• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Độc Tôn Tam Giới (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chương 16: “Ngươi nói ai là chó?”

Hai người ra khỏi cửa phủ, chạy nhanh đến lầu Thanh Phương.

“Tiêu Mặc, ngươi đắc tội đại bá như vậy không sợ sao?”, trên đường, Phương Tuệ Anh không nhịn được hỏi.

Tiêu Mặc cười nhạt: “Sợ ông ta làm gì, người nhà họ Phương dù bây giờ có hận ta nhưng cũng sẽ không giết ta. Hơn nữa, nếu ta khom lưng khụy gối, sống như chó trong mắt bọn họ, cô cho rằng bọn họ sẽ để ta sống tốt?”

Phương Tuệ Anh hiểu ra, điều này cũng đúng. Bất luận Tiêu Mặc như thế nào, người của nhà họ Phương sẽ không chân chính thừa nhận hắn, chẳng bằng cứ vui vẻ sống sung sướng.

“Xin lỗi, là ta hại ngươi, nếu như không phải ban đầu ta đến gần ngươi, dụ dỗ lừa ngươi vào nhà họ Phương”.

Thấy Phương Tuệ Anh muốn nói xin lỗi, Tiêu Mặc xua tay cắt lời nói: “Chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Hơn nữa, cho dù không phải cô, nhà họ Phương cũng sẽ phái người khác đi lừa ta, nói không chừng đổi người khác lại không xinh đẹp như cô đâu”.

Sắc mặt Phương Tuệ Anh ngượng ngùng, quở trách: “Ta thành khẩn xin lỗi ngươi như vậy, ngươi không thể đứng đắn hơn một chút sao?”

“Người đàn ông đứng đắn trước mặt phụ nữ đều là giả đứng đắn”, Tiêu Mặc khinh thường cười một tiếng.

Phương Tuệ Anh cười khổ, trong lòng có chút không đồng ý.

Hai người đến bên ngoài lầu Thanh Phương, bốn hộ vệ nhà họ Phương đang canh giữ bên ngoài.

Phương Thần Cương thì ở bên trong thương lượng với tú bà.

Thiếu gia nhà họ Phương chết ở lầu Thanh Phương, Phương Thần Cương làm sao có thể bỏ qua cơ hội lừa lọc chứ? Cho dù người chết chỉ là một phế vật, nhưng cũng có thể lợi dụng phế vật một chút!

Mắt thấy Phương Tuệ Anh và Tiêu Mặc đi tới, bốn hộ vệ lập tức tiến lên chặn hai người.

“Thập tam tiểu thư, xin hãy dừng bước”, hộ vệ cầm đầu nhàn nhạt nói, lướt qua ánh mắt của Phương Tuệ Anh, che giấu vẻ khinh thường.

Phương Tuệ Anh giận dữ nói: “Các ngươi tránh ra cho ta!”

Tiêu Mặc cười nhạt nói: “Nói nhảm với bọn chúng là gì, bọn chúng cũng chỉ là chó nhà họ Phương nuôi, chúng ta là chủ nhân, chó không nghe lời, tiện tay giết là được”.

Phương Tuệ Anh trong lòng giật mình, giết? Cái này quá hung dữ rồi!

Trước khi qua đây, Tiêu Mặc đã dặn dò nàng, nếu gặp ngăn cản, thái độ chỉ cần hung ác một chút, đừng nhẫn nhục chịu đựng, nếu không bị ức hiếp càng khó chịu hơn!

Nhưng giết người, nàng không dám nghĩ tới.

Sắc mặt hộ vệ kia xanh mét, cắn răng nói: “Ngươi nói ai là chó?”

Tiêu Mặc cười tà ác: “Đương nhiên là nói ngươi”.

Nói xong, Tiêu Mặc trực tiếp rút ra đoản kiếm bên hông Phương Tuệ Anh, mũi kiếm chợt lóe, một tiếng phụt vang lên, đâm vào ngực hộ vệ!

Hộ vệ kia mắt trừng như chuông, tức giận thụt lùi, một luồng máu từ ngực bay ra ngoài.

Ba tên hộ vệ khác vội vàng đỡ hắn ta, kinh hãi nói: “Dương ca!”

“Bắt cho ta”.

Lúc tên hộ vệ Dương Sơn này muốn giận dữ hét lớn, ra lệnh ba người còn lại bắt Tiêu Mặc thì lại bị tiếng cười của Tiêu Mặc cắt đứt: “Sao vậy, các ngươi còn dám động tay với cô gia nhà họ Phương này sao? Ta xem như là một cô gia ở rể, thân phận cũng cao quý hơn đám chó các ngươi đấy”.

Thân phận thật của Tiêu Mặc không nhiều người trong nhà họ Phương biết. Chỉ có mấy người Phương Thiên Kỵ, Phương Như Khí, Phương Thần Lạc cùng với Phương Tuệ Anh và Hồng Điệp biết.

Còn những người khác thì cho rằng Tiêu Mặc cũng chỉ là tiểu tử sơn dã đến nhà họ Phương ăn bám thôi.

Nhưng ai nghĩ, thủ đoạn của tiểu tử sơn dã này lại ác độc như vậy, một lời không hợp liền rút kiếm đâm tổn thương người khác!
Chương 17: Lâm Thanh Vi

Những hộ vệ này mặc dù xem thường Tiêu Mặc, nhưng không ai dám làm hắn bị thương.

Thân phận lớn hơn một cấp có thể đè chết người! Trừ phi bọn họ có gan phản bội nhà họ Phương.

“Nương tử, chúng ta đi vào”, Tiêu Mặc cắm đoản kiếm vào vỏ kiếm bên hông Phương Tuệ Anh, cười nhạt nói.

Phương Tuệ Anh cổ trắng như tuyết, khẽ nuốt xuống một hơi, run rẩy nói: “Được, vào thôi”.

Nàng cũng không ngờ Tiêu Mặc lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Tiêu Mặc như này, trước đó nàng thật sự không phát hiện ra chút nào.

Hai người đi về phía lầu Thanh Phương, bốn tên hộ vệ lại không dám ngăn cản, chỉ là trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ oán độc.

“Một thằng đàn ông ăn bám còn tưởng rằng mình giỏi?”

“Đúng vậy, nếu gả cho tiểu thư khác thì cũng thôi đi, thập tam tiểu thư cũng có thể tính là tiểu thư?”

“Hừ, mối thù một kiếm này lão tử phải tìm cơ hội báo!”, Dương Sơn giận dữ cắn răng nói.

Hắn ta là cao thủ cảnh giới Huyền Nguyên, trong đám hộ vệ cũng xem như lợi hại, hôm nay bị một kiếm của Tiêu Mặc đâm bị thương, mặt mũi đều mất hết.

Đáng tiếc là hắn ta không còn cơ hội báo thù nữa.

Nếu Tiêu Mặc ra tay, làm sao có thể để lại hậu họa cho mình?

Một kiếm kia đâm tới, trên thân kiếm đã kèm theo sức mạnh vạn độc. Chỉ có điều tạm thời hắn không để độc tính bộc phát ra mà thôi.

Lầu Thanh Phương vì chuyện của Phương Thần Lực nên hôm nay đã ngừng kinh doanh.

Lúc này, bàn tròn trong đại sảnh bày đầy món ngon rượu ngon, một thanh niên mặc áo xanh, sắc mặt hờ hững gắp thức ăn, miệng nhỏ đang nhai.

Đối diện hắn ta là một cô gái trang điểm xinh đẹp, khoảng chừng ba mươi tuổi.

Trong mắt cô gái lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm người thanh niên một khắc cũng không rời.

“Lâm cô nương, cô có biết từ chối bồi thường cho nhà họ Phương bọn ta sẽ có hậu quả gì không?”, mí mắt Phương Thần Cương khẽ nâng lên, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi Lâm Thanh Vi.

Lâm Thanh Vi cười nói: “Coi lời Phương đại thiếu gia nói kìa, không phải là bọn ta từ chối bồi thường, chỉ là bồi thường ngài đề xuất bọn ta không thể nào chấp nhận nổi”.

“Thần Lực thiếu gia xảy ra chuyện ở lầu Thanh Phương bọn ta cũng rất đau lòng. Nhưng Phương đại thiếu gia muốn bọn ta bồi thương ba trăm nguyên thạch không nói, còn muốn bọn ta dâng lên hai mươi khối nguyên thạch, duy trì cấp dưỡng cho mẹ và muội muội Thần Lực thiếu gia, yêu cầu như thế quả thật là hà khắc”.

“Hà khắc?”, Phương Thần Cương cười lạnh nói: “Đang yên đang lành đệ đệ Thần Lực của ta chết ở lầu Thanh Phương các cô, cô còn dám nói này nhà họ Phương ta hà khắc? Hôm nay nếu cô không bồi thường theo như ta nói, ta liền lấy mạng cô, chôn cùng đệ đệ Thần Lực của ta!”

Tròng mắt Lâm Thanh Vi hơi lạnh, nhưng không có vẻ sợ hãi.

Nàng ta hừ một tiếng: “Trong thành Vân Châu này cũng không phải chuyện gì cũng có thể để mặc người nhà họ Phương làm càn!”

Phương Thần Cương khinh thường nói: “Lâm Thanh Vi, ta biết quan hệ giữa cô và người nhà họ Bối không tệ. Nhưng hôm nay nhà họ Bối không cứu nổi cô rồi. Ta khuyên cô tốt nhất nên thức thời chút”.

Lâm Thanh Vi đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nếu Phương đại thiếu gia cố ý đùa giỡn cái mạng hèn của Thanh Vi, vậy tới lấy đi”.

“Cô cho rằng ta không dám?”, Phương Thần Cương đứng phắt dậy, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn ta vốn tưởng rằng lần này ra tay phải mười phần chắc chín. Ai ngờ thái độ của Lâm Thanh Vi lại cứng rắn hơn hắn ta ba phần.

Lúc này, Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh đi song song bước vào.

Phương Tuệ Anh mặt đầy sương lạnh.

Cuối cùng nàng đã biết nguyên nhân Phương Như Khí không cho nàng tới.

Bọn họ lợi dụng cái chết của đại ca mình để mưu cầu lợi ích!

Điều quan trọng nhất chính là những nguyên thạch này cho dù có, chắc cũng không chia đến đầu nàng và mẹ nàng.

Lúc Phương Thần Cương nghe thấy tiếng bước chân, hắn ta cau mày quay đầu.

Thấy Phương Tuệ Anh và Tiêu Mặc, sắc mặt hắn ta u ám: “Ai cho các ngươi tiến vào?”

Tiêu Mặc khinh thường nói: “Sao hả, lầu Thanh Phương cũng là chỗ của nhà họ Phương sao? Phương đại thiếu gia lại muốn hoành hành gì trên địa bàn của người khác vậy!”

Phương Thần Cương thu hồi ánh mắt, khóe mắt vọt lên vẻ tàn nhẫn: “Tiêu Mặc, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?”

Tiêu Mặc trợn mắt, lắc đầu cười nói: “Ta phát hiện cha con các ngươi thật sự cùng có một đức tính, đó là tự cho mình là đúng. Ta có thể nghênh ngang đi ra từ trong địa lao nhà họ Phương, lại có thể đi qua trước mặt cha ngươi đến đây, ngươi cho rằng ta dựa vào cái gì?”
Chương 18: Ngươi không có tư cách ở lại

Phương Thần Cương khẽ nhíu mày, trong lòng cũng tò mò, hắn ta hỏi: “Vậy ngược lại ta muốn biết, ngươi dựa vào cái gì”.

Tiêu Mặc cười ha ha nói: “Đương nhiên dựa vào Phương lão gia tử rồi. Trong nhà họ Phương, ai có thể có địa vị cao hơn lão gia tử? Sau này nếu còn kêu la om sòm với ta, quay về hỏi lão gia tử có đồng ý hay không!”

“Ông nội? Sao có thể. Ông nội ta sao lại bảo vệ ngươi!”, Phương Thần Cương không tin nói.

Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Không tin thì tự ngươi đi hỏi đo. Lão gia tử nói rồi, chuyện trong nay do ta giải quyết. Ngươi có thể cút về rồi”.

Phương Thần Cương liền biến sắc, phẫn nộ nói: “Không thể nào! Nếu không phải gia tộc có chuyện lớn, ông nội sẽ không nhúng tay vào, có lẽ ông nội cũng không biết đến cái chết Thần Lực, sao có thể bảo các ngươi đến xử lý”.

“Ngươi đúng là ngu xuẩn!”, Tiêu Mặc cười cợt: “Bọn ta có thể biết, tại sao ông nội không biết? Ngươi đang hoài nghi tai mắt của lão gia tử sao?”

Lòng Phương Tuệ Anh lo lắng đến phát run.

Tiêu Mặc này đang truyền mệnh lệnh giả, tiết tấu hắn càng chơi càng điên.

Ngộ nhỡ Phương Thần Cương đi tìm ông nội, không phải sẽ lộ tẩy sao?

Nhưng điều khiến Phương Tuệ Anh không ngờ đến là Phương Thần Cương cũng bị hù dọa, sắc mặt u ám, cắn răng nói: “Được, vậy ta xem ngươi xử lý chuyện này thế nào”.

“Không, ngươi không có tư cách ở lại”, Tiêu Mặc khó chịu nói.

Người chết là anh vợ hắn, có lợi ích đương nhiên là hắn phải mò tới, đến nước canh hắn cũng sẽ không chia cho nhà họ Phương một nửa.

“Ngươi!”, Phương Thần Cương chưa từng bị nhục nhã như vậy, lúc này hắn ta giận dữ chỉ Tiêu Mặc, Nguyên Hồn sau lưng hung mãnh hiện lên!

Giữa lúc khí đen hiện lên, một con rắn đen dài hai mét, con ngươi tam giác lạnh lẽo hiện lên đỉnh đầu Phương Thần Cương, dữ tợn khè lưỡi về phía Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc ngạc nhiên nhìn con rắn đen kia.

Phương Thần Cương cho rằng hắn đã bị dọa sợ, không khỏi cười lạnh nói: “Tiêu Mặc, cho dù ngươi lừa gạt được ông nội, nhưng cũng sẽ không thay đổi được bản chất của một phế vật đâu!”

Tiêu Mặc đảo mắt trắng dã: “Ta chỉ đang tò mò, tại sao ngươi không phải Nguyên Hồn loại mèo, chẳng lẽ ngươi không phải là con ruột của cha ngươi?”

Phương Thần Cương sắc mặt tối sầm, hừ một tiếng nói: “Quả nhiên là một phế vật, ngay cả Nguyên Hồn chưa chắc sẽ kế thừa hoàn toàn từ đời cha mà ngươi cũng không biết. Nguyên Hồn của ta chính là rắn độc đen, thuộc về Nguyên Hồn tứ phẩm! Có thể thiến thắng được bất kỳ con em nào cùng thế hệ trong nhà họ Phương!”

“Ồ, vậy thì sao, ngươi dám đánh ta?”, Tiêu Mặc khinh thường nói.

Da mặt Phương Thần Cương co rút, đánh hay không? Nếu không đánh thì mặt mũi của mình phải làm sao?

Nếu đánh rồi ngộ nhỡ tiểu tử này thật sự được ông nội coi trọng, quay về không chỉ mất mặt, e rằng mặt cũng bị đánh mấy cái bạt tai!

“Nếu không dám thì mau thu hồi. Lão gia tử đang chờ ngươi quay về bẩm báo kết quả xử lý đấy!”, Tiêu Mặc không kiên nhẫn nói.

Phương Thần Cương tức giận đến mức răng lợi run rẩy, nhưng Tiêu Mặc nói lời này, hắn ta lại càng nghẹn không dám ra tay.

Hắn ta thở nặng nề mấy hơi, u ám thu hồi Nguyên Hồn, đi đến trước mặt Tiêu Mặc, trầm giọng nói: “Tiêu Mặc, ngươi xong rồi, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ không để ngươi sống yên ổn!”
Chương 19: “Hắn ta chết vì cạn dương khí”

“Ôm theo kinh sợ thì đừng nói lời độc ác! Có bản lĩnh thì ngươi cứ đánh ta luôn đi”.

Nếu như Phương Thần Cương dám ra tay, Tiêu Mặc không ngại cho hắn chút độc.

Hơn nữa, lúc Phương Thần Cương lộ ra Nguyên Hồn, Vạn Độc nguyên châu trong đan điền lại truyền đến một ý niệm chiếm đoạt mãnh liệt! Đây cũng là nguyên nhân hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên Hồn rắn đen.

Vạn Độc nguyên châu còn muốn nuốt loại Nguyên Hồn mang độc này!

Rắn độc đen chính là một loại rắn độc, độc tính xem như không tệ. Ngươi thức tỉnh loại Nguyên Hồn này, nguyên lực cũng sẽ ẩn chứa độc tính của rắn độc đen.

Bỗng nhiên Tiêu Mặc cũng hiểu ra một chuyện khác.

Kỷ Ngu Quân trúng độc, chưa chắc là trúng độc Thực Cốt Trùng bản thể, cũng có khả năng là một người nào đó đã thức tỉnh Nguyên Hồn Thực Cốt Trùng, đánh lực độc nguyên vào trong cơ thể Kỷ Ngu Quân! Như vậy có thể khiến bà ta trúng độc.

“Thế giới này cũng thú vị đấy. Điều quan trọng nhất là hình như dễ tìm độc nguyên hơn!”, trong lòng Tiêu Dịch cười tà ác, còn lúc này Phương Thần Cương sắc mặt phẫn nộ đi ra ngoài.

Lời độc ác hắn ta để lại không phải chỉ là nói bừa.

Người ở cả thành Vân Châu không ai không biết bản tính Phương Thần Cương bụng dạ hẹp hòi!

Nếu như Tiêu Mặc biết, hắn sẽ cười một tiếng, bởi vì hắn không chỉ bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn thích trả lại gấp mười lần!

Sau khi Phương Thần Cương đi, mặc dù Phương Tuệ Anh lo lắng cho Tiêu Mặc, nhưng chuyện gấp lúc này vẫn là xử lý chuyện của Phương Thần Lực.

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Vi: “Đại ca ta bây giờ ở đâu?”

Lâm Thanh Vi thở dài nói: “Vẫn đang ở trong phòng Xuân Yên”.

Phương Tuệ Anh cắn môi: “Dẫn bọn ta qua”.

Đại ca nhà mình có đức hạnh gì, trong lòng nàng rất rõ ràng. Mặc dù thái độ của nàng không đủ hiền hòa, nhưng không có ý trách móc Lâm Thanh Vi.

Lâm Thanh Vi gật đầu, dẫn hai người đi về phía phòng Xuân Yên.

Lúc đến bên ngoài phòng, Lâm Thanh Vi dừng chân, xoay người nói với Phương Tuệ Anh: “Thập tam tiểu thư, chuyện giữa Xuân Yên và Thần Lực thiếu gia, cô biết bao nhiêu?”

Phương Tuệ Anh trầm giọng nói: “Nếu không phải đại ca ta xảy ra chuyện, ta sẽ không hỏi hắn mấy chuyện xấu này đâu. Lần đầu tiên ta nghe thấy tên Xuân Yên này”.

Lâm Thanh Vi cười nhạt: “Xem ra thập tam tiểu thư cũng thấy nhục nhã khi ở trong lầu Thanh Phương này. Nhưng trong thế gian này, tâm người ngoài lầu thật sự sẽ trong sạch hơn sao?”

“Ta chỉ hy vọng hai vị đừng làm khó Xuân Yên, suy cho cùng nàng ta cũng đã an ủi Thần Lực thiếu gia suốt năm năm”.

Phương Tuệ Anh trầm giọng: “Chỉ cần cái chết của đại ca ta không liên quan đến nàng ta, ta cũng sẽ không làm khó”.

Nói xong, Phương Tuệ Anh đẩy cửa ra.

Bên trong phòng, một người phụ nữ mặc váy màu xanh lục đang nằm sấp bên mép giường khóc thút thít.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nàng ta mới kinh hãi ngẩng đầu.

“Thanh Vi tỷ, bọn họ là người của nhà họ Phương sao?”, Xuân Yên nghẹn ngào hỏi.

Lâm Thanh Vi đang định trả lời thì Phương Tuệ Anh lạnh lùng nói: “Ta là muội muội của Phương Thần Lực, vì vậy tốt nhất cô nên nói cho ta biết, rốt cuộc tại sao đại ca ta lại chết”.

Tiêu Mặc không có đặt câu hỏi, chỉ đi đến trước giường nhìn thi thể của Phương Thần Lực, trên khuôn mặt cứng ngắc của Phương Thần Lực còn lưu lại nụ cười quái dị đầy dữ tợn.

Hắn khịt khịt mũi quanh phòng, ngay sau đó lộ ra cười nhạt.

Xuân Yên kia nức nở nói: “Ta cũng không biết, sáng ta vừa tỉnh dậy thì phát hiện Thần Lực thiếu gia không còn thở nữa”.

Phương Tuệ Anh không hề hài lòng với giải thích này của Xuân Yên, nàng đang muốn tức giận thì Tiêu Mặc nhàn nhạt mở miệng: “Hắn ta chết vì cạn dương khí”.

“...”

Hắn vừa nói xong, người trong phòng đều ngây ra.

Xuân Yên kia mặt đỏ bừng, sau khi hoàn hồn liền vội vàng nói: “Không không thể nào, đêm qua ta và Thần Lực thiếu gia chỉ làm có một lần, sau đó bọn ta mệt quá ngủ mất”.

Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Không phải các ngươi mệt quá ngủ mất, mà trong phòng này bị người ta bỏ thuốc, khiến các ngươi rơi vào hôn mê, hơn nữa sau khi cô ngủ, có một người phụ nữ đi vào, hút hết khí nguyên dương của Phương Thần Lực, dẫn đến hắn chết vì cạn dương khí”.

Sắc mặt Xuân Yên trắng bệch, còn có chuyện này?

Lâm Thanh Vi và Phương Tuệ Anh đều không thể tin nổi nhìn về phía Tiêu Mặc, không hiểu hắn làm sao biết được.
Chương 20: Kẻ giết chết anh vợ ta đang ở đâu?

Tiêu Mặc lười giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Mặc dù người không phải do lầu Thanh Phương các cô giết, nhưng anh vợ ta quả thật là bị người ta mưu hại rồi chết ở đây. Lâm cô nương, cô nói sao đây?”

Lâm Thanh Vi trầm ngâm một hồi, trầm giọng nói: “Lầu Thanh Phương bọn ta chỉ có thể lấy ra một trăm nguyên thạch, xem như là bồi thường. Nhiều hơn bọn ta cũng không có cách nào chịu được”.

“Được, vậy thì một trăm nguyên thạch”, Tiêu Mặc cười tà ác, đáp lại một tiếng.

Cái chết của Phương Thần Lực, nội tâm hắn không buồn không đau, bồi thường bao nhiêu nguyên thạch, đối với hắn mà nói đều vô ích.

Lâm Thanh Vi sửng sốt, không hiểu cô gia mới nhà họ Phương này tại sao còn có thể cười được.

Phương Tuệ Anh không có ý kiến gì với vấn đề bồi thường, dù sao một trăm nguyên thạch cũng không ít. Nàng chỉ im lặng đi đến bên cạnh thi thể Phương Thần Lực, vén chăn lên, che mặt mũi hắn ta.

“Ta biết trong lòng huynh không cam lòng, có khổ sở, nhưng huynh là một người đàn ông, làm sao có thể đến một nơi sa đọa để tìm kiếm an ủi chứ, mẹ huynh, còn có muội muội này của huynh sau này phải làm thế nào?”

Bình thường Phương Tuệ Anh rất chán ghét đại ca này, nhưng lúc này cũng không nhịn được muốn rơi lệ.

Người chết rồi, tất cả oán hận cũng theo đó tiêu tán.

Lâm Thanh Vi vung tay phải lên, trong một tiếng ding dang, một trăm khối nguyên thạch chất đống trên bàn gỗ.

Tiêu Mặc và Phương Tuệ Anh đều ngây ra, không ngờ Lâm Thanh Vi cũng là người tu luyện Nguyên Hồn.

Hơn nữa, trong nháy mắt, Tiêu Mặc giống như cảm nhận được gì, khóe miệng khẽ nhếch.

Nhưng lúc này có Tuệ Anh ở đây, hắn không phát ra động tĩnh, chỉ có thể nói: “Tuệ Anh, cô thu lại những nguyên thạch này đi”.

Phương Tuệ Anh lắc đầu nói: “Những nguyên thạch này nếu ta thu lại, e rằng quay về sẽ nạp vào gia tộc, hay là ngươi thu đi”.

Phương Tuệ Anh cũng biết, có lẽ người của nhà họ Phương bây giờ không dám tùy tiện gây khó dễ với Tiêu Mặc, nhưng thái độ sẽ không có thay đổi quá lớn với nàng. Chỉ cần lấy mẹ nàng ra uy hiếp, nhất định nàng sẽ thỏa hiệp.

Tiêu Mặc gật đầu, lúc này thu hồi toàn bộ nguyên thạch.

“Chúng ta đưa anh vợ rời khỏi nơi này trước đã, tìm một chỗ cố gắng an táng cho hắn”, Tiêu Mặc nói.

Ánh mắt Phương Tuệ Anh buồn bã, ca ca của mình suy cho cùng vẫn không vào nổi nơi tưởng niệm nhà họ Phương? Nàng vốn định cầu xin Tiêu Mặc hỗ trợ, nhưng lời đến khóe miệng vẫn nhịn xuống.

Tiêu Mặc vì nàng đã chọc giận không ít người nhà họ Phương, nàng không muốn gây thêm phiền toái cho hắn nữa.

Vô tình Phương Tuệ Anh đã bắt đầu suy nghĩ cho Tiêu Mặc.

“Sau này, nếu cô có cơ hội trở nên mạnh mẽ, được lão gia tử coi trọng, dời hài cốt của anh vợ về nơi tưởng niệm nhà họ Phương cũng không phải chuyện khó”, Tiêu Mặc nhìn ra tâm tư của Phương Tuệ Anh, hắn cười khẽ an ủi.

Ánh mắt Phương Tuệ Anh sáng lên, cảm kích nhìn Tiêu Mặc. Mặc dù cơ hội trở nên mạnh mẽ rất mong manh, nhưng ít ra là có một chút hy vọng!

Người còn sống, điều sợ hãi nhất là ngay cả lòng hy vọng cũng không có.

Tiêu Mặc dùng chăn bọc thi thể Phương Thần Lực lại, sau đó vác lên rời khỏi lầu Thanh Phương.

Nhưng Lâm Thanh Vi không ngờ, một canh giờ sau, Tiêu Mặc lại xuất hiện trước mặt nàng ta.

“Lâm cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi”, Tiêu Mặc cười tà ác.

Lâm Thanh Vi cười nhạt: “Không biết Tiêu cô gia đi rồi lại quay lại là có ý gì?”

“Cô nói xem?”, Tiêu Mặc cười tà ác, đi một bước đến bên cạnh Lâm Thanh Vi, khóe môi khẽ nhếch, gần như dán vào bên tai nàng ta, hắn khẽ nói: “Nói đi, kẻ giết chết Phương Thần Lực đang ở đâu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom