• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Đan Đại Chí Tôn (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

Chương 16 Cứu Mỹ Nhân

Khương Phàm ai cũng không thèm để ý, chờ sau khi cửa lớn cứ điểm mở ra liền theo biển người xông vào rừng rậm. Một mực xâm nhập hơn mười dặm, tìm kiếm linh thảo các nơi. Thời điểm trước kia xông xáo Đại Hoang, rất ít để ý tới những linh thảo này, đều là tìm kiếm những mãnh thú để chém giết, tôi luyện nhục thân. Nhưng, linh thảo linh quả có chút đặc thù thì đều lưu ý.

Đại khái khoảng một năm trước, thời điểm hắn còn đang tránh né mãnh thú truy sát bất ngờ đi vào một cái u cốc, trong khe hẹp u cốc phát hiện mười mấy gốc sâm già bị hắn cẩn thận từng li từng tí che đậy kín.

Tình huống giống như vậy, trong rừng rậm còn có năm nơi. Hiện tại vừa vặn có thể toàn bộ tìm ra, luyện chế linh dịch.

Một mực đến giữa trưa, Khương Phàm thu hoạch đầy một túi linh thảo linh quả, mùi thuốc nồng nặc xuyên thấu qua túi tràn ngập trong rừng rậm.

- Nhiêu đây có thể luyện được năm sáu bình.

Khương Phàm hài lòng vỗ vỗ túi, sau khi bó chặt liền trở về. Hắn vừa chạy trốn vừa không ngừng điều tra cánh rừng rậm rạp mờ tối chung quanh, bảo đảm an toàn. Cái này không chỉ là đang cảnh giác mãnh thú rắn độc có thể thấy được khắp nơi mà còn đang cảnh giác khả năng bị người khác truy tung.

Mặc kệ người trước đó kia có phải do Khương Nhân phái tới hay là do Tiêu Khuê an bài hay không, nếu đã bắt đầu thì sẽ không tuỳ tiện bỏ qua.

Đi không bao lâu cũng không có phát hiện người khác truy tung, lại nghe được nơi xa truyền đến tiếng chém giết hỗn loạn, đang hướng phía nơi này cấp tốc tới gần. Khương Phàm lập tức bò lên trêи một gốc đại thụ tráng kiện phía trước, trốn ở trong tán cây, nắm chặt Ô Cương Cung chậm rãi kéo ra, mũi tên bén nhọn tập trung vào phương xa.

Bên ngoài mấy trăm mét, một vị thiếu nữ mỹ lệ cao gầy toàn thân đầy máu tươi, chật vật phi nước đại, không ngừng quay đầu nhìn quanh.

- Ngươi trốn không được đến lúc trở về Bạch Hổ quan đâu, đem Kim Huyết Đằng giao ra. Không muốn chết quá khó nhìn thì đứng lại cho ta!

Hai tên nam tử điêu luyện cưỡi Tùng Lâm Thương Lang cực tốc đuổi bắt.

- Ta là tử đệ võ tướng trong cứ điểm, nếu như các ngươi giết ta, Bạch Hổ quan tuyệt đối không tha cho các ngươi.

Thiếu nữ lo lắng thúc giục linh văn, gió mạnh màu xanh vờn quanh toàn thân, tốc độ nhiều lần tăng lên, nhưng thương thế nghiêm trọng đang tiêu hao thể lực, ngay cả ý thức cũng bắt đầu hoảng hốt.

- Giữ ngươi lại càng không được!

Một tên nam tử cao lớn đứng dậy, vững vàng ngồi xổm ở trêи lưng Tùng Lâm Thương Lang phi nước đại.

Hắn gầm lên giận dữ, linh văn trêи trán phát sáng trùng thiên, liệt diễm mênh ʍôиɠ mãnh liệt mà ra, hóa thành một đầu hỏa tiên (roi lửa) tráng kiện bạo kϊƈɦ giữa trời, bắn thẳng đến thiếu nữ kia.

Xuất thủ vô tình!

Thiếu nữ cấp tốc tránh né, âm thanh Hỏa Tiên oanh minh nổ tung trêи mặt đất tạo thành một cái hố sâu đáng sợ, rất nhiều đá vụn hòa với liệt diễm bắn về phía hướng nàng. Cơ hồ cùng một thời gian, Tùng Lâm Thương Lang nhào tới, ánh mắt hung tàn, miệng đầy răng nanh, mở ra lợi trảo bén nhọn chụp về phía sau lưng thiếu nữ. Thiếu nữ lăng lệ quát to, gió mạnh toàn thân bỗng nhiên hóa thành lưỡi đao sắc bén gào thét đánh vào trêи thân Thương Lang, khiến thân thể nó đầy vết thương máu me đầm đìa.

Nhưng tính tình Thương Lang trời sinh hung tàn, lợi trảo đang mở to không có bất kỳ ảnh hưởng gì, rắn chắc đập vào phía sau lưng nàng, lập tức máu me đầm đìa, lột một lớp thịt thấy cả xương trắng bên trong.

- Con quỷ nhỏ, chính ngươi muốn chết, không oán chúng ta được.

Một nam tử gầy gò khác cưỡi Tùng Lâm Thương Lang giết tới, trường đao trong tay bỗng nhiên giơ lên, đao khí gào thét lạnh thấu xương bổ về phía thiếu nữ.

Sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, dứt khoát rút kiếm đâm thẳng đến trường đao.

m thanh đao kiếm va vào nhau vang vọng!

Lợi kiếm cuốn lên cuồng phong mãnh liệt hóa thành kiếm khí dày đặc, nhưng trường đao cùng lúc dâng lên thổ khí hùng hậu, trong nháy mắt đã đánh tan lợi kiếm của nàng.

Linh văn nàng mạnh, võ pháp càng mạnh.

Nhưng... Thương thế lại quá nặng... Dưới người nam tử, Tùng Lâm Thương Lang đồng thời cũng luồn lên, vung lợi trảo lên cao, như thiểm điện móc về phía ngực thiếu nữ.

Xong!!

Trong lòng thiếu nữ lộp bộp một chút, phảng phất như thấy được dáng vẻ mình chết thảm.

Giữa khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, trong tán cây đại thụ phía trước chợt hiện lên hàn quang. Một cơn gió lạnh đâm xuyên không khí, xoay tròn gào thét tạo ra âm thanh trầm đục, đánh xuyên qua đầu con Thương Lang kia. Máu tươi phun tung toé, lực trùng kϊƈɦ to lớn đánh bay cả người nó ra ngoài, ngay cả nam tử trêи người Thương Lang cũng đều mất đi khống chế, chật vật nhào đến mặt đất.

- Ai!!

Nam tử rơi xuống đất, sau một khắc bỗng nhiên luồn lên, vung trường đao lên muốn tìm kiếm mục tiêu.

Nhưng ngay tại một cái chớp mắt này, hàn mang lại nổi lên đối diện mà tới, tinh chuẩn lại mạnh mẽ xuyên thủng lồng ngực của hắn. Hắn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trùng điệp ngồi dưới đất, đến chết vẫn đều không thấy rõ được địch nhân là ai.

Trong chớp mắt xảy ra biến cố để thiếu nữ mỹ lệ sửng sốt một chút, cũng làm cho nam tử cao lớn ở phía trước đang chuẩn bị thưởng thức tử trạng của nàng ngây ngẩn cả người.

Sau khi Khương Phàm bắn liên tục hai đạo Ô Cương Tiễn, lần nữa kéo mũi tên thứ ba, khóa chặt nam tử phía trước sau đó lập tức buông tay. Tuy nhiên, nam tử kia có phản ứng cực nhanh, ngay lúc hàn quang xuất hiện trong chốc lát đã né qua một bên, tránh khỏi nguy hiểm trí mạng.

Ô Cương Tiễn bay qua sát bờ vai của hắn, đánh vào rừng sâu, đâm vỡ một khối đá lớn.

- Ô Cương Tiễn?

Mặt nam tử biến sắc, lập tức tránh né đến phía sau đại thụ bên cạnh.

Nhưng hàn quang lại xuất hiện lần nữa, âm thanh Ô Cương Tiễn bắn xuyên qua đại thụ, đánh vào phía sau lưng của hắn, hắn ở tại chỗ kêu thảm nhào ra ngoài. Thiếu nữ nhấc trường kiếm lên, quát một tiếng, kiếm khí như thác nước, bổ vào trêи thân nam tử tạo ra vết thương nhìn mà giật mình.

Nam tử kia vừa sợ vừa giận, lại bận tâm Ô Cương Tiễn nên không dám ham chiến, một phát bắt được Tùng Lâm Thương Lang đang xông tới, cấp tốc trốn vào trong rừng rậm. Thiếu nữ muốn đuổi theo nhưng không có khí lực, lảo đảo kém chút quỳ trêи mặt đất.

Khương Phàm vung lấy cánh tay, từ trêи cây nhảy xuống, Ô Cương Cung phi thường nặng, bắn liền bốn phát đã là cực hạn của hắn.

- Tạ tiền bối cứu mạng...

Thiếu nữ trở về từ cõi chết, quay người muốn cảm tạ, lại không nghĩ rằng lại chỉ là một tiểu tử.

- Ngươi vừa mới nói ngươi là người của cứ điểm?

Khương Phàm cảm giác thiếu nữ kia có chút quen mặt nhưng lại không nhớ nổi là ai.

- Ta là Yến Khinh Vũ, nữ nhi võ tướng Yến Tranh trấn thủ cứ điểm thứ ba.

Toàn thân thiếu nữ bị máu tươi nhiễm ướt nhẹp, y phục dán chặt thân thể, phác hoạ đường cong hoàn mỹ ra ngoài, mặc dù bộ dáng có chút chật vật nhưng vẫn có thể nhìn ra được nàng mỹ lệ như thế nào.

Nàng chính là Yến Khinh Vũ, nhận lời phụ thân triệu hoán trở về từ Kim Dương cung. Vì để có thể chiến thắng Bạch Hoa, nàng một thân một mình đi vào Đại Hoang lịch luyện. Trước đó coi như thuận lợi, hôm nay muốn xâm nhập vào sâu một chút, vậy mà may mắn phát hiện Kim Huyết Đằng. Sau một phen chém giết thật vất vả với Huyết Mãng thủ hộ nơi đó lấy vào tay, lại bị hai tên khốn kiếp kia tập trung vào.

Nếu như không phải gặp được thiếu niên này, nàng hôm nay có khả năng dữ nhiều lành ít.
Chương 17 Ác Độc

- Ngươi là ai? Ta chưa từng thấy ngươi.

Yến Khinh Vũ lưu ý nhìn Ô Cương Cung trong tay thiếu niên đối diện.

Nàng sinh ra ở Bạch Hổ quan, lớn lên ở Bạch Hổ quan, rất rõ ràng trọng lượng của Ô Cương Cung. Muốn kéo ra là không dễ, bằn liền bốn phát càng khó. Đối với một hài tử mười mấy tuổi mà nói, gần như không có khả năng. Trừ phi được bồi dưỡng đặc biệt, mỗi ngày phục dụng các loại đan dược luyện thể.

Yến Khinh Vũ nghĩ đi nghĩ lại, không có nhớ tới các vị phó tướng võ tướng tám đại cứ điểm nào có hài tử như vậy.

- Tiểu nhân vật.

Khương Phàm ném Ô Cương Cung, bắt đầu lột áo.

- Ngươi làm gì?

Yến Khinh Vũ lập tức cảnh giác lui lại hai bước.

- Phủ thêm đi, ta phát ɖu͙ƈ.

Khương Phàm ném áo của mình cho Yến Khinh Vũ.

Yến Khinh Vũ cúi đầu xem xét, vừa mới chỉ lo chạy trốn chém giết, y phục lộn xộn không chịu nổi, sau lưng bị lợi trảo xé mở, y phục đều bị rách đỗ về phía trước, cảnh đẹp bên trong nhìn rõ rõ ràng ràng.

Nàng kinh hô một tiếng, tranh thủ thời gian bao lại y phục, xấu hổ giận dữ trừng mắt nhìn thiếu niên, cái gì gọi là ngươi phát ɖu͙ƈ.

Khương Phàm thấy Yến Khinh Vũ nên không tiện thu Ô Cương Cung vào thanh đồng tiểu tháp, treo trêи lưng, nắm Ô Cương đao đi trở về. Yến Khinh Vũ ăn vào một viên đan dược chữa thương, đuổi kịp Khương Phàm:

- Ngươi lớn bao nhiêu?

- Mười ba tuổi.

- Sao ngươi có thể kéo ra Ô Cương Cung được?

- Mỗi ngày rèn luyện thì có thể.

Khương Phàm đi ở phía trước, ánh mắt sáng tỏ cảnh giác rừng rậm mờ tối chung quanh, ngẫu nhiên sẽ còn dừng lại, đi vào chỗ tối ẩn núp mãnh thú.

- Ngươi thường xuyên đến Đại Hoang sao?

Yến Khinh Vũ càng xem càng cảm thấy kỳ quái, bộ dáng người này chỉ giống như hài tử, nhưng thần sắc khí thế các loại lại càng giống như những tán tu ɭϊếʍ máu trêи lưỡi đao.

- Rất nhiều năm.

- Ngươi tên là gì?

- Không trọng yếu.

- Ngươi đã cứu ta, ta nên cám ơn ngươi. Nói cho ta biết danh tự, ta sẽ nhờ phụ thân ta về sau quan tâm ngươi.

- Ta cứu ngươi cũng bởi vì kính trọng phụ thân ngươi.

- Ngươi và phụ thân ta rất quen sao?

- Không quen, nhưng kính trọng hắn.

Hai người cứ như vậy câu được câu không đi tới, không bao lâu đều không nói gì nữa.

Chỉ sau chốc lát, Khương Phàm khẽ chau mày, cảm thấy một trận choáng đầu.

- Chờ chút đã, ta hơi mệt.

Yến Khinh Vũ bỗng nhiên lảo đảo mấy bước, đỡ lấy đại thụ bên cạnh, nàng lung lay đầu một hồi, cảnh tượng trước mắt lại càng ngày càng mơ hồ.

Có độc?

Khương Phàm lập tức cảnh giác, cũng cảm nhận được cảm giác suy yếu mãnh liệt. Lúc này, hỏa điểu trong khí hải chợt thức tỉnh, bạo phát ra liệt diễm hình thành vòng xoáy, dẫn dắt linh lực trong kinh mạch nuốt luyện khí độc, huyết dịch trong mạch máu cũng bắt đầu gia tốc chảy nhanh, tiêu trừ lấy cảm giác mệt mỏi.

Thánh linh văn lại còn có công hiệu này?

Khương Phàm không có đào tẩu, mà làm bộ hư nhược dừng lại, vịn tảng đá bên cạnh chầm chậm ngồi xuống. Trêи con đường này không có độc chướng, càng không có độc thảo, đột nhiên trúng độc chỉ có một khả năng, chung quanh có mai phục!

Nếu như không phải hướng tới Yến Khinh Vũ thì mục tiêu chính là hắn. Hắn hôm nay vẫn luôn rất cảnh giác, nhưng thời điểm vừa mới cứu Yến Khinh Vũ, có khả năng tạo náo động lớn, sau đó thì bị tập trung vào.

- Tiểu phế vật, chúng ta lại gặp mặt.

Trong cánh rừng phía trước truyền đến một tiếng nói rét căm căm.

- Tiêu Khuê?

Khương Phàm làm bộ rất hư nhược trừng mắt, thấy rõ ràng người đang đi tới kia.

Tiêu Khuê có thân người to lớn, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, sau khi nhìn thấy Khương Phàm thì vẻ mặt đều bị bóp méo.

- Ngươi... Ngươi... Thả độc trong không khí?

Yến Khinh Vũ hư nhược ngồi dựa vào dưới tán cây già, toàn thân khó chịu lại không thể sử dụng ra được nửa phần khí lực, cái này hiển nhiên là triệu chứng của trúng độc.

- Yến Khinh Vũ cô nương, hạnh ngộ.

Tiêu Khuê chỉ phục kϊƈɦ Khương Phàm, không nghĩ tới sẽ đụng phải vị mỹ nữ thiên tài Bạch Hổ quan Yến Khinh Vũ này.

- Ngươi muốn làm gì?

Yến Khinh Vũ cố gắng muốn đứng lên, nhưng càng giãy dụa càng suy yếu, cảnh tượng trước mắt càng mơ hồ.

- Ta muốn làm gì? Ha ha, ta muốn giết chết tên phế vật này.

Cái cằm bị đá nát của Tiêu Khuê vẫn không có khỏi hẳn, còn đang quấn lấy băng vải.

Mỗi lần nói một chữ đều có thể cảm thấy nhói nhói, cái này khiến nét mặt của hắn càng thêm dữ tợn.

- Nơi này cách Bạch Hổ quan không đến ba mươi dặm. Nếu như bị người khác phát hiện, Tiêu Thắng Dũng cũng không gánh nổi ngươi.

Yến Khinh Vũ hư nhược cảnh cáo Tiêu Khuê, nhưng lại kỳ quái, tiểu tử này và Tiêu Khuê rốt cuộc có thâm thù đại hận gì.

- Ngươi quá xem thường Tiêu Khuê ta, nếu ta xuất thủ làm sao có thể để cho người ta phát hiện.

Tiêu Khuê nói, trong rừng cây sau lưng dần dần đi ra một nam một nữ.

Nữ nhân phong thái yểu điệu, mỹ mạo, thân hình nở nang, trong tay nâng một cái ngọc bàn, phía trêи bốc lên khói xanh nhàn nhạt bay tới trong không khí rất nhanh đã trở nên vô sắc vô vị. Nam tử hùng tráng uy mãnh, cao khoảng hai mét, trêи vai khiêng một tấm chắn xấu xí, đen kịt nặng nề, ít nhất phải có năm sáu trăm cân.

- Phàm công tử, hạnh ngộ.

Ánh mắt hai người đều tập trung vào Khương Phàm.

- Phàm công tử?

Yến Khinh Vũ không nhớ rõ trong Bạch Hổ quan có Phàm công tử gì, chờ một chút... Khương Phàm?

Chẳng lẽ hắn là con nuôi của Khương Vương, người trêи Phong Vân Đài đánh bại Khương Nhân còn muốn khiêu chiến Bạch Hoa kia?

Yến Khinh Vũ khó tin mà nhìn thiếu niên trước mặt.

Khương Phàm đột nhiên gầm nhẹ, vịn Ô Cương Cung bên cạnh đứng lên, nhưng lảo đảo mấy bước lại nhào vào trêи mặt đất.

- Đừng vùng vẫy, ngươi trốn không thoát đâu.

Tiêu Khuê cười lạnh, ánh mắt lại nhanh chóng du lịch trêи thân có lồi có lõm của Yến Khinh Vũ.

Khương Phàm nâng Ô Cương Cung nặng nề lên, trừng mắt nhìn bọn họ.

- Tuổi còn nhỏ, vậy mà có thể kéo Ô Cương Cung, không đơn giản.

Nam tử hùng tráng đi tới, tấm chắn trong tay nhẹ nhàng hất lên đã đánh Ô Cương Cung của Khương Phàm rớt xuống mặt đất.

- Các ngươi dừng tay, tám đại cứ điểm và Khương Vương phủ đã làm ước định, ai cũng không thể giết Khương Phàm.

Yến Khinh Vũ sốt ruột, toàn thân lại suy yếu vô lực, nói chuyện cũng đều kịch liệt thở dốc.

- Ta nói còn không rõ ràng lắm sao? Sẽ không ai biết là ta làm.
Chương 18 Sinh Tử Môn

Lực chú ý của Tiêu Khuê toàn rơi vào trêи thân Yến Khinh Vũ, hắn vốn chuẩn bị kỹ càng để tra tấn Khương Phàm, nhưng càng xem Yến Khinh Vũ ánh mắt càng nóng, trong lòng nổi lên một cỗ tà hỏa.

Bộ dáng y phục xốc xếch này, quá mê người.

- Yến cô nương là chính ngươi xui xẻo, chẳng trách người khác. Khương Phàm giao cho các ngươi, đừng để hắn chết quá dễ dàng. Yến Khinh Vũ, để cho ta xử lý.

Tiêu Khuê đi đến trước mặt Yến Khinh Vũ, nhéo nhéo cằm của nàng, bắt lấy một cánh tay nhấc lên.

- Ngươi muốn làm gì...

Yến Khinh Vũ hư nhược đẩy hắn ra.

- Dù sao đều phải chết, chớ lãng phí. Không cần phải sợ, ta sẽ rất ôn nhu.

Tiêu Khuê thô lỗ kéo lấy Yến Khinh Vũ đi đến bên cạnh.

- Tên hỗn đản nhà ngươi... thả ta ra...

- Ta là đệ tử thượng cung của Kim Nguyệt cung, Tiêu gia ngươi không thể trêu vào. Thả ta ra...

Tiếng Yến Khinh Vũ hư nhược dần dần biến mất trong rừng rậm.

- Tên Tiêu Khuê này miệng đã nát, còn có tâm tư như thế. Bất quá tiện nghi hắn đi.

Nữ nhân nâng ngọc bàn nhìn phương hướng Tiêu Khuê rời đi, môi đỏ hiện lên dáng vẻ tươi cười.

- Tiểu hài nhi, tại sao biết chúng ta tới giết ngươi không?

Nam tử hùng tráng không để ý đến Tiêu Khuê, hắn tiến đến trước mặt Khương Phàm, mặt to thô cuồng có vẻ hơi dữ tợn.

- Không phải bởi vì Tiêu Khuê sao?

Khương Phàm buông thõng tầm mắt, hư nhược nói nhỏ.

Nam tử cười lạnh.

- Chúng ta và tiểu tử ngươi có ân oán cá nhân.

- n oán cá nhân? Đã hiểu, ta giết người của các ngươi.

Khương Phàm nhớ lại lời người chết hôm đó đã nói.

- Ha ha, thông minh. Dám giết người của chúng ta, hôm nay ta muốn để ngươi sống không bằng chết.

Nam tử buông tấm chắn xuống, bàn tay thô cuồng bóp lấy cổ Khương Phàm.

- Các ngươi không giống như là người của cứ điểm, các ngươi là ai?

- Biết Sinh Tử môn không?

- Cái gì?

- Sinh... Tử... Môn...

Khuôn mặt dữ tợn của nam tử kia đụng tới trước mặt Khương Phàm một cái.

Nhưng mà... Khương Phàm nắm chặt đoản đao Ô Cương bên hông, xuất ra lực lượng toàn thân, cắm vào cái cằm nam tử, mũi nhọn sắc bén trực tiếp từ đỉnh đầu đâm ra. Toàn thân nam tử cứng đờ, con ngươi phóng đại, khó có thể tin mà nhìn Khương Phàm trước mặt.

- Sinh Tử môn, ta nhớ kỹ.

Khương Phàm không còn vẻ suy yếu trước đó, hàn quang nơi đáy mắt tung toé, thân thể bỗng nhiên đứng lên, quơ lấy Ô Cương Cung trêи đất, thuận thế kéo căng. Từ lúc đứng dậy đến lúc bắt cung, từ cài tên đến khóa chặt, một mạch mà thành. Thời điểm khi thân thể vững vàng quỳ một chân trêи đất, Ô Cương Tiễn sắc bén đã khóa chặt nữ nhân đang xem trò hay phía trước.

- Ngươi...

Nữ nhân kia khẽ giật mình, đứng tại vị trí của nàng cũng không thấy được nam tử kia đã bị đâm xuyên đầu. Giờ phút này đột nhiên nhìn thấy Khương Phàm luồn lên, còn kéo ra Ô Cương Cung, nàng còn tưởng rằng mình hoảng hốt. Trong không khí rõ ràng tràn đầy khí độc, chỉ có phục dụng đan dược đặc thù của nàng mới có thể chịu được, Khương Phàm làm sao có thể không bị ảnh hưởng.

Bành!

Một tiếng vang trầm, Ô Cương Tiễn thoát cung nổ bắn ra, cuốn lên gió mạnh gào thét, thẳng đến đầu nữ nhân.

Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, nữ nhân trực tiếp dùng ngọc bàn chống đỡ Ô Cương Tiễn!

Ô Cương Tiễn sắc bén lại mạnh mẽ, có thể đâm xuyên lân giáp mãnh thú, nhưng khi đánh vào trêи ngọc bàn trơn bóng lại chỉ tạo ra vết nứt!

Bất quá, sau khi va chạm mãnh liệt vẫn trong chớp mắt đè ép ngọc bàn rắn chắc đánh vào trêи mặt nữ nhân kia!

Mũi sụp đổ, máu tươi tung tóe, nữ nhân kêu thảm bay ra ngoài. Khương Phàm trầm ổn tỉnh táo, thuận tay muốn dựng vào chi Ô Cương Tiễn thứ hai. Nhưng nữ nhân kia phản ứng cực nhanh, vừa mới ngã xuống đất đã lăn một vòng qua bên cạnh, trốn đến phía sau một gốc cây già, tiếp đó hướng về phía trước phi nước đại, lấp lóe mấy cái đã biến mất ở trong rừng rậm.

- Đáng chết!

Khương Phàm rõ ràng đã tính toán tốt nhưng lại đánh giá thấp độ cứng của ngọc bàn kia.

Nhưng hắn không lo được việc truy kϊƈɦ nữ nhân, lập tức mang theo Ô Cương Cung muốn xông vào rừng rậm tìm kiếm Yến Khinh Vũ bị Tiêu Khuê kéo đi.

Chạy mấy bước lại ngừng lại, quay đầu nhìn lại nam tử bị hắn đâm một đao xuyên qua đầu.

Mấy trăm mét bên ngoài sơn cốc, Tiêu Khuê không để ý đến Yến Khinh Vũ vẫn đang giãy dụa và cảnh cáo, cưỡng ép đặt nàng xuống mặt đất.

Nếu như là bình thường, hắn thật đúng là không dám đụng vào Yến Khinh Vũ.

Nhưng nếu gặp cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu.

- Mấy năm không gặp, phát ɖu͙ƈ không tệ. Có phải bị nam tử Kim Dương cung khai phát rồi hay không? Đến đây, để ca ca nhìn một cái.

Tiêu Khuê vừa muốn xé nát y phục của Yến Khinh Vũ, lại nghe được nơi xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Mặc dù rất ngắn ngủi, nhưng vẫn có thể nghe ra là giọng nữ.

Tiêu Khuê buông Yến Khinh Vũ đang suy yếu giãy dụa ra, từ trong ngực lấy ra một tấm Cuồng Lôi Phù.

Đây là một loại phù chú bảo mệnh.

Chỉ cần rót linh lực vào liền có thể dẫn bạo, phóng xuất ra lôi triều rất kịch liệt.

Thiên phú hắn không mạnh, cảnh giới không cao, cho nên quanh năm đều phải mang theo Cuồng Lôi Phù.

- Cứu mạng... Có ai không... Cứu mạng...

Yến Khinh Vũ hư nhược kêu cứu.

- Im miệng.

Một bàn tay Tiêu Khuê quất vào trêи khuôn mặt Yến Khinh Vũ, nhíu mày đi đến miệng hang, tử tế nghe các loại âm thanh trong núi rừng.

Hai người Sinh Tử môn kia đều có thực lực rất mạnh, cũng không đến mức bị tên phế vật Khương Phàm kia làm bị thương được, chẳng lẽ là gặp chuyện ngoài ý muốn gì?

Nhưng cứ xem như là ngoài ý muốn thì cũng có thể ứng phó mấy lần, làm sao lại chỉ phát ra một tiếng hét thảm, sau đó liền không có gì nữa?

Tiêu Khuê càng nghĩ càng thấy kỳ quái, hắn xiết chặt Cuồng Lôi Phù, tùy thời chuẩn bị rót vào linh lực mà vung ra.

Chỉ sau chốc lát, một đạo thân ảnh cao lớn uy mãnh đi tới từ trong rừng cây trước mặt, chính là nam tử Sinh Tử môn kia.

- Vừa mới xảy ra chuyện gì?

Tiêu Khuê nhẹ nhàng thở ra, buông Cuồng Lôi Phù xuống.

Nam tử kia không nói gì, tiếp tục đi lên phía trước.

- Ta tới trước, ngươi chờ chút.

Tiêu Khuê còn tưởng rằng nam tử kia cũng tham luyến tư sắc của Yến Khinh Vũ, đưa việc tra tấn Khương Phàm cho cô gái khi trước, muốn tới đoạt gái với hắn.

Hắn cởi bỏ y phục muốn đi vào trong sơn cốc, thế nhưng đi chưa được mấy bước thì lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, cảm thấy là lạ ở chỗ nào.

Hắn quay người lại vừa hay nhìn thấy nam tử kia vô lực nhào vào trêи mặt đất, mà tại phía sau hắn là một thiếu niên đang giơ lên Ô Cương Cung, cách mấy chục mét đang nhắm ngay hắn.

- Khương Phàm?
Chương 19 Hạ Sát Thủ

Sắc mặt Tiêu Khuê đại biến, còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt.

Nơi xa vang lên âm thanh trầm đục, Ô Cương Tiễn thoát cung, bắn về phía hắn.

Tiêu Khuê vội vàng muốn né tránh, dưới chân lại trượt đi, chật vật mất khống chế.

Ô Cương Tiễn phá không mà tới, âm thanh trầm đục đâm xuyên qua bờ vai của hắn, mạnh mẽ xoay tròn xoắn nát xương bả vai.

- Aaa….!!

Tiêu Khuê kêu thảm té xuống đất, đau đến mặt đều bị bóp méo, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, dốc hết toàn lực vung Cuồng Lôi Phù ra.

Linh lực kϊƈɦ thích, văn ấn trêи Cuồng Lôi Phù lập tức nở rộ ra ánh sáng chói mắt .

Một tiếng ‘oanh’ nổ chấn động sơn cốc lay động, đá vụn bay đầy, một cỗ lôi triều cực kỳ mãnh liệt sôi trào, tuôn ra ra hơn hai mươi mét.

Nhưng lôi triều cũng không có lan đến gần Khương Phàm, hắn giẫm lên thi thể nam tử kia, vững vàng kéo lấy Ô Cương Cung, khi ánh sáng lôi triều tản hết, Ô Cương Tiễn lập tức thoát khỏi dây cung.

Tiêu Khuê vừa giãy dụa vừa đứng lên, muốn trốn đến trong sơn cốc, sau lưng đã truyền đến tiếng rít chói tai.

Phốc phốc!

Ô Cương Tiễn đâm xuyên qua cánh tay còn lại, lực trùng kϊƈɦ mãnh liệt mang theo thân thể của hắn xoay tròn theo.

- Aaaa…!!

Tiêu Khuê bị quẳng xuống đất, thống khổ kêu thảm, hai tay tuôn máu tươi như mưa nhuộm đỏ bãi cỏ trong sơn cốc.

- Có ai ở đó không? Cứu mạng...

Yến Khinh Vũ giãy dụa đứng lên , nắm chặt cổ áo, khẩn trương nhìn bên ngoài sơn cốc.

- Đừng có giết ta, ta không chạy, ta không chạy.

Tiêu Khuê uốn éo người, toàn thân đau đến run rẩy.

- Chung quanh có bao nhiêu người Sinh Tử môn, ta muốn nghe lời thật.

Khương Phàm nắm cung tiễn, từ bên ngoài đi tới.

- Khương Phàm?

Yến Khinh Vũ khó có thể tin được mà nhìn Ô Cương Cung trong tay thiếu niên, ‘hắn làm sao lại không sao? Còn hai người kia đâu?!’

- Rất nhiều rất nhiều, thật rất nhiều, bọn hắn đi ra chấp hành nhiệm vụ.

- Ta hỏi gần bên này.

- Một phân chi đội, mười mấy hai mươi môn đồ, thật...

Tiêu Khuê đau đến cơ hồ muốn ngất đi, ngẩng đầu cầu khẩn Khương Phàm:

- Nhanh ầm máu cho ta, trong y phục của ta có đan dược, nhanh.. Nhanh...

- Phụ thân ngươi biết ngươi đi đến đây giết ta không?

- Không biết, ai cũng không biết, ta vụng trộm liên hệ với Sinh Tử môn. Ngươi tha cho ta lần này đi, ân oán giữa chúng ta xem như xóa bỏ.

- Có dính dán gì tới Khương Vương phủ không?

- Có! Là Đại trưởng lão để cho ta liên hệ Sinh Tử môn, a a a... Nhanh cầm máu cho ta... Ngươi… tên phế vật này!

Tiêu Khuê chưa từng trải qua loại thống khổ này, kêu thảm nằm dưới đất lăn lộn.

- Tiêu Khuê.

- Sao?

- Nhìn mắt ta.

- Cái gì...

Tiêu Khuê ngẩng đầu nhìn về phía Khương Phàm.

Bành!!

Mặt Khương Phàm không biểu tình, đâm một tiễn xuyên qua đầu hắn.

Gọn gàng, không chút do dự.

Tiêu Khuê trừng trừng hai mắt, thân thể co quắp mấy lần liền không có động tĩnh.

Chết không nhắm mắt.

Yến Khinh Vũ khẽ nhíu mày, mặc dù cảm giác tàn nhẫn, nhưng ngẫm lại bộ dáng xấu xí vừa rồi của Tiêu Khuê liền nói thầm một tiếng chết tốt lắm.

- Ngươi không trúng độc?

- Không có.

Khương Phàm lật người Tiêu Khuê ra một hồi, móc ra ba tấm Cuồng Lôi Phù, còn có ba bình đan dược. - Ngươi ngay từ đầu đã không có trúng độc?

Yến Khinh Vũ bỗng nhiên cảm giác Khương Phàm lạ lẫm lại đáng sợ, vậy mà có thể ngay lần đầu tiên đã chuẩn bị ngụy trang, sau đó dụ địch một cách xảo diệu, tùy thời phản sát (giết ngược lại).

Đây là hài tử mười ba tuổi sao?

Đây là phế vật Bạch Hổ quan công nhận sao?

Đây quả thực là một sát thủ kinh nghiệm phong phú !

- Cô còn có thể đi không? Ta chỉ giết một tên, một tên khác đã chạy.

Khương Phàm muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu như gần đây thật còn có người của Sinh Tử môn, chẳng mấy chốc sẽ vây tới, hắn hôm nay đừng nghĩ sẽ về được Bạch Hổ quan.

- Ngươi cảm thấy sao?

Yến Khinh Vũ bây giờ nhìn mọi thứ đều mơ hồ.

Khương Phàm nhìn sợi đằng treo đầy sơn cốc một chút,

- Ta xâu một cái võng bằng dây đằng , kéo cô đi.

- Ngươi...

Yến Khinh Vũ tức giận thiếu chút nữa ngất đi.

Khương Phàm lắc đầu, không được, thế này không tiện.

- Ngươi trước tiên giấu ta đi, về cứ điểm tìm phụ thân ta.

Yến Khinh Vũ cũng không muốn bị một đường kéo về.

- Vạn nhất trêи đường gặp được phục kϊƈɦ, trời tối ta mới về tới thì sao.

Khương Phàm đi đến trước mặt Yến Khinh Vũ, đưa tay kéo nàng, ở trong tiếng kinh hô của nàng mà khiêng lên trêи vai.

Chỉ là Yến Khinh Vũ phát ɖu͙ƈ tốt hơn hắn, thân thể cao hơn hắn non nửa cái đầu, tư thế nâng lên rất khó chịu, dứt khoát lại quăng mấy lần, cõng đến trêи thân.

Yến Khinh Vũ vốn toàn thân suy yếu, chịu thêm lần giày vò này thì kém chút ngất đi:

- Ngươi không thể nhẹ nhàng một chút à, ta là nữ hài tử.

- Ôm chặt ta.

Hai tay Khương Phàm đưa ra sau ôm lấy hai chân trắng tuyết thon dài của nàng.

- Ta... Không có... Khí lực...

Yến Khinh Vũ vừa suy yếu vừa thẹn buồn bực, mình đã lớn như vậy, lúc nào lại bị nam tử giày vò qua như thế, nhưng hiện tại cũng không lo được nhiều như vậy.

Khương Phàm giật xuống mấy đầu dây leo từ bên cạnh đem Yến Khinh Vũ buộc chặt ở trêи lưng, đảo qua vài vòng, cầm theo Ô Cương Cung xông ra khỏi sơn cốc.

Bọn hắn rời đi không lâu, nữ nhân bị đánh đến mặt mày hốc hác trước đó mang theo mười tên nam nữ hung hãn chạy tới nơi này.

- Một tiểu tử đã đánh các ngươi thành dạng này?

Nam tử trung niên cầm đầu là đội trưởng phân đội này, hắn nhìn thi thể nằm trêи mặt đất không khỏi giận dữ. Bọn là mang theo sứ mệnh tiến vào Đại Hoang chấp hành nhiệm vụ, xuất phát từ tình cảm mới đáp ứng giúp Tiêu Khuê.

Không nghĩ tới một việc "Hỗ trợ" nho nhỏ vậy mà liên tiếp hại chết hai huynh đệ trong nhóm, còn tiện thể lấy đi mạng của Tiêu Khuê.

Hắn làm sao bàn giao cho môn chủ, làm sao bàn giao với Tiêu gia.

- Là chúng ta đánh giá thấp hắn! Đánh giá thấp một cách nghiêm trọng!

Nữ nhân máu me đầy mặt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ bị một tên tiểu tử hại thảm đến như vậy.

- Tìm kiếm cho hắn ta! Ta nhất định phải lấy mạng của hắn!

Nam tử trung niên giận dữ hạ lệnh.

- Ta chắc chắn bọn hắn sẽ chạy về Bạch Hổ thành, chỉ cần tốc độ chúng ta nhanh hơn, hẳn là có thể ngăn lại trước khi bọn hắn tiến về cứ điểm.

Hai người tạo thành một tổ cấp tốc tản ra hướng về tám đại cứ điểm, nhanh lên.
Chương 20 Thiếu Niên Hung Tàn

Khương Phàm cõng Yến Khinh Vũ phi nước đại trong rừng cây rậm rạp, tùy thời tùy khắc cảnh giác nguy hiểm ở chung quanh.

Yến Khinh Vũ bị trói với tư thế rất khó chịu, theo Khương Phàm "Xóc nảy" không ngừng ma sát phía sau lưng hắn, muốn chống thân thể lên cao lại toàn thân vô lực, chỉ có thể chịu đựng.

- Biết Sinh Tử môn không?

Khương Phàm hỏi.

- Nghe nói qua.

- Mấy năm trước, Thương Châu xuất hiện một thế lực, hình như ở Nam Cương đắc tội một đại tông môn hoặc một thế lực nào đó cho nên bị diệt môn, chỉ trốn ra được hơn trăm người. Bọn hắn đi vào Thương Châu làm xằng làm bậycướp bóc , bốn chỗ, đắc tội không ít thế lực.

- Người bên cạnh Tiêu Khuê chính là người của Sinh Tử môn.

- Hai nhi tử của Tiêu Thắng Dũng đều chiến tử tại cứ điểm, chỉ còn thừa tên độc đinh này, vẫn luôn nuông chiều bỏ mặc. Nhưng ta không nghĩ tới Tiêu Khuê lại biến thành bộ dáng buồn nôn như hiện tại, còn dám cấu kết với loại thế lực như Sinh Tử môn.

- Có phải Tiêu Thắng Dũng cấu kết với Sinh Tử môn hay không?

- Khó mà nói. Nhưng ngươi phải cẩn thận, Sinh Tử môn may mắn còn sống sót, đám người này cùng hung cực ác, coi nhẹ sinh tử. Đắc tội bọn hắn, bọn hắn mặc kệ ngươi là con nuôi của ai, nhất định sẽ muốn mạng của ngươi. - Chỉ là một đám chó nhà có tang mà thôi.

- Ngươi... Ngươi thật sự là Khương Phàm?

Yến Khinh Vũ rất khó liên hệ với Khương Phàm trong ấn tượng và thiếu niên tâm ngoan thủ lạt trước mắt này thành một .

Khương Phàm phi nước đại trong núi rừng, mặc dù thể lực không tệ, nhưng cõng thêm một người sống sờ sờ trèo đèo lội suối chạy hơn mười dặm, vẫn còn có chút không chịu đựng nổi, tốc độ cũng dần dần chậm lại.

- Nếu không... Nghỉ một lát?

Yến Khinh Vũ cũng bị dày vò trong đoạn đường này.

- Cho ta mấy khỏa đan dược bổ sung thể lực.

Khương Phàm thở hổn hển dừng lại, nhưng lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn biến sắc, co cẳng phi nước đại.

- Tiểu tử, tìm được ngươi rồi!

Một tiếng rít lên quanh quẩn trong rừng rậm phía sau lưng, tiếng rống to lớn chấn động đến sơn dã rung chuyển, lá rừng tuôn rơi.

Một nam tử tráng kiện cầm theo một thanh trọng đao vọt ra, đao văn lấp lóe trêи trán, đao khí lăng lệ giống như thiểm điện quấn quanh toàn thân.

Hắn tung một cước đạp nát hòn đá trước mặt, phóng lên tận trời, hai tay cầm đao bay giữa không trung, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, đao khí toàn thân trong chốc lát hội tụ vào trong trọng đao.

Oanh !

Nam tử thay phiên bổ trọng đao vào mặt đất, mặt đất ầm ầm chấn động, sụp đổ tạo thành vết nứt to lớn, sơn lĩnh trước mặt đều giống như sắp vỡ vụn.

Mặt đất dưới chân Khương Phàm lắc lư, lảo đảo một cái, chật vật nhào ra ngoài.

- Dám trêu chọc Sinh Tử môn chúng ta, ngươi thật chán sống!

Một bóng người khác từ trong rừng đâm vọt ra, hỏa văn lấp lóe trêи trán, năng lượng mênh ʍôиɠ hội tụ trêи tay phải, mãnh liệt hỏa diễm sôi trào.

Hắn đẩy về phía trước, liệt diễm như thủy triều dâng lên mấy chục mét, cuốn về phía Khương Phàm.

- Kiên nhẫn một chút.

Khương Phàm không lo được chiếu cố Yến Khinh Vũ, quay cuồng ở tại chỗ, bỗng nhiên bùng bổ, bắt lấy chạc cây phía trước, lắc lư thật mạnh đêm bản thân mình quăng về phía không trung hiểm tránh đi liệt diễm đang lao đến.

- Có ý tứ, ha ha...

Hai người bọn hắn đều rất bất ngờ, một tiểu oa nhi rất linh hoạt, trong khi còn cõng theo một nữ nhân. Nhưng nếu bọn hắn ngăn chặn liền nhất định có thể bắt được.

Nhưng mà... Bọn hắn vừa muốn tiến lên, Khương Phàm trong dự liệu của chúng hẳn là phải chạy trốn vậy mà lại đứng tại nơi đó, giơ Ô Cương Cung chỉ về phía bọn hắn.

- Ngu xuẩn!

Nam tử dẫn theo trọng đao trực tiếp lao thẳng đến Khương Phàm.

- Ngươi làm gì? Chạy mau di.

Yến Khinh Vũ kêu lên sợ hãi, Ô Cương Cung không thể giết chết được loại cường giả cấp bậc này. Khương Phàm trầm ổn tỉnh táo, hai tay căng cứng kéo Ô Cương Cung đến đầy tròn, tại thời điểm nam tử cách hắn không đến năm mươi mét, bỗng nhiên buông tay ra.

Cùng lúc đó, thánh văn lấp lóe trêи trán, mênh ʍôиɠ linh lực phun trào khắp toàn thân cũng thuận thế cuốn lấy Ô Cương Tiễn.

- Tiểu oa nhi, nhìn cho kỹ.

Trong khi Nam tử phi nước đại xoay vòng tại chỗ, trọng đao thay phiên xoay tròn muốn bổ Ô Cương Tiễn ra ngoài.

Nhưng mà... Ô Cương Tiễn vừa mới tuột tay liền ầm vang nổ tung, lôi triều mãnh liệt sôi trào lên.

Nguyên lai Khương Phàm gắn một tấm Cuồng Lôi Phù ở phía trêи. Không biết có phải là bởi vì Thánh linh văn của Khương Phàm , hay là do rót vào quá nhiều linh lực, Cuồng Lôi Phù tạo ra lôi triều vậy mà còn mãnh liệt hơn so với Tiêu Khuê kϊƈɦ phát, lôi triều kịch liệt bao phủ phạm vi ba bốn mươi mét.

Nam tử đang muốn vung mạnh đao, cường quang kịch liệt đâm thẳng con mắt đang trừng trừng của hắn, hét thảm một tiếng, đao thế bị loạn.

Trong chớp mắt, Ô Cương Tiễn nổ bắn ra tới, cương khí xoay tròn gào thét, xuyên thủng lồng ngực nam tử, mang theo người bay ra ngoài.

- Aaa…! Đồ hỗn trướng!

Nam tử che máu chảy ồ ạt trêи ngực, ho ra đầy máu.

- Hồ Dương!

Nam tử còn lại kinh hô.

Khương Phàm xé sợi đằng ra, ném Yến Khinh Vũ qua một hướng khác để chuyên tâm đối phó với Hồ Dương đang gào thảm.

- A a a!

Hồ Dương lại điên cuồng chống thân thể lên, không để ý máu chảy ồ ạt trêи ngực, mang theo trọng đao gầm thét về phía Khương Phàm.

Đao văn trêи trán của hắn sáng lên chói mắt, toàn thân bùng phát đao khí cường thịnh, chấn vỡ nát mấy cây đại thụ chung quanh.

- Đến a, ranh con!

- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.

Một nam tử khác giận dữ, cũng phi nước đại giết tới, hỏa văn chói mắt, năng lượng nóng bỏng phun trào toàn thân hóa thành một đầu Hỏa Xà tráng kiện quấn quanh ở trêи cánh tay phải, sinh động như thật, dữ tợn đến đáng sợ.

Khương Phàm không quan tâm mà phi nước đại tới, đón đỡ Hồ Dương.

Nhưng ngay khi Hồ Dương vung trọng đao lên, trong lúc đang định khởi xướng công kϊƈɦ, Khương Phàm còn cách đó chưa đến hai mươi mét đã vung ra ba tấm Cuồng Lôi Phù, rót linh lực vào toàn bộ ba cái.

Ầm ầm!

Ba cỗ lôi triều nhanh chóng bị dẫn bạo, cường quang càng tăng lên, lôi triều càng dữ dội hơn.

Không chỉ có đánh đến phía nam tử đang phát cuồng, bức lui hắn, cũng cuốn Khương Phàm vào trong.

Toàn thân Khương Phàm lập tức máu me đầm đìa, giống như bị thiên đao vạn quả, nhưng hắn gắt gao cắn chặt răng vững vàng đứng ở nơi đó không để ý đến đau đớn, bất chấp nguy hiểm mà giơ Ô Cương Cung chỉ về phía bên trái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom