• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hằng Ngày (1 Viewer)

  • Chương 23-24

Chương 23


Từ sau khi cô gái ngồi vào trong xe vẫn không lên tiếng.


Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, cũng không biết xảy ra chuyện gì.


Bản thân cô đã trắng, trắng nõn như thế mà đỏ lên giống như một trái táo đỏ chín muồi, khiến người ta vô cùng muốn cắn một cái.


Lục Tư Sâm dùng khóe mắt lẳng lặng nhìn cô gái, trong lòng giễu cợt, cứ ra vẻ im lặng như thế, cũng không biết có thể giả bộ bao lâu.


“Có vừa ý cái gì hay không?”


Giọng nói tràn đầy từ tính của người đàn ông truyền tới, Trịnh Cẩn Dư bị kinh ngạc một chút, nghĩ tới vừa nãy Triệu Lỵ Lỵ đùa giỡn, cô cũng không dám nhìn thẳng Lục Tư Sâm nữa.


Nói thế nào thì cô cũng đã cấm dục mấy trăm năm rồi, là một nữ thành niên, đối mặt với người đàn ông tú sắc khả xan, yêu thì chưa nói tới nhưng mà không có cách nào khống chế được!


“Không, không có gì.” Cô hàm hồ nói.


“À, suýt chút nữa tôi quên mất.” Mặt Lục Tư Sâm có vẻ thẹn, ảo não nói: “Tôi quên mất là cô không nhìn thấy.”


Trịnh Cẩn Dư rất muốn dùng đôi mắt to của mình khoan anh ta, nhưng mà nghĩ một chút vẫn là nhịn lại được.


Trong xe là một ảnh im lặng, Lục Tư Sâm vốn đã ít nói, Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn đắm chìm trong xấu hổ không có cách nào tự kiềm chế.


Lại qua mấy phút, Lục Tư Sâm nhớ ra chuyện kiểm tra hôm đó, miệng cười hơi cong lên, hỏi: “Cô Trịnh, sao cô không hỏi một chút về chuyện kiểm tra?”


“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra, không biết anh có ý gì.


Lục Tư Sâm: “Chẳng lẽ cô không quan tâm chút nào tới mắt của mình?”


Trịnh Cẩn Dư nuốt nước miếng, cong khóe miệng hỏi: “À ờ Lục thiếu, anh nói cho tôi biết kết quả đi?”


Lục Tư Sâm căng chặt mặt, vẻ mặt trở nên vô cùng nặng nề, anh còn thở dài.


Trịnh Cẩn Dư nghe thấy tiếng, trong lòng kinh ngạc một chút: “Anh có ý gì? Thái độ này là sao?”


Lục Tư Sâm lắc đầu: “Aiz, muốn khôi phục thị lực rất khó.”


“Rất khó?” Thì ra là chuyện này, Trịnh Cẩn Dư phối hợp nói: “Vậy còn có biện pháp nào khác không?”


Lục Tư Sâm gật đầu một cái: “Có, biện pháp duy nhất trước mắt là thay mắt.”


“Đổi mắt?” Trịnh Cẩn Dư nuốt nước miếng, nghĩ đến mắt mình thay bằng mắt người khác…


Không, đây không phải điểm chính, điểm chính là bây giờ rõ ràng cô có thể nhìn thấy, tại sao còn phải làm phẫu thuật?


Lục Tư Sâm vô cùng nghiêm túc nói: “Ừ, vấn đề bây giờ không phải chuyện phẫu thuật.”


“Vậy thì là gì?” Trịnh Cẩn Dư hỏi lại anh.


Lục Tư Sâm: “Là không có người cung cấp.”


Trịnh Cẩn Dư: “… Rốt cuộc anh có ý gì?”


Lục Tư Sâm: “Không có người cung cấp cũng không sao. Cô biết đó, bây giờ rất nhiều động vật có điểm tương tự với con người, chỉ cần tìm được một loại động vật có thể dùng thay cho người, vậy phẫu thuật kia có thể thành công.”


“Động vật?” Trịnh Cẩn Dư đột nhiên cảm giác cổ họng vô cùng ngứa ngáy, vô cùng buồn nôn.


Lục Tư Sâm nhướng mày: “Cô biết mắt của loài động vật nào có thể dùng chung với con người không?”


Có một loại dự cảm xấu, giọng Trịnh Cẩn Dư bắt đầu chột dạ: “Ờ… Là con gì?”


Môi mỏng của Lục Tư Sâm mở ra, một âm tiết nhàn nhạt phun ra ngoài: “Heo!”


“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư cảm giác mình nghe lầm.


Lục Tư Sâm lặp lại một lần nữa, lúc này còn nhấn mạnh: “Heo á. Heo, chính là heo giết khi ăn Tết ấy.”


Trịnh Cẩn Dư: “…”


Thay cho cô một đôi mắt heo hay sao?


Vậy còn không bằng không nhìn thấy.


Lục Tư Sâm mím môi cười, thở dài: “Mặc dù tôi biết cô rất khó chấp nhận, nhưng thực sự tôi cũng rất khó tiếp nhận, mắt của vợ tôi sao có thể là mắt heo cho được?”


“Nhưng mà so với mắt sáng thì tôi vẫn đồng ý chấp nhận.” Nói đến đây, anh dùng sức nắm bả vai Trịnh Cẩn Dư: “Nghĩ thoáng chút đi, so với sáng mắt nhìn cái này không là gì cả, chấp nhận đi.”


“Không, không, tôi không muốn.” Trịnh Cẩn Dư che thật chặt mắt mình lại, giống như dao phẫu thuật của bác sĩ đang ở ngay trước mắt vậy.


Cô cố gắng lui về sau để trốn, thậm chí còn muốn vươn tay đánh cái dao phẫu thuật trước mắt.


Phì…


Ngay khi cô sợ suýt chút nữa nôn ra, bỗng nhiên nghe một tiếng giễu cợt.


Tại sao lại là tiếng cười của Lục Tư Sâm?


Anh cười cái gì?


Cô nhanh chóng phản ứng lại, bỏ tay khỏi mắt mình ra đánh Lục Tư Sâm: “Đồ khốn kiếp nhà anh, anh lừa tôi, anh lừa tôi!”


“Anh mới phải đổi một đôi mắt heo, đồ khốn kiếp nhà anh!”


“Anh xấu xa quá đấy!”





Tài xế ngồi phía trước cố gắng lắm mới có thể nín cười.


Trong lòng không ngừng thổ tào, tiên sinh nhà anh ta sao bỗng nhiên có nhiều tế bào hài hước như thế chứ?


Trước kia không phải cả ngày cũng không nói được một câu hay sao?


Tại sao gặp phải cô gái mù mắt cũng không nhìn thấy này rồi như biến thành một người khác vậy?


Tiên sinh ơi tiên sinh à, sụp đổ hết hình tượng rồi.


Với lại anh ta còn đang lái xe, nắm giữ sự an toàn của tính mạng con người, ngàn vạn lần không thể bởi vì chuyện như vật mà phân tâm được!


Từ sau khi Lục Tư Trình thấy Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn tâm thần không yên.


Rốt cuộc anh của cậu ta bị gì mà lại cưới một cô gái mù?


Lại còn tới nhà người ta ở rể?


Bây giờ gia chủ của tập đoàn Lục thị, cha của Lục Tư Sâm đang bệnh nằm liệt giường, tất cả mọi chuyện trong công ty đều giao cho phu nhân của ông ta là Bạch Thu Bình xử lý.


Nửa đời Bạch Thu Bình làm chủ gia đình, hai năm nay thân thể chồng không tốt mới bắt đầu tiếp nhận chuyện của công ty.


Lúc mới đầu Lục Chấn Minh không quá tin tưởng bà ta, chỉ giao cho bà ta một số ít công việc, thấy năng lực của bà ta cũng được thì mới chậm rãi giao quyền.


Nhưng cuối cùng thì lề lối của bà ta quá nhỏ, tầm nhìn quá hạn hẹp, khi Lục Chấn Minh vừa thả lỏng tay một cái, bà ta liền sắp xếp cho người nhà của mẹ mình, bây giờ khiến cho các lãnh đạo cấp cao trong công ty đi thì đi, rời thì rời, tiếng oán than dậy đất.


Hôm nay đúng lúc có một chuyện nhức đầu, đã một tháng rồi vẫn chưa xử lý trong, mới vừa gọi một quản lý cấp cao vào mắng một trận.


Nhưng mà Lục Tư Trình tới đúng lúc rồi.


Chờ quản lý cấp cao đi ra ngoài, lửa giận của Bạch Thu Bình lập tức chĩa vào cậu ta: “Con nói con xem, đã tốt nghiệp bao lâu rồi, không trông cậy vào con có thể làm được việc lớn gì, nhưng chuyện của công ty vẫn nên nhúng tay đi chứ?”


“Không cầu mong con giống như anh con, trở thành một kỳ tài trên thương trường, giúp mẹ chia sẻ một vài chuyện còn không được nữa?”


Lục Tư Trình bị mắng mà phiền não: “Vậy mẹ để cho anh ta trở lại không phải được rồi sao?”


Bạch Thu Bình khổ không thể nói mắng: “Con cho rằng mẹ cực khổ như thế là vì ai?”


“Nếu Lục Tư Sâm trở lại thì sau này con còn có việc gì làm?”


Lục Tư Trình khinh thường nói: “Con có cổ phần, có ăn có uống có chơi là được rồi. Con là em trai ruột của anh ấy, anh ấy còn có thể bạc đãi con?”


“Con đúng là không biết tranh giành.” Bạch Thu Bình tức đến đau dạ dày: “Con biết suy nghĩ của nó hay sao? Nó thật sự coi con là anh em à?”


“Tại sao lại không?” Lục Tư Trình không phục.


Bạch Thu Bình tức giận thở hổn hển một hồi, tiếp tục mắng: “Con đúng là ngu ngốc, sao mẹ lại sinh ra đồ ngu như con chứ. Nếu trong lòng nó có con, mình kết hôn có thể không thông báo cho con ư?”


“Nó tới nhà người ta ở rể chính là không coi nhà học Lục chúng ta ra gì, con còn vội vàng đi nhận người anh này?”


Lục Tư Trình phản bác: “Đó còn không phải là mẹ đuổi anh ấy ra khỏi nhà hay sao? Anh ấy không có chỗ để đi, cũng không thể ở nhờ mãi nhà họ Lê được.”


“Hơn nữa gặp được chị dâu con rất xinh đẹp. Mẹ, mẹ nói tại sao anh ấy phải cưới một cô gái mù?”


Lúc này còn có tâm trạng quan tâm chuyện này, ánh mắt Bạch Thu Bình không tốt nhìn cậu ta: “Ngày mai con tới công ty làm cho mẹ. Sau này chuyện của anh con con cũng không được phép xen vào, học thật giỏi để quản lý công ty cho mẹ đi.”


Nhìn thấy Bạch Thu Bình thật sự tức giận, Lục Tư Trình không thể làm gì khác hơn là nói: “Biết rồi, ngày mai con tới là được chứ gì?”


Bởi vì Tôn Đại Sơn ngoại tình, người họ Tôn ồn ào người ngã ngựa đổ, ai cũng chẳng để ý tới Trịnh Cẩn Dư, cô đang vui vẻ nhàn rỗi thong dong.


Cứ để bọn họ từ từ náo loạn, cũng chẳng sợ bọn họ hòa thuận như lúc ban dầu, sau này chính là có cơ hội đốt lửa.


Bởi vì chuyện thay mắt heo mà Trịnh Cẩn Dư ghi hận Lục Tư Sâm.


Tên đàn ông thối này lại dám đùa giỡn cô, nhất đinh phải để cho anh biết Trịnh Cẩn Dư cô không dễ bắt nạt như thế.


Hừ!


Nhưng mà rốt cuộc làm sao để trả đũa đây?


Đúng rồi, vốn chân của Lục Tư Sâm không có vấn đề gì, có thể đứng lên. Nhưng mà mỗi ngày anh ngồi trên xe lăn, chắc chắn sẽ có lúc không nhịn được.


Ví dụ như thời gian dài không đi vệ sinh, có phải anh sẽ rất vội vàng, sau đó khi nhìn thấy nhà vệ sinh thì thoát khỏi xe lăn chạy tới?


Nếu là như vậy thì cô có thể lừa anh ra ngoài, tốt nhất là tới nơi rừng sâu núi thẳm, nơi vốn không có nhà vệ sinh. Cũng không tin anh có thể kiên trì ở đó!


Nhưng mà như vậy có phải hơi quá đáng hay không?


Nói thế nào thì anh cũng là người thoát khỏi tai nạn xe cộ, vì né tránh sự đuổi giết của mẹ kế mới giả bộ thành như thế này, lỡ như để anh bại lộ thân phận dẫn tới nguy hiểm thì thảm rồi.


Tới lúc đó cô không giết Bá Nhân nhưng Bá Nhân lại vì cô mà chết, đơn giản là có lỗi.


Bỏ qua cách này.


À, đúng rồi, bây giờ không phải chân anh không tốt sao, vậy không phải cần người mát xa hay sao?


Hê hê…


Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên có một ý hay. Mười ngón tay của cô đan vào nhau, hoạt động cổ tay một chút, lần đầu tiên mong đợi màn đêm tới như vậy.


Lục Tư Sâm vừa vào nhà đã nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư treo nụ cười đầy mê hoặc trên mặt.


Chuyện tức cười hôm nay ở trên xe của cô lại lần nữa hiện lên, nụ cười trên mặt cô gái chắc chắn không phải điềm tốt.


Lục Tư Sâm lăn xe lăn muốn đi.


“Lục thiếu, anh trở về rồi à?” Trịnh Cẩn Dư thấy anh muốn chạy, vội vàng sờ soạng đi từ trên giường ra tới cửa.


“Tôi ngửi thấy mùi trà mộc rồi, chắc chắn là anh đã về.” Cô chú trọng nhấn mạnh mùi hương trên người anh, tránh cho anh mượn cớ cô không nhìn thấy mà chạy mất.


“Ờm, tôi về rồi.” Lục Tư Sâm lăn về trước một đoạn, vươn tay đỡ Trịnh Cẩn Dư.


Trịnh Cẩn Dư mượn thế mò tới xe lăn sau lưng anh, đẩy anh tới mép giường.


Trong lòng âm thầm lộ ra sự gian ác. Lục Tư Sâm, không ngờ anh cũng có ngày rơi vào trong ray tôi, đợi lát nữa xem tôi sẽ khiến anh khóc lóc thảm thiết ra sao.


“Ăn cơm rồi à?” Trịnh Cẩn Dư dịu dàng hỏi.


Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Ăn rồi.”


Trịnh Cẩn Dư lại hỏi: “Vậy thuốc thì sao, cũng uống rồi chứ?”


Lục Tư Sâm gật đầu: “Uống rồi.”


Trịnh Cẩn Dư tiếp tục hỏi: “Vậy tối nay không có chuyện gì phải làm chứ?”


Cũng biết là cô nhất định có chuyện, Lục Tư Sâm nghiêng đầu nhìn cô: “Cô có chuyện gì có phải không?”


Trịnh Cẩn Dư để xe lăn bên giường, vươn tay đỡ anh: “Anh nhìn đi, chúng ta cũng đã kết hôn mấy ngày rồi, mặc dù nói là hợp tác, nhưng đối với bên ngoài chúng ta vẫn là vợ chồng có phải không?”


Lục Tư Sâm: “Rồi sao?”


Trịnh Cẩn Dư tiếp tục nói liều: “Anh thấy anh cũng đủ săn sóc tôi, còn đưa tôi đi khám mắt, quan tâm đến thân thể tôi, tôi cũng phải biết báo đáp mới phải đúng chứ?”


Lục Tư Sâm: “Cho nên…”


Trịnh Cẩn Dư lập tức nói: “Cho nên, tôi muốn làm chút gì đó cho anh thì tôi mới có thể yên tâm, nếu không trong lòng tôi đây…” Cô sụt sịt một chút, giả bộ rất khó chịu, cứ như sắp khóc đến nơi: “Luôn cảm thấy khó chịu.”


Lục Tư Sâm căng khóe miệng.


Nếu Trịnh Cẩn Dư này mà vào giới giải trí, chỉ cần một bộ phim đầu tiên là có thể cầm được ảnh hậu quay về.


“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”


Trịnh Cẩn Dư đỡ anh lên giường, vẻ mặt vô cùng bi thương nói: “Mắt tôi không nhìn thấy, muốn làm gì đó cho anh cũng không được, bây giờ cũng chỉ có thể giúp anh bóp chân một chút.”


Cô lo lắng Lục Tư Sâm từ chối, cố ý nói: “Lúc nãy tôi tìm người hỏi qua rồi, nói loại việc mát xa như này có hiệu quả với anh lắm, có thể nhanh chóng đứng lên, trừ phi…”


“Anh không muốn đứng lên.”


Trong lời nói của cô gái có hàm ý, Lục Tư Sâm không đoán ra cô biết cái gì, hay là thuần túy muốn trả thù chuyện anh nói thay mắt heo.


Nhưng mà có người mát xa cho…


Lục Tư Sâm nhanh chóng gật đầu: “Được đấy. Nhưng mà cô chưa trải qua huấn luyện, đừng khiến tôi càng nặng hơn.”


Trịnh Cẩn Dư lập tức rồi: “Sao thế được, sao thế được, anh phải tin tưởng tôi.” Cô vừa nói chuyện, đôi vuốt quỷ đã đặt lên đùi anh.


“Tôi rất có chừng mực đó. Hơn nữa tôi định ngày mai đi học cái gì mà mát xa dành cho người mù, sau này báo đáp anh thật tốt.”


Cô vừa nói vừa gia tăng lực độ: “Tôi nghe nói gần đây thần kinh và xương của anh không tốt lắm, cho nên không thể đi đường, chắc chắn anh không có cảm giác lắm, lực độ như này có phải vừa vặn rồi hay không?”


Lục Tư Sâm: “… Ừ…”


Nha đầu chết tiệt, dùng lực lớn như thế.


Thật đúng là coi thường cô.


Đây không phải là đấm bóp mà đây là muốn bóp gãy chân anh.


Vẫn chưa tới mười phút, trán anh đã đau đớn rịn ra một lớp mồ hôi.


Anh cắn răng nói: “Trịnh Cẩn Dư, tôi rất cảm ơn cô… Ừm…”


Trịnh Cẩn Dư vẫn cho là Lục Tư Sâm giả bộ, trên đùi không có vết thương ào, nhưng nắn nắn rồi bóp bóp thì thấy mồ hôi túa đầy ra trên mặt anh, trong lòng căng ra một chút,


Không phải anh không có chút vết thương nào, chỉ là không quá nghiêm trọng như thế.


Lập tức thả nhẹ động tác.


Nhưng mà đau như thế vẫn có thể nhịn được, đúng là làm khó anh.


Đột nhiên cảm giác trong lòng không quá thoải mái, khoái cảm khi trả thù ban nãy cũng biến mất, chỉ còn lại sự khổ sở.


Giọng rất nhỏ, có chút tự trách hỏi: “Có phải tôi làm đau anh hay không?”


Lục Tư Sâm ừ nhẹ một tiếng.


Trịnh Cẩn Dư lập tức rút tay về: “À ờm, bỏ đi, tay nghề của tôi còn chưa thạo, chờ tôi học được kỹ thuật mát xa cho người mù rồi hẵng nói.”


“Thật sự muốn học?” Lục Tư Sâm nhịn đau, giọng đùa giỡn rất rõ ràng: “Không phải lừa tôi?”


“Sao lại biết?” Dù thế nào cũng làm đau người ta, là mình quá đáng, Trịnh Cẩn Dư giơ tay tỏ thái độ: “Thật sự học, ngày mai sẽ học.”


Ừ.” Lúc này cơn đau đã đi qua, mồ hôi trên trán dần dần rút xuống, nhìn dáng vẻ tự trách của cô gái mà cong môi cười, vẫn là một tiểu nha đầu tâm địa thiện lương.


“Vậy tôi mong chờ ngày cô học thành trở về.”


Bởi vì chuyện làm đau Lục Tư Sâm, trong lòng Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn áy náy, cho nên ngày hôm sau cô thật sự tìm một tiệm dạy mát xa cho người mù, học tập thật tốt một chút tay nghề.


Chính cô cũng không biết chỗ nào có, hơn nữa muốn tìm tay nghề tốt nên gọi điện cho Triệu Lỵ Lỵ.


Triệu Lỵ Lỵ rành từng ngóc ngách trong thành phố Ly, lập tức trả lời lại cô: “Một con phố khác rất gần nhà cậu có một bảng hiệu rất lớn, mát xa rất tốt, cậu đến đó là có thể nhìn thấy.”


Cúp điện thoại, Trịnh Cẩn Dư kêu tài xế lái xe đưa cô qua đó.


Là một tiệm mát xa rất lớn, nếu như tiệm mát xa cũng có thể dùng cấp sao để đánh giá thì nhà này nhất định là cấp năm sao.


Toàn bộ tiệm mát xa có năm tầng lầu, bên trong bày trí chỉnh tề, đẹp đẽ sang trọng, tất nhiên tay nghề thợ mát xa cũng đứng hàng đầu.


Vốn là tiệm mát xa như thế không dễ mở lớp, nhưng Trịnh Cẩn Dư chịu bỏ vốn, lại giải thích là chân chồng mình bị thương cần mát xa, tiệm mát xa mới có người nhận dạy cô.


Không học không biết, học rồi mới biết mát xa lại có nhiều kỹ thuật như thế, cũng may trước kia cô đã từng tu tiên nên mới có thể ghi nhớ thêm nhiều học vị như thế.


Nếu không thì với những học vị này, cô phải học thêm mấy ngày nữa.


Sư phụ là thợ cả của tiệm mát xa, rất có tính nhẫn nại, giảng giải từng chút từng chút cho cô về lực khi mát xa, học vị, các loại phương pháp nắn bóp.


Cô cũng học rất nghiêm túc. Dù sao thì tối hôm qua cô cũng hạ tử thủ, đồng ý với Lục Tư Sâm học mát xa đền tội.


Bên này đang hết lòng học tập, bỗng nhiên có người tới báo với cô hôm nay chỉ tới đây thôi, có thể đi rồi.


Trịnh Cẩn Dư có chút buồn bực, mặc dù cô đồng ý mát xa cho Lục Tư Sâm, nhưng mà học một ngày không thành vấn đề, nếu ngày mai còn phải tới cô liền có chút không tình nguyện.


Nhưng mà người ta đuổi cô đi, cũng không thể không đi.


Thu dọn dụng cụ mát xa, đi tới nhà vệ sinh một chuyến mới chuẩn bị rời đi,


Đi ra từ nhà vệ sinh, Trịnh Cẩn Dư đi tìm thang máy, nhưng vào lúc này thấy đông nghịt người đi ra từ thang máy.


Cô theo bản năng tránh qua một bên, đoán rằng có lẽ chính là nguyên nhân hôm nay thanh tràng.


Sau mấy bóng người đông nghìn nghịt, nhanh chóng có mấy người đi ra, những người khác cô không chú ý tới nhưng có một người cô thấy rất rõ.


Đây đúng là đi mòn gót giày tìm không thấy, khi thấy rồi lại chẳng tốn chút công sức nào, còn chưa đợi cô ra tay chủ động đi nắm chuôi bọn họ, bọn họ đã tự mình dâng tới.


Ông nội đang ở trong đám người, bởi vì hói đầu nên vô cùng nổi bật.


Đây không phải là điểm chính, điểm chính là bên cạnh ông ta còn có một cô gái nhỏ đi theo.


Cô gái nhỏ kia nhát gan, không trang điểm gì hết, một mái tóc đen nhánh xõa ra, rất thùy mị, mặt vừa nhỏ lại trắng, nhìn thế nào cũng thấy tuổi tác không quá lớn.


Trong lòng Trịnh Cẩn Dư đơ một chút, cô bé này không phải chưa thành niên đó chứ?


Chuyện này phần lớn đã qua rồi, cô hoàn toàn có thể rời đi, nhưng mà luồng chính nghĩa trong lòng cô điều khiển cô dù có thế nào cũng không thể cứ đi như thế.


Cho nên cô hơi do dự một chút liền lén đi theo phương hướng của mấy người kia.


Trước kia Triệu Minh Viễn ngoại tình, bà nội với thím nói gì mà phụ nữ không đủ thông minh mới không giữ được trái tim đàn ông, hôm nay ông nội tìm một người nhỏ hơn, còn nhỏ hơn cả tình nhân của chú nữa.


Không biết người nhà họ Tôn sau khi biết sẽ mang vẻ mặt gì nhỉ?


Người nhà này đúng là tuyệt vời.


Người trước còn không đứng đắn hơn người sau.


Đầu tiên là Tôn Cẩn Tình nổ tung livestream hiện trường, sau đó là chú tìm tình nhân nhỏ, bây giờ ngay cả ông nội…


Ha ha ha…


Trịnh Cẩn Dư không nhịn được cười. Cô một tay che miệng, một tay ôm bụng, dựa vào vách tường, cười rất lâu vẫn không dừng được.


Sao trong lúc vô tình lại để cô phát hiện ra chuyện thú vị như thế chứ?





Chương 24:


Cả ngày hôm nay tâm trạng Lục Tư Sâm đều rất tốt, Lê Mặc Dương ở bên cạnh thấy thế trong lòng vô cùng thoải mái.


Trước kia đều là Lục Tư Sâm cả ngày mặt lạnh, cứ như người ta nợ anh mấy triệu ấy, mình ở bên cạnh cảm thấy khó chịu với anh.


Nhưng hôm nay, khóe miệng Lục Tư Sâm vẫn luôn cong lên không hạ xuống, anh ta cũng lo lắng như thế có quá cực khổ hay không.


“Anh Sâm, hôm nay anh gặp chuyện gì vui à?”


Lôi Siêu cũng phát hiện vấn đề: “Đúng thế lão đại, hôm nay tinh thần anh không đúng lắm á, chị dâu nhỏ cho anh phúc lợi gì thế?”


Gã nói xong còn dùng tay đụng lên Lê Mặc Dương một cái, cố ý hỏi: “Không phải là thật sự ngồi ở trên nhún chứ?”


Ha ha ha…


Ha ha ha…


Ha ha ha…


Hai người và cả Vương Tấn cũng không nhịn được cùng nhau cười lớn.


Vẻ mặt Lục Tư Sâm nhàn nhạt, không có bất kỳ sự khó chịu nào, chỉ duy trì phong cách bí hiểm khó lường trước sau như một.


Lục Tư Sâm cười nói: “Aiz, mấy người chúng ta đánh cược đi, chắc chắn có liên quan tới chị dâu nhỏ.”


Vương Tấn mắng: “Chuyện này còn cần đánh cược à? Chắc chắn rồi.”


“Nếu không tối nay chúng ta hẹn chị dâu nhỏ ra đi, thế nào?” Lôi Siêu đề nghị.


Lê Mặc Dương vuốt cằm một hồi, gật đầu nói: “Tôi thấy được, tiện gọi cả bạn thân của chị dâu nhỏ tới đi.”


Lôi Siêu trêu chọc: “Lão Lê à, cậu cứ nói thẳng ra là muốn gọi Triệu Lỵ Lỵ đi, còn đi đường vòng nói bạn thân của chị dâu nhỏ, ai mà không biết bạn thân của chị dâu nhỏ chỉ có mỗi Triệu Lỵ Lỵ kia chứ?”


Vương Tấn phụ họa nói: “Đúng thế, không phải các cậu sắp đính hôn rồi sao? Muốn ăn một bữa cơm cũng phải đi đường vòng lớn như thế?”


Lôi Siêu cười không có ý tốt: “Thế là cậu không hiểu rồi, vợ chồng người ta mạnh ai nấy chơi, bây giờ lão Lê muốn hồi tâm thì sao bỏ mặt mũi xuống được?”


“Mọe nó, hai thằng đàn ông các cậu có thể đừng hóng hớt như thế có được không?” Lê Mặc Dương nổi giận, mắng hai người mấy câu, trong phòng mới khôi phục sự yên ổn.


Buổi tối Trịnh Cẩn Dư muốn ăn cơm với Điền Dĩnh Hòa, nhận được điện thoại của Lục Tư Sâm thì ngẩn ra.


“Cùng nhau ăn cơm?”


Cô nhíu mày một cái: “Nhưng mà tôi đang ở cùng với Dĩnh Hòa mà.”


Giọng nói Lục Tư Sâm nhàn nhạt: “Cô có thể dẫn cô ấy theo, đám Mặc Dương cũng ở đây.”


“Ò.” Trịnh Cẩn Dư lập tức nói: “Được.” Nghĩ một chút lại nói: “Vậy tôi cũng gọi điện thoại cho Lỵ Lỵ, hỏi xem cô ấy có thời gian hay không.”


Lục Tư Sâm: “Được. Cô đang ở đâu? Tôi đi đón cô.”


Trịnh Cẩn Dư: “Không cần, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi với Dĩnh Hòa cùng đi.”


Điền Dĩnh Hòa mới tốt nghiệp đại học, cứ như một cô vợ nhỏ làm bao cát trút giận, không biết trang điểm cũng không biết phối đồ.


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bây giờ nếu không phải mình không nhìn thấy thì cô phải bắt tay vào dạy dỗ Điền Dĩnh Hòa.


“Dĩnh Hòa, em tìm được chỗ làm việc chưa?”


Điền Dĩnh Hòa lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”


Bây giờ sinh viên tốt nghiệp cũng không dễ tìm việc. Tiền thì ít mà việc lại nhiều, thật sự nhiều công ty còn không có cả một ngày nghỉ nào.


Điền Dĩnh Hòa vì chăm sóc mẹ bị bệnh, thời gian ở công ty lại không thể nhiều như thế.


Ít nhất phải có một, hai ngày nghỉ mới được.


Cô bé đã phỏng vấn mấy đơn vị rồi, đáng tiếc vẫn chưa tìm được công việc lý tưởng.


Nếu còn không tìm được việc làm nữa, cô bé cũng không biết phải làm sao để duy trì cuộc sống hai người nữa.


Trước kia Trịnh Cẩn Dư là tiểu tiên đồng, bây giờ lại là đại tiểu thư của nhà họ Trịnh, tất nhiên chưa từng trải qua công cuộc tìm việc vất vả.


Nhưng mà nghe xong những gì Điền Dĩnh Hòa trải qua kể lại thì cũng biết một chút.


“Nếu không em tới công ty của Lỵ Lỵ đi?” Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên nghĩ tới Triệu Lỵ Lỵ, nhà họ Triệu lớn như thế, sắp xếp một người không khó lắm nhỉ?


“Mấy ngày trước chị còn nghe nói công ty bọn họ tới trường chiêu sinh đó.”


Điền Dĩnh Hòa lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Bỏ đi, thân phận em như thế này chỉ khiến người ta thêm rắc rối thôi.”


“Cái gì gọi là thêm rắc rối?” Trịnh Cẩn Dư mất hứng khi nghe những lời này: “Dù sao em cũng tốt nghiệp khoa chính quy, học cũng rất giỏi, có loại công việc nào mà không làm được?”


Giọng nói Điền Dĩnh Hòa hơi có chút chán chường: “Nhưng mà em nghe nói công ty bọn họ phần lớn đều nhận nghiên cứu sinh.”


“Thế à.” Trịnh Cẩn Dư cũng không biết những thứ phức tạp như trình độ học vấn này, nghĩ một hồi bỗng nhiên nảy ra một ý hay: “Vậy em dứt khoát tới công ty nhà chị đi?”


“Nhà chị ấy ạ?” Trịnh Cẩn Dư gật đầu: “Ừ, một ngày nào đó mắt chị tốt lên cũng phải tới quản lý công ty chứ. Em đi qua đó trước, giúp chị trông coi một chút, tới lúc đó chị tới thì cũng có người của riêng mình rồi.”


Nói như vậy, ngược lại Điền Dĩnh Hòa rất vui lòng: “Vậy được, ngày mai em đi nộp sơ yếu lý lịch thử xem.”


Dừng lại một chút: “Nhưng mà công ty bọn họ cách nhà em hơi xa, mẹ em lại không thể rời khỏi em, em có thể phải thuê nhà…”


Trịnh Cẩn Dư vô cùng hào phóng nói: “Vậy thì có là gì, em bây giờ là người nhà của chị, chị sẽ tìm nhà cho em, em giúp chị coi chừng công ty, nhất là những thứ như kế toán, bây giờ chị vẫn chưa hiểu lắm, đợi chị trở về tìm thầy giáo xin chỉ bảo một chút. Dù sao thì em cứ để ý giúp để ý là được rồi.”


“Vậy được ạ.” Điền Dĩnh Hòa vui sướng đồng ý: “Chị yên tâm đi, chắc chắn em sẽ làm thật tốt.”


“Năm đó nếu không phải có chị, mẹ em đã sớm…”


Trịnh Cẩn Dư không nhìn nổi nhất chính là người khác sụt sịt khóc trước mặt cô, huống chi chuyện tốt cũng không phải do cô làm: “Dĩnh Hòa, chuyện đã qua rồi em đừng nhắc tới nữa, vậy chính là không coi chị là bạn.”


Cô nhìn lướt qua quần áo Điền Dĩnh Hòa mặc từ trên xuống dưới, không muốn tổn thương lòng tự trọng của cô bé nên nói: “Mấy hôm trước chị mua hai bộ đồ trang điểm, mà có vẻ như không quá thích hợp với da chị, nếu em không chê thì cho em nhé?”


“Giá phù hợp chứ ạ?” Quả nhiên Điền Dĩnh Hòa không quá muốn nhận.


Trịnh Cẩn Dư thở dài nói: “Em có lấy hay không cũng được, để những người nhà họ Tôn đó cầm đi thì chị thà vứt bỏ còn hơn cho họ.”


“Dù sao cũng bỏ tiền ra rồi, em không cần thì lại lãng phí, có được không?”


“Vậy cũng được á.” Cuối cùng Điền Dĩnh Hòa cũng vui vẻ đồng ý.


Trịnh Cẩn Dư lại lặng lẽ dựa theo vóc người của cô bé đặt âu phục cho hai người, cũng vừa vặn làm quần áo đi làm.


Nói thế nào thì bây giờ Điền Dĩnh Hòa cũng coi như làm việc cho cô, cô phải chăm sóc từ A đến Z mới được.


Lần này Lục Tư Sâm đổi một nhà hàng khác sang trọng hơn so với lần trước.


Lúc Trịnh Cẩn Dư tới đi, đám Lục Tư Sâm và Lê Mặc Dương đã tới rồi, đang ngồi trong phòng bao nói chuyện trời nam đất bắc.


Trịnh Cẩn Dư tìm theo mùi trà mộc nhàn nhạt đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Sâm, cười vô cùng rạng rỡ hỏi: “Sao anh tới sớm thế?”


Không đợi Lục Tư Sâm mở miệng, Lôi Siêu lại mở lời đùa giỡn trước: “Anh Sâm vì để gặp chị mà tới từ sớm rồi. Nếu chị dâu nhỏ còn không tới nữa, anh Sâm liền ngồi không yên, muốn lăn xe lăn đi tìm chị.”


Trịnh Cẩn Dư bị gã nói như thế mà khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vô cùng xấu hổ mắng một câu: “Cậu đừng có ăn nói bậy bạ.”


Vương Tấn ở bên kia gọi Điền Dĩnh Hòa xong mới chú ý nói chuyện với Trịnh Cẩn Dư: “Chị dâu nhỏ, cả ngày hôm nay chị bận rộn gì thế?”


Nghĩ tới chuyện hôm nay, đó đương nhiên là làm chuyện lớn rồi.


Tâm trạng Trịnh Cẩn Dư tốt, không nhịn được muốn nói chuyện của ông cụ Tôn, nhưng mà dù sao thì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cô vẫn nhịn được, chỉ nói: “Hôm nay tôi đi học mát xa á.”


“Mát xa?” Không chỉ Vương Tấn, những người ngồi trong phòng đều bị dọa sợ.


Tất nhiên trừ Lục Tư Sâm và Điền Dĩnh Hòa.


Điền Dĩnh Hòa vừa nghe Trịnh Cẩn Dư nói qua.


Lục Tư Sâm là biết từ trước, lúc này anh đang vô cùng hài lòng cong khóe môi.


Người phản ứng lại đầu tiên là Lôi Siêu, gã quay đầu không dám tin nhìn Lục Tư Sâm: “Anh Sâm, anh không phải thế chứ? Cho dù anh bị người nhà họ Lục đuổi ra cũng không thể để chị dâu nhỏ ra ngoài làm việc kiếm tiền chứ?”


Hơn nữa mắt chị dâu nhỏ còn không nhìn thấy.


Vương Tấn cũng phụ họa nói: “Đúng thế, nếu mà anh thiếu tiền thì cứ nói với anh em đi, sao có thể để chị dâu nhỏ ra ngoài làm việc được?”


“Lại còn mát xa cho mấy thằng đàn ông xấu kia?”


Anh ta quay đầu nhìn về phía Trịnh Cẩn Dư, bỗng nhiên sửa miệng: “Lại nói chị dâu nhỏ, chị học được ư?”


“Nếu muốn luyện tay thì em đây có thể hy sinh một chút.”


Lời anh ta còn chưa nói hết đã bị một ánh mắt lạnh như dao của Lục Tư Sâm quét qua, anh ta lập tức không nói nữa.


Trịnh Cẩn Dư thấy bọn họ hiểu lầm, Lục Tư Sâm lại không giải thích, chỉ có thể để cô giải thích, hai tay bé nhỏ xua xua, nói: “Mấy cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi muốn ra ngoài làm việc.”


“Vậy thì là gì?” Ba người đồng thanh nói.


Trịnh Cẩn Dư: “…”


Bỗng nhiên không nói nên lời.


Nếu nói thẳng là cô học vì Lục Tư Sâm, có phải bọn họ lại hiểu lầm cái gì hay không?


Aiz, sao cô lại nói chuyện học mát xa ra chứ, đây không phải tự rước lấy rắc rối cho mình hay sao!


“Rốt cuộc là cái gì?” Ba người đều tò mò nhìn chằm chằm Trịnh Cẩn Dư, như hận không thể nhìn thấu cô vậy.


Cũng này Lục Tư Sâm không nhịn nổi, khóe miệng hơi cong lên và lông mày không khỏi hiện lên vẻ hả hê của anh: “Cẩn Dư lo lắng cho chân của tôi nên cố ý đi học mát xa.”


“Ồ…”


“Móa…”


“Quào…”


Ba người cùng mắng ra miệng nhưng mắng ba chữ không giống nhau.


Lôi Siêu lấy tay che mặt, nằm ngửa ra lưng ghế, giận dữ bất bình nói: “Đáng ra ông đây không nên tới.”


Ngay sau đó Vương Tấn nói: “Cẩu lương này tôi cũng không ăn.”


Lê Mặc Dương không lên tiếng, bực bội ngồi đó mãi mà không nói gì.


Mặt Điền Dĩnh Hòa đầy hâm mộ, nhìn Lục Tư Sâm một hồi, lại nhìn Trịnh Cẩn Dư một lát.


Trái lại vẻ mặt Lục Tư Sâm không có thay đổi gì, Trịnh Cẩn Dư cũng sắp nhịn không nổi nữa, chỉ muốn tìm một chỗ trốn.


Cô muốn nháy mắt với Lục Tư Sâm, nhưng mà bây giờ cô vẫn không đang trong tình trạng không nhìn thấy, tất nhiên không thể sử dụng mắt, chỉ có thể vươn tay kéo kéo vạt áo Lục Tư Sâm: “Anh nói linh tinh gì đó!”


Cô không nói lời nào thì thôi, vừa nói Lục Tư Sâm liền càng không biết xấu hổ hơn: “Tối hôm qua Cẩn Dư mát xa giúp tôi, vẫn chưa nắm giữ tốt sức lực, sau đó cô ấy cố ý đi học một chút, nói là bồi thường cho tôi.”


Lôi Siêu vịn ghế ngồi dậy: “Anh Sâm, anh không giả vờ thì có chết không?”


Vương Tấn che nơi ngực: “Không được, cho tôi một viên thuốc trợ tim cấp tốc!”


Lê Mặc Dương vẫn mang vẻ mặt như bị sét đánh.


“Lục Tư Sâm…” Trịnh Cẩn Dư thật sự muốn nổi đóa, tên đàn ông này đúng là cái gì cũng có thể nói được.


Đúng lúc đó, cửa vang lên tiếng mở ra, Triệu Lỵ Lỵ tràn đầy khí thế bước vào.


“Đang nói gì mà náo nhiệt như thế?” Triệu Lỵ Lỵ ngồi xuống cạnh Lôi Siêu, cách Lê Mặc Dương một người.


Mặt Lôi Siêu đầy vẻ đau khổ: “Không được, tôi không nói ra được, hỏi lão Lê nhà chị đi.”


Triệu Lỵ Lỵ cách một người nhìn Lê Mặc Dương, lại xoay người nhìn về phái Vương Tấn: “Vương Tấn, cậu nói đi.”


Vương Tấn cười ha ha nói: “Chị dâu nhỏ nhà người ta hôm nay đi học mát xa, đặc biệt vì anh Sâm đó.”


Sau khi anh ta nói xong nhìn Triệu Lỵ Lỵ, cố ý hỏi: “Aiz, bao giờ thì chị vì lão Lê nhà chị mà cũng đi học mát xa một lần thế?”


Triệu Lỵ Lỵ khinh thường nói: “Bên ngoài anh ta oanh oanh yến yến nhiều như thế mà không dùng còn gọi tôi làm gì?’


Có Triệu Lỵ Lỵ bỗng nhiên xông vào, sự lúng túng trong phòng tạm thời được giảm bớt.


Lúc này Trịnh Cẩn Dư vô cùng tò mò tình cảm giữa Triệu Lỵ Lỵ và Lê Mặc Dương.


Trước kia đã từng đọc ở trong sách, hai người đúng là mạnh ai nấy chơi, nhưng mà từ sau khi Triệu Lỵ Lỵ bước vào, ánh mắt Lê Mặc Dương vẫn như có như không nhìn chằm chằm trên người cô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom