• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hằng Ngày (1 Viewer)

  • Chương 19-20

Chương 19


Từ sau khi Lục Tư Sâm đến nhà họ Tôn gặp cha mẹ cô, tốc độ phát triển của sự việc hình như tăng gấp đôi. Trong nháy mắt Trịnh Cẩn Dư và Lục Tư Sâm đã đăng ký kết hôn, Lục Tư Sâm cũng vào sống ở nhà họ Trịnh.


Đến nỗi hôn lễ, Trịnh Cẩn Dư nói cái gì cũng không chịu làm.


Ba tháng sau lão đại Lục lên tiếng, đến lúc đó hai người không chắc chắn thì chia tay, có vài ngày như vậy làm đám cưới làm gì?


Người nhà họ Tôn vốn là không đồng ý, đột nhiên Trịnh Cẩn Dư nhắc tới việc có thể phẫu thuật mắt. Cô muốn đợi đến khi đôi mắt đã ổn mới làm một cô dâu xinh đẹp, người nhà họ Tôn mới đồng ý.


Nhưng chuyện này lại gõ một hồi chuông báo động cho người nhà họ Tôn.


Dù thế nào bọn họ cũng không để cuộc phẫu thuật tiến hành thuận lợi.


Trịnh Cẩn Dư không quan tâm bọn họ nghĩ gì, dù sao cô cũng không phải là mù thật.


Buổi tối trước ngày đăng ký kết hôn, Lục Tư Sâm đưa Trịnh Cẩn Dư ra ngoài.


Trịnh Cẩn Dư còn thấy kỳ lạ. Từ lần trước gặp người nhà họ Tôn xong, anh giống như biến mất vậy, hai ba ngày cũng không gặp được.


Bây giờ gọi cô ra làm gì?


Lục Tư Sâm thuê một phòng bao lớn. Trong phòng bao rất đẹp và yên tĩnh, cảnh xung quanh rất tao nhã. Anh ngồi trên xe lăn, lúc xe lăn dừng lại trong phòng bao, anh đặt một tập tài liệu trên chiếc bàn bên cạnh.


Cả người anh toát lên vẻ bình thản khoan thai, điệu bộ thờ ơ.


Cả người anh bao phủ bởi một ánh sáng mờ ảo khiến người ta cảm thấy thâm sâu thần bí khó lường.


Lúc Trịnh Cẩn Dư vào phòng đã nhìn thấy cảnh tượng này.


Đưa người đàn ông có nhan sắc này vào giới giải trí, không biết có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện nịnh bợ.


Trịnh Cẩn Dư ngẩn ra vài giây mới giả vờ không nhìn thấy gì, tìm ghế sô pha ngồi xuống.


“Anh tìm tôi có chuyện gì?”


Cô hỏi thẳng vào vấn đề, cũng không muốn dây dưa với Lục Tư Sâm.


Nghĩ đến ngày mai hai người phải đi đăng ký kết hôn, sau đó còn phải ở chung với nhau, cô hơi tức điên.


Hai người đều là người trưởng thành, với loại chuyện tự nhiên đó không cần phải giấu giếm.


Mặc dù cô là người tu tiên vốn phải tịnh tâm tiết dục, nhưng không chịu nổi bên cạnh có một người đàn ông điển trai như vậy. Không ở chung đã dễ dàng mơ mộng viển vông, huống hồ đến lúc ấy phải nằm trên cùng một cái giường chứ?


Anh có thể làm ra chuyện gì, cô không biết.


Cô có thể làm ra chuyện gì, trong lòng cô biết rất rõ.


Nếu không cô sẽ trực tiếp tu thành tiên rồi.


Lỡ đâu đến lúc đó cô sẽ không kiềm chế được mà nhào đến…


Trịnh Cẩn Dư đột nhiên rùng mình một cái. Dựa vào tính cách có thù tất báo của Lục Tư Sâm, có phải sẽ khiến cô sống không bằng chết hay không?


Nghĩ tới đây, trái tim Trịnh Cẩn Dư đều nguội lạnh.


Bây giờ cô vô cùng hối hận, không nên chó cùng rứt giậu, trêu chọc Lục Tư Sâm.


Không phải chỉ tìm một người đàn ông diễn chung thôi sao?


Đi đường tùy tiện bắt một người là được.


“Rầm.” Bỗng nhiên một âm thanh đồ vật rơi trên bàn khiến cô bừng tỉnh.


Trịnh Cẩn Dư theo bản năng hỏi: “Làm sao vậy?”


Lục Tư Sâm nắm lấy cổ tay cô, đè ngón tay cô lên một tập tài liệu, lạnh lùng nói: “Bản hợp đồng, cần cô ký tên.”


“Bản hợp đồng gì cơ?” Trịnh Cẩn Dư cầm lên lật lật, mấy chữ tiêu đề to đập vào mắt cô.


“Thỏa thuận trước khi kết hôn.”


Thật sự coi cô là người mù à, còn thỏa thuận trước khi kết hôn!


Trịnh Cẩn Dư vừa muốn nổi giận, bỗng nhiên phản ứng kịp bây giờ cô vẫn không thể để lộ rằng mắt cô nhìn thấy được. Cô chỉ có thể nuốt cục tức kia vào, giả vờ rất yếu đuối: “Anh biết tôi không nhìn thấy gì, cái này rốt cuộc là thứ gì?”


Lục Tư Sâm nhếch môi: “Nếu không để tôi đọc cho cô?”


“Được.” Trịnh Cẩn Dư đưa tài liệu cho anh.


Nhưng lúc Lục Tư Sâm cầm lấy tài liệu, cô dùng sức miết tờ giấy trắng. Ngón tay trắng nõn hơi đỏ lên, cô mới buông tay.


Giọng nói từ tính của Lục Tư Sâm chậm rãi vang lên.


Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư đã hiểu rõ mặt mũi Lục Tư Sâm lớn đến thế nào. Anh tránh nói vào vấn đề chính, lướt qua những thỏa thuận liên quan đến hôn nhân, chỉ đọc phần có lợi cho cô.


Sau khi đọc xong còn vô cùng hào phóng nói với cô: “Thời gian có hạn, rất nhiều chỗ không quan trọng tôi không đọc. Thế nào, cô Trịnh hài lòng với kế hoạch hợp tác này không?”


Hài lòng cái quỷ gì!


Trong lòng Trịnh Cẩn Dư hung dữ mắng một câu.


Sau đó không ngừng khuyên bản thân nhẫn nhịn, nhẫn nhịn. Ai bảo cô không nhìn thấy?


Chính là bị người khác bắt nạt.


Thật ra thỏa thuận trước hôn nhân đó cũng không quan trọng. Nhất là ở phần tiền bạc, Lục Tư Sâm không vô liêm sỉ đến mức tham lam tiền của một cô gái mù.


Chỉ là trong đó có một điều, nếu như cần thiết hai người phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.


“Tôi thực hiện cái đầu anh ấy!”


Trong lòng Trịnh Cẩn Dư thầm mắng, nhưng không thể nói ra.


Bắt nạt cô mù, thật sự là ức hiếp cô quá mà.


Nhưng nghĩ lại, Lục Tư Sâm là thái tử nhà họ Lục, không bao lâu sẽ trở lại đỉnh cao. Người đàn ông như vậy nhiều người cả đời cầu còn không được.


Nếu để cho cô hưởng một lần hắc hắc hắc, hình như cũng không thiệt chút nào.


Đàn ông lịch sự cấm dục, anh tuấn mãnh mẽ. Trong truyện từng viết cơ thể anh cơ bắp cuồn cuộn, liếc mắt cũng có thể chảy nước miếng.


Nghĩ như vậy, trong lòng cô lại bình tĩnh. Ai được lợi từ ai còn chưa biết đâu.


“Đưa hộp mực đỏ lăn tay cho tôi.” Trịnh Cẩn Dư nghĩ tới đây không chút do dự ấn ngón tay vào bản hợp đồng.


Hừ hừ hừ, chuẩn bị xong bím tóc nhỏ rồi, để cô thỏa thích giày vò nào!


Ngày hôm sau bọn họ đã đi đăng ký kết hôn từ sớm, buổi trưa người nhà họ Tôn làm tiệc ăn mừng cho bọn họ.


Buổi tối hai người lại hẹn riêng bạn thân ra ngoài. Nói thế nào thì hai người cũng phải tiến đến hôn nhân, không nói với bạn bè một câu cũng không được.


Trịnh Cẩn Dư chỉ có hai người bạn thân. Một người là Triệu Lỵ Lỵ, một người là Điền Dĩnh Hòa. Cô đã thông báo cho hai người.


Triệu Lỵ Lỵ thiên kim nhà giàu có, mọi người đều biết.


Còn Điền Dĩnh Hòa, là người lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư tiếp xúc sau khi xuyên truyện.


Cô bé là cô gái được ba mẹ nguyên chủ cứu giúp khi còn sống.


Nhà cô bé rất nghèo, nguyên chủ vốn tài trợ cho cô bé đi học. Sau đó mẹ cô bé bị bệnh, cần phẫu thuật gấp. Vào thời khắc quan trọng nguyên chủ cho cô bé một khoản tiền.


Sau đó cô bé coi cô giống như cha mẹ, coi nguyên chủ là người cô bé tôn trọng nhất.


Sau đó cha mẹ nguyên chủ qua đời, nguyên chủ bị người nhà họ Tôn quản rất nghiêm, Điền Dĩnh Hòa không thể tùy tiện đến thăm cô.


Điền Dĩnh Hòa không giống Triệu Lỵ Lỵ có gia thế hùng mạnh, có thể muốn làm gì thì làm. Trong cuộc sống của cô bé, mỗi bước đi đều phải rất cẩn thận.


Thật ra cô bé đã sớm nhìn ra người nhà họ Tôn đối xử với nguyên chủ không tốt. Thậm chí việc có người hiến mắt bị người nhà họ Tôn phá hỏng, cô bé đều biết.


Nhưng cô bé không dám nói ra, người nhà họ Tôn uy hiếp cô bé. Nếu như cô bé dám nói lung tung sẽ bắt mẹ cô bé đi.


Hơn nữa cô bé luôn cảm thấy người nhà họ Tôn có quan hệ máu mủ với nguyên chủ, không thể đuổi tận giết tuyệt nguyên chủ được.


Nhưng cuối cùng cô bé phát hiện mình đã sai rồi.


Có nhiều người vì tiền bạc, thật sự có thể không còn nhân tính.


Sau khi cô bé phát hiện mình đã sai, đã từng nghĩ đến việc hiến một con mắt cho nguyên chủ, để cô có thể nhìn thấy thế giới này.


Đáng tiếc người nhà họ Tôn vốn dĩ không cho cô bé cơ hội.


Về sau, nguyên chủ chết.


Cô bé không phải Triệu Lỵ Lỵ, không thể đại nháo nhà họ Triệu. Cô bé ồn ào không được việc gì, cũng không ai sẽ cho cô chỗ dựa.


Vì trả thù cho nguyên chủ, cô tự bán mình cho một lão đại giới kinh doanh, nghe đồn bị bệnh sạch sẽ ở thành phố Ly.


Một lòng muốn phá đổ nước hoa của nhà họ Trịnh để nhà họ Tôn tính kế thừa kế tài sản, cung không lấy được đồng tiền nào.


Nhưng trong truyện không nói cuối cùng cô bé có thành công hay không.


Dù sao ngay cả nguyên chủ cũng là vai phụ, huống hồ là bạn thân của nguyên chủ, càng không cần thiết nói rõ hơn


Hôm nay Trịnh Cẩn Dư bảo Điền Dĩnh Hòa đến. Đầu tiên đối phương là người thật lòng đối tốt với nguyên chủ. Thứ hai cô không nghĩ đối phương để trong lòng những chuyện không tốt của nguyên chủ.


Bây giờ cô đã xuyên truyện, cô hy vọng từng người thiệt tình đối xử tốt với nguyên chủ đều có được hạnh phúc.


Mặc dù trong truyện Triệu Lỵ Lỵ có mối quan hệ tốt với nguyên chủ, nhưng cô ấy là thiên kim nhà giàu có, từ trước đến giờ đều xem thường người khác.


Cô ấy không quen nhìn kiểu con gái không hào phóng, hận không thể bẻ một phần tiền thành hai phần như Điền Dĩnh Hòa.


Dù sao từ trước đến giờ Triệu Lỵ Lỵ không thiếu tiền, cũng không hiểu được sức mạnh khống chế của đồng tiền trên người nghèo.


Trong mắt cô ấy, Điền Dĩnh Hòa là người chỉ biết vâng vâng dạ dạ, cẩn thận dè đặt, nhìn thế nào cũng không xuất sắc.


Kiểu người này cô ấy sẽ dứt khoát loại bỏ khỏi danh sách bạn bè.


Vì vậy sau khi Điền Dĩnh Hòa biết được rất nhiều chuyện của nguyên chủ, không có nói với Triệu Lỵ Lỵ.


Triệu Lỵ Lỵ không thích cô bé, cô bé cũng không thích Triệu Lỵ Lỵ.


Càng không tin cô thiên kim đại tiểu thư này có thể làm gì vì nguyên chủ.


Hôm nay ngồi ở trong phòng bao, hai người cũng không vừa mắt nhìn nhau. Nhưng dù sao là ngày lành của bạn thân các cô, cho nên mỗi người mới nhẫn nhịn.


Trịnh Cẩn Dư nhìn dáng vẻ không thích lẫn nhau của hai người, trong lòng hiểu ra vài phần.


Đây là hai người bạn thân nhất của nguyên chủ, cô nhất định phải để bọn họ chung sống hòa bình.


Vậy trước tiên từ… Bắt tay bắt đầu thôi.


Trịnh Cẩn Dư trước kéo tay Triệu Lỵ Lỵ, cũng bất lấy tay của Điền Dĩnh Hòa, mất một lúc mới đặt tay hai người lên nhau.


Cô cười hì hì nói: “Hôm nay là ngày lành của mình, các cậu phải cùng nhau chúc phúc cho mình mới phải chứ.”


Triệu Lỵ Lỵ dễ tức giận, nhưng tương đối dễ mềm lòng. Trịnh Cẩn Dư nhìn cô ấy không được tự nhiên, bất chấp tất cả rải bảy bảy bốn mươi chín kế muốn làm càn, làm nũng.


“Lỵ Lỵ, nhiều năm như vậy, cậu biết mình đến đây như thế nào. Bây giờ vất vả lắm mới lấy được chồng, chẳng lẽ hôm nay cậu cứ phải luôn bĩu môi mới được à?”


Triệu Lỵ Lỵ quả nhiên cạn lời, cười: “Cứ như cậu có thể nhìn thấy mình bĩu môi vậy.”


Trịnh Cẩn Dư a một tiếng: “Chẳng lẽ mình không thể cảm giác sao?”


Dứt lời cô xoay người an ủi Điền Dĩnh Hòa.


Dáng người Điền Dĩnh Hòa rất đẹp, chính là cảm giác mềm mại yêu kiều như chim nhỏ nép vào người, nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ.


Nhưng cô bé tuyệt đối là một người rất linh hoạt. Nhìn thấy Trịnh Cẩn Dư quay đầu, cũng chưa đợi cô lên tiếng, đã tỏ rõ thái độ: “Em và chị Lỵ cũng chúc chị những lời chúc tốt đẹp nhất. Yên tâm đi, chúng ta đều bạn thân tốt nhất, sẽ chúc phúc cho chị.”


Mặc dù ngoài mặt, hai người giả vờ thân mật, nhưng Trịnh Cẩn Dư biết hai người này không được tự nhiên.


Nhưng muốn làm tốt việc thường gian nan, không thể khiến người không thích nhau lập tức trở thành bạn tốt được, cô phải từ từ.


Đây chỉ là việc nhỏ trong tối nay, rất nhanh cho qua.


Triệu Lỵ Lỵ đổi chủ đề trước: “Cẩn Dư, cậu nghĩ như thế nào ở bên cạnh gã diêm vương mặt lạnh Lục Tư Sâm đó?”


“Tại sao mình không nhớ cậu và anh ta có quan hệ tốt như vậy?”


Lúc này Điền Dĩnh Hòa ngược lại đứng cũng chiến tuyến với Triệu Lỵ Lỵ.


Cô cũng đi theo hỏi: “Đúng vậy, em nhớ trước đây hai người không liên lạc gì mà, sao đột nhiên đi đính hôn?”


Câu hỏi này trả lời sao đây?


Thật ra Trịnh Cẩn Dư không muốn lừa dối bọn họ, chỉ nói vài ba câu không rõ ràng: “Ngày đó gặp được nhau ở nhà họ Lê, sau đấy gặp hai lần nữa. Sau đó thì…”


Điền Dĩnh Hòa thật lòng chúc phúc cô. Mặc dù cô bé không quen biết Lục Tư Sâm, nhưng cũng từng nghe nói về người này.


“Nếu ở cạnh nhau, vậy phải sống thật tốt. Anh ta chọn chị, nhất định vì thích chị, nhất định sẽ đối xử tốt với chị.”


Đối xử tốt với cô?


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy Lục Tư Sâm chắc chắn không có ác ý với cô, nhưng cũng tuyệt đối không thể đối tốt với cô.


Triệu Lỵ Lỵ nghĩ rất nhiều. Dù sao Lục Tư Sâm cũng là một người tàn tật, sau này có thể đứng dậy được hay không thì không chắc chắn. Cô ấy hơi lo lắng, sốt ruột nói: “Cơ thể anh Lục không tốt, sau này hai người sống thế nào?”


Trịnh Cẩn Dư không hiểu ý cô ấy chút nào, còn tưởng rằng cuộc sống đơn thuần, rất tự nhiên nói: “Đương nhiên sẽ giống như trước.”


Triệu Lỵ Lỵ thấy cô không hiểu, còn nói: “Là loại chuyện đó ấy. Chân anh ta không tốt, hai người không thể…”


“Không thể làm gì?” Trịnh Cẩn Dư còn chưa hiểu ý cô ấy.


Triệu Lỵ Lỵ nóng nảy: “Hai người cũng kết hôn, dù sao phải sống cuộc sống vợ chồng!”


“Cuộc sống…” Vợ chồng?


Trịnh Cẩn Dư không ngờ chuyện như vậy bị Triệu Lỵ Lỵ nói quang minh chính đại như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh ửng đỏ, cô xấu hổ sắp không có trốn.


“Lỵ Lỵ.” Cô giận mắng một câu, hận không che được miệng Triệu Lỵ Lỵ lại.


Triệu Lỵ Lỵ cũng không cho cô cơ hội né tránh: “Cẩn Dư, mình đang nói chuyện chính sự với cậu. Người ta đều nói điều chỉnh quan hệ vợ chồng vừa phải, hai người đều không có khả năng làm.”


Nếu đã nói đến vấn đề này, Trịnh Cẩn Dư đã qua sự xấu hổ rồi nên không còn ngượng ngùng nữa: “Vậy sợ cái gì, chỉ có chân anh ấy không tốt mà thôi.”


Điền Dĩnh Hòa: “Chân không tốt vẫn được sao?”


Trịnh Cẩn Dư vô cùng hảo sảng nói: “Anh ấy không ổn, không phải còn có mình sao?”


Cô dừng một chút, mặt đầy dũng cảm, nói: “Cùng lắm thì, mình tự mình động thôi mà.”


Khụ khụ khu…


Bỗng nhiên mấy tiếng ho khan truyền đến, mấy người trong phòng đều ngừng nói, không hẹn cũng nhìn ra ngoài.


Ba người đều quên bọn họ đang ở phòng bao khách sạn, hơn nữa hôm nay anh em chú rể còn chưa đến.


Lúc này ở phía cửa Lê Mặc Dương đến đầu tiên, tiếp theo là hai anh em của Lục Tư Sâm là Lôi Siêu và Vương Tấn.


Ba người không có ý tốt cười.


Người trên xe lăn ngoài cửa ngược lại rất bình tĩnh, cũng không biết nghe được bao nhiêu, ít nhất bây giờ không có bất kỳ phản ứng gì.


Trịnh Cẩn Dư thật muốn đào một cái hố, vừa nãy nói xằng bậy gì vậy?


“Anh Sâm.” Sau khi Lôi Siêu ngồi xuống cười đau bụng, gã nhìn Lục Tư Sâm đang ở ngoài cửa, rất muốn lặp lại câu nói kia một lần nữa.


Lê Mặc Dương cũng vậy, nhưng dù sao anh ta cũng là người trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, sau khi ngồi xuống biểu cảm rất bình tĩnh.


Chủ yếu là Triệu Lỵ Lỵ bên cạnh đang dùng ánh mắt sắc bén liếc anh ta, giống như nếu anh ta không cẩn thận nói sai điều gì, lập tức sẽ giết người diệt khẩu vậy.


Giọng hắng giọng vừa rồi chính là của Lục Tư Sâm, lúc này anh lạnh lùng nhìn lướt qua Lôi Siêu, Lôi Siêu lập tức ngậm miệng lại.


Trong lòng thở dài, dễ dàng bị nội thương.


Trước kia nhìn Trịnh Cẩn Dư yếu đuối, không ngờ lại mạnh bạo như vậy.


Đại ca nhà gã thật có phúc.


Người đã đến đông đủ, hai người bạn của Trịnh Cẩn Dư bên này, Lục Tư Sâm đưa theo ba người, tổng cộng bảy người, cùng quanh một bàn.


Từ sau khi Lục Tư Sâm đến, Trịnh Cẩn Dư cũng không dám mắt nhìn thẳng anh.


Lúc này ngồi bên cạnh anh, từng tế bào trong cơ thể cô tràn đầy sự không tự nhiên, khiến cô đứng ngồi không yên.


Thật may, mắt nguyên chủ không tốt, cô còn có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.


“Mang thức ăn lên đi.” Lục Tư Sâm để cho Vương Tấn ngồi gần cửa sổ đi sắp xếp. Anh nhỏ giọng nhắc nhở Trịnh Cẩn Dư: “Sau này chuyện vợ chồng vẫn là đóng kín cửa nói chuyện với anh.”


Trịnh Cẩn Dư mới vừa nâng một ly nước hoa quả, kề bên môi thì bị câu nói của Lục Tư Sâm làm đổ một nửa.


Trịnh Cẩn Dư giật mình xấu hổ.


Cũng biết Lục Tư Sâm người này đầy ý xấu, cô phải giả vờ như không nghe thấy được sao?


Tối nay cô làm sao sống nổi đây?


Nước hoa quả đổ lên người, Lục Tư Sâm lấy khăn giấy lau sạch lau từng chút một cho cô: “Nếu không anh đưa em về phòng thay quần áo?”


Giọng người đàn ông trầm thấp khàn khàn, tràn đầy ý tứ không rõ ràng.


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy ý nghĩ trong đầu anh tuyệt đối không chỉ đơn giản là thay quần áo.


Không được chứa cái gì đó rất đồi bại.


“Không cần.” Trịnh Cẩn Dư tự lấy tay cọ cọ lên chỗ bị ướt, cũng may ướt không nhiều: “Em vẫn có thể chịu được, mùa hè sẽ mau khô thôi.”


Lục Tư Sâm cũng không nói nhiều, để mặc cô.


Trịnh Cẩn Dư nhìn thấy rất rõ ràng môi anh cong lên, mang theo ý xấu, mang theo chút kiêu ngạo, còn có đắc ý sau khi trêu chọc người khác.


Con người này!


Nhưng tối nay, anh sẽ không muốn làm gì đấy chứ?


Triệu Lỵ Lỵ không biết chân anh là giả vờ, nhưng cô đã biết rồi!


Chương 20


Mọi người ăn cơm tối rất vui vẻ, nhưng rất nhanh đã giải tán.


Chủ yếu là do Lục Tư Sâm nói mệt mỏi muốn về nghỉ ngơi.


Lê Mặc Dương dùng ánh mắt không tốt nhìn anh, thật là có vợ rồi đã quên anh em.


Lôi Siêu còn lên tiếng trêu đùa: “Anh Sâm sao biết mệt mỏi chứ, cũng không cần cử động, có thể mệt gì, rất hưởng thụ!”


Gã nói xong câu đó, mọi người trong phòng không nhịn được bật cười.


Trong lòng Trịnh Cẩn Dư không ngừng mặc niệm. Mắt cô không tốt, tai cũng không tốt, không nghe được gì, không nghe được gì.


Sau khi quay về nhà họ Trịnh, người nhà họ Tôn vẫn chưa nghỉ ngơi, đang đợi hai người quay về.


Dương Lan Hoa giả bộ ân cần hỏi han quan tâm hai người, khen một tràng. Bà ta còn nói với Lục Tư Sâm sau này có chuyện gì đừng ngại nói ra, xem chỗ này như nhà.


Bà ta đây rõ ràng tự coi mình nữ chủ nhà mà.


Lục Tư Sâm sao dễ dàng bị lừa như thế, giọng điệu ôn hòa, nói: “Thím yên tâm đi, nhà của Cẩn Dư chính là nhà của cháu, đương nhiên cháu sẽ không khách sáo.”


Rõ ràng Dương Lan Hoa đang ngầm coi thường anh.


Lúc Trịnh Cẩn Dư vừa đi tắm, vừa nghe tiếng động bên ngoài.


Hôm nay hai người đăng ký kết hôn, mới đây không định làm đám cưới, hôm nay cũng chỉ coi như là ngày kết hôn của hai người.


Vậy đêm nay nhất định phải ở chung một phòng.


Phải làm gì đây?


Hai người chỉ gặp mặt mấy lần, vốn dĩ chưa có tình cảm, phải chung chăn chung gối, có phải quá nhanh rồi không?


Cô xuyên đến thế giới hiện đại, có một sở thích đặc biệt là nhìn ngắm.


Loại chuyện trong tình tiết của bọn họ rất nhiều, nhưng tổng tài bá đạo người ta đều lấy cớ có việc gì đó cần giải quyết ở công ty, sau đó cả đêm không về.


Vậy hai người tự nhiên cũng sẽ không xấu hổ nữa.


Không biết Lục Tư Sâm có chuyện gì cần xử lý hay không?


Ví dụ như anh không phải muốn giành lại công ty sao, vậy phải ngấm ngầm làm điều gì mới đúng chứ?


Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, Trịnh Cẩn Dư đột nhiên cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô bước ra từ phòng tắm, cẩn thận quấn cả người mình lại, ngoại trừ đầu và tay chân thì cái gì cũng không để lộ ra ngoài.


Lục Tư Sâm đã về phòng ngủ, anh đang ngồi trên xe lăn quan sát giường của hai người.


Mặc dù không làm đám cưới, nhưng nhà họ Tôn vẫn cho hai người quần áo.


Chăn cùng ga giường cũng đổi thành chữ hỷ đỏ thẫm.


Nhìn rất có không khí.


Trịnh Cẩn Dư hơi rối rắm, chắp tay sau lưng đi đến, giải thích: “Người nhà làm ra, anh không cần suy nghĩ nhiều.”


Lục Tư Sâm cong môi, ánh mắt dán lên thân thể kín đáo của cô, im lặng mấy giây, gật gật đầu: “Tôi sẽ không nghĩ nhiều.”


Khóe miệng người đàn ông cong lên cười nhạt, nói ra mấy lời nói khiến người ta suy nghĩ linh tinh. Đây là dáng vẻ không suy nghĩ nhiều sao?


Trịnh Cẩn Dư thật muốn vạch trần bộ mặt thật của anh, rốt cuộc trong đầu anh đang suy tính cái quỷ gì vậy?


“Cái đó.” Cô xấu hổ cắn môi hỏi: “Tối nay anh có chuyện gì cần phải xử lý không?”


Cô gái mới bước ra từ phòng tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vừa được hơi nước làm nóng lên, hơi ửng hồng, giống như nước mật đào chín khiến miệng người ta ngứa ngáy, khó chịu.


Vóc người quyến rũ đầy đặn, mặc dù đã mặc quần áo kín mít, nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp mỹ miều của cô.


Thậm chí còn chút mời gọi mơ hồ.


Lục Tư Sâm nhìn cô, lập tức nghĩ tới lời tối nay nghe được ở cửa phòng bao.


Tự mình động.


Không biết cô chủ động sẽ như thế nào?


Trịnh Cẩn Dư trơ mắt nhìn chỗ nào đó của Lục Tư Sâm bắt đầu khác hẳn bình thường.


Anh ngồi trên xe lăn, cả người thả lỏng, tựa người vào chiếc xe lăn, hai chân rất thảnh thơi, điều này khiến cô nhìn càng rõ ràng.


Người đàn ông chết tiệt này sao có thể trắng trợn như vậy?


Nếu không phải cô phải giả mù, lúc này sẽ phải che mắt.


“Tôi đi tắm đã, cô ngủ trước đi.”


Lục Tư Sâm nói xong, ngón tay thon dài chạm vào cúc áo mình, cởi từng cúc áo ra.


Ngón tay anh linh hoạt, động tác tự nhiên tuyệt đẹp. Trịnh Cẩn Dư mở to mắt nhìn anh cởi cúc áo, lộ ra mảng lớn da thịt màu lúa mì.


Kết cấu rõ ràng, đường nét rõ ràng, cơ bắp rắn chắc.


“Lục, Lục, Lục Tư Sâm, anh đang làm gì vậy?”


Cũng không biết qua bao lâu, Trịnh Cẩn Dư mới tìm lại giọng nói của mình. Ngay cả bản thân cô cũng không biết, giọng cô đang run rẩy ra sao.


Lục Tư Sâm vô cùng tự nhiên, nói: “Tôi làm gì cô đâu có nhìn thấy được.”


“Đúng vậy, nhưng…” Trịnh Cẩn Dư phản bác: “Tôi có thể cảm giác được.”


Lục Tư Sâm không để ý tí nào: “Một người không nhìn được, tôi còn phải kiêng dè cái gì?”


“Đừng nghĩ quá nhiều, một chút nữa chúng ta còn phải đi ngủ.”


Biết dáng người Lục Tư Sâm đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến thế.


Ngồi trên xe lăn, cơ bắp rắn chắc cũng đủ khiến cô phun máu mũi. Nếu như đứng lên…


Quả thật Trịnh Cẩn Dư không dám tưởng tượng, cô không còn dũng khí nhìn tiếp. Cô xoay người giả bộ mở ngăn kéo: “Cái đó tùy anh, tôi nghỉ ngơi đây.”


Cuối cùng Lục Tư Sâm vẫn muốn giữ lại ranh giới cuối cùng, chỉ cởi áo trong phòng ngủ.


Rất nhanh đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, cuối cùng Trịnh Cẩn Dư thở phào nhẹ nhõm.


Cô nhanh chóng bò lên giường, sau đó nhắm mắt chuẩn bị ngủ.


Nhưng trong đầu toàn là bộ dạng cởi áo sơ mi lúc nãy của Lục Tư Sâm. Máu trong cô chảy ngược lên, cả người nóng lên, không thể nào ngủ nổi.


Chỉ sợ Lục Tư Sâm không có gì, một lúc nữa cô nhịn không được nhào đến.


Không được, cô nhịn không được.


Trịnh Cẩn Dư nhanh chóng nhảy xuống giường, đi một vòng quan sát, cuối cùng nhìn thấy cà vạt của Lục Tư Sâm.


Cô nhặt cà vạt lên, thành thực buộc hai tay mình lại, lúc này mới yên tâm nằm lên giường lần nữa.


Như vậy dù cho cô muốn nhào đến cũng không làm gì được.


Cuối cũng có thể ngủ yên giấc rồi.


Nhưng rất nhanh, cô nhận ra vài chỗ không đúng.


Lúc nãy khi đi tắm cô thuận tay cởi quần áo và ném vào trong phòng tắm.


Trong đó không chỉ bao gồm áo ngực của cô, còn có quần nhỏ.


Mà loại cô mua khá quyến rũ, bây giờ nhất định bị người ta thấy rồi.


Hu hu hu…


Xấu hổ chết mất.


Trịnh Cẩn Dư đưa tay nắm đầu, nhưng vừa nhấc tay lên đã không nhấc được, cô mới nhớ ra cô vừa tự buộc tay mình lại.


Haizzz, chắc chắn đêm nay là một đêm không ngủ rồi.


Giả vờ chết đến mức ngủ luôn, ngay cả lúc Lục Tư Sâm quay về khi nào cô cũng không biết. Sáng hôm sau thức dậy, người đàn ông đã rời đi.


Trịnh Cẩn Dư cúi đầu nhìn quần áo của mình, cũng may vẫn giống như lúc trước khi ngủ.


Chẳng qua không thấy chiếc cà vạt trên cổ tay cô, nhìn dáng vẻ này chắc hẳn là có người gỡ ra cho cô.


“Tinh tinh”, di động truyền đến một tin nhắn.


Trịnh Cẩn Dư cầm lên, dùng chạm mở khóa, di động vang lên tin nhắn thoại: “Tôi ra ngoài có việc, lát nữa sẽ quay về đón cô.”


Phản ứng đầu tiên biết đó là Lục Tư Sâm.


Phản ứng thứ hai là Lục Tư Sâm đón cô làm gì?


Chẳng lẽ đi nhận giấy kết hôn. Buổi tối hai người phải ngủ chung một giường, ban ngày cũng phải ở cạnh nhau à?


Trực giác cho cô dự cảm không lành.


Sau Trịnh Cẩn Dư sắp xếp xong xuôi đi xuống dưới tầng ăn cơm, người nhà họ Tôn trừ ông cụ Tôn và Tôn Đại Sơn cũng đều ở đây.


Dương Lan Hoa nhìn thấy sắc mặt Trịnh Cẩn Dư hồng hào, sắc mặt tốt hơn so với tất cả lúc trước. Làn da mềm mại trắng như ngọc, ẩn lộ ra ánh sáng, vừa nhìn đã thấy rất khỏe khoắn.


Trong lòng bà ta không vui vài giây. Bà ta còn cho rằng người mù này chẳng sống được bao lâu đã chết rồi, ngược lại cơ thể bây giờ càng ngày càng tốt.


Vậy tài sản nhà họ Trịnh của bọn họ lúc nào có thể chuyển cho nhà họ Tôn đây?


Hơn nữa, từ sau khi con gái bà ta bị Trịnh Cẩn Dư đuổi ra ngoài, một mình bên ngoài ăn không ngon sống không tốt, người cũng gầy đi rất nhiều.


Hôm qua còn cầu xin bà ta muốn quay về nhà.


Dù sao cũng là máu mủ mình, mặc dù ban đầu xảy ra chuyện như vậy với Triệu Minh Viễn bà ta cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng có thể làm thế nào được chứ?


Nghĩ đến đây, bà ta lên tiếng thử thăm dò Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, cháu và Tư Sâm thế nào rồi?”


Trịnh Cẩn Dư mỉm cười trả lời: “Khá tốt.”


“Vậy thì tốt.” Dương Lan Hoa nói: “Thím thật sự lo lắng cho hạnh phúc sau này của cháu. Nếu cháu và Tư Sâm tốt, vậy thím an tâm rồi.”


Trịnh Cẩn Dư mới không tin bà ta có lòng tốt như vậy: “Thím yên tâm đi. Cháu vẫn là có lòng tin với Lục… Tư Sâm. Ngược lại là thím, bây giờ trong công ty chú quyền cao chức trọng còn đẹp trai. Đặc biệt là mị lực của đàn ông trung niên rất lớn, sự nghiệp thành công, rất dễ dàng bị mấy cô ả lẳng lơ để ý.”


“Cẩn Dư.” Dương Lan Hoa ngắt lời cô: “Tại sao nói chú cháu như thế, ông ấy mới không phải loại người như vậy.”


Bà Tôn bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, Đại Sơn là kiểu người thế nào bà rõ ràng nhất. Ai có thể làm ra loại chuyện đó nhưng Đại Sơn cũng sẽ không làm. Nó là người đàn ông tốt nhất nhà họ Tôn.”


Trịnh Cẩn Dư hơi cong khóe miệng, giọng điệu thản nhiên: “Cháu chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.”


“Nhưng biết người biết mặt khó biết lòng, ai biết người có thể có thay đổi không đâu.”


Dương Lan Hoa bị cô nói tức giận, không muốn dây dưa về cái đề tài này nữa chỉ nói: “Cho dù Tư Sâm ngoại tình, chú cháu cũng chắc chắn sẽ không làm chuyện có lỗi với thím.”


Thật xin lỗi, ông ta đã làm không biết bao nhiêu chuyện rồi. Trong lòng Trịnh Cẩn Dư buồn cười, cô đã tra ra gần hết bằng chứng, hai ngày nữa có thể tặng cho bọn họ một món quà lớn.


Dương Lan Hoa cuối cùng cũng dẫn đề tài đến Tôn Cẩn Tình, bà ta thở dài vô cùng đau khổ nói: “Cẩn Dư, cháu cũng kết hôn rồi, bây giờ cái gì cũng tốt, nhưng Cẩn Tình thì rất đáng thương.”


“Bây giờ nó gầy gò quá rồi, vừa gặp được thím đã nói xin lỗi cháu. Nó nói thím thay nó xin lỗi cháu.”


“Thím thấy con bé kia cũng quá đáng thương. Cẩn Dư, nó đã nhận được bài học rồi, hay là để nó quay về đi. Người một nhà, cũng không thể luôn tách ra như vậy được, cũng khiến người ngoài chê cười.”


Trịnh Cẩn Dư không cho bà ta chút thể diện nào: “Vậy cũng không được, ngộ nhỡ chị ấy lại muốn quyến rũ Lục Tư Sâm thì làm sao?”


Dương Lan Hoa đột nhiên nổi giận: “Cậu ta là một người tàn phế, trừ cháu thích, còn có ai thích được chứ?”


Trong lòng Trịnh Cẩn Dư giễu cợt, chỉ sợ lúc Lục Tư Sâm đứng dậy hù chết bà. Tranh nhau cướp xách giày cho người ta, người ta còn ghét bỏ.


“Hả, không thích sao?” Trịnh Cẩn Dư cười nhạt: “Chỉ sợ đến lúc đó vài người lại vội vàng phải lao vào. Nhưng nhân phẩm Tư Sâm nhà cháu là con cháu quý tộc, không giống như Triệu Minh Viễn đó, rác rưởi gì cũng gọi lên giường được.”


“Mày…” Dương Lan Hoa dùng sức đập xuống bàn, nổi giận chỉ về phía cô nói không nên lời.


Trên bàn ăn tổng cộng bốn người, trừ Trịnh Cẩn Dư, bà Tôn và Dương Lan Hoa ra, còn có con trai Dương Lan Hoa là Tôn Cẩn Lượng, năm nay mười một tuổi, học tiểu học.


Tôn Cẩn Lượng, đừng thấy sự mỹ miều của tên mà hiểu lầm, không chăm chỉ học hành, ẩu đả đánh nhau, không có gì là không làm được.


Dương Lan Hoa thì vô cùng chiều chuộng cậu bé. Cậu bé đánh nhau với người ta, Dương Lan Hoa còn phải hỏi cậu bé có đau hay không, còn hung dữ mắng người ta một trận.


Cho nên bây giờ chiều Tôn Cẩn Lượng càng quá đáng.


Có điều là cậu bé cũng rất giỏi nói dối. Mỗi lần thi được điểm thấp, không phải tự mình lén sửa lại điểm thì chính là chép đáp án của người ta. Cậu bé quay về lừa dối Dương Lan Hoa, khiến Dương Lan Hoa hằng ngày đều nói khoác về thành tích tốt của con trai, dự đoán vào trường đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh.


Hôm nay nghe mẹ mình bị người khác oán trách. Trước đến nay cậu bé và người nhà họ Tôn đều có ý nghĩ đen tối, lúc này nhìn Trịnh Cẩn Dư càng không vừa mắt. Cậu bé gắp một đống nấm vào trong bát của Trịnh Cẩn Dư.


Trịnh Cẩn Dư dị ứng với nấm. Trước kia khi cha mẹ còn sống, trên bàn ăn gia đình chưa bao giờ có món này.


Bây giờ, chẳng những ngày nào cũng phải ăn nấm, Tôn Cẩn Lượng còn dám gắp cho cô một đống.


Sau khi ăn cũng sẽ không xảy ra cái gì nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân nổi mụn mủ, ngứa ngáy khó chịu mà thôi.


Thật may bây giờ Trịnh Cẩn Dư có thể nhìn thấy, nếu không bữa này không thoát khỏi sự tra tấn.


Vốn vẫn muốn bỏ qua cho tên nhóc thối này, cứ như vậy, tính thêm cả cậu bé này bên trong, đều phải trả giá đắt vì đã tổn thương nguyên chủ.


Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư sẽ không ăn nấm. Cô đưa tay lấy ly nước, giả vờ trong lúc lơ đãng làm đổ nước. Sau đó cô mượn cớ ăn no rời khỏi bàn ăn.


Vừa hay ngay lúc này, Lục Tư Sâm quay về.


Trịnh Cẩn Dư cười híp mắt chào hỏi: “Tư Sâm, anh về rồi đấy à?”


Lục Tư Sâm đẩy xe lăn đến trước mặt Trịnh Cẩn Dư nói: “Anh đưa em ra ngoài.”


“Ra ngoài sao?” Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nói: “Anh ăn cơm chưa?”


Lục Tư Sâm gật đầu: “Ăn một chút ở ngoài rồi.”


Trịnh Cẩn Dư quay đầu cùng chào hỏi Dương Lan Hoa đang tức giận: “Thím, cháu ra ngoài đây.”


Dương Lan Hoa tức giận muốn ném bát vào cô, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.


Trịnh Cẩn Dư đỡ xe lăn của Lục Tư Sâm ra khỏi phòng, xe của Lục Tư Sâm đã sớm đỗ ở ngoài sân chờ hai người.


Là một chiếc Audi rất khiêm tốn.


Lục Tư Sâm là người bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài, bây giờ đi lại bất tiện. Dĩ nhiên sẽ không lái xe quá cao ngạo, cũng sẽ không làm chuyện quá phách lối.


Chiếc này dòng Audi bình thường này thật ra rất phù hợp với anh của bây giờ.


“Chúng ta đi đâu?” Trịnh Cẩn Dư hiếu kỳ hỏi.


Tài xế của Lục Tư Sâm rất nhanh xuống dưới giúp Lục Tư Sâm ngồi lên xe, còn đặt chiếc xe lăn ở phía sau xe.


Lục Tư Sâm ngồi trong xe đưa tay ra ngoài, giữ tay cô lại: “Đi lên.”


Bàn tay to của người đàn ông rất đẹp, khớp xương rõ ràng, đều đặn. Tối hôm qua khi anh cởi cúc áo sơ mi cô đã thấy qua.


Bây giờ nắm tay cô, trừ việc hơi lạnh, tất cả cảm giác đều rất tốt.


Điều này khiến cô hơi đỏ mặt.


Được đàn ông cầm tay!


Độc thân mấy trăm năm, đây vẫn là lần đầu tiên.


Sau khi lên xe, Lục Tư Sâm rất nhanh buông lỏng cô ra.


Lòng bàn tay hơi nóng, sau lưng cô cọ vào quần áo, lúc này mới nhớ ra cô hỏi Lục Tư Sâm đi đâu anh còn chưa trả lời.


“Chúng ta đi đâu?” Cô lại hỏi lần nữa.


Không phải là mới kết hôn hôm trước, hôm nay đã muốn đem cô đi bán chứ?


Lục Tư Sâm nhếch khóe miệng cười nhạt, tinh thần uể oải: “Không phải đem cô đi bán đâu.”


Trịnh Cẩn Dư không nói, vả miệng cô nhất định không phải đối thủ của Lục Tư Sâm.


Nhưng rất nhanh Trịnh Cẩn Dư cũng biết Lục Tư Sâm đưa cô đi đâu, bởi vì xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm ở bệnh viện.


Một mùi thuốc khử trùng rất nồng nặc của bệnh viện xộc thẳng vào lỗ mũi cô, khiến cô không nhịn được hắt xì mấy cái.


“Anh đưa tôi đến đâu? Bệnh viện?” Cô giả vờ lên tiếng đoán.


Lục Tư Sâm bước xuống xe, ngồi vào xe lăn, đưa cô đến phóng kiểm tra của bệnh viện.


“Đưa cô đến khám bác sĩ.”


“Khám bác sĩ?” Trịnh Cẩn Dư kỳ lạ nói: “Cơ thể tôi rất tốt, tại sao phải khám bác sĩ?”


Giọng nói Lục Tư Sâm bình thản: “Tôi nghe Triệu Lỵ Lỵ nói, mắt cô không tốt, lúc mười bảy tuổi còn hẹn phẫu thuật, nhưng mà…”


Cha mẹ cô qua đời chuyện nên khiến phẫu thuật bị lỡ mất, anh không nói hết.


Đại khái chú ý đến tâm trạng của cô, không muốn nhắc đến chuyện đau lòng của cô.


“Tôi thấy người nhà họ Tôn cũng không quá để tâm. Hôm nay kiểm tra chút, nếu có thể, sẽ nhanh chóng hẹn cho cô một ca phẫu thuật.”


“Phẫu thuật?” Trịnh Cẩn Dư theo bản năng che mắt lại, xoay người muốn rời đi: “Tôi không muốn phẫu thuật.”


Mặc dù bây giờ điều trị rất phát triển, nhưng loại chuyện đổi mắt lại cẩu thả bình thường sẽ không khỏi.


Nhưng dù sao cô cũng là người giới tu tiên, nghĩ đến ánh sáng dao mổ múa lên trước mắt, cô cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.


Làm sao Lục Tư Sâm cho cô có cơ hội trốn, nắm một cái đã bắt lấy được cổ tay cô, kéo cô lại, dùng giọng nói chân thật đáng tin: “Cô đi đâu?”


“Nghe lời đi, để bác sĩ kiểm tra chút.”


“Tôi không muốn.” Trịnh Cẩn Dư khăng khăng.


Lục Tư Sâm buồn bực nói: “Tại sao?”


Trịnh Cẩn Dư: “Anh không cảm thấy bệnh viện rất kinh khủng sao?”


Lục Tư Sâm cong khóe môi: “Chẳng lẽ cô không muốn nhìn thấy gì?”


Trịnh Cẩn Dư không nói.


Cô thật sự muốn nói không muốn, không phải rất kỳ lạ sao?


Nhưng nói muốn, nhất định phải chấp nhận kiểm tra.


Cô mới không muốn nói chuyện sâu xa gì với bác sĩ.


“Chẳng lẽ là…” Lục Tư Sâm cong môi cười nhạt, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cô thật sự có thể nhìn thấy?”


Khụ khụ khụ…


Trịnh Cẩn Dư bị sặc nước miếng rồi, cô vỗ vỗ ngực mới nói: “Ai nhìn thấy, người ta sợ bác sĩ thôi.”


Cuối cùng Trịnh Cẩn Dư bị Lục Tư Sâm đưa vào kiểm tra.


Bác sĩ là một người bạn tốt của Lục Tư Sâm, tất cả kiểm tra đều tiến hành bí mật. Tất nhiên kết quả sẽ không nói với người ngoài.


Chỉ cần vào phòng kiểm tra tất cả sẽ không thể tự chủ được bản thân.


Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bản thân giống như biến thành một con quay. Bác sĩ bảo cô như vậy, cô phải làm như vậy, bác sĩ để cô thế nào, cô phải như vậy.


Đại khái hơn hai tiếng cô mới mệt mỏi bước ra từ phòng kiểm.


Nhưng không có kết quả kiểm tra ngay, bảo phải đợi một ngày.


Lục Tư Sâm cảm ơn bác sĩ xong đưa cô về.


Trên đường Trịnh Cẩn Dư nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại dẫn người ta đi một vòng giống như con chó gọi tới gọi lui vậy.”


Lục Tư Sâm vô cùng buồn cười nhìn cô: “Lẽ nào cô nhìn thấy chó trông thế nào sao?”


Trịnh Cẩn Dư: “… Anh cố ý đúng không?”


Lục Tư Sâm đưa tay xoa xoa đầu cô suýt nữa xù lên: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là chồng cô, tất nhiên phải biết quan tâm cơ thể cô.”


Câu này sao kỳ lạ vậy nhỉ?


Cái gì gọi là quan tâm cơ thể cô?


Có liên quan đến anh sao?


Nhưng lúc này cô không muốn làm Lục Tư Sâm dễ chịu, phải làm cho anh buồn chút mới được: “Lục Tư Sâm, mới vừa kết hôn một ngày, anh có phải đã ghét bỏ tôi rồi không?”


Lục Tư Sâm nhíu mày: “Ghét bỏ?”


Trịnh Cẩn Dư: “Nếu không tại sao anh đưa tôi đi khám bác sĩ?”


“Anh chê tôi là một người mù sau đó mới thay đổi đưa tôi đi khám mắt. Có phải mắt của tôi không chữa khỏi, anh sẽ ly hôn với tôi đúng không?”


Cô vừa nói vừa nhéo eo, người phụ nữ đanh đá khiến người ta nhức đầu đều làm như vậy.


Thật ra cô muốn nhìn thấy thái độ của Lục Tư Sâm.


Lúc bắt đầu Lục Tư Sâm hơi ngẩn ra, rất nhanh đã kịp phản ứng. Phản ứng không có gì phản cảm, ngược lại còn bật cười.


Anh nắm lấy tay ở eo Trịnh Cẩn Dư, nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, không phù hợp với kiểu hành động này. Cô nên làm nũng chồng cô, cầu ôm một cái, rất phù hợp với cô.”


Làm nũng?


Cầu ôm một cái?


Trịnh Cẩn Dư ói…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom