• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Điện chủ ở rể Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 682-687

Chương 682: Đám cưới kết thúc

Câu nói này của Mục Hàn hơi gắt.

Cũng có nghĩa là anh khinh thường cả ba người đứng đầu gia tộc là bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu.

“Cháu đúng là đồ cứng đầu!”, thấy mình nói nhiều, tốn nước bọt đến mức khô cả cổ như vậy mà Mục Hàn lại không nghe lọt được một chữ, bà cụ Lâm run rẩy vì tức giận: “Mục Hàn, cả đời này cháu chỉ có thế là cùng!”

“Ngoài cái tập đoàn Phi Long ra cũng chẳng còn cái gì có thể khoe khoang được nữa!”

“Một tập đoàn Phi Long đủ để đè bẹp nhà họ Lâm ở Sở Dương rồi mà nhỉ?”, Mục Hàn từ tốn nói.

“Cháu!”, bà cụ Lâm tức giận vung tay giậm chân.

“Mục Hàn, cháu vẫn còn trẻ, còn non lắm”, lúc này Tần Nam khéo léo nói: “Dù cháu nghĩ thể diện của mình rất quan trọng nhưng cháu cũng nên cân nhắc đến mọi chuyện chứ”.

“Sắp mất mạng đến nơi rồi mà còn cần mặt mũi gì nữa?”

“Cháu thà mất mạng còn hơn là phải vứt bỏ tôn nghiêm”, Mục Hàn nhìn Tần Nam nói: “Cháu nói lại lần nữa, tôn nghiêm và mặt mũi là hai chuyện khác nhau”.

“Cháu nghĩ Mục Hàn nói đúng đấy ạ”, lúc này Lâm Nhã Hiên cũng lên tiếng, cô đồng ý với cách suy nghĩ của Mục Hàn: “Nếu không có tôn nghiêm, con người sống như cái xác không hồn thì còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Lẽ nào phải bảo Mục Hàn quỳ xuống cúi đầu với nhà họ Mục ở thủ đô, rồi sau đó để mặc cho người ta gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi như một con chó vậy à?”

“Chị dâu, chị nói thế là sai rồi”, Ngô Giang Hào cười gượng nói: “Có lẽ chị và anh Mục không cảm nhận được nhưng hầu hết mọi người đều nghĩ có thể trở thành con chó của nhà họ Mục ở thủ đô, bị họ sai bảo cũng là một vinh quang rồi đấy”.

“Đúng, đúng, đúng!”, Tần Nam gật mạnh nói: “Nếu là ông thì ông cũng muốn làm con chó của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Được rồi”, Ngô Tâm Ưu trợn mắt nhìn Tần Nam nói: “Ông không nghe cậu này nói sao, người muốn làm tay sai cho nhà họ Mục ở thủ đô nhiều đến mức có thể xếp hàng dài đến tận Châu Âu, chưa chắc có thể đến lượt ông”.

Những người đứng đầu gia tộc như bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lại có thể nói ra được mấy quan điểm kỳ quái này khiến Lâm Nhã Hiên nghẹn họng, cảm thấy không thể tin được.

Rốt cuộc thế giới này bị làm sao vậy?

Vì thấy sang bắt quàng làm họ, trở thành người có địa vị cao mà có thể vứt bỏ cả tôn nghiêm.

Thậm chí sẵn lòng làm một con chó tay sai bên cạnh người ta sao?

Lâm Nhã Hiên không muốn nghe tiếp nữa, tức giận nói: “Mọi người đừng nói nữa, tóm lại chuyện muốn Mục Hàn làm tay sai cho nhà họ Mục ở thủ đô, đừng nói là anh ấy không đồng ý, ngay cả cháu cũng không đồng ý đâu”.

“Cháu không đồng ý thì người ta phải nghe theo cháu à?”, bà cụ Lâm cười nhạo.

“Mọi người à, tôi thấy lễ cưới cũng sắp xong rồi, chúng ta cứ vào tiệc trước đi”, thấy Lâm Nhã Hiên sắp tức giận cãi nhau với bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, Sở Vân Lệ vội vã ngăn lại.

Đám người bà cụ Lâm, Tần Nam và Ngô Tâm Ưu bực bội hừ một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Đám cưới được Mục Hàn được xem là đám cưới thế kỷ cứ thế kết thúc trong cãi vã.

Nếu không có Mục Sảng chen ngang vào thì Mục Hàn đã có thể xuất hiện với thân phận là đại thống soái, tuyệt đối làm chấn động hiện trường, cộng thêm tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn cũng đến, gọi là đám cưới thế kỷ cũng không quá.

“Nhã Hiên, anh xin lỗi nhé”, trên bàn tiệc Mục Hàn lại cảm thấy áy náy với Lâm Nhã Hiên: “Anh thật sự không ngờ bất ngờ anh muốn dành cho em đều bị mọi người xem nhẹ như thế”.

“Không sao, em đã rất bất ngờ và vui vẻ rồi”, Lâm Nhã Hiên mỉm cười nói: “Hiện giờ em đã biết anh luôn ở phía sau lặng thầm bảo vệ em, như thế là đủ rồi”.

“Sau này em cũng sẽ ở cạnh anh cho dù anh phải đối mặt với nguy hiểm thế nào”.

“Nhã Hiên, em yên tâm”, Mục Hàn gật đầu: “Dù có nguy hiểm thế nào, anh cũng sẽ không để em và con phải chịu khổ”.



Quay lại tỉnh.

Ở một trang viên nào đó.

Mục Sảng đã dẫn hàng nghìn vệ sĩ của hắn về.

“Cậu Sảng, chúng ta cứ bỏ qua thế sao?”, Mục Nam Thiên đi phía sau Mục Sảng không cam lòng nói.

“Ai nói tôi sẽ bỏ qua?”, Mục Sảng cười khẩy, môi nhếch lên: “Tôi đã tặng cho Mục Hàn ba món quà lớn là linh vị, hủ đựng tro cốt và vòng hoa rồi, thế mà cậu ta có thể bình tĩnh như thế, đúng là không hổ danh trong người có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô”.

Mục Sảng nghĩ dù Mục Hàn có thành công như thế nào, có nghị lực lớn ra sao cũng không liên quan đến năng lực của anh, mà vì trong người anh có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô.

Đây chính là huyết thống quý tộc mà mấy gia tộc thường hay nói.

“Phải nói là thằng con hoang Mục Hàn này rất cứng đầu”, Mục Nam Thiên gật đầu nói: “Trước sự cám dỗ lớn là quay về nhà họ Mục ở thủ đô mà hắn lại có thể bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng chút nào”.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, trong người thằng đó có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô. Là người của nhà họ Mục ở thủ đô thì sao có thể dễ dàng cúi đầu chịu thua người khác được chứ?”

“Nhưng tôi cũng muốn xem Mục Hàn có thể cứng đầu đến lúc nào?”

Mục Sảng híp mắt nói: “Đúng rồi, sau khi lễ cưới kết thúc, chắc là Mục Hàn sẽ vào động phòng nhỉ?”

“Vâng, thưa cậu Sảng”, Mục Nam Thiên đáp: “Chỉ tiếc là, loại con hoang như Mục Hàn thì năng lực đương nhiên là yếu kém hơn cậu Sảng”.

“Cả đời hắn cũng chỉ biết đến tình cảm nam nữ thôi”.

“Tình cảm nam nữ?”, Mục Sảng bật cười thành tiếng: “Thằng con hoang này còn muốn thoải mái trải qua đêm tân hôn ư? Ha ha, trái lại tôi không muốn để cậu ta được như ý”.

“Tôi thích cái cách từ từ dằn vặt cậu ta”.

“Chẳng phải cậu ta tự cao tự đại, kiêu ngạo lắm sao? Vậy thì tôi sẽ gây chút áp lực tinh thần cho cậu ta, để cậu ta từ từ rơi vào tuyệt vọng”.

“Thế chẳng phải càng vui hơn so với việc thẳng tay giết cậu ta à?”

“Cậu Sảng thật thông minh”, Mục Nam Thiên giơ ngón cái lên với hắn rồi hỏi: “Cậu Sảng, cậu định làm thế nào?”

“Chẳng phải chúng ta còn một con bài chưa lật ra đó sao?”, Mục Sảng vẫy tay với Mục Nam Thiên.

Mục Nam Thiên lập tức ghé sát tai lại.

Nghe Mục Sảng dặn dò xong, Mục Nam Thiên không khỏi gật đầu nói: “Cậu Sảng, ý của cậu đúng là tuyệt, phải khiến thằng con hoang Mục Hàn bị dày vò suốt cả đêm tân hôn”.

Mục Sảng cười xua tay nói: “Đi đi”.

Ở một diễn biến khác.

Mục Hàn không có đêm tân hôn như Mục Sảng nghĩ.

Vì ban ngày Mục Sảng đến quấy rầy, hơn nữa Lâm Nhã Hiên cũng đang mang thai nên chẳng ai có tâm trạng thúc giục Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên phải động phòng vào lúc này.

Bữa tiệc kết thúc mọi người cũng về nhà.

Nhưng tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và bảy tổng tư lệnh đều ở lại.

Đặc biệt là Long Ngạo Thiên – người từng giúp đỡ Mục Hàn cũng ở lại.

Mọi người tiếp tục uống rượu chúc mừng.

Điều này khiến Mục Hàn bỗng nhớ lại thời còn ở chiến trường.

Chương 683: Bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ
Sau khi uống rượu cũng được kha khá, chủ đề nói của mọi người lại quay về nhà họ Mục ở thủ đô.
“Mục Hàn”, với tư cách là thầy và quân sư của Mục Hàn, Long Ngạo Thiên là người duy nhất dám gọi thẳng tên Mục Hàn: “Năm đó thầy đã biết con sẽ có tương lai, nhưng con có thể trở thành đại thống soái lại là điều thầy không ngờ đến”.
“Con được như vậy còn phải cảm ơn đôi mắt nhìn xa trông rộng của thầy”, Mục Hàn khẽ cười.
“Thầy nhìn xa trông rộng là một chuyện, nhưng không thể phủ nhận tài năng và sự cố gắng của bản thân con”, nói đến đây, Long Ngạo Thiên khẽ ngừng: “Mặc dù hiện giờ con đã là đại thống soái, dưới một người trên vạn người nhưng nhà họ Mục ở thủ đô không phải dạng vừa”.
“E là con không biết thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô lớn mạnh như thế nào nhỉ?”
Mục Hàn lắc đầu nói: ” Quả thực là con không biết.”
Dù năm đó Mục Hàn sống ở nhà họ Mục mấy năm nhưng anh thường bị xem là khác loài, bị người nhà họ Mục ức hiếp, tất nhiên không có quá nhiều tin tứ nên anh không biết gì nhiều về nhà họ Mục ở thủ đô.
Ngược lại anh cực kỳ căm hận nhà họ Mục ở thủ đô.
Mục HÀn nghĩ một lát rồi hỏi: ” thầy à, thầy biết gì về nhà họ
Mục ở thủ đô không?”
“Nói thật thì thầy cũng không có tư cách gì để mà có thể hiểu rõ tường tận về nhà họ Mục ở thủ đô”, Long Ngạo Thiên nói: “Nhưng thầy có thể nói chắc chắn với con rằng có thể dùng bốn từ để hình dung về thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô, đó là vô cùng khủng khiếp”.
Nghe Long Ngạo Thiên nói thế, mọi người đều không khỏi hít sâu một hơi.
Đương nhiên ngoại trừ Mục Hàn.
Mặc dù xét về võ thuật và quyền thế, Long Thiên Ngạo không bằng mấy người tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ và tổng tư lệnh bảy chiến khu lớn, nhưng Long Ngạo Thiên là quân sư của Mục Hàn. Nếu không có Long Ngạo Thiên thì sẽ không có đại thống soái ngày nay.
Cũng có nghĩa sẽ không có mấy người tứ đại chiến thần.
Thế nên mấy người tứ đại chiến thần vẫn rất tin tưởng vào lời nói của Long Ngạo Thiên.
“Có lẽ các cậu không có khái niệm gì với sự lớn mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô”, Long Ngạo Thiên nói: “Nói như này cho dễ hiểu, các cậu có từng nghe nói đến bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ chưa?”
“Bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ?”, mắt Mục Hàn lóe lên tia sáng.
Trước khi Mục Hàn một mình đánh bại liên minh hơn bốn mươi quốc gia tấn công vào Hoa Hạ thì về cơ bản các chính sách đối ngoại của Hoa Hạ là rất khiêm tốn, giấu tài, có ý xây tường thành, tích trữ lương thực, tuyên bố chủ quyền.
Bất kể khi nào xảy ra tranh chấp quốc tế, Hoa Hạ vẫn luôn nhượng bộ đối phương, hy vọng có thể giải quyết trong hòa bình với đối phương bằng thiện ý và tấm lòng chân thành nhất.
Có điều, các cường quốc ở phương Tây lại nghĩ Hoa Hạ có thái độ khoan dung như thế là vì hèn nhát sợ hãi.
Thế nên các cường quốc phương Tây nhiều lần ỷ mạnh ăn hiếp yếu.
Thậm chí ngay cả các nước nhỏ xung quanh cũng dám lên mặt với Hoa Hạ.
Do đó mới có sự kiện liên minh hơn bốn mươi quốc gia tấn công vào Hoa Hạ.
Sau khi Mục Hàn đứng ra đánh bại liên minh hơn bốn mươi quốc gia đó, cuối cùng Hoa Hạ cũng nhận ra cứ nhường nhịn như thế thì đối phương càng được nước lấn tới.
Kể từ đó, Hoa Hạ thay đổi chính sách đối ngoại trước đó, giao thiệp với đối phương bằng thái độ của các cường quốc phương Tây.
Chẳng hạn như trong cuộc đàm phán với nước Chiến Ưng – quốc gia được mệnh danh là đứng đầu thế giới vào một tháng trước, đại sứ ngoại giao của Hoa Hạ đã có thái độ cứng rắn nói rằng nước Chiến Ưng không có tư cách nói chuyện với Hoa Hạ bằng thái độ mình là kẻ mạnh.
Cùng lúc đó, quân đội Hoa Hạ càng mạnh mẽ hơn trong các cuộc giao chiến của các nước khác.
Hoa Hạ thay đổi thái độ càng khiến các cường quốc phương Tây gọi Hoa Hạ là Chiến Lang.
Cứ thế bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ ra đời.
“Đúng thế”, Long Ngạo Thiên gật đầu nói: “Bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ là sự công nhận về sức mạnh cá nhân của quân nhân Hoa Hạ hiện giờ. Đã là quân nhân nổi tiếng trên bảng xếp hạng đều là anh tài trong hàng triệu quân nhân mạnh nhất của Hoa Hạ, thậm chí có thể nói là anh tài trong số các anh tài”.
Tất nhiên Mục Hàn biết bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ.
Mấy người tứ đại chiến thần, tứ đại môn chủ chắc chắn có tư cách có tên trong bảng xếp hạng Chiến Lang.
Chẳng qua thân phận của bọn họ khá nhạy cảm, thuộc về tuyệt mật chỉ sau Mục Hàn, chưa từng công khai với bên ngoài. Thế nên trên bảng xếp hạng Chiến Lang cũng không có tên của họ.
Long Ngạo Thiên nói tiếp: “Bảng xếp hạng Chiến Lang có tất cả hai trăm quân nhân tại ngũ, hai trăm quân nhân này đều là những binh vương”.
“Nhưng con biết không?”
“Trong những quân nhân tại ngũ này lại có ba mươi người là người của nhà họ Mục ở thủ đô, còn năm mươi người dù không phải là của nhà họ Mục ở thủ đô nhưng đều có quan hệ thân thiết với nhà họ Mục ở thủ đô, thậm chí có thể nói họ là đệ tử của nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Thầy ơi, theo như thầy nói thì hai trăm người trên bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ có tám mươi người thuộc thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô à?”, Chúc Long nhíu mày nói: “Nhà họ Mục ở thủ đô ghê gớm thế sao?”
“Dù sao cũng là gia tộc hàng nghìn năm, cái danh gia tộc đứng đầu trong gia tộc ở Hoa Hạ cũng không phải tự nhiên mà có”, Long Ngạo Thiên gật đầu nói: “Đây mới chỉ là một góc của nhà họ Mục ở thủ đô thôi, còn những thế lực mà nhà họ Mục che giấu thì chúng ta vẫn chưa biết được”.
Điều này có thể thấy qua việc một mình Mục Bá Đạo mà có thể trấn áp cả năm mươi vương tộc ở Đông Hải trong hơn ba mươi năm.
Mà Mục Bá Đạo chỉ là một tên gia nô có cũng được, không có cũng không sao của nhà họ Mục ở thủ đô mà thôi.
“Mục Hàn”, lúc này Long Ngạo Thiên lại nhìn Mục Hàn dặn dò: “Mục Hàn, thầy biết con rất căm hận nhà họ Mục ở thủ đô, e là rất khó giải quyết ngay tức khắc”.
“Thầy nói nhiều chuyện liên quan đến bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ như vậy là để nhắc con sau này lúc đối đầu với nhà họ Mục ở thủ đô thì phải cực kỳ cẩn thận”.
“Dù sao hiện giờ con là đại thống soái, thân phận và địa vị rất quan trọng, trên vai còn gánh vác vận mệnh của Hoa Hạ, thầy không muốn thấy chuyện không hay xảy ra”.
“Cảm ơn ý tốt của thầy”, Mục Hàn gật đầu nói: “Nhưng con vẫn sẽ đánh đến nhà họ Mục ở thủ đô”.
“Hai hàng nước mắt của đàn ông rơi xuống, một là vì nhân dân, một là vì mẹ ruột”.
“Lúc trước mẹ con đã chịu quá nhiều đau khổ mới có thể sinh ra con, con nhất định phải đòi lại công bằng cho bà ấy”.
Thấy Mục Hàn kiên quyết như vậy, Long Ngạo Thiên cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Chỉ đành nhắc nhở anh thêm vài câu.
Bữa tụ họp này kéo dài đến tận đêm khuya.
Dù sao cũng không dễ gì mà máy người gặp nhau.
Không biết lần sau tụ họp lại như này là khi nào nữa.
“Báo cáo!” Lúc này có người chạy vào báo: ” Có người gõ cửa nói là có chuyện quan trọng cần nói.”
“Để hắn vào đi.” Mục Hàn nói.
Đã giờ này rồi mà còn đến truyền lời.
Mục Hàn thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì.
Chương 684: Ân nhân cứu mạng của Mục Hàn

Lúc này, Mục Nam Thiên đi vào.

Nhìn thấy Mục Nam Thiên, Quỳ Ngưu lập tức nhận ra: “Mày không phải là vệ sĩ thân cận bên cạnh tên Mục Sảng kia sao?”

“Vậy mà mày còn dám tới đây? Mày đang muốn ăn đòn hả?”

Quỳ Ngưu vung nắm đấm lên, muốn dùng cách này để chào hỏi Mục Nam Thiên.

“Khoan đã!”, Mục Nam Thiên vội vàng mở miệng ngăn cản: “Tôi tới đây không phải để đánh nhau với anh”.

“Vậy mày tới làm gì?”, Quỳ Ngưu thu lại nắm đấm, bực bội hừ một tiếng: “Có chuyện gì mau nói đi”,

Mục Nam Thiên không để ý đến Quỳ Ngưu, mà đi thẳng đến bên cạnh Mục Hàn, cười híp mắt rồi nói: “Cậu chủ Sảng còn cho rằng, hôm nay là đêm tân hôn của anh, lúc này chắc là anh đang động phòng hoa chúc, thật không ngờ, anh vẫn còn nhàn hạ thoải mái ngồi ở đây uống rượu với đám anh em, thật là phung phí của trời, đáng tiếc cho cô vợ xinh đẹp của anh!”

“Ranh con, đừng nói lời nhảm nhí nữa”, Mục Hàn liếc xéo Mục Nam Thiên, lạnh lùng nói: “Tôi chỉ cho cậu mười giây, nói rõ mục đích đến đây của cậu”.

“Còn những lời thừa thãi này thì cậu không cần nói nữa đâu”.

“Mười, chín…”, Mục Hàn bắt đầu tính thời gian.

“Giỡn xíu cũng không được sao?”, Mục Nam Thiên nói: “Được rồi, chuyện tôi muốn nói với anh là đại ân nhân nhiều lần cứu tính mạng anh sáu năm trước, hiện đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh có quản chuyện này hay không?”

Vừa nghe Mục Nam Thiên nói như vậy, Mục Hàn lập tức nhớ lại cảnh tượng nhiều lần bị nhà họ Mục ở thủ đô truy sát sáu năm trước.

Lúc đó, với sức mạnh của nhà họ Mục ở thủ đô, muốn đuổi giết Mục Hàn, thực sự không có gì khó.

Nhưng kỳ tích là Mục Hàn lại trốn được sự truy bắt của nhà họ Mục ở thủ đô, hơn nữa còn sống sót.

Ngoài cuộc gặp gỡ bất ngờ với lão đạo trưởng ra, còn có một người vô cùng quan trọng nữa.

Nếu không phải người này trong quá trình truy bắt Mục Hàn, nhiều lần tha cho anh thì có lẽ Mục Hàn sớm đã bị nhà họ Mục ở thủ đô bắt được rồi.

Người này chính là Mục Đường, lúc đó phụ trách truy bắt Mục Hàn.

“Ân nhân cứu mạng của tôi?”, Mục Hàn lập tức nhận thức được rằng, hành động nhiều lần tha mạng cho anh của Mục Đường năm đó, đã bị nhà họ Mục ở thủ đô phát hiện.

Có điều, Mục Hàn vẫn không chắc chắn lắm.

Cho nên anh quyết định thăm dò Mục Nam Thiên một chút.

“Mục Hàn, anh đừng giả vờ nữa”, Mục Nam Thiên cười khẩy: “Sáu năm trước, người nhiều lần cứu mạng anh chính là Mục Đường!”

“Cái gì?”, nghe Mục Nam Thiên nói vậy, Mục Hàn còn chưa lên tiếng, Sở Vân Lệ ở bên cạnh đã hết sức kinh hãi: “Mấy người bắt Mục Đường rồi sao?”

Mục Nam Thiên bật cười đáp: “Nghe như vậy, hình như tên phản bội Mục Đường này có rất chuyện cũ với mẹ của anh nhỉ!”

Mục Hàn vô thức nhìn về phía Mục Nam Thiên.

Sở Vân Lệ gật đầu, nói: “Con trai, năm đó khi con sinh ra, vì gặp trở ngại từ thế lực của nhà họ Mục ở thủ đô nên không ai dám đỡ đẻ, cuối cùng là Mục Đường lén lút tìm bà đỡ, trong một buổi tối mưa to gió lớn, mẹ mới thuận lợi sinh ra con”.

“Mà sau khi con được sinh ra, phản ứng đầu tiên của nhà họ Mục ở thủ đô lúc đó là phải giết chết con. Vẫn là Mục Đường đã hết lòng bảo vệ mẹ con chúng ta, thậm chí còn thuyết phục bố đẻ của con cho phép con được sinh sống ở nhà họ Mục ở thủ đô”.

Nghe Sở Vân Lệ nói xong, Mục Hàn liền cảm khái một câu: “Thật không ngờ, hóa ra từ khi con sinh ra, cho đến khi bị nhà họ Mục ở thủ đô truy sát, đều là chú Mục Đường đã âm thầm bảo vệ con”.

“Nếu như không có chú Mục Đường thì cũng không có con bây giờ!”

“Cũng phải nói rằng, đều trách lão già Mục Đường này nhiều chuyện”, Mục Nam Thiên ở bên cạnh cười nhạo: “Nếu như không phải Mục Đường mình quyết định thì nhà họ Mục ở thủ đô hôm nay cũng đâu xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ?”

“Cậu im miệng cho tôi!”, Mục Hàn lập tức tát Mục Nam Thiên một bạt tai, tức giận nói: “Ân nhân cứu mạng của Mục Hàn tôi đâu thể để cậu chửi rủa như vậy chứ?”

“Anh! Anh dám đánh tôi?”, Mục Nam Thiên đưa tay che một bên má bị đánh, vô cùng tức giận nói: “Nhưng tôi là vệ sĩ thân cận của cậu chủ Sảng, anh ra tay đánh tôi là đang đánh vào mặt cậu chủ Sảng đấy!”

“Tôi nói cho cậu biết, ở trước mặt tôi, Mục Sảng chẳng là cái thá gì”, Mục Hàn lạnh lùng nói.

“Được! Anh được lắm!”, Mục Nam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Mục Hàn, bây giờ Mục Đường đang ở trong tay cậu chủ Sảng, cậu chủ Sảng nói, cậu ấy chỉ cho anh một tiếng đồng hồ, sau một tiếng, nếu như anh không đi cứu Mục Đường thì ông ta sẽ mất máu mà chết!”

Nói xong, Mục Nam Thiên hất tay áo bỏ đi.

Đợi sau khi Mục Nam Thiên đi khuất, Sở Vân Lệ ngoảnh mặt về phía Mục Hàn hỏi: “Con trai, con muốn đi cứu chú Mục Đường sao?”

“Nhất đinh phải đi”, Mục Hàn gật đầu, nói: “Năm đó, nếu không phải chú Mục Đường năm lần bảy lượt ra tay thì làm gì có mẹ con chúng ta hôm nay chứ?”

“Làm người phải biết đền ơn đáp nghĩa, chú Mục Đường bị Mục Sảng bắt, cũng là vì mẹ con chúng ta mà ra”.

“Con trai, thực ra…”, Sở Vân Lệ mở miệng, muốn nói lại thôi.

Thực ra, Sở Vân Lệ rất muốn khuyên ngăn Mục Hàn, không nên đi cứu Mục Đường.

Lúc này, việc Mục Sảng tiết lộ thông tin của Mục Đường cho Mục Hàn, nhất định là mồi nhử.

Mục Sảng muốn dụ dỗ Mục Hàn tới, sau đó thừa cơ giết chết Mục Hàn.

Cho nên, Mục Sảng nhất định đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí còn gài bẫy, chỉ đợi Mục Hàn tới tự tìm đường chết.

Một khi Mục Hàn đi đến đó thì chắc chắn là sống chết khó lường, họa hay là phúc cũng khó đoán.

Đây là cảnh tượng mà Sở Vân Lệ không muốn nhìn thấy.

Nhưng mặt khác, Mục Hàn lại là ân nhân cứu mạng của mẹ con Sở Vân Lệ và Mục Hàn, nhìn thấy ân nhân cứu mạng đang mắc kẹt dưới hố sâu, Mục Hàn lại không ra tay cứu giúp, đây cũng là cảnh tượng mà Sở Vân Lệ không muốn nhìn thấy.

Sở Vân Lệ không muốn Mục Hàn trở thành một người vong ân phụ nghĩa.

“Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì”, Mục Hàn lập tức lên tiếng, cắt ngang lời nói của Sở Vân Lệ: “Hôm nay là ngày vui của con và Nhã Hiên, đáng lẽ con nên ở lại đây với Nhã Hiên. Nhưng có người không muốn để chúng ta được yên ổn”.

“Huống hồ, ân nhân cứu mạng của chúng ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, con làm sao có thể buông tay không quan tâm được chứ?”

“Hơn nữa, với tình hình trước mắt, giữa con và Mục Sảng, sớm muộn cũng sẽ đánh nhau một trận. Nếu đã sớm muộn gì cũng phải đánh, chi bằng tối nay đánh luôn!”

Vẻ mặt Sở Vân Lệ bất lực, gật đầu: “Con trai, mẹ ủng hộ lựa chọn của con”.

“Mẹ, yên tâm đi”, Mục Hàn an ủi nói: “Con nhất định sẽ đưa chú Mục Đường an toàn trở về, không chút tổn hại”.

“Đại ca, chúng tôi đi cùng anh”, Chúc Long nói.

“Không cần đâu”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Đây là ân oán giữa tôi và Mục Sảng, mấy người chen chân vào cũng không tốt, mấy người ở lại đây, bảo vệ sự an toàn của mẹ tôi và Nhã Hiên”.

Mục Hàn nói xong, một thân một mình đi ra ngoài.

Nhìn thấy bóng lưng của Mục Hàn nhanh chóng biến mất, Sở Vân Lệ chợt nhíu mày.

Theo Sở Vân Lệ thấy, Mục Hàn đi tìm Mục Sảng căn bản là đi tìm đường chết.

“Không, không dễ dàng gì tôi mới đoàn tụ được với con trai, không thể để cho thằng bé chết như vậy được”, trong lòng Sở Vân Lệ nảy sinh một ý nghĩ to gan.

Sau đó, bà ấy cũng rời khỏi đó.



Tại một sơn trang cách nơi tổ chức đám cưới hai mươi kilomet.
Chương 685: Cứu Mục Đường

Đây là địa bàn của Mục Sảng tại tỉnh.

Vốn dĩ đây là sản nghiệp của tỷ phú giàu nhất tỉnh, nhưng sau khi tập đoàn Thịnh Uy tới tỉnh thì không còn thấy tăm hơi của người này ở đâu nữa.

Sơn trang này đương nhiên bị tập đoàn Thịnh Uy chiếm giữ.

Lúc này, bên trong khoảng sân rộng lớn của sơn trang, dưới một tán ô che nắng, Mục Sảng ngồi trên ghế dựa, uống rượu với vẻ vô cùng thoải mái.

Trên chiếc bàn bên cạnh Mục Sảng bày đủ loại cao lương mỹ vị.

Nếu như chỉ nhìn thấy cảnh tượng này thì đương nhiên vô cùng hoà hợp.

Thế nhưng trên một cái cây cách Mục Sảng chỉ vài bước chân, Mục Đường be bét máu bị trói ngược lại bởi dây thừng, đầu hướng xuống đất còn hai chân thì chổng lên trời.

Mà chỗ nào trên người Mục Đường cũng có vết thương.

Vài chỗ tương đối nghiêm trọng còn đang chảy máu không ngừng.

Mặt đất bên dưới đầu Mục Đường đã ứ đọng thành một vũng máu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, dù cho Mục Sảng không làm gì thì Mục Đường cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

“Đúng là một quang cảnh tuyệt đẹp!”, Mục Sảng cầm bình rượu trong tay, ngửa cổ tu liền một hơi, cười híp mắt nói: “Uống rượu mạnh nhất, xem máu đỏ nhất, quả là chuyện vui lớn của đời người!”

Mục Sảng vừa nói vừa đứng dậy bước về phía Mục Đường.

“Mục Đường, mùi vị không tệ chứ?”, Mục Sảng cười ha ha, nói: “Tôi biết là ông rất muốn chết, thế nhưng tôi cứ không để cho ông được toại nguyện đấy. Ông có biết không? Cơ thể ông vẫn đang không ngừng chảy máu, chỉ cần máu ông chảy cạn rồi thì ông đương nhiên cũng sẽ chết thôi”.

“Thế nhưng để máu chảy cạn thì phải cần bao lâu chứ? Ít nhất cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, trong một tiếng đồng hồ này, ông sẽ cảm nhận được rất rõ mùi vị cơ thể bị khoét rỗng”.

“Đương nhiên rồi, tôi cũng sẽ không để cho ông chết nhanh như thế đâu”, Mục Sảng nói, sau đó đưa miệng bình lại gần rồi tưới rượu lên trên vết thương của Mục Đường.

Rượu trắng chạm vào miệng vết thương, lập tức khiến cho Mục Đường cảm nhận được cảm giác sống không bằng chết.

Gân xanh nổi đầy trán ông ấy, mồ hôi lạnh đua nhau túa ra.

Ông ấy phát ra tiếng kêu như lợn bị chọc tiết.

“Súc sinh!”, Mục Đường nghiến răng nói: “Mục Sảng, mày đúng là một tên súc sinh không có nhân tính!”

“Ông dám sỉ nhục tôi sao?”, Mục Sảng lại tưới rượu lên trên vết thương của Mục Đường.

Mục Sảng bực bội hừ một tiếng, nói: “Như này thì ông có thể chịu được đến lúc Mục Hàn đến không nhỉ?”

“Nếu như Mục Hàn vẫn chưa tới mà ông đã chết rồi, vậy thì trò chơi chẳng còn gì thú vị nữa”.

Chỉ có điều, miệng vết thương bị rượu trắng tưới lên, máu của Mục Đường dường như còn chảy nhanh hơn.

Cơn đau như bị kim châm truyền tới, khiến cho Mục Đường cảm nhận được sự tuyệt vọng.

“Cậu chủ Sảng, đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi, e là Mục Hàn sẽ không tới đâu?”, lúc này, Mục Nam Thiên đứng sau lưng Mục Sảng nhìn đồng hồ rồi nói với vẻ hoài nghi.

“Không đâu, Mục Hàn nhất định sẽ tới, tôi nhìn người luôn rất chuẩn”, Mục Sảng cười nói: “Càng là loại người tự cho mình là đúng như Mục Hàn thì càng trọng tình trọng nghĩa, đối xử tốt với những người xung quanh. Đặc biệt là Mục Đường đã nhiều lần cứu mạng cậu ta, cậu ta càng không thể nào ngồi yên mặc kệ được”.

“Trọng tình trọng nghĩa quả thực là một phẩm chất tốt đẹp. Có điều đối với người muốn làm chuyện lớn mà nói, trọng tình trọng nghĩa chỉ là một nỗi phiền toái ngăn cản chúng ta tiến bước mà thôi”.

“Con người một khi quá trọng tình trọng nghĩa thì sẽ luôn bị ràng buộc ở nguyên vị trí cũ”.

“Cái tính cách ếch ngồi đáy giếng mà tự cao tự đại của Mục Hàn cũng từ đó mà ra”.

“Cậu chủ nói chí phải”, Mục Nam Thiên gật đầu, tán đồng nói: “Nếu như Mục Hàn nhìn thấu được điểm này thì có lẽ sẽ không phải đối diện với tình cảnh như hiện tại”.

“Chỉ đáng tiếc là Mục Hàn không thể nhìn thấu”, Mục Sảng không khỏi híp mắt lại.

Nghe cuộc đối thoại giữa Mục Sảng và Mục Nam Thiên, Mục Đường lập tức hiểu ra.

Mục Sảng đang chơi sách lược dụ rắn ra khỏi hang sau đó tóm gọn một mẻ.

“Mục Sảng, mày đúng là lòng lang dạ sói! Không có nhân tính giống y như bố mày!”, Mục Đường vừa giãy giụa vừa nói: “Nói thế nào thì cậu chủ Hàn cũng là em trai cùng cha khác mẹ của mày, trên người cậu ấy đang chảy dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô, sao mày có thể đối xử với cậu ấy như thế?”

“Em trai tôi ư?”, Mục Sảng lập tức thu lại nụ cười, phẫn nộ nói: “Thằng con hoang đó không xứng làm em trai của tôi! Hơn nữa, từ trên xuống dưới nhà họ Mục ở thủ đô làm gì có ai thừa nhận thân phận của đứa con hoang đó chứ? Cậu ta muốn trở về nhà họ Mục ở thủ đô là chuyện không thể nào”.

“Mặc dù bây giờ thằng con hoang đó đã nổi danh, ai cũng biết đến cậu ta, tôi cũng không tiện ra tay. Thế nhưng nếu như thằng con hoang đó chủ động ra tay với tôi, tôi vì tự bảo vệ mình mà không cẩn thận giết chết cậu ta thì sao?”

“Như vậy thì không có ai chỉ trích tôi nữa rồi”.

“Mày… mày đúng là ma quỷ…”, nghe Mục Sảng nói như vậy, cảm xúc của Mục Đường liền trở nên kích động.

Vết thương lập tức bục ra, máu bắn ra tứ phía, cơn đau truyền đến kích thích từng dây thần kinh của Mục Đường.

Khiến cho Mục Đường phát ra những tiếng hét thảm thiết: “A a a…”

“Bây giờ ông mới biết tôi là ma quỷ sao?”, Mục Sảng bật cười, nhấc bình rượu lên đổ vào miệng, sau khi dùng rượu súc miệng thì phun hết toàn bộ lên trên người Mục Đường.

Mục Đường lại cảm nhận được cơn đau kịch liệt giống như bị bỏng.

“Mục Đường, sảng khoái không?”, Mục Sảng cười ha ha nói: “Tôi hy vọng ông có thể cầm cự tới khi Mục Hàn đến, nếu không thì trên đường ông xuống suối vàng lại phải đợi cậu ta bên cầu Nại Hà đấy”.

Mục Sảng nói xong thì quay người trở về.

“Rầm!”

Đúng vào lúc này, cửa lớn của sơn trang lập tức vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung trên không trung.

Sau khi lớp bụi mù tan đi hết, bóng dáng của Mục Hàn liền xuất hiện.

Mục Hàn giống như thiên thần hạ phàm, bước từng bước về phía Mục Sảng: “Mục Sảng, tôi tới rồi đây!”

Khoé miệng Mục Sảng không kiềm được mà khẽ nhếch lên.

Mục Hàn quả nhiên cắn câu rồi.

Ngày hôm nay, sơn trang này sẽ là nơi chôn thân của Mục Hàn.

Mục Đường nhìn thấy Mục Hàn thì lại thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Cậu chủ Hàn, cậu không nên tới đây…”

Theo Mục Đường thấy, so với sự tàn độc của Mục Sảng, Mục Hàn căn bản không phải đối thủ của hắn ta.

Huống hồ gì từ nhỏ Mục Sảng đã được nhà họ Mục ở thủ đô bồi dưỡng tận tâm.

Tuyệt đối là người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của thế gia.

Một người không có bất kỳ ưu thế gì như Mục Hàn không thể so bì với thực lực của Mục Sảng.

Cùng lúc này.

Vô số người xông ra từ tứ phương tám hướng, bao vây chặt chẽ xung quanh Mục Hàn.

Đám người này phải lên tới hơn nghìn người, đều là cường giả hàng đầu thường ngày làm cận vệ bảo vệ cho sự an toàn của Mục Sảng.

Mỗi một người đều có thực lực đủ để giết Mục Trường Sinh chỉ trong giây lát.

Những cường giả hàng đầu này chặn lối đi của Mục Hàn.

Mục Nam Thiên ra lệnh: “Bắt lấy hắn!”

Mục Sảng lại xua tay, nói: “Để cậu ta qua đây đi”.

Sau đó, hơn một nghìn người này lập tức nhường ra một lối đi.

Lần lượt đứng sang hai bên của Mục Hàn.

Một khi Mục Hàn có bất cứ hành động bất thường nhỏ nhặt nào thì bọn chúng sẽ lập tức ra tay triệt hạ Mục Hàn.

Mục Hàn bước tới trước mặt Mục Sảng, liếc mắt nhìn Mục Đường ở cách đó không xa.

Việc Mục Đường bị Mục Sảng đối xử tàn nhẫn như vậy khiến cho Mục Hàn vô cùng phẫn nộ.

Nhìn thấy ánh mắt của Mục Hàn nhìn về phía Mục Đường, Mục Sảng không khỏi bật cười: “Mục Hàn, mày nhìn cho kỹ vào, ông ta chính là Mục Đường, là ân nhân cứu mạng của mày đấy!”
Chương 686: Bí mật của Mục Thịnh Uy

Ban đầu, nếu không phải Mục Đường năm lần bảy lượt tha cho mày thì e rằng mày cũng không có tư cách tới thế giới này đâu!”

“Bây giờ, nhìn thấy ân nhân cứu mạng của mày bị hành hạ ra nông nỗi này, mày cảm thấy thế nào?”

Mục Sảng không kiêng nể gì mà bật cười ha hả.

“Chú Mục Đường…”

Nhìn thấy bị Mục Đường bị treo ngược, máu chảy trên mặt đất thành một vũng lớn, Mục Hàn không khỏi đau lòng.

“Cậu chủ Hàn…”, âm thanh âm yếu ớt của Mục Đường dần dần vang lên: “Cậu chủ Hàn, còn có thể nhìn thấy cậu thì tốt quá rồi!”

“Có điều, nơi này không thích hợp ở lâu, cậu đi nhanh đi…”

Nhìn thấy Mục Đường trong tình hình này mà vẫn quan tâm tới sự an nguy của mình, Mục Hàn không khỏi cảm động.

Mục Hàn đưa tay chỉ vào Mục Sảng, tức giận nói: “Mục Sảng, tôi đã tới rồi đây, anh còn không mau thả người?”

“Mặt mũi của mày cũng lớn quá nhỉ?”, Mục Sảng mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Mày tới thì tao phải thả người ra sao?”

“Muốn tao thả người, cũng không phải là không thể, phải xem mày có bản lĩnh này hay không đã”.

Giọng nói của Mục Sảng vừa dứt, hàng nghìn người lại tiến gần hơn.

“Đi, đi nhanh đi!”, Mục Đường bị treo ngược, ý thức được sự nguy hiểm nên dùng hết toàn bộ sức lực, hét lên về phía Mục Hàn: “Cậu chủ Hàn, mau rời khỏi nơi này đi!”

Có điều, Mục Đường vừa nói xong.

Cửa chính của trang viên đã bị một hòn đá cực to chặn lại.

Hàng nghìn cường giả hàng đầu, không ngừng toát ra sát khí ngút trời.

Mục Sảng có lý do tin rằng, dưới sự bao vây của hàng nghìn cường giả hàng đầu này, Mục Hàn sẽ chết chắc.

Đợi sau khi Mục Hàn bị chém thành nhiều mảnh, Mục Sảng sẽ lập tức truyền tin tức ra ngoài, tuyên bố Mục Hàn ra tay giết chết gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô là Mục Đường, vậy nên Mục Sảng giết chết Mục Hàn để báo thù cho Mục Đường.

Cứ như vậy, sẽ không có bất kỳ người nào chỉ trích Mục Sảng và em trai cùng cha khác mẹ chém giết lẫn nhau.

Hơn nữa, hành động báo thù cho Mục Đường của Mục Sảng sẽ nhận được sự tán thưởng của người trong nhà.

Mặc dù Mục Đường chỉ là một gia bộc, nhưng lại là người chứng kiến Mục Sảng lớn lên.

Điều này ắt sẽ khiến địa vị gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô trong lòng Mục Sảng cũng cao hơn một bậc.

Tuy nói địa vị gia bộc của nhà họ Mục ở thủ đô thấp hèn, nhưng được đám gia bộc tôn sùng thì tương lai Mục Sảng thừa kế gia chủ nhà họ mục ở thủ đô, gia bộc cũng coi như một trợ thủ đắc lực của hắn.

Cùng lúc đó.

Sau khi Sở Vân Lệ rời khỏi tiệc cưới, một mình trở về phòng.

Sở Vân Lệ lấy điện thoại ra gọi đến một dãy số đã chôn vùi sâu trong ký ức từ lâu.

Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, nhưng không có người nghe máy.

“Cầu xin ông, mau nghe điện thoại đi”, mặt Sở Vân Lệ đầy vẻ lo lắng lẩm bẩm.



Có điều, Sở Vân Lệ cũng không từ bỏ.

Mãi đến khi gọi đến cuộc thứ ba, cuối cùng cũng có người nghe điện thoại.

“A lô!”, phía bên kia điện thoại, truyền tới một giọng nam trầm thấp: “Ai đó?”

“Tôi là Sở Vân Lệ!”, sau khi Sở Vân Lệ tự giới thiệu thân phận, rõ ràng bên kia điện thoại đã sửng sốt, sau đó im lặng hồi lâu.

“Sở Vân Lệ, bà thật to gan, lại dám gọi điện thoại cho tôi?”, Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng.

“Mục Thịnh Uy, tôi gọi điện thoại cho ông chỉ là việc bất đắc dĩ mà thôi”, Sở Vân Lệ nói: “Đã là lúc này rồi, tôi cũng không dài dòng với ông nữa, tôi chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng ông có thể buông tha cho Mục Hàn”.

“Chỉ cần ông có thể buông tha cho Mục Hàn, tôi bảo đảm với ông, mẹ con chúng tôi sau này sẽ tránh xa nhà họ Mục ở thủ đô mấy người, trốn trong xó xỉnh nơi mà mấy người không tìm được, tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu ông!”

Nghe Sở Vân Lệ thỉnh cầu, Mục Thịnh Uy im lặng không đáp.

Sau đó, Mục Thịnh Uy nói: “Sở Vân Lệ, tôi hy vọng bà có thể hiểu, không phải tôi không buông tha cho Mục Hàn, mà trên thực tế thằng con hoang ngạo mạn kiêu căng đó luôn miệng nói muốn đánh đến nhà họ Mục ở thủ đô. Loại người kiêu ngạo xấc xược như vậy, bà cho rằng nhà học Mục ở thủ đô sẽ bỏ qua cho nó sao?”

“Cho dù tôi là gia chủ cũng không có cách nào ngăn cản”.

“Ngay cả ông cũng gọi nó là con hoang ư?”, nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, Sở Vân Lệ không khỏi sững sờ, sau đó bật cười đau khổ: “Tôi tưởng rằng, ông vẫn xem nó là con trai ông, không ngờ hóa ra…”

“Được! Tôi biết rồi! Mục Thịnh Uy, lần này coi như tôi cầu xin ông một lần cuối cùng, chỉ cần ông bỏ qua cho nó, muốn tôi làm gì cũng được, cho dù bảo tôi lại đến cửa nhà họ Mục ở thủ đô quỳ gối ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề!”

“Cái này…”, Mục Thịnh Uy suy nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi có thể bảo đảm với bà, tôi sẽ không động vào Mục Hàn, nhưng những người khác thì khó mà nói được. Dẫu sao, toàn bộ người nhà họ Mục ở thủ đô đều biết Mục Hàn vẫn còn sống, không ít người lo lắng sự tồn tại của Mục Hàn sẽ làm tổn hại đến danh dự gia tộc, họ đang nhìn chằm chằm nó như hổ đói”.

Mục Thịnh Uy hết sức khôn khéo, đá quả bóng cao su ra ngoài.

Bảo đảm ông ta không giết Mục Hàn, nhưng không bảo đảm người khác không giết Mục Hàn.

Cứ như vậy, vừa chặn được miệng của Sở Vân Lệ, vừa có thể âm thầm điều động người khác đi giết Mục Hàn.

“Nói tới nói lui, ông vẫn không chịu buông tha cho Mục Hàn đúng không?”, Sở Vân Lệ sao có thể không hiểu ý nghĩ xấu xa của Mục Thịnh Uy chứ, bà ấy lật bài ngửa luôn: “Mục Thịnh Uy, ông nên biết rằng, tôi nắm giữ bí mật lớn nhất của ông, nếu như ông không bảo đảm an toàn tính mạng của Mục Hàn, tôi sẽ không đếm xỉa đến nữa”.

“Sở Vân Lệ! Bà điên rồi!”

Vừa nghe Sở Vân Lệ nói như vậy, Mục Thịnh Uy nhất thời bị dọa sợ tới mức mặt cắt không ra máu.

Đừng thấy Mục Thịnh Uy là gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô – thế gia hàng đầu Hoa Hạ, hơn nữa sắp chính thức nắm giữ toàn bộ quyền lực mà lầm. Thật ra khi còn trẻ, Mục Thịnh Uy đã từng làm một chuyện tày trời, một khi để gia tộc phát hiện thì vị trí gia chủ của ông ta khó mà giữ được.

Mà Sở Vân Lệ đã chứng kiến toàn bộ quá trình của vụ việc này.

Mục Thịnh Uy ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, lớn tiếng quở mắng: “Sở Vân Lệ, lúc đầu bà đã nói thế nào? Bà nói bà sẽ vì tôi mà giữ kín bí mật này cả đời, vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra. Tại sao, bây giờ bà muốn đổi ý nuốt lời?”

“Lúc ấy ông luôn miệng nói yêu tôi, chẳng lẽ đều là giả dối sao?”

“Mục Thịnh Uy, lúc ấy tôi nói yêu ông là thật”, Sở Vân Lệ nói: “Có điều, bây giờ tôi có người mà tôi yêu hơn rồi, đó chính là con trai tôi. Vốn dĩ tôi định để bí mật này chôn sâu ở trong bụng suốt đời, nhưng bây giờ vì Mục Hàn, tôi không thể không làm như vậy”.

“Mục Thịnh Uy, ông đừng trách tôi, là tôi bị ép buộc”.

“Sở Vân Lệ, bà đừng kích động, mọi việc có thể bàn bạc mà”, Mục Thịnh Uy là thật sự lo sợ Sở Vân Lệ nói bí mật này ra ngoài nên vội vàng nói vậy để bà ấy bình tĩnh lại: “Tôi có thể đồng ý với bà, bảo đảm an toàn tính mạng cho Mục Hàn, để nó tiếp tục sống”.

“Nhưng tôi nghĩ đến một vấn đề, nếu như sau này bà lại dùng bí mật này để uy hiếp tôi thì chẳng phải tôi vô cùng bị động sao?”

“Mục Thịnh Uy, nhân phẩm của tôi mà ông còn không tin sao?”, Sở Vân Lệ nói: “Tôi bảo đảm với ông, chỉ cần ông không làm tổn hại đến Mục Hàn, tôi tuyệt đối sẽ không công bố bí mật của ông”.

“Nhưng cảm giác bị người khác nắm giữ cái chuôi quả thực không thoải mái chút nào”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng nói: “Hơn nữa, người có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật chỉ có thể là người chết”.
Chương 687: Anh không giết tôi nhưng tôi phải giết anh

Bí mật đó vốn là điều kiêng kị lớn nhất của Mục Thịnh Uy.

Nếu đổi lại là người khác biết được bí mật này thì có lẽ bây giờ ngay cả thi thể cũng đã nát vụn rồi.

Mục Thịnh Uy không giết Sở Vân Lệ là bởi lẽ Sở Vân Lệ vẫn luôn yêu Mục Thịnh Uy vô cùng sâu đậm, đối với Mục Thịnh Uy mà nói, Sở Vân Lệ tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật này, dù cho là lúc bà ấy và cả đứa con trong bụng bị nhà họ Mục ở thủ đô truy giết.

Thế nhưng tình hình hiện giờ đã khác rồi.

Có sự tồn tại của Mục Hàn, bất kỳ lúc nào Sở Vân Lệ cũng có thể vì Mục Hàn mà công bố bí mật của Mục Thịnh Uy.

Để đảm bảo không có sơ suất gì, Mục Thịnh Uy chỉ có thể giết chết Sở Vân Lệ mà thôi.

Nghe lời Mục Thịnh Uy nói vậy, cả người Sở Vân Lệ lập tức run bần bật.

Ý của Mục Thịnh Uy đã quá là rõ ràng.

Ông ta muốn bà ấy phải chết!

Từ trước tới nay Sở Vân Lệ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày người đàn ông mà bà ấy vẫn luôn yêu thương sâu sắc lại giết bà ấy chỉ bởi vì bí mật không thể tiết lộ ra của ông ta.

Chỉ là Sở Vân Lệ vừa mới đoàn tụ với Mục Hàn chưa lâu.

Lại tận mắt chứng kiến đám cưới của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, bảo bà ấy vĩnh viễn rời xa bọn họ vào lúc này, trong lòng Sở Vân Lệ thật sự rất không nỡ.

Có điều, để bảo toàn cho tính mạng của Mục Hàn, Sở Vân Lệ vẫn cho rằng cái chết của bản thân là xứng đáng.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì Sở Vân Lệ cũng gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý với ông! Thế nhưng, ông phải hứa với tôi rằng sau này sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến con trai tôi nữa”.

“Đợi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ đích thân tới thủ đô để cho ông tuỳ ý xử lý”.

“Đợi tin của tôi”, mặc dù sự tồn tại của Mục Hàn khiến cho Mục Thịnh Uy như hóc phải xương cá, thế nhưng việc Sở Vân Lệ nắm giữ bí mật, đối với Mục Thịnh Uy mà nói thì tính uy hiếp còn lớn hơn.

Vậy nên Mục Thịnh Uy lập tức đồng ý.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Mục Thịnh Uy, Sở Vân Lệ lập tức đi thẳng tới sơn trang cách tỉnh hai mươi kilomet.

Lúc này.

Mấy nghìn cường giả hàng đầu của nhà họ Mục ở thủ đô đang vây xung quanh Mục Hàn.

Trên người kẻ nào cũng toát ra sát khí vô cùng mãnh liệt.

Mục Sảng tin rằng chỉ cần mình ra lệnh một tiếng thì Mục Hàn sẽ thịt nát xương tan ngay lập tức.

Vốn dĩ Mục Sảng còn cho rằng Mục Hàn sẽ sợ hãi.

Thế nhưng Mục Sảng không ngờ được rằng Mục Hàn lại vô cùng bình tĩnh, mặt không đổi sắc, thậm chí còn lộ ra một nụ cười giống như đang châm biếm: “Vốn dĩ hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi không hề muốn nhìn thấy máu vào một ngày như thế này, tiếc rằng có người cứ hăm doạ đủ kiểu, cảm thấy chán sống quá rồi hay sao?”

“Nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần, để cho mấy người nếm mùi vị của máu!”

“Ha ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói như vậy, Mục Sảng lại bật cười điên cuồng, nói: “Mục Hàn ơi Mục Hàn, cái tính kiêu căng ngạo mạn này của mày đúng là chẳng thay đổi chút nào nhỉ!”

“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn dám ngông cuồng lớn giọng đến thế!”

“Nói mày là ếch ngồi đáy giếng, hiểu biết nông cạn cũng chẳng sai tí nào!”

“Đừng để đến lúc chết vẫn không hiểu lý do tại sao!”

Đám vệ sĩ bên cạnh Mục Sảng cũng cười ha hả theo hắn.

“Đúng rồi”, Mục Sảng lại nói: “Sáng nay không phải tao đã tặng cho mày ba món quà lớn đó sao? Lúc mày đến đây có đem theo không?”

“Nếu như không mang theo thì chỉ có thể quăng xác nơi đồng không mông quạnh thôi!”

“Dù gì thì tao cũng chỉ chuẩn bị hũ đựng tro cốt, vòng hoa và linh vị một lần mà thôi!”

“Hũ đựng tro cốt, vòng hoa và linh vị anh vẫn nên giữ lại mà tự dùng đi, bảo đám đàn em của anh lát nữa sau khi anh chết thì đến chỗ tôi mà lấy về”.



Mục Hàn nói: “Mục Sảng, anh sẽ phải hối hận vì hôm nay đã tới đám cưới của tôi, lại còn khiêu khích tôi như vậy, bởi vì anh không gánh nổi hậu quả khi làm như thế đâu”.

Mục Hàn đã quyết định rồi, hôm nay Mục Sảng nhất định phải chết.

“Mục Hàn, trong não mày nhét toàn là bã đậu đấy à? Lẽ nào mày vẫn chưa thấy rõ tình thế trước mắt hay sao?”, Mục Sảng giơ tay lên, gằn giọng nói: “Nếu như mày đã muốn chết như vậy thì tao sẽ cho mày được toại nguyện!”

Lúc Mục Sảng chuẩn bị hạ lệnh thì chuông điện thoại chợt vang lên.

Vừa nhìn màn hình, vẻ mặt Mục Sảng lập tức trở nên nghiêm trọng.

Hắn ấn nút nhận cuộc gọi.

“Bố!”, sau khi Mục Sảng nghe lời dặn dò của Mục Thịnh Uy thì tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Cứ thế bỏ qua cho Mục Hàn sao? Nhưng mà… con biết rồi, bố!”

Sau khi Mục Sảng cúp máy.

Cánh tay đang giơ lên giữa chừng dần dần hạ xuống.

“Cậu chủ Sảng, sao vậy?”, Mục Nam Thiên nói với vẻ không hiểu: “Chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng thôi thì mấy nghìn cường giả hàng đầu sẽ giết chết thằng con hoang này chỉ trong nháy mắt”.

“Không cần nữa”, Mục Sảng xua tay, nói: “Thả cậu ta đi”.

“Hả?”, Mục Nam Thiên vô cùng kinh ngạc, nói: “Cậu chủ Sảng, cứ bỏ qua như vậy sao?”

Dù gì đạn cũng đã lên nòng, bỏ qua như vậy quả thực quá đáng tiếc.

Để tạo ra cơ hội để giết chết Mục Hàn như thế này, Mục Sảng cũng hao tổn không ít tâm tư.

“Không sai, thả cậu ta đi”, dù cho Mục Sảng vô cùng ngạo mạn nhưng vẫn chưa tự cao tự đại đến mức dám làm trái lại mệnh lệnh của Mục Thịnh Uy: “Mục Hàn, mày đúng là may mắn, thế mà cũng có thể thoát chết được!”

“Bỏ đi, tao không giết mày nữa, còn tên phản bội Mục Đường kia thì mày cũng dẫn theo luôn đi”.

Lúc này Mục Sảng thật sự đang rất nhẫn nhịn.

Cục diện trừ khử Mục Hàn tốt như vậy mà lại lãng phí mất rồi.

Mục Sảng thật sự không hiểu được tại sao Mục Thịnh Uy lại ra một mệnh lệnh như thế vào đúng lúc này.

Hơn nữa còn không cho Mục Sảng bất cứ lý do gì.

Dù Mục Sảng rất không cam tâm nhưng hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của Mục Thịnh Uy.

“Mày còn ngây ra đấy làm gì?”, nhìn thấy Mục Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, không hề có ý định rời đi, Mục Sảng không khỏi ngẩn người: “Mày bị sự thay đổi bất ngờ của tao làm cho vui đến thất thần rồi sao?”

“Anh nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn lại cười khẩy, khoé miệng khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ mặt thú vị: “Anh bỏ qua cho tôi rồi, nhưng tôi vẫn chưa nói sẽ bỏ qua cho anh mà!”

Đối với Mục Hàn mà nói, hành vi của Mục Sảng thật sự quá đỗi nực cười.

Anh ta quyết định không giết mình nữa là xong việc rồi sao?

E rằng hoàn toàn vẫn chưa hiểu rõ tình hình trước mắt.

“Mục Hàn, mày đang có ý gì?”, Mục Sảng cũng ngẩn ra: “Tao đã tha cho mày rồi, vậy mà mày vẫn còn muốn khiêu khích tao sao?”

“Quả nhiên, đám bần hèn vẫn chỉ là đám bần hèn, sự ngu dốt toát ra từ tận trong xương cốt”.

“Có điều, nếu như mày đã không đi…”, mắt Mục Sảng liền sáng bừng lên, cười híp mắt nói với đám đàn em ở hai bên: “Mấy người đều nhìn thấy cả rồi chứ? Vốn dĩ tôi đã nghe theo mệnh lệnh của bố, đồng ý tha cho cậu ta đi rồi, thế nhưng cậu ta lại không chịu đi, cứ muốn khiêu khích tôi cho bằng được”.

“Nếu như tôi giết chết đứa con hoang kia trong tình cảnh này thì không tính là làm trái với mệnh lệnh của bố đâu nhỉ?”

“Không tính, đương nhiên là không tính”, Mục Nam Thiên lập tức nịnh hót: “Cậu chủ Sảng, đây chỉ là hành vi tự vệ mà thôi!”

“Cậu giết chết Mục Hàn trong tình cảnh như vậy, gia chủ tuyệt đối sẽ không trách mắng cậu!”

“Được!”, Mục Sảng gật đầu, nói: “Hôm nay tôi nhất định phải giết chết Mục Hàn!”

Mục Sảng gào mồm lên: “Cùng xông lên bắt lấy cậu ta cho tôi!”

Mấy nghìn cường giả hàng đầu đồng loạt lôi vũ khí ra.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Điện chủ ở rể convert
  • Dương Quang Tạc Liệt
Thập Điện Chiến Tôn!
  • Ma Mị Hồng Trần
Tru Thần Điện
  • Vương Giác
Trấn Bắc Thần Điện

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom