• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chapter 16 Oan gia ngõ hẹp

Giang Dĩ Minh nghe vậy quay đầu lại nhìn lại, nhìn thấy không phải ai khác mà chính là Trần Nhậm và vợ của anh, Thẩm Mai An!

Tuy nhiên mẹ vợ của Trần Nhậm, Hà Linh Lâm bởi vì một lần vì mất thể diện mà nói những lời tức giận bảo Trần Nhậm và Thẩm Mai An ly hôi, nhưng không thể khiến họ lu hôn. Thẩm gia có rất nhiều hạng mục, Thẩm Thanh Nga chủ yếu phụ trách những hạng mục trong tập đoàn, nhưng Thẩm gia cũng có một số mặt tiền, làm một số công việc kinh doanh khác.

Ví dụ như, Thẩm Mai An phụ trách kinh doanh trang sức của Thẩm gia.

Hiện tại Trần Nhậm không thể làm việc trong bệnh viện nên anh phải đến tiệm trang sức để giúp vợ là Thẩm Mai An làm việc, hôm nay Thẩm Mai An mới đưa Trần Nhâm đến hiện trường đổ thạch, để cho anh học tập một chút.

Đôi vợ chồng son này hận Giang Dĩ Minh thấu xương, trên đường đi đều mắng chửi Giang Dĩ Minh, không ngờ khi đến hiện trường đổ thạch, lại thực sự gặp được Giang Dĩ Minh!

Oan gia ngõ hẹp.

Thẩm Mai An lập tức nhìn Giang Dĩ Minh nói: "Giang Dĩ Minh, anh là đồ vô tích sự. Nếu anh không giúp gia đình kiếm tiền thì thôi, anh còn lấy tiền của gia đình đi đổ thạch. Anh có tin hay không tôi sẽ để ông nội trực tiếp đuổi anh ra ngoài?"

Mặc dù Thẩm Mai An rất ghét Giang Dĩ Minh, nhưng không thể kể về thắng lợi của Giang Dĩ Minh trong công việc, đúng lúc bây giờ Giang Dĩ Minh đang đổ thạch, vì vậy có thể lấy chuyện này để mà nói!

Trần Nhậm lúc này hừ lạnh, nói: "Chính là, không kiếm được tiền cho gia đình chưa nói, còn bỏ tiền ra để đổ thạch còn bỏ tiền ra đánh bạc, nếu đánh bạc này thua, mấy trăm triệu cũng bị anh phá mất, loại phá gia chi tử này ở lại Thẩm gia làm gì? Đuổi anh ta đi càng sớm càng tốt!"

Giang Dĩ Minh nhìn thấu cặp đôi kẻ xướng người họa này tức giận đến mức nở nụ cười: "Con mắt nào của các người thấy tôi phá hoại của nhà các người? Hơn nữa tôi tới để đổ thạch, nhất định sẽ thua sao? Nếu tôi thắng thì sao? Vậy thì tôi kiếm thêm tiền cho Thẩm gia các người!"

"Loại người như anh thì làm được cái gì, kẻ vô dụng ăn còn không được, còn có thể đổ thạch thắng sao? Anh cho rằng đổ thạch là cái gì? Muốn thắng thì có thể thắng sao? Nếu anh có thể đổ thạch thắng, vậy thì trên thế giới này, còn có người đổ thạch thua sao? ”Thẩm Mai An lớn tiếng nói. Thẩm Mai An chính là kế thừa tính cách của mẹ cô ta, lời nói của cô ta cay nghiệt tới cực điểm!

Lúc này, ông chủ quầy hàng mới mở miệng nói: "Này, này, các người thích nói như thế nào thì nói sao, mua bán đá đều có quy tắc. Một khi đã trả tiền, không được phép hoàn lại!"

Ông chủ quầy hàng sợ Giang Dĩ Minh vì lời của Thẩm Mai An và Trần Nhậm mà không mua viên đá nữa, nên vội vàng thu tiền, sau đó lấy viên đá từ dưới chân bàn ra rồi đưa cho Giang Dĩ Minh.

“Giang Dĩ Minh, anh..." Thẩm Mai An cứng họng khi thấy chủ quầy lấy ra viên đá vốn là kê chân bàn từ dưới gầm bàn lên: "Anh thật sự mua viên đá này, đầu anh có phải bị con lừa đá vào không?"

"Mặc dù tôi không biết nhiều về đá, nhưng bề mặt của viên đá này rất bóng mịn, vừa nhìn giống như không có phỉ thúy nguyên thạch, còn bỏ ra 300.000.000. Anh thực sự là một tên ngốc!" Trần Nhậm lúc này cười lạnh.

Bởi vì cãi nhau nên lúc này có một số người vây quanh xem, thấy Giang Dĩ Minh bỏ ra 300.000.000 để mua một viên đá kê chân bàn, mọi người đều chỉ trỏ Giang Dĩ Minh.

"Thực là quá ngu ngốc. Loại đá này cũng mua, tặng không cho tôi tôi cũng không muốn!"

"Còn không phải sao, ngay cả kẻ ngốc cũng không mua loại đá này, lại bỏ ra nhiều tiền như vậy, ai, thật là một kẻ vô dụng!"

Giang Dĩ Minh hờ hững liếc nhìn Thẩm Mai An và Trần Nhậm, không nói lời nào, ông viên đá đi về phía khu vực giải thạch.

Mỗi ái chỗ đổ thạch đều có khu vực giải thạch, chỉ có điều giải thạch ở đây cũng không miễn phí, trong trường hợp bình thường sẽ bị tính phí 6.000-9.000.

Giang Dĩ Minh đã đưa viên đá cho một trong những vị sư phó giải thạch, sau đó đưa cho sư phó 6.000.

“Giải như thế nào?” Mặc dù sư phó giải thạch cũng nhìn ra viên đá mà Giang Dĩ Minh mang tới không lớn lắm, nhưng là có tiền thu lại, cho nên cũng không nói nhiều lời vô nghĩa.

“Mở ra!” Giang Dĩ Minh nói. Có hai loại giải thạch, một loại là cắt ra, tức là trực tiếp cắt ở chính giữa viên đá, trực tiếp mở ra, nói như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua là có phỉ thúy trong đó hay không.

Tất nhiên, cắt thì cũng có một nhược điểm, đó là dễ dàng chia phỉ thúy bên trong viên đá thành hai và không thể đảm bảo tính nguyên vẹn ban đầu của phỉ thúy.

Một cách khác là sử dụng phương pháp chà xát, gọi là chà xát là sử dụng máy để bào mòn bên ngoài của viên đá. Mặc dù phương pháp này có thể đảm bảo tính nguyên vẹn của phỉ thúy nhưng lại mất quá nhiều thời gian nên nhiều người sẽ không chọn cách chà xát này.

Chỉ sau một lần cắt, xác định được bên trong có phỉ thúy, có thể đoán được kích thước của phỉ thúy, sau đó đem đi mài từng chút một.

“Được rồi!” Sư phó giải thạch gật đầu, sau đó đặt viên đá lên, chuẩn bị cắt ra.

Thẩm Mai An và Trần Nhậm tự nhiên cũng đi theo sau.

“Mai An, chúng ta hãy gọi điện thoại cho ông nội, để cho ông đuổi anh ta đi!” Trần Nhậm vẻ mặt u oán trừng mắt nhìn Giang Dĩ Minh, nói với Thẩm Mai An.

Thẩm Mai An cười lạnh nói: "Đừng lo, hiện tại em đang quay video. Sau khi viên đá kia được mở ra, bên trong không có gì, em sẽ trực tiếp gửi video cho ông nội. Hừ, ông nội ghét nhất chính là bài bạc, Giang Dĩ Minh còn đặt cược 300.000.000, ông nội nhất định sẽ đuổi anh ta đi!"

“Vậy là tốt rồi!” Trần Nhậm vẻ mặt ảm đạm gật đầu, anh không cảm thấy mình mất việc trong bệnh viện là vì chuyện của bản thân, ngược lại anh đổ hết mọi vấn đề cho Giang Dĩ Minh, bây giờ anh rất ghét Giang Dĩ Minh!

Bởi vì Giang Dĩ Minh mua một viên đá dùng để kê chân bàn, có rất nhiều người tới xem, tuy rằng trong lòng ai cũng biết viên đá này không thể nhìn thấy màu xanh lục, nhưng tất cả mọi người đều nguyện ý tới đây xem náo nhiệt!

Xì xì...

Máy giải thạch phát ra âm thanh chói tai.

Mà Giang Dĩ Minh thì giữ vẻ mặt lãnh đạm, châm một điếu thuốc rồi ngồi sang một bên hút thuốc.

Linh khí chứa trong viên đá này nói với anh rằng chất lượng của phỉ thúy bên trong chắc chắn không tệ!

"Có sương mù, có sương mù!"

Vào lúc này, một người đứng xung quang xem thấy có sắc đột nhiên hét lớn.

Có sương mù, nghĩa là trong đá có phỉ thúy!

Nhất thời, tất cả những người có mặt đều kinh ngạc, ai cũng không thể tin được một viên đá như vậy bên trong lại có phỉ thúy!

Tuy nhiên, sương mù chỉ cho thấy là trong đó có phỉ thúy, người ta vẫn chưa biết nó lớn đến mức nào và chất lượng ra sao.

Bở vì bản thân viên đá không lớn lắm nên chỉ mất mười phút để cắt nó.

Khi sư phó giải thạch lấy hai viên đá cắt ra khỏi máy giải thạch, tất cả những người có mặt đều thốt lên!
Chapter 17 Phỉ thúy này thuộc về tôi

"Ôi trời ơi, nó thực sự là một loại băng!"

"Đúng vậy, rõ ràng là cao lục! Bán lời, tiểu tử này thật sự là bán lời. Một khối phỉ thúy lớn như vậy, còn là loại phẩm chất này. Nếu bán ra, có thể bán được ít nhất chín mười tỷ!"

"Đúng vậy! 300.000.000 bán ra lời chín mười tỷ. Vận may của tiểu tử này thật là tốt!"

"Khó chịu nhất chính là đây vốn dĩ chỉ là một cục đá bị người khác vứt bỏ là đồ kê chân bàn!"

Thẩm Mai An và Trần Nhậm cũng nhìn thấy phỉ thúy được mở ra, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, không ngờ Giang Dĩ Minh một kẻ vô dụng lần đầu tiên đến đây đổ thạch đã lãi lớn!

Trong lúc nhất thời, nội tâm Thẩm Mai An vô cùng ghen tị!

Thậm chí, còn có ý tưởng muốn chiếm lấy phỉ thúy này làm của mình!

“Giang Dĩ Minh!” Thẩm Mai An lúc này đột nhiên hét lên một tiếng: "Đưa phỉ thúy cho tôi!"

“Đúng vậy, đưa phỉ thúy cho chúng tôi!” Trần Nhậm cũng tiến lên, vươn tay chuẩn bị đoạt lấy phỉ thúy trong tay Giang Dĩ Minh!

Giang Dĩ Minh lắc mình một cái, né tránh bàn tay đang vươn ra của Trần Nhậm, cười lạnh hỏi: "Đưa cho cô? Nhìn cô trông ưa nhìn chứ?"

“Cái này vốn là của tôi!” Thẩm Mai An lớn tiếng nói: "Giang Dĩ Minh, anh dùng tiền của nhà chúng tôi đổ thạch, hiện tại mở ra có phỉ thúy, cũng thuộc về nhà chúng tôi, nhanh lên đưa cho tôi!"

Giang Dĩ Minh chế nhạo nói: "Nghiêm túc mà nói, mặt mũi là thứ tốt, nhưng đáng tiếc cả hai người đều không có. Đừng nói là tôi dùng tiền của nhà các người, cho dù là tiền của nhà các người, cũng là tiền của vợ tôi, khối phỉ thúy này nên thuộc về tôi và vợ tôi, nó không có nửa xu liên quan đến các người!”

"Hai vợ chồng này cũng không biết xấu hổ? Lúc trước khi người ta mua đá, mắng người ta máu chó phủ đầu, bây giờ nhìn thấy phỉ thúy còn muốn tới cướp. Thật sự là không biết xấu hổ!"

“Cô gái nhỏ, tiền này vẫn là do nước ta làm ra. Phỉ thúy của người này không phải thuộc về nước ta sao?"

"Nhìn mặt mũi nhận dạng của các người, không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy!"

“Các người cút ngay, liên quan cái quái gì đến các người!” Nghe được lời nói của những người xung quanh, Thẩm Mai An không hề xấu hổ mà ngược lại càng hét to hơn: "Giang Dĩ Minh, tôi chỉ hỏi anh, phỉ thúy, anh có đưa ra hay không?"

Giang Dĩ Minh cũng không thèm nhìn hai người bọn họ, liền cầm lấy phỉ thúy đi ra, xoay người rời đi.

"Này, Giang Dĩ Minh, anh đứng lại cho tôi!"

Giang Dĩ Minh bước đi rất nhanh, Thẩm Mai An và Trần Nhậm đi theo không bai lâu đã không thấy tung tích của Giang Dĩ Minh đâu.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Trần Nhậm nhìn Thẩm Mai An hỏi.

“Em làm sao biết phải làm sao?” Thẩm Mai An tức giận trừng mắt nhìn Trần Nhậm nói: "Không được, em nhất định phải lấy phỉ thúy này. Đó là loại băng phỉ thúy cao lục. Nếu nó được chế tạo thành đồ trang sức, em có thể kiếm được ít nhất vài tỷ! Từ khi em tiếp quản công việc kinh doanh trang sức của Thẩm gia, nửa năm nay em đã không kiếm được một đồng lợi nhuận, lại lỗ mất mấy trăm triệu. Ông nội nói, nếu tiếp tục thua lỗ như thế này, sẽ không để cho em quản lý việc kinh doanh trang sức, vậy nên lần này nhất định phải lấy được phỉ thúy!"

Thẩm Mai An nói xong lời này, Trần Nhậm hai mắt đột nhiên sáng lên nói: "Anh tình cờ quen biết một vài tên côn đồ, 300.000.000 có thể khiến bọn họ bán mạng. Hiện tại để chúng đi giật phỉ thúy trong tay kẻ vô dụng kia!"

“Được rồi!” Thẩm Mai An lập tức gật đầu: "Giang Dĩ Minh chỉ là một kẻ rác rưởi. Khi anh kêu đám côn đồ kia tới cướp phỉ thúy, anh còn phải bảo bọn họ đe dọa anh ta một trận. Với bản tính vô dụng của anh ta, nhất định không dám đánh một cái rắm."

“Được rồi, anh sẽ làm ngay!” Trần Nhậm gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện.

"Này, anh Khôi, chút nữa anh có rảnh không? Giúp tôi một việc, sau khi làm xong tôi sẽ đưa cho anh 300.000.000. Kỳ thật không khó làm, chỉ cần lấy phỉ thúy từ tay của một kẻ vô dụng thôi!" Trần Nhậm nói với anh Khôi qua điện thoại.

Cúp điện thoại, Trần Nhậm nói với Thẩm Mai An: "Xong rồi, sắp đến giờ làm cơm tối rồi, Giang Dĩ Minh nhất định sẽ về nhà, anh đã gửi biển số xe của Giang Dĩ Minh cho anh Khôi, anh Khôi chặn đường duy nhất về nhà của Giang Dĩ Minh. Đi thôi, chút nữa nhất định sẽ lấy lại phỉ thúy cho chúng ta!"

“Được rồi!” Thẩm Mai An gật đầu nói: "Chỉ cần em có được phỉ thúy này, em có thể bù đắp tất cả số tiền em đã lỗ trước đó!"

"Haha bà xã, hiện tại tâm trạng của em đã rất tốt đúng không? Nghe nói trong thành phố gần đây có một khách sạn Chủ Đề mới mở, nếu không, chúng ta hãy..." Trần Nhậm híp mắt nói với Thẩm Mai An.

"Giữa ban ngày..."

“Ban ngày thì mới có tư tưởng.”Trần Nhậm cười nói, một tay duỗi thẳng về phía eo Thẩm Mai An, nhẹ nhàng gãi nhẹ eo của Thẩm Mai An.

Trần Nhậm vốn là một bác sĩ, ở cùng Thẩm Thanh Thanh đã lâu, anh đương nhiên biết bộ phận nhạy cảm của Thẩm Thanh Thanh là ở eo, mỗi lần muốn làm chuyện xấu, anh chỉ cần gãi nhẹ phần eo của Thẩm Thanh Thanh, cô ta sẽ chùng xuống ngay lập tức.

Thân thể cảu Thẩm Mai An vặn vẹo một chút, mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu xuống: "Đi thôi, mấy ngày trước tới thân mật cũng làm em chết ngạt!"

Cả hai nhanh chóng điều khiển xe về phía khách sạn Chủ Đề.

Giang Dĩ Minh quả thực đã về nhà.

Phỉ thúy không lớn, nhưng là đủ để bố trí một Tụ Linh Trận nhỏ, cho nên anh nóng lòng muốn về nhà bố trí.

Tu luyện là quan trọng nhất, Giang Tiểu Bắc nhất định phải tranh thủ thời gian!

Từ hiện trường đổ thạch đi về đến biệt thự mất khoảng một tiếng rưỡi, lúc này mới vừa vào giờ cao điểm, cho nên xe chật kín, cũng phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới có thể đến chô cách biệt thự không xa.

Có một con đường nhỏ dẫn vào biệt thự, chỉ có hai làn xe, bợn nữa còn xây trên núi, căn bản không có người đi đường và nhà ở!

Khi Giang Dĩ Minh điều khiển xe đến một khúc cua, một chiếc xe tải bị hỏng dừng ở giữa đường!

Điều mà Giang Dĩ Minh không ngờ tới là chiếc xe tải bị hỏng này thực sự khiến anh rất quen thuộc, bởi vì đây chính là chiếc xe mà sáng nay anh lên núi cứu Lục Mỹ Lan và chở Lục Mỹ Lan trở về!

Điều khiến Giang Dĩ Minh càng thêm quen thuộc là khi chiếc xe của anh dừng lại bên cạnh chiếc xe tải bị hỏng này, những tên côn đồ đã bị anh đánh bất tỉnh lúc sáng đang phì phèo điếu thuốc, trên tay cầm dao bầu và ống tuýp, đi từ xe tải đu xuống, nghênh ngang đi đến bên cạnh xe của Giang Dĩ Minh, chỉ vào Giang Dĩ Minh trong xe rồi lớn tiếng quát.

"Xuống xe!"

"Nhanh lên, đi ra đây, nếu không các anh đây sẽ trực tiếp đập nát xe của anh!"
Chapter 18 Tiết Văn Bình

Lúc nhìn thấy mấy tên côn đồ đó, Giang Dĩ Minh móc thuốc lá từ trong túi áo ra, sau khi châm đỏ thì đi xuống xe.

"Sao, mấy người, buổi sáng vẫn chưa ăn đánh đủ ư?"

"Buổi sáng…" Cái tên côn đồ cầm đầu đó vừa chuẩn bị hét lên với Giang Dĩ Minh, nhưng khi nhìn thấy người từ trên xe xuống là Giang Dĩ Minh, cả khuôn mặt hắn ta bỗng nhiên sững sờ. Vẻ mặt vô cùng ngạo mạn trong giây lát trở nên cung kính: "Đại, đại ca, sao, sao lại là anh?"

Câu nói này của tên côn đồ ngược lại làm cho Giang Dĩ Minh bối rối: "Mấy người, không phải là đến tìm tôi báo thù ư?"

Vốn dĩ Giang Dĩ Minh tưởng rằng sáng hôm nay mình đã cho mấy tên côn đồ này một trận, mấy tên côn đồ này ghi hận trong lòng cho nên mới cố ý đến đây để tìm mình trả thù.

"Không phải, không phải…" Tên cầm đầu của đám côn đồ đó ra sức lắc đầu nói: "Đại ca, bọn em nào dám tìm anh trả thù chứ, là có tên ngu ngốc trong tay anh có một miếng phỉ thúy, cho nên bảo bọn em đến đây cướp miếng phỉ thúy đó về… Đại ca, nếu biết là anh, cho dù có đánh chết bọn em cũng không dám đến!"

Phần lớn đám côn đồ này đều là những kẻ mềm nắn rắn buông, mặc dù Gianh Dĩ Minh chỉ có một mình, nhưng sáng nay dường như không tốn sức lực đã xử đẹp mấy tên côn đồ đó, xem như là triệt để chỉnh đốn bọn họ ngoan ngoãn nghe theo rồi, bọn chúng đâu dám tới làm phiền Giang Dĩ Minh chứ?

"Ồ, thì ra là vậy…" Giang Dĩ Minh gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, dây dưa một hồi, thì ra mấy tên côn đồ này là do Trần Nhậm và Thẩm Mai An gọi tới!

"Đại ca, nếu là anh, vậy chuyện này cứ thôi đi, bọn em còn có việc, vậy nên bọn em đi trước nhé!" Tên cầm đầu của đám côn đồ vẫy tay với Giang Dĩ Minh, sau đó thì chuẩn bị đi về phía chiếc xe van tồi tàn.

"Chờ một chút…" Giang Dĩ Minh hét to, rồi nói tiếp: "Các cậu nói xem, người ta đã bảo các cậu đến cướp đồ của tôi rồi, nếu như tôi cứ để mặc cho các cậu đi như thế, vậy có phải có vẻ tôi dễ chơi không?"

Khi nghe thấy Giang Dĩ Minh nói câu này, sắc mặt của tên cầm đầu của bọn côn đồ sụp đổ ngay lập tức, nói: "Đại ca, cầu xin anh, đừng đánh bọn em nữa, bản lĩnh của anh mạnh quá, đám người bọn em thật sự không thể chịu nổi đâu!"

"Ai nói là tôi muốn đánh các cậu?" Gianh Dĩ Minh nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của bọn họ, bỗng nhiên không nhịn được thấy hơi buồn cười, anh nói: "Tôi chỉ muốn mấy cậu, quay về trò chuyện vui vẻ một chút với cái người đã thuê cậu…"

"Trò chuyện một chút?"

Tên cầm đầu của đám côn đồ hơi nghiêng đầu, sau một lúc, bỗng nhiên hiểu ra: "Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi, đại ca, em hiểu rồi!"

"Được, đi đi!" Giang Dĩ Minh khoát tay. Giang Dĩ Minh của lúc trước một kẻ vô tích sự, nhưng mà người bây giờ đã không phải rồi, mặc dù Giang Dĩ Minh không muốn so đo với với người khác về chuyện vụn vặt này, nhưng mà, anh cũng là một người không thích phiền phức, những tên côn đồ này không cướp được phỉ thúy thì Trần Nhậm và Thẩm Mai An cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, chi bằng để cho đám côn đồ này trở về trò chuyện một chút với bọn họ, để bọn chúng sau này đỡ giở trò vô lý.

"Đại ca…" Vào lúc này, cái tên cầm đầu của bọn côn đồ đó nhìn Giang Dương Minh với vẻ mặt ân cần, rồi móc một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, đưa cho Giang Dĩ Minh: "Đại ca, anh thấy đó, chúng ta quen biết nhau cũng là duyên phận, đây là danh thiếp của em, em tên là Trương Mạnh Khôi, sau này gọi em là Mạnh Khôi là được, mặc dù bọn em biết bản lĩnh của anh rất lớn, không cần bọn em giúp đỡ, nhưng mà, nếu như sau này anh có chuyện nhỏ gì đó, đại ca chê phiền phức, thì để cho đàn em là em giúp anh giải quyết, anh thấy thế nào?"

Khi nhận lấy danh thiếp từ tay Trương Mạnh Khôi, Giang Tiểu Bắc nhìn anh ta như nhìn sinh vật lạ: "Tôi thấy, một tên côn đồ như cậu mà còn có danh thiếp hả?"

"Hì hì, bọn em cũng phải nhận nhiệm vụ khắp nơi mà, nếu không thì mấy người bọn em không có cơm ăn!" Trương Mạnh Khôi ngại ngùng mỉm cười.

"Được rồi, tôi nhận tấm danh thiếp này." Giang Dĩ Minh khua tay, nói: "Nên làm gì thì đi làm đi!"

"Được, đại ca, vậy bọn em đi trước nhé!" Trương Mạnh Khôi nhìn thấy tấm danh thiếp dưới tay Giang Dĩ Minh, anh ta bỗng nhiên cười hì hì rồi rời đi!

Khi nhìn thấy chiếc xe van tồi tàn đã đi xa, một nụ cười nhạt dần xuất hiện trên khuôn mặt của Giang Dĩ Minh, Trần Nhậm và Thẩm Mai An, đoán chừng tối nay sẽ gặp phiền phức rồi, đừng thấy Trương Mạnh Khôi giống như một con chó xù trước mặt mình vậy, nhưng mà lúc làm côn đồ, có ai không phải là lòng dạ nham hiểm?

Anh lười để ý đến chuyện này, Giang Dĩ Minh lên xe, đi về hướng nhà của mình.

Nhưng mà, vào lúc anh lái xe về nhà vẫn còn cách một ngã rẽ cuối cùng, bỗng nhiên một chiếc Porsche Panamera vượt lên từ bên cạnh, vèo một cái không còn thấy bóng dáng đâu nữa!

Khi nhìn thấy chiếc xe này, trong lòng Giang Dĩ Minh chợt nặng nề, anh biết chiếc xe này, chủ của chiếc xe tên là Tiết Văn Bình, là con của quan chức, theo đuổi Thẩm Thanh Nga một cách điên cuồng, lần này đến đây chắc chắn chỉ có thể là để tìm Thẩm Thanh Nga!

Mặc dù Thẩm Thanh Nga không phải là vợ của mình, mà là của Giang Dĩ Minh của lúc trước, nhưng sống chung với nhau được mấy ngày rồi, hơn nữa Thẩm Thanh Nga còn xinh đẹp như vậy và Giang Dĩ Minh cũng đã hạ quyết tâm là phải ngủ chung trên một chiếc giường với Thẩm Thanh Nga, cho nên, dù thế nào anh cũng không thể để người đàn ông khác lại đến ngấp nghé Thẩm Thanh Nga!

Lúc anh lái xe vào cổng nhà mình quả nhiên nhìn thấy Tiết Văn Bình cũng dừng ở chỗ này.

Trong phòng khách, Tiết Văn Bình và Thẩm Thanh Nga đang ngồi trên sô pha.

Khuôn mặt của Tiết Văn Bình toàn là vẻ lấy lòng, nhưng vẻ mặt của Thẩm Thanh Nga lại lạnh lùng.

Lúc nhìn thấy Giang Dĩ Minh đi vào, vẻ mặt của Tiết Văn Bình bỗng thay đổi, anh ta nói với Giang Dĩ Minh: "Giang Dĩ Minh, anh đi lên tầng chơi đi, ở đây không có chuyện của anh!"

Mặc dù Thẩm Thanh Nga đã kết hôn, nhưng mà Tiết Văn Bình trước giờ không để Giang Dĩ Minh vào mắt, dù gì, Giang Dĩ Minh cũng một kẻ vô tích sự mà mọi người đều biết, hơn nữa, cho dù Giang Dĩ Minh không phải là một kẻ vô tích sự, Tiết Văn Bình cũng cảm thấy, dựa vào bản lĩnh của mình cũng có thể cướp được Thẩm Thanh Nga.

Lúc này, Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nói: "Tiết Văn Bình, anh đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mặc dù Thẩm Thanh Nga không hài lòng với Giang Dĩ Minh lắm, nhưng đối với cái tên Tiết Văn Bình trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cô càng thấy vô cùng phản cảm, nếu không phải ba của Tiết Văn Bình không phải làm việc ở một bộ phận nào đó, ít nhiều gì cũng giúp được cho công ty của nhà họ Thẩm, thì Thẩm Thanh Nga cũng không thèm liếc nhìn Tiết Văn Bình dù chỉ một chút.

"Thanh Nga, là thế này." Tiết Văn Bình nói với Thẩm Thanh Nga, lại thay đổi một thái độ khác: "Tối hôm nay, không phải Lục Mỹ Lan sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc ở nhà thi đấu trung tâm thành phố của chúng ta ư? Cho nên anh muốn mời em cùng đi xem buổi hòa nhạc, em xem, anh đã đưa vé vào cửa tới đây rồi, đây là tấm vé mà ba anh đặc biệt lấy được từ ban tổ chức, là một chỗ ngồi gần phía trước, vả lại, theo anh được biết, buổi hòa nhạc của Lục Mỹ Lan hôm nay, còn mời Chu Hiểu Bạch làm khách mời đặc biệt, không phải em rất thích Chu Hiểu Bạch ư? Đến lúc đó, em có thể nhìn thấy Chu Hiểu Bạch trong cự ly gần?"
Chapter 19 Chắc là cô ấy không biết nhỉ?

Tiết Văn Bình vô cùng đắc ý nói: "Thanh Nga, tấm vé này là một vị trí hiếm có, những vị trí thế này không mua được đâu, là do bạn tổ chức đặc biệt để lại để tặng đấy, anh còn phải nhờ ba anh xin mấy mối quan hệ mới có thể lấy được đấy! Nếu như đổi lại là người khác, thì cho dù tốn bao nhiêu tiền thì cũng không thể lấy được tấm vé có vị trí tốt như vậy!"

"Ngại quá, tôi không có hứng thú!" Thẩm Thanh Nga lạnh lùng nói.

"Thanh Nga, bình thường em bận nhiều công việc như vậy, cũng bên tìm cơ hội để thả lỏng bản thân mình một chút chứ!" Tiết Văn Bình dường như đã quá quen với thái độ từ chối của Thẩm Thanh Nga, anh ta tiếp tục cười nói.

"Người anh em, theo đuổi phụ nữ, không phải theo đuổi như vậy đâu!" Giang Dĩ Minh ngồi xuống bên cạnh Tiết Văn Bình, nói với Tiết Văn Bình: "Anh còn không lấy được thứ tốt nhất tới đây thì làm sao có thể khiến Thanh Nga vui vẻ đi xem buổi hòa nhạc với anh?"

"Anh thì hiểu cái gì?" Tiết Văn Bình tức giận trừng mắt với Giang Dĩ Minh, anh ta tức giận nói: "Cái gì gọi là tôi không lấy được thứ tốt nhất tới đây? Tấm vé của buổi hòa nhạc này là vị trí tốt nhất! Hừ, nói với loại người như anh, anh cũng không hiểu!"

"Haizz!" Giang Dĩ Minh thở dài, anh lắc đầu, nói: "Hay là để tôi giúp anh nhé!"

Nói rồi, Giang Dĩ Minh móc mấy tấm vé vào cửa mà lúc trước Lục Mỹ Lan đưa cho anh từ trong túi ra, đưa cho Tiết Văn Bình: "Vị trí này mới là tốt nhất, tôi tặng cho anh đó, tôi tin rằng, nếu anh lấy tấm vé này hẹn Thanh Nga thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều!"

Nói rồi, Giang Dĩ Minh trịnh trọng vỗ vai Tiết Văn Bình.

Tiết Văn Bình khinh thường nhìn tấm vé mà Giang Dĩ Minh đưa tới, bỗng nhiên ngây ngốc!

"Đây… đây là tấm vé ở hàng đầu tiên?"Tiết Văn Bình kinh hãi nói. Ba của anh ta là bộ phận có quan hệ, cho nên đương nhiên anh ta biết phân bố vị trí của buổi hòa nhạc, vị trí của hàng đầu tiên và hàng thứ hai đó là nơi thuộc về bản thân ngôi sao dành tặng cho bạn bè và người thân của mình, tuyệt đối không bán ra bên ngoài. Mà tấm vé vào cửa của ba của Tiết Văn Bình nhờ quan hệ lấy được, mặc dù cũng không bán ra bên ngoài, là do ban tổ chức tặng, nhưng mà, đó cũng là vị trí của hàng năm, sáu!

Mặc dù vị trí của hàng năm, sáu cũng không tệ, nhưng so với hàng đầu tiên thì có chênh lệch khá lớn!

Mặc dù Tiết Văn Bình đã sớm biết có tấm vé như thế này, nhưng mà anh ta biết người bình thường tuyệt đối không thể lấy được tấm vé như thế này!

Nhưng mà, vào giờ phút này, Giang Dĩ Minh lấy được tấm vé như thế này, đột nhiên làm cho Tiết Văn Bình chợt cảm thấy tấm vé vào cửa vừa nãy còn lấy làm tự hào, giờ trở thành rác rưởi!

Phải biết rằng, vốn dĩ anh ta tưởng rằng mình có thể so sánh với bất cứ ai, hơn nữa còn có thể vượt xa những người khác!

Nhưng anh ta không ngờ được rằng, khi so với đồ bỏ đi Giang Dĩ Minh, anh ta lại không thắng được…

"Đúng vậy!" Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: "Nếu đã muốn tiếp xúc với ngôi sao trong cự ly gần, vậy chắc chắn phải chọn vị trí ở hàng ghế đầu tiên chứ, như vậy thì mới có thể tiếp xúc gần hơn, Tiết Văn Bình, tôi tặng cho anh tấm vé này đấy, anh hẹn Thẩm Nga đi xem buổi hòa nhạc đi!"

Giang Dĩ Minh xách thức ăn mà mình mua lên, chuẩn bị vào trong bếp làm món ăn.

Còn Tiết Văn Bình, làm gì còn mặt mũi tiếp tục ở đây, anh ta đứng dậy, chán nản bỏ đi.

Đương nhiên, mấy tấm vé vào cửa mà Giang Dĩ Minh "tặng" cho anh ta, anh ta tuyệt đối không thể lấy đi.

Nhìn thấy Tiết Văn Bình đi rồi, Giang Dĩ Minh quay trở lại, anh nhìn Thẩm Thanh Nga, hỏi: "Cô thích Chu Hiểu Bạch lắm à? Hay là, tối hôm nay, hai chúng ta đi xem buổi hòa nhạc nhé? Ở đây hình như có bốn, năm tấm vé, chúng ta gọi ba mẹ cùng đi xem nhé!"

"Giang Dĩ Minh, anh ngồi xuống trước đi!" Thẩm Thanh Nga liếc nhìn Giang Dĩ Minh, tỏ vẻ bảo anh ngồi xuống.

"Sao vậy?" Giang Dĩ Minh ngồi đối diện với Thẩm Thanh Nga, anh ta nghi hoặc hỏi.

"Tại sao tôi thấy, anh của bây giờ rất khác với lúc trước?" Thẩm Thanh Nga nhìn Giang Dĩ Minh, cô hỏi. Mặc dù hai ngày nay, Giang Dĩ Minh có thể chữa bệnh cho người khác, và chuyện anh cứu Lục Mỹ Lan đã được anh giải thích một cách hoàn hảo, nhưng mà, cô phát hiện ra, Giang Dĩ Minh khác với lúc trước thật sự rất nhiều!

Nhất là sự tự tin lúc Giang Dĩ Minh nói chuyện, lúc trước anh nói chuyện, bởi vì bản thân mình là một đồ bỏ đi, nên cũng không muốn nói chuyện lắm, nhưng mà anh của bây giờ, lúc nói chuyện rất tự tin.

So với Giang Dĩ Minh của lúc trước thật sự là khác nhau một trời một vực!

"Vậy ư?" Giang Dĩ Minh mỉm cười, anh nói: "Tôi cũng phát hiện ra!"

"Anh cũng phát hiện ra?"

"Đúng vậy?" Giang Dĩ Minh gật đầu, anh nói: "Lúc sáng tôi soi gương mới nhận ra đấy, tôi nhận ra mình đẹp trai hơn trước rất nhiều, hơn nữa, cả người cũng có khí chất hơn! Tôi nghĩ thật kỹ rốt cuộc là có chuyện gì, sau đó tôi biết rồi, hóa ra là bởi vì tôi đổi dầu gội đầu!"

Giang Dĩ Minh nói, rồi lướt nhẹ qua mái tóc của mình một cách đầy quyến rũ, nói: " Dùng dầu gội Rejoice, nên mới tự tin như vậy!"

"Cút!" Thẩm Thanh Nga cầm gối ôm trên sô pha lên, ném vào người Giang Dĩ Minh!

Giang Dĩ Minh nhanh chóng tránh khỏi, sau đó xách thức ăn đi làm món ăn!

Buổi hòa nhạc lại không có ai đi, ba mẹ của Thẩm Thanh Nga không có hứng thú với ngôi sao, mà Thẩm Thanh Nga mặc dù thích Chu Hiểu Bạch, nhưng bây giờ công ty nhận đơn đặt hàng của nhà họ nên có rất nhiều việc phải xử lý, cũng không có thời gian đi xem buổi hòa nhạc.

Tắm rửa xong, Thẩm Thanh Nga ngồi trên giường tiếp tục dùng máy tính bảng làm việc, còn Giang Dĩ Minh, thì lợi dụng cơ hội này bắt đầu bố trí tụ linh trận.

Có máy cắt dưới tầng hầm của biệt thự, cắt miếng phỉ thúy thúy đó theo kích thước mong muốn, sau đó ở xung quanh biệt thự, dựa theo nền tảng trận mà tụ linh trận cần, anh bắt đầu vào việc bố trí.

Sau khi anh bố trí xong toàn bộ nền tảng trận, theo sự thôi thúc của Giang Dĩ Minh, cái tụ linh trận cỡ nhỏ này chính thức bắt đầu phát huy tác dụng của nó.

Mặc dù cái tụ linh trận này khá nhỏ, nhưng mà linh khí thu thập được có thể bao quát được toàn bộ biệt thự, bởi vì diện tích của biệt thự vốn dĩ không lớn lắm, cho nên vẫn có thể đủ dùng. Mặc dù cái tụ linh khí này trong miệng của Giang Dĩ Minh thuộc về tụ linh trận cỡ nhỏ, đó là bởi vì Giang Dĩ Minh là Tiên Tôn tôn quý, hễ là bố trí một cái tụ linh trận, là gần như bao trùm được toàn bộ thành phố.

Bởi vậy, cái tụ linh trận này đối với Giang Dĩ Minh mà nói thì là rất nhỏ.

Khi Giang Dĩ Minh trở về phòng, anh nhìn thấy lúc này Thẩm Thanh Nga đã ngủ rồi!

Có thể là lấy máy tính bảng làm việc rồi trực tiếp ngủ quên luôn, cho nên bây giờ máy tính bảng vẫn còn đặt ở bên giường, còn Thẩm Thanh Nga thì đến chăn cũng chưa đắp.

Giang Dĩ Minh lắc đầu không biết phải làm sao, anh tiến lên phía trước cất máy tính bảng, sau đó, anh cầm chăn điều hòa lên đắp cho Thẩm Thanh Nga.

Khi nhìn Thẩm Thanh Nga trong khoảng cách gần như vậy, Giang Dĩ Minh nhận ra, các đường nét trên khuôn mặt của Thẩm Thanh Nga vô cùng tinh tế, nhất là khi nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong khoảng cách gần như vậy, làn da trắng nõn mịn màng, làm Giang Dĩ Minh nhìn đến mức có một loại xúc động muốn hôn một cái!

"Bây giờ cô ấy đã ngủ say rồi, nếu như tôi hôn một cái, chắc là cô ấy sẽ không biết nhỉ?" Giang Dĩ Minh nghĩ thầm trong lòng.
Chapter 20 Kẹt xe

Lúc này Thẩm Thanh Nga đang ngủ say, Giang Dĩ Minh thầm nghĩ, nếu mình hôn một cái, chắc là Thẩm Thanh Nga không biết đâu nhỉ.

Nghĩ tới đây, Giang Dĩ Minh chầm chậm nhắm mắt lại, miệng hơi chu ra, lại gần mặt Thẩm Thanh Nga.

- Anh làm gì vậy?

Khi miệng Giang Dĩ Minh sắp chạm vào mặt Thẩm Thanh Nga, cô gái vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt, giọng nói lạnh lùng cất lên với Giang Dĩ Minh.

Lúc này nếu đổi thành tình tiết phim bình thường, Giang Dĩ Minh chắc chắn phải nhanh chóng che đi cái miệng tội ác của mình sau đó tránh đi. Nhưng đây không phải tình tiết phim đâu. Cho nên khi Giang Dĩ Minh nghe thấy giọng của Thẩm Thanh Nga đã hành động nhanh hơn, chụt một cái hôn lên trên mặt cô, sau đó mở to mắt, nở nụ cười nói với Thẩm Thanh Nga đang kinh ngạc ngây người:

- Kìm lòng không đặng, muốn hôn một cái thôi. Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi nhé, chúc ngủ ngon!

Nói xong, Giang Dĩ Minh ngay lập tức đi tới chỗ chăn nệm đã được bày biện đàng hoàng ở dưới đất, mau chóng nằm xuống kéo chăn lên che người mình.

- Giang Dĩ Minh, anh xem đây là cái gì?

Thẩm Thanh Nga đột nhiên cất tiếng.

- Gì cơ?

Giang Dĩ Minh quay đầu, nhìn về phía Thẩm Thanh Nga, lại phát hiện một vật thể đang bay nhanh tới hướng của mình, Giang Dĩ Minh vội vươn tay ra ôm lấy thứ đang bay tới, hóa ra là một cái gối đầu.

- Cảm ơn cô nha!

Giang Dĩ Minh cũng không giận, trực tiếp để gối xuống dưới đầu mình, thoải mái ngủ tiếp.

-...

Thẩm Thanh Nga tức chết đi được, không ngờ bây giờ lá gan của Giang Dĩ Minh càng lúc càng lớn, thế mà lại dám hôn lén mình.

Lúc này, trong lòng Thẩm Thanh Nga cũng có hơi phức tạp, bị Giang Dĩ Minh hôn một cái, tuy cô cũng có hơi tức, nhưng càng nhiều hơn nữa là một loại cảm giác không nói rõ được, tim đập càng lúc càng nhanh, lại hiểu ra đôi chút về cảm giác vừa rồi bị Giang Dĩ Minh hôn một cái rốt cuộc là cảm giác gì.

Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Thanh Nga bị người hôn, nhưng do ban nãy, tốc độ của Giang Dĩ Minh quá nhanh nên mới khiến cho Thẩm Thanh Nga tới bây giờ mới thôi, còn không biết đó là cảm xúc gì.

Đêm khuya tĩnh lặng, Giang Dĩ Minh lại không ngủ mà là ngồi khoanh chân trên đất, bắt đầu tu luyện.

- Ngự linh quyết!

Đây là một bộ công pháp để tu luyện do Giang Dĩ Minh tự nghĩ ra, là một bộ công pháp cực kỳ thích hợp với những người mới bắt đầu tu luyện.

Khi tu luyện ngự linh quyết, thông qua tụ linh trận để thu hút linh khí tới, tựa như những giọt nước chảy nhỏ giọt chậm rãi bay tới hướng của người Giang Dĩ Minh, quay quanh người Giang Dĩ Minh mấy vòng, cuối cùng tiến vào trong người Giang Dĩ Minh.

- A...

Trong nháy mắt, Giang Dĩ Minh phát ra tiếng vui vẻ đầy nhẹ nhàng, sống lại trong người Giang Dĩ Minh này mấy ngày rồi, hôm nay cuối cùng cũng cảm nhận được linh khí đã lâu không thấy, cảm giác ấy quen thuộc, lại cảm giác rất thoải mái.

Ở giai đoạn trước đó của tu luyện đã mấy cấp bậc rồi.

Khác biệt là giai đoạn bắt đầu, giai đoạn cố thể, giai đoạn trúc cơ.

Mà Giang Dĩ Minh của hiện tại, tuy rằng trong cơ thể đã có sự xoay quanh của linh khí, hơn nữa linh khó đã tiến vào tỏng đan điền, Giang Dĩ Minh phát hiện bản thân đã mạnh hơn so với khoảng thời gian hai ngày không có linh khí kia nhưng bây giờ còn chưa đạt tới giai đoạn bắt đầu nữa.

Giai đoạn bắt đầu là một cánh cửa rất lớn, chỉ có thể tiến vào mới đủ để khó khăn lắm mới coi như một người tu luyện.

Mà Giang Dĩ Minh bây giờ còn chưa coi như vậy được.

Có rất nhiều người, cả đời cực khổ tu luyện, cũng không thể tiến vào giai đoạn bắt đầu, không thể trở thành một người tu luyện.

Nhưng kiếp trước Giang Tiểu Bắc từng tu luyện, có hiểu biết thâm căn cố đế về việc tu luyện, dựa theo sự thay đổi của cơ thể sau khi linh khí tiến vào trong hôm nay, anh biết chỉ còn có thời gian nhiều nhất là một tuần nữa thôi là anh có thể tiến vào giai đoạn bắt đầu.

Điều ấy so với trong lịch sử của giới tu luyện đã là tốc độ cực nhanh rồi.

Tu luyện không thể vội, cần chú ý tiến hành theo tuần tự, cho nên Giang Dĩ Minh cũng không sốt ruột, sau mấy tiếng tu luyện thì bắt đầu ngủ say trên giường.

Sáng hôm sau, sau khi Giang Dĩ Minh đã nấu ăn sáng xong, những người đầu tiên rời giường để ăn sáng là hai vợ chồng Thẩm Tuân và Trương Mộng.

- Ông nó à, ông có cảm thấy hôm nay tinh thần đặc biệt tốt không?

Trương Mộng nhìn Thẩm Tuân hỏi:

- Bình thường lúc thức dậy vào buổi sáng tôi luôn thấy hỗn loạn, nhưng hôm nay lại cảm thấy tinh thần của bản thân rất tràn trề, cứ như có sức lực dùng mãi không hêt.

- Ừm, tôi cũng có loại cảm giác vây, có thể là tốt qua ngủ khá ngon!

Thẩm Tuân gật đầu đáp.

Nghe vậy, Giang Dĩ Minh chỉ cười nhả, tụ linh trận bao phủ cả biệt hự này, tuy rằng là để cho mình sử dụng trong tu luyện, nhưng chỉ cần là người trong căn biệt thự này đều sẽ được linh khí tẩm bổ, tinh thần tràn trề khỏe khắn là biểu hiện đầu tiên, theo thời gian ngày càng lâu, tới lúc cơ thể của họ sẽ trở nên ngày càng tốt hơn, sẽ ít sinh bệnh hẳn.

Ăn xong bữa sáng, Giang Dĩ Minh lái xe đưa Tống Thanh Nga đi làm.

Do chuyện tối qua Giang Dĩ Minh hôn trộm, nên trên đường đi hai người họ chẳng nói với nhau câu nào, cứ im lặng mà tới công ty.

Sau khi Giang Dĩ Minh đưa Thẩm Thanh Nga tới công ty, ngay lập tức lái xe về, trên đường đi còn gọi cho Trương Mạnh Khôi một cuộc điện thoại nhỏ.

- Alo, anh Khôi, làm chuyện hôm qua thế nào rồi?

Giang Dĩ Minh hỏi.

- Đại ca, đại ca, anh gọi em là Tiểu Khôi được rồi, đừng gọi em là anh Khôi chứ!

Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia điện thọai run sợ trong lòng đáp:

- Đại ca, chuyện hôm qua làm xong rồi, vốn đang định gọi điện nói cho anh đây, mà không có số của anh...anh yên tâm, em đã răn đe bọn họ thật nghiêm, đảm bảo sau này họ tuyệt đối không dám gây phiền toái cho anh!

- Ừ, vậy là tốt rồi!

Giang Dĩ Minh gật đầ nói:

- Vậy được rồi, chuyện này cảm ơn mấy người nhiều nhé!

- Không cần đâu, không cần đâu, đại ca, lát nữa tới buổi trưa anh rảnh không? Chúng ta cùng ăn một bữa?

Trương Mạnh Khôi ở đầu bên kia cẩn thận hỏi.

- Không rảnh!

Giang Dĩ Minh trực tiếp từ chối. Buổi trưa anh còn phải nấu cơm cho Thẩm Thanh Nga, đưa đến công ty nữa.

Cúp điện thoại, Giang Dĩ Minh tiếp tục lái xe đi về phía trước, chỉ là không ngờ lúc này đã quá thời gian đi làm hoặc tan tầm rồi mà lại xảy ra chuyện kẹt xe, hơn nữa còn kẹt rất xa, liếc mắt không thấy điểm cuối đâu cả.

Hết cách rồi, sau đó Giang Dĩ Minh tắt máy xe, sau đó xuống xe hút một điếu thuốc.

- Ông cụ ấy chắc là không sống được rồi!

Chính vào lúc này, mấy người lái xe hóng hớt ở đằng trước vừa quay lại vừa nói chuyện:

- Đã bị đâm thành bộ dạng kia rồi, muốn cứu sống chắc chắn là chuyện rất khó, hơn nữa đã kẹt xe thành như thế này rồi, xe cứu thương rốt cuộc có thể tới hay không cũng không chắc chắn được, cho dù có tới cũng không kịp rồi!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom