• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đệ Nhất Thần Y (1 Viewer)

  • Chương 34-37

Chương 33: Khinh thường

"Ha ha ha...”

Tiếng cười vang dội.

An Hữu Tây hừ một tiếng, không hề khách khí, cánh tay trông có vẻ nhỏ nhắn đấm thẳng lên ngực anh Lâm.

Anh Lâm không quan tâm, để kệ cô ấy tấn công.

Nhưng khi nắm đấm bé nhỏ kia đánh lên ngực hắn, sắc mặt anh Lâm thay đổi.

Hắn ôm ngực, trợn tròn mắt, lùi về sau hai bước, ngã xuống đất không ngừng lăn lộn.

"Đau đau đau... đau chết tôi mất! Đau quá! Mau gọi xe cấp cứu cho tôi!"

"Á?"

Tên đứng sau sững sờ.

"Xảo kình?"

Tần Long sững sờ.

Không ngờ cô gái này lại là con nhà võ đó?

Nhìn thấy tên đô con ngã xuống đất, sắc mặt Hồ Á Luân thay đổi.

"Con nhãi!"

Mấy tên của võ quán tức giận vô cùng, chúng lập tức tiến lên, nhưng Hồ Á Luân vội vàng ngăn chúng lại, ghé bên tai chúng nói mấy câu.

Sắc mặt chúng thay đổi, nhìn An Hữu Tây bằng ánh mắt kỳ lạ, cuối cùng đỡ anh Lâm đang lăn lộn dưới đất dậy, trợn mắt nhìn hai người, chẳng dám nói mấy lời hung hăng, chỉ đành lủi đi.

Chạy rồi sao? Tần Long cảm thấy bất ngờ.

"Hình như chúng rất sợ cô?"

Tần Long cười nói.

An Hữu Tây không nói gì, quay người nhìn Tần Long: "Ban nãy anh đánh Thái Cực Quyền à?"

"Coi là vậy đi!", Tần Long tùy tiện mỉm cười đáp: "Bạn học này, cảm ơn cô nhé".

Mặc dù dù cho cô ấy có xuất hiện không anh vẫn xử lý được.

An Hữu Tây rất bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng, khi nhìn Tần Long, đôi môi anh đào khẽ mở: "Vậy thì, anh có thể đánh một lần bài Thái Cực Quyền ban nãy cho tôi xem không?"

"Cô muốn học hả?"

"Không, tôi chỉ... không có gì", ánh mắt An Hữu Tây lóe lên sự nghi ngờ, nhưng nó nhanh chóng biến mất.

Thực ra ban nãy, khi cô ấy nhìn thấy Tần Long tung quyền, cô ấy bất ngờ nhìn thấy từng nhành hoa ngọn cỏ xung quanh anh dao động theo tiết tấu, giống như có dòng khí đi qua.

Khí kình?

Không thể nào! Sư phụ từng nói, võ giả dùng được khí kình có thể chỉ cần dùng một ngón tay để phá đá, chỉ một cánh tay có thể tạo ra lực nghìn cân. Anh chàng này ít tuổi, trông khá non nớt, mặc dù biết mấy chiêu, nhưng còn kém xa võ giả khí kình.

Chắc là mình nhìn nhầm rồi.

An Hữu Tây thầm nghĩ.

"Nếu muốn xem thì để lần sau đi, bây giờ tôi hơi bận", Tần Long nhìn sắc trời rồi nói.

"Vậy không bằng như này, thứ hai anh đến võ quán Xương Nam, đến đó đánh một bài quyền mà anh học được cho tôi xem, sau khi đánh xong, anh và tôi coi như không nợ gì nhau nữa, anh thấy thế nào?", An Hữu Tây suy nghĩ một lúc liền nói.

"Được".

"Tạm biệt".

An Hữu Tây bình tĩnh nói, sau đó quay người chống gậy từ từ rời khỏi đây.

Cô gái xinh đẹp, chỉ tiếc là mắt và chân có tật.

Tần Long lắc đầu quay người rời đi.

Khi đến nhà họ Diệp, Diệp Hổ đích thân đứng đón ở cổng, không chỉ ông ấy mà còn có cả vợ Diệp Hổ, mẹ Diệp Viên Viên - Trương Linh Linh đứng đón, vẻ ngoài của bà ấy có vài nét tương tự với Diệp Viên Viên, tao nhã, hào hoa, không hề mang dấu vết của tuổi già, chắc lúc trẻ cũng là một mỹ nhân.

Hai người chuẩn bị xong thức ăn để chiêu đãi Tần Long.

Tần Long cũng không khách khí, thoải mái ăn một bữa thỏa thích mới thong rong lên lầu.

"Tần Long, cậu đến rồi".

Diệp Viên Viên ngồi trên giường, gò má ửng đỏ.

"Ừm, bạn học Diệp, chúng ta bắt đầu chữa trị thôi, mong cậu phối hợp với tôi", Tần Long mỉm cười nói.

"Được rồi, cậu nói thế nào thì như thế", Diệp Viên Viên cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, gò má đỏ bừng xinh đẹp.

Tần Long sững sờ, cảm giác lời này hơi là lạ, Diệp Viên Viên cũng phản ứng lại, gò má vốn đỏ bừng giờ càng đỏ hơn, nóng như lửa đốt.

Tần Long lắc đầu, lấy bọc kim châm trên eo xuống.

Diệp Viên Viên thấy vậy lập tức cởi đồ ra.

"Không cần cởi đồ, cậu nhấc chân lên là được".

Tần Long vừa khử trùng cho kim châm, vừa nói.

"Nhấc chân?"

Diệp Viên Viên sững sờ, nhưng vẫn làm theo.

"Người ta nói mười ngón tay nối liền tim, ngón chân cũng vậy".

Tần Long cầm ngón chân trắng nõn như ngọc hoàn hảo của Diệp Viên Viên, vừa châm cứu vừa nói.

Diệp Viên Viên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Long, hơi xuất thần, kim châm cắm trên huyệt vị, nhưng không có cảm giác gì.

Cứ như vậy kéo dài khoảng một tiếng, Tần Long bắt đầu thu kim.

“Cậu mắc bệnh này từ nhỏ, tích lũy nhiều năm, bệnh thành tật, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa", Tần Long nói.

"Không sao, bạn học Tần Long đã cố gắng lắm rồi, cảm ơn cậu", Diệp Viên Viên mỉm cười nói.

"Vậy thì tốt, cậu nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi trước".

"Tôi tiễn cậu".

Diệp Viên Viên kiên quyết nói, vội vàng đi đôi dép lông, sau đó theo Tần Long xuống tầng.

Nhưng lúc này có hai vị khách không mời mà đến xông vào nhà họ Diệp.

"Chú Diệp, cháu đưa một đại sư châm cứu đến này, lần này bệnh của Viên Viên được chữa rồi", một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest phẳng phiu bước vào, hét lớn, giọng nói vang khắp nhà họ Diệp.
Chương 34: Thần y?

Diệp Hổ nhíu mày, nhưng lông mày cũng nhanh chóng dãn ra, vẻ khó chịu trong mắt nhanh chóng bị che đậy hoàn hảo, ông ấy vội vàng chạy ra đón, tươi cười nói: "Hóa ra là Tử Hào đến à, mau ngồi xuống uống tách trà".

Vương Tử Hào là con trai của chủ tịch tập đoàn Tam Bảo, cũng là cháu của Vương Kim Long trùm bang Kim Long, ở Thịnh Hoa này hắn có địa vị ngút trời, có thể nói hắn là một trong những cậu ấm có quyền nhất Thịnh Hoa. Thực lực của tập đoàn Tam Bảo không phải thứ Diệp Hổ của thể sánh bằng, sản nghiệp dưới trướng bao trùm gần nửa thành phố Thịnh Hoa, có vô số công ty đã lên sàn chứng khoán. Vương Tử Hào là đứa con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Tam Bảo, Vương Tam Bảo vô cùng yêu thương đứa con trai này, mà Vương Tử Hào luôn thích Diệp Viên Viên, nhiều năm nay, nếu không vì Vương Tử Hào bảo tập đoàn Tam Bảo không tham gia vào cuộc chiến giữa bang Kim Long và tập đoàn Thịnh Hổ, e rằng Diệp Hổ khó có thể đối đầu với Vương Kim Long, vậy nên Vương Kim Long và Vương Tam Bảo đã nhiều năm không qua lại rồi.

Vậy nên Diệp Hổ không thể chọc vào tên này được.

"Chú Diệp khách khí quá, lúc trước chú từng nói rồi, ai có thể chữa khỏi bệnh cho Viên Viên, người đó có thể cưới Viên Viên, bây giờ cháu đưa người đến rồi, xin chú Diệp hãy đưa Viên Viên ra", Vương Tử Hào cười híp mắt nói, hắn sắp không đợi nổi rồi. Ánh mắt của hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng nhìn về chân cầu thang.

Chỉ thấy Diệp Viên Viên và Tần Long đi xuống, Tần Long đang nói gì đó, Diệp Viên Viên đi sau như cô vợ nhỏ, gật đầu như gà mổ thóc.

Trong giây lát, mặt Vương Tử Hào biến sắc.

Diệp Viên Viên nhìn thấy người đến, khuôn mặt xinh đẹp chợt nhíu lại.

Diệp Hổ dẫu sao cũng là lão hồ ly lăn lộn nhiều năm, gặp phải chuyện này cũng chẳng hề hoảng loạn, lập tức mỉm cười nói: "Tử Hào à, chú biết cháu có lòng, cháu ngồi xuống uống trà trước đã, đợi chú tiễn bạn học của Viên Viên về, sau đó sẽ giải thích với cháu sau".

"Ồ? Cậu ta là bạn học của Viên Viên à?", vẻ cảnh giác trong mắt Vương Tử Hào không giảm, giọng điệu lạnh lùng, nhìn Tần Long: "Vậy tại sao bọn họ lại đi xuống?"

Vương Tử Hào theo đuổi Diệp Viên Viên gần ba năm, ba năm nay, Diệp Viên Viên nói với hắn không quá hai mươi câu, Diệp Hổ dù cảm kích Vương Tử Hào, nhưng cảm kích cũng chỉ là cảm kích, lần nào cũng chỉ qua loa lấy lệ. Hắn đến nhà họ Diệp nhiều như vậy cũng chưa từng được lên tầng hai.

Chẳng nhẽ trong lòng người nhà họ Diệp, hắn còn không bằng bạn học của Diệp Viên Viên sao?

Vương Tử Hào cuộn tròn nắm đấm, ánh mắt ngày càng lạnh hơn.

Hỏng chuyện rồi.

Diệp Hổ cảm thấy không ổn, đang định giải thích, ông lão để râu trắng đứng sau lưng Vương Tử Hào chợt lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn lên eo Tần Long, kinh ngạc hỏi: "Túi kim châm? Cậu Vương, chẳng nhẽ cậu nhóc này đến chữa bệnh cho cô Diệp sao?"

"Ồ?", Vương Tử Hào híp mắt, cười nói: "Chú Diệp, là vậy sao?"

"Chuyện này..", Diệp Hổ á khẩu, trong nháy mắt cảm thấy bất lực: "Đúng vậy... bạn học Tần từng học y, cảm thấy có hứng thú với bệnh tình của Viên Viên, vậy nên chú liền cho cậu ấy thử xem sao, Tử Hào, cháu đừng trách chú, Viên Viên là con gái chú, để chữa căn bệnh kéo dài mười mấy năm này, chú ăn không ngon, ngủ không yên, bây giờ có người biết chút ít về căn bệnh này, chú đương nhiên phải thử xem sao".

"Bố, bố đang nói gì vậy", Diệp Viên Viên hơi nổi giận.

Tần Long còn đang ở đây, sao ông ấy lại nói như vậy.

Diệp Hổ hoàn hồn, nhận ra mình lỡ lời, vội vàng hua tay với Tần Long: "Bạn học Tần Long, tôi cũng không có ý này, mong cậu không trách".

“Không sao".

Tần Long bình tĩnh lắc đầu, cũng chẳng muốn ở lại đây nữa, nếu như không vì mấy điều kiện kia anh cũng không đến đây đâu.

Nói xong anh liền quay người rời đi.

"Dừng lại!"

Lúc này Vương Tử Hào lạnh lùng nói.

"Anh muốn tôi dừng lại?"

Tần Long nhíu mày nhìn Vương Tử Hào.

"Không sai".

Vương Tử Hào đi đến trước mặt Tần Long, nhìn anh một lượt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Từ hôm nay, cậu không cần đến đây nữa, biết chưa?"

"Anh bảo tôi không đến thì tôi không đến chắc? Anh là cái quái gì chứ?", Tần Long nhìn hắn, không hề hoảng loạn nói.

Là cái quái gì?

Vương Tử Hào sững sờ.

Bao năm rồi không có ai dám nói vậy với hắn?

Diệp Viên Viên sững sờ.

Ông lão đứng bên cũng sững sờ.

Diệp Hổ, Trương Linh Linh cũng sững sờ.

Vương Tử Hào hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên lửa giận và sự lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: "Cậu tên gì?"

"Tần Long!"

"Tần Long đúng không? Tốt lắm!"
Chương 35: Chọn ai?

Vương Tử Hào gật đầu, nhìn Diệp Hổ, trong mắt không còn dáng vẻ khách khí như trước nữa, giọng điệu thâm trầm: "Chú Diệp, người đứng sau lưng cháu chính là ông Khương người đứng đầu giới Đông y nổi tiếng trong tỉnh, ông ấy nghiên cứu Đông y đã hơn sáu mươi năm, từng chữa trị không biết bao nhiêu căn bệnh hiểm nghèo mà vô số bác sĩ phải bó tay! Cháu kể qua bệnh của Viên Viên cho ông ấy nghe, ông Khương cảm thấy có thể chữa khỏi cho Viên viên, mặc dù không quá chắc chắn, nhưng vẫn hơn lên lang băm vớ vẩn nào đó! Chú Diệp, chú tự chọn, một là cậu ta không bao giờ được đặt chân vào đây nữa, hai là cháu đưa ông Khương rời đi!"

"Cái gì... thần y Khương?"

Diệp Hổ kinh ngạc vô cùng, lập tức rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ông ấy không ngờ Vương Tử Hào có thể đưa được người này đến.

"Bố, bố do dự cái gì? Tần Long nói rồi, cậu ấy chắc chắn trăm phần trăm có thể chữa khỏi bệnh cho con", Diệp Viên Viên vội vàng nói.

Vừa dứt lời, ông lão đứng sau lưng Vương Tử Hào chợt khịt mũi mỉm cười khinh thường.

Lão không nói gì mà đi về phía Diệp Viên Viên, duỗi bàn tay khô gầy ra: "Cô Diệp, nếu như không ngại có thể để lão phu bắt mạch được không?"

Diệp Viên Viên chần chừ một lúc, nhìn bố mình.

Diệp Hổ lặng lẽ gật đầu.

Diệp Viên Viên duỗi cánh tay trắng ngần ra.

Ông lão lấy ra một mảnh vải trắng, đắp lên cổ tay Diệp Viên Viên, duỗi tay ra ấn lên mạch, nhắm mắt lại một lúc, không bao lâu sau, ánh mắt chợt bối rối, ông ta mở mắt suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhắm mắt lại rồi mới thả tay ra.

"Ông Khương, tình hình của con gái tôi như thế nào?", Diệp Hổ bất giác hỏi lại.

Nhưng vừa dứt lời, ông ấy lập tức cảm thấy không ổn, ông ấy lại nhìn Tần Long đứng bên, Tần Long chỉ nhìn cửa lớn, dường như không nghe thấy, còn sắc mặt Diệp Viên Viên vẫn vô cùng khó coi.

Có vẻ như Diệp Hổ thiên về ông Khương rồi.

Ông Khương vuốt chòm râu dê, nhíu mày, lắc đầu nói: "Tình hình của cô ấy rất phức tạp, nếu như muốn chữa khỏi không thể dùng Tây y, chỉ có thể dựa vào Đông y, mà hy vọng cũng rất nhỏ nhoi, e rằng chỉ có một hai phần cơ hội chữa khỏi, muốn chữa khỏi cũng mất đến ba đến năm năm!"

"Hả?"

Sắc mặt Diệp Hổ thay đổi.

Cơ thể Trương Linh Linh run rẩy, bà ấy đã không thể đứng vững nổi nữa.

"Bố, mẹ, không sao, ông ta không nắm chắc, Tần Long nắm chắc là được! Con để Tần Long chữa là được", Diệp Viên Viên vội vàng nói.

“Cô bé, cô biết cô đang nói gì không? Cô đang lấy tính mạng mình ra đùa đó!", ông Khương nổi giận, chòm râu dễ run lên, mặt đầy lửa giận: "Tôi xin nói thẳng, cả nước ta chẳng mấy ai có thể chữa khỏi bệnh của cô đâu, cho dù là bác sĩ Đông y nổi tiếng mấy chục năm cũng không chữa được, trừ khi có được phương thuốc trong tay tôi! Bệnh của cô là bệnh nan y! Tôi học y nửa đời người, chỉ dám nói nắm chắc một hai phần, cô lại tin một thằng nhãi bảo nắm chắc trăm phần trăm á? Cho dù là thần y ngày nay cũng không có bản lĩnh này! Nếu cậu ta thực sự có thể chữa được, chẳng phải tôi phí công nghiên cứu cả đời sao?"

Ông Khương tức đến mức giậm chân.

Vương Tử Hào mỉm cười nhìn Diệp Hổ, vẻ mặt bình thản ung dung: "Chú Diệp, chắc chú cũng từng nghe qua danh tiếng của ông Khương rồi nhỉ, cũng hiểu ngày thường ông Khương sẽ không tùy tiện ra tay, lần này nếu không vì nhà cháu, chú Diệp cho rằng có thể nhìn thấy ông Khương đứng đây sao?"

Diệp Hổ nghe xong, đầu đầy mồ hôi, vội vàng nói: "Tử Hào, chú chẳng nhẽ không hiểu ý của cháu sao? Ông Khương có thể đến đây, Diệp Hổ được nhiên cảm thấy rất vinh hạnh, chỉ là... chỉ là..."

"Nếu như ông Diệp không tin lão phu, lão phu liền đi, nhưng lão phu nhắc ông Diệp một câu, trên thế giới này không có thuốc hối hận đâu! Ông là người có máu mặt, chẳng nhẽ không có năng lực phán đoán sao? Một cậu nhóc bằng tuổi cháu lão phu dám nói ra lời không biết xấu hổ như vậy! Không biết tại sao ông lại tin cậu ta đến thế!"

Ông Khương liên tục lắc đầu, ra vẻ định rời đi.

Vương Tử Hào cũng không ngăn cản, hắn có thể nhìn ra được Diệp Hổ sốt ruột rồi, Trương Linh Linh đứng bên không ngừng lắc Diệp Hổ, muốn ông ấy đưa ra quyết định.

Thực ra Diệp Hổ không quá tin Tần Long.

Chỉ là bệnh tình Diệp Viên Viên nhiều năm như vậy vẫn không tìm được nguyên nhân, cho đến khi Tần Long mang đến chút hy vọng, ông ấy như người chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng. Trong tình huống hết cách chỉ có thể chọn cách tin Tần Long.

Mặc dù biểu hiện của Tần Long khiến ông ấy bất ngờ, nhưng nói thật, trong lòng Diệp Hổ vẫn có chút vướng mắc.

Một căn bệnh ngay cả chuyên gia y học quốc tế đạt được nhiều thành tựu cũng không dám chắc chắn, tại sao trước mặt một cậu nhóc trẻ tuổi lại trở thành bệnh vặt không đáng nói?

Diệp Hổ nói mình tin là lừa người ta thôi!

Cho dù lúc trước Tần Long từng cứu Diệp Viên Viên mấy lần, nhưng như Diệp Hổ thấy cũng là do may mắn thôi, ông ấy lăn lộn ở thành phố Thịnh Hoa nhiều năm, từng nhìn thấy nhiều chuyện kỳ lạ rồi, chỉ là chưa từng nghe thấy có người thần kỳ như vậy.

Một bên là đại sư danh tiếng nổi khắp tỉnh, một bên là một anh chàng không có tiếng tăm, cũng dễ đoán được quyết định của Diệp Hổ.

"Ông Khương! Khương đại sư! xin dừng bước!"

Dưới sự thúc dục của Trương Linh Linh, Diệp Hổ vội vàng kéo tay ông Khương lại.

Mà việc ông ấy mở lời lập tức khiếp Diệp Viên Viên thất vọng tột cùng, cũng khiến Tần Long phải nhíu mày...
Chương 36: Phương pháp bắt mạch Huyền Vũ

Diệp Hổ giữ ông Khương lại, ngụ ý đã rõ ràng.

"Ông Diệp, ông làm vậy làm gì? Chút tài mọn của lão phu chẳng là gì cả, y thuật còn kém, khó đạt được yêu cầu của ông, nên không ở đây tự làm mình mất mặt nữa! Nếu muốn chữa bệnh cho cô ấy, mong ông mời vị thần y nhỏ tuổi bên kia!", ông Khương bị Diệp Hổ kéo tay vẫn cương quyết muốn đi.

"Đừng đừng đừng! Thần y Khương! Tôi chẳng qua chỉ là cuống quá làm liều! Lúc trước đã mạo phạm ông, xin ông thứ lỗi! Thứ lỗi cho tôi!", Diệp Hổ vội vàng nói

"Đúng vậy, thần y Khương, con gái chúng tôi mắc bệnh kỳ lạ, chúng tôi làm vậy chẳng phải vì hết cách sao? Nếu sớm biết ông có cách, chúng tôi cũng không...", Trương Linh Linh nhìn vẻ mặt vô cảm của Tần Long, nói nhỏ: "Cũng không tìm đến bạn của Viên Viên".

Nói thật bây giờ bà ấy vẫn cảm thấy chuyện này rất hoang đường.

"Bố! Mẹ! Hai người..."

Diệp Viên Viên cảm thấy cả người mình sắp nổ tung, lúc trước hai người vô cùng nghe lời Tần Long, bây giờ lại hạ thấp anh như vậy!

Đây là gì? Rõ ràng là vong ân bội nghĩa!

Tần Long cũng được coi là từng lĩnh giáo cách làm người của Diệp Hổ, không hổ là thương nhân thành công, lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Nghe thấy lời Diệp Hổ và Trương Linh Linh, ông Khương cũng hài lòng, ông ta khẽ gật đầu, liếc nhìn Tần Long, lạnh lùng nói: "Cũng được, lương y như từ mẫu, nếu hai vị đã nói như vậy, lão phu liền ở lại chữa trị cho cô ấy, chẳng qua là... nếu lão phu ở lại, cậu nhóc này... nên làm gì?"

"Chuyện này..."

Diệp Hổ do dự không quyết.

"Bố! Bố không tin Tần Long sao? Lúc trước bố đã đồng ý, chẳng nhẽ bố định nuốt lời sao?", Diệp Viên Viên khóc, đứng chặn trước mặt ông ấy.

"Viên Viên, con phải hiểu nỗi khổ tâm của bố, bố không thể lấy tính mạng con ra để đùa được", Diệp Hổ bất lực nói.

"Vậy dùng phương pháp chữa trị chỉ có một hai phần chắc chắn để chữa cho Diệp Viên Viên không phải cũng là lấy tính mạng cô ấy ra để đùa sao?"

Tần Long vẫn luôn im lặng chợt mở miệng, giọng nói lạnh như băng, không hề có cảm xúc.

Diệp Hổ sững sờ, khổ sở nói: "Tần Long, thực sự xin lỗi, chuyện này đều là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu, lúc trước vì bệnh của Viên Viên không ai chữa được nên tôi mới muốn cậu thử, nhưng bây giờ đại sư Đông y đã xuất hiện, tôi... tôi cũng hết cách... xin lỗi".

Nói xong ông ấy liền cúi gập người.

"Diệp Hổ, lời xin lỗi của chú thật rẻ tiền".

Tần Long lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ: "Cũng được, nếu chú đã không tin tưởng y thuật của tôi, tôi sẽ đi, có điều Diệp Hổ, chú nhớ kỹ lúc trước khi tôi đồng ý chữa bệnh cho Diệp Viên Viên, tôi từng nói gì với chú, nếu như trong quá trình trị liệu có bất kỳ ai nghi ngờ phương pháp chữa bệnh và y thuật của tôi, tôi sẽ lập tức dừng việc chữa trị, hơn nữa sẽ không bao giờ chữa bệnh cho cô ấy nữa, sự sống chết của Diệp Viên Viên đều do chú phụ trách, cô ấy sống cũng được, chết cũng được, chữa khỏi cũng được, chữa không khỏi cũng không sao, đều không liên quan đến tôi! Tất cả hậu quả, đều do mình chú gánh vác!"

Nói xong, Tần Long bước nhanh ra ngoài cửa.

Trương Linh Linh nhíu mày.

Diệp Hổ sững sờ.

Vương Tử Hào cười khẩy không ngừng.

Còn Diệp Viên Viên lao ra ngoài, kéo lấy cánh tay Tần Long.

"Viên Viên!", Vương Tử Hào khó chịu nói nhỏ.

Nhưng Diệp Viên Viên vẫn chẳng hề quan tâm, cô cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Tần Long, xin lỗi, xin lỗi... cậu đừng đi, đừng đi mà... hãy cứu tôi..."

Thiếu nữ rơi lệ nhưng trông vẫn thật xinh đẹp.

"Viên Viên, chuyện này không phải lỗi của cậu, tôi có thể hiểu được suy nghĩ của bố cậu, nhưng làm người nói lời phải giữ lấy lời, điểm này e rằng tôi không thể tha thứ được", Tần Long lắc đầu.

"Tha thứ! Một thằng nhãi như cậu thì tha thứ cái gì?", thần y Khương cười khẩy.

"Cậu thực sự nghĩ mình là thần y sao? Buồn cười ghê", Vương Tử Hào cười ha ha nói.

"Thần y?", Tần Long lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tôi không biết mình có được tính là thần y không, nhưng đúng là trước kia từng có người gọi tôi như vậy?"

"Hừ! Chém gió tiếp đi", Vương Tử Hào không tin.

Tần Long cũng chẳng muốn giải thích với hắn làm gì, anh liếc mắt nhìn ông Khương, bình tĩnh nơi: "Ông Khương, ông chỉ có một hai phần chắc chắn thành công, như vậy tỉ lệ ông không cứu được Diệp Viên Viên vẫn rất cao, tôi thực sự chẳng ôm hy vọng gì, dù sao ngay cả phương pháp bắt mạch Huyền Vũ ông cũng dùng ẩu như vậy, tôi khuyên ông, nếu như không chữa khỏi được cho Viên Viên, thì hãy châm cứu lên Bắc Đấu Thất Huyệt trên chân cô ấy, ít nhất cô ấy còn có thể sống thêm mười ngày nửa tháng, cũng không đến mức chết ngay lập tức".

Nói xong Tần Long liền rời đi.

"Cậu nói vớ vẩn cái gì vậy? Láo toét!", Vương Tử Hào mắng chửi.

"Tần Long, tôi biết bây giờ cậu đang khó chịu, nhưng mong cậu đừng nói như vậy, cũng đừng chất vấn y thuật của thần y Khương", Diệp Hổ không kìm được nói.

Nếu như lúc trước ông ấy còn có chút hổ thẹn, thì bây giờ trong lòng ấy đã hoàn toàn khó chịu với Tần Long rồi.

Đi thì đi đi, còn nói thế làm gì? Thực sự giả bộ làm thần y sao?

Tuy nhiên thần y Khương lại sững sờ, dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Tần Long.

Cả người dường như hóa đá....
Chương 37: Người ấy là sư tổ của con

Một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy nói: "Cậu... sao cậu biết ban nãy tôi dùng "Huyền Vũ Hiệu Mạch Pháp"?

"Bởi vì thứ này do tôi tạo ra", Tần Long mở cửa, nghiêng đầu nói: "Quay về nói với Tiểu Huyền Tử, tôi rất thất vọng với Cổ Y Tông của mấy người!"

Nói xong, anh liền đóng cửa lại.

Ngay giây phút ấy, thần y Khương như bị sét đánh, cả người cứng đờ đứng đó...

"Thần y Khương, ông sao vậy?", Diệp Hổ thấy ông Khương như mất hồn mất vía, không kìm được hỏi.

Tuy nhiên thần y Khương vẫn không đáp, cứ đờ đẫn đứng đó, miệng lẩm bẩm gì đó.

"Tiểu Huyền Tử? Tông chủ chẳng phải tên là Huyền Diệp Hoa sao? Ai dám to gan gọi tông chủ như vậy chứ? Cậu ta rốt cuộc là ai?"

"Hơn nữa... cậu trai trẻ kia sao có thể biết được Huyền Vũ Hiệu Mạch Phách? Đây chẳng phải bí mật bất truyền của Cổ Y Tông của chúng ta sao?"

Thần y Khương cứ như mất hồn, cho dù người khác có gọi thế nào, ông ta vẫn chẳng quan tâm, một lúc sau, ông ta lấy ra một chiếc điện thoại cũ, mở danh bạ điện thoại, cẩn thận tìm một dãy số.

"Ông Khương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chắc không phải vì lời của thằng nhãi đó mà ông sợ đâu nhỉ?”

Vương Tử Hào đi đến trước mặt ông Khương, nhíu mày hỏi.

"Chắc do tôi nhìn nhầm, cậu nhóc đó không phải người thường", ông Khương cảm thấy bất an.

Vương Tử Hào giật mình.

Mặt Diệp Hổ và Trương Linh Linh cũng biến sắc.

"Không phải người bình thường? Nghĩa là sao?", Vương Tử Hào nói nhỏ.

"Ban nãy khi tôi mới bắt mạch cho cô Diệp, tôi đã dùng phương pháp bắt mạch Huyền Vũ của sư phụ tôi, phương pháp này có thể thông qua mạch đập để nghe rõ xem bên trong cơ thể có vấn đề gì không, nếu như không dùng cách này, tôi cũng không thể dễ dàng chẩn đoán bệnh tình của cô ấy", ông Khương hít sâu một hơi.

"Như vậy nói lên điều gì?", Diệp Hổ vội vàng nói.

"Phương pháp này là phương pháp bất truyền của Cổ Y Tông chúng tôi, cũng có nghĩa là không phải người trong Cổ Y Tông chắc chắn không biết phương pháp bắt mạch này!", ông Khương trầm giọng nói.

Mọi người vừa nghe thấy vậy liền vô cùng kinh ngạc.

"Chẳng nhẽ tên này là người của Cổ Y Tông sao?", Vương Tử Hào nhíu mày nói.

"Không biết, lão phu chưa từng nhìn thấy cậu ta ở trong môn phái, có lẽ cậu ta đang lừa chúng ta thôi, chỉ biết tên nên nói bừa thôi".

"Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy!", Diệp Hổ vội vàng nói.

"Lão phu xin phép gọi một cuộc điện thoại", chòm râu của ông Khương khẽ run rẩy, ông ta hạ quyết định, ấn gọi.

"Đúng là kỳ lạ!", Vương Tử Hào lầm bầm.

Vợ chồng Diệp Hổ không dám lên tiếng.

Còn Diệp Viên Viên bất lực ngồi trên ghế sofa như cái xác biết đi.

Chẳng bao lâu sau, đầu dây bên kia đã bắt máy.

"Sư phụ", giọng điệu sắc mặt của ông Khương trở nên rất cung kính, tấm lưng còng của ông ta chợt ưỡn thẳng.

Đầu dây điện thoại bên kia vang lên một giọng nói già nua.

"Là Tiểu Khương à, có chuyện gì?"

"Sư phụ, con muốn hỏi một chút, "phương pháp bắt mạch Huyền Vũ" của Cổ Y Tông có thể truyền cho đệ tử ngoại môn không?", ông Khương chần chừ nói.

"Phương pháp bắt mạch Huyền Vũ này chỉ truyền trong nội môn, không nhận được sự cho phép không được bí mật truyền ra ngoài, sao vậy? Tiểu Khương, chẳng nhẽ con đã vi phạm quy định của tông môn sao?", giọng nói ở đầu dây bên kia nghiêm khắc hơn nhiều, nhưng vẫn rất bình tĩnh.

"Không phải, không phải, sư phụ, Tiểu Khương sao có thể nói bừa được? Chỉ là hôm nay con đến nhà một người bạn bắt mạch, bị một cậu trai trẻ nhận ra phương pháp này! Tiểu Khương nghi ngờ, lo lắng có người bí mật truyền kỹ thuật của Cổ Y Tông ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cổ Y Tông của chúng ta thôi", ông Khương vội vàng nói.

Ba mươi năm trước khi ông ta xin vào Cổ Y Tông, mặc dù thời gian nhập môn không dài không ngắn, nhưng trong Cổ Y Tông có một số bí quyết, đó là không được vì mấy chuyện vụn vặt làm phiền đến tông chủ, cho dù chuyện này có liên quan đến bí pháp Cổ Y Tông cũng không được bẩm báo.

"Hả? Một cậu trai trẻ lại có thể nhận ra được phương pháp bắt mạch Huyền Vũ sao? Lạ thật, có biết thân phận của người đó không?"

"Dạ, cậu ta là học sinh của trường trung học số một Thịnh Hoa, biết một chút về Đông y liền ra ngoài giả danh lừa bịp, cậu ta tên là...", ông Khương do dự một chút, nhất thời quên mất người nọ tên gì, liếc nhìn Diệp Hổ bên cạnh, Diệp Hổ vội vàng tiếp lời: "Tên Tần Long".

"Đúng đúng đúng, tên Tần Long", ông Khương cười nói.

"Cái gì? Tần Long?"

Đầu dây bên kia lập tức hét lên.

Ông Khương mất thăng bằng, suýt nữa làm rơi chiếc điện thoại, mặt mày kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Tông chủ, sao... sao vậy?"

"Con có chắc chắn người kia tên Tần Long không?", đầu dây bên kia liên tục hỏi.

"Vâng... cậu ta tên là vậy...", ông Khương hơi sững sờ, đột nhiên nghĩ đến lời Tần Long, liền nói: "Cậu ta còn nói phương pháp bắt mạch Huyền Vũ do cậu ta sáng tạo ra... sư phụ, cậu ta... cậu ta rốt cuộc là ai?"

"Người ấy là sư tổ của con!", đầu dây bên kia gầm lên.

Ông Khương cảm thấy màng nhĩ của mình sắp thủng đến nơi, cả người ngồi phịch xuống đất.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom