• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Đan Đại Chí Tôn (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 26-30

Chương 26 Đại Hoang Long Nguyên

Khương Phàm nắm chặt Ô Cương Tiễn muốn rút đi, lại phát hiện trêи người nó có một vết thương kinh khủng, từ cái cổ một mực xé rách đến phần bụng, nội tạng đều muốn rơi ra ngoài.

Hiển nhiên là bị trọng thương trong lúc tranh đấu, máu tươi đen ngòm không ngừng chảy.

Rống.

Hắc Hổ phát ra tiếng gào thét, cánh thịt điên cuồng chấn động nhấc lên cuồng phong đánh tới Khương Phàm, mang theo một cỗ khí tức huyết sát thảm liệt.

Nhưng thời điểm nó vọt lên tới, hai đầu cánh thịt lại đột nhiên cúi xuống dưới, thân thể đều mất đi khống chế, trùng điệp nhào vào mặt đất. Hai cánh của nó cũng bị trọng thương, cơ hồ muốn đứt tận gốc.

Khương Phàm yên tâm, Hắc Hổ này hẳn là nỏ mạnh hết đà.

Rống!!

Hắc Hổ tỏa ra sát khí cực nặng, mở ra miệng to như chậu máu lần nữa nhào về phía Khương Phàm.

Khương Phàm kéo Ô Cương Cung đến đầy tròn, ngón tay lập tức buông lỏng, Ô Cương Tiễn nặng nề đâm xuyên không khí, đánh về phía Hắc Hổ đối diện.

Lợi trảo Hắc Hổ cuồng đập vào mặt đất tránh đi.

Khương Phàm cắn răng một cái, ném Ô Cương Cung vọt tới, lao lên hơn mười bước bỗng nhiên đạp mạnh hai chân xuống đất, nhảy lên trêи không, sau đó vững vàng rơi xuống sau lưng Hắc Hổ. Hắc Hổ đại tác huyết tính, không để ý hai cánh thống khổ, bỗng nhiên huy động, thân thể dài năm mét cưỡng ép thay đổi phương hướng, lại nhào về phía Khương Phàm, lợi trảo to lớn lấp lóe hàn quang.

Khương Phàm đón nó đang vọt mạnh qua, trước một giây va chạm, vặn mình một cái, hung hiểm chui xuống phía dưới thân thể của nó, linh văn giữa mi tâm lấp lóe ánh sáng cường đại, năng lượng màu vàng óng mãnh liệt trong cơ thể bạo phát, hắn nắm lấy tay phải, ngọn lửa màu vàng óng mãnh liệt hội tụ trong lòng bàn tay hóa thành một đầu hổ cuồng liệt, đánh tới phần bụng của Hắc Hổ.

Ầm ầm!

Đầu hổ nổ tung, liệt diễm bốc lên, mặc dù thế công của tu sĩ cảnh giới Linh Anh đối với loại mãnh thú cấp bậc như Hắc Hổ này chỉ là gãi ngứa, thế nhưng liệt diễm lại xuyên thấu qua vết thương, nổ tung tiến vào nội tạng, hiệu quả hoàn toàn khác nhau.

Hắc Hổ phát ra tiếng kêu rêи thống khổ, chật vật nhảy ra ngoài.

Khương Phàm phóng người lên, bắt lại cái đuôi Hắc Hổ, thừa dịp thời khắc mấu chốt vì nó bay lên không mà mất đi lực lượng, lực lượng toàn thân bộc phát, nắm lấy đuôi hung hăng quăng, đánh tới phế tích trước mặt.

Hắc Hổ kêu thảm, lần nữa dẫn động vết thương toàn thân.

Khương Phàm kϊƈɦ phát linh văn, câu thông khí hải hình thành vòng xoáy, một tiếng hổ khiếu vang vọng, lần nữa phóng thích Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền, nhiệt độ cao kinh người thiêu đốt không khí, lần nữa đánh tới vết thương lộ ra ngoài khoang bụng của Hắc Hổ.

Hắc Hổ lại cưỡng ép nhảy lên, lợi trảo tráng kiện vỗ lên mặt đất phá tan hỏa quyền, đánh tới Khương Phàm.

Khương Phàm đổ mồ hôi lạnh, chật vật tránh đi. Thế nhưng Hắc Hổ nhào tới lại không chạy được mấy bước đột nhiên mất đi lực lượng, nhào vào trong đống thi thể. Nội tạng trong khoang bụng vốn bị thương nặng, lại còn bị giày vò như thế, trái tim trực tiếp băng liệt, nội tạng đều rầm rầm chảy ra.

Khương Phàm âm thầm kinh hãi, nguy hiểm thật!

Sau khi xác định Hắc Hổ triệt để chết đi, hắn thu Ô Cương Cung vào tiểu tháp, bước nhanh vọt vào lỗ đen.

Thanh thế nơi này vô cùng lớn, khẳng định sẽ hấp dẫn càng nhiều mãnh thú và cường giả chạy tới, nhất định phải mau chóng lấy đi bảo bối bên trong.

Diện tích hang cổ vô cùng lớn, chỉ là hình dạng rất quái dị, mượn nhờ ánh sáng nhỏ yếu chiếu vào cửa hang có thể nhìn thấy trêи thạch bích hang cổ có từng cổ hài cốt.

Cẩn thận xem xét, đây có thể là một loại cự thú nào đó sau khi chết bị mai táng tại nơi này. Huyết nhục đã không còn, chỉ còn khung xương và tầng đá giao hòa đến cùng một chỗ.

Thô sơ giản lược tính toán, con cự thú này tối thiểu dài hơn trăm mét.

Ánh sáng nhàn nhạt như ẩn như hiện tại chỗ sâu trong hang cổ, đó lại là một viên thú nguyên lớn chừng quả đấm. Chỉ có mãnh thú đặc biệt cường hãn mới có thể có được thú nguyên, tương đương với linh nguyên của Nhân tộc, chỉ bất quá bình thường đều vô cùng nhỏ bé, lớn chừng quả đấm cơ hồ đã không thể gặp được.

Mà viên thú nguyên này lại không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, lại còn có thể có được quy mô này, không biết khi còn sống chủ nhân của nó đáng sợ đến mức nào. Thú nguyên óng ánh sáng long lanh, thần quang trong trẻo, càng đi đến gần ánh sáng càng phát sáng, mơ hồ hiện ra hình dáng một đầu Địa Long.

Long nguyên?

Lại là một con rồng!

Khương Phàm chấn kinh, không hề nghi ngờ cái này chính là trân phẩm trong cực phẩm. Trách không được sẽ dẫn tới nhiều mãnh thú chém giết nhau như vậy, trong long nguyên mang theo long khí tinh khiết, có thể trợ giúp mãnh thú rèn luyện huyết mạch.

Khương Phàm vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, thử hấp thu một chút long khí từ trong long nguyên, toàn thân lập tức bốc lên khí huyết mãnh liệt, mạch máu đều trở nên nóng hổi, hỏa điểu trong khí hải thì điên cuồng cướp đoạt lấy cỗ long khí này.

- Chuyến này thật đáng giá.

Khương Phàm lập tức lấy đi long nguyên, bỏ vào trong thanh đồng tiểu tháp, sau đó chạy ra ngoài hang đá, lại bắt đầu tìm kiếm trong thân thể những mãnh thú khác.

Nhưng cũng không phải tất cả mãnh thú cường hãn đều có thể hình thành thú nguyên, hắn đào hơn mười đầu, mới tìm được hai viên, trong đó có Hắc Hổ, lớn chừng như quả trứng gà.

Thời điểm ngay khi hắn tràn đầy phấn khởi chuẩn bị lại sưu tập chút thú huyết, từng đạo âm thanh xé gió từ trong rừng rậm lao ra.

- Nhanh như vậy đã có người đến.

Khương Phàm cất kỹ thú nguyên liền muốn rời khỏi, nhưng vẫn bị ngăn ở nơi này, hắn thuận tay lau máu tươi ở trêи mặt, che giấu thân phận.

- Nơi này xảy ra chuyện gì?

Một đám nam nữ mặc trường bào tới đây, kinh ngạc nhìn thi hài đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm để mấy vị thiếu nữ bên trong nhịn không được mà nhíu mày.

- Nơi đó có người.

Bọn hắn rất nhanh đã chú ý tới Khương Phàm, cảnh giác đề phòng.

Khương Phàm nhận ra thân phận của những người này, học viên Thương Châu võ viện, trêи trường bào có chữ "Thương" đặc biệt chính là tiêu chí. Tuổi của bọn hắn phổ biến đều trong khoảng mười lăm mười sáu, khí tức cô đọng, cảnh giới rất cao, hẳn là đều từ Linh Anh cảnh bát trọng thiên trở lên.

Bên trong có một thiếu niên mặc áo đen tuổi tác ít hơn, nhưng phong độ nhẹ nhàng, khí chất bất phàm.

- Tiểu bằng hữu, ngươi lạc đường?

Một học viên nữ kỳ quái đánh giá Khương Phàm.

Nơi này cách Bạch Hổ quan đã hơn một trăm dặm, thuộc về khu vực nguy hiểm, một hài tử mười ba mười bốn tuổi thế nào lại chạy tới đây.

Khương Phàm thấy bọn hắn cũng không phải quá để ý đến mình, lui về sau hai bước, quay người chạy vào trong rừng cây.

Các học viên võ viện cũng không để ý đến hắn, cảnh giác đi vào phế tích.
Chương 27 Tặc Tử Triệu Gia

- Thi thể còn nóng hổi, hẳn là vừa kết thúc.

- Là cái gì dẫn bọn nó tới nơi này?

- Lạ kỳ, những thi thể này đều bị cắt mở đầu.

Bọn hắn rất nhanh phát hiện vấn đề, mỗi bộ thi thể mãnh thú đều bị xé mở đầu, hiển nhiên là tìm thú nguyên.

- Phía trước có hang động.

Thiếu niên mặc áo đen tới gần hang đá, sau khi xác nhận không có uy hϊế͙p͙ thì đi vào.

- Nơi này vậy mà lại chôn một đầu cự thú.

- Có thể nhìn ra là cái gì không?

Bọn hắn kinh ngạc nhìn bộ xương sườn tráng kiện trong tầng nham thạch, khó có thể tưởng tượng được con cự thú này khi còn sống khổng lồ cỡ nào, lại có dạng uy thế gì.

Thiếu niên mặc áo đen giơ trọng kiếm lên, đem tầng đá nơi đầu thú chấn vỡ.

Một viên giống tảng đá "Dài" như đầu xương trùng điệp rơi xuống.

- Đầu rồng?

- Đây là một đầu Địa Long!

- Trách không được sẽ dẫn tới nhiều mãnh thú chém giết như vậy.

Bọn hắn nhìn cái đầu to lớn thì hít sâu một hơi, đây thuộc về mãnh thú cấp bá chủ của Đại Hoang, vậy mà chôn ở nơi này.

- Có thể khiến đám mãnh thú chém giết, tuyệt đối không chỉ bởi vì nơi này xuất hiện một bộ hài cốt Địa Long. Chẳng lẽ...

Thiếu niên mặc áo đen biến sắc, nghĩ đến đám mãnh thú bên ngoài bị bổ đầu ra kia, thú nguyên?

- Nếu như con Địa Long này là hoàn chỉnh chôn ở đây, vậy long nguyên của nó hẳn là còn ở đây. Trước đó một mực chôn giấu, che giấu khí tức, hiện tại ngoài ý muốn đổ sụp, tiết lộ khí tức long nguyên, dẫn tới mãnh thú.

Tâm tư của bọn hắn lập tức sinh động, có thể dẫn tới Đại Hoang mãnh thú chém giết, viên long nguyên này hẳn là có long khí rất mạnh. Đây chính là đại bảo bối!

- Hài tử kia, đuổi theo!!

Thiếu niên mặc áo đen mang theo trọng kiếm xông ra ngoài động sâu, đuổi tới.

Khương Phàm lần này không vội vã chạy mất, nếu như học viên võ viện kia phát hiện vấn đề, trước tiên sẽ nghĩ đến hắn. Nếu như hắn vội vã chạy trốn, chẳng khác nào nhận tội mình có vấn đề, cho nên hắn chạy không bao lâu thì đi chậm lại. Chỉ sau chốc lát, lần lượt từng bóng người từ phía sau trong rừng rậm thoáng hiện, nhanh chóng bao vây hắn.

- Tiểu gia hỏa, có phải ngươi cầm đồ không nên cầm hay không?

Một tên thiếu niên tráng kiện cố ý nắm chặt nắm đấm, hung thần ác sát uy hϊế͙p͙ Khương Phàm.

- Thứ gì.

- Đừng giả bộ ngốc! Giao ra!

- Ta chỉ có một bộ y phục này, có thể lấy cái gì? Khương Phàm giang hai tay, các học viên võ viện quan sát tỉ mỉ hắn, ngoại trừ một thân y phục nhuốm máu, toàn thân trêи dưới giống như chỉ có thanh đồng tiểu tháp mang theo một vết rỉ loang lổ treo trêи cổ, không có bao y phục, cũng không có khí tức thú nguyên gì.

Thật chẳng lẽ không phải hắn?

Khương Phàm cố ý lắc đầu nói một câu:

- Thật không phải ta cầm.

Hai mắt các học viên võ viện tỏa sáng, lại nhìn chằm chằm Khương Phàm:

- Ai cầm đi? Còn có ai ở đó!

- Không thấy rõ, ta vừa tới nơi đó hắn liền chạy.

Thiếu niên mặc áo đen đi đến trước mặt hắn, trêи khuôn mặt tuấn lãnh hiện ra vẻ tươi cười.

- Tiểu bằng hữu, ta là Triệu Cảnh của Thiên Thương Châu võ viện. Nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy cái gì.

- Ngươi là ai?

- Triệu Cảnh Thiên!

Thời điểm thiếu niên mặc áo đen nhắc đến tên của mình, có một loại tự tin và kiêu ngạo tán phát từ trong ra ngoài.

Đáy mắt Khương Phàm lại hiện lên một đạo lãnh quang.

Triệu Cảnh Thiên?

Nhi tử của Triệu Nguyên Bá!

Triệu Nguyên Bá là võ tướng cứ điểm thứ hai mưu phản Bạch Hổ quan sau Bạch Ngao Thương, cũng là Triệu Vương hiện tại của Thương Châu.

Trong những năm này, Triệu Nguyên Bá không cố ý đối Phàmch cùng Khương Vương phủ, nhưng một mực bí mật liên hệ với võ tướng trấn thủ tại Bạch Hổ quan khác, nhất là đại tướng Yến Tranh trấn thủ cứ điểm thứ năm!

Bởi vì năm đó Yến Tranh là phó tướng của Triệu Nguyên Bá, sau khi Triệu Nguyên Bá rời đi, Khương Vương đề bạt Yến Tranh làm người trấn an cứ điểm thứ năm.

- Triệu Cảnh Thiên của chúng ta là Tam công tử của Triệu Vương phủ. Cũng là nhi tử được Triệu Vương thích nhất.

- Tiểu gia hỏa, thức thời một chút, thành thật trả lời vấn đề của công tử chúng ta.

Những học viên võ viện này đều đầu phục Triệu Cảnh Thiên, nói đến thân phận của hắn ai nấy đều rất kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

- Người Triệu Vương phủ dám tới Bạch Hổ thành? Đừng gạt ta!

- Nói chuyện chú ý một chút, người Triệu Vương phủ vì cái gì không dám tới?

- Không sợ... Người Khương Vương phủ truy sát các ngươi!

- Hiện tại Khương Vương phủ không còn là Khương Vương phủ năm đó nữa, không phải sao?

- Chỉ là một thống soái ở Bạch Hổ quan mà thôi. Huống chi Khương Vương phủ hiện tại cũng đã loạn thành một bầy.

Bọn hắn khinh thường cười lạnh.

Một vị nữ học viên còn kiêu ngạo nói:

- Công tử của chúng ta không chỉ là tiểu vương gia Triệu Vương phủ, mà còn là một trong lục đại công tử Thương Châu võ viện, tra hỏi ngươi là phúc khí của ngươi.

- Cái gì là lục đại công tử?

- Ngươi thật không hiểu, hay cố tình không hiểu? Lục đại công tử chính là sáu vị thiên tài mạnh nhất Thương Châu võ viện!

- A, rất lợi hại.

- Mau nói! Nói hết ra những gì ngươi biết!

- Ta chỉ đi qua nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì, cái gì khác cũng không biết.

Triệu Cảnh Thiên đi đến trước mặt Khương Phàm.

- Ta chỗ này có vài sợi linh thảo, chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai mang thú nguyên đi, ta sẽ cho ngươi.

Khương Phàm làm bộ do dự một hồi, rồi chỉ về phương bắc:

- Chạy hướng bắc, là một lão đầu.

- Lão đầu kia có cái gì đặc thù?

- Bị thương, bị Hắc Lão Hổ kia đập gần chết, máu me nhầy nhụa, rất thảm.

Bọn người Triệu Cảnh Thiên đại chấn tinh thần, lập tức vọt về phía phương bắc mà Khương Nhị chỉ.

Bị thương khẳng định chạy không xa, chỉ cần bắt được, long nguyên kia chính là của bọn họ.

- Đã nói cho linh thảo đâu?

Khương Phàm quát lên, lại không có người trả lời.

- Ngu xuẩn.

Khương Phàm cười cười, lấy Ô Cương Cung ra từ thanh đồng tiểu tháp, rời khỏi nơi này.

Hướng bắc là hương đi sâu vào trong Đại Hoang, nơi đó có nhiều mãnh thú, còn rất nguy hiểm.

Bọn người Triệu Cảnh Thiên không đụng phải còn tốt, nếu đụng phải thì tự cầu phúc đi. Đối đãi con của những phản Phàmch này, Khương Phàm tuyệt đối không có chút thương hại.

- Nhanh nhanh nhanh, đều tản ra, nhất định phải tìm được lão gia hỏa kia.

Triệu Cảnh Thiên thét lên ra lệnh các học viên đang dè chừng theo sau lưng, hắn vào đây chỉ đi lịch luyện trước khi tiến vào Linh Nguyên cảnh, không nghĩ tới ngày đầu tiên lại đụng phải cơ duyên lớn như vậy.

Đại Hoang long nguyên!

Chỉ cần có thể đạt được, hắn không chỉ có thể thuận lợi tiến vào Linh Nguyên cảnh, còn có thể tôi thể luyện thần, hoàn mỹ thăng hoa một lần. Nhất cử vượt qua Bạch Hoa và các thiên tài võ viện khác.
Chương 28 Tăng Nhanh Như Gió

- Đều kϊƈɦ hoạt linh văn, tùy thời chuẩn bị khai chiến!

- Hôm nay bất luận như thế nào đều phải lấy được long nguyên cho công tử!

Các học viên hô to, kϊƈɦ hoạt linh văn, nắm chặt vũ khí, tốc độ đề thăng lên nhiều lần.

Nhưng mà... Sau khi bọn hắn tăng cao cảm xúc xông ra mấy ngàn mét lại liên tiếp đứng lại trong rừng cây. Trong cánh rừng bình tĩnh phía trước thổi lên một trận cuồng phong, cây rừng mặc kệ lớn nhỏ cứ vậy mà nhanh chóng tách ra một con đường, trút xuống hướng ra hai bên, lộ ra vẻ tà dị không gì sánh được.

Từng đợt hơi thở tanh hôi đập vào mặt.

- Không tốt, có mãnh thú Đại Hoang.

Bọn người Triệu Cảnh Thiên quá sợ hãi, có thể hình thành loại cảnh tượng này cũng không phải mãnh thú phổ thông. Nếu như không đoán sai, rất có thể là một con cự xà.

Trong truyền thuyết, rắn là loài có huyết mạch cường đại, có thể phân cỏ cây định hướng đường đi của mình.

- Có khả năng là khí tức Long nguyên hấp dẫn xà mãng! Rất có thể nó là bị long nguyên kinh động đến!

- Nhưng làm sao nó lại hướng về chúng ta nơi này?

Bọn người Triệu Cảnh Thiên liên tiếp lui về phía sau, không biết là ai kêu lên một tiếng sợ hãi, quay người chạy như bay, những người khác không do dự nữa, liên tiếp phi nước đại chạy trốn.

Sát khí mãnh liệt bộc phát sau lưng, cây cối băng liệt.

Bọn hắn quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua khe hở thấy được một đầu thanh xà to lớn, đoạn thân rắn đứng lên cao cao kia đã đạt tới hai ba mươi mét, vảy màu xanh lóe ra u quang dọa người, mỗi cái lân phiến đều lớn như quạt hương bồ.

Bọn người Triệu Cảnh Thiên hít vào một hơi khí lạnh, chân đều muốn mềm nhũn.

Con mắt Thanh xà giống như cối xay phát ra ánh sáng đáng sợ, răng độc trắng hếu ở giữa miệng rộng dài chừng nửa thước, lưỡi rắn màu đỏ tươi nhảy vọt ra bốn năm mét, không ngừng phụt ra hút vào, vô cùng kinh khủng.

Tại thời điểm bọn người Triệu Cảnh Thiên hốt hoảng chạy trốn, nó cũng tập trung vào bọn hắn.

Thân rắn khổng lồ bỗng nhiên cuốn một cái, liền nhào phía bọn người.

- Trốn đi!!

- Tản ra!!

Tiếng thét thê lương vang vọng rừng rậm.

Trước khi trời tối, Khương Phàm đã chạy về thành Bạch Hổ.

- Phàm ca ca, ta muốn về vương phủ nhìn. Ta muốn để người trong vương phủ biết, trực hệ chúng ta vẫn còn ở đây.

Khí sắc Khương Uyển Nhi đã khá hơn rất nhiều, khuôn mặt nhỏ tiều tụy khôi phục một chút huyết sắc, trong ánh mắt sáng ngời lóe ra vẻ kiên Phàm như trước kia.

- Trước khi Vương gia trở về, muội không thể trở về vương phủ. Khương Phàm cũng không thể để Uyển Nhi trở về mạo hiểm.

- Ta không tin toàn bộ tộc lão đều ủng hộ Khương Hồng Dương, ta muốn lôi kéo những trưởng lão còn có lưu luyến đối với phụ thân, chống lại Khương Hồng Dương.

Khương Uyển Nhi mặc dù là thân nữ nhi, nhưng tính cách rất mạnh, nếu nàng đã bắt đầu khôi phục thì không muốn một mực trốn tránh như thế, nàng phải dũng cảm đứng ra.

- Không được! Tuyệt đối không được!

- Tâm tình của muội, ta có thể hiểu được, nhưng bọn hắn hung ác hơn rất nhiều so với những gì muội tưởng tượng.

Khương Phàm luôn cảm giác bọn người Khương Hồng Dương có gì đó rất quái lạ, thật giống như khẳng định Vương gia sẽ không trở về, đã không đơn thuần là tham luyến quyền lợi đơn giản như vậy.

- Ta muốn trốn ở chỗ này đến lúc nào?

- Trốn đến khi Vương gia trở về, hoặc trốn đến muội hoàn toàn khôi phục kinh mạch.

Khương Phàm nghiêm túc nhìn Khương Uyển Nhi.

- Thế nhưng...

- Không có nhưng gì cả! Muội tuyệt không thể về Khương Vương phủ!

Trong đêm khuya, Khương Phàm đi vào trong rừng rậm ngoài sơn cốc, lấy ra thú nguyên trân quý.

Ba viên thú nguyên bày ở trước mặt, từng khỏa óng ánh sáng long lanh, giống như bảo thạch. Bọn chúng tỏa ra hào quang lộng lẫy chói mắt, mê vụ bốc lên vô cùng nồng đậm, ẩn ẩn muốn biến thành hình dáng mãnh thú.

Trong đó, khí tức long nguyên đặc biệt cường thịnh, không chỉ hóa thành hình dáng Địa Long mà còn ngẩng đầu gào thét, phát ra tiếng long ngâm như có như không, vô cùng thần dị.

Khương Phàm cảm khái lắc đầu, trước tiên thu hồi long nguyên vào tiểu tháp.

Năng lượng của nó khẳng định vô cùng mạnh, còn không phải một Linh Anh cảnh nho nhỏ như hắn có thể tiếp nhận. Hai viên thú nguyên khác kϊƈɦ cỡ tương đương với trứng gà vừa vặn thích hợp với hắn.

Một viên đến từ đầu Hắc Hổ kia, còn một viên là đến từ một con chim lớn.

Long nguyên vừa biến mất, hai viên thú nguyên này bốc lên mê vụ cường thịnh hơn mấy phần, huyễn hóa thành thú ảnh rõ ràng, hổ khiếu cầm minh, vô cùng táo bạo, giống như vừa rồi mới bị khí tức long nguyên áp chế.

Khương Phàm vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, bắt đầu thu nạp năng lượng tinh khiết trong hai viên thú nguyên. Thú nguyên lập tức nở rộ ánh sáng, hào quang vạn đạo, đem sơn cốc đều chiếu đến chói lọi, cũng chiếu sáng Khương Phàm nhìn qua giống như Thánh Tử.

Năng lượng mênh ʍôиɠ hóa thành một đầu tiếp lấy một đầu mãnh hổ hung cầm liên tục không ngừng xông vào trong thân thể, sau khi bị Đại Diệu Thiên Kinh hàng phục luyện hóa, bộ phận thì lao nhanh trong mạch máu, bộ phận thì từ kinh mạch hội tụ vào khí hải.

Hỏa điểu thức tỉnh, ngọn lửa màu vàng óng kịch liệt xoay tròn thôn tính dẫn dắt năng lượng trong thú nguyên.

Nếu để cho ngoại nhân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khẳng định sẽ vô cùng chấn kinh. Bởi vì thú nguyên không chỉ có ngưng tụ linh lực mãnh thú, còncó khí tức sinh mệnh, hồn lực các loại.

Tuyệt không thể trực tiếp hấp thu, nếu không rất dễ dàng tổn thương kinh mạch, thậm chí ảnh hưởng đến linh hồn.

Khương Phàm dùng sức nắm chặt lấy thú nguyên trong hai tay, phảng phất như đang cầm hai đầu mãnh thú, năng lượng cường thịnh chẳng những không có làm hắn bị thương, ngược lại còn mang đến hưởng thụ trước nay chưa có, mỗi tế bào toàn thân đều trở nên sinh động, huyết nhục linh hồn đều đang thuế biến.

Một mực đến sáng sớm, hai viên thú nguyên hoàn toàn biến mất, dung nhập vào trong thân thể Khương Phàm, cảnh giới vừa mới đột phá đến lục trọng thiên vậy mà cường thế đạt đến đỉnh phong, thậm chí còn muốn có xu thế đột phá.

Khương Phàm hít một hơi thật sâu, kinh dị cảm thụ thân thể biến hóa, giống như nuốt sống hai đầu mãnh.

Khí huyết thịnh vượng, tinh thần dồi dào, còn có một cỗ cuồng tính muốn tìm người đại chiến một trận.

- Thú nguyên lại có công hiệu như vậy sao? So với phục dụng linh dịch thì tốt hơn nhiều!

Khương Phàm phát hiện hỏa điểu trong khí hải rất sinh động, liệt diễm không ngừng xoay tròn chung quanh giống như vẫn chưa thỏa mãn.

- Không thể đưa Long nguyên cho ngươi, giữ lại về sau dùng.

Khương Phàm hôm nay còn phải lại tiến vào Đại Hoang, tăng thực lực lên trọng yếu, giúp Uyển Nhi tìm Cửu Chuyển Kim Dương Sâm cũng rất trọng yếu.

Bất quá liên tiếp tìm năm ngày cũng không phát hiện, hắn đang chuẩn bị lại mời Yến Khinh Vũ hỗ trợ, nếu như không có hiệu quả thì khác nghĩ biện pháp khác.
Chương 29 Ca Ca Muội Muội

- Vương gia chưa chết, ngày khác nhất định sẽ trở về. Vương gia tên là Khương Hồng Võ.

Khương Phàm lại đi tới trước cửa Khương Vương phủ lớn tiếng hô to, trước đó hô xong một trận liền chạy, hôm nay vừa nuốt hai viên thú nguyên, hỏa khí rất vượng, lại đứng trước Khương Vương phủ liên tục hô đến vài chục lần.

- Im miệng.

Khương Nhân từ bên trong chạy ra, chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.

- Hô xong, hôm nào lại đến.

- Dừng lại!

Khương Nhân ngăn Khương Phàm lại, đi đến trước mặt hắn, trầm mặt cảnh cáo.

- Ngươi lại ra sức biểu hiện thế nào, Khương Vương phủ đều khó có khả năng để một đứa con nuôi làm người thừa kế, dù là Khương Hồng Võ thật trở về thì cũng không có khả năng. Ngươi, đừng ấu trĩ nữa.

- Ta không làm người thừa kế, ta chỉ muốn không cho ngươi làm mà thôi!

- Ngươi...

Khương Phàm tiến đến trước mặt Khương Nhân, thấp giọng nói.

- Vương gia chỉ mất tích hơn mười ngày, phụ tử các ngươi đã vội vàng tiếp quản Khương Vương phủ. Hoặc là, đầu phụ tử các ngươi đầy nước bẩn. Hoặc là, các ngươi chính là có thể xác định Vương gia vĩnh viễn không trở về được. Con ngươi Khương Nhân có chút ngưng tụ, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.

- Không cần giải thích, ta có thể thấy rõ, người khác cũng có thể thấy rõ. Khương Vương phủ và cứ điểm sở dĩ không có phản kháng đều bởi vì bất đắc dĩ, cũng là đang chờ đợi, nhưng cũng không đại biểu bọn hắn đều ủng hộ phụ tử các ngươi. Khương Nhân, đừng cao hứng quá sớm.

- Tiểu tử...

Khương Nhân nhìn bóng lưng Khương Phàm rời đi, đột nhiên lại tuôn ra một cỗ sát ý.

Nếu như không phải cứ điểm và bọn hắn làm ước định, hắn thật muốn tự mình giết chết Khương Phàm. Nhưng Tiêu Khuê rõ ràng đã liên hệ với Sinh Tử môn, làm sao còn không có xuất thủ?

Tiêu Khuê lúc nào có thể nhịn như thế.

Thời điểm Khương Phàm đi vào Yến phủ, ngoài ý muốn thấy được một người quen.

Triệu Cảnh Thiên, còn có những học viên võ viện kia.

Bất quá, thời điểm nhìn thấy hôm qua, bọn hắn có chín người, hôm nay vậy mà chỉ còn lại có ba người bọn hắn, ngay cả sắc mặt Triệu Cảnh Thiên đều có chút trắng bệch, giống như bị thương.

- Triệu công tử, xin ngài chờ một chút. Nếu như tiểu thư nhà chúng ta nguyện ý gặp ngươi, sẽ ra tới.

Trước cửa, thị vệ ngăn đón không cho bọn hắn vào.

- Triệu Cảnh Thiên ta cũng không thể tiến vào cánh cửa này?

- Mười năm trước, ngài có thể tùy tiện vào. Mười năm sau, ngài có vào hay không thì không phải do ngài định đoạt.

- Mười năm trước, phụ thân ta là đại tướng trấn biên, mười năm sau, phụ thân ta là Triệu Vương Bắc Cương, ta thế không vào được? Đây là thái độ của một thị vệ như ngươi, hay là thái độ của tướng quân nhà các ngươi!?

- Là thái độ Yến gia chúng ta!

Thị vệ cường thế ngăn cản người, không phải hắn cố ý khó xử Triệu Cảnh Thiên, thật sự là không thể không ngăn lại.

Dù sao ở trong thành Bạch Hổ này, Triệu Nguyên Bá và Bạch Ngao Thương những người kia đều thuộc về phản đồ. Tướng quân nhà bọn hắn lại từng là phó tướng của Triệu Nguyên Bá, vẫn luôn bị người đời chỉ trích. Gần đây nhất bởi vì Khương Vương phủ có các loại biến cố, quan hệ giữa tướng quân nhà bọn hắn cùng Khương Vương phủ càng trở nên khẩn trương. Nếu như Triệu gia công tử đột nhiên có thể tự do ra vào Yến phủ, không biết sẽ phải gây nên bao nhiêu tin đồn.

Thị vệ bọn hắn không thể cho bất luận kẻ nào bắt lấy bất kỳ cớ gì.

Triệu Cảnh Thiên nắm chặt trọng kiếm, mắt lộ ra hàn quang.

- Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ cũng đại biểu Yến gia? Tránh ra cho ta!

- Người tự tiện xông vào Yến phủ, nghiêm trị không tha!

Trước cửa, thị vệ đều rút kiếm giằng co.

- Ta xem ngươi làm sao nghiêm trị, cùng ta đi vào.

Triệu Cảnh Thiên mang theo hai vị học viên võ viện muốn xông vào.

- Tất cả dừng tay! Trong Yến phủ truyền đến từng tiếng quát tháo, Yến Khinh Vũ từ bên trong đi ra.

Thị vệ đang muốn ngăn cản lập tức hành lễ.

Sắc mặt Triệu Cảnh Thiên hơi khó coi, sau khi bình phục tâm tình thì đổi lại một bộ dáng tươi cười, nhìn Yến Khinh Vũ cao gầy mỹ lệ trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm:

- Khinh Vũ muội muội?

- Cảnh Thiên ca ca, mười năm không gặp.

Yến Khinh Vũ đứng ở trước cửa có chút do dự, nhưng vẫn đi ra, dung nhan xin đẹp băng sương cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Đúng vậy, mười năm không gặp, ngươi trổ mã phải càng ngày càng xinh đẹp, ta đã không nhận ra đây là tiểu nha đầu trước kia mỗi ngày đều đi theo phía sau ta nữa rồi.

- Cảnh Thiên ca ca, sao ngươi lại tới đây.

Nụ cười của Yến Khinh Vũ không phải quá tự nhiên.

Khương Hồng Dương hiện tại nhìn phụ thân không vừa mắt, nếu như biết được bọn hắn công nhiên có liên hệ với Triệu Vương phủ, rất có thể sẽ mượn cớ sinh sự.

- Ta chuẩn bị trùng kϊƈɦ Linh Nguyên cảnh, muốn vào Đại Hoang tìm kiếm cơ duyên, thuận tiện tới gặp muội một chút.

Triệu Cảnh Thiên trêи dưới đánh giá Yến Khinh Vũ, con mắt một chút cũng không rời đi.

Mặc dù năm đó dáng dấp Yến Khinh Vũ rất đáng yêu, nhưng mười năm không thấy, vậy mà dáng người lại kϊƈɦ động lòng người như vậy. Một cặp đùi trắng như tuyết đẹp mắt bên dưới y phục rất đáng chú ý, bóng loáng lại nhỏ dài, còn hiện ra sáng rực như ngọc, cho dù ai nhìn cũng đều sẽ lại nhìn lần thứ hai.

Bộ dáng mỹ lệ làm rung động lòng người, khí chất càng mê người.

Hai vị học viên sau lưng Triệu Cảnh Thiên cũng âm thầm kinh diễm, đều nói Khương Uyển Nhi Bạch Hổ thành mỹ lệ khuynh thành, Yến Khinh Vũ này cũng không kém chút nào.

- Cảnh Thiên ca ca sắp đột phá Linh Nguyên cảnh rồi? Chúc mừng.

- Mấy năm không gặp, sao lại xa lạ như thế? Muội quên khi còn bé là ai thường xuyên cõng muội chạy khắp nơi, muội còn nói trưởng thành sẽ gả cho ta làm tân nương đây.

Gương mặt Yến Khinh Vũ rất nhanh đã đỏ ửng:

- Cái đó là... Đó là khi còn bé... Trưởng thành thì không muốn nữa…?
Chương 30 Có Thể Bị Chơi Xỏ

- Ha ha!

Triệu Cảnh Thiên cởi mở cười to, phiền muộn vừa nãy bị cản trợ bị quét sạch sành sanh, nhấc chân muốn đi vào trong:

- Ta hôm nay không vào Đại Hoang, mười năm không gặp, ta có rất nhiều lời muốn nói với muội.

- Cảnh Thiên ca ca, huynh không thể đi vào.

Yến Khinh Vũ hạ quyết tâm, ngăn cản Triệu Cảnh Thiên.

- Vì cái gì?

- Hiện tại đã không giống với lúc trước.

- Chỗ nào không giống với lúc trước.

- Huynh... hiểu mà.

Yến Khinh Vũ không muốn nói quá ngay thẳng, dù sao hai người bọn họ cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

- Thế nào, muội cũng thấy chúng ta như vậy? Phụ thân ta lấy quân công nhận được ưu ái của bệ hạ, xưng là Triệu Vương, có liên can gì với Khương Vương phủ?

Triệu Cảnh Thiên cố ý hô to.

- Thật không biết xấu hổ, không có Vương gia vun trồng, lão tặc phụ thân ngươi có thể có được ngày hôm nay?

Khương Phàm từ bên cạnh góc đường đi ra, ngữ khí lạnh nhạt.

- Ta nhớ không lầm, Triệu Nguyên Bá không chỉ do Vương gia một tay đề bạt lên, còn từng đảm nhiệm phó tướng của Vương gia. Người có thể có dã tâm, nhưng không thể không có lương tâm.

- Ngươi là ai? Nơi này có chuyện của ngươi!

Sắc mặt Triệu Cảnh Thiên phát lạnh.

- Tiểu công tử!

Thị vệ Yến phủ trước mặt lập tức hành lễ.

Tiểu công tử?

Triệu Cảnh Thiên quan sát Khương Phàm lần nữa, lập tức nghĩ đến một người:

- Ngươi chính là tên con nuôi phế vật kia?

Hai vị học viên võ viện kinh ngạc nhìn hắn, chính là tên gia hỏa này muốn khiêu chiến Bạch Hoa, còn muốn chạy đến võ viện định sinh tử chiến?

Khắp nơi võ viện đều truyền ra, người người cười nhạo.

- Làm sao ngươi lại tới nơi này?

Yến Khinh Vũ nhìn thấy sắc mặt Khương Phàm lạnh lẽo, không quên được ngày đó hắn nói những lời hỗn đản kia.

- Còn lập quân công nhận được ưu ái? Ta nhổ vào! Cứ điểm Bạch Hổ quan này, quân công ai không cao. Hoàng thất muốn không phải quân công, mà là chó vẫy đuôi!

- Ngươi muốn chết!

Triệu Cảnh Thiên giận dữ, cho tới bây giờ không người nào dám ở ngay trước mặt hắn nhục nhã phụ thân của hắn. - Ta muốn chết, ngươi dám giết sao?

- Chỉ là một đứa con nuôi mà thôi, thật đề cao bản thân mình?

- Ngươi có thể thử một chút!

Triệu Cảnh Thiên tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống lửa giận, quay người nói với Yến Khinh Vũ:

- Ta qua mấy ngày lại tới tìm muội, dứt bỏ chuyện của bậc cha chú chúng ta, ta vẫn là xem muội là hảo muội muội.

Yến Khinh Vũ không biết nên nói cái gì, chỉ gật đầu cười.

Thời điểm Triệu Cảnh Thiên đi qua Khương Phàm, lưu lại câu ngoan thoại:

- Ta sẽ ở Thương Châu võ viện tận mắt nhìn ngươi chết trêи lôi đài.

Hai vị học viên võ viện theo sau rời đi, tuy nhiên một học viên nữ quay đầu lại nhìn Khương Phàm vài lần, thấp giọng nói:

- Tại sao ta cảm giác hắn có chút quen mặt, giống như đã gặp qua ở đâu.

Triệu Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn Khương Phàm, cũng cảm giác có chút quen mặt.

- Hắn không có lòng tốt, cô nên cẩn thận.

Khương Phàm nhắc nhở Yến Khinh Vũ.

- Mắc mớ gì tới ngươi?

Yến Khinh Vũ quay người tiến vào Yến phủ.

- Ta tìm cô giúp một chút.

Khương Phàm bước nhanh đi theo.

- Không giúp!

- Là liên quan tới Uyển Nhi.

Khương Phàm đưa quyển sách ghi lại các đặc tính của Cửu Chuyển Kim Dương Sâm kia cho Yến Khinh Vũ xem.

Yến Khinh Vũ hồ nghi nhìn hắn một cái mới không tình nguyện nhận lấy.

- Thứ này ưa thích thứ mỹ hảo tinh khiết, lại rất có linh tính, cho nên ta muốn xin cô đi vào trong Đại Hoang khiêu vũ, nhìn xem có thể dẫn nó ra hay không.

- Khiêu vũ? Cái này có thể sao?

- Được hay không phải thử một chút mới biết được. Nếu quả thật có thể dẫn nó đi ra, Uyển Nhi liền được cứu rồi.

- Vì cái gì tìm ta?

Yến Khinh Vũ có chút do dự, không phải không muốn giúp, thật sự là cảm giác có chút không đáng tin.

Lại nói, chạy vào trong chỗ sâu Đại Hoang khiêu vũ?

Chỉ có hắn mới nghĩ ra được.

- Cô nguyện ý thay Uyển Nhi lên Sinh Tử Đài, là coi Uyển Nhi như muội muội, ta tín nhiệm cô.

- Còn gì nữa không?

- Còn có?

Khương Phàm nghĩ nghĩ, kém chút thốt ra bốn chữ cô là xử nữ, cũng may chú ý thấy ánh mắt Yến Khinh Vũ có chút lăng lệ, miệng bắt đầu đổi lời.

- Tất cả nữ hài tử trong Bạch Hổ thành, cô và Uyển Nhi nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, ta chỉ có thể tìm cô thôi.

‘Khen người khác còn nhắc đến muội muội mình?’

Yến Khinh Vũ khẽ hừ nhẹ, kín đáo trả lại sách cho Khương Phàm:

- Ta trở về thay y phục.

- Không vội, ta đi trước cắt đuôi đám người Sinh Tử môn. Cô đến bên ngoài cứ điểm thứ năm chờ ta.

Khương Phàm rời đi, cố ý ở trong thành vòng vo vài vòng, mua ít đồ hấp dẫn đám người Sinh Tử môn, không vội vã quay trở về sơn lâm.

Hoàng Hùng lại một lần nữa trơ mắt nhìn Khương Phàm tiến vào sơn lâm, nơi đó có hơn ngàn Huyền Giáp vệ trấn thủ, hắn cũng không dám tuỳ tiện mạo hiểm.

- Tiểu tử này đến lúc nào mới chịu tiến vào Đại Hoang?

- Hắn không ngốc, biết chọc phải chúng ta, tiến vào Đại Hoang liền sẽ bị vây giết.

- Vấn đề là chúng ta phải chờ tới lúc nào? Các phân đội khác đều đang thi hành nhiệm vụ, chúng ta lại ở ngay chỗ này chờ đợi?

Môn đồ Sinh Tử môn bọn họ bắt đầu vội vàng xao động, bọn hắn chưa từng nghĩ tới sẽ không có cách nào để bắt được một tiểu oa nhi.

Sắc mặt Hoàng Hùng âm trầm nói:

- Tiếp tục chờ! Ta nhất định phải lấy mệnh của hắn!

Bên ngoài cứ điểm thứ năm, Yến Khinh Vũ khoác lên một kiện áo choàng thật dày, trốn ở dưới bóng cây. Sau khi nhìn thấy Khương Phàm ra ngoài, xốc áo choàng lên hỏi:

- Thế nào?

Nàng đặc biệt đổi một kiện váy dài trắng tuyết, da thịt vốn trắng nõn lại càng sáng.

Tóc dài đen nhánh như thác nước tán ở sau lưng, cảm giác nhiều hơn một phần phiêu dật.

Mười bốn tuổi xuân xanh, toàn thân tản ra khí tức thanh mát, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua khe hở lá cây chiếu vào trêи người nàng, xinh đẹp không gì sánh được, giống như là tinh linh trong rừng rậm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom