản mệnh của cường giả Kim Đan Hậu Kỳ lúc gặp phải làn sóng này, lập tức quay đầu, nhanh chóng đâm về phía Chương Tử Minh, cuối cùng dừng lại ở trước ấn đường của ông ta.

Lơ lửng giữa không trung.

Sau đó, ngoại trừ bộ bàn ghế bên cửa sổ, tất cả những đồ đạc khác trong phòng lập tức hóa thành bụi, biến mất.

Chương Tử Minh trợn tròn mắt, không dám nhúc nhích.

Thực lực của người trước mặt vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.

“Tiền bối có gì từ từ nói!”

Giọng ông ta run run.

Diệp Thần Phi mỉm cười, bước lên trước, sau đó ngồi đối diện với Chương Tử Minh.

Thanh kiếm bản mệnh đó từ từ rơi xuống, nằm bẹp trên bàn.

Đối với Diệp Thần Phi mà nói, có thể phá hủy pháp bảo Kim Đan Kỳ chỉ bằng một ý nghĩ.

Nhưng hắn không làm vậy.

Hôm nay muốn mời Chương Tử Minh đến gia tộc làm thầy giáo, nếu phá hủy pháp bảo bản mệnh, bản thân hắn cũng sẽ bị cắn trả, rất lâu mới bình phục được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom