• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CUỘC SỐNG SAU KHI GẢ VÀO HÀO MÔN (1 Viewer)

  • Phần 3

10.

Tôi đứng trước cửa phòng Tống Tri Yến.

Vừa nghĩ tới sắp xếp hoạt động ngày mai, vẫn hạ quyết tâm gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, Tống Tri Yến vừa tắm xong, thoải mái buộc áo choàng tắm.

Tầm mắt của tôi không tự chủ được theo cơ ngực của anh nhìn xuống.

Chờ đã, phi lễ chớ nhìn!

Khó khăn dời tầm mắt, nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.

Tôi: "Anh biết ngày mai đi cắm trại rồi chứ? Tổ tiết mục nói muốn qua đêm trong lều.”

Tống Tri Yến: "Ừ.”

Ngoài ra, không có phản ứng.

“Anh có biết đến lúc đó chúng ta phải ngủ trong một cái lều không!!!"

Tống Tri Yến cười lạnh: "Em lo lắng tôi sẽ làm gì em à ?”

Tôi khuyên anh ta.

"Tôi lo lắng tôi sẽ làm gì với anh!"

Dù sao nguyên chủ cũng làm không ít chuyện như vậy.

Tống Tri Yến: "À, tôi không lo lắng.”

Nói xong anh ta đóng sầm cửa lại.

Người này...... Sao lại đột nhiên lại đổi tính rồi?

Trước kia không phải thủ thân như ngọc, sợ tôi nhìn anh ta nhiều hơn một chút sao?

Quên đi, anh ta còn không sợ, tôi sợ cái gì!

Thiết bị cắm trại mà tổ tiết mục chuẩn bị đều rất chuyên nghiệp, chỉ là cần chúng tôi tự dựng lều, tự ghép bàn.

Bởi vì ngày hôm qua ảnh chụp giành được vị trí thứ nhất, nhóm chúng tôi có quyền ưu tiên chọn lựa.

Tôi vừa nghe, lập tức chọn một cái lều lớn nhất.

Tất cả là vì sự an toàn của cả hai chúng tôi.

Nhưng Tống Tri Yến cũng không biết dựng lều trại.

Lều bên kia Trần ca đều đã dựng lên, lều của chúng tôi còn đang nằm úp sấp trên mặt đất.

Tôi: "Có cần gọi anh Trần tới hỗ trợ không?"

Tống Tri Yến tức giận: "Tôi có thể!”

Vì duy trì thể diện của bá tổng, tôi để cho anh không gian một mình phát huy.

Tôi chạy ra biển chơi.

Vốn tôi đang một mình ngồi xổm nhìn cát, Triệu Thiên Thiên đi tới.

Dưới mắt cô bôi thêm mấy lớp kem che khuyết điểm, thoạt nhìn tối hôm qua ngủ không ngon.

"Ngày hôm qua cô nhìn thấy rồi đúng không?"

Tôi: "...?”

“Đừng giả ngu, tôi đã nhìn thấy. Cô có phải ở trong lòng cười nhạo tôi hay không?”

“Tôi không có.”

Triệu Thiên Thiên: "Tôi chỉ muốn tham gia diễn phim của Vương Đạo, chút chuyện nhỏ này anh ấy cũng không muốn giúp tôi.Trước kia, anh ấy cái gì cũng sẽ giúp tôi. Từ sau khi cô xuất hiện, hết thảy đều thay đổi.”

“Không liên quan đến tôi, tôi vô tội.”

Triệu Thiên Thiên: "Cô sẽ không thật sự cho rằng anh ấy thích cô chứ? Chúng ta đều không phải, chỉ là thế thân anh ấy tìm mà thôi.”

Cô nói xong, lấy điện thoại di động ra, cho tôi xem một tấm ảnh phác họa chụp lén.

Đây chính là ánh trăng sáng đã chết của Tống Tri Yến.

Người trong ảnh này nhìn rất quen mắt.

Đây không phải là...... bộ dáng trước khi xuyên qua của tôi sao?!

Bản thân tôi kỳ thật rất giống Hứa Nhược, chỉ là ngũ quan không tinh xảo như cô ấy, hơn nữa trên chóp mũi tôi có một nốt ruồi.

Cô gái tóc ngắn trong ảnh kia, hoàn toàn chính là bộ dáng của tôi!

Thấy bộ dáng khiếp sợ im lặng của tôi, Triệu Thiên Thiên đắc ý cười.

"Cô chính là đồ giả!"

Tôi đứng dậy, đột nhiên có chút thiếu oxy.

Một hồi trời đất quay cuồng, tôi ngất xỉu.

11.

Chờ tôi tỉnh lại, trong trí nhớ xuất hiện những hình ảnh đan xen…..

Tôi mặc đồng phục học sinh, ngồi ở ghế sau xe đạp Tống Tri Yến đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Tống Tri Yến trong trí nhớ còn rất non nớt, không anh tuấn bằng Tống Tri Yến vẻ mặt sốt ruột trước mắt.

“Em có sao không?”

Bộ dáng của anh dần dần trùng khớp với hình ảnh trong đầu tôi.

Tôi nghi hoặc gọi một cái tên xa lạ.

“Tống Sâm?”

Cả người Tống Tri Yến chấn động.

“Em nhớ ra rồi?”

Tôi lắc đầu, tôi chỉ nhớ tới cái tên này, những thứ khác đều mơ hồ.

Nhưng Tống Tri Yến đã rất hài lòng.

Anh ôm lấy tôi, đầu đặt trên vai tôi.

Tôi: "Tay anh đang run.”

Giọng nói anh rầu rĩ: "Em đừng nói chuyện.”

“Đừng làm ướt quần áo tôi."

“Im miệng, là bờ biển quá ẩm ướt!”

Mọi người cũng vây quanh.

Đinh Ảnh Hậu: "Tiểu Nhược không sao chứ? Thiên Thiên nói cậu đột nhiên té xỉu.”

Triệu Thiên Thiên cũng là vẻ mặt ân cần.

“Đúng vậy, chúng ta đang nói chuyện, cô đột nhiên ngất xỉu, làm tôi lo muốn chết.”

Tống Tri Yến quay đầu trừng mắt nhìn cô ấy, Triệu Thiên Thiên có chút sợ hãi lui về phía sau một bước.

Tôi: "Có thể hơi thiếu máu, mọi người không cần lo lắng cho tôi.”

Trần ca trêu ghẹo: "Vừa rồi dọa chết Tiểu Tống rồi, chúng ta còn chưa kịp phản ứng, cậu ấy đã tiến lên ôm em về.”

Tôi vô thức nắm lấy ngón tay Tống Tri Yến, hơi dùng sức.

“Em nghỉ ngơi trước đi, lều trại tôi dựng xong rồi.”

Tôi gật đầu đồng ý, sau đó kịp phản ứng.

Tối nay chúng tôi sẽ ngủ cùng nhau?!……

Tôi đang rất mệt mỏi.

Kéo tới khi tất cả mọi người đi ngủ, chỉ có thể trở lại trong lều.

Tống Tri Yến cười lạnh: "Chịu trở về rồi ?Anh cho rằng em đêm nay muốn cùng Đinh Ảnh Hậu ngủ chung.”

Tôi cũng muốn, nhưng đây không phải còn có một bụng chuyện tò mò, kiên trì cũng phải tới hỏi !

Tôi ngồi xuống cuối giường.

“Chúng ta trước kia đã biết nhau?”

Tôi không nghĩ ra.

"Chúng ta làm sao có thể quen biết?"

Tôi rõ ràng vừa mới xuyên qua! Sao lại quen Tống Tri Yến thời trung học.

Vì vậy, anh ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện.

12.

Năm lớp 10, viện an dưỡng truyền ra tin tức sức khỏe ông nội không tốt lắm, cha mẹ không có thời gian, Tống Tri Yến liền chủ động xin đi chăm sóc ông nội, xin trường học nghỉ nửa học kỳ.

Dù sao thì anh cũng biết hết mọi thứ ở trường.

Trên đường đến viện an dưỡng có một con đường trồng đầy cây anh đào.

Đúng lúc, hoa anh đào nở rất tươi tốt, lúc anh đi ngang qua luôn phải cẩn thận cánh hoa đang rơi trên không trung.

Anh không thích con đường đó.

Cho đến một lần, anh đi xe đạp đi ngang qua, đột nhiên từ trên cây rơi xuống một chiếc giày vải trắng, rơi thẳng vào trong giỏ xe của anh.

Tống Tri Yến khẩn cấp phanh lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Cành cây thấp thoáng hiện ra một bóng người, mặc đồng phục màu lam mập mạp.

Mái tóc của cô rối tung rối bời, đôi mắt to chột dạ cười thành hình trăng lưỡi liềm.

"Cậu có thể giúp tôi ném giày lên không?"

Tống Tri Yến làm theo.

Anh nhìn cô gái trên cây đi giày và nhanh nhẹn leo xuống.

Trong áo khoác đồng phục của cô căng phồng, khóa kéo vừa kéo ra, bên trong lại cất giấu một quả bóng cao su nhỏ.

Nữ sinh ném bóng cao su vào trong tường vây của tiểu khu, bên trong truyền đến tiếng hoan hô của một đám trẻ con.

“Bọn nhóc thối, lại đá ra chị đây tuyệt đối sẽ không giúp các em nhặt nữa.”

Sau đó cô dùng tay tùy ý chải tóc.

"Tớ tên là Hứa Nhược, vừa rồi cám ơn cậu!"

Cứ như vậy, Tống Tri Yến gặp được người bạn đầu tiên của mình ở Nam thành.

Cô gái tên Hứa Nhược này mỗi ngày đều rất vui vẻ, chỉ là thường xuyên nói những lời khiến người ta nghe không hiểu.

Ví dụ:"Xuyên sai thời gian còn chưa tính, hết lần này tới lần khác xuyên đến trung học, trời muốn diệt ta!"

“Vật lý, hóa học, toán học, có cái nào không phải đang lấy mạng tôi chứ!"

Tống Tri Yến cảm thấy thành tích của cô quá kém dẫn đến lo âu, liền đề xuất giúp cô giảng bài.

Nói đi nói lại, anh là một học bá bây giờ liền trở thành công nhân chuyên dụng của Hứa Nhược.

Anh muốn giảng bài cho cô, nhưng cô chỉ muốn xem truyện tranh.

“Ứng phó, ứng phó là được, tớ nhiều lắm ở thời điểm này đợi nửa năm liền đi, học cũng vô dụng."

“Không cần dùng ánh mắt học tra nhìn tớ, tớ cũng là ưu tú văn khoa, coi như học bá được không!"

Tống Tri Yến đành phải thở dài.

“Cậu muốn đi đâu?”

Hứa Nhược gãi đầu: "Không biết, hệ thống xảy ra sai sót tớ liền chạy trốn, dựa theo nội dung vở kịch mà nói, sớm muộn cũng sẽ đem tớ đưa đến tham gia tuyển chọn minh tinh!"

Tống Tri Yến hiểu: "Cậu phải đi làm minh tinh.”

“Làm minh tinh cũng phải có bằng cấp mới được, đến lúc đó cậu tới tìm tớ, tớ đăng ký cho cậu một lớp đào tạo thi nghệ thuật.”

Hứa Nhược: "Cậu còn biết cái này sao?”

Tống Tri Yến ừ một tiếng.

Nhà anh ấy có một công ty giải trí, nhưng kinh doanh rất bình thường.

Nếu sau này Hứa Nhược muốn đi làm ngôi sao, vậy anh phải chú ý đến công ty không quan trọng này.……

Hứa Nhược mời anh về nhà ăn cơm.

“Hầm gà cho cậu nha! Đại tiệc đó.”

"Con gà này, đem nguyên con đi hầm?"

“Đừng chê nó xấu, hầm xong đều ăn ngon như nhau.”

Tống Tri Yến lại thở dài, cảm thấy mình cũng phải bắt đầu học nấu cơm.

Một ngày sau đó, ông nội bệnh tình nguy kịch.

Anh ở viện an dưỡng tự mang ông đến bệnh viện, hai tay nắm chặt, ngón tay trở nên trắng bệch.

13.

Hứa Nhược giống như một cơn gió chạy vào.

“Tớ trốn học, tới chơi cùng cậu.”

Cha mẹ Tống Tri Yến bận rộn công tác, từ nhỏ anh đã được tài xế và bảo mẫu nuôi lớn.

Vẫn cho rằng mình rất kiên cường độc lập, đến lúc này mới biết được cảm giác có người làm bạn.

Bác sĩ đưa giấy đồng ý phẫu thuật tới.

Anh ký tên xong, Hứa Nhược bên cạnh choáng váng.

“Cậu tên là Tống Tri Yến???Không phải cậu nói cậu tên là Tống Sâm sao?”

Tống Tri Yến lơ đễnh: "Ông nội đặt tên. Ba mẹ không thích, liền sửa lại.”

Nhưng người bên cạnh vẫn còn đang kinh ngạc chưa phục hồi tinh thần lại.

"Xong rồi, tôi cư nhiên lại cùng nhân vật chính kết bạn, không cẩn thận sửa lại nội dung vở kịch rồi, tôi làm không được vai nữ phụ ác độc!"

Cô tại thế giới của mình đã chết, nếu là không thể xuyên sách, có thể thật mất mạng.

“Cậu đừng lo lắng, ông nội cậu sẽ không sao đâu.”

Hứa Nhược quyết định thuận theo tự nhiên, trước an ủi bạn bè đã.

“Tớ nói cho cậu biết, tớ là người từ tương lai xuyên tới, tớ biết nội dung truyện.”

Hứa Nhược tuy rằng thường xuyên nói những lời anh căn bản nghe không hiểu, nhưng chưa bao giờ gạt người.

Tống Tri Yến ừ một tiếng, trong lòng hơi yên tâm.

Quả nhiên, mấy giờ sau, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công, kế tiếp sẽ chuyển vào phòng chăm sóc 24/24.

Lúc này Hứa Nhược cũng đã lâu không nhận được thông báo của hệ thống.

Dòng thời gian đã tu chỉnh xong, ngày mai sẽ thoát khỏi nội dung vở kịch.

Hứa Nhược rối rắm một lát, vẫn đem tin tức này nói cho Tống Tri Yến.

Dù sao kế tiếp thân thể của cô sẽ bị hệ thống ủy thác, về sau hành vi cử chỉ, đều sẽ biến thành nhân vật nữ phụ độc ác ngu xuẩn trong tiểu thuyết.

Mà tiểu thuyết kịch tình tiết không thể loạn, một khi phát sinh sự việc trọng đại lệch đi, cô có khả năng sẽ không còn cơ hội xuyên đến thế giới này.

Vận mệnh của cô phải giao cho Tống Tri Yến.

"Tớ muốn nói với cậu một chuyện nghe có vẻ vô cùng không đáng tin cậy, nhưng cậu phải tin những gì tớ nói đều là sự thật!"

“Sau này cậu sẽ thích một nữ sinh tên Triệu Thiên Thiên......”

Tống Tri Yến siết chặt nắm đấm: "Tớ chắc chắn sẽ không thích cô ấy.”

Hứa Nhược lơ đễnh: "Cậu còn chưa gặp cô ấy đâu, trong tiểu thuyết nói hai người là nhất kiến chung tình!"

“Cậu không nên ngắt lời, tiếp tục nghe! Sau đó tớ sẽ quấn quít lấy cậu......Cậu cười cái gì? Chăm chú nghe!”

“……”

Tống Tri Yến nhíu mày, hình dáng anh ngây ngô, còn mang theo vẻ đẹp của thiếu niên, nhưng ánh mắt đã thành thục siêu thoát.

“Tớ biết rồi, tớ sẽ để mọi chuyện phát triển theo kịch bản cậu nói.Vậy cậu cũng phải về sớm một chút.”

Hứa Nhược gật đầu: "Không thành vấn đề, nếu thuận lợi, năm năm nữa chúng ta có thể gặp mặt."

“Tớ tuyệt đối sẽ không thả cái đùi to này!"

Tống Tri Yến hỏi một vấn đề cuối cùng.

“Cậu nguyên bản, trông như thế nào?"

“Cùng hiện tại rất giống nhau, là tóc ngắn..."

Ngày đó, anh đưa Hứa Nhược về nhà, ngồi trên ghế dài dưới lầu tiểu khu của cô một đêm.

Đèn đường chiếu vào bóng dáng anh.

Ngày hôm sau, anh nhìn thấy cô gái quen thuộc của mình đi xuống lầu và đi qua trước mắt anh.

Thật sự không nhận ra anh nữa.

Anh thất hồn lạc phách đứng dậy trở về viện an dưỡng, lại đi qua con đường trồng đầy cây anh đào kia.

Cánh hoa đã sớm rụng hết, cành cây trụi lủi.……

Về sau, anh dựa vào những nội dung vở kịch Hứa Nhược nói lúc trước, gặp Triệu Thiên Thiên.

Anh từng bước ở sau lưng trợ giúp cô ấy.

Duy nhất cùng nội dung vở kịch không giống nhau chính là, Triệu Thiên Thiên lại tỏ tình với anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom