• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Điện chủ ở rể Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 718-721

Nghe Mục Hàn nói thế, đám người Mục Phương tỏ vẻ khá thú vị.

Tên này còn dám đánh với họ à?

“Anh muốn làm sĩ quan huấn luyện của bọn tôi cũng được thôi”, Mục Phương nói: “Nhưng ít ra anh cũng phải khiến bọn tôi tin phục bằng thực lực chứ”.

“Có lẽ anh sẽ không đạt đến thực lực của tứ đại thần súng và Tư Mã Thanh Vân đâu”.

“Anh có thể đạt đến thực lực của tám chiến thần không? Ha ha ha?”

Những người khác đều bày ra vẻ mặt hóng hớt xem kịch hay.



Bọn họ đều nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt nhạo báng.

“Tôi nói này Mục Phương, hay là chúng ta cứ đưa ra mức tiêu chuẩn cho tên này”, Trương Trạm ở bên cạnh nói: “Người có thể huấn luyện chúng ta phải là người có tên trên bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ”.

“Đúng thế!”, Mục Phương tỏ vẻ đồng ý.

Như tứ đại thần súng, Tư Mã Thanh Vân và tám chiến thần đều chiếm một vị trí trong bảng xếp hạng Chiến Lang.

Có thể nói TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ quy tụ những người mạnh nhất trong quân đội Hoa Hạ.

Có thể vinh dự lọt vào TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang là ước mơ của tất cả binh sĩ Hoa Hạ.

“Chỉ có người trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ mới có tư cách trở thành sĩ quan huấn luyện của chúng tôi”, Mục Phương nhìn Mục Hàn nói: “Cho hỏi anh có biết mình đứng thứ bao nhiêu trong bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ không?”

Nghe Mục Phương nói thế, Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ giễu cợt.

Thành viên trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang đều là thần tượng của họ.

Dường như họ đều thuộc nằm lòng, khắc cốt ghi tâm thông tin cá nhân của mỗi thành viên.

Nhưng trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang không hề có tên sĩ quan huấn luyện trước mặt này.

Xem ra sắp có kịch hay rồi.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi vô thức nhìn sang phía Mục Hàn.

Quả nhiên Mục Hàn lắc đầu nói: “TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ không có tên tôi”.

Không chỉ Mục Hàn mà mỗi thành viên trong quân đoàn Côn Luân dưới sự chỉ huy của Mục Hàn cũng có khả năng đè bẹp TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, nhưng thân phận của quân đoàn Côn Luân thuộc vào diện được bảo mật cấp SSSS nên tên của họ đều không xuất hiện trên bất kỳ bảng xếp hạng công khai nào.

Tất nhiên bao gồm cả bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.

Nghe Mục Hàn nói thế, một trăm người này cười phá lên.

Càng thêm khinh thường liếc xéo Mục Hàn.

“Sao thế?”, ngay lúc Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi định cười cợt anh thì Mục Hàn lại cười khẩy nói: “Các cậu nghĩ tôi không ở trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ nên đều thất vọng à?”

“Nhưng tôi nói cho mọi người biết những người trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ cộng lại cũng không mạnh bằng tôi đâu”.

Mục Hàn vừa dứt lời, bầu không khí trở nên ngột ngạt nặng nề.

Mọi người đều bày ra vẻ mặt không thể tin được.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi há mồm to đến mức có thể nhét vừa mấy quả trứng.

Hai người nghĩ Mục Hàn đúng là kiêu ngạo hết thuốc chữa.

Họ đang nói đến TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ đấy.

“Tôi thấy anh điên thật rồi, cái gì cũng dám nói ra!”, Trương Kim Hoa ở một bên không khỏi nhắc nhở: “Thành viên trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang đều là cấp bậc binh vương, uy danh nổi tiếng trong quân đội, kẻ địch nghe thấy tên thôi đã bỏ chạy rồi”.



“Thậm chí các gia tộc lớn của Hoa Hạ đều cảm thấy tự hào rằng gia tộc mình có thành viên trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ đấy”.

“Thế mà anh lại dám nói mình mạnh hơn những người trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, anh đang xem thường những người trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ sao?”

“Đúng thế”, Hà Lợi Lợi cũng nghiêm khắc phê bình: “Tôi biết những người này không tôn trọng anh, cũng không tôn sư trọng đạo nên anh rất bất mãn. Nhưng anh không thể vì thế mà làm ô nhục TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ chứ”.

Trong nhận thức của Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi, TOP bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thể hiện cấp độ cao nhất của cả quân đội Hoa Hạ.

Không ai có thực lực mạnh hơn TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.

Giống tứ đại thần súng, Tư Mã Thanh Vân và tám chiến thần đều dũng mãnh phi thường, ai cũng là kẻ thù của hàng nghìn người.

Thậm chí khi địch nghe đến tên của họ đều sợ hãi vứt luôn áo giáp mà bỏ chạy.

Nhưng trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, thứ hạng của họ tương đối thấp.

Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi không thể tưởng tượng được những người có thứ hạng cao hơn thì sẽ có bản lĩnh đáng sợ đến mức nào.

Mà tên ranh chưa đến ba mươi tuổi trước mặt này lại nói anh ta mạnh hơn những người trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ?

Đúng là nhắm mắt nói bừa!

“Tôi biết rất rõ tôi đang nói gì”, Mục Hàn vẫn thản nhiên nói: “Tôi có thể nói rõ với các cậu rằng tôi mạnh hơn những người trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ”.

Trương Kim Hoa: “…”

Hà Lợi Lợi: “…”

Sau một hồi im lặng, đám người Mục Phương đều bật cười ha hả.

Ai cũng cười ngả nghiêng ngả ngửa.

Họ xem mấy lời Mục Hàn nói là trò cười.

“Buồn cười chết mất thôi!”, Mục Phương cười nhạo: “Tôi từng gặp người không biết ngượng nhưng chưa gặp ai không biết ngượng như anh đấy. Dù là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ nhưng nhà họ Mục ở thủ đô cũng không dám tự xưng là mạnh hơn TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ đâu”.

“Ai nói không phải chứ”, Trương Trạm nhếch môi: “Tôi thấy anh ta là con khỉ đến để chọc cười đấy”.

“Có buồn cười hay không thì tôi không biết”, Mục Nguyên nói: “Nhưng chỉ với một câu kia của anh ta đã đắc tội với một trăm thành viên của trại huấn luyện Thần Long rồi”.

“Đúng thế!”, những người còn lại đồng thanh nói”.

“Có lẽ tên này không có khái niệm gì về TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ đâu, chi bằng để tôi phổ cập cho anh ta một chút”, Trương Trạm cười híp mắt nói: “Nếu anh đã có thể đứng đây thì chắc chắn anh biết thực lực của Vương Chung Quy - tổng tư lệnh chiến khu Nam Cương”.

“Thực lực của tổng tư lệnh Vương mạnh lắm đúng không nào?”

“Nhưng anh ấy chỉ xếp thứ hai mươi trong TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thôi!”

“Anh tự hỏi bản thân xem, dù anh mạnh nhưng có thể đánh thắng được tổng tư lệnh Vương hay không?”

Những thành viên khác cũng nổi giận.

Ai ai cũng chỉ trích Mục Hàn.

Bọn họ nghĩ hành vi và lời nói của Mục Hàn là sự sỉ nhục với TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.

Thấy đám người này trở nên tức giận, thậm chí có người còn bộc lộ tính tình nóng nảy của mình bước đến ra tay với Mục Hàn, Mục Phương lập tức đứng lên trước đám người kia.

“Mọi người khoan đã, dừng lại!”, Mục Phương xua tay, sau đó nhìn Mục Hàn: “Tên kia, chẳng phải anh luôn miệng nói thực lực của mình mạnh hơn những người trong TOP 100 bảng xếp hạng Hoa Hạ sao?”

“Vậy được, chúng tôi cho anh một cơ hội để thể hiện mình!”

“Anh dám không?”
“Đúng! Anh ta buộc phải chứng minh, nếu không thì tôi không phục!”

“Còn dám khinh thường TOP 100 bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, nếu anh ta thể hiện được bản lĩnh tài ba thì tôi coi như chưa nghe thấy câu này!”

Mục Phương vừa nói như vậy, đám người còn lại rối rít hưởng ứng.

Trương Trạm lại nói chen vào: “Nếu bảo anh phải mạnh hơn mỗi một người trong TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thì quả thật hơi khó, nhưng ít nhất anh phải có tư cách để lọt vào TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ chứ?”

Nhìn thấy Mục Hàn không trả lời, có vài người càng thêm hung hăng càn quấy.

“Thế nào? Anh sợ rồi hả?”, Mục Nguyên vui vẻ nói: “Làm người thì phải có quy tắc, đừng tùy tiện nói suông, ba hoa khoác lác!”

“Không có bản lĩnh thì đừng vênh váo, không coi ai ra gì!”

“Các cậu đều sai rồi”, lúc này, Mục Hàn lên tiếng: “Vừa nãy tôi không trả lời các cậu, chẳng qua chỉ là đang suy nghĩ, phải dùng cách thế nào để thể hiện ra được sức mạnh mạnh hơn tất cả mọi người trong TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ”.


“Suy cho cùng, những con gà yếu ớt như các cậu chưa từng gặp chuyện gì lớn thật sự”.

Không sai, trong mắt Mục Hàn, một trăm người này chỉ là mấy con gà yếu ớt.

Cho dù bọn họ ở mỗi vùng, đều là sự tồn tại của vô địch không gì sánh bằng, nhưng so với Mục Hàn thì lai lịch của bọn họ quả thật là không đáng nhắc tới.

Mục Hàn chỉ vung tay là đã có thể xử lý đám oắt con này.

Có điều, câu nói của Mục Hàn lại lần nữa chọc đến ngọn lửa giận của một trăm người này.

“Khốn kiếp! Vậy mà dám khinh thường chúng ta như thế!”, Trương Trạm thở phì phò nói: “Tôi thấy anh là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được được được! Nếu anh đã ngông cuồng như vậy thì trái lại tôi cũng muốn mở mang tầm mắt!”

Trương Trạm vừa nói, vừa siết chặt nắm đấm.

Siết đến mức xương khớp vang lên tiếng răng rắc.

Trương Trạm nói: “Khoan hãy nói anh có sức mạnh để lọt vào TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ hay không, chỉ cần anh có thể đánh bại bất kỳ ai trong số một trăm người chúng tôi, thì chúng tôi sẽ phục anh!”

“Tôi đồng ý”, Mục Nguyên gật đầu nói: “Tôn sư trọng đạo là cái quái gì chứ, trong mắt chúng tôi đều là phân chó!”

“Mạnh thắng yếu, thắng thì làm vua, thua làm giặc, chỉ có so tài với cường giả thì mới có thể nhận được sự tôn kính của chúng tôi!”

“Còn về cái lý thuyết nho học vớ vẩn của anh, có lẽ sẽ có ích với mấy người đọc sách, nhưng ở chỗ chúng tôi, chẳng bằng bãi phân chó”.

Không chỉ Mục Nguyên.

Mà những người khác cũng nhao nhao muốn thử, muốn đánh Mục Hàn một trận ra bã.

Trương Kim Hoa sải hai tay về phía Mục Hàn, sáng vẻ đầy bất lực: “Sĩ quan huấn luyện, thật ngại quá, để anh gặp phải những chuyện mất mặt này”.

“Hết cách rồi, trừ phi anh thể hiện tài năng cho bọn họ thấy”.

“Nếu không những cú đả kích như thế này sẽ không dừng lại tại đây”.

“Yên tâm đi”, Mục Hàn gật đầu.

Sau đó nhìn xung quanh một lượt.

Tiếp đó anh nhìn thấy chỗ cách thao trường không xa, có một căn phòng tương tự như binh trạm.

Nhìn thấy Mục Hàn đi về phía căn phòng đi, sắc mặt của đám người Mục Phương đều lộ ra vẻ nghi ngờ khó hiểu.

“Này, mọi người biết tên ranh đó định làm gì không?”, Trương Trạm hỏi với vẻ mặt tò mò.

Mục Phương lắc đầu nói: “Chúng ta đi theo qua đó chẳng phải là biết rồi sao”.

“Đúng, đi qua xem thử”, Mục Nguyên gật đầu nói: “Tôi không tin anh ta có thể giở trò qua mắt chúng ta!”

Mục Hàn đi đến bên cạnh căn phòng đó, nhìn thấy có một người làm bếp ở bên trong, đang dọn dẹp một vài vật liệu.

Mục Hàn dặn dò: “Này anh, mang theo vật liệu của anh, lập tức rời khỏi căn phòng này đi”.

“Bởi vì ở đây sắp trở thành một đống hoang tàn!”

Nghe Mục Hàn nói vậy, người làm bếp nhìn xung quanh trên dưới căn phòng, sau đó nói một câu: “Anh bị thần kinh à?”

Đám người Mục Phương lại cười phá lên.

“Các anh sắp xếp cho người làm bếp rời khỏi căn phòng này”, đối mặt với sự chế giễu của một trăm người, vẻ mặt Mục Hàn vẫn lạnh lùng như thường, anh dặn dò Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi: “Nếu không lát nữa mà xảy ra chuyện gì thì các anh không gánh vác nổi đâu”.

Hết cách rồi, vì để phối hợp với Mục Hàn, Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi lập tức ra lệnh cho người làm bếp kia rời khỏi căn phòng.

Người làm bếp thu dọn vật liệu xong, mắng chửi vài câu rồi rời khỏi đó.

Đợi sau khi người làm bếp đi ra xa, lúc này Mục Hàn tung ra một cú đấm, đập thẳng lên trên bức tường của căn phòng.

Đám người Mục Phương thấy vậy, liền bật cười ha hả.

“Buồn cười quá đi mất!”

“Anh ta đang làm cái quái gì vậy?”



“Xả giận vào bức tường à?”

Nhưng giây tiếp theo.

Nụ cười của một trăm người này bỗng đông cứng lại.

Mặt ai nấy đều lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.

Bởi vì cú đấm của Mục Hàn đã khiến căn phòng hoàn toàn sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn.

Khói bụi bay ngút trời, tựa như đám mây hình nấm bay lên không trung.

Không chỉ như thế.

Lực chấn động lớn phát ra từ căn phòng thậm chí đã khiến mặt đất gần đó nứt toác.

Lấy đống hoang tàn của căn phòng sụp đổ làm trung tâm, vết nứt lan ra bốn phương tám hướng.

Đám người Mục Phương nhấc chân lên, cũng không còn đứng vững được nữa.

Người làm bếp lúc nãy đã rời khỏi căn phòng, sau khi nghe thấy tiếng động cực lớn thì quay đầu lại nhìn, chớp mắt khuôn mặt đã bị dọa sợ đến mức tái xanh.

Cả người run lẩy bẩy.

“Đây...”

Đám người Mục Phương hít sâu một hơi, sống lưng cảm thấy ớn lạnh.

Mẹ kiếp, đây là chiến lực cấp bậc gì chứ?

Một cú đấm đã đánh sập một căn phòng.

Hơn nữa, còn có thể tạo nên vết nứt ở mặt đất xung quanh.

Cho dù là người đứng đầu TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ cũng không làm được vậy nhỉ?

Ngay cả Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi cũng ngơ ngác.

Thanh niên bây giờ đều thâm sâu khó lường, che giấu thực lực sâu như vậy sao?

Bọn họ chợt ý thức được rằng, mình đã lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Đường đường là Vương Chung Quy - tổng tư lệnh chiến khu Nam Cương, sao có thể tìm một kẻ không có bản lĩnh đến làm sĩ quan huấn luyện của bọn họ chứ?

“Thế nào?”, Mục Hàn phủi bụi trên tay, đảo mắt nhìn đám người trước mặt, dõng dạc nói: “Bây giờ tôi có tư cách đứng đây làm sĩ quan huấn luyện của mọi người rồi chứ?”

Xung quanh im lặng như tờ.

Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

“Đương nhiên rồi”, Mục Hàn nói tiếp: “Nếu trong số các cậu có ai không phục, cảm thấy tôi chẳng là gì thì có thể đứng ra, so tài cao thấp với tôi”.

“Tôi nhất định sẽ chơi với các cậu đến cùng, vượt qua tất cả các thử thách của các cậu”.

Một trăm người này lập tức liếc mắt nhìn nhau.

Ngay cả Trương Trạm vừa nãy vẫn luôn có ý chống đối Mục Hàn, cũng vô thức nắm chặt vào vạt áo của mình, trong lòng vô cùng căng thẳng.

“Còn ai muốn thách thức tôi nữa hay không?”

Mục Hàn liếc mắt nhìn xung quanh, một trăm người này đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Mục Hàn.

Mục Hàn hét lớn một tiếng: “Còn không mau bước vào hàng?”

“Cộp cộp cộp!”

Một trăm người này thoáng chốc đã giống như con cừu nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, xếp thành đội hình ngay ngắn chỉnh tề.

Đặc biệt là Mục Phương và Trương Trạm vừa nãy ầm ĩ dữ dội nhất thì bây giờ càng đứng thẳng tắp, giống như cây giáo.

Tài năng Mục Hàn vừa thể hiện, đã hoàn toàn khiến bọn họ khuất phục.

Đúng như bọn họ nói, anh còn mạnh hơn tất cả mọi người trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.

“Nghiêm!”

“Nghỉ!”

Mục Hàn hô lớn liên tiếp mấy tiếng.

Một trăm người đều hoàn toàn nghe theo.

“Được rồi, bây giờ bắt đầu vào học!”, Mục Hàn cao giọng nói: “Tôi là sĩ quan huấn luyện của mọi người!”


Thấy Mục Hàn bắt đầu giảng bài, tất cả mọi người đều học một cách cung kính.

Bộ dạng nghiêm túc lắng nghe.

“Có điều trước khi vào học chính thức, tôi muốn giảng cho mọi người một tiết học giáo dục tư tưởng”, Mục Hàn giơ ra bốn ngón tay, nói: “Tên của tiết học giáo dục tư tưởng này chính là “Tôn sư trọng đạo!””

Mục Hàn ra hiệu tìm một tấm bảng đen với Hà Lợi Lợi.

Mục Hàn dùng phấn viết bốn chữ: “Tôn sư trọng đạo” lên trên tấm bảng đen nhỏ này.

Lực tay mạnh mẽ, rất có khí thế.

“Quả thực, mọi người ở đây đều có đủ bản lĩnh và sự ngạo mạn. Bởi vì ở nơi của mấy người, tất cả đều là những tên tuổi bất khả chiến bại, muốn tìm sự đột phá nên mới đến trại huấn luyện Thần Long, tiếp nhận sự giáo dục cao hơn”.



Mục Hàn đưa mắt nhìn đám người, nói: “Thế nhưng, dù cho thực lực của mọi người có mạnh tới mức nào, nếu đã đứng ở nơi đây, trở thành một học sinh thì đều nên có nề nếp, tôn trọng sĩ quan huấn luyện chỉ bảo cho mọi người”.

“Mọi người đều là những người thông minh tuyệt đỉnh, có lẽ đều suy nghĩ được rằng, chẳng lẽ tổng tư lệnh chiến khu Nam Cương - Vương Chung Quy sẽ cử một tên không biết gì đến để lừa gạt mấy người hay sao?”

“Lẽ nào trong mắt mọi người, lãnh đạo cấp cao của quân đội Hoa Hạ lại tệ hại tới như vậy?”

Nghe Mục Hàn nói, mấy người Mục Phương đều cúi gằm mặt.

“Đừng nói đến chút năng lực mà tôi thể hiện ban nãy”, Mục Hàn tiếp tục nói: “Dù cho ban nãy tôi không thể hiện ra, hoặc là thực lực của tôi thật sự không bằng mấy người. Thế nhưng nếu như Vương Chung Quy đã mời tôi đến thì tôi cũng có năng lực để dạy cho mấy người những kiến thức chưa từng được học”.

“Nếu như nói lãnh đạo cấp cao quân đội Hoa Hạ thật sự tồi tệ như vậy, ngay cả sĩ quan huấn luyện của trại huấn luyện Thần Long cũng tuỳ tiện tìm một người đến cho xong thì chắc chắn tôi sẽ không đứng ở nơi này!”

“Vậy nên nội dung đầu tiên mà mọi người cần học chính là tôn trọng sĩ quan huấn luyện của mình”.

“Đã hiểu hay chưa?”

“Hiểu rồi ạ!”, mấy người Mục Phương đồng thanh trả lời.

“Được rồi”, Mục Hàn hài lòng gật đầu, nói: “Cho mấy người thời gian năm phút, suy nghĩ cho kỹ hàm ý thật sự của bốn chữ tôn sư trọng đạo này”

Mọi người lập tức giác ngộ.

Là những cường giả trẻ tuổi của nơi mình ở, dù có dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tài năng thiên bẩm của họ.

Vậy nên bọn họ đã có thể hiểu được hàm ý thật sự của cụm từ “tôn sư trọng đạo” mà Mục Hàn muốn nói rất nhanh.

Cộng thêm với năng lực mà Mục Hàn vừa mới thể hiện khiến cho bọn họ đều cảm thấy tôn kính.

Có điều, mọi người đều thấy hơi hiếu kỳ về bối cảnh xuất thân của Mục Hàn.

Với năng lực vừa nãy của Mục Hàn thì chắc chắn là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong quân đội Hoa Hạ.

Thế nhưng TOP 100 trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ thật sự không có vị trí của anh.

Còn về những cường giả khác trong quân đội Hoa Hạ thì bọn họ đều vô cùng thân quen.

Chỉ là vô cùng xa lạ với một sĩ quan huấn luyện thần bí như Mục Hàn.

“Sĩ quan huấn luyện, anh có thể tiết lộ thân phận của mình không?”, cuối cùng thì Mục Phương cũng không chịu được mà mở miệng hỏi.

Dù sao hắn cũng là người nhà họ Mục, thông qua tên của một người và một số tư liệu đơn giản là có thể dễ dàng đoán ra bối cảnh thân phận của họ.

Đây cũng là điểm mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô.

Đặc biệt là một cường giả trong quân đội Hoa Hạ giống như Mục Hàn, đối với nhà họ Mục ở thủ đô mà nói thì rất dễ dàng tra ra được.

Những người khác cũng vô cùng trông ngóng.

Hy vọng có thể biết được bối cảnh thân phận của Mục Hàn.

Mục Hàn có bản lĩnh như vậy thì chắc chắn không thể là một người vô danh.

“Muốn biết thân phận của sĩ quan huấn luyện sao?”, lúc này, Vương Chung Quy tiến lại phía thao trường, cười nói: “Các vị, mọi người thật là vinh hạnh khi có thể vào trại huấn luyện Thần Long này”.

“Bởi vì sĩ quan huấn luyện đích thân chỉ đạo mọi người ngày hôm nay chính là đại thống soái!”

Ban đầu mọi người vẫn không để tâm đến những lời Vương Chung Quy nói.



Mãi một phút sau, đám đông mới đồng loạt phản ứng trở lại.



“Cái gì?”, Trương Trạm kinh ngạc hô lên: “Tổng tư lệnh Vương, anh nói anh anh anh…anh ấy là ai cơ?”

“Đại... đại.... đại... đại thống soái ư?”

Trương Trạm kích động đến nỗi nói lắp bắp luôn.

Mọi người đều ngẩn ra.

Đặc biệt là Trương Kim Hoa và Hà Lợi Lợi đang đứng gần Mục Hàn nhất đều đờ đẫn hết cả người.

“Đúng vậy!”, Vương Chung Quy khẳng định chắc nịch: “Sĩ quan huấn luyện đang đứng trước mặt mọi người đây chính là người duy nhất được phong quân hàm đại thống soái kể từ khi Hoa Hạ thành lập đến nay!”

“Sáu năm trước đã dựa vào sức mình để đánh bại liên quân hơn bốn mươi nước có mưu đồ chia rẽ Hoa Hạ!”

Lời nói của Vương Chung Quy giống như tiếng sấm giữa trời quang.

Bởi vì tất cả mọi người đều nghe tới tỉnh cả người rồi.

Sĩ quan huấn luyện thần bí trước mắt chính là đại thống soái vĩ đại của quân đội Hoa Hạ!

Không một ai nghi ngờ lời nói của Vương Chung Quy.

Nghĩ tới trước đây Mục Hàn nói anh ấy còn mạnh hơn tất cả cường giả trong TOP 100 của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ, mấy người Mục Phương còn tỏ ra khinh thường.

Vậy mà hoá ra Mục Hàn thật sự mạnh hơn tất cả cường giả trong bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ.

Cả Hoa Hạ này có ai có thực lực mạnh hơn là đại thống soái đây?

Đột nhiên, tất cả mọi người đều trở nên kính trọng.

Mấy người Mục Phương cùng đồng thời hành quân lễ: “Kính lễ! Chào đại thống soái!”

“Ừ!”, Mục Hàn xua tay, gật đầu nói: “Tôi tin rằng sau tiết học này, bốn chữ tôn sư trọng đạo đã hằn sâu trong tim mọi người rồi”.

Đối với Mục Hàn mà nói, tôn sư trọng đạo là sự bắt buộc.

Dù cho Mục Hàn đang ngồi trên vị trí đại thống soái, thế nhưng đối với những người thầy khi xưa đã đào tạo dạy dỗ anh, đến bây giờ Mục Hàn vẫn cảm thấy vô cùng tôn kính.

“Tiết học này kết thúc, tiếp theo đây, tôi sẽ truyền đạt cho mọi người một cuốn sách quý có một không hai”, Mục Hàn nói, đột nhiên chuyển đề tài, hỏi: “Tôi biết mọi người đều xuất thân từ những gia tộc giàu có”.

“Đều là những tinh anh mà các gia tộc chuyên tâm bồi dưỡng”.

“Đặc biệt là nhà họ Mục ở thủ đô - thế gia số một Hoa Hạ, lần này cũng có rất nhiều anh tài góp mặt, tiến lên trước một bước đi, để tôi nhìn xem là tinh anh nào?”

Nghe Mục Hàn nói, mấy người nhà họ Mục ở thủ đô như Mục Phương liền đưa mắt nhìn nhau.

Sau đó đồng loạt rời hàng.

Ai cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

Một là bởi vì bọn họ đến từ nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia số một Hoa Hạ.

Hai là cảm thấy bọn họ vừa mới đến đã nhận được sự quan tâm đặc biệt của đại thống soái.

“Một, hai, ba, bốn, năm…”, Mục Hàn đếm, cười nói: “Không hổ là thế gia số một Hoa Hạ, bồi dưỡng ra không ít nhân tài nhỉ”.

Có thể trở thành thế gia số một cả nghìn năm thì đương nhiên phải có nền tảng nhất định.

“Rất tốt, trở về đội đi”.
1627646162414.png
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Điện chủ ở rể convert
  • Dương Quang Tạc Liệt
Thập Điện Chiến Tôn!
  • Ma Mị Hồng Trần
Tru Thần Điện
  • Vương Giác
Trấn Bắc Thần Điện

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom