• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể (2 Viewers)

  • Chương 21-23

Chapter 21 Anh cút đi cho tôi

“Tôi cảm thấy là rất nguy hiểm, toàn thân ông lão kia toàn là máu, chắc chắn bị thương không nhẹ, bây giờ cho dù xe cứu thương có tới đi chăng nữa, cũng không cứu sống……”

Giang Dĩ Minh đang chuẩn bị lên xe ngồi, sau khi nghe thấy lời nói của người qua đường, ngay lập tức dừng động tác lên xe lại, quay đầu nhìn về phía mấy người qua đường kia, hỏi: “Đằng trước có người bị thương sao?”

“Còn không phải là sao……” Một người trong số đó nói với Giang Dĩ Minh: “Phải gọi là cực kỳ thảm khốc luôn, xe trực tiếp đụng phải mố cầu, toàn bộ động cơ phía trước đều không có thứ gì che chắn, ông lão kia nghe nói là ngồi ở ghế phụ, toàn thân ông ấy, ôi trời, thật không biết nên nói như thế nào nữa, một chữ thảm thôi thì không thể hình dung được hết đâu.”

(*) Mố cầu:

“Người anh em này, cậu cũng đừng có gấp, xảy ra tai nạn như thế, trận tắc đường này có lẽ không thể xong trong chốc lát được đâu, cậu chờ thêm một lát đi!”

Người này còn tưởng rằng Giang Dĩ Minh đang vội vã đi đâu đó!

Mà Giang Dĩ Minh, sau khi nghe mấy người này xong thì vội vàng cất bước chạy về phía trước. Anh là Tiên Tôn, cũng là một vị bác sĩ, trong lúc tu luyện, thứ phải chú ý nhiều nhất chính là tu tâm, thấy chết mà không cứu thì ngay cả lương tâm của bản thân cũng không qua được, lúc mới bắt đầu có lẽ còn chưa tạo thành cái gì, thế nhưng càng đi về lâu về dài sau này, những thứ mà trong lòng đã từng không vượt qua được trước đây, sẽ trở thành tâm ma sâu sắc trong nội tâm, dẫn tới việc tu luyện không thể nào tấn tới được!

Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, nếu như không nhìn thấy, vậy thì tất cả lại dễ nói, nhưng là nếu như đã gặp được, Giang Dĩ Minh chắc chắn không thể nào làm như không thấy được!

Thời điểm anh đi vào trung tâm của trận tắc đường phía trước, đã nhìn thấy được hiện trường tai nạn như trong miệng của những người qua đường kia!

Quả thực hiện trường tai nạn cực kỳ thảm thiết, một chiếc Mercedes S500 trực tiếp đụng phải đâm phải mố cầu của cầu vượt ở giữa con đường, toàn bộ động cơ phía trước bị đâm đến hoàn toàn biến dạng, đáng sợ nhất chính là, phần bị tác động mạnh nhất là ghế phụ, người điều khiến xe bên kia tuy rằng cũng có tổn thương, nhưng mà vấn đề không lớn.

(*)Mercedes S500:

Mà lúc này, ở trên ghế phụ, có không ít máu tươi đang chảy ra bên ngoài từ cửa xe, nghe nói ông lão bị thương kia vẫn còn ở trên xe, bởi vì tai nạn xe cộ cực kỳ nghiêm trọng, dẫn tới xe cũng bị biến dạng nghiêm trọng, cho nên những người đang vây xem ở xung quanh, vốn không có cách nào cứu ông lão bị thương kia ra khỏi xe!

“Đã gọi xe cứu thương và xe cứu hỏa rồi, chỉ tiếc để bọn họ đến đây cũng phải mất thời gian hơn bốn mươi phút, tôi nhìn thấy ông lão kia lúc đầu còn có thể mở miệng nói chuyện, bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không nói được nữa, có lẽ đợi khi bọn họ đến được đây, ông lão kia cũng không cứu được nữa……”

Một người đang đứng bên cạnh vây xem mở miệng nói.

Mà vị tài xế kia, lúc này đã xuống xe được rồi, đang liều mạng gọi điện thoại.

Giang Dĩ Minh nhìn tình huống trước mắt, xác định vết thương của ông lão kia quả thực cực kỳ nghiêm trọng, nếu như không cứu chữa kịp thời, ông lão kia nhất định sẽ chết!

Nghĩ đến đây, Giang Dĩ Minh cũng mặc kệ nhiều như vậy, lập tức tiến lên, một bàn tay bắt lấy tay nắm cửa xe, dùng sức kéo ra ngoài!

Ầm một tiếng, cửa xe bên ghế phụ vốn đã biến dạng kia đã bị Giang Dĩ Minh kéo rơi xuống dưới!

Những người chung quanh đều trừng lớn tròng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, trước đó bọn họ cũng đã thực hiện rất nhiều biện pháp nhắm cứu ông lão kia, chỉ là cái cửa xe bên ghế phụ kia, lù lù ở đấy làm cho bọn họ bó tay không còn cách nào, lại không ngờ được, Giang Dĩ Minh vậy mà lại kéo rớt nó xuống chỉ bằng một cánh tay.

Sau khi kéo rớt cửa xe, Giang Dĩ Minh lại kéo mấy khối sắt đang chặn ngang trên người ông lão kia ra, sau đó, thật cẩn thận ôm thân thể ông lão kia ra ngoài.

“Trên xe của mọi người có cái gì mềm mại, phiền mọi người trải lên mặt đất giúp tôi, tôi phải để ông ấy nằm trên mặt đất!” Giang Dĩ Minh lớn tiếng nói với những người đang vây xem xung quanh.

“Tôi, trên xe của tôi có!” Trong đó có một người lớn tiếng mà nói: “Tôi là người chuyên phụ trách đưa giường lò xo cho người ta, bây giờ tôi sẽ lấy ra. ”

Chờ đến khi người này cầm giường lò xo ra, trải ra, Giang Dĩ Minh vội vàng cẩn thận đặt ông lão kia lên trên giường.

“Người anh em này, cậu là bác sĩ hả?” Lúc này, người tài xế nãy giờ vẫn đang đứng một bên gọi điện thoại đi tới trước mặt Giang Dĩ Minh, nhìn Giang Dĩ Minh mà hỏi.

“Phải!” Giang Dĩ Minh gật gật đầu, vừa nói như vậy, vừa bắt đầu vươn tay kiểm tra thương tích trên người ông lão kia!

“Tôi ở đây cầu xin cậu, nhất định phải cứu sống lão gia nhà chúng tôi, nếu như không cứu sống được, tôi sẽ gặp phải phiền toái mất……” Vị này tài xế nhìn Giang Dĩ Minh mà nói lời cầu xin, chỉ thiếu nước chưa quỳ xuống nữa thôi.

.

Có thể nhìn ra được, thân phận của ông lão này nhất định là không thấp, bằng không cũng sẽ không ngồi trên con xe Mercedes S500 trị giá mấy tỷ như vậy, càng không thể thuê một vị tài xế riêng được.

Tai nạn xe cộ như vậy xảy ra, trách nhiệm của tài xế chắc chắn là không thể tránh khỏi, nếu như ông lão này tử vong mà nói, vậy vị tài xế này không thể nghi ngờ sẽ phải gặp phiền toái lớn.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!” Giang Dĩ Minh gật gật đầu, bắt đầu kiểm tra thân thể cho ông lão kia. Bởi vì là một tu luyện, hơn nữa đã tu luyện đến cảnh giới Tiên Tôn, cho nên Giang Dĩ Minh đã thuần thục với thân thể của con người ở một mức độ nhất định rồi, chỉ thấy anh vươn tay, nhanh chóng sờ soạng ở trên người ông lão kia, làm như vậy thực sự rất giống với tùy tiện mà sờ soạng, khiến cho những người xung quanh đang đứng xem thấy anh giống như là hòa thượng không sờ thấy tóc vậy.

Còn tưởng rằng Giang Dĩ Minh là đang thi triển pháp thuật gì đấy!

Sau hai phút, Giang Dĩ Minh rút tay lại, nói: “Xương sườn ở trước ngực của ông ấy bị gãy bốn chiếc, trong đó có một chiếc đã đâm thẳng vào phổi, dẫn tới hô hấp không thuận lợi, ngoài ra còn có một động mạch chủ bị đâm trúng, dẫn đến mất máu quá nhiều. Còn những chỗ khác đều là bị thương ngoài da mà thôi, không nguy hiểm đến tính mạng, yên tâm, có tôi ở đây, ông ấy không chết được đâu!”

Lời này của Giang Dĩ Minh vừa dút, những người ở đây lại một lần nữa khiếp sợ vô cùng, chỉ mới sờ soạng vài cái như vậy thì đã có thể biết được toàn bộ tình trạng thương tật của ông ấy rồi?

Đây không phải là đang nói khoác chứ?

Phải biết rằng, bây giờ cho dù là đưa đến bệnh viện, chỉ mỗi kiểm tra thôi thì ít nhất cũng phải tiêu tốn một thời gian dài, mới có thể đủ để xác định tình trạng vết thương của ông lão, không ngờ tới, Giang Dĩ Minh vậy mà lại chỉ dùng thời gian ngắn như thể đã có thể biết được hết?

Tài xế nào còn quan tâm nhiều điều như thế, ngay lúc nghe thấy Giang Dĩ Minh nói ông lão kia không chết được, ngay tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, bác sĩ, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu!”

Giang Dĩ Minh lấy ngân châm từ trên người xuống, làm một vị bác sĩ, hơn nữa còn là một người học về Đông y, trên người Giang Dĩ Minh tất nhiên bất cứ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị tốt ngân châm.

Theo từng ngân châm được châm vào, mạch máu động mạch chủ kia lập tức được cầm lại.

Theo những cây châm khác được châm cứu vào, khiến cho phần lớn các bộ phận của ông lão rơi vào trạng tháng gây mê, sau đó, Giang Dĩ Minh vươn tay, bắt đầu rút chiếc xương sườn đang đâm vào phổi ông lão ra.

Đối với Giang Dĩ Minh mà nói, trị bệnh cứu người quả thực chính là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn có thể ở dưới tình huống không cần đụng tới dao phẫu thuật, nhẹ nhàng lấy mảnh xương cốt ra, hơn nữa còn có thể dùng ngân châm châm cứu đâm vào huyệt vị trong phổi của ông ấy, sau đó lại đưa linh khí trong cơ thể mình thông qua ngân châm trực tiếp truyền vào bên trong phổi của ông lão, khiến cho phổi của ông ấy có thể hồi phục lại như cũ chỉ trong thời gian ngắn!

Những bản lĩnh này, đặt trên nền y học hiện tại, thậm chí đặt ở trên lịch sử từ cổ chí kim, cũng không chắc có mấy ai làm được, nhưng mà Giang Dĩ Minh lại có thể, bởi vì anh đã tu luyện trong một khoảng thời gian dài, có hiểu biết nhất định đối với thân thể con người, cho nên dù cho có nhắm mắt lại, cũng có thể cứu chữa khỏi cho người bệnh!

Nhưng mà, ngay lúc Giang Dĩ Minh vừa mới rút chiếc xương sườn đâm trong phổi của ông lão kia ra, sau đó chuẩn bị châm cứu vào, cứu chữa cho ông lão kia.

Một chiếc xe đi ngược chiều đến chỗ này, xe dừng lại, một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ trang phục quý giá, ngay lập tức bước từ trên xe xuống, nhanh chóng đi tới chỗ này, đầu tiên là giơ chân lên đạp cho vị tài xế kia một đạp, ngay sau đó, kéo quần áo của Giang Dĩ Minh ra, lớn tiếng giận dữ hét lên: “Anh là ai? Anh đã làm cái gì với ba tôi hả?”Chapter 22 Thử trù ẻo một câu xem?

Lúc này, người tài xế bị đạp ngã đã đứng dậy, nói với người phụ nữ kia:

- Lý phu nhân, vị này chính là bác sĩ đang tiến hành cứu giúp cho ông chủ ạ.

- Cứu giúp?

Người phụ nữ cau mày, nhìn về phía Giang Dĩ Minh lớn tiếng hỏi:

- Cậu là bác sĩ của bệnh viện nào? Tên gì, chức vụ gì? Nói cho tôi! Còn có, đưa giấy phép hành nghề y của cậu ra đây cho tôi xem, tôi muốn xem cậu có đủ tư cách để cứu chữa cho ba tôi hay không!

Nghe thấy câu này, Giang Dĩ Minh nhất thời nhíu mày lại. Cái khác thì không nói, chỉ mỗi câu cuối cùng kia thôi, "tôi muốn xem cậu có đủ tư cách để cứu chữa cho ba tôi hay không?", câu này khiến cho Giang Dĩ Minh phát cáu.

- Sao? Ý của bà là, nếu tôi không đủ tư cách thì không thể cứu chữa cho ông cụ à?

Giang Dĩ Minh dừng việc chữa trị ở tay mà hỏi.

- Đấy là điều đương nhiên!

Người phụ nữ lớn tiếng nói:

- Cậu có biết thân phận của tôi là gì không? Cậu có biết ba tôi là thân phận gì sao? Cậu cứu chữa, lỡ như có tốt xấu gì, vậy cậu có chịu nổi trách nhiệm hay không? Nhanh lên, nói cho tôi biết, cậu là bác sĩ của bệnh viện nào? Tên gì, còn có chức vụ là gì nữa!

Giang Dĩ Minh dừng việc chữa trị ở tay mà hỏi.

- Đấy là điều đương nhiên!

Người phụ nữ lớn tiếng nói:

- Cậu có biết thân phận của tôi là gì không? Cậu có biết ba tôi là thân phận gì sao? Cậu cứu chữa, lỡ như có tốt xấu gì, vậy cậu có chịu nổi trách nhiệm hay không? Nhanh lên, nói cho tôi biết, cậu là bác sĩ của bệnh viện nào? Tên gì, còn có chức vụ là gì nữa!

- Ngại quá, quả thực tôi không có cái tư cách để chữa trị cho ba bà rồi.

Giang Dĩ Minh rũ cái tay đang nắm áo mình, đứng dậy mà nói với người phụ nữ:

- Bà cảm thấy ai đủ tư cách cấp cứu cho ba bà thì bà tìm đi!

Dù sao sau khi ông cụ được mình cấp cứu, đa phần tình hình đã được nắm bắt, bây giờ cho dù là đưa vào viện cũng không nguy hiểm gì.

- Không được, cậu không được đi!

Người phụ nữ chắn trước mặt anh, lớn tiếng quát:

- Ai biết ban nãy cậu làm gì với bố tôi rồi? Nếu cậu hại tính mạng của ba tôi thì sao? Cậu phải đợi sau khi tôi đưa bố tới viện, để bác ý khẳng định ba tôi không còn nguy hiểm mới được đi, nếu vừa rồi cậu làm gì xấu với ba tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt cậu lại, đưa cậu ra tòa án!

Sắc mặt Giang Dĩ Minh bỗng trở nên lạnh lùng:

- Tôi nói cho bà, nếu không phải vừa rồi do tôi giúp, ba bà đã chết rồi. Nếu tôi muốn hại ba bà, hoàn toàn không cần ra tay, trực tiếp để cho ba bà chờ chết thì xong rồi!

Giang Dĩ Minh thực sự bị chọc giận không chịu được, tự mình ra tay cứu mình, đối phương không cảm ơn thì thôi lại còn bày ra dáng vẻ như thế. Chẳng lẽ hôm nay xuất hành không xem lịch sao? Sao lại gặp phải cái loại kỳ cục thế này?

Bỏ đi, trị bệnh cứu người không mong báo đáp, chỉ cần ông cụ ấy không chết, bản thân cũng coi như là không làm trái với lương tâm của chính mình!

- Dù sao hôm nay cậu cũng không thể đi!

Người phụ nữ nắm lấy áo anh, lớn tiếng nói:

- Nếu bây giờ cậu đi, tôi lập tức báo cảnh sát, để người ta bắt cậu lại, cáo buộc cậu tội mưu hại người khác, tôi xem cậu làm thế nào?

Lúc này, người xem ở xung quanh đều không thể nhìn được nữa.

- Cô ơi, cô đúng là người không biết phân biệt tốt xấu, vừa rồi nếu không phải là nhờ người anh em này, thì lúc này ba cô còn kẹt trong xe kia!

- Đúng đó, vừa rồi ở cổ có một động mạnh chủ bị đứt, chảy máu không ngừng luôn, nếu không có cậu trai này cứu giúp chỉ sợ chảy nhiều máu quá thì ba cô lúc này đã chết rồi!

- Hôm nay tôi đúng được là mở mang tầm mắt đấy, trên thế giới này vậy mà lại có loại người như cô đấy!

- Mấy người thì biết cái gì?

Người phụ nữ nói với những người vây xem xung quanh:

- Mấy người có biết thân phận của ba tôi không? Loại người như nó, không thân không thích, vì sao lại ra tay cứu ba tôi? Theo như tôi thấy, chắc chắn cậu ta có mục đích gì đó, nói không chừng đó là hại tới tính mạng của ba tôi! Không biết chừng vụ tai nạn hôm nay đều là do cậu ta gây ra!

Giang Dĩ Minh nghe vậy, tức tới mức không biết nên nói như thế nào mới tốt, gạt bỏ tay của người phụ nữ rồi nói:

- Cút ngay!

Sau đó sải bước đi tới hướng xe của mình. Vừa hay lúc này xe cứu thương tới. Một đám bác sĩ xuống từ trên xe, mau chóng tiến hành cấp cứu với ông cụ. Cùng với sự xuất hiện của xe cứu thương, còn có xe cảnh sát.

- Các anh cảnh sát mau giúp tôi bắt người này đi!

Sau khi người phụ nữ nhìn thấy cảnh sát, lớn tiếng nói:

- Tôi rất nghi, vụ tai nạn hôm nay do người này gây ra, còn nữa có, ban nãy cậu ta làm gì đó trên người ba tôi, tôi cho rằng cậu ta muốn hại chết ba tôi!

- Cái gì?

Mấy vị cảnh sát vừa nghe người phụ nữ nói vậy lập tức nhíu mày, vội vã vọt tới đứng trước mặt Giang Dĩ Minh, nói với anh:

- Vị tiên sinh này, mời anh tạm thời ở lại đây, chúng tôi có chút chuyện muốn tìm hiểu với anh.

Cảnh sát vừa tới không hiểu tình hình, nghe mấy lời bịa đặt của người phụ nữ nên ngăn anh lại cũng là chuyện thường tình. Vì bất lực, Giang Dĩ Minh chỉ đành gật đầu rồi nói:

- Được thôi, tôi sẽ ở lại!

- Số ngân châm này là thế nào?

Đúng lúc này, một bác sĩ lớn tiếng hỏi:

- Là ai, cắm mấy cái ngân châm lên vết thương của bệnh nhân thế này?

- Sao cơ?

Người phụ nữ nghe xong thì tiến tới, vội vã hỏi:

- Số ngân châm này do người này làm, lẽ nào số ngân châm này gây hại tới ba tôi?

- Gây hại?

Một bị bác sĩ trong số đó nở nụ cười lạnh, nói:

- Há lại chỉ từng đó là có hại? Từ trước tới nay trung y luôn là thứ giả ma quỷ, giả thần thánh, khi nào có tốt cho con người chứ? Thương thế của người bệnh nghiêm trọng thế này, lúc này vậy mà còn dùng ngân châm để cấp cứu, đây không phải là muốn mưu sát hay sao!

- Anh nói thêm câu nữa thử xem?

Giang Dĩ Minh bây giờ đã không nhịn được nữa, hướng về vị bác sĩ kia mà nói:

- Ai nói với anh, Trung Y là thứ giả ma giả thần?

Nếu không phải là có cảnh sát ở đây, Giang Dĩ Minh thật sự muốn cho tên bác sĩ một cái tát. Trung Y đã lưu truyền mấy nghìn năm ở Trung Mỹ, không ngờ trong miệng tên này thế mà lại trở thành thứ giả ma giả thần!

- Lẽ nào không phải à?

Tên bác sĩ đó không cam lòng yếu thế đáp:

- Trung Y mấy người, có bản lĩnh thực sự lúc nào chứ? Ngoại trừ việc giả ma giả thần, còn có cái gì chứ? Nếu Trung Y mấy người thực sự ghê gớm thế sao có thể lại bị biến mất trong lịch sử? Tới bây giờ tới một tiệm thuốc Trung Y cũng chẳng tìm được?

- Tôi không muốn phí nhiều lời với anh, mọi người, bỏ hết mấy cái ngân châm này cho tôi!

Tên bác sĩ này đồng thời sai mấy người y tá bên cạnh, lớn tiếng mà nói.

- Đợi chút!

Giang Dĩ Minh nói.

- Đây là anh nói đấy nhé, nếu rút hết đống ngân châm này ra, tới lúc đó người bệnh xảy ra vấn đề gì, đừng trách tôi không nhắc anh!

Động mạch chủ của cổ cụ ông bị cắt đứt, nếu không phải là ngân châm cầm máu, chỉ sợ bây giờ đã mất nhiều máu quá mà chết rồi. Ngoài ra, bản thân đã chỉnh chỗ xương sườn đám vào phổi của người ta, dùng ngân châm đâm vào huyệt vị bên trong phổi để cầm máu và bảo vệ công việc của phổi. Nếu lúc này rút hết ngân châm ra, không tới năm phút ông cụ sẽ chết!

Tên bác sĩ vẫn muốn rút ngân châm, rõ ràng là tìm chết mà!

- Cậu thử trù ẻo một câu nữa xem?

Lúc này, người phụ nữ bỗng hét lên với Giang Dĩ Minh.

- Chuyện cậu hại ba tôi, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, bây giờ mà cậu còn dám trù ba tôi! Chapter 23 Nhờ vả người khác như vậy sao?

Nghe vậy, Giang Dĩ Minh chỉ nhún vai không nói gì, lúc này anh ta hoàn toàn không quan tâm đến người phụ nữ vô lý đang đứng trước mặt anh!

Mà hai người cảnh sát khi ấy cũng chỉ đơn giản là đứng yên ở bên cạnh Giang Dĩ Minh, hai người họ cũng không muốn hỏi thêm điều gì, hiển nhiên là bọn họ ít nhiều cũng đã nhìn ra được chút gì đó. Trên thực tế, chân tướng sự việc và những lời được người phụ nữ này nói ra lúc nãy cũng không hề giống nhau chút nào.

“Tôi sẽ rút ra!” - nhìn thấy các y tá vẫn còn chần chừ không dám làm, người phụ nữ này đã bước tới và rút tất cả những chiếc ngân châm ra khỏi người ông lão đang có vài vết sưng tấy.

"Làm sao vậy? ngân châm đã được rút ra hết rồi, ba tôi sẽ không bị sao chứ?" Người phụ nữ cầm kim bạc trong tay, sau đó dùng sức ném về phía Giang Dĩ Minh, rồi rống thật to: "Đồng chí cảnh sát, anh có nhìn thấy gì không? Gã đàn ông này cố ý muốn giết chết cha tôi đây mà. Bây giờ mong đồng chí cảnh sát hãy bắt anh ta và trị tội anh ta với tội danh cố ý giết người!"

Giang Dĩ Minh liếc mắt nhìn ông lão đang nằm ở trên giường nệm lò xo, khi những ngân châm vừa mới rút ra, tuy rằng mọi người đều không nhìn thấy ông lão có bất kỳ thay đổi nào, nhưng Giang Dĩ Minh có thể thấy rất rõ ràng rằng cơ thể ông lão này khi đã rút những kim bạc ra đã bắt đầu trải qua những thay đổi to lớn.

Quả nhiên là như vậy!

Ở trên cổ ông lão, động mạch chủ, lúc này những dòng máu tươi bắt đầu chảy ra liên tục.

Mà ông lão vốn dĩ trước đó hơi thở đã ổn định được một chút, lúc này hơi thở lại trở nên gấp gáp, thậm chí ông còn hụt hơi.

Khi người phụ nữ ấy nhìn thấy điều này, bà ấy đã cảm ấy vô cùng sốc và vội vàng tri hô bác sĩ bên cạnh: "Mau, cứu ba tôi!"

Vị bác sĩ lập tức cúi xuống và bắt đầu kiểm tra tình hình sức khỏe của ông lão, nhưng sau đó chưa đầy một phút, bác sĩ đã lắc đầu và nói: "Thưa bà, chúng tôi thực sự xin lỗi. Tình trạng của ông cụ vô cùng nguy cấp, các dấu hiệu của sự sống rất yếu. Theo tốc độ hiện tại của chúng tôi, phải mất ít nhất 13 phút mới đến bệnh viện. Chúng tôi lo lắng rằng ông lão sẽ không thể kìm cự nỗi đến bệnh viện được."

“Cái gì?” Người phụ nữ rống to khi nghe thấy những lời đó: "Ba tôi vừa rồi vẫn đang rất, nhưng bây giờ các dấu hiệu của sự sống yếu đi? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?"

“Rõ ràng là như vậy!” Lúc này, vị cảnh sát ở bên cạnh nói: "Dấu hiệu sống của ông lão vừa rồi vẫn còn ổn định, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên yếu ớt. Chẳng phải sau khi rút kim bạc ra mới trở nên như thế này sao?"

“Không thể nào!” - Bác sĩ lắc đầu nói chắc nịch: "Nguyên nhân khiến vết thương của ông lão thay đổi đột ngột hẳn có liên quan rất nhiều đến vết thương trên cơ thể của ông ấy. Không liên quan gì đến việc châm cứu cả. Y học cổ truyền Trung Quốc là một thứ rác rưởi, tuyệt đối không thể đạt được hiệu quả như vậy!"

"Có gì không thể? Tình trạng của ông lão trước đây rất nguy kịch, nếu không có chàng trai này cứu giúp, thì có lẽ ông lão đã chết từ lâu rồi!"

"Tôi có thể thấy rõ. Sau khi chàng trai này cứu giúp, thật sự là ông lão đã qua khỏi cơn nguy kịch. Đây rõ ràng việc châm cứu của chàng trai ấy có tác dụng!"

"Tôi nói cho bà biết, nếu ba bà thật sự chết, chính là do bà đã rút kim bạc ra mới giết cha bà đó!"

Nghe những lời tố cáo từ những người xung quanh, người phụ nữ sững sờ trong giây lát.

bà ta quay lại và hét lớn với bác sĩ: "Không phải các người nói y học cổ truyền Trung Quốc đều là giả ma giả thần hay sao? Vậy thì nói cho tôi biết, tại sao sau khi rút kim bạc ra, ba tôi lại trở nên như thế này? Tôi nói cho các người biết, nếu ba tôi có bất trắc gì, chính các người là người đã làm hại ông ấy, và các người phải chịu trách nhiệm!"

"Vết thương của ông lão thật sự rất nghiêm trọng, còn bị trì hoãn thời gian dài như vậy, cho dù có chút chuyển biến cũng là chuyện bình thường..." - Bác sĩ ánh mắt bối rối nói. Giờ phút này hắn cũng có chút không vững tâm, ông ấy chưa từng tin thuốc Đông y có thể chữa khỏi bệnh, càng không nghĩ tới sau khi rút kim bạc ra, bệnh nhân sẽ thay đổi lớn như vậy!

Người phụ nữ còn muốn cãi nhau với bác sĩ, nhưng nhìn thấy ba bà còn nằm trên giường , thì càng lúc càng lo lắng, bà nhìn Giang Dĩ Minh nói lớn: "Anh kia, mau châm cứu lại cho ba tôi ngay!"

Giang Dĩ Minh nhìn người phụ nữ, tức giận nói: "Không phải bà nói tôi cố ý giết ba bà sao? Không phải kết tội tôi cố ý giết người sao? Nếu bây giờ ta lại châm cứu, chẳng phải càng làm rõ tội danh của tôi sao?"

“Này, sao mà anh là đàn ông mà lại lắm chuyện dữ vậy ?” Người phụ nữ hét vào mặt Giang Dĩ Minh: "Vừa rồi tôi không cho anh trị, anh cố chấp một hai phải trị cho bằng được. Bây giờ tôi kêu anh chữa trị, nhưng anh lại từ chối. Tôi nói anh đúng là đồ khốn nạn phải không?"

“Đúng vậy, tôi chỉ là tên rẻ tiền thôi!” - Giang Dĩ Minh gật đầu nói: "Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi là tên rẻ mạt rồi, vì vậy tôi sẽ không tiếp tục làm một thằng rẻ mạt nữa!"

Giang Dĩ Minh tuy rằng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng anh cũng sẽ không quá hạ thấp nhân phẩm của mình, trước đây lời nói của người phụ nữ khó chịu như thế nào, lúc này lại bắt anh chữa trị, thật chẳng ra làm sao!

“Anh muốn gì?” Người phụ nữ tiến lên túm lấy cổ áo của Giang Dĩ Minh, rống to: "Mau chữa trị cho ba tôi ngay đi, nếu không, anh chết như thế nào cũng không biết!"

Giang Dĩ Minh liếc nhìn người phụ nữ, không nói câu nào mà lẳng lặng châm một điếu thuốc rồi bắt đầu hút.

"Tôi kêu ngươi trị bệnh cho ba tôi, anh có nghe nói không?"

Thấy Giang Tiểu Bắc vẫn không có phản ứng gì, bà nắm áo của Giang Dĩ Minh kéo về phía giường ông lão.

Chỉ là mặc dù bà ấy rất béo nhưng lại không có chút sức lực nào, cho dù bà ấy có cố gắng thế nào, Giang Dĩ Minh cũng sẽ không nhúc nhích.

"Tôi nói người phụ nữ này, lúc trước bà đã nói chàng trai này như thế nào? Bây giờ bà muốn người ta chữa trị cho ba bà, ít nhất cũng phải xin lỗi anh ấy trước, đúng không?"

"Ừ, lúc trước bà nói bậy, bây giờ còn không xin lỗi, tại sao phải giúp bà cứu người kia chứ?"

“Xin lỗi?” Người phụ nữ chế nhạo và nói: "Loại người như anh ta, mà muốn tôi xin lỗi sao? Anh ta là cái thá gì? Này, bây giờ anh phải đi chữa trụ cho ba tôi ngay lập tức..."

Người phụ nữ ấy vừa nói, vừa lấy trong túi ra một xấp tiền, lắc lắc trước mặt Giang Dĩ Minh rồi ném xuống đất, nói: "Anh mau chữa trị cho ba tôi, số tiền này là của anh!"

Xấp tiền đó cứ như vậy bị vứt trên mặt đất, vương vãi khắp nơi!

Còn người phụ nữ ấy, lúc này vẫn lộ ra một ánh mắt hung dữ, kiêu ngạo!

Giang Dĩ Minh nhìn những tờ tiền trên mặt đất, chế nhạo nói: "Nếu bà nghĩ rằng tiền có thể cứu sống ông ấy, thì hãy để tiền làm điều đó!"

"Anh..."

"Ting...Ting...Ting..."

Đúng lúc này, máy theo dõi nhịp tim bên cạnh ông lão đột nhiên vang lên tiếng chuông báo động, máy theo dõi nhịp tim được lấy ra từ xe cứu thương, lúc này cũng vang lên tiếng chuông báo động, điều này đồng nghĩa với tình hình hiện tại của ông lão rất nguy cấp.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom