• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (13 Viewers)

  • Chương 191: Không thể mất đi niềm tự hào

Edit: Vasterel

“Đây là cái gì?” Thời Dương (Thời Sách) hỏi.
Long Học Viễn(Long Thầm Khang) cười nói "
Thần dược."
Thời Dương đột nhiên "Hóa ra đây là thuốc độc mà
ông chủ lớn đã uống."
Long Học Viễn phủ nhận, "Không, nó còn lợi hại
hơn những chất độc đó. Cái này thật sự rất kinh
khủng, và ... và điều quan trọng nhất là đứa học trò
yêu quý của ta không thể giải được."
“Thật sự là kinh khủng.” Thời Dương cười khổ.
Anh lại hỏi "Tôi đã biết, nếu tôi không uống thì
sao?"
Long Học Viễn cười nói.
Sau khi cười, hắn ta chỉ vào đồn cảnh sát và nói:
"Vẫn còn ở ngay trước mắt, rất tiện lợi, nhưng ta
muốn nói với ngươi rằng nếu ngươi đi vào lần nữa,
tên trộm không chỉ là một chiếc đồng hồ vàng.mà ta
nghĩ là một đống đồ chứ không phải là một như vậy
đủ để đem ngươi ngồi tù bóc lịch mục xương"
Edit: Vasterel
Uy hiếp, đây là một mối đe dọa lớn.
Long Học Viễn lần đầu tiên là lôi kéo Thời Dương
(thời sách),nên dùng những bức ảnh chụp Trình
Uyên vui vẻ mua sắm khi ở trong tù, khiến Thời
Dương cảm thấy oán hận Trình Uyên trong lòng,
sau đó hứa sẽ giúp mẹ hắn chữa khỏi bệnh, còn
hứa lấy công danh tiền tài ra cho.
Mục đích của việc này là khiến Thời Dương uống
hết ly rượu này để cho hắn điều khiển.
Nếu Thời Dương không uống, thật xin lỗi, lúc
trước cậu vào như thế nào, Long Học Viễn vẫn sẽ
cho cậu vào lần thứ hai,và nhất định lần này cậu
khó lòng đi ra.
“Nghĩ đến mẹ tâm thần không có người chăm
sóc, haiz.” Long Học Viễn nhắc nhở.
Đúng vậy, nếu Thời Dương vào lại lần nữa, mẹ
hắn làm sao bây giờ?
“Từ xưa đến nay, lòng trung thành và lòng hiếu
thảo là bất vẹn toàn không thể song hành.” Long
Học Viễn chỉ vào đồn cảnh sát hỏi: “đây là ngươi
chọn trung thành?
Edit: Vasterel
Anh lại lắc ly rượu đỏ trong tay, "Hay là chọn con
đường báo hiếu?"
Thời Dương im lặng một lúc.
Anh cười trong nỗi buồn, trầm giọng nói: "Ta chỉ
là thường dân, lựa chọn trung thành, ta không có
mức vĩ đại như vậy"
Nói xong, anh cầm lấy rượu trong tay Long Học
Viễn, trịnh trọng hỏi: "Hi vọng ngươi nói thì phải giữ
lấy lời."
Long Học Viễn cười cười, hắn gật đầu "tất nhiên
rồi"
"Tốt!"
Nói xong, Thời Dương đột nhiên ngẩng đầu uống
cạn ly rượu, sau đó đẩy cửa xuống xe, ly rượu đập
mạnh xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.
“Long Học Viễn ngươi hãy nghe lấy, ta có thể
uống rượu của ngươi, nhưng ngươi đừng mơ tưởng
là ta sẽ giúp ngươi xử lý Trình Uyên.” Thời Dương
lớn tiếng kêu Long Học Viễn trong xe.
Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel.
Edit: Vasterel
Nghe vậy, sắc mặt Long Học Viễn trong chốc lát
liền thay đổi rõ rệt.
Thời Dương nói, "Đúng vậy, lúc đầu ta với Trình
Uyên là vì tiền, để anh ấy chữa bệnh cho mẹ ta, còn
cho ta sống trong một ngôi căn nhà lớn, nhưng bây
giờ anh ấy không phải như vậy"
"Cho dù bây giờ ngươi có cho ta nhiều tiền hơn đi
nữa, và hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ ta,và để ta
được sống trong một ngôi nhà tốt hơn thì ta không
cần."
"Bởi vì ngươi không thể nào so được với anh ấy!"
Long Học Viễn trong xe nhìn rất ảm đạm, lạnh
lùng hỏi: "Ta làm sao không thể so với hắn?"
Thời Dương chỉ vào trái tim của mình nói: "Tại
chỗ này."
"Trong lòng ta ngươi không bao giờ có thể so với
anh ấy, bởi vì anh ấy là ông chủ củng là người đầu
tiên coi ta là huynh đệ,coi ta sau này trở thành một
nhân vật lớn,còn ngươi ... muốn ta giúp ngươi...
muốn Giúp ngươi phản bội một kẻ còn coi ta như
một con người sao, nhưng ngươi chỉ muốn dùng
độc dược để khống chế ta. "
Edit: Vasterel
"Quả thực không phải chỉ có mình ta, tất cả mọi
người ngươi điều khiển đều giống như nhau, không
có ai ngươi coi là bằng hữu, cũng không có ai thật
sự cùng nguyện lòng bên ngươi, bọn hắn chỉ có
càng thêm hận ngươi thôi!"
Long Học Viễn cười chế nhạo "Nhưng là, ngươi
uống rượu của ta, không có thuốc giải của ta, ngươi
sẽ chết!"
Thời Dương đưa ngón giữa cho hắn (fucking men
nè cu  a đây đéo sợ chết), sau đó xoay người rời
đi không nhìn lại.
Nhìn Thời Dương bước đi vững vàng trong bóng
đêm cùng bộ dáng không khuất phục, Long Học
Viễn hơi giật mình, dường như cảm giác được mình
không thể so được với người này, đèn đường xung
quanh dường như mờ đi nhiều.
"Chúng tôi là những người nhỏ bé hẹn mọn,
những người kém giá cõi không có giá trị thị trong
xã hội, tôi củng đã từng sống như một con chuột
trên đường phố."
"Thực tế, những người như chúng tôi không đòi
hỏi nhiều.chỉ cần Một bữa ăn và một sự quan tâm
Edit: Vasterel
chăm sóc là đủ để lấp đầy đi tất cả sự tự ti của
chúng tôi."
"Anh ấy làm cho tôi cảm thấy giống như một con
người cùng ngang lứa, nhưng hắn vẫn dường như
biến tôi thành một con chó không hơn không kém."
"Tôi nghĩ mẹ tôi biết điều ngày, chắn chắn bà sẽ
không vui."
Trong bóng tối, eo Thời Dương dần dần duỗi
thẳng, đầu cũng dần ngẩng lên, đôi mắt nhỏ càng
sáng ngời!
Lúc này, anh đánh đổi mạng sống của mình để
đổi lấy niềm tự hào.
Có lẽ Long Học Viễn sẽ không bao giờ hiểu được
niềm tự hào này, bởi vì niềm kiêu hãnh của chính
mình đã bị chôn vùi trong nấm mồ.
"khốn kiếp!"
Long Học Viễn đập mạnh vào tay lái, nhìn sau
lưng Thời Dương,anh quát lên " đồ Ngu,các ngươi
đều là lũ ngu chết tiệc,và trên đời này tất cả mọi
người đều là lũ ngu!"
Edit: Vasterel
...
...
Mua sắm xong, trời đã tối, Trình Uyên kêu Bạch
An Tương cùng Lý Tịnh Trúc dùng một bữa tiệc lớn,
sau đó Lý Tịnh Trúc chào tạm biệt bọn họ.
Thực ra Lý Tịnh Trúc đã định rời đi mấy lần, cô
nói với Trình Uyên, cô cảm thấy bóng đèn này quá
chói mắt.
Trình Uyên lắc đầu nói Bạch AN Tương hiện tại
không biết ta,rất cảnh giác với ta, nếu chỉ có một
mình ta, nàng sẽ không yên lòng.
Nhưng nói gì nói rồi một lần nữa,đến lúc họ củng
phải thầm lặng độc bước đi bên nhau.
Giống như bây giờ, Lý Tịnh Trúc không thể cùng
bọn họ trở về ngủ sau bữa tối .
Sau khi lên xe, Bạch An Tương trở lại dáng vẻ rụt
rè trước đây, đi thẳng vào hàng ghế sau, điều này
khiến Trình Uyên đột nhiên có chút thất vọng.
“Chiều nay em có vui không?” Trình Uyên hỏi.
Edit: Vasterel
Bạch An Tương yếu ớt gật đầu, nhìn chằm chằm
ngón chân.
Trình Uyên ngồi ở phía trước không nhìn thấy cô
gật đầu, nhìn thấy Bạch An Tương đã lâu không có
đáp lại, anh tưởng cô lại ngất đi, căng thẳng trong
lòng đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Có lẽ là do động tác của anh quá mạnh quá
gấp,nên khiến Bạch An Tương bị sốc, cô vội vàng
đặt túi quần áo mới lên ngực, lo lắng nói "Có có,rất
vui vẻ..."
Điều này...
Trình Uyên lập tức dở khóc dở cười, nhìn cái bộ
dạng này có gì mà vui, rõ ràng là bị anh hù đến mức
phải đồng ý ngay.
“Không không không, An Tương,em nghe anh
nói, em phải tin anh, trên đời này anh không bao giờ
làm tổn thương em.” Trình Uyên nghiêm túc nói.
Bạch An Tương liếc anh một cái, sau đó yên lặng
gật đầu, nhưng dường như nhớ tới chuyện xấu hổ
vừa rồi nên vội vàng nói "Ừ."
Trình Uyên bất lực.
Edit: Vasterel
Sau khi trở về nhà, Bạch An Tương nhanh chóng
trốn về phòng, Trình Uyên đứng ở phòng khách
ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt trên lầu,trong
lòng cảm thấy rất phức tạp.
Anh gọi cho Vương Hinh Duyệt (vương tử yên),
nói: "Ngày mai gửi tài liệu của cuộc đấu giá cho tôi."
Ngay sau đó, Vương Hinh Duyệt gửi thông tin qua
email cho Trình Uyên.
Ngày mai là cuộc đấu giá khu vui chơi Đông Giao,
thật ra đây là cuộc đấu giá quy mô lớn, khu vui chơi
Đông Giao là một trong số đó, nhưng hiện tại, nếu
Cẩm Đông muốn tiếp tục phát triển xây dựng đô thị
thì phải tách nó ra từng mảnh, nếu không Vịnh Ánh
trăng cùng dự án này ở giữa sẽ có ngăn cách.
Theo cách này, Vịnh Ánh Trăng không thể được
hình thành theo quy mô.
Sau khi tra cứu một số thứ sẽ bán đấu giá vào
ngày mai, Trình Uyên dứt khoát ghi lại một số thứ
mà anh cảm thấy quan tâm.
Edit: Vasterel
Hai tiếng sau, Trình Uyên cảm thấy con mắt có
chút nhức nhói, liền đi vào phòng tắm lầu hai rửa
mặt.
Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy
tiếng động từ phòng của Bạch An Tương.
"Hả, AN Tương sao em còn chưa ngủ?"
Trình Uyên sửng sốt, thận trọng đi tới trước cửa
Bạch An Tương, lén lút mở cửa.
Sau đó, anh nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh
không thể bình tĩnh được.
Bạch An Tương đứng ở trước giường, không
mặc gì. (WTF, ngon vkl toàn thấy cảnh nóng không
)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom