• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hằng Ngày (1 Viewer)

  • Chương 21-22

Chương 21


Hai ngày sau, sáng sớm Trịnh Cẩn Dư đã thấy mí mắt trái giật giật, dự cảm có chuyện tốt gì đó sắp đến.


Vào buổi chiều, Tôn Đại Sơn vội vàng về nhà lấy gì đó rồi lại gấp gáp đi.


Cách rất xa nhưng Trịnh Cẩn Dư vẫn ngửi được mùi nước hoa xịt trên người ông ta.


Một gã đàn ông già sắp năm mươi tuổi bỗng xịt nước hoa thơm nức mũi còn có thể làm gì?


Trịnh Cẩn Dư vội vàng theo ra ngoài, không dám lái xe nhà mình mà gọi một chiếc xe bên ngoài, đuổi theo xe của Tôn Đại Sơn.


Xe Tôn Đại Sơn nhanh chóng dừng lại trước một khách sạn, Trịnh Cẩn Dư trơ mắt nhìn cô gái mấy hôm trước từng gặp lao vào lòng ông ta.


Hai người ôm hôn nhau một lúc, Tôn Đại Sơn mới ôm vai cô ta đi vào trong khách sạn.


Cảnh tượng nóng bỏng vừa rồi nếu không tận mắt chứng kiến thì Trịnh Cẩn Dư cũng không thể tin nổi.


Tôn Đại Sơn đã sắp qua năm mươi tuổi mà còn tình cảm mãnh liệt như vậy.


Khâm phục, khâm phục!


Sau khi Tôn Đại Sơn và cô gái kia đi vào, Trịnh Cẩn Dư cũng lặng lẽ đi vào khách sạn.


Nhân viên lễ tân trước quầy rất chuyên nghiệp, dù cô hỏi gì thì đối phương đều giữ bí mật tuyệt đối những tin tức về Tôn Đại Sơn.


Trịnh Cẩn Dư không muốn bỏ qua như vậy, bỗng nhớ đến khách sạn này hình như của nhà họ Lục?


Tuy Lục Tư Sâm đã ra khỏi nhà họ Lục nhưng dù sao vẫn là con trai cả của nhà họ Lục.


Hơn nữa, anh cũng không tàn phế thật, ba tháng sau anh sẽ lại trở về đỉnh cao.


Chắc chắn Lục Tư Sâm có cách, sau khi Trịnh Cẩn Dư xác định vấn đề xong liền lấy di động gọi cho Lục Tư Sâm.


Lúc này Lục Tư Sâm đang nói chuyện với Lê Mặc Dương ở nhà họ Lê.


Nhà họ Lê có một phòng khách vô cùng bí mật, bình thường không có Lê Thụy Dương thì không ai dám đến.


Lúc này, trong phòng chỉ có hai người.


Lê Mặc Dương ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu, cầm trong tay một cái bật lửa.


Lục Tư Sâm đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.


Sắc mặt người đàn ông thoải mái, vẻ ngoài đẹp trai hoàn hảo, nhất là góc nghiêng trông rõ ràng từng góc cạnh, liếc nhìn một cái có cảm giác như trải qua cả ngàn năm.


Giờ phút này hai chân anh nhẹ di chuyển, áo sơ mi trắng, quần tây đen phẳng phiu, đứng trong ban công, đắm chìm dưới ánh sáng dịu dàng, toát ra sự thần bí khiến người ta cảm thấy khó lường.


Lê Mặc Dương ngắm nghía bật lửa trong tay, bỗng trêu đùa: “Thế nào, lão Lục, cuộc sống sau hôn nhau thế nào?”


Nhắc đến cuộc sống sau hôn nhân, người đàn ông đặc biệt nghiêm túc vừa rồi bỗng nhếch khóe miệng cười như không cười, đáp: “Cũng tạm được.”


“Em thật sự không thể tin nổi anh lại bất ngờ kết hôn đấy.” Lê Mặc Dương xúc động nói: “Em đây đính hôn đã nhiều năm vậy mà vẫn không hy vọng kết hôn.”


Lục Tư Sâm a một tiếng: “Kiềm chế trái tim cậu lại, đối tốt với một người, tất nhiên cô ấy cũng sẽ đáp lại cậu thôi.”


“Triệu Lỵ Lỵ?” Lê Mặc Dương cười lạnh, nói: “Cô ấy mà đáp lại em?”


“Dù Trái Đất này chỉ còn lại mình em thì cô ấy cũng chẳng thèm nhìn em lấy một cái.”


Lục Tư Sâm hỏi lại: “Còn không phải do bình thường cậu hay làm quá.”


Lê Mặc Dương: “Em làm quá?”


“Anh không thấy cô ấy nuôi bao nhiêu ‘tiểu thịt tươi’, nâng đỡ bao nhiêu ngôi sao lớn sao?”


“Mũ xanh trên đầu em đây mà gỡ ra có thể phủ đầy hai lớp đồng cỏ Hulun Buir.”


“Vậy cậu từ hôn đi!” Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói.


Sắc mặt Lê Mặc Dương bỗng trở nên hung dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù em có phải chịu đựng cô ấy đến chết em cũng không từ hôn.”


Lục Tư Sâm nhún vai: “Còn có thể chịu đựng là tốt rồi.”


“Đúng rồi.” Lê Mặc Dương im lặng một lúc bỗng nhớ ra gì đó liền hỏi: “Ngày đó anh dẫn chị dâu đi kiểm tra, kết quả thế nào?”


Lục Tư Sâm nghe vậy nhíu mày: “Nói cũng lạ, mắt không có bất cứ vấn đề gì, không biết tại sao lại không nhìn thấy gì.”


Lê Mặc Dương khó hiểu nói: “Nhưng chị ấy mù hơn hai mươi năm, đó là sự thật, sao lại có thể không phát hiện ra vấn đề gì được?”


“Em nhớ mấy năm trước chị ấy từng hẹn phẫu thuật, người quyên tặng còn là người quen, nhưng sau đó cha mẹ chị ấy mất nên mới không làm phẫu thuật.”


Lục Tư Sâm cũng thấy chuyện này kỳ lạ, nhếch môi mỏng lắc đầu, nói: “Chờ thêm một thời gian nữa, chuẩn bị xong hết mọi chuyện, tôi sẽ đưa cô ấy ra nước ngoài khám.”


Thấy Lục Tư Sâm quan tâm như vậy, Lê Mặc Dương tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: “Nhìn bộ dạng tình cảm thắm thiết của anh kìa.”





Hai người trò chuyện một lát, sau đó nghiên cứu chuyện công ty xong, Lục Tư Sâm đang định đi về thì nhận được điện thoại của Trịnh Cẩn Dư.


Từ sau khi hai người đăng ký kết hôn, đây là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư chủ động gọi điện cho anh.


Lục Tư Sâm nhíu mày, nhận cuộc gọi.


“Lục thiếu.” Giọng nói Trịnh Cẩn Dư có chút vội vàng: “Khách sạn Thế Cẩm Phồn Hoa là của nhà anh phải không?”


Lục Tư Sâm: “Đúng, làm sao vậy?”


Trịnh Cẩn Dư: “Vậy anh có thể giúp tôi điều tra về thông tin của một vị khách được không?”


Điều tra thông tin của một vị khách?


Chuông báo động trong lòng Lục Tư Sâm tăng lên, sao Trịnh Cẩn Dư lại thấy hứng thú với người thuê phòng khách sạn?


Chẳng lẽ là chồng chưa cưới trước đây của cô?


Lại còn nhớ mãi không quên cái tên Triệu Minh Viễn kia?


Nghĩ vậy, trái tim Lục Tư Sâm thắt lại, ngón tay cầm di động xuất hiện một tầng mồ hôi nhỏ mịn.


“Muốn điều tra ai cũng có thể điều tra được?”


“Triệu…” Minh Viễn?


“À, vừa rồi chú tôi dẫn theo một cô gái trẻ vào đó thuê phòng, tôi nghĩ bình thường thím tôi đối xử tốt với tôi như vậy, sao có thể không nói cho bà ấy biết chuyện này được?”


Trịnh Cẩn Dư nhắm mắt lại bắt đầu nói vớ nói vẩn: “Hơn nữa, đàn ông ngoại tình rất quá đáng, nghĩ lại tôi cũng là phận đàn bà như thím tôi nên tôi căm thù tận xương tủy những chuyện kiểu này. Tôi nhất định phải bắt chú tôi giải thích rõ ràng.”


“Nhanh lên, rốt cuộc điều tra thế nào, anh giúp tôi nhanh lên.” Thấy đối diện không nói gì, Trịnh Cẩn Dư bất mãn nói.


Còn tưởng là ai thì ra là Tôn Đại Sơn.


Lục Tư Sâm thở phào nhẹ nhõm: “Cúp máy trước đã, tôi sẽ sắp xếp, cô đang ở khách sạn sao?”


“Tôi đang ở đây.” Trịnh Cẩn Dư nói xong liền cúp máy.


Lục Tư Sâm vừa bấm số di động, tay kia day ấn đường.


Lúc này mặt mày giãn ra, cả người như được gió xuân thấm đẫm.


Anh không phải Lê Mặc Dương, nếu phụ nữ dám cho anh đội nón xanh thì chắc chắn cả đời này anh cũng không tha thứ.


Nhưng mà cô nhóc kia cũng biết nói bậy, gì mà thím đối tốt với cô, phải giúp bà ta làm rõ ràng mọi chuyện, anh thấy cô muốn nhà họ Tôn thêm phần náo nhiệt thì có.


Cúp máy chưa đến năm phút đồng hồ thì đã có người qua đón Trịnh Cẩn Dư rồi.


Là một nhân vật cấp quản lý của khách sạn, người kia nói đầy đủ thông tin cho cô biết, còn nói anh ta có thể cung cấp mọi thứ nếu cô cần giúp.


Trịnh Cẩn Dư phất tay nói cảm ơn: “Không cần, vậy là đủ rồi.”


Chờ quản lý đi rồi, cô gửi cho Dương Lan Hoa ảnh chụp Tôn Đại Sơn và người tình ôm hôn nhau kèm theo thông tin phòng khách sạn hai người vừa vào.


Điện thoại này cô vừa mua mấy ngày trước, số điện thoại cũng mới nên chắc chắn trong thời gian ngắn Dương Lan Hoa không biết được là cô.


Sau này có biết thì cô cũng không sợ.


Dù gì lúc đó người nhà họ Tôn cũng bị cô đuổi đi cả rồi.


Dương Lan Hoa đến còn nhanh hơn tưởng tượng của Trịnh Cẩn Dư, vừa gửi ảnh chưa đầy hai mươi phút thì người đã xuất hiện rồi.


Trịnh Cẩn Dư trốn sau cột khách sạn chờ xem kịch hay của hai người.


Không phải nói đàn ông ngoại tình là do bản thân phụ nữ không giữ được chồng mình sao?


Là phụ nữ không có năng lực sao?


Xem những gì đang xảy ra với bà ta đi, bà ta định nói thế nào đây.


Đúng rồi, mấy ngày trước bà ta còn nói ai có thể ngoại tình chứ Tôn Đại Sơn không thể ngoại tình, để xem mặt bị tát có kêu hay không kêu?


Rất muốn vào cùng xem náo nhiệt nhưng cô nên lấy cớ gì để đi vào đây?


“Khụ khụ…”


Bỗng nghe thấy hai tiếng ho khan, Trịnh Cẩn Dư quay đầu đã thấy Lục Tư Sâm ngồi trên xe lăn, cách cô chưa đầy hai mét, đang nhìn cô, miệng mỉm cười.


Trịnh Cẩn Dư: “…”


Cô hít hít cái mũi, sau đó giả vờ đưa tay sờ sờ, hỏi: “Là Lục thiếu sao?”


“Sao tôi lại ngửi thấy mùi gỗ trà vậy nhỉ?”


Giả vờ!


Lục Tư Sâm trượt xe lăn, đi đến trước mặt Trịnh Cẩn Dư, nói: “Là tôi, cô ở đây làm gì?”


Lục Tư Sâm đến, Trịnh Cẩn Dư bỗng mừng thầm trong lòng, có phải cô có thể lấy cớ để lên rồi hay không?


“À, vừa rồi hình như tôi thấy chú tôi đi lên lầu, một quản lý đã qua đây nói với tôi đó là sự thật, lúc nãy thím tôi cũng vừa lên, lúc này…”


Cô nói đến đây bỗng vô cùng đau lòng nói: “Tôi sợ họ cãi vã, anh có thể…”


Hai ngón tay cô chọc chọc vào nhau dường như rất khó mở miệng: “Giả vờ như chúng ta từ đây đi qua, sau đó nghe thấy tiếng trong phòng phát ra tiếng động mới qua xem, được không?”


Biết ngay cô không kiềm chế được sự tò mò mà. Lục Tư Sâm im lặng vài giây rồi gật đầu nói: “Đẩy tôi đi vào.”


Hai người vào khách sạn, còn chưa bước vào thang máy đã thấy Tôn Cẩn Tình hấp tấp xông vào, còn chạy vào thang máy trước cả họ.


Trịnh Cẩn Dư theo bản năng nắm lấy cánh tay Tôn Cẩn Tình, nói: “Chị họ, có phải chị họ không?”


“Sao lại là cái con nhỏ mù chết tiệt này?” Tôn Cẩn Tình không kiên nhẫn nói, nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt nghi ngờ: “Sao cô lại ở đây?”


Trịnh Cẩn Dư chỉ về phía Lục Tư Sâm, đáp: “Chị quên đây là tài sản của nhà họ Lục à, tất nhiên tôi đến để giúp Tư Sâm kiểm tra công ty rồi.”


Lúc này Tôn Cẩn Tình mới để ý thấy Lục Tư Sâm.


Lục Tư Sâm vốn chẳng có cảm xúc gì với cô ta nhưng vì vừa rồi cô ta mắng ba chữ ‘con nhỏ mù’ nên liền thấy tức giận, anh không vui lạnh lùng nhìn lướt qua Tôn Cẩn Tình nói: “Có vài người có mắt mà cũng như mù, thà rằng đi tặng cho người cần còn hơn.”


“Anh – -” Tôn Cẩn Tình tức không chịu được, nhưng người kia là người nhà họ Lục nên cô ta chỉ có thể nhịn xuống.


Cô ta vẫn thầm thì một câu: “Chẳng nhìn thấy được gì, đi theo thì kiểm tra được gì chứ?”


Trịnh Cẩn Dư cười nói: “Nhìn không thấy cũng chẳng sao, tôi vẫn nghe được mà!”


Thang máy nhanh chóng đến nơi, Tôn Cẩn Tình vội vã đi ra ngoài, Trịnh Cẩn Dư cũng đẩy Lục Tư Sâm đi ra.


Lúc này Dương Lan Hoa đã ầm ĩ trong phòng, cửa phòng mở toang ra, bên trong liên tục phát ra tiếng đập phá đồ đạc.


Còn có tiếng la hét thảm thiết của phụ nữ, tiếng chửi bậy, tiếng khóc nức nở uất ức đan xen vào nhau, nếu không phải tai Trịnh Cẩn Dư nhạy bén thì cũng không nghe thấy được.


“Dương Lan Hoa, rốt cuộc bà đang làm gì?” Tôn Đại Sơn gầm thét: “Đập phá đủ chưa hả?”


“Đập phá đủ chưa?” Dương Lan Hoa như một người đàn bà chanh chua, không chút hình tượng nổi giận mắng: “Ông làm ra chuyện này, tôi đập phá chút đồ thì đã làm sao?”


“Ông xem thử chuyện ông làm gọi là gì?”


“Cặp bồ cặp bịch với một đứa con gái hai mấy tuổi còn nhỏ hơn cả con gái ông, sao ông không biết xấu hổ?”


“Sao tôi lại gả cho loại đàn ông khốn nạn lòng dạ hiểm độc như ông chứ!”


Cô gái cặp với Tôn Đại Sơn quần áo không chỉnh tề núp sau lưng ông ta, vừa mặc quần áo vừa khóc lóc kể lể.


Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu kia khiến người ta đau lòng muốn chết.


Tôn Đại Sơn tức giận với Dương Lan Hoa.


Chuyện tốt của hai người vừa bắt đầu, Dương Lan Hoa đã xông vào, vừa vào đã tát cho người tình nhỏ bé của ông ta một cái, bây giờ ruột gan ông ta đều đau đến mức run rẩy.


Người tình nhỏ bé kia cũng rất biết cách cư xử, túm lấy Tôn Đại Sơn oan ức tố cáo: “Hu hu hu, người ta đã cho anh tất cả rồi, sao anh có thể, hu hu hu…”


Trên mặt cô tình nhân kia vẫn còn in hằn dấu năm ngón tay, Tôn Đại Sơn bỗng nắm lấy cổ tay Dương Lan Hoa, giận dữ hét lên: “Cái con cọp cái này, bà có yên hay không?”


“Bà xem lại bà hằng ngày ngoài chơi mạt chược ra còn biết cái gì?”


“Về nhà thấy mặt bà tôi đã thấy ghê tởm!”


Dương Lan Hoa bị người ta sỉ nhục như vậy, với tính cách mạnh mẽ của bà ta làm sao chịu đựng được, lúc này bà ta như phát điên lao về phía người tình của Tôn Đại Sơn, lại bị Tôn Đại Sơn dùng lực đẩy ngã xuống đất.


Đúng lúc này Tôn Cẩn Tình đến mới xoay chuyển tình thế Dương Lan Hoa bị ức hiếp.


Hai mẹ con trừng trị Tôn Đại Sơn và cả người tình nhỏ bé của ông ta một trận, trên mặt họ đầy vết cào xé chảy máu, bảo vệ khách sạn dọa báo cảnh sát đến cả nhà họ mới ngừng đánh nhau.


Trịnh Cẩn Dư đứng bên cạnh, ôm cánh tay xem kịch vui, xem vô cùng sảng khoái.


Bên này Dương Lan Hoa sắp thua, cô liền chạy đến động viên Dương Lan Hoa: “Thím à, thím không thể hiền lành để người ta đè đầu cưỡi cổ như vậy được, đánh cho thật mạnh, đánh đến khi cô ta phục mới thôi!”


Bên người tình nhỏ bé kia sắp thua, cô lại chạy đến cổ vũ người ta: “Cô trẻ tuổi xinh đẹp có gì phải sợ, chẳng lẽ trái tim đàn ông mà không giữ được à, khóc cho ông ta xem, nhanh lên, nhanh lên.”





Đây là biểu hiện của đôi mắt không thấy gì sao?


Lục Tư Sâm nhíu mày nhìn Trịnh Cẩn Dư nhảy tới nhảy lui trong phòng, có hai lần anh đều cho rằng cô sắp sửa giẫm lên thứ gì đó và ngã sấp xuống, thậm chí anh còn đưa tay ra định đỡ cô nhưng ai ngờ cô lại nhẹ nhàng nhảy tránh đi.


Đây là biểu hiện của việc nhìn không thấy?


Trước đó anh đã cho anh em tốt của mình kiểm tra cho Trịnh Cẩn Dư nhưng không có kết quả gì.


Mắt con gái nhà họ Trịnh có vấn đề là chuyện ai cũng biết, không thể nào giả vờ được, rốt cuộc trong đó đã xảy ra vấn đề gì chứ?


Chẳng lẽ gặp chuyện gì đó, mắt bỗng bình thường lại?


Người một nhà bị bảo vệ kéo ra vẫn còn liên tục mắng chửi.


Thậm chí Tôn Đại Sơn còn đề nghị ly hôn: “Nếu thật sự không chịu nổi nữa thì ly hôn, ly hôn đi.”


Ông ta vừa kiên quyết nói vừa dỗ dành người tình nhỏ bé của mình.


Thấy cô ta chịu uất ức còn tức gấp đôi việc bị cào xé.


Dương Lan Hoa càng tức giận, trốn tránh sự ngăn cản của nhân viên bảo vệ, xông thẳng đến trước mặt Tôn Đại Sơn, nói: “Được lắm, ông vì con đĩ này mà muốn ly hôn với tôi! Ông thật sự ăn gan hùm mật gấu rồi!”


Bà ta nói xong lại định ra tay, mặt Tôn Đại Sơn đã bị cào thành hai vệt máu dài, thấy Dương Lan Hoa xông qua đây vội vàng lấy tay cản lại.


Sự ngăn cản này càng khiến Dương Lan Hoa tức giận, bà ta quát một câu ‘Tình Tình qua đánh con đĩ kia cho mẹ’, thế là cả nhà này lại bắt đầu lao vào đánh nhau.


Lần này có vẻ hung mãnh, Trịnh Cẩn Dư không dám xông lên.


Cô rút lui khỏi trận chiến, đẩy xe lăn của Lục Tư Sâm lùi lại, trả lại nơi này cho cả nhà Tôn Đại Sơn.


Uhm, vẫn còn biết lo anh sẽ bị ảnh hưởng đến mà kéo xe lăn của anh ra sau.


Lần đầu tiên Lục Tư Sâm cảm thấy, cưới vợ hình như cũng không tệ.


Cuối cùng lúc nào người nhà họ Tôn đánh nhau xong Trịnh Cẩn Dư cũng không nhớ nữa.


Sau khi về đến nhà, cô cảm thấy hai chân mình đều mệt rã rời.


Lục Tư Sâm thì thảnh thơi thoải mái, tâm trạng rất tốt.


Trịnh Cẩn Dư ấm ức, Lục Tư Sâm ngồi cả buổi trưa, tất nhiên như người không có việc gì, chỉ còn thiếu dâng lên cho anh một ly cà phê và một đĩa hoa quả nữa thôi.


Còn cô thì đứng suốt cả quá trình.


“Ài, tê chân quá!” Trịnh Cẩn Dư ngồi phịch lên giường không muốn động đậy.


Lục Tư Sâm di chuyển xe lăn đến bên cạnh cô, nhàn nhạt nói: “Hay là tôi xoa bóp cho cô?”


Trịnh Cẩn Dư muốn nhấc chân đạp anh một phát: “Không cần.”


Lục Tư Sâm cong khóe miệng, di chuyển đến bên kia giường.


Lúc này Trịnh Cẩn Dư đang nhắm mắt, dáng vẻ trông thật sự rất mệt.


Lục Tư Sâm muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng lại cố gắng dùng sức chống hai tay di chuyển lên trên giường.


Xem kịch hay cả buổi trưa, Trịnh Cẩn Dư mệt đến mức không muốn động đậy, vẫn chưa ăn cơm trưa nên lúc này rất đói.


Cô đói một lát rồi cũng sẽ không sao, nhưng Lục Tư Sâm người ta là chú rể mới, sao có thể để người ta bị đói được chứ?


Cho nên Trịnh Cẩn Dư lại phải bò dậy.


Lúc này, Lục Tư Sâm đang nằm trên giường, nhắm mắt lại, có vẻ đang ngủ.


Trịnh Cẩn Dư đưa tay đẩy vai anh, nói: “Này, dậy ăn cơm đi, không đến đêm đói đấy.”


Từ nhỏ Lục Tư Sâm đã quen một mình rồi, lúc kết hôn mới xem như có thêm một người ở cùng, loại cảm giác này rất kỳ diệu, không giống như tình cảm quan hệ huyết thống không thể dứt bỏ nhưng vẫn có gì đó ràng buộc, tóm lại rất khó hình dung.


Cho nên bây giờ mỗi khi cảm giác bên cạnh mình có người liền cảm thấy yên tâm một cách khó hiểu.


Anh ra đời chưa bao lâu thì mẹ qua đời vì bệnh tật.


Lúc anh vừa biết đi, cha đã cưới mẹ kế về.


Lúc đó, anh vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của từ ‘mẹ kế’ với một đứa bé, cha bảo anh gọi mẹ kế là mẹ, anh cũng không hề do dự mà gọi.


Rồi mẹ kế cũng thật sự ôm anh vào lòng, vỗ sau lưng anh trấn an với sắc mặt đầy yêu thương.


Sau đó, anh lại có thêm một cậu em trai.


Mẹ kế đối với anh vẫn rất dịu dàng, anh vẫn tưởng rằng mẹ kế đối xử với anh và với cậu em trai là như nhau, thậm chí đôi khi anh còn quên cả chuyện mình và em trai không cùng một mẹ.


Khiến anh nhận rõ sự thay đổi là vào năm anh tám tuổi, trong nhà xảy ra một vụ cháy lớn.


Anh và em trai đều bị lửa lớn vây quanh, mẹ kế lại chỉ cứu mình em trai.


Anh liều mạng kêu: “Mẹ, cứu con – – ”


“Mẹ, cứu con – – ”


Nhưng mẹ kế chỉ nhìn anh một cái rồi kéo em trai ra ngoài.


Anh mãi mãi không bao giờ quên được ánh mắt tuyệt tình kia.


Người anh vẫn xem là thân nhất lại bỏ rơi anh vào thời điểm quan trọng.


Quan trọng là mẹ kế cách anh khá gần và cách em trai khá xa.


Cho nên cứu anh khá dễ còn cứu em trai lại tốn nhiều sức lực.


Lúc ấy có một thanh gỗ cháy rơi vào lưng anh, nhanh chóng cháy lớp quần áo và làm bỏng da lưng anh.


Anh đã ngất đi ngay trước mặt mẹ kế và em trai.


Nhưng anh phúc lớn mạng lớn, cuối cùng cũng sống lại.


Lúc đó còn nhỏ nên có nhiều chuyện anh không hiểu.


Anh vừa tỉnh lại đã ra khỏi giường bệnh đi tìm cha và kể với ông, hi vọng cha có thể phân xử cho mình chuyện mẹ kế không chịu cứu mình.


Vào thời điểm đó, anh đầy hy vọng cha sẽ đứng bên phía anh, nhẹ nhất cũng đuổi mẹ kế đi.


Dù sao từ nhỏ đến năm anh tám tuổi, cha đều rất yêu thương anh.


Đáng tiếc, sự thật khiến anh thất vọng rồi.


Anh và mẹ kế ai cũng cho mình là đúng, cuối cùng cha lựa chọn tin tưởng mẹ kế, cho rằng đầu óc anh có vấn đề sau vụ cháy, hoàn toàn bịa đặt mọi chuyện, nếu không phải nể mặt anh bị thương thì có lẽ ông còn đánh anh một trận.


Sau đó, mẹ kế lén lút gọi anh đến một nơi không có ai, uy hiếp cảnh cáo anh: “Nếu sau này mày còn dám nói vớ nói vẩn thì cẩn thận tao đuổi mày ra khỏi nhà!”


“Mày cũng thấy đấy, cha mày sẽ không tin lời của một thằng nhóc như mày đâu.”


Vào lúc đó, tuy chỉ mới tám tuổi nhưng Lục Tư Sâm bỗng hiểu ra trên thế giới này không ai đáng tin cả.


Anh phải sống và phải biến mình trở nên lớn mạnh.


Chương 22


Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên trên đầu, có lẽ vì vừa tỉnh ngủ nên có chút mềm mại độc đáo của các cô gái, nghe rất dễ chịu.


“Lục Tư Sâm, dậy đi, anh muốn ngủ đến tối luôn à?”


Dường như người đàn ông thực sự ngủ thiếp đi, Trịnh Cẩn Dư lẳng lặng nhìn anh.


Lúc này anh đã giảm bớt sự kiêu ngạo và tự phụ ban ngày, rút lui vỏ bọc cố ý giả vờ để bảo vệ bản thân, dưới ánh đèn mờ ảo, đường nét của người đàn ông lại càng nhu hòa, như một con mèo to đang ngủ, không hề có khả năng tấn công.


“Dáng ngủ vẫn rất đẹp trai.” Trịnh Cẩn Dư chống cằm nằm bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn, tay trái chậm rãi đến gần mặt anh, muốn phác họa lại hình dáng khuôn mặt anh.


Nhưng ngón tay người đàn ông còn chưa kịp tiếp xúc đến da thịt anh thì anh đã mở mắt ra.


Không hề báo trước, ánh mắt hai người đối diện nhau.


Trịnh Cẩn Dư vội vàng giả vờ như không nhìn thấy gì, hỏi: “Anh dậy chưa?”


“Mau dậy ăn cơm thôi.”


Nói xong cũng không chờ đối phương trả lời, đã đứng dậy khỏi giường, nói: “Tôi xuống trước đây, anh mau lên.”


Người nhà họ Tôn tất nhiên không có tâm trạng ăn cơm tối, cho nên trên bàn ăn chỉ có Trịnh Cẩn Dư và Lục Tư Sâm.


Một bữa cơm ăn không được thoải mái.


Tôn Đại Sơn cả đêm không về, Dương Lan Hoa khóc suốt đêm khiến tất cả mọi người trong nhà đều ngủ không yên ổn.


Buổi sáng lúc Trịnh Cẩn Dư thức dậy, quầng thâm mắt lộ rõ dưới đôi mắt to đen của cô, cô thở dài nói: “Ài, vui thì vui thật nhưng mà ầm ĩ đau đầu quá đi mất.”


Xe lăn Lục Tư Sâm đúng lúc từ toilet đi ra, nghe vậy liền châm chọc: “Tôi thấy cô đang rất hưởng thụ thì có.”


Trịnh Cẩn Dư không thèm để ý anh: “Tôi xuống lầu xem sao, sức chiến đấu của bà thím rất mạnh, khóc cả đêm, sáng sớm còn làm khổ người khác như vậy.”


Dương Lan Hoa khóc khan cổ họng, uống nước xong lại khóc tiếp.


Mặt bà cụ Tôn bị bà ta nhào nặn, trên áo lụa đầy nước mắt nước mũi.


“Mẹ, bình thường mẹ không để ý đến con trai mẹ, bây giờ ông ấy lại còn bao dưỡng tình nhân, cô ta chưa bằng tuổi Tình Tình, mẹ nói xem sau này làm sao con dám gặp ai nữa chứ!”


“Ông ấy lại còn muốn ly hôn với con, con sinh cho ông ấy một trai một gái, vất vả hơn nửa đời người, vậy mà ông ấy lại muốn ly hôn với con, nhà họ Tôn các người còn có chút lương tâm nào không?”





Trịnh Cẩn Dư từ trên lầu đi xuống, đúng lúc nghe thấy mấy câu này của bà ta, cười mỉm đi qua, cố ý nói: “Ài, thím à, thím nói vậy cũng không đúng rồi.”


Dương Lan Hoa đang khóc rất đau lòng, ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Sao lại không đúng?”


Trịnh Cẩn Dư như đang nhớ lại chuyện gì đó: “Mấy ngày trước cháu nhớ lúc Triệu Minh Viễn ngoại tình, thím nói gì nhỉ… À, đúng rồi, thím nói phụ nữ không có năng lực nên mới không trói được trái tim đàn ông, mình làm không tốt nên mới không giữ được đàn ông của mình…”


Cô nói xong bỗng haizzz một tiếng, ra vẻ vô cùng buồn phiền: “Trí nhớ cháu không được tốt, cũng không biết nói có đúng không, thím nhỉ?”


Dương Lan Hoa cắn răng, mặt hung tợn nhìn cô.


Trịnh Cẩn Dư tiếp tục khó hiểu: “Ài, phụ nữ khi đã lớn tuổi rồi thì làn da, dáng người kiểu gì cũng phải biến dạng, có thời gian khóc lóc thì thà nhìn lại bản thân mình xem sao.”


“Trịnh Cẩn Dư.” Dương Lan Hoa bỗng nổi điên lên: “Cô muốn tôi tức chết phải không?”


“Con bé thối tha, tôi hầu cô ăn, hầu cô mặc, vậy mà cô còn chế nhạo tôi, bỏ đá xuống giếng, nhà họ Tôn các người chẳng có ai là tốt.”


Lời nói có chứa thuốc nổ này làm người không vui đầu tiên chính là bà Tôn.


“Lan Hoa, được rồi đấy, mẹ cảm thấy Cẩn Dư nói chẳng có gì sai.” Bà sửa sang lại quần áo, không vui nhìn Dương Lan Hoa, nói: “Đàn ông của mình mình không coi chừng, nếu bình thường ít chơi mạt chược một chút thì cũng không xảy ra chuyện như vậy.”


Tiếp theo bà Tôn bắt đầu luận một hai ba bốn năm sáu bảy tám tội, Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh nghe xong liên tục cười thầm.


Bình thường Dương Lan Hoa hung hãn ương ngạnh, chuyên bắt nạt người già, kẻ yếu, hôm nay cuối cùng cũng bị dạy dỗ rồi.


Sao bỗng dưng thấy đói vậy chứ?


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bữa sáng mình có thể ăn thêm một phần nữa.


Ăn sáng xong, Trịnh Cẩn Dư liền ra khỏi nhà, hẹn gặp Triệu Lỵ Lỵ.


Triệu Lỵ Lỵ là người bạn tốt nhất của nguyên chủ, bây giờ cô có thể thấy được rồi cũng nên nói cho cô ấy biết một tiếng.


Lúc vừa xuyên đến thế giới này, cô vẫn chưa quen thuộc, lại thêm đám lông gà trên đất như nhà họ Tôn nên cô không tìm được cơ hội.


Nếu bây giờ nói cho Triệu Lỵ Lỵ biết sự thật, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.


Về phần Điền Dĩnh Hòa, Trịnh Cẩn Dư vẫn chưa biết nên nói thế nào với cô bé.


Triệu Lỵ Lỵ điều hành một công ty con của nhà họ Triệu, lúc mới tiếp nhận công ty làm ăn thua lỗ, chỉ trong vài năm, Triệu Lỵ Lỵ đã biến nó thành một trong những công ty con kiếm được nhiều tiền nhất trong tất cả các công ty nhà họ Triệu.


Điều đó đã chứng minh được năng lực của Triệu Lỵ Lỵ.


Trịnh Cẩn Dư ngưỡng mộ, ở giới Tu Tiên cô là một tiểu dược đồng lặp đi lặp lại công việc luyện đan giúp sư phụ. Khi đến thế giới này chỉ muốn sống buông thả, còn chưa nghĩ đến việc muốn làm gì thì đã xuyên vào trong sách.


Hiện tại suy nghĩ trong đầu chỉ muốn giúp nguyên chủ báo thù, còn chuyện sau này cô thật sự chưa nghĩ đến.


Tiếp quản công ty nhà họ Trịnh?


Hay là mở một con đường của riêng mình và tạo dựng tên tuổi của bản thân mình?


Suy nghĩ một lượt, cuối cùng vẫn cảm thấy mỗi ngày trang điểm, tìm món ăn ngon, mặc quần áo mới, sau đó trêu chọc người nhà họ Tôn như mèo vờn chuột rất vui.


Còn về lý tưởng, sau này hãy nói đi.


“Cẩn Dư, đây là cà phê phân chồn mà bạn mình vừa tặng, cậu nếm thử xem.” Triệu Lỵ Lỵ tự tay bưng cho cô một ly cà phê.


Mũi Trịnh Cẩn Dư rất thính, cách rất xa mà vẫn ngửi thấy mùi cà phê.


Nhưng nghe nói là cà phê phân chồn cảm thấy có chút kỳ lạ.


Lòng lợn cô còn ăn thì còn kén thứ gọi là phân chồn kia sao?


Sau đó cô uống một ngụm liền thích ngay: “Lỵ Lỵ, cái này ngon quá, cậu lấy ở đâu vậy, cho mình xin một ít được không?”


Triệu Lỵ Lỵ thấy cô chưa trải sự đời, mỉm cười nói: “Đúng lúc còn một ít, mình cũng không thích lắm, cho cậu cả đấy!”


Trịnh Cẩn Dư uống một ngụm cà phê liền bắt đầu nhìn chằm chằm Triệu Lỵ Lỵ.


Cô ấy mặc trang phục công sở rất bình thường, áo sơ mi trắng, váy đen ôm mông, đi giày cao gót, không có gì khác biệt so với nhân viên bình thường.


Thứ khác biệt duy nhất chính là chất vải của cô tốt hơn, nhưng cao cấp đến đâu thì cũng chỉ là quần áo công sở.


Mà khí thế của một cô gái mạnh mẽ thật sự không thể nào hình dung bằng từ ngữ được.


Phong thái tổng giám đốc bá đạo không phải có thể tùy tiện nói.


Trang điểm tinh xảo, tóc dài được vuốt ra sau tai, giờ phút này cô ấy đang ngồi phê duyệt tài liệu trên bàn làm việc.


Không biết gặp vấn đề gì hơi nhíu mày, nhưng lại nhanh chóng giãn ra.


Trịnh Cẩn Dư cũng thử tưởng tượng dáng vẻ mình ngồi làm việc trên bàn, hình như cũng không tệ.


“Lỵ Lỵ, bộ quần áo đi làm này của cậu trông được đấy, nhìn rất khác biệt.”


Tay Triệu Lỵ Lỵ cầm bút bỗng dừng lại, rồi lại nhanh chóng nói: “Cậu không nhìn thấy, nịnh nọt cái rắm gì hả?”


Trịnh Cẩn Dư chớp mắt với Triệu Lỵ Lỵ, nói: “Ai bảo mình không nhìn thấy hả?”


“Cậu có thể nhìn thấy rồi sao?” Vì quá ngạc nhiên, Triệu Lỵ Lỵ đứng bật dậy, đi đến trước mặt Trịnh Cẩn Dư, cẩn thận kiểm tra đôi mắt Trịnh Cẩn Dư, lại còn đưa bốn ngón tay quơ quơ trước mặt cô: “Đây là mấy?”


Trịnh Cẩn Dư liếc mắt nhìn ra cửa, không thấy có ai vào, đè ngón tay Triệu Lỵ Lỵ xuống rồi nói: “Bốn, mình thật sự nhìn thấy rồi.”


Triệu Lỵ Lỵ thật sự không thể tin nổi: “Sao có thể?”


Cô gái trước mắt có hàm răng trắng tinh, đôi mắt sáng ngời lấp lánh như quả nho đen, lại còn sống động thực sự không giống người mù.


Triệu Lỵ Lỵ chỉ có thể nhanh chóng thoát khỏi cú sốc, tin tưởng sự thật khó tin này.


“Chuyện từ khi nào?”


“Mình không nghe nói cậu làm phẫu thuật, sao lại thấy được chứ?”


“Cậu hỏi liên tục nhiều câu như vậy, sao mình trả lời được chứ?” Trịnh Cẩn Dư cười, đáp: “Chính là ngày mình gọi điện cho cậu đó, tự nhiên lại nhìn thấy.”


Cô không dám nói chuyện mình xuyên đến đây.


Dù sao chuyện này cũng không phù hợp với khoa học hiện đại, quá khó tin.


Triệu Lỵ Lỵ vui mừng nói: “Thật sao?”


“Vậy sao bây giờ cậu mới nói cho mình biết?”


Trịnh Cẩn Dư: “Còn không phải chưa tìm được cơ hội sao?”


Triệu Lỵ Lỵ: “Vậy sao cậu không đuổi người nhà họ Tôn đi? Sao vẫn còn dung túng cho họ?”


Trịnh Cẩn Dư: “Không có, trước kia họ từng đối xử tệ với mình thế nào thì chắc chắn mình sẽ không để họ được sống yên, vậy nên mình mới không đuổi họ đi, đuổi đi thì quá hời cho họ.”


Chỉ cần mắt cô nhìn thấy được thì những chuyện khác không là gì, Triệu Lỵ Lỵ vui vẻ nói: “Vậy được, cậu thích thế nào thì cứ làm như thế. Đúng rồi, cậu đã đi kiểm tra chưa, bác sĩ nói thế nào?”


Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư không thể nói là cô vốn đã nhìn thấy nên đành xách Lục Tư Sâm ra nói: “Lục Tư Sâm đã đưa mình đi kiểm tra rồi nhưng mình không hỏi kết quả.”


Cúi xuống, cô nắm lấy tay Triệu Lỵ Lỵ, nói: “Tên Lục Tư Sâm kia vẫn chưa biết chuyện mình có thể nhìn thấy, việc này trừ cậu ra thì mình chưa nói với ai cả. Thế nên cậu cũng đừng nói với ai nhé.”


Làm người đầu tiên và cũng là người duy nhất biết được bí mật của Trịnh Cẩn Dư, tất nhiên Triệu Lỵ Lỵ rất vui vẻ: “Được, chắc chắn mình sẽ không nói ra đâu.”


Chờ Triệu Lỵ Lỵ giải quyết công việc xong, để ăn mừng Trịnh Cẩn Dư thấy được ánh sáng, Triệu Lỵ Lỵ quyết định đưa cô đi trải sự đời.


Phản ứng đầu tiên là đưa cô đi gặp mấy tên ‘tiểu thịt tươi’, tại sao Trịnh Cẩn Dư có thể thấy rồi mà phải gả cho cái tên Lục Tư Sâm bị liệt kia chứ!


Nhưng nghĩ lại, Trịnh Cẩn Dư vẫn là hình mẫu thiên sứ thục nữ điềm đạm nho nhã, đột nhiên chơi lớn một lần như vậy có thể sẽ không chấp nhận được, thôi, đưa cô đi xem biểu diễn trước vậy.


“Cẩn Dư, nếu thấy được rồi thì sao cậu còn đồng ý gả cho Lục Tư Sâm?”


“Bây giờ anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, hai bàn tay trắng, nếu không phải có nhà họ Lê hỗ trợ thì có lẽ cơm còn chẳng có mà ăn nữa đấy.”


Dĩ nhiên Trịnh Cẩn Dư cũng không nói ba tháng sau Lục Tư Sâm sẽ tốt thôi, dù sao đây cũng là chuyện riêng của người ta.


Cô chỉ nói: “Dù sao anh ta cũng ở rể, cậu không cảm thấy vậy chơi rất vui sao?”


“Hơn nữa mồm mép anh ta rất trôi chảy, người nhà họ Tôn nói không lại anh ta.”


Ngược lại Triệu Lỵ Lỵ bị chọc cười, hỏi lại: “Anh ta?”


“Mồm mép?”


“Chưa từng thấy lúc Lục thiếu mồm mép trông thế nào, trong ấn tượng của mình, trước nay anh ta đều lạnh lùng ít nói.”


Nhớ lại lần đầu tiên Lục Tư Sâm gặp người nhà họ Tôn đã chọc tức họ nói không nên lời, Trịnh Cẩn Dư liền miêu tả cho Triệu Lỵ Lỵ biết, khiến Triệu Lỵ Lỵ ôm bụng cười đến mức suýt không đứng dậy nổi.


Hai người nhanh chóng đến show diễn.


Show diễn mà Triệu Lỵ Lỵ dẫn cô đến tất nhiên là show lớn nhất trong nước, chẳng những rất nhiều người mẫu nổi tiếng trong nước đến mà cả những người mẫu nổi tiếng thế giới cũng đến.


Tóm lại đó là một show catwalk quy mô lớn, lộng lẫy xa hoa và phù phiếm.


Nguyên chủ đến hay chưa thì cô không biết, còn Trịnh Cẩn Dư cô thì lần đầu tiên đến.


Vừa vào bên trong show đã bị thu hút bởi cách trang trí bên trong.


Những chùm đèn pha lê với đủ hình dáng và kích thước xinh đẹp hấp dẫn mắt người nhìn.


Phong cách trang trí hoành tráng trước nay cô chưa từng được thấy qua.


Cô biết xã hội hiện đại đã phát triển đến mức độ vô cùng tân tiến nhưng vẫn không ngờ tư duy của con người có thể kỳ dị đến vậy.


“Thật là đẹp!” Cô cảm thán tận đáy lòng.


Triệu Lỵ Lỵ thấy cô thích, rất vui vẻ nói: “Chỉ cần cậu thích thì sau này mình sẽ thường xuyên đưa cậu đến hơn.”


Show catwalk còn chưa bắt đầu, hai người đã dạo qua một vòng, Triệu Lỵ Lỵ gặp người quen, liền bị kéo sang một bên nói chuyện.


Trịnh Cẩn Dư chờ bên cạnh, nhìn người đàn ông gọi Triệu Lỵ Lỵ đi.


Cậu ta trông còn khá trẻ, da trắng như sữa, rất đẹp trai, đầu đội mũ bóng chày màu xám, hai tay đút túi quần, đang nhìn Triệu Lỵ Lỵ một cách trìu mến.


Đây là ‘chó sữa’ trong truyền thuyết sao.


Trịnh Cẩn Dư nhìn người kia liếm môi dưới.


Nhưng Triệu Lỵ Lỵ cũng thật biết chơi, cô đã có chồng sắp cưới, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy, hai người không ai chịu từ hôn, chẳng lẽ muốn hành hạ nhau cả đời?


“Huýt, cô gái xinh đẹp này là ai đây?” Lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung thì có người đến gần.


Một người lạ không quen biết, Trịnh Cẩn Dư nhíu mày hỏi: “Cậu là ai?”


“Tôi là ai?” Đối phương bước lên một bước, mỉm cười xấu xa nói: “Sao? Tôi là ai mà cô cũng không biết?”


Cậu ta nói chuyện lại còn đưa ngón tay móc lấy cằm của Trịnh Cẩn Dư.


Đối phương khoảng hơn hai mươi, rất đẹp trai, mày rậm mắt to, nếu bỏ qua nét mặt hư hỏng của cậu ta thì đường nét trên gương mặt anh ta rất sáng, tôn lên được khuôn mặt đẹp.


May mà Triệu Lỵ Lỵ nhanh chóng phát hiện ra tình huống khó xử này, vội vàng đến giải vây: “Cậu hai Lục, cậu làm gì vậy?”


Cậu hai Lục?


Trong lòng Trịnh Cẩn Dư hồi hộp, vậy không phải là em trai Lục Tư Sâm sao?


Quả nhiên cậu hai Lục nhanh chóng lên tiếng, việc kéo dài ngữ điệu khiến âm phát ra có chút kỳ dị: “Đây không phải chị Lỵ sao?”


“Sao vậy, tôi nói chuyện với chị dâu mình mà chị Lỵ cũng muốn xen vào à?”


Lúc này, mục tiêu của cậu ta nhắm vào Triệu Lỵ Lỵ: “Đúng rồi, chị Lỵ, chị nói xem thằng em này có chỗ nào không hợp khẩu vị chị mà người khác vừa hẹn, chị Lỵ liền nể mặt đồng ý, còn thằng em này hẹn chị lại không đồng ý?”


Triệu Lỵ Lỵ cười lạnh nói: “Chị đây không thích thể loại cậu chủ đào hoa như cậu, được chưa?”


“Cái gì mà cậu chủ đào hoa?” Lục Tư Trình rất thích trêu chọc các cô gái, dù sao cũng lăn lộn trong cả rừng hoa quen rồi: “Không phải người ta có câu ‘Không vui chơi phí cả thanh xuân’ sao, hơn nữa lại là một cô gái hấp dẫn như chị Lỵ Lỵ đây?”


Anh ta nói chuyện còn đưa tay ra, định đụng chạm vào Triệu Lỵ Lỵ.


Nhưng Triệu Lỵ Lỵ đâu dễ để cho anh ta ra tay, một cú trái tay đẹp mắt, Trịnh Cẩn Dư còn chưa biết sao lại như vậy thì cánh tay Lục Tư Trình đã bị vặn ra phía sau.


Triệu Lỵ Lỵ cười nham hiểm nói: “Cậu hai Lục, cậu nhiều lần khiêu khích tôi, nể mặt anh cậu nên tôi tha cho. Nhưng nếu cậu đã muốn tìm đường chết, có phải không dạy dỗ cậu bài học thì cậu không biết mình nặng mấy cân mấy lạng không hả?”


“Ai ôi, ai ôi – – ”


“Chị Lỵ nhẹ chút, nhẹ chút!” Nhìn Lục Tư Trình cao một mét tám, cực kỳ rắn chắc nhưng bình thường chơi tàn nhẫn chút là không chịu nổi, Triệu Lỵ Lỵ còn chưa dùng hết sức mà anh ta đã liên tục cầu xin tha thứ.


Triệu Lỵ Lỵ vốn không định nhẹ tay, cô ấy rất ghét thể loại cậu chủ đào hoa dựa dẫm vào một chút tiền dơ bẩn như Lục Tư Trình.


Chỉ tăng thêm lực: “Để xem sau này cậu còn dám chọc tôi hay không!”


“Không dám, không dám.” Lục Tư Trình cầu xin một lúc, Triệu Lỵ Lỵ vẫn không có ý tha, ánh mắt anh ta nhìn Trịnh Cẩn Dư: “Chị dâu, em là em trai duy nhất của anh em, chị thực sự mặc kệ em sao?”


Nếu thật sự là em trai Lục Tư Sâm thì Trịnh Cẩn Dư cũng không muốn làm khó cậu ta.


Nhưng hành động coi thường mình của cậu ta lúc nãy thực sự rất đáng ghét, nhất định phải dạy cậu ta một bài học mới được.


Cho nên cô vờ như không thấy gì, mò mẫm đi qua, tiếp thêm lực vào cánh tay đang bị vặn trật của cậu ta.


“Lỵ Lỵ, thôi, buông cậu ta ra đi.” Cô giả mù sa mưa nói.


Triệu Lỵ Lỵ biết cô cố ý, nhưng vờ như không biết.


Lục Tư Trình lại đau đến mức hét to một tiếng, phát ra như tiếng mổ lợn: “A – -”


Lúc này Triệu Lỵ Lỵ mới buông cậu ta ra.


Lục Tư Trình vừa ôm cánh tay kêu lên đau đớn, vừa oán giận: “Chị dâu nhỏ, chị có thù oán gì với tôi sao?”


“Đây là thái độ gặp tôi của chị sao?”


Hai tay Trịnh Cẩn Dư mò mẫm trong không khí một lúc lâu, mới áy náy nói: “Xin lỗi nha! Tôi không thấy đường, không biết cậu bị thương, thật xin lỗi.”


Không ngờ mới vài ngày không gặp, kỹ năng diễn xuất của Trịnh Cẩn Dư lại xuất sắc đến vậy, Triệu Lỵ Lỵ bật cười thành tiếng.


Lục Tư Trình cảm thấy kỳ lạ, cậu ta nhíu mày, đưa cánh tay không bị đau ra quơ quơ trước mặt Trịnh Cẩn Dư, thấy mắt cô không hề chớp, thực sự không nhìn thấy gì.


Ngoài miệng nói thầm: “Thật sự không nhìn thấy?”


Trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Tại sao anh tôi lại muốn kết hôn với một người mù chứ?”


Trong sách chỉ nói sơ lược về em trai Lục Tư Sâm, nói cậu ta là một công tử đào hoa ăn chơi trác táng, dù sao vai phụ cũng không xem là nhân vật nên những chuyện cậu ta làm, kết cục cuối cùng thế nào cũng không thấy nhắc đến.


Cho nên Lục Tư Trình vẫn khá xa lạ với Trịnh Cẩn Dư.


Cô không thể tùy tiện quyết định nên tất nhiên cũng muốn giữ lại một chút thái độ.


“Chuyện này tất nhiên phải hỏi anh cậu rồi. Tôi chỉ biết rằng hai người chúng tôi tự nguyện.”


“Tôi cũng đâu có nói chị ép anh tôi cưới.” Lục Tư Trình đi quanh Trịnh Cẩn Dư một vòng, một tay cậu ta sờ cằm, ra vẻ đăm chiêu gật đầu, quả thật rất được, nhìn cũng thuận mắt.


Nhưng anh cậu ta từng gặp qua không ít gái đẹp, sao có thể chỉ vì điểm này mà cưới cô?


Chưa kể đối phương còn là một cô gái mù?


Chẳng lẽ có điểm gì đó hơn người?


Triệu Lỵ Lỵ nhìn cậu ta di chuyển quanh Trịnh Cẩn Dư, sợ cậu ta tìm thấy sơ hở gì, vội kéo Trịnh Cẩn Dư sang một bên, lạnh giọng nói: “Không có việc gì thì cậu cút đi, có chú em nào nhìn chị dâu kiểu như cậu không?”


“Có tin anh cậu giết cậu hay không?”


Nhắc đến tên Diêm Vương mặt lạnh Lục Tư Sâm kia, Lục Tư Trình khẽ run lên theo phản xạ, khịt mũi định bỏ đi.


Trước đây có một lần cậu ta đắc tội với Lục Tư Sâm, suýt chút nữa bị anh xiên chết.


Từ sau lần đó mỗi khi nghe nhắc đến Lục Tư Sâm toàn thân cậu ta liền ớn lạnh.


Nhưng trước khi đi vẫn vứt lại một câu: “Chị dâu nhỏ, hẹn chị một ngày nào đó cùng ăn cơm nhé.”


Xem biểu diễn xong, Triệu Lỵ Lỵ đặt mua vài bộ quần áo mình thích, Trịnh Cẩn Dư cũng đặt một chiếc váy mình thấy thích.


Sau khi rời khỏi buổi biểu diễn, Triệu Lỵ Lỵ định đưa Trịnh Cẩn Dư đi ăn thì Trịnh Cẩn Dư lại nhận được điện thoại của Lục Tư Sâm.


“Cô ở đâu?” Giọng nói trầm thấp của đối phương vang lên.


Trịnh Cẩn Dư nhìn vẻ mặt cười không có ý tốt của Triệu Lỵ Lỵ, trả lời: “Tôi đang ở hội trường biểu diễn KAM, Lỵ Lỵ đang định đưa tôi về.”


Lục Tư Sâm: “Đúng lúc tôi cũng đang đi qua đó, tiện thể để tôi đón cô luôn.”


“Được.” Tuy Trịnh Cẩn Dư cũng muốn ra ngoài cùng ăn cơm với Triệu Lỵ Lỵ nhưng Lục Tư Sâm muốn đón cô, nếu hai người đã là quan hệ hợp tác thì cũng phải diễn cho giống một chút.


Cúp điện thoại, Triệu Lỵ Lỵ trêu chọc cô: “Không ngờ, Lục Tư Sâm vậy mà cũng biết quan tâm.”


Trịnh Cẩn Dư nghe cô nói khuôn mặt đỏ bừng: “Kết hôn mà, vẫn phải giả vờ cho giống chứ.”


Triệu Lỵ Lỵ bỗng nhớ đến lời Trịnh Cẩn Dư nói ngày hai người đi đăng ký kết hôn, cô trêu đùa: “Haiz, có phải cậu cũng rung động rồi không vậy?”


Trịnh Cẩn Dư: “…”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom