• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Đan Đại Chí Tôn (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1 Con nuôi

Lang Gia quốc, Bắc Cương, cứ điểm Bạch Hổ quan.

Nơi này là đạo bình chướng thứ nhất chống lại Đại Hoang, cũng là đất phong của Khương Vương phủ hiện tại.

- Đám hỗn đản các ngươi! Nàng mới mười ba tuổi! Các ngươi dựa vào cái gì lại tự tiện gả nàng cho tên Tiêu Khuê súc vật kia!

Trong đại điện Khương Vương phủ, Khương Phàm ôm muội muội bị cưỡng ép mặc áo cưới, giận dữ mắng mỏ lấy các trưởng lão trong vương phủ.

Khương Uyển Nhi hư nhược cuộn mình trong ngực huynh trưởng, thần sắc buồn bã lại hoảng hốt.

Một tháng trước, nàng là đệ nhất thiên tài Bạch Hổ quan của Khương Vương phủ. Một trận chiến ngoài ý muốn dẫn đến kinh mạch nàng vỡ vụn, cũng biến thành phế nhân trong mắt gia tộc.

Hôm nay, nàng càng bị cưỡng ép gả cho thiếu gia ăn chơi nổi tiếng nhất Bạch Hổ quan, Tiêu Khuê.

- Chuyện của Khương Vương phủ còn chưa tới phiên ngươi - một đứa con nuôi đến khoa tay múa chân.

- Đội ngũ đón dâu đã lên đường, nàng hôm nay không gả cũng phải gả.

Khương Hồng Dương đứng phía trước cha con Khương Nhân giận dữ mắng mỏ Khương Phàm đang đến đây quấy rối.

- Các ngươi cưỡng ép gả Uyển Nhi, không sợ khi Vương gia trở về sẽ tính sổ với các ngươi sao.Khương Hồng Dương, uổng công ngươi là thúc phụ của Uyển Nhi!

Khương Phàm dùng sức ôm chặt Uyển Nhi, cảnh giác bọn thị vệ ở bốn phía vương phủ lúc nào cũng có thể nhào lên.

- Đại ca sống chết không rõ, lòng người tám đại cứ điểm Bạch Hổ quan vô cùng bàng hoàng. Chúng ta đem Uyển Nhi gả vào cứ điểm thứ ba chính là vì ổn định quân tâm.

Khương Hồng Dương là nhân vật số hai trong vương phủ, từ sau khi Vương gia mất tích liền trở thành người chủ sự của vương phủ. Hôn sự hôm nay hoàn toàn là do hắn thu xếp.

Lúc đầu hết thảy cũng rất thuận lợi, không nghĩ tới đột nhiên Khương Phàm lại xuất hiện cản trở.

- Trong tám đại cứ điểm, có rất nhiều cô nương chưa lấy chồng, muốn ổn định quân tâm thì chỉ có thể để cho nhi tử Khương Nhân của ngươi cưới một người là được. Dựa vào cái gì gả muội muội của ta đi. Nàng hiện tại đứng cũng không vững, các ngươi muốn hại chết nàng sao?

Khương Phàm tức giận đến không kềm được, đám hỗn đản này quả thật là khinh người quá đáng.

Khương Nhân hừ lạnh:

- Tiêu Khuê là con trai độc nhất của tướng quân Tiêu Thắng Dũng tại cứ điểm thứ ba, không ghét bỏ phế nhân như nàng đã là phúc khí của nàng, kẻ làm ca ca như ngươi hẳn là nên vui mừng mới đúng. Người đâu, mới tới đây, đổi y phục mới cho Khương Phàm, dẫn muội muội hắn xuất giá!

- Ai dám tới đây!

Khương Phàm quát lớn chấn động cả cung điện, hai mắt đỏ thấu giống như dã thú đang tức giận.

- Đủ rồi!

Đại trưởng lão dùng sức vỗ bàn, quát tháo Khương Phàm:

- Ngươi chỉ là một đứa con nuôi, thật đúng là đề cao bản thân. Hôm nay ngươi tới cũng vừa vặn, vốn định sau khi xong hôn lễ của Uyển Nhi sẽ lại xử lý ngươi, ngươi đã không biết tốt xấu, cũng đừng trách chúng ta vô tình. Vương gia đã mất tích, Khương Vương phủ cũng không cần con nuôi gì nữa. Ngươi bây giờ có thể lăn đi rồi! Khương Vương phủ từ nay trở về sau, không còn có bất kỳ quan hệ nào với ngươi nữa.

- Lão Cáp Mô!

Khương Phàm chỉ vào Đại trưởng lão gầm thét một tiếng.

- Ta là con nuôi của Vương gia, không phải con của ngươi! Ta đi hay ở còn chưa tới phiên ngươi quyết định!

Đại điện bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả mọi người nao nao.

Hắn vừa mới hô câu gì?

Lão Cáp Mô?

Đại trưởng lão sửng sốt một chút, tức giận đến tím mặt, toàn thân phát ra cỗ khí lãng mãnh liệt, chấn vỡ bàn gỗ, lao tới định bắt Khương Phàm.

Khương Phàm vui mừng không sợ, nhìn hằm hằm Đại trưởng lão.

- Vương gia không ở đây, Khương Vương phủ có thể để tùy ý cho các ngươi hồ nháo nhưng Bạch Hổ quan không cho phép các ngươi làm xằng làm bậy. Ta đã cầu Yến Tranh tướng quân tại cứ điểm thứ năm cùng Côn Bác tướng quân ở cứ điểm thứ sáu, bọn hắn đang trêи đường tới! Để ta xem hôm nay ai dám gả muội muội của ta!

Đại trưởng lão đang muốn chế trụ cổ Khương Phàm sau khi nghe được những lời này thì bỗng nhiên dừng lại.

Phụ tử Khương Nhân Khương Hồng Dương cũng nhíu mày.

Hắn vậy mà đã thuyết phục hai vị tướng quân?

Hai vị kia chính là thần tử trung thành của Vương gia

Nhất là Yến Tranh tướng quân, nữ nhi của hắn đã bái nhập vào làm môn nhân của Kim Dương cung – một đại tông ở Bắc Cương, nghe nói còn trở thành đệ tử của thượng cung.

Khương Nhân đi đến trước mặt Khương Phàm, cắn răng cảnh cáo hắn:

- Đừngkhông biết xấu hổ! Hôm nay là việc nhà Khương Vương phủ, không tới phiên một đứa con nuôi như ngươi nhúng tay! Hôm nay nếu như ngươi khăng khăng ngăn cản, ngày mai ta cam đoan ở nơi nào đó trong Đại Hoang có thêm một bộ thi thể không ai nhận ra.

- Ta hiểu rõ ý của các ngươi. Đại ca nhị ca chiến tử, Vương gia mất tích, muội muội lại bị phế, Khương gia trực hệ đã không còn người nào. Chi thứ các ngươi muốn tiếp chưởng đại quyền! Đầu tiên là Khương Hồng Dương làm người chủ sự, tiếp đó ngươi lại làm người thừa kế cho nên vội vã đuổi muội muội chúng ta đi ra, thuận tiện lôi kéo cứ điểm thứ ba. Ta có thể nhìn thấu, người khác cũng không ngốc.

- Phàm nhi.

Nhị trưởng lão ho nhẹ vài tiếng, đứng dậy lộ ra dáng vẻ tươi cười.

- Vương gia năm đó chỉ đáp ứng lấy danh nghĩa riêng thu dưỡng ngươi, cũng không phải là Khương Vương phủ. Hiện tại Vương gia mất tích, ngươi cũng không có lý do gì ở lại chỗ này nữa. Nếu như ngươi nghe lời, chúng ta cho phép ngươi tham gia hôn lễ của Uyển Nhi, đưa lên vài câu chúc phúc như câu nói của cổ nhân ‘Gặp nhau thì cũng có lúc chia tay’. Nếu như ngươi nhất định phải huyên náo đến cùng, chúng ta vì mặt mũi Vương phủ, không thể không sử dụng thủ đoạn cứng rắn.

Khương Phàm nghênh tiếp nụ cười dối trá của Nhị trưởng lão:

- Cái gì mà thủ đoạn cứng rắn, hiện tại muốn giết chết ta sao? Ngay trong đại điện Khương Vương phủ sao?!

Nụ cười trêи mặt Nhị trưởng lão dần dần thu liễm.

- Ngươi khăng khăng muốn đối đầy với chúng ta?

- Khương Phàm ta không phải người Khương Vương phủ, không can thiệp được Khương Hồng Dương lên làm người chủ sự. Nhưng ta là con nuôi của Vương gia, ta có thể ảnh hưởng đến việc Khương Nhân làm người thừa kế. Ta không chết, hắn ngồi không vững. Vậy ta cho các ngươi một cơ hội, ngày mai trêи Phong Vân Đài, ta khiêu chiến Khương Nhân. Nếu như ta thắng, chuyện của muội muội ta cứ như vậy mà dừng lại. Nếu như ta thua, ta và muội muội tùy các ngươi xử trí.

Đám lão già Khương gia trao đổi ánh mắt, sau đó đều nhìn về Khương Nhân.

- Ngươi xác định?
Chương 2 Khiêu Chiến

Khương Nhân quái dị nhìn qua Khương Phàm.

Tên Khương Phàm này mặc dù lai lịch bí ẩn, đến Bạch Hổ thành tám năm cũng rất xuất quỷ nhập thần, nhưng lại một mực cự tuyệt tiếp nhận kiểm nghiệm linh căn, càng né tránh thức tỉnh linh văn, rõ ràng chính là một tên phế vật. Hắn lại là ngũ phẩm linh văn cao quý, hiện tại càng là Linh Anh cảnh thất trọng thiên.

Khương Phàm cũng dám chủ động khiêu chiến mình?

- Bọn người Yến tướng quân đang trêи đường tới đây, hôn sự hôm nay của các ngươi sẽ không thành công đâu! Nếu như ta tử vong ngoài ý muốn cũng sẽ tạo ra nghi vấn cho liên hợp cứ điểm, nhưng leo lên Phong Vân Đài, chết sống có số.

Khương Phàm tỉnh táo lại, ứng đối với đám lão nhân trong điện, ánh mắt Khương Hồng Dương lấp lóe, nhìn qua Khương Nhân nhẹ gật đầu.

- Được! Ta tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi! Nhưng Phong Vân Đài ngày mai, toàn thể tộc nhân Khương Vương phủ đều sẽ tới trợ trận, càng cần mọi người của tám đại cứ điểm đến chứng kiến. Mệnh ngươi cùng muội muội ngươi, đánh một trận kết thúc.

Khương Nhân muốn trước mặt mọi người phế đi Khương Phàm, làm cho tất cả mọi người đều biết trực hệ Khương gia triệt để không còn người nào, cho dù là một đứa con nuôi.

Cứ như vậy thì hắn có thể danh chính ngôn thuận lên làm người thừa kế Khương Vương phủ.

- Ngày mai, tại Phong Vân Đài.

Khương Phàm đưa ánh mắt oán hận đảo qua tất cả mọi người trong điện, ôm lấy muội muội đang suy yếu lại hoảng hốt rời khỏi đại điện.

- Ngày mai, không nên lưu tình, trực tiếp giết chết.

Khương Hồng Dương nhìn bóng lưng Khương Phàm, mệnh lệnh cho Khương Nhân.

- Hắn sẽ không sống sót để đi xuống Phong Vân Đài đâu.

Khương Nhân kiêu ngạo ngẩng đầu, chỉ là giết một tên phế vật mà thôi, rất đơn giản.

Khương Phàm ôm Khương Uyển Nhi vừa rời khỏi Khương Vương phủ, đối diện đã đụng phải đội ngũ đón dâu nhiệt nhiệt nháo nháo.

- Uyển Nhi, ha ha, Tiểu Uyển Nhi của ta! Ta tới đón nàng về nhà đây.

Mặt mũi Tiêu Khuê tràn đầy dữ tợn, hai mắt kϊƈɦ động tỏa ra ánh sáng.

Đội ngũ còn chưa tới phía trước Khương Vương phủ hắn đã tung người xuống ngựa, vô cùng lo lắng lao đến.

- Cút!

Khương Phàm gầm thét, tiếng hét chấn cả phố dài.

Sắc mặt Tiêu Khuê âm trầm nhìn Khương Phàm:

- Tiểu phế vật, ngươi vừa mới nói cái gì?

- Vương gia không ở đây, huynh trưởng như cha, hôn sự của nàng do ta làm chủ! Muội muội ta, không gả.

Khương Phàm ôm chặt Uyển Nhi, tùy thời chuẩn bị giết ra ngoài.

- Ngươi là cái thá gì, nơi này là nơi ngươi có quyền nói chuyện sao. Khương Vương phủ đã hứa gã nàng cho ta, nàng chính là nữ nhân của ta. Người đâu, tới đoạt lại cho ta.

Tiêu Khuê bỗng nhiên phất tay, các binh vệ mặc áo giáp theo sau lưng ầm vang xuống ngựa, hướng phía Khương Phàm bức tới.

- Dừng tay!

Chiến mã lao nhanh, hai chi thiết kỵ nhanh nhẹn dũng mãnh đằng đằng sát khí phá tan đội ngũ đón dâu, vọt tới phía trước.

- Bọn họ đã tới, Uyển Nhi không cần sợ.

Khương Phàm nhẹ giọng an ủi muội muội đang rất hư nhược.

Hai vị tướng quân cầm đầu khoác trọng giáp, khí thế uy nghiêm. Một người cao lớn uy mãnh, bộ ngực rộng rãi, khí tức dũng mãnh chấp nhϊế͙p͙ tâm hồn người khác. Một người thì mặt mũi tràn đầy vết sẹo, dữ tợn buông thả trường đao ba mét tản ra hàn quang um tùm.

Võ tướng trấn thủ Cứ điểm thứ năm - Yến Tranh. Võ tướng trấn thủ Cứ điểm thứ sáu - Côn Bác.

- Yến Tranh tướng quân, Côn Bác tướng quân, các ngươi làm chuyện gì ở nơi này.

Tiêu Khuê chau mày, miễn cưỡng ôm quyền, lại oán hận nhìn về phía Khương Phàm.

Yến Tranh nhìn Khương Phàm cùng Khương Uyển Nhi trong ngực hắn, cao giọng nói:

- Vương gia sống chết không rõ, lúc này không nên gả cưới.

- Khương Vương phủ đã đáp ứng hôn sự, cũng thu sính lễ, hôm nay ta nhất định phải mang Khương Uyển Nhi đi!

Tiêu Khuê tham luyến sắc đẹp của Khương Uyển Nhi đã rất lâu rồi, thời điểm trước đó Khương Uyển Nhi mang theo ánh sáng quá loá mắt, hắn chỉ có thể trông mà thèm nóng lòng nóng ruột. Hiện tại Khương Uyển Nhi đã bị phế đi, hắn phải bất chấp tất cả để đạt được nàng.

Nếm thử hương vị đệ nhất nữ thiên tài Bạch Hổ quan ngày xưa.

- Ta nói không đủ rõ ràng?

- Không phục thì gọi phụ thân ngươi đến cùng ta đàm luận!

Hai mắt Yến Tranh lạnh lẽo nhìn qua Tiêu Khuê, quanh năm huyết chiến tích lũy sát phạt chi khí giống như thực chất tràn ngập trêи phố dài.

- Tất cả dừng tay!

Khương Nhân từ trong Khương Vương phủ đi ra, nói vài câu gì đó ở bên tai Tiêu Khuê

- Ngày mai? Ta còn phải đợi đến ngày mai?!

Tiêu Khuê gầm nhẹ, hắn nhịn không được đến tối nay, thế mà còn chờ ngày mai?

- Ngày mai ta sẽ giết chết hắn.

Tiêu Khuê vô cùng bất mãn nhưng đành cắn răng miễn cưỡng đồng ý.

- Ngày mai tại Phong Vân Đài, xin mời tất tướng quân cả cứ điểm trình diện, chứng kiến ta cùng Khương Phàm luận võ, quyết đấu công bằng, chết sống có số.

Khương Nhân liếc mắt nhìn đến Khương Phàm, chỉ để lại một câu liền quay người rời đi.

- Tiểu phế vật, hôm nay ta tha cho ngươi. Nhưng nàng là nữ nhân của ta, chớ đụng lung tung.

Tiêu Khuê trở mình lên ngựa, mang theo đội ngũ đón dâu rời khỏi phố dài.

- Khương Phàm, ngươi muốn lên Phong Vân Đài? Là bọn hắn bức ngươi?Không cần sợ, nếu hôm nay chúng ta đã tới liền sẽ thay huynh muội các ngươi làm chủ.

Yến Tranh cưỡi chiến mã đi vào trước mặt Khương Phàm.

- Là do ta lựa chọn, ta muốn bảo vệ muội muội ta. Ta muốn chứng minh dòng chính vẫn còn có người. Hai vị tướng quân, cám ơn các ngươi hôm nay đã tới, đại ân này, ta xin nhớ kỹ.

Khương Phàm ôm Khương Uyển Nhi, hướng hai vị tướng quân thi lễ một cái, sau đó rời khỏi nơi này.

Yến Tranh nhìn bóng lưng Khương Phàm rời đi, thần sắc trêи mặt phức tạp.

- Hắn còn chưa thức tỉnh linh văn, lấy cái gì khiêu chiến Khương Nhân.

- Ngày mai hắn chỉ cần lên đài, Khương Nhân sẽ lấy mạng của hắn.

Côn Bác kỳ thật cũng không hiểu bao nhiêu đối với đứa con nuôi này, càng không gặp qua mấy lần.

- Tính ra, hắn đến Khương Vương phủ cũng đã tám năm.

Yến Tranh còn nhớ rõ đó là vào một đêm khuya tám năm trước, một vị lão già mù đi ra từ hắc ám bạo loạn trong Đại Hoang, dẫn một tiểu hài gõ cửa Bạch Hổ quan, tiến vào Khương Vương phủ. Không ai biết thân phận của bọn hắn, cũng không ai biết bọn hắn nói với Khương Vương chuyện gì. Nhưng vào ngày thứ hai, Khương Vương vậy mà thu dưỡng tiểu hài tử kia, cũng ban lấy họ Khương, đặt tên là Phàm.

Đêm đó, người trấn thủ cứ điểm thứ năm mà lão nhân gõ cửa chính là hắn.

Một màn kia, đến nay hắn vẫn không quên.
Chương 3 Đành Phải Thất Hứa

Gần cứ điểm thứ tám có một tòa sơn cốc sâu thẳm bên trong núi rừng, nơi này là nơi Khương Phàm ở. Hắn đặt Uyển Nhi lên trêи giường bằng thạch ốc, đút cho nàng ăn một viên Ngũ Nguyên Đan.

Đây là đan dược điều trị kinh mạch, có thể duy trì tính linh hoạt cho linh văn

- Phàm ca ca, phụ thân sẽ trở về sao?

Khương Uyển Nhi hư nhược nói nhỏ, vừa thống khổ lại tự trách.

Phụ thân cũng bởi vì biết được một thương hội ở Bắc Cương có Tạo Hóa Đan, nó có thể chữa trị kinh mạch bị phá toái mới rời khỏi Bạch Hổ thành. Kết quả một đi không trở lại, sinh tử còn chưa biết.

- Tin tưởng ta, không đến một tháng, nhất định sẽ trở về. Thời điểm Diêm bá giao ta cho nghĩa phụ đã cho hắn một kiện bảo vật, có thể bảo mệnh.

Khương Phàm nhẹ giọng trấn an Uyển Nhi, trong lòng lại không có nắm chắc.

Đại ca nhị ca chiến tử, Uyển Nhi bị phế, Vương gia lại mất tích. Đây là chuyện phát sinh trong vòng nửa năm ngắn ngủi.

Hiển nhiên có người đang làm loạn trong Khương Vương phủ.

- Phàm ca ca, ta không muốn khôi phục kinh mạch, ta chỉ muốn phụ thân còn sống trở về.

Hai mắt Khương Uyển Nhi đẫm lệ ʍôиɠ lung, nhẹ giọng run run nói.

- Hết thảy đều sẽ sẽ khá hơn.

Khương Phàm nhìn Liệt Diễm linh văn ảm đạm không ánh sáng trêи trán nàng, trong lòng đau nhức không thôi, siết chặt nắm tay.

Linh văn là biểu tượng của địa vị, thiên phú hết thảy các loại.

Ở trong thế giới nguy hiểm mãnh thú tàn phá bừa bãi, Ma Linh hoành hành này, Nhân tộc mặc dù vừa ra đời đã yếu đuối không chịu nổi, nhưng thân thể có được tiềm lực to lớn ẩn chứa bảo tàng vô tận. Tương lai khi tiềm lực thức tỉnh, trình độ khai thác mạnh đến đâu đều được quyết định bởi Tiên Thiên linh căn.

Tiên Thiên linh căn mạnh yếu thì thông qua linh văn trêи trán mà hiển hiện ra ngoài. Bình thường mà nói, tư chất yếu hơn nữa đều là nhất phẩm linh văn, lúc này mới xem như là một Nhân tộc bình thường.

Nếu như không có thì làm phế nhân, là dân đen.

Tại một ít địa phương, thân là dân đen, không có tên, thân phận thấp bé, chỉ có thể làm nô. Khương Uyển Nhi vốn có lục phẩm linh văn, rất cường đại, hoàn toàn xứng đáng thiên tài trong Khương Vương phủ thậm chí trong cứ điểm Bạch Hổ quan, càng là kiêu ngạo của gia tộc.

Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể dựa vào đan dược miễn cưỡng duy trì lấy độ hoạt tính của kinh mạch, chờ đợi hi vọng mờ mịt.

Sau khi Khương Uyển Nhi ngủ say, Khương Phàm đi tới dưới cây già ngoài thạch ốc.

- Diêm bá, ta không thể tuân theo ước định, ta muốn sớm thức tỉnh linh văn.

Khương Phàm nói nhỏ với cây già đang yên lặng

Năm đó năm tuổi, Diêm bá đã hắn đến Bạch Hổ thành, chỉ bồi bên người hắn nửa năm liền rời đi. Diêm bá chưa hề nói là đi đâu, cũng không có lưu lại thân thế của hắn, chỉ nhắc tới ba yêu cầu.

Thứ nhất, huyết luyện Đại Hoang!

Đi vào trong núi sâu đầy nguy hiểm ở biên giới Đại Hoang khiêu chiến cực hạn bản thân, chém giết cùng dã thú, tôi luyện nhục thân, tôi luyện ý chí. Đem năng lực sinh tồn biến thành bản năng, lắng đọng ở trong lòng.

Thứ hai, tu luyện công quyết!

Diêm bá cho hắn một bộ công quyết nội tu, Đại Diệu Thiên Kinh.

Khúc dạo đầu trong Đại Diệu Thiên Kinh đã viết, Đại Đạo cửu trọng thiên, nhất bộ nhất đăng thiên (*). Phi phàm ở chỗ kϊƈɦ phát lực lượng trái tim, lấy trái tim làm căn nguyên, trùng kϊƈɦ mạch máu chủ mạch và các chi mạch cùng mao mạch và mạch máu toàn thân. Mạch máu làm cơ sở cho toàn thân nhưng lại là tồn tại phức tạp nhất, số lượng khó mà tính toán, nếu cộng lại tất cả chúng trong thể đạt tới khoảng mười vạn dặm tả hữu. Bọn chúng lít nha lít nhít trải rộng toàn thân đến từng bộ vị, ẩn chứa ảo diệu vô cùng vô tận, là cơ sở mở ra bảo tàng của thân thể.

(*Một bước một tầng trời)

Thứ ba, Mười lăm tuổi lại thức tỉnh linh văn.

Diêm bá lưu lại một cái hộp gấm, chôn ở dưới gốc cây già này, bên trong có bảo vật thức tỉnh linh văn. Bây giờ cách ước định còn lại hai năm, nhưng Khương Phàm không thể không sớm mở ra.

- Sinh mà không nuôi, có thể cắt ngón tay mà báo, sinh mà nuôi dưỡng, có thể chặt đầu báo, không sinh mà nuôi, không thể báo đáp. Nghĩa phụ nuôi ta tám năm coi ta như con đẻ, chưa bao giờ ghét bỏ.

- Diêm bá, xin ngài hãy hiểu cho.

Khương Phàm đào phiến đá dưới cây già, từ bên trong lấy ra một cái hộp gấm đẹp đẽ.

Mặc dù đã chôn tám năm nhưng hộp gấm kia lại mới tinh như lúc ban đầu, mặt ngoài điêu khắc văn ấn màu vàng phức tạp thần bí.

Ánh mắt Khương Phàm kiên định, dứt khoát vạch phá bàn tay, dùng sức cầm hộp gấm lên. Diêm bá đã nhắc nhở qua hắn, muốn mở hộp gấm ra không chỉ phải chờ tới mười lắm tuổi, càng quan trọng hơn là phải tu luyện Đại Diệu Thiên Kinh tới đệ nhị trọng. Đến giai đoạn này, thân thể sẽ tiến hành một lần thăng hoa toàn diện. Kinh mạch cùng mạch máu phát sinh thuế biến, quấn quít nhau cùng một chỗ. Kinh mạch thai nghén mạch máu, mạch máu tẩm bổ kinh mạch, hỗ trợ lẫn nhau. Huyết dịch đều sẽ bị kϊƈɦ thích mà phát sinh biến hóa kỳ diệu, chỉ có loại huyết dịch này mới có thể giải trừ phong ấn trêи hộp gấm, hấp thu năng lượng bên trong mà thức tỉnh linh văn.

Khương Phàm ba tháng trước đã tu luyện tới đệ nhị trọng.

Oanh! !
Chương 4 Tiểu Hài Thứ Tám Mươi Bảy

Máu tươi vừa mới thẩm thấu hộp gấm, hộp gấm liền cấp tốc bị hòa tan, một ngọn lửa màu vàng óng hừng hực mà mãnh liệt cuồn cuộn lan ra, quét sạch sơn cốc, hoàn toàn nuốt hết Khương Phàm vào bên trong.

Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới thanh thế xảy ra sẽ mãnh liệt như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị, quần áo toàn thân trong nháy mắt đã biến mất, da thịt đều giống như muốn hòa tan.

Nơi sâu trong liệt diễm, một cây lông vũ màu vàng như kiểu lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía Khương Phàm. Lông vũ màu vàng thon dài mà hoa lệ, giống như là Thần Điểu bay lượn cuốn quấy liệt diễm mãnh liệt đều hội tụ về phía hướng nó

Đây là cái gì?

Khương Phàm giật mình, lông vũ màu vàng trong chốc lát đâm vào mi tâm.

- A!!

Khương Phàm phát ra tiếng kêu thảm thống khổ, âm thanh trầm đục vang lên trong đầu phảng phất như muốn nổ tung, quang minh vô tận chiếu sáng ý thức, sáng chói như mặt trời ban trưa, huyết dịch toàn thân đều giống như muốn bốc cháy .

Cùng lúc đó, từng đạo hào quang màu vàng xen lẫn trong mi tâm, liệt diễm dần dần hình thành đường vân sáng chói giống như đóa hoa sen vàng đã nở rộ.

- Liệt Diễm linh văn?

Khương Phàm cố nén tê liệt đau nhức kịch liệt, giữ vững tâm thần, nhận lấy linh văn thức tỉnh.

Quang vũ màu vàng mang theo năng lượng nóng bỏng lưu chuyển toàn thân, một đầu va vào khí hải, khí lãng vô tận cấp tốc chiếu thấu vào bên trong mê vụ.

Khí hải thức tỉnh cùng linh văn trêи trán chiếu rọi lẫn nhau.

Nhất phẩm... Nhị phẩm... Tam phẩm... Tứ phẩm...

Linh văn thức tỉnh phi thường mạnh mẽ không ngừng vọt mạnh phả bỏ hàng rào.

Ngũ phẩm... Lục phẩm...

Tràn ngập Ý thức của Khương Phàm là hào quang màu vàng, thân thể phảng phất như bị xuyên thấu, mạch máu kinh mạch thậm chí cả xương cốt đều có thể thấy rõ ràng.

Một cỗ hỏa diễm nở rộ to lớn vờn quanh ở chung quanh, vừa sáng chói lại vừa tráng lệ, ù ù oanh minh.

Lục phẩm linh văn!

Đây không thể nghi ngờ là cấp bậ thiên tài. Nhưng mà, cỗ khí thế thức tỉnh trong thân thể Khương Phàm kia cũng không có kết thúc như vậy, sau khi đình trệ ngắn ngủi, bỗng nhiên vượt qua ngưỡng cửa vốn có, đạt đến tầng diện cao hơn.

- A...

Cả người Khương Phàm giống như bị tươi sống đốt hết, từ linh hồn đến xương cốt đều đang tiếp nhận khảo nghiệm to lớn.

Linh văn trêи trán xán lạn đến cực hạn, chiếu rọi sơn cốc thành màu vàng óng, phảng phất như một vòng mặt trời rơi xuống sơn cốc. Nếu như cẩn thận quan sát, Liệt Diễm Hỏa Liên sôi trào đến nở rộ ở sâu bên trong kia giống như có một đầu Thần Điểu hoa lệ đang thức tỉnh, cường thịnh mà uy nghiêm, càng tản ra lệ khí kinh khủng.

May mắn là nơi này vắng vẻ lại bị Diêm bá bố trí cấm chế dày đặc, nếu không thời khắc này khí tức bạo phát không biết sẽ khiến bao nhiêu cường giả chú ý, lại sẽ dẫn phát oanh động bao lớn.

- Thất phẩm linh văn?!

Khương Phàm thống khổ lại kϊƈɦ động.

Lục phẩm linh văn đã là thiên tài hiếm thấy, thất phẩm linh văn càng là trăm năm khó gặp. Đến phương diện thất phẩm liền có càng xưng hô cao quý hơn, Thánh linh văn!

Là thiên tài chân chính trêи ý nghĩa, càng có được tiềm lực không có gì sánh kịp.

Hơn hai trăm năm trước, tổ tiên Khương gia - Khương Nguyên Liệt chính là lấy Thánh linh văn quật khởi, đi theo tiên hoàng xuất sinh nhập tử, khai sáng Lang Gia quốc, cũng có đất phong Thương Châu. Chỉ là từ đó về sau, Khương gia hay thậm chí toàn bộ Thương Châu đều không còn lại xuất hiện qua Thánh linh văn nào nữa.

Ánh sáng mạnh toàn thân Khương Phàm sôi trào đến cực hạn, hắn nhịn không được ngửa đầu lên trời rống to, Kim Liên mãnh liệt ầm vang nổ tung, Thần Điểu bên trong kia giương cánh thét dài, lệ khí như biển, muốn nứt cả bầu trời.

Cỗ năng lượng này không làm kinh động thành Bạch Hổ nhưng lại đưa tới một vị nhân vật đặc biệt khác chú ý.

Vùng địa cực hoang nguyên xa xôi, cát vàng gào thét đầy trời - giữa một mảnh thiên địa ʍôиɠ lung. Một lão già mù khô gầy kéo lấy cổ quan hoàng kim thần bí lại nặng nề, cô độc mà chậm rãi đi tới. Cổ quan dài đến ba mét, trêи vách quan tài khắc đầy đồ văn cùng phù văn cổ xưa. Đồ văn phù văn tản ra u quang nhàn nhạt, đem cát vàng đầy trời đều ngăn cách ở bên ngoài, quỷ dị tới cực điểm. Càng quỷ dị chính là lão nhân kia, hai mắt trống rỗng, không có chút sinh khí nào, mặc áo trắng đưa tang như đồng hành cùng cổ nhân đi đến nơi chôn cất.

Cát vàng đầy trời, cổ nhân kéo quan tài.

Hình ảnh này cực kỳ đánh vào thị giác, chân nhϊế͙p͙ tâm hồn con ngươi. Không ai biết hắn từ đâu tới đây, lại đi hướng nơi nào, nhưng ở Bạch Hổ quan xa xôi kia tại một khắc Khương Phàm thức tỉnh linh văn toàn diện, trong hai mắt trống rỗng của lão nhân nổi lên một tia u quang.

- Khí tức Thần Nguyên? Nơi đó là... Đại Hoang? An trí trong Đại Hoang chính là đứa trẻ thứ tám mươi bảy. Chẳng lẽ...

Lão nhân dừng kéo cổ quan hoàng kim lại, nhìn về phương xa, sau khi hoảng hốt thật lâu, bỗng nhiên quỳ một chân trêи đất, tay phải khô gầy dùng sức ấn về phía cát vàng.

Ầm ầm!

Kinh khiên động địa, cát vàng ngập trời!

Một mảnh phù văn thần bí to lớn nở rộ mãnh liệt quét sạch ba trăm dặm hoang nguyên tản mát ra ánh sáng trùng thiên quỷ bí lại đầy cổ lão thần bí.

- Thần, Thiên Mục đại tướng, lễ bái vào thâm không trong Cửu U, cầu xin Thiên Hậu quan sát về phía này. Kim Thân Thần Hoàng hư hư thực thực luân hồi thức tỉnh, thần sẽ lập tức dò xét.
Chương 5 Một Quyền

- Kim Viêm thánh văn! Không uổng công ta tôi luyện tám năm! Đại Diệu Thiên Kinh không khiến ta thất vọng.

- Cảnh giới ban đầu là... Tứ trọng thiên? !

Liệt diễm toàn thân Khương Phàm dần dần tan hết, thống khổ cũng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là thoải mái vô cùng, cùng toàn thân phun trào lực lượng.

Bình thường mà nói, cảnh giới linh văn thức tỉnh Sơ Thủy đều là Linh Anh cảnh nhất trọng thiên. Ngũ phẩm linh văn trở lên mới có thể xuất hiện Sơ Thủy nhị trọng thiên thậm chí là tam trọng thiên.

Cảnh giới Sơ Thủy của Khương Phàm vậy mà ổn định tại Linh Anh tứ cảnh trọng thiên.

- Tám năm huyết luyện, hậu tích bạc phát, đáng giá.

Sau khi Khương Phàm xác định Uyển Nhi không có bừng tỉnh thì tranh thủ thời gian thay y phục khác, ngồi ở trêи mặt đất vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, hấp thu nguyên lực chung quanh luyện hóa.

Nguyên lực trong thiên địa có khí tức sinh mệnh, cũng có linh lực. Khí tức sinh mệnh tràn vào mạch máu toàn thân, tẩm bổ huyết nhục. Linh lực thì chảy xuôi trong kinh mạch, hướng về khí hải liên tục không ngừng hội tụ.

Khí hải hắn giống như tiểu thế giới Hỗn Độn sơ khai, hoàn toàn mờ mịt, linh lực nồng đậm màu vàng óng lao xuống giống như Tinh Linh đang bay múa, chiếu ánh vàng son lộng lẫy bên trong. Linh văn chỗ mi tâm nở rộ lên hào quang sáng chói, giống như là một đoàn liệt hỏa chân thực đang thiêu đốt, sáng lạn nhưng vững chắc, còn có mấy phần khí tức tôn quý, chiếu Khương Phàm như là một Thánh Tử.

Đây là khí tức đặc hữu của Thánh linh văn.

Từ sáng sớm đến đêm khuya, Khương Phàm lặp đi lặp lại việc tra xét khí hải, cảm thụ được Thánh linh văn. Nhưng trong bất tri bất giác, lông vũ màu vàng trong khí hải vậy mà dâng lên hừng hực lửa nóng chuyển biến thành một con hỏa điểu đang giương cánh, sinh động như thật, tản ra khí tức uy nghiêm.

Hỏa điểu treo cao, liệt diễm hừng hực, quan sát khí hải màu vàng.

- Chẳng lẽ là linh nguyên?

Khương Phàm kỳ quái nhìn lấy khí hải.

Võ giả dưới tình huống bình thường đến Linh Anh cảnh hậu kỳ mới có thể xuất hiện hình dáng linh nguyên, làm sao đã sớm xuất hiện trong người mình?

Mà linh nguyên đều là đối ứng với nhau cùng linh văn, linh văn là lợi kiếm, trong khí hải sẽ xuất hiện hình kiếm, linh văn là liệt diễm, trong khí hải liền sẽ ngưng tụ ra hỏa chủng.

Linh văn trêи trán Khương Phàm rõ ràng là một Hỏa Liên (hoa sen lửa) dạng hỏa diễm, con hỏa điểu này là tình huống như thế nào.

Ngày thứ hai, Khương Phàm chiếu cố thức tỉnh Uyển Nhi ăn chút gì, dùng thắt lưng gấm cuốn lại cái trán, cũng rời đi khỏi u cốc.

Hôm nay, thành Bạch Hổ phi thường náo nhiệt, người người nhốn nháo chung quanh Phong Vân Đài, người của Khương Vương phủ cùng tất cả cứ điểm đều tụ tại nơi này.

- Khương Phàm cũng dám khiêu chiến Khương Nhân, hắn chẳng lẽ cũng muốn cạnh tranh người thừa kế Khương Vương phủ?

- Nghĩ hay lắm! Vị trí Vương gia Khương Vương phủ mặc dù là thế tập, nhưng nhất định phải là huyết mạch Khương gia, còn có hạn chế rất khắc nghiệt, Khương Phàm là một đứa con nuôi không biết từ đâu xuất hiện, còn muốn nhúng chàm vào vị trí Vương gia?

- Hắn còn không có thức tỉnh linh văn, cũng dám khiêu chiến Khương Nhân, đây là muốn chết sao?

- Khương Vương không ở đây, nếu Khương Nhân quả như thật đánh chết hắn, cũng không ai thay hắn đáng tiếc.

Mọi người Phàm luận nhiều nhất chính là Khương Phàm.

Trước lúc Khương Uyển Nhi xảy ra chuyện, rất nhiều người đều không biết trong Khương Vương phủ còn có một đứa con nuôi. Ngay cả đám tử đệ võ tướng cứ điểm đối với Khương Phàm cũng không hiểu rõ nhiều, chỉ biết là đứa con nuôi thần bí này lại điệu thấp, không ở trong vương phủ, còn cự tuyệt thức tỉnh linh văn, rất có thể là một phế vật.

Bọn hắn hôm nay nguyện ý tới đây chủ yếu là chứng kiến Khương Vương phủ tuyên bố Khương Nhân trở thành người thừa kế Khương gia, còn có Khương Vương phủ và cứ điểm thứ ba trở thành thông gia.

Trận luận võ này càng giống như tuyên bố biểu hiện thực lực ra trước toàn thể mọi người.

Bọn hắn thậm chí hoài nghi Khương Phàm có phải bị Khương Vương phủ ép buộc tới khiêu chiến hay không, nếu không phải vậy thì chính là đầu có vấn đề.

Khương Nhân cao ngạo đứng trêи lôi đài, nghênh đón ánh mắt đám người hâm mộ lại nịnh nọt. Dựa theo an bài trước đó, Khương Vương phủ sẽ vào mười ngày sau triệu tập toàn tộc cùng võ tướng ở cứ điểm, tuyên bố hắn trở thành người thừa kế, nhanh chóng ổn định cục diện Bạch Hổ thành. Nếu Khương Phàm khiêu chiến, hôm nay sẽ thành cơ hội tuyệt vời. Nghĩ tới đây, hắn đã không nén được kϊƈɦ động trong lòng.

Khương Nhân ta… sắp thành Vương gia.

- Tới rồi, Khương Phàm tới rồi.

Đám người bạo động, tự động tách ra một đoạn đường trống.

- Hắn chính là Khương Phàm sao.

- Vải thô áo gai, nào có cái gì dáng vẻ con nuôi của Khương Vương.

- Con nuôi mà, còn muốn thế nào nữa chứ.

Khương Phàm không nhìn lấy ánh mắt cùng lời Phàm luận của đám người, xuyên qua đám người đi lên lôi đài.

- Uyển Nhi của ta đâu? Làm sao hắn không mang tới. Sẽ không phải giấu đi rồi chứ? Chuẩn bị tốt cho ta, trước khi Khương Phàm chết phải buộc hắn giao Khương Uyển Nhi ra.

Tiêu Khuê đứng trong đội ngũ cứ điểm thứ ba, sắc mặt âm trầm ra lệnh.

Hôm nay bất luận như thế nào, đều phải thành hôn với Khương Uyển Nhi.

- Khương Phàm! Ngươi không thể lên Phong Vân Đài, hắn sẽ giết ngươi.

Một thiếu nữ mỹ lệ cao gầy ngăn cản Khương Phàm, bắt cánh tay hắn lại nhắc nhở hắn.

- Ý tốt này, ta xin nhận, nhưng chỉ bằng hắn thì phế không được ta.

- Đừng chấp mê bất ngộ, một khi lên Phong Vân Đài, ai cũng cứu không được ngươi. Ngươi còn sống, Uyển Nhi còn có người để dựa vào. Ngươi chết rồi, nàng ở trong Tiêu gia sẽ sống không bằng chết.

Nàng là Khương Linh Mộng, tộc nhân của Khương Vương phủ, là một vị tôn nữ của tộc lão, là hảo tỷ muội của Khương Uyển Nhi. Nàng không phải quan tâm Khương Phàm, mà lo lắng đến Khương Uyển Nhi. Dù nói thế nào, Khương Phàm là thân nhân duy nhất của Uyển Nhi.

- Ta sẽ không để cho Uyển Nhi đến Tiêu gia.

Khương Phàm hất Khương Linh Mộng ra, đi đến lôi đài, đưa tay khiêu chiến Khương Nhân:

- Ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Còn cần chuẩn bị?

Khương Nhân khinh thường mà cười, quay người thi lễ một cái với các tộc lão:

- Xin mời các tộc lão chứng kiến màn luận võ hôm nay.

Đại trưởng lão tự mình đi đến trêи lôi đài, ngắm nhìn đài cao, ánh mắt cảnh cáo bọn người Yến Tranh chung quanh.

- Hôm nay là chuyện trong nhà Khương Vương phủ, cứ điểm không được nhúng tay.

- Khương Phàm, để cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là ngũ phẩm linh văn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom