• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đệ Nhất Thần Y (1 Viewer)

  • Chương 26-29

Chương 26: Thư thách đấu

Diệp Viên Viên đỏ mặt cúi đầu xuống.

Cô biết ý tứ trong lời nói của Tần Long, dù sao mỗi lần ở cùng anh, cô đều mang đến cho anh một đống rắc rối.

“Ha ha, cậu Tần thật có tâm quá, đa tạ đa tạ, Viên Viên thật may mắn khi có một quân tử như cậu làm bạn học, đúng là phúc phận của con bé!”

Quân tử?

Tần Long ngây ra, không thể tin được nhìn Diệp Hổ.

Mắt nhìn của người này thực sự quá lợi hại! Vừa nhìn đã nhận ra nhân phẩm của anh, quá đỉnh!

Diệp Hổ tâm trạng tốt, gọi cả một bàn rượu, muốn nâng ly cụng chén với Tần Long, nhưng Tần Long lại từ chối.

Sau bữa trưa thịnh soạn, Tần Long ăn no căng cả bụng, một mình quay về lớp học.

Diệp Viên Viên tâm trạng thoải mái, quét sạch tâm trạng u ám lúc sáng, thậm chí còn chủ động chào hỏi những bạn học khác, ngồi vào vị trí rồi còn không ngừng quay đầu lại nhìn Tần Long, trên mặt nở nụ cười tươi rói.

Điều này khiến bạn học trong lớp đều nghi ngờ.

“Hoa khôi Diệp sao vậy? Uống nhầm thuốc à?”

Huy Thái Lang đeo cặp đi vào, cau mày nhìn Diệp Viên Viên, sau đó tiến sát lại nói nhỏ với Tần Long.

“Sắp uống thuốc rồi”, Tần Long nhắm mắt nói.

Sắp uống thuốc rồi? Ý gì vậy?

Huy Thái Lang đầy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh Long, khi em vừa vào cổng trường, nhìn thấy người nhà họ Trương, bọn họ dường như mới từ bệnh viện tới, có lẽ là buổi chiều chúng ta rắc rối to rồi”.

“Đến đâu hay đến đó, chuyên tâm học hành đi”, Tần Long cười nói.

“Không hổ là anh Long, trời sập đến nơi rồi mà cũng không biết sợ”, Huy Thái Lang mỉm cười, nhưng vài phần là cười khổ, xem ra đã anh đã sớm có chuẩn bị rồi.

Gần đến giờ vào tiết, Huy Thái Lang ngồi vào chỗ, tâm trạng căng thẳng đến cực điểm.

“Ai là Tần Long?”

Lúc này, một cái đầu thò vào từ cửa.

Huy Thái Lang vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên nói: “Không giống người trong trường?”

“Xem dáng vẻ có lẽ phiền phức không nhỏ đâu”.

Tần Long nhẹ giọng nói.

Sinh viên đứng ở cửa chỉ vào người Tần Long, người đó liền lập tức đi vào, đứng bên cạnh bàn Tần Long.

Người đàn ông này rất cao, gần 1,9 mét, thân hình cường tráng, ngoại hình cũng rất ưa nhìn.

“Là đàn anh Á Luân! Đẹp trai quá đi!”

“Không hổ danh là hot boy trường…”

“Nghe nói anh ấy là Taekwondo đai đen đấy! Giỏi quá đi!”

“Đàn anh Á Luân không chỉ đẹp trai, thành tích nghe nói cũng rất tốt, cộng thêm là cao thủ Taekwondo, nếu như trở thành bạn gái của anh ấy, có lẽ chính là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này đấy”.

Các bạn nữ trong lớp đều không kìm được lòng nhìn người này bằng ánh mắt si mê.

“Hừ, một đám gái xấu không ai thèm!”

Á Luân thầm chế nhạo, không hề để tâm, tuy nhiên ánh mắt anh ta nhanh chóng đảo qua người Diệp Viên Viên và Tư Khả Hân, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Tần Long, người còn không thèm nhìn anh ta.

“Mày là Tần Long?”

“Có chuyện gì? Nếu không có chuyện gì thì đi đi, sắp vào tiết rồi, đừng làm ảnh hưởng đến việc học của tôi”, Tần Long lạnh nhạt nói.

Nhưng lời vừa dứt, một bàn tay to lớn đã chộp lấy sách vở trên bàn, ném xuống đất.

Bộp!

Cả lớp im lặng.

Mọi người kinh ngạc nhìn Hồ Á Luân.

“Anh làm gì vậy?”, Huy Thái Lang đứng phắt dậy.

“Liên quan gì đến mày, ngồi xuống!”, Hồ Á Luân hét lớn, tràn đầy khí thế, Huy Thái Lang sắc mặt tái nhợt, cũng bị kinh động.

“Đàn anh, anh có chuyện gì sao?”

Tư Khả Hân ở bên cạnh dường như biết Hồ Á Luân, bất ngờ đứng dậy nói.

“Tiểu Hân, Viên Viên! Cũng không phải chuyện lớn gì, anh nghe nói trong câu lạc bộ có một cậu em bị Tần Long này bắt nạt vì vậy hôm nay tới đây để gửi thư chiến”.

Hồ Á Luân nở nụ cười rạng rỡ với hai cô gái, sau đó lấy ra một bức thư được dán kín, đặt trên bàn, bên trên viết ba chữ bắt mắt.

Thư thách đấu.

Trong chốc lát, cả lớp im lặng.

Mọi người há hốc mồm miệng.

Đến cả Tư Khả Hân cũng không phản ứng kịp.

Thư thách đấu?

Cao thủ Taekwondo Hồ Á Luân muốn thách đấu Tần Long?
Chương 27: Đồng ý

“Đàn em nào bị bắt nạt thế?”, Tư Khả Hân hoàn hồn lại, khẽ cau mày.

“Là… đàn em Lâm Hà”, Hồ Á Luân do dự một lát rồi nói.

Trong mắt Tư Khả Hân tràn đầy nghi hoặc, nhìn Hồ Á Luân bằng ánh mắt không thể tin được: “Lâm Hà không hề quen Tần Long, Tần Long cũng mới chuyển đến trường chúng ta một ngày, làm sao đã có mâu thuẫn được?”

“Cái này…”, Hồ Á Luân dừng lại một chút, trên mặt bỗng hiện lên vẻ tức giận, hung hăng nói: “Tóm lại, đàn em Lâm Hà đích thân nói với anh chuyện này, tuyệt đối không thể giả được, câu lạc bộ Taekwondo của bọn anh từ khi thành lập đến giờ chưa từng để ai chịu thiệt như vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng phải đòi lại công bằng cho cậu ấy, Tần Long, tôi hỏi cậu, có dám nhận thư thách đấu không?”

Hồ Á Luân không muốn tranh luận với Tư Khả Hân, lập tức đổi đối tượng.

“Ức hiếp người quá đáng thật đấy?”

“Tần Long chưa từng học Taekwondo, anh làm như vậy không sợ người ta chê cười sao?”

“Chỉ biết ức hiếp người lương thiện”.

Một số học sinh trong lớp không nhìn nổi nữa, đặc biệt là con trai, bọn họ không ưa Tần Long, nhưng bọn họ càng ngứa mắt Hồ Á Luân hơn.

“Tôi cho cậu ta đánh hai tay với tôi”.

Hồ Á Luân lạnh nhạt bồi thêm một câu.

Câu này khiến cho mọi người im bặt.

Dùng hai tay? Đây là khoản lợi nhuận khổng lồ, cũng vô cùng khoa trương.

“Tần Long, cậu có dám nhận không? Tôi đã nhường đến mức vậy rồi mà chẳng lẽ cậu vẫn còn sợ sao? Hay là tôi nhường cậu cả hai chân luôn?”, Hồ Á Luân cười híp mắt hỏi.

“Hồ Á Luân! Anh đủ rồi đấy! Tần Long hoàn toàn không phải kiểu người bạo lực như các anh!”, Tư Khả Hân tức giận nói.

Không phải kiểu người bạo lực?

Diệp Viên Viên và Huy Thái Lang đồng thời dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Tần Long.

Hôm qua anh đã một mình xử gọn Trương Hồng Cường và Chu Thao…

Tuy nhiên nếu Hồ Á Luân đã nhường hai tay hai chân mà Tần Long vẫn không chịu nhận, e là chuyện này sẽ lập tức truyền ra khắp trường, Hồ Á Luân có đủ chứng cứ để khoe khoang trước mặt người khác: Tần Long là đồ phế vật, tôi đã nhường cả hai tay hai chân mà vẫn không dám đánh.

Tần Long liệu còn có thể sống trong trường nữa không?

Nhưng nếu chấp nhận, Tần Long có thể thắng được không? Hồ Á Luân dám đưa thư thách đấu lại còn nhượng bộ đến mức đó, làm sao không có chuẩn bị gì được?

Mấy cô gái lo lắng, bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết.

“Câu lạc bộ Taekwondo?”

Lúc này, Tần Long đột nhiên thu lại sách trên bàn, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cho bức thư thách đấu vào trong ngăn kéo…

“Tôi biết rồi, tan học tôi sẽ đi xem, sắp vào tiết rồi, bạn học Luân Luân gì đó, mau quay về trước đi”.

Hồ Á Luân lập tức ngây ra.

“Cậu nhận thư thách đấu rồi?”

“Đương nhiên, lẽ nào anh mù sao?”, Tần Long nhẹ giọng nói.

Hồ Á Luân hoàn hồn lại, vô cùng tức giận, tên khốn này lại dám nhận thư thách đấu của anh ta.

Anh ta lập tức đập tay xuống bàn.

“Được! Được lắm, đủ ngông đấy! Thằng nhãi, tan học tôi sẽ tới câu lạc bộ đợi cậu, nếu cậu dám không tới, tôi đảm bảo tiết học ngày mai cậu không lên lớp nổi đâu!”

Nói xong Hồ Á Luân lạnh lùng xoay người rời đi;.

Khi anh ta vừa đi ra khỏi cửa lớp học, cả phòng học như nổ tung, tất cả các bạn học đều vây quanh Tần Long, đủ loại tranh luận sôi nổi cùng chất vấn không ngừng vang lên.

Cùng lúc đó, tin tức như mọc cánh lan truyền khắp trường.

Trường trung học số 1 Thịnh Hoa đang sôi sục.

Mấy tiết học còn lại tất cả mọi người đều không tập trung nổi, ai nấy đều không khỏi nhìn về phía Tần Long.

“Cậu nói xem Tần Long có phải ngốc rồi không? Hồ Á Luân là cao thủ Taekwondo đấy, thậm chí còn là cao thủ đai đen, đừng nói là anh ta nhường hai tay hai chân, cho dù anh ta đứng ở đó cho Tần Long đánh, Tần Long cũng chỉ tự làm bị thương bản thân mà thôi”.

“Ai mà biết được cậu học sinh chuyển trường này đang nghĩ gì, hoa khôi Diệp và hoa khôi Tư đều quan tâm cậu ta như vậy, thế mà cậu ta lại không biết trân trọng, đi chọc vào Hồ Á Luân, cầu xin ông trời cho cậu ta bị đánh chết luôn đi”.

“Cậu ác thế… nhưng mà tớ đồng ý với cậu”.

“Đợi lát nữa tan học chúng ta tới câu lạc bộ Taekwondo xem xem”.

“Đến cả Hồ Á Luân cũng dám khiêu khích, xem tên giả ngầu này bò trên mặt đất khóc như thế nào”.

“Ha ha…”

Cuộc đối thoại như vậy xuất hiện rất nhiều trong các lớp học trong trường trung học số một Thịnh Hoa, khi biết một học sinh chuyển trường dám thách thức chủ nhiệm câu lạc bộ Taekwondo, rất nhiều người đều chờ xem trò cười của Tần Long.
Chương 28: Học sinh chuyển trường

Sau khi tan học, Tư Khả Hân lao ra khỏi lớp trước, chạy tới câu lạc bộ Taekwondo, trên đường không ít bạn học chào hỏi cô ấy nhưng cô ấy đều không quan tâm, chỉ để lại hương nước hoa thơm phức.

“Hồ Á Luân!”

Tư Khả Hân đẩy cửa câu lạc bộ ra, hét vào bên trong.

Đôi lông mày lá liễu của cô ấy nhướng lên, trong lòng bừng bừng lửa giận.

Hồ Á Luân cùng mấy chục thành viên câu lạc bộ Taekwondo đang ngồi trên đất vừa cười vừa chửi, chủ đề đều là ‘học sinh chuyển trường’, ‘não tàn’, ‘thiểu năng’.

Đương nhiên Tư Khả Hân biết bọn họ đang nói đến ai, cô ấy tức giận nghiến răng nghiến lợi, lao vào trong.

“A, đàn chị tới rồi”.

“Chị Tư Khả Hân”.

“Chào chị!”

Các thành viên ngừng bàn luận, hai mắt dán chặt vào cô gái.

Từ năm lớp 10 vừa vào trường cô đã gia nhập vào câu lạc bộ Taekwondo, trong câu lạc bộ này, trình độ của cô ấy chỉ đứng sau Hồ Á Luân, cộng thêm vẻ xinh đẹp xuất chúng của Tư Khả Hân, được mệnh danh là hot girl có tiếng của trường, không ít nam sinh đều đem lòng ngưỡng mộ cô ấy, thậm chí có rất nhiều người còn vì Tư Khả Hân mà gia nhập vào câu lạc bộ.

Đặc biệt là Hồ Á Luân, kể từ ngày đầu tiên Tư Khả Hân gia nhập vào câu lạc bộ, anh ta đã luôn theo đuổi cô ấy.

“Tiểu Hân, sao em tới nhanh vậy? Sao thế? Nóng lòng muốn được xem anh dạy dỗ tên học sinh chuyển trường giả ngầu đó lắm rồi à?”, Hồ Á Luân đứng dậy, cười híp mắt đón Tư Khả Hân.

Tư Khả Hân trừng mắt nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Hồ Á Luân, đừng tưởng rằng tôi không biết anh có âm mưu gì! Tôi nói cho anh biết, nếu như Tần Long có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh đâu!”

“Tiểu Hân, em có ý gì vậy? Vì một học sinh chuyển trường mà em định trở mặt với anh à?”, Hồ Á Luân cau mày lại.

“Hồ Á Luân, mấy năm nay anh làm những gì, đừng tưởng tôi không biết! Tôi đã chịu đựng anh đủ rồi!”, Tư Khả Hân ném tấm thẻ thành viên câu lạc bộ Taekwondo xuống đất: “Từ hôm nay, tôi không còn là người của câu lạc bộ Taekwondo nữa! Các người muốn làm gì thì làm!”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Toàn bộ câu lạc bộ rơi vào tĩnh lặng.

Các thành viên nhìn nhau.

Hồ Á Luân sao có thể cam tâm được? Bước lên trước vài bước, định ngăn cản Tư Khả Hân đang chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Hân, em đừng kích động, có chuyện gì chúng ta không thể ngồi xuống nói được sao? Hà cớ gì phải đến mức rút khỏi câu lạc bộ chứ?”, Hồ Á Luân nheo mắt cười nói, đồng thời âm thầm nháy mắt với các thành viên câu lạc bộ ở phía sau.

Các thành viên hiểu ra, chạy tới bao vây Tư Khả Hân.

“Đúng vậy đàn chị, anh Luân nói đúng, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói chuyện đã”.

“Chị sắp tốt nghiệp rồi, thời khắc quan trọng này lại rút khỏi câu lạc bộ, không phải quá đáng tiếc sao?”

“Huống hồ anh Luân đâu có làm gì sao đâu! Người sai là Tần Long ấy chứ! Hà cớ gì phải vì một học sinh chuyển trường mà như vậy?”

“Đúng vậy đó chị Hân, chẳng lẽ chị bị tên Tần Long đó lừa rồi sao?”

Các thành viên bàn tán xôn xao và ra sức thuyết phục.

Tư Khả Hân thấy rất phiền, định rời đi nhưng lại phát hiện cửa lớn bị các thành viên chặn lại.

Sao cô không biết chuyện này là gì được chứ?

“Hồ Á Luân, anh định làm gì?”, Tư Khả Hân phẫn nộ gầm lên.

“Khả Hân, hôm nay nhiều người ở đây như vậy, anh cũng không vòng vo nữa, em có biết vì sao anh lại thách đấu Tần Long không?”, trong mắt Hồ Á Luân hiện lên một tia điên cuồng: “Em quen anh 3 năm rồi, em vẫn luôn hiểu tâm ý của anh, nhưng 3 năm nay, em luôn tỏ thái độ lạnh lùng với anh, nhưng buổi trưa anh lại nghe nói em cùng đi ăn với cái tên học sinh chuyển trường đó! Anh không thể chịu đựng được, cũng không đợi được nữa, anh và em đều sắp thi đại học rồi, sau đó tốt nghiệp, mỗi người một hướng, nếu như anh tiếp tục chần chừ, anh biết rằng anh sẽ phải hối hận cả đời! Khả Hân, anh thích em! Thích em đến mức cả bản thân anh anh cũng không cần nữa! Trận chiến hôm nay không phải là vì bản thân anh mà là vì em! Anh muốn em biết rằng, người như thế nào mới hợp với em, người như thế nào đến tư cách nhìn em một cái cũng không có”.

“Anh điên rồi! Anh điên thật rồi!”

Tư Khả Hân lầm bầm nhưng lại không biết nên làm gì mới được.

Hồ Á Luân có uy tín tuyệt đối trong câu lạc bộ Taekwondo, những thành viên này đều nghe lời của anh ta, hôm nay anh ta không bắt Tần Long bò xuống thì nhất định sẽ không thả cho cô ấy đi.

Dần dần không ít cái đầu xuất hiện ở cửa sổ.

Các học sinh từ các lớp tập trung bên ngoài Câu lạc bộ Taekwondo, mong chờ nhìn vào trong.

“Này, đứng chắn một đống ở cửa như vậy làm gì? Sợ anh Long nhà tôi tới ứng chiến sao?”

Một giọng nói lớn phát ra từ cửa.

Đám đông giải tán, chỉ nhìn thấy ba bóng người đứng ở cổng câu lạc bộ Taekwondo.

Huy Thái Lang, Diệp Viên Viên… còn có Tần Long.
Chương 29: Thêm chút đặc sắc

Tần Long tới rồi.

“Đù má, cậu ta dám tới thật!”

“Có kịch hay xem rồi!”

Đám đông bên ngoài bùng nổ, sôi sục.

Người trong câu lạc bộ Taekwondo cũng rất hào hứng.

Tuy nhiên mọi người ngạc nhiên hơn bởi sự xuất hiện của hoa khôi Diệp.

“Hoa khôi Diệp sao lại tới đây rồi!”

“Chẳng lẽ là lo lắng cho Tần Long sao?”

“Khốn kiếp! Lẽ nào tin đồn lan truyền là thật? Diệp hoa khôi thực sự thích Tần Long sao?”

“Ông trời ơi, đừng ác vậy chứ, nữ thần của tôi tại sao có thể bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu như vậy chứ?”

Có người than ngắn thở dài, có người bi thương tràn đầy, trong lòng không ngừng chửi rủa Tần Long ngàn vạn lần.

“Tần Long, cậu… cậu thực sự tới sao? Cậu đi trước đi, để tôi giải quyết chuyện này!”

Tư Khả Hân thấy mấy người đi tới, sắc mặt vô cùng lo lắng, vội vàng chạy tới nói.

Tần Long biết Tư Khả Hân bảo vệ mình như vậy chẳng qua là vì bệnh tình của Diệp Viên Viên chứ không phải vì có hảo cảm với anh. Chỉ là câu này của Tư Khả Hân giống như đổ thêm dầu vào lửa trong thời khắc mấu chốt này vậy.

“Khả Hân, xem ra em thực sự thích thằng nhãi đó rồi!”

Hồ Á Luân tức giận nắm chặt tay, hai mắt nhìn Tần Long như thể muốn thiêu cháy anh thành tro bụi.

“Tần Long, mọi người về trước đi, tôi đã gọi giáo viên rồi, chỉ cần giáo viên tới, mọi chuyện sẽ xong xuôi”, Diệp Viên Viên lo lắng nói.

“Tôi có thể trốn được hôm nay, có thể trốn được ngày mai không? Huống hồ tôi cũng không thích để con gái ra mặt”.

Tần Long nhẹ giọng nói, trực tiếp đi vào trong.

Hơn nữa nếu như giáo viên tới thật thì đã tới lúc Hồ Á Luân gửi thư thách đấu rồi, e là có nguyên nhân gì đó mới khiến bọn họ không ra mặt, hoặc là có liên quan đến Trương Hồng Cường.

“Tần Long…”, Diệp Viên Viên thấy vậy lập tức lo lắng.

“Không hổ là đại ca, thà chết đứng còn hơn sống quỳ, đại ca yên tâm, em đã gọi 120 rồi, nếu như xảy ra chuyện gì, đảm bảo mấy phút là có thể sắp xếp nhập viện được”, Huy Thái Lang nói.

Tần Long liếc nhìn cậu ta một cái, nhất thời cạn lời.

Sau khi Tần Long đi vào, bên ngoài câu lạc bộ Taekwondo náo nhiệt hẳn lên, đám người càng thêm đông đúc.

“Ha ha, Tần Long, mày có bản lĩnh đấy, nhưng có những lúc, có bản lĩnh không đồng nghĩa với việc có năng lực”.

Trong mắt Hồ Á Luân hiện lên một tia ác ý, đi tới đấu trường, khinh thường hét lên: “Cút qua đây, hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, tao sẽ cho mày biết có một số người không được phép động vào”.

Tần Long cười nhạt đi tới.

Anh không muốn tranh chấp bằng miệng, đây không phải là phong thái thường ngày của anh, tuy nhiên nếu đã có người khiêu khích đến mức độ này, cho dù chỉ là một con kiến, anh cũng sẽ không bỏ qua.

Một số người nên đánh thì đánh, cho bớt quen thói.

“Cứ đánh như vậy thì chả thú vị gì, chi bằng tôi thêm chút đặc sắc, anh thấy thế nào?”

Tần Long lạnh nhạt nói.

“Mày muốn thêm gì?”

Hồ Á Luân cười khẩy hỏi.

“Tôi thua thì sao mà anh thua thì sao?”

“Tao không thể thua được”.

“Nhỡ anh thua thì sao?”

“Nhỡ tao thua? Vậy thì tao sẽ lập tức thôi học!”

“Anh thôi học hay không thì có liên quan gì đến tôi?”

“Vậy mày muốn thế nào?”, Hồ Á Luân sốt ruột nói.

“Tôi cũng không làm khó anh, nếu anh thua thì lột hết quần áo chạy quanh sân trường mười vòng!”, Tần Long nhẹ giọng nói.

Vừa dứt lời toạn bộ hội trường đều há hốc kinh ngạc.

Cởi hết quần áo chạy mười vòng? Chẳng phải là khỏa thân sao?

Tần Long thâm thật đấy!

“Đàn anh, chuyện này…”

“Ha ha, lẽ nào các cậu cũng cho rằng anh cũng sẽ thua sao?”

Hồ Á Luân cười khẩy nhìn chằm chằm Tần Long: “Tao đồng ý với mày, tuy nhiên, nếu mày thua thì sao?”

“Tôi bỏ học”.

“Anh bỏ học hay không có liên quan gì đến anh Luân chứ?”, một người ở bên cạnh lập tức phản bác lại lời của Tần Long.

“Vậy thì xin hỏi anh Luân, tôi bỏ học có liên quan đến anh không?”, Tần Long cười nói.

Sở dĩ Hồ Á Luân thách đấu Tần Long là vì Tư Khả Hân, hai ngày nay hai người họ rất thân thiết, khiến anh ta nảy sinh cảm giác nguy hiểm chưa từng có, nếu như Tần Long thôi học vậy thì tốt quá rồi.

Hồ Á Luân suy nghĩ một chút, sau đó sắc mặt trở nên hung tợn: “Được, nếu mày thua, lập tức thôi học, tuy nhiên trước khi thôi học, mày phải dập đầu lạy tao ba cái, như vậy tao mới đồng ý!”

“Được!”

“Vậy chúng ta bắt đầu đi!”, Hồ Á Luân hừ lạnh.

“Đợi đã”.

“Còn muốn nói gì nữa, nếu không dám đánh thì mau nhận thua đi!”, một thành viên trong câu lạc bộ nói.

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi anh Luân một chút, trước đó ở lớp anh nói rằng sẽ nhường tôi hai tay hai chân, không biết bây giờ lời đó có tính nữa không?”, Tần Long nói.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom