• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CUỘC SỐNG SAU KHI GẢ VÀO HÀO MÔN (1 Viewer)

  • Phần 2

5.

Tôi: “ Tóm lại là, sau khi kết hôn cảm giác chi bằng không cưới, vẫn là độc thân tốt nhất.”

「……」

Toàn xe một mảnh im lặng.

Tất cả mọi người dưới sự kinh hãi vẫn cố bảo vệ tố chất tốt đẹp của diễn viên, sắc mặt không thay đổi.

Chỉ là không ai nói tiếp mà thôi.

Đinh Ảnh Hậu mở miệng trước phá vỡ sự trầm mặc.

“Ha ha, vợ chồng mới cưới luôn có chút va chạm, lúc ấy tôi mới cùng lão Trần kết hôn cũng là như vậy, mỗi ngày đều phiền hắn, mỗi ngày đều đem hai chữ ly hôn treo ở bên miệng.”

Tống Tri Yến ngồi bên cạnh tôi vẫn luôn im lặng lại đột ngột lên tiếng.

“Thật ra, từ hồi cấp ba tôi đã thầm mến Tiểu Nhược rồi.”

Tôi:???

Mọi người:???

Tôi quay đầu nhìn Tống Tri Yến.

"Anh ăn sandwich sáng hôm qua chưa?"

“Có phải trúng độc rồi không?”

Chồng của Đinh Ảnh Hậu là một đạo diễn.

Trần ca đi ra giảng hòa.

“Ha ha ha, Tiểu Hứa có phải thẹn thùng hay không?”

Bầu không khí lập tức nhẹ nhàng hẳn lên, hai vợ chồng bọn họ khẳng định nghĩ là tôi vì chuyện ngày hôm qua Tống Tri Yến không ở cùng mình mà tức giận, hai người bọn tôi chỉ đang giận dỗi.

Tôi liếc Tống Tri Yến một cái ở nơi ống kính không quay được.

Hắn ta giống như là uống nhầm thuốc, cũng không tức giận, đồng tử màu mực nhìn chằm chằm tôi, môi mỏng mím chặt.

Cũng không biết đang có tâm tư xấu gì.

Tôi bị hắn nhìn đến trong lòng phiền não, nhịn không được đưa tay đẩy mặt hắn ra.

Ngón tay ấm áp đụng tới khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo của hắn, xúc cảm tinh tế làm cho đầu ngón tay tôi tê dại.

Tôi bị hành động của mình làm cho hoảng sợ, lập tức quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại yên lặng rụt rụt về một góc.

Đoạn này đều được truyền hình trực tiếp ra ngoài.

Trong màn hình tràn ngập các loại bình luận.

"Tôi nhớ rõ báo nói hai người này không có tình cảm, tôi ăn nhầm dưa sao?"

"Các cậu có chú ý không, toàn bộ quá trình Tống Tri Yến đều chú ý đến Hứa Nhược, không lúc nào là không nhìn chằm chằm cô ấy!"

“Nhưng hình như Hứa Nhược rất ghét bỏ anh ấy?“

“Bá đạo tổng tài chịu ủy khuất.”

“Cái quỷ gì vậy, sao lại có chút ngọt? Ta hoài nghi người trúng độc là ta.……”

Xe chạy đến chân núi Lạc Anh.

Theo lộ trình bình thường, leo lên đỉnh núi mất 2 tiếng.

Chương trình đã công bố các quy tắc:

Trong quá trình leo núi, tổ chương trình đã thiết lập điểm chụp ảnh ở mấy điểm du lịch, mỗi một cặp vợ chồng cần chụp ảnh chung có sáng tạo và ngọt ngào, ảnh của ai được cư dân mạng bình chọn đứng đầu, là có thể nhận được phần thưởng thần bí.

Thế nhưng, buổi trưa hôm nay đã định nấu cơm dã ngoại trên đỉnh núi, đôi vợ chồng đầu tiên leo lên sẽ nhận được bữa trưa thịnh soạn, cặp cuối cùng cũng chỉ có thể gặm bánh mì.

Có vẻ như là lựa chọn khó cả đôi đường, nhưng thật ra người bình thường đều chọn chụp ảnh.

Có thể có được càng nhiều ống kính, còn có thể chụp ra fan hâm mộ duy mỹ.

Một bữa cơm mà thôi, trong giới giải trí, ai không phải tuyển thủ chịu đói cấp mười!

Triệu Thiên Thiên kéo cánh tay ông xã:

"Ông xã, chúng ta chụp ảnh cưới một lần nữa đi.”

Lúc cô kết hôn đã tung ra ảnh chụp Cửu Cung Cách, treo trên hot search cả ngày, quả thật chụp rất khá, người qua đường nhìn cũng sẽ cảm thấy rất xứng đôi.

“Nhược Nhược đâu, cậu có ý kiến gì không? "

Triệu Thiên Thiên cười ngọt ngào hỏi tôi.

Nguyên chủ và Tống Tri Yến kết hôn gần nửa năm, sau khi kết hôn liền ở riêng, căn bản không tổ chức hôn lễ.

Tôi: "Chưa từng chụp ảnh cưới.”

Triệu Thiên Thiên kinh hô một tiếng:

"Không phải chứ, là tôi lỡ lời rồi.”

Tôi giật giật khóe miệng, thuận thế liếc mắt nhìn sang Tống Tri Yến bên cạnh.

Thấy hắn ta thần sắc nhàn nhạt, cũng không có như tôi nghĩ đứng ra che chở cho nữ chính.

Ánh mắt hoài nghi của tôi đánh một vòng trên người hai người này.

Màn bình luận lại nghênh đón một đợt cao trào.

“Hứa Nhược mỗi lần nói chuyện như vậy đều khiến mọi người rất xấu hổ, không hiểu cảnh quay sao? “

“Chương trình giải trí kết hôn, cô ấy phá đám như vậy, tổ làm chương trình muốn đâm cô ấy .”

“Còn không phải Triệu Thiên Thiên cố ý chọc vào nỗi đau của người ta trước sao."

“Cho xin được không, tổ tiết mục yêu cô ấy chết đi được, nhờ cô ấy như vậy mới có tiết mục hiệu quả, người xem trực tiếp thoáng cái tăng gấp đôi!"

6.

Có ba tuyến đường khác nhau để leo lên đỉnh, được xác định bằng cách bốc thăm ngẫu nhiên cho mỗi đội.

Sau khi rút thăm xong mọi người chia nhau hành động, đám người vốn đông đảo tản dần đi, bên cạnh tôi và Tống Tri Yến cũng chỉ còn lại có ba nhân viên công tác chụp ảnh.

Xem ra cũng không khác gì ở một mình.

Tôi không muốn nói chuyện với Tống Tri Yến, cũng muốn sớm leo lên đỉnh núi ăn bữa tiệc lớn, vì vậy vùi đầu xông lên.

Điều duy nhất khiến tôi không vui, đó là Tống Tri Yến người cao chân dài, một bước có thể bước ba bậc thang.

Tôi thở hổn hển, hắn ta lại giống như không có việc gì.

Đi ngang qua điểm chụp ảnh đầu tiên của nhóm chúng tôi.

Tôi không tình không nguyện cùng Tống Tri Yến chụp một tấm ảnh.

“Canh chuẩn thời gian, tôi nói Konika* anh nói Yeah nhé.”
*nguyên tác là cà tím 茄子 - qiezi

Vì thế, một tấm ảnh cứ như vậy ra đời.

Chỉ là lúc ống kính kêu tách tách, tôi phản xạ có điều kiện, không tự chủ được nở nụ cười.

Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia hài lòng gật đầu, còn nói hai chúng tôi rất có cảm giác CP.

Tôi: "......”

Điểm chụp cuối cùng là rừng hoa anh đào trải dài trong rừng.

Thời tiết đầu tháng tư, ánh mặt trời vừa vặn, gió thổi qua, hoa anh đào rơi như tuyết.

Tống Tri Yến đứng trong mưa hoa anh đào, khí thế quanh thân đều trở nên ôn hòa.

Hình ảnh này làm cho trong lòng tôi khẽ động.

Nhân loại nếu có một cái túi da tốt, chính là dễ dàng lừa được người ! (Con người ấy mà, nếu có được vẻ ngoài xinh đẹp, thì chính là rất dễ lừa gạt người khác!)

Tôi đi đến bên cạnh Tống Tri Yến, định tiếp tục tùy tiện chụp một tấm.

Tống Tri Yến không đồng ý.

“Em* từ nơi cách xa 10 mét chạy đến bên cạnh tôi.”
*từ đoạn này trở đi mình đổi cách xưng hô nhé, sau màn tỏ tình trên xe nếu vẫn để cô-tôi thì lạnh nhạt quá >o<
Tôi:???

Anh còn hướng dẫn động tác nữa à?Anh biết mối quan hệ của chúng ta là gì không?

Tôi tắt micro bên hông, hất cằm, ý bảo Tống Tri Yến cũng làm theo.

Xác nhận rằng nhóm không nghe thấy chúng tôi.

Tôi: "Anh còn kém lắm, đừng diễn nữa.”

Chúng ta cấp ba cũng không quen biết, được không?

Nguyên chủ cùng Tống Tri Yến lần đầu gặp gỡ là ở phim trường, hắn đi thăm phim của Triệu Thiên Thiên, nguyên chủ liền đối với hắn nhất kiến chung tình.

Tống Tri Yến trầm mặc không nói.

Ánh mắt hắn nhìn về phía tôi tuyệt không có ý ái mộ, ngược lại là thăm dò.

"Tôi thêm tiền. Tiền cấp dưỡng cho em thêm một trăm triệu.”

Tôi:!!!

Tôi kích động quên hết tất cả, hung hăng vỗ cánh tay hắn.

"Cái gì tiền hay không tiền, tôi chủ yếu là muốn giúp anh chuyện này thôi! Haha."

7.

Để chụp được một bức ảnh đẹp trong khi chạy, đó là một yêu cầu kỹ thuật cao đối với nhiếp ảnh gia.

May mắn nhân viên tổ tiết mục mời tới đều xuất thân từ công ty tổ chức hôn lễ Ba Toa, am hiểu nhất chính là chụp ra ảnh ngọt ngào nhất cho các cặp tình nhân giả.

Tôi chạy tới chạy lui vài lần, vẫn không thỏa mãn yêu cầu của nhiếp ảnh gia.

Một trăm triệu, một trăm triệu.

Sau khi ly hôn có thể sung sướng hay không thì phải xem hiện tại!

Tống Tri Yến tương đối phối hợp.

Vì thế nhân viên công tác cũng bắt đầu to gan chỉ huy hắn.

"Hai người ôm một cái, thân mật một chút, không nên cách xa như vậy!"

Tống Tri Yến vươn tay, kéo tôi về phía trước, làm hại tôi mất thăng bằng, bất đắc dĩ bắt lấy quần áo bên hông anh ta.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tống Tri Yến, ánh mắt anh dịu dàng, cất giấu nụ cười nhàn nhạt.

“Đúng rồi, đúng rồi! Cứ như vậy! "

Nhiếp ảnh gia thét chói tai.

Tôi có chút xấu hổ, vội vàng lui về phía sau một bước.

Mà nhiếp ảnh gia vừa hô OK, Tống Tri Yến quay đầu bước đi.

Tôi: "......”

Vừa rồi là anh ta cầu xin tôi chụp!

Anh đi tới bên cạnh nhiếp ảnh gia, đối phương giơ máy ảnh lên, cho anh xem ảnh chụp .

Khiến cho tôi có chút tò mò, cũng muốn lại gần xem một chút.

Tống Tri Yến lại thúc giục tôi rời đi.

“Em không phải vội đi cướp cơm sao?”

Ách...... Nói cũng đúng.

Leo lên đỉnh núi, đội của chúng tôi quả nhiên là tới trước.

Tôi chủ động nói chuyện với Tống Tri Yến.

“Cái kia…ừm..nói trước nhé, ảnh chụp cho dù không hài lòng, tiền anh vẫn phải trả.”

Tống Tri Yến nhìn tôi một cái.

Tôi chột dạ, tiền này quả thật kiếm được quá nhẹ nhàng.

“Nhiều lắm là giảm giá 10% cho anh.”

Tôi nói xong, xông về phía bàn ăn, chuẩn bị đi nghênh đón bữa tiệc lớn của tôi.

Không ngờ lại là hải sản tươi sống và các nguyên liệu nấu ăn khác.

Tôi: "......”

Tôi là sát thủ nhà bếp, chỉ biết "cắt tay" và "phỏng tay".

Tống Tri Yến chắc chắn cũng không biết nấu cơm.

Đinh Ảnh Hậu tổ này là thịt bò bít tết, Triệu Thiên Thiên gặm bánh mì, mà tôi...... ăn sống?

Tôi lấy vài miếng rau, mời Tống Tri Yến tới ăn salad.

"......Tôi biết nấu cơm.”

8.

Dưới sự trợn mắt há hốc mồm của tôi, Tống Tri Yến tháo đồng hồ xuống, tùy ý xắn ống tay áo lên khuỷu tay.

Ngón tay anh thon dài, bàn tay ký hợp đồng, cắt thức ăn cũng vô cùng lưu loát.

Tôi cũng không giúp được gì, chỉ có thể ở bên cạnh cổ vũ.

“Woa, cắt tốt lắm!"

“Woa, nhìn ngon quá!"

“Woa......”

Còn chưa xong, Tống Tri Yến bảo tôi đi xa một chút.

Tôi bất chấp hiềm khích lúc trước chuyển cho anh một cái ghế.

Hai tổ người khác sau khi lên núi nhìn thấy chính là một màn này….

Tôi ngồi phịch xuống ghế buồn ngủ, Tống Tri Yến một mình chuẩn bị thức ăn.

Đinh Ảnh Hậu: "Hứa Nhược! Chồng cô còn biết nấu cơm sao?”

“Tôi hôm nay cũng mới biết.”

Tất cả mọi người vây quanh.

Chỉ có một bóng người đi tới bên cạnh tôi, cô ấy dùng lưng chặn ống kính.

Là Triệu Thiên Thiên.

Khuôn mặt cô ấy là một biểu hiện mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Dưới khuôn mặt vặn vẹo cất giấu oán hận, giống như cô ấy mới là nữ phụ ác độc.

Cô cũng không nói lời nào, cứ như vậy oán hận nhìn tôi hơn mười giây.

Tôi không hiểu ra sao.

Tống Tri Yến là người đàn ông khổ sở theo đuổi cô không được, chính cô ấy lựa chọn người khác, vì sao còn có địch ý lớn như vậy với vai phụ như tôi?

Bộ dạng nấu cơm của Tống Tri Yến bị camera truyền hình trực tiếp ra ngoài.

Màn bình luận sôi sùng sục.

“Tống Tri Yến! Sao cậu còn hiểu chuyện hơn cả người trong Otome game của tôi.”

“Bá tổng còn biết nấu cơm? Quả thực khiêu vũ trên XP của tôi.”

“Đói bụng, đã gọi đồ ăn bên ngoài.……Cơm chiên hải sản ra lò, tôi cam bái hạ phong với tay nghề của Tống Tri Yến. Người xưa nói gì? Muốn nắm được trái tim người phụ nữ, phải nắm được dạ dày của cô ấy.”

Tống Tri Yến là chồng giả của tôi, trước mắt điểm số đã tăng lên tới 60!

Sau khi ăn xong mọi người chơi trò chơi nói chuyện phiếm.

Tôi chú ý tới sau khi Tống Tri Yến rời đi, Triệu Thiên Thiên cũng kiếm cớ đi ra ngoài.

Có chuyện rồi!

Tôi dựng lên radar hóng chuyện, muốn nghe lén bọn họ.

Triệu Thiên Thiên: "Tôi muốn cầu xin anh một chuyện.”

Này? Cô không phải là ánh trăng sáng của Tống Tri Yến sao? Giọng điệu sao lại khách sáo như vậy?

Đáng tiếc tôi chỉ nghe thấy một câu như vậy, phía sau đối thoại cũng nghe không rõ.

Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra Triệu Thiên Thiên có việc muốn nhờ, nhưng Tống Tri Yến tựa hồ cự tuyệt rất dứt khoát.

Triệu Thiên Thiên còn khóc lên.

Tôi đã bỏ trốn trước khi họ phát hiện ra.

Mang theo phát hiện mới này trở lại biệt thự, trước khi Tống Tri Yến về phòng, tôi nhịn không được hỏi.

“Anh và Triệu Thiên Thiên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

"Có ý gì?”

"Tôi thấy Triệu Thiên Thiên đối với anh có tình ý, hai người thích nhau, lúc trước vì sao không kết hôn?"

Mặt Tống Tri Yến như sương lạnh.

Tôi bày tỏ lòng trung thành: "Anh yên tâm, tôi rất có đạo đức của vợ cũ, tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài nói thêm gì.”

Tống Tri Yến cười lạnh.

"Em từ đâu biết được tôi thích cô ấy?"

Nội dung tiểu thuyết chứ còn đâu nữa! Cái này còn có thể sai sao?!

Tôi: "Trên mạng đều nói anh là kim chủ của cô ấy. Bằng không tập đoàn Tống thị khổng lồ như vậy, công ty giải trí dưới cờ không phải là nghề chính, tại sao anh phải đặt nhiều tinh lực như vậy?”

Tống Tri Yến: "Hứa Nhược, con người tôi chưa bao giờ nói dối.”

Tôi:??? Ý anh là sao?

Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một câu: "Từ hồi cấp ba tôi đã thầm mến Tiểu Nhược rồi.”

Xong rồi, nội dung vở kịch dường như phát sinh chuyện, lệch đi, nhưng tôi là người xuyên sách lại hoàn toàn không biết gì cả.

Lúc này nên làm cái gì bây giờ?

Lấy bất biến ứng vạn biến! Nằm xuống trước!

9.

Tôi quay về đại sảnh lầu một, ôm điện thoại di động không yên lòng, mở đi mở lại các APP.

Đột nhiên phát hiện tổ làm chương trình đang in ra ảnh chụp buổi sáng.

Ảnh chụp của Đinh Ảnh Hậu và đạo diễn Trần theo kiểu cũ, là hai tư thế chụp ảnh chung thường thấy của các cặp tình nhân.

Hai người bắt đầu khởi động ngọt ngào của một đôi vợ chồng.

Ảnh chụp Triệu Thiên Thiên và Lý Thừa Hạo rất đẹp, một tấm là dắt tay chạy trốn, một tấm là ôm công chúa.

Cuối cùng đến lượt tôi và Tống Tri Yến chụp ảnh.

Trong ảnh, hai mắt tôi cong cong, khóe miệng nhếch lên.

Bộ nhớ cơ bắp chết tiệt!

Lại nhìn Tống Tri Yến, thân thể anh nghiêng về phía tôi, nghiêng mặt cụp mắt nhìn tôi.

Kỹ thuật nhiếp ảnh gia quá tốt, ngay cả một tấm ảnh khách qua đường như vậy cũng chụp ra ẩn tình đưa tình như vậy.

Ngón tay chỉ về bên phải, bức ảnh cuối cùng đập vào mắt tôi.

Trên ảnh chụp là trong khung cảnh hoa anh đào rải rác, tôi chạy về phía Tống Tri Yến, dưới ánh mặt trời chói chang, bóng dáng tôi có chút trong suốt, mà bóng dáng Tống Tri Yến giấu trong bóng tối.

Ánh sáng và bóng tối, động tĩnh.

“Bức ảnh này chụp quá tuyệt vời.”

Trong màn bình luận đều đang la hét.

"Cái này... cũng quá có không khí cảm giác đi!"

“Thiếu niên cô độc đợi được cô gái hắn yêu xuyên qua thời gian trở về.”

Ngón tay tôi ấn vào hình ảnh, chờ phản ứng lại thì phát hiện mình đã nhấn lưu lại.

Đinh Ảnh Hậu khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt bát quái ở phía sau tôi nhìn thấy hết thảy.

Tôi: "Khụ khụ, chỉ là cảm thấy nhiếp ảnh gia chụp ảnh rất lợi hại mà thôi."

“Giống như khi bạn nhìn thấy một chú chó dễ thương, bạn cũng sẽ muốn lưu hình vậy!"

Đinh ảnh hậu gật đầu cho có lệ.

Tôi hận không thể nắm lấy cánh tay cô ấy nhấn mạnh một vạn lần tôi thật sự nghĩ như vậy!

Trong lúc nói chuyện, Tống Tri Yến từ trên lầu đi xuống.

Anh đang gọi điện thoại: "Ừ, giúp tôi chia sẻ một chút, đến lúc đó phát tiền thưởng cho mọi người.”

Đinh Ảnh Hậu vẫy tay với hắn.

“Hai người chụp ảnh rất tốt. Nhưng hai người không nhất định có thể thắng, bên chúng tôi đều là vợ chồng cùng ra trận kéo phiếu.”

Tống Tri Yến cười cười: "Tôi cũng kéo phiếu.”

Trong tài khoản của tổ tiết mục cũng có Tống Tri Yến, tài khoản weibo vừa đăng ký một giờ trước.

Anh trực tiếp chia sẻ weibo của tổ tiết mục, thêm vài chữ.

Bầu chọn cho tôi.

Tôi: "......”

Đây không phải là kéo phiếu, mà là mệnh lệnh.

Nhưng số phiếu bầu cho các bức ảnh của chúng tôi đã tăng vọt.

Trong đám người chia sẻ không chỉ có các chi nhánh của tập đoàn Tống thị, còn có rất nhiều đại lão bình thường xuất hiện trong tạp chí tài chính và kinh tế.

Trên mặt Đinh Ảnh Hậu treo lên nụ cười.

Chuyện gì xảy ra, cảm giác như là đang tuyên truyền, tôi cũng muốn thay các cậu chia sẻ.

Tôi: "......”

Tôi kéo Tống Tri Yến vào góc, che camera lại, nhỏ giọng nói:

"Anh điên rồi, bày ra chuyện lớn như vậy, đến lúc đó làm sao ly hôn được!"

Anh liếc tôi một cái: "Ai nói tôi muốn ly hôn?"

Tôi:??? Còn tiền cấp dưỡng thì sao?

Tôi nắm lấy Tống Tri Yến lý luận, khán giả ăn dưa trong màn bình luận lại đang cắn kẹo.

“Hai người này, không chú ý sẽ trốn đi nói thầm.”

“Có cái gì mà VIP tôn quý của tôi không thể nghe sao? Nói lớn tiếng một chút!”

Số phiếu bầu tăng vọt, đến thời hạn hết hạn, tổ chúng tôi thật sự thắng cuộc.

Phần thưởng thần bí mà tổ tiết mục hứa hẹn còn chưa nhận được, trước tiên là tin sốc bọn họ truyền đến.

"Ngày mai đi cắm trại!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom