• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Đỉnh Cấp Thần Y Ở Rể (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 46-50

Chapter 46 Đừng để trong lòng

Lúc này, Giang Dĩ Minh đi lên trước, nói với La Thành: “La Thành, tối hôm qua sau khi bắt đầu biểu diễn, có phải cậu còn chưa hát xong bài hí thì đã kết thúc giữa chừng, đúng không?”

Hồ Khải Tuấn nghe thấy thì vội vàng quay lại, lớn tiếng chất vấn La Thành: “La Thành, điều Dĩ Minh nói có phải là thật không? Có phải cậu còn chưa hát xong một bài hí thì đã kết thúc rồi có đúng không?”

“Con...” La Thành ngập ngừng.

Rõ ràng, Giang Dĩ Minh đã nói đúng!

“Cậu...” Hồ Khải Tuấn tức giận chỉ La Thành rồi quát lớn: “Lúc cậu nhập môn, chắc hẳn đã được dạy rằng “làm một diễn viên, hí còn lớn hơn trời”. Chỉ cần bắt đầu hát hí, tuyệt đối không được kết thúc giữa chừng. Cho dù là không có khán giả đi chăng nữa cũng phải hát cho xong bài hát. Vậy mà cậu lại dám kết thúc giữa chừng?”

“Thầy, lúc đó dưới sân khấu chỉ có hơn mười khán giả. Nếu tiếp tục hát, chúng ta sẽ lỗ vốn mất.” La Thành mở miệng nói.

“Cho dù lỗ vốn cũng phải hát cho xong. Nếu không thì đừng bắt đầu.” Hồ Khải Tuấn quát: “Cậu có biết không hả? Không chỉ có con người nghe hí. Nếu không, tổ tiên định ra quy tắc này để làm gì? Cậu cho rằng tổ tiên định ra quy tắc này là đùa cho vui à? Cậu sao lại đột nhiên hôn mê? Tại sao trong lúc hôn mê lại không ngừng gào thét? Cậu tự mình nhìn xem, những dấu chân này là chuyện gì? Đây có phải là dấu chân của con người hay không? Hay là không phải?”

Hồ Khải Tuấn thật sự tức muốn chết. Làm một diễn viên kinh kịch, lúc học bài học đầu tiên về kinh kịch, thầy giáo đã nói, hí còn lớn hơn trời. Nếu đã mở màn thì phải hát hết bài, không được kết thúc giữa chừng.

Vậy mà La Thành đến điều này cũng không ghi nhớ. Đúng là gỗ mục không thể đẽo.

La Thuỷ Nguyên và Tôn Hiểu Yến sau khi nghe xong cuộc nói chuyện này, rồi lại nhìn những dấu chân trên mặt đất rải gạo nếp, thì vô cùng kinh hãi. Không nghĩ tới, tới lui cả nửa ngày trời, thì ra con trai không phải là bị bệnh mà là bị những thứ xui xẻo quấn thân.

Hôm nay may mà có Giang Dĩ Minh ở đây. Nếu không, bọn họ vẫn cứ tiếp tục chữa trị cho con trai theo phương pháp kia thì không biết La Thành sẽ bị ám đến bao giờ.

Nghe một số người già nói, nếu bị những thứ xui xẻo này ám lâu ngày thì có thể sẽ yểu mệnh!

Bởi vậy, hai người La Thủy Nguyên và Tôn Hiểu Yến đều cảm thấy hổ thẹn với Hồ Khải Tuấn. Người ta không những không qua loa, mà còn đưa người tới cứu con trai mình.

Vừa nghĩ tới những lời không khách khí đã nói lúc trước, bọn họ đều hối hận không thôi.

“Cái đó... Thầy giáo, cảm ơn thầy đã đưa người tới chữa khỏi cho con trai chúng tôi. Cũng sắp trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa, được không?” Tôn Hiểu Yến nhìn Hồ Khải Tuấn, dè dặt lên tiếng.

“Đúng vậy, đúng vậy. Thầy giáo, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn một bữa được không? Bà xã, bây giờ đi đặt luôn một phòng riêng ở nhà hàng năm sao. Nhất định phải là phòng riêng tốt nhất!” La Thuỷ Nguyên cũng gấp gáp nói.

Bây giờ con trai đã được chữa khỏi, bọn họ cũng đã nghĩ thông một số chuyện. Làm nghề hát hí kịch, nếu như thật sự bị thầy đuổi, vậy thì sau này lúc hành nghề muốn xuất đầu lộ diện sẽ vô cùng khó khăn! Huống hồ, hiện tại Hồ Khải Tuấn là nhà kinh kịch có tiếng tăm nhất. Cho dù có nhận người khác làm thầy thì cũng chưa chắc có trình độ cao như Hồ Khải Tuấn.

“Cơm nhà anh chị, tôi không ăn nổi.” Hồ Khải Tuấn thở phì phò nói: “La Thành, bắt đầu từ hôm nay, quan hệ thầy trò giữa chúng ta chấm dứt. Từ nay về sau, cậu không phải là học trò của tôi. Tôi cũng không phải là thầy của cậu.”

“Kìa, thầy giáo, thầy giáo.” Tôn Hiểu Yến đi lên trước, nói với Hồ Khải Tuấn: “Thầy giáo, thật sự xin lỗi thầy. Tôi biết, lúc trước quả thật là tôi đã nói những lời không phải. Mong thầy không để bụng mà rộng lượng bỏ qua. Nếu như thật sự không để thằng bé Thành làm học trò của thầy nữa, vậy thì đời này của nó chẳng phải bị hủy hoại rồi sao!”

Hồ Khải Tuấn liếc nhìn Tôn Hiểu Yến, nói: “Tôi cũng nói cho anh chị biết, tôi không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Nếu La Thành thật sự có thiên phú tốt về kinh kịch, lại nghiêm túc với kinh kịch thì cho dù anh chị có nói gì, tôi cũng sẽ nhận nó làm học trò như cũ. Nhưng thiên phú của nó đối với tôi mà nói cũng rất bình thường. Hơn nữa, nó có nghiêm túc với kinh kịch sao? Tôi không biết trước khi nó học kinh kịch có ai nói cho nó không. Nhưng sau khi nhập môn, tôi đã nghiêm khắc dạy nói với nó rằng hí còn lớn hơn trời. Đã hát là phải hát cho trọn vẹn! Nó còn không làm được điều cơ bản nhất, vậy tôi còn giữ lại học trò như vậy làm gì?”

“Anh Hồ, đây chỉ là vấn đề nhỏ. Mong anh đừng để trong lòng...”

“Vấn đề nhỏ?” Hồ Khải Tuấn bị câu nói này của Tôn Hiểu Yến làm cho tức đến bật cười: “Chị cảm thấy đây là vấn đề nhỏ sao?”

“Tôi...” Bị Hồ Khải Tuấn hỏi câu này, Tôn Hiểu Yến cũng không biết nên nói thế nào.

“Được rồi. Không cần nói thêm nữa. Ý tôi đã quyết, anh chị có nói gì cũng không có tác dụng!” Hồ Khải Tuấn xua tay nói.

Sau đó nói với Giang Dĩ Minh: “Dĩ Minh, những điều cần làm chúng ta đều đã làm rồi. Bây giờ đã rời khỏi được chưa?”

“Được.” Giang Dĩ Minh gật đầu nói.

“Dĩ Minh, Dĩ Minh!” Tôn Hiểu Yến đột nhiên vươn tay ra, kéo lấy Giang Dĩ Minh, nói: “Dĩ Minh, cháu mau nói giúp với anh Hồ một câu, để anh ấy tiếp tục giữ anh La Thành của cháu lại. Bác biết, anh Hồ sẽ nghe cháu mà.”

Giang Dĩ Minh cười mỉm nói: “Bác Tôn, tôi chỉ là một kẻ vô tích sự cỏn con, tôi làm gì có đức hạnh, tài cán đấy? Lại nói, tôi cũng không thể vào nhà của các người. Cho nên tôi vẫn là nhanh chóng đi thôi.”

“Dĩ Minh, cháu đang nói đùa gì vậy. Vừa xong cũng chỉ là những lời nói ra trong lúc tức giận thôi. Cháu nói giúp với anh Hồ được không? Bác xin cháu đấy.” Tôn Hiểu Yến cầu xin, nhưng trong lòng bà ta lại cảm thấy nực cười. Không ngờ tới, đời này của bà ta vậy mà cũng có ngày phải đi cầu xin tên vô tích sự Giang Dĩ Minh này.

“Bác Thẩm!” Giang Dĩ Minh cười nói: “Quay về đi.”

“Giang Dĩ Minh. Cậu đây là có ý gì?” Tôn Hiểu Yến thấy Giang Dĩ Minh không đồng ý giúp đỡ, lập tức lớn tiếng mắng: “Tôi vẫn còn là bề trên của cậu đấy. Một chút chuyện như vậy cũng không đồng ý giúp, cậu rốt cuộc muốn thế nào? Cậu có phải là sợ La Thành nhà chúng tôi nhận anh Hồ làm thầy, sợ nó sau này tương lai rộng mở, cậu sẽ bị mất mặt, cho nên mới cố ý không chịu giúp đỡ đúng không? Cái tâm tư nhỏ này của cậu, tôi vừa nhìn đã biết. Cậu không nói, tôi cũng biết cậu đang nghĩ cái gì.”

“Bác Tôn, tốc độ trở mặt của bà cũng nhanh thật đấy!” Giang Dĩ Minh cười nói: “Nếu thật sự sợ La Thành nhà các người làm cho tôi không có mặt mũi, vậy thì vừa rồi tôi cứu tỉnh anh ta để làm gì? Đúng rồi, bác Tôn. Con người tôi cũng không có bản lĩnh gì khác, chỉ có một bản lĩnh duy nhất, chính là tôi có thể khiến La Thành tỉnh lại, nhưng cũng có thể khiến anh ta lại hôn mê lần nữa. Hay là, chúng ta thử xem?

“Tôi...” Trong phút chốc, gương mặt Tôn Hiểu Yến ỉu xìu.
Chapter 47 Chính là ba người này

“Hừ, làm nửa ngày vậy mà lại làm ra mấy thứ giả thần giả quỷ!” Ở bãi đậu xe ngầm, bác sĩ Dương đó xách theo rương thuốc khó chịu nhìn Giang Dĩ Minh, sau đó đi về phía xe của mình.

“Đây là hâm mộ ghen tị!” Hồ Khải Tuấn cười nói với Giang Dĩ Minh.

Giang Dĩ Minh nhún vai, cười mà không nói gì!

“Dĩ Minh, vừa rồi cám ơn cậu.” Trên xe, Hồ Khải Tuấn nói với Giang Dĩ Minh.

“Cảm ơn tôi cái gì?” Giang Dĩ Minh hỏi.

“Tôi biết sở dĩ cậu đồng ý ở lại, còn đồng ý chữa khỏi giúp La Thành là vì giúp tôi.” Hồ Khải Tuấn nói. Mặc dù cả nhà La Thành rất chướng mắt Giang Dĩ Minh, không chịu để Giang Dĩ Minh trị liệu cho La Thành, nhưng thứ mất đi không chỉ là thể diện Giang Dĩ Minh mà còn là thể diện của mình.

Bản thân là sư phụ của La Thành, nếu là tình hình bình thường, mình đi tới nhà La Thành chắc chắn cả nhà La Thành sẽ dùng phương thức khách quý mà chiêu đãi.

Nhưng chính vì Giang Dĩ Minh đã khiến thái độ của người nhà La Thành không lạnh không nóng với mình.

Cho nên Giang Dĩ Minh chịu ở lại trị liệu cho La Thành, Hồ Khải Tuấn biết rõ Giang Dĩ Minh muốn để người nhà La Thành đối với mình tốt hơn một chút, để cho bọn họ xin lỗi với những lời bản thân họ nói ra lúc trước!

Hồ Khải Tuấn là người minh bạch, nên ông ấy có thể nhìn ra được những chuyện này.

Giang Dĩ Minh cười cười, nói: “Cả nhà này đều là nhìn trước trước mắt, không cần người sau lưng, quen biết nhà bọn họ hơn một năm nên tôi rất hiểu.”

“Dĩ Minh.” Hồ Khải Tuấn nhìn về phía Giang Dĩ Minh nói: “Có phải cậu vừa vào cửa cũng đã nhìn ra La Thành không phải bị bệnh, mà là trúng tà không?”

“Đúng vậy!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói: “Nếu như là bị bệnh thì bình thường các bác sĩ khác nhất định có thể phán đoán ra, chỉ có trúng tà là khám chữa không ra. Huống hồ ít nhiều tôi cũng có chút hiểu biết trên phương diện phong thủy huyền học, cho nên liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.”

“Dĩ Minh à, tôi thật sự nhìn không ra đó, tuổi cậu còn trẻ mà lại hiểu được nhiều thứ như vậy, hiện giờ người trẻ tuổi như cậu ít lại càng ít!” Hồ Khải Tuấn kính nể nói, mấy thứ như phong thủy huyền học, trung y đều là bảo bối đã từ từ biến mất trong xã hội này, mỗi khi người trẻ tuổi nói đến mấy thứ này đều chỉ là cười giễu.

Nhưng thật sự không ngờ người trẻ tuổi như Giang Dĩ Minh lại hiểu thấu đáo như vậy, thật sự khiến cho Hồ Khải Tuấn làm mới cái nhìn của ông ấy đối với người trẻ tuổi hiện nay từ trên người Giang Dĩ Minh!

Đương nhiên, nếu Hồ Khải Tuấn biết Giang Dĩ Minh là Tiên Tôn gần năm trăm tuổi chuyển thế, có thể ông ấy sẽ không nói ra những lời như vậy.

“Đúng rồi, Dĩ Minh!” Hồ Khải Tuấn đột nhiên nói với Giang Dĩ Minh: “Không biết cậu có nghiên cứu khảo cổ học hay không?”

“Khảo cổ học?” Giang Dĩ Minh ngây ra, nói: “Cái này tôi nghiên cứu rất ít. Sao vậy, ông Hồ, ông có hứng thú với khảo cổ học sao?”

“Tôi không có hứng thú!” Hồ Khải Tuấn xua tay nói: “Là con gái tôi, nó học đại học ngành khảo cổ học, hiện giờ đã tốt nghiệp, đang làm việc trong hiệp hội khảo cổ học thành phố Nam Hoàng chúng ta, mỗi ngày đều ở cùng mấy cổ vật, mấy văn vật khai quật được, Dĩ Minh cậu nói xem, những cổ vật kia quanh năm chôn trong đất, hơn nữa có những thứ còn là đồ chôn cùng, cậu nói xem con gái tôi quanh năm tiếp xúc với mấy thứ này, thì có tổn hại gì với thân thể của nó hay không?”

Lúc trước quả thật Hồ Khải Tuấn hoàn toàn không tin vào những lời nói này, nhưng bây giờ thì khác, càng ngày càng nhìn thấy nhiều kỳ tích trên người Giang Dĩ Minh khiến ông ấy cũng bắt đầu dần tin tưởng mấy thứ này.

“Điều này khó nói.” Giang Dĩ Minh nói: “Nếu như chỉ là văn vật khai quật đơn giản vậy thì dễ nói, nếu như là vật phẩm được chôn cùng rất có thể sẽ có mấy đồ vật không ổn, dù sao vật chôn cùng luôn đặt bên cạnh người chết, hơn nữa thời cổ đại có rất nhiều người trẻ tuổi mất sớm, khó tránh khỏi sẽ có oán khí.”

“Thật sao?” Hồ Khải Tuấn nghe vậy kinh ngạc, nói: “Vậy tôi phải làm gì? Hay là tôi bảo con gái đừng làm việc trong hiệp hội khảo cổ học nữa!”

“Cũng không cần thiết như vậy!” Giang Dĩ Minh xua tay nói: “Đến lúc đó tôi sẽ tạo ra một miếng ngọc bội, ông hãy đưa nó cho con gái ông, bảo cô ấy mang theo bên người là được!”

“Vậy được, vậy được, vậy tôi cảm ơn cậu trước.” Hồ Khải Tuấn nghe Giang Dĩ Minh nói như vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Dĩ Minh, sắp đến trưa rồi, chúng ta tìm chỗ ăn cơm đi. Hôm nay chúng ta cứ tùy ý ăn gì đó, hai ngày sau gia đình chúng tôi long trọng mời cậu dùng bữa, cảm ơn cậu.”

“Ông Hồ, không cần thiết đâu.” Giang Dĩ Minh xua tay nói: “Tôi chỉ là giúp một ít việc nhỏ mà thôi, không cần. Đúng rồi, lát nữa tôi còn có việc, có lẽ buổi trưa cũng không có cách nào ăn cơm cùng ông được.”

“Vậy à…” Hồ Khải Tuấn nói: “Vậy thì hôm khác đi!”

“Được, hôm khác đi!”

Hồ Khải Tuấn đưa Giang Dĩ Minh đến dưới lầu tập đoàn Thẩm Thị.

Tại đây Giang Dĩ Minh lái xe của mình, sau đó hướng về phía quán bar của Trương Mạnh Khôi.

Trên đường đi anh còn gọi điện cho Trương Mạnh Khôi, tên nhóc Trương Mạnh Khôi này đi làm vào buổi tối, ban ngày thì ngủ, nhưng sau khi Giang Dĩ Minh gọi điện đến anh ta vẫn chạy tới quán bar đợi Giang Dĩ Minh đến.

“Anh Dĩ Minh.” Nhìn thấy Giang Dĩ Minh, Trương Mạnh Khôi cung kính tiến lên chào hỏi, lập tức đưa lên một điếu thuốc.

Giang Dĩ Minh nhận lấy điếu thuốc, Trương Mạnh Khôi lập tức cung kính châm lửa đốt cho Giang Dĩ Minh.

Giang Dĩ Minh hít một hơi thuốc rồi hỏi: “Người đâu? Ở đâu?”

“Ở tầng hầm.” Trương Mạnh Khôi nói: “Anh Dĩ Minh, em sẽ dẫn anh đến đó.”

“Đi thôi!”

Quán bar có một tầng hầm được thiết kế đặc biệt để lưu trữ thứ không thường sử dụng trong quán bar, được gọi là nhà kho.

Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi đi tới tầng hầm quán bar, lúc này nơi này có mười mấy tên côn đồ vây quanh một cái bàn, hút thuốc, đánh bài.

“Anh Khôi, anh Dĩ Minh!” Thấy Trương Mạnh Khôi và Giang Dĩ Minh đến, mười mấy tên côn đồ vội vàng đứng lên chào hỏi.

“Mấy người đó đâu?” Trương Mạnh Khôi hỏi.

“Ở đây.” Một tên côn đồ trong số đó ném tàn thuốc trong tay, sau đó nháy mắt với mấy tên côn đồ bên cạnh, rất nhanh, có mấy tên côn đồ chạy sang một bên, sau đó kéo mấy người đàn ông trên người bị trói chặt ra.

Trong số đó có một người đàn ông mắt có sẹo, hình như là bị thứ gì đó làm bị bỏng.

“Anh Dĩ Minh, chính là ba người này.” Sau khi mấy người này bị kéo ra, Trương Mạnh Khôi nhìn về phía Giang Dĩ Minh cung kính nói.

“Được!” Giang Dĩ Minh gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười khẽ, ngồi trên chiếc ghế mà lúc nãy tên côn đồ mang qua, hai chân vắt mảnh, vừa hút thuốc vừa nhìn mấy tên nhóc lúc này đang bị trói chặt!
Chapter 48 Người phụ nữ ác độc

Ba người trước mắt này chính là người trên chiếc xe Volkswagen đêm qua vẫn luôn theo dõi mình và Thẩm Thanh Nga, hơn nữa còn có ý đồ làm gì đó mình và Thẩm Thanh Nga.

Lúc ấy mình bắn tàn thuốc vào trong mắt khiến bọn họ không có cách nào đuổi theo, nhưng với tính cách của Giang Dĩ Minh tuyệt đối không thể nào bỏ qua chuyện như vậy, trước khi chưa bắn tàn thuốc anh đã gửi wechat cho Trương Mạnh Khôi, bảo Trương Mạnh Khôi bắt mấy người này lại.

Giang Dĩ Minh nhìn ba người trước mắt, anh hút một hơi thuốc sau đó hỏi: “Là Lý An Nhiên bảo các người đến đúng không?”

Ba người họ nhìn Giang Dĩ Minh không nói gì.

“Miệng cứng chưa kìa!” Giang Dĩ Minh cười cười, nói: “Học người ta quay phim đánh chết cũng không mở miệng đúng không?”

Ba người họ vẫn không nói một câu nào.

“Được, các người không nói vậy thì đừng trách tôi không khách sáo với các người!” Giang Dĩ Minh cười cười, nói.

“Anh Dĩ Minh, em còn chưa kéo khăn trên miệng bọn họ xuống!” Lúc này Trương Mạnh Khôi “có lòng tốt” nhắc nhở.

“Cút!” Giang Dĩ Minh tức giận trừng mắt nhìn Trương Mạnh Khôi nói: “Tôi không biết cậu chưa kéo khăn bọn họ xuống sao? Câm miệng, ở một bên nhìn là được!”

Nói xong, Giang Dĩ Minh lấy ngân châm ra từ trong túi, nhìn về phía ba người đó nói: “Không nói đúng không? Vậy được, nếu các người đã học người ta quay phim, vậy tôi cũng học theo một chút!”

Giang Dĩ Minh nói xong lập tức cắm ngân châm trên người ba người trước mắt.

Rất nhanh, thân thể ba người đó bắt đầu vặn vẹo kịch liệt, trên mặt gân xanh nổi lên, trên trán, trên mặt thấm đầy mồ hôi, có thể nhìn ra được lúc này bọn họ rất đau!

Đương nhiên nếu không đau thì có nghĩa là ngân châm của Giang Dĩ Minh không có tác dụng.

Ngân châm đâm vào vị trí huyệt đau, sau khi đâm vào toàn thân đều sẽ đau đớn giống như bổng kích, cảm giác này sẽ khiến người ta đau không muốn sống nữa!

Anh khiến những người này đau đớn khoảng ba phút, lúc sắp ngất đi thì Giang Dĩ Minh mới rút ngân châm ra, sau đó thuận tay kéo khăn nhét trong miệng bọn họ xuống.

“Hiện tại đã chịu nói chưa?” Giang Dĩ Minh hỏi.

“Tôi đã sớm muốn nói rồi!” Tên mắt bị bỏng lớn tiếng nói: “Sao anh không sớm kéo khăn xuống cho tôi chứ!”

Giang Dĩ Minh cười cười, nói: “Được rồi, chẳng phải là tôi đã kéo xuống rồi sao? Nói đi!”

Trương Mạnh Khôi ở bên cạnh nhịn không được nở nụ cười, anh Dĩ Minh thật sự rất biết cách chơi, miệng ba người này bị nhét lại vậy mà anh ấy lại đứng sững sờ nói người ta không chịu khai ra, còn hung hăng tra tấn người ta một trận!

Nhưng thủ đoạn của anh Dĩ Minh rất cừ, đêm qua những người này bị bắt đến đây vẫn luôn kêu gào, cho dù miệng không bị nhét khăn cũng sẽ không nói ra gì cả, lần này anh Dĩ Minh phát động khống chế người ta, lúc này kéo khăn xuống khiến những người này lập tức thành thật, ngoan ngoãn khai báo!

“Rốt cuộc Lý An Nhiên bảo các người theo dõi tôi và Thẩm Thanh Nga, là muốn các người làm gì chúng tôi?” Giang Dĩ Minh hỏi.

“Cô ta nói, cô ta nói chúng tôi bắt hai người lại, sau đó cởi hết quần áo của hai người, buộc dưới đèn đường bên đường cho hai người lạnh một đêm…” Tên nhóc mắt bị bỏng bắt đầu khai ra.

“Ha ha…” Giang Dĩ Minh nghe vậy lập tức cười ha ha, nói: “Không tồi đó, cái đầu của Lý An Nhiên vẫn còn rỗng đó.”

Lý An Nhiên là người nhà họ Lý, Thẩm Thanh Nga là người nhà họ Thẩm, nên chắc chắn cô ta sẽ không ra tay hận với Thẩm Thanh Nga, huống hồ hiện giờ là xã hội pháp lý, nếu thật sự giết chết một người thì Lý An Nhiên cũng không sống dễ dàng được!

Hơn nữa cô ta và Thẩm Thanh Nga đấu nhiều năm như vậy, nếu thật sự giết chết Thẩm Thanh Nga, vậy chẳng phải sau này cô ta không còn chút vui vẻ nào sao?

Đối với loại người trong gia tộc lớn như bọn họ, quả thật mất mặt còn khó chịu hơn so với chết!

Lý An Nhiên làm như vậy là để Thẩm Thanh Nga và mình mất mặt, khiến nhà họ Thẩm mất mặt. Mà một khi nhà họ Thẩm mất mặt thì sẽ ảnh hưởng đến doanh nghiệp của nhà họ Thẩm, sẽ khiến nhà họ Thẩm tổn thất một khoản tiền lớn.

Hơn nữa sau này Thẩm Thanh Nga rất khó lăn lộn ở thành phố Nam Hoàng, dù sao cởi sạch quần áo bị trói vào cột đèn đường cả đêm sẽ bị bao nhiêu người nhìn thấy, truyền trên mạng sẽ điên cuồng như thế nào, sau này Thẩm Thanh Nga còn dám ra ngoài không? Còn dám lộ diện không?

Đuôi châm của ông vàng, như người phụ nữ ác độc nhất!

Lý An Nhiên, cô được lắm!

“Người anh em, những gì nên nói chúng tôi đều đã khai ra, chuyện này là do Lý An Nhiên sai khiến, chúng tôi không phải chủ mưu, hơn nữa chúng tôi cũng không làm thành chuyện này, cho nên có phải hiện tại nên thả chúng tôi ra hay không?” Ba người họ nhìn về phía Giang Dĩ Minh hỏi.

Ba tên này cũng không phải là người lăn lộn trên giang hồ gì cả, nói trắng ra cũng chỉ là mấy tên lưu manh không có nghề nghiệp, Lý An Nhiên cho chút tiền, bọn họ cầm tiền rồi đi làm việc.

Cho nên sau khi nếm thử thủ đoạn của Giang Dĩ Minh, bọn họ hoàn toàn bị dọa nằm sấp vó.

Giang Dĩ Minh lại hít một hơi thuốc, nói: “Thả các người ra cũng không thành vấn đề! Chỉ có điều các người phải trả lời tôi mấy câu hỏi trước!”

“Vấn đề đầu tiên, chắc các người biết tôi và Thẩm Thanh Nga có quan hệ gì đúng không?” Giang Dĩ Minh hỏi.

“Biết, chẳng phải anh là chồng của Thẩm Thanh Nga sao?”

“Ừm, vậy thì tôi hỏi các người, nếu tôi và vợ tôi thật sự cởi hết quần áo bị trói vào cột đèn đường, vậy có phải chúng tôi sẽ mất hết thể diện hay không?”

“Đúng vậy!”

“Nếu đã như vậy, Lý An Nhiên muốn chúng tôi mất thể diện lớn như vậy, nếu đổi lại là các người, các người sẽ nhịn cục tức này sao?”

“Điều này…”

“Dù sao thì tôi cũng không nhịn được!” Giang Dĩ Minh nói.

“Để em!” Lúc này Trương Mạnh Khôi xắn tay áo lên, cầm một ống thép trong tay, nói: “Anh Dĩ Minh, em biết anh không nhịn được chuyện này, đổi lại là em, em cũng không nhịn được, cho nên để em đến giúp anh chào hỏi ba tên này, tránh làm bẩn tay anh!”

Nói xong, Trương Mạnh Khôi lập tức khiêng ống thép chuẩn bị vọt về phía ba người đó.

“Ê ê ê, đứng lại!” Giang Dĩ Minh gọi anh ta lại, nói: “Cậu đánh bọn họ một trận, cậu cảm thấy có thể khiến tôi hả giận sao?”

“Vậy phải làm sao?” Trương Mạnh Khôi nghi ngờ hỏi. Không phải tức giận thì nên đánh người sao? Ít nhất trong mắt tên côn đồ Trương Mạnh Khôi cũng chỉ có cách như vậy!

“Tôi nói nè, các cậu non và xanh quá rồi!” Giang Dĩ Minh nói: “Lý An Nhiên người ta muốn tôi và vợ tôi mất thể diện lớn như vậy thì chúng ta nên ăn miếng trả miếng, để cô ta cũng mất thể diện lớn, không phải vậy là được rồi sao?”

“Anh Dĩ Minh, ý anh là chúng ta cũng đi cởi sạch đồ Lý An Nhiên, trói lên cột đèn đường sao?” Trương Mạnh Khôi lập tức vui sướng nói: “Chuyện này cứ để em làm đi, em đảm bảo sẽ làm ổn thỏa!”
Chapter 49 Không thể tin được

Giang Dĩ Minh ném một điếu thuốc về phía Trương Mạnh Khôi.

“Chuyện này cậu muốn làm đúng không?” Giang Dĩ Minh tức giận nói: “Người khác đã từng chơi qua, chúng ta tiếp tục chơi thì người ta sẽ nói chúng ta sao chép, không có sáng tạo?”

“Vậy, anh Dĩ Minh, anh định làm thế nào?” Trương Mạnh Khôi nghi ngờ khó hiểu hỏi.

“Qua đây!” Giang Dĩ Minh vẫy tay với Trương Mạnh Khôi, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu bên tai anh ta!

“Tuyệt, anh Dĩ Minh, thật sự quá tuyệt!” Trương Mạnh Khôi lập tức vươn ngón tay cái, nói với Giang Dĩ Minh: “Anh Dĩ Minh, anh không hổ là đại ca của em, thủ đoạn này, cách nghĩ này thật sự quá tuyệt, điều này tuyệt đối có thể khiến Lý An Nhiên mất đi thể diện rất lớn! Tuyệt quá rồi, anh đúng là thần tượng của em!”

“Đừng vội đắc ý!” Giang Dĩ Minh nói: “Làm tốt chuyện này cho tôi, đừng làm hỏng chuyện!”

“Yên tâm đi, anh Dĩ Minh, em có thể làm tốt chuyện này, em rất thành thạo những chuyện này!” Trương Mạnh Khôi cười hì hì nói.

“Vậy thì được!” Giang Dĩ Minh gật đầu nói: “Tầng hầm này ngột ngạt quá, đi thôi, đi lên trên uống trà!”

Đám người Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi đi vào trong quán bar, lúc này là ban ngày không có khách, cho nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Trương Mạnh Khôi gọi nhân viên phục vụ bưng mấy ly trà đến.

“Anh Dĩ Minh, mấy ngày nay việc làm ăn nơi này ngày càng tốt!” Trương Mạnh Khôi cười hì hì nói: “Chỉ riêng đêm qua em đã kiếm được gần ba mươi triệu lợi nhuận, hì hì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì trở thành phú ông cũng không thành vấn đề!”

Bây giờ Trương Mạnh Khôi phục sát đất Giang Dĩ Minh, người ta tùy tiện chỉ mấy chiêu đã có thể khiến một quán bar sắp đóng cửa khởi tử hồi sinh, chỉ riêng điều này đủ để khiến Giang Dĩ Minh làm đại ca cả đời của Trương Mạnh Khôi!

“Anh Dĩ Minh, như vậy đi, em chia ít cổ phần của quán bar này cho anh, anh thấy thế nào?” Trương Mạnh Khôi nói: “Em cũng không phân nhiều, hai chúng ta mỗi người năm mươi phần trăm, mỗi người một nửa, được không?”

Giang Dĩ Minh uống một ngụm trà rồi nói: “Bỏ đi, tôi không thèm chút tiền nhỏ này đâu, cậu tự giữ lại mà xài. Sau này, lúc tôi bảo cậu làm việc, cậu thành thật làm cho tôi là được rồi!”

“Đó là điều đương nhiên, nhưng cổ phần này…”

“Không cần thiết!” Giang Dĩ Minh xua tay, nói.

Cho dù một ngày kiếm được sáu mươi triệu, một tháng kiếm được một tỷ tám, Giang Dĩ Minh anh lấy một nửa cổ phần cũng mới chín trăm triệu, một năm cũng chỉ có chín tỷ mà thôi. Hiện tại trong tay anh chỉ riêng trong thẻ ngân hàng mà Hồ Khải Tuấn đưa cho anh đã có ba mươi tỷ, hơn nữa bây giờ Giang Dĩ Minh có nhiều thủ đoạn như vậy, tùy tiện làm chút thủ đoạn đã có thể kiếm chút tiền, cho nên đúng là anh xem thường chút tiền này.

Thấy Giang Dĩ Minh cố chấp không cần, Trương Mạnh Khôi cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Còn chưa nói, mặc dù Trương Mạnh Khôi chỉ là một tên côn đồ, não hạt dưa nhưng rất linh hoạt, hai người họ ngồi chưa được mấy phút đã có người đưa tới mấy món ăn đã nấu xong.

“Anh Dĩ Minh, đây là món ăn mẹ em nấu, vừa rồi em đã cho người quay về gói mang qua đây. Cùng nhau ăn chút đi?” Trương Mạnh Khôi cười hì hì nhìn Giang Dĩ Minh hỏi.

“Được, vậy thì ăn chút vậy!” Ngửi hương vị món ăn này không tồi, rất thơm, hơn nữa lúc này quả thật đã đến giờ cơm, Giang Dĩ Minh cũng đói bụng.

Mở hộp ra, tổng cộng có năm món một canh, đồ ăn không phải là thịt cá gì, chỉ là mấy món ăn gia đình bình thường nhưng làm rất tinh xảo, màu sắc hương vị đều đầy đủ, hơn nữa có một loại hương vị món ăn nông thôn.

Không cần hỏi, vừa nhìn đã biết những nguyên liệu nấu món ăn này không phải đi mua mà là tự trồng nên.

Những nguyên liệu được mua trong chợ không có được hương vị này.

Bởi vì là buổi trưa, cho nên mọi người đều không uống rượu, chỉ ăn đơn giản chút đồ ăn.

“Trương Mạnh Khôi, hiện tại quán bar làm ăn không tồi, tiếp theo cậu dự định như thế nào?” Lúc ăn cơm, Giang Dĩ Minh nhìn về phía Trương Mạnh Khôi hỏi.

“Em định không lăn lộn nữa!” Trương Mạnh Khôi nói: “Lúc trước làm côn đồ cũng là vì quán bar làm ăn không tốt, mấy anh em ăn không đủ no, hiện tại việc làm ăn tốt lên, em cũng không muốn tiếp tục lăn lộn nữa, cứ kinh doanh quán bar này trước, làm lớn, làm mạnh, sau đó tích góp thêm chút tiền mở quán bar khác, hộp đêm gì đó.”

“Ừm, không tồi!” Giang Dĩ Minh gật đầu, nói. Trên thực tế, nhìn tướng mặt Trương Mạnh Khôi quả thật là một tên nhóc có phúc khí, chỉ cần đi theo con đường chính đạo thì cuộc sống sau này sẽ không kém!

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Mạnh Khôi đột nhiên vang lên, là âm thanh cuộc gọi video zalo!

“Anh Dĩ Minh.” Trương Mạnh Khôi lập tức kích động, lau miệng, nhìn về phía Giang Dĩ Minh cười hì hì nói: “Trò hay sắp bắt đầu rồi!”

Nói xong, Trương Mạnh Khôi lấy điện thoại ra.

Sau khi kết nối, bên trong video xuất hiện khuôn mặt của một đàn em trong tầng hầm vừa nãy.

“Quỷ, làm thế nào rồi?” Trương Mạnh Khôi hỏi.

“Đã làm xong toàn bộ!” Quỷ phía bên video cười nói: “Chỉ đợi đến giờ tan làm, anh Khôi, anh Dĩ Minh, thủ đoạn này của các anh thật sự quá trâu bò, mặc dù bây giờ chưa bắt đầu, em chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nghiện rồi!”

“Cậu đừng nghiện quá, chút nữa tuyệt đối đừng làm hỏng chuyện, nhất định phải đạt được hiệu quả tốt nhất, biết không?” Trương Mạnh Khôi dặn dò Quỷ.

“Yên tâm đi, mọi thứ em đều đã sắp xếp xong, chỉ cần đợi đến khi tập đoàn Lý Thị bọn họ tan làm, lúc người đông nhất thì bọn em sẽ bắt đầu! Hì hì…” Quỷ cười hì hì nói.

“Được, chút nữa cậu nhắm ống kính chuẩn cho tôi, đừng để tôi bỏ lỡ vở kịch hay!” Trương Mạnh Khôi nói.

“Yên tâm đi!”

Hầu hết giờ nghỉ ngơi buổi trưa của nhân viên văn phòng là mười hai giờ trưa, tập đoàn Lý Thị cũng vậy.

Tập đoàn Lý Thị không xây dựng căng tin nhân viên, cho nên sau khi tan làm, nhân viên trong công ty đều đi ra ngoài công ty ăn cơm trưa ở một số nhà hàng gần công ty.

Mười hai giờ sẽ đến ngay thôi.

Tập đoàn Lý Thị rất lớn cho nên nhân viên cũng rất nhiều, mỗi lần đến giờ tan làm, thì quảng trường lớn trước cửa công ty đều sẽ bị chen chúc đến quá tải!

Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi tiếng chuông tan làm vang lên, tất cả nhân viên đều rời khỏi công việc của mình, đi thang máy hướng xuống tầng một.

Như thường lệ, mọi người đều đi bộ, trò chuyện rất vui vẻ.

Mà ngay khi bọn họ cùng nhau cười nói đi xuống tầng một, đi ra cửa công ty, chuẩn bị đi về phía khách sạn bên cạnh công ty thì những người này đều ngừng lại.

Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy được cảnh khiến bọn họ trợn mắt há mồm, khó có thể tin được!
Chapter 50 Ăn cám trả vàng

Chỉ thấy có ba người đàn ông, toàn thân cao thấp chỉ mặc một chiếc quần lót đứng trước quảng trường trước cửa tòa nhà tập đoàn Lý Thị.

Mà trong tay của bọn họ đều cầm một bảng hiệu!

Trên các tấm bảng hiệu đều viết rõ:

“Lý An Nhiên, chúng tôi hầu hạ cô vui vẻ, tại sao cô không trả tiền?”

“Lý An Nhiên, không ngờ một bà chủ lớn như cô lại quỵt tiền!”

“Lý An Nhiên, chúng tôi bán đứng thân thể, bán đứng tôn nghiêm khiến cô vui vẻ, cô không trả tiền, cô có xứng đáng với lương tâm của mình không?”

Cho dù ba người đàn ông họ không mặc quần áo hay là nội dung viết trên tấm bảng trên tay bọn họ, đều khiến tất cả nhân viên tập đoàn Lý Thị đang tan làm lần lượt dừng chân nhìn về phía bên này.

“Không phải chứ? Chủ tịch Lý lại là người như vậy sao?”

“Hây, ai mà biết được? Chủ tịch Lý có tiền như vậy, người có tiền đều thích kiểu như này, hơn nữa chẳng phải chủ tịch Lý vẫn không có bạn trai sao?”

“Hơn nữa, mấy người đừng nhìn dáng vẻ cao lãnh bình thường của chủ tịch Lý, quả thật cô ta ăn mặc luôn rất gợi cảm, từ cách ăn mặc của cô ta tôi đã sớm nhìn ra chủ tịch Lý là kiểu người không chịu nổi cô đơn!”

“Cũng đúng, nhưng anh xem ba người đàn ông này đi, tướng tá rất lớn, chắc là thuộc loại uy mãnh đúng không?”

“Không thể không nói, chủ tịch Lý thật sự lợi hại, thoáng cái gọi ba người…”

“Bán đứng tôn nghiêm, các người nói rốt cuộc chủ tịch Lý đã bảo bọn họ làm cái gì? Khiến tôn nghiêm của bọn họ cũng bán đi vậy?”

“Nhưng mà chủ tịch Lý có tiền như vậy, sao lại không trả tiền chứ? Chẳng lẽ là không đủ hài lòng sao? Chúa ơi, ba người đó, còn không hài lòng sao?”

Các nhân viên tập đoàn Lý Thị dừng chân quan sát, lúc này ai nấy đều nghị luận sôi nổi, thậm chí còn có không ít người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, nhanh chóng lấy điện thoại ra quay video và chụp ảnh đăng lên mạng xã hội!

Chủ tịch tập đoàn Lý Thị Lý An Nhiên chính là nhân vật làm mưa làm gió của thành phố Nam Hoàng, thậm chí cả tỉnh, nếu như bị truyền lên mạng nhất định sẽ bàn tán sôi nổi một phen, thậm chí còn có khả năng sẽ lên trang nhất!

“Chủ tịch Lý, chủ tịch Lý, không hay rồi!”

Lúc này Lý An Nhiên đang ở trong văn phòng xem tài liệu, đúng lúc này thư ký không thèm gõ cửa mà cứ vọt vào, hét lớn tiếng.

“Sao vậy?” Điều Lý An Nhiên ghét nhất chính là lúc mình đang xem tài liệu bị người ta quấy rầy.

“Chủ tịch Lý, đại sự không ổn, cô mau xem đi.” Thư ký lấy điện thoại ra, mở một video đưa cho Lý An Nhiên xem!

Lý An Nhiên thờ ơ nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua, lập tức đứng lên, nhanh chóng đi tới cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài.

Cửa sổ sát đất trong văn phòng của cô ta vừa hay có thể nhìn thấy quảng trường trước cửa công ty!

Tuy rằng tầng lầu rất cao nhưng Lý An Nhiên vẫn có thể nhìn thấy ba người đàn ông không mặc quần áo, hơn nữa lúc này còn cầm bảng hiệu đứng ở nơi đó.

“Bốp!”

Lý An Nhiên tức giận ném điện thoại xuống đất, tức giận nói với thư ký: “Cô không nói bảo vệ đuổi ba người đó đi, còn đứng ở chỗ này làm cái gì?”

“Vâng vâng vâng, chủ tịch Lý, tôi đi đây!” Lúc này thư ký cũng không dám nói Lý An Nhiên ném hỏng điện thoại của cô ta, vội vàng xoay người chạy ra khỏi văn phòng, đi gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ.

Cô ta đứng trước cửa sổ sát đất nhìn lúc này bảo vệ đã đuổi ba người đàn ông đó, sắc mặt Lý An Nhiên trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng.

Chuyện này quấy rối rất lớn!

Có thể nói, hiện tại đã truyền ra toàn bộ giới thương mại trong thành phố Nam Hoàng!

Ting ting...

Điện thoại của Lý An Nhiên vang lên, cô ta cầm lấy xem, là ba của mình gọi đến.

“Đừng hỏi con tại sao, con cũng không biết!” Lý An Nhiên nhận điện thoại, không cho ba mình cơ hội nói chuyện, sau khi bản thân bỏ lại một câu thì lập tức cúp máy!

Lý An Nhiên ngồi trên ghế văn phòng của mình, châm một điếu thuốc dành riêng cho nữ giới rồi hút một hơi.

Sau đó nhấc điện thoại lên và gọi ra ngoài.

Lúc này, Giang Dĩ Minh và Trương Mạnh Khôi vừa mới tắt cuộc gọi video với Quỷ!

“Anh Dĩ Minh, hiệu quả hôm nay thật sự tốt quá rồi!” Trương Mạnh Khôi cười ha hả nói: “Lý An Nhiên chỉ bảo ba người đàn ông đó cởi sạch quần áo của anh và chị dâu cột vào đèn đường, mà thủ đoạn bây giờ của anh quả thực còn hay hơn so với việc cởi sạch quần áo của Lý An Nhiên để mọi người xem ở trước quảng trường! Dù sao thì ai cũng biết, cởi sạch quần áo bị trói là do người khác làm, mà chuyện hôm nay có lẽ sẽ có rất nhiều người tin rằng Lý An Nhiên đi tìm ba người đàn ông này để chơi, sau đó còn không có trả tiền, ha ha ha…”

Trương Mạnh Khôi nói lời này không sai, nếu như đêm qua mình và Thẩm Thanh Nga thật sự bị trói vào cột đèn đường, bị người ta vây xem, mặc dù nói người xem náo nhiệt cũng nhiều, mất đi thể diện, nhưng trong lòng mọi người đều rõ mình và Thẩm Thanh Nga bị người ta trói lên, là bị hại.

Mà hôm nay Lý An Nhiên thì khác, tin rằng phần lớn mọi người đều tin chắc chắn là Lý An Nhiên đi tìm ba người đàn ông này chơi đùa, hơn nữa còn chưa trả tiền!

Lúc này, Lý An Nhiên mất mặt rất lớn!

Điện thoại của Giang Dĩ Minh vang lên, là một số lạ.

“Xin chào Lý An Nhiên!” Mặc dù là số lạ nhưng Giang Dĩ Minh vẫn biết người lúc này gọi điện thoại cho mình là Lý An Nhiên.

“Nhìn thấy số lạ đã biết là tôi, vậy chứng tỏ chuyện hôm nay ở cửa công ty chúng tôi là do anh làm?” Lý An Nhiên thản nhiên hỏi ở bên kia điện thoại.

“Cô Lý, vừa mở miệng đã nói là do tôi làm, vậy có phải cũng nên chứng minh ba người đàn ông đêm qua muốn cởi hết quần áo của tôi và Thẩm Thanh Nga trói vào cột đèn đường, cũng là do cô sai khiến không?” Giang Dĩ Minh đã sớm đoán trước Lý An Nhiên sẽ gọi điện thoại đến, cho nên đã sớm chuẩn bị xong lý do.

“Giang Dĩ Minh, tôi thật sự đã xem thường anh.” Lý An Nhiên hờ hững nói.

“Còn tôi thì đánh giá cô cao quá rồi.” Giang Dĩ Minh nói: “Đường đường là chủ tịch tập đoàn nhà họ Lý, lại có thể làm ra thủ đoạn hạ lưu như vậy?”

“Chẳng phải anh cũng dùng thủ đoạn hạ lưu sao?” Lý An Nhiên nói.

“Tôi không giống vậy, tôi không phải chủ tịch, tôi chỉ là kẻ vô dụng!” Giang Dĩ Minh nhoẻn miệng cười nói: “Lý An Nhiên, hãy hưởng thụ phần quà tôi tặng cho cô đi, tôi tin phần quà này sẽ khiến cô rất sảng khoái, rất nghiện, đúng không?”

“Quả thật là nghiện.” Lý An Nhiên nói: “Giang Dĩ Minh, đợi đi, tôi cũng sẽ cho anh lần nữa đã nghiện!”

Lý An Nhiên cắn răng nói xong, bốp một cái, thô bạo cúp máy.

Giang Dĩ Minh dựa lưng trên ghế, vẻ mặt thỏa mãn hút thuốc.

Con người anh chính là như vậy, ăn cám thì trả vàng.

Nếu như cô cho tôi một giọt nước muốn tôi uống nó, vậy thì tôi sẽ cho cô một bình nước để cho cô uống.

Nếu như cô cho tôi một giọt nước hắt lên người tôi, vậy thì tôi sẽ cho cô một chậu nước và cũng hắt lên người cô.

Đương nhiên, chậu nước đó là nước sôi hay là nước lạnh thì phải xem tâm trạng của Giang Dĩ Minh tôi rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom