• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cực phẩm Tông sư (1 Viewer)

  • Chương 69: Vua châm cứu Giang Nam

Tục ngữ có câu đã tới số thì có chạy đằng trời!

Nhưng bây giờ người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng này lại dám nói những lời ngông cuồng, thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Nghe thấy lời này, bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi ở bên cạnh không phục nói:

“Hừ... khẩu khí lớn đấy, ông cho rằng ông là Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh sao? Bệnh nhân này xuất huyết não nặng như vậy, cho dù có mổ sọ cũng không có khả năng sống sót. Một trung y như ông thì có thể làm được gì?”

Lời này vừa nói ra, những người xung quanh mới phát hiện, thì ra người đàn ông trung niên mặc hoàn toàn khác với các bác sĩ trong phòng cấp cứu, áo choàng y học cổ truyền của Hoa Hạ.

Hơn nữa, trên người ông ta có mùi dược thảo nồng nặc, rõ ràng là ngày ngày tiếp xúc với thuốc bắc.

Ngay lập tức, những người xung quanh lần lượt lắc đầu, rõ ràng là xem thường ông ta!

Mấy năm gần đây, trung y thất thế, tây y thắng thế.

Trong mắt phần lớn mọi người, trung y dựa vào những phương thức như châm cứu, thuốc đá, từ từ điều chỉnh cơ thể, hiệu quả rất chậm, và nó chỉ có thể điều trị một số bệnh nhẹ như thương hàn và cảm lạnh.

Trước những triệu chứng đột ngột như xuất huyết não với tỷ lệ tử vong cao, trung y đã hoàn toàn bó tay.

Tuy nhiên, bác sĩ cấp cứu dẫn đầu lúc này đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhìn kỹ dung mạo của người đối diện rồi ngập ngừng nói:

“Lục Vân Phong? Lẽ nào... Ông là Lục đại sư, Vua châm cứu của Giang Nam?”

Giọng điệu của bác sĩ tràn đầy sự cung kính, như thể bên kia là một sự tồn tại không thể với tới.

“Chính là tại hạ!”

Lục Vân Phong ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

Mặc dù sắc mặt không thay đổi, nhưng từ trong ngữ điệu của ông ta mang theo một chút tự hào.

“Thì ra là Lục đại sư, thất lễ thất lễ rồi! Ông có thể tới thật tốt, như vậy, bệnh nhân này... nói không chừng có khả năng cứu rồi!”, bác sĩ cấp cứu cao giọng, trong giọng điệu tràn đầy vui mừng.

Lúc này, thư ký đi tới trước mặt Lục Vân Phong, gấp gáp nói: “Lục đại sư, ông tới thật rồi! Đám bác sĩ lang băm ở đây chỉ biết hại người, sếp Vương suýt chút nữa thì bị bọn chúng hại chết!”

Nghe thấy mấy từ bác sĩ lang băm, bác sĩ cấp cứu trẻ tuổi đó lộ ra vẻ tức giận, nhưng lại bị bác sĩ trung niên ngăn lại.

“Ha ha ha... Không sao!”

Lục Vân Phong cười lớn: “Anh Vương là bạn tốt của tôi, sau khi biết tin ông ấy đột ngột bị xuất huyết não, tôi đã lập tức chạy đến đây! Có tôi ở đây, chỉ cần anh Vương còn thở, cho dù là Diêm Vương tới cũng không thể lấy mạng ông ấy từ tay tôi được đâu!”

Nghe thấy những lời bá đạo đầy tự tin này, mọi người đều cảm thấy một cú sốc tinh thần chưa từng có.

Đến cả Diệp Phong cũng chấn động, thầm nghĩ nếu như y thuật cũng được xếp thành các cấp độ khác nhau như võ thuật thì vị Vua châm cứu Giang Nam Lục Vân Phong này nói không chừng đã đạt tới cấp độ tông sư!

...

Lúc này Lục Vân Phong đột nhiên bước nhanh đến bên giường bệnh.

Nhìn Vương Chấn đang gặp nguy, ông ta không hề lo lắng mà từ từ duỗi ngón giữa và ngón trỏ đến cổ tay Vương Chấn bắt mạch.

Nhìn thấy cảnh này, bác sĩ trẻ bên cạnh không khỏi tò mò hỏi: “Bác sĩ Chu, vị Lục Vân Phong này là ai thế, ngông cuồng như vậy mà ông còn kính trọng ông ta như thế?”

“Ha ha... Người ta ngông, vì người ta có tư cách! Vua châm cứu Lục Vân Phong, còn được xưng là bàn tay Phật, kẻ thù của Diêm Vương, ở giới y thuật Hoa Hạ, người ta chính là sự tồn tại đỉnh cao đấy!”

Nghe thấy lời của bác sĩ trung niên, mọi người xung quanh liền nảy sinh hứng thú, ai nấy đều ngóc cổ lên chờ đợi câu chuyện tiếp theo.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, bác sĩ trung niên liếc nhìn Lục Vân Phong đang bắt mạch cho bệnh nhân, thấy ông ta không có phản ứng gì liền tiếp tục nói:

“Các vị, các vị không biết, vị Lục đại sư này là chính là một trong tứ đại Kim thần – là người thừa kế đương thời của Bổ Đề Châm! Những bệnh nan y rất khó chữa trị ông ấy đều xử lý được hết, danh tiếng của ông ấy đã vang danh khắp tỉnh Giang Nam, thậm chí còn đạt giải nhất trong cuộc thi châm cứu, được mệnh danh là ‘Vua châm cứu Giang Nam!”

“Có tin đồn rằng đến mấy vị quý tộc ở Yến Kinh đều muốn mời ông ấy đến chuẩn đoán! Ông ấy là một trong những nhân vật giỏi nhất trong giới châm cứu ở Hoa Hạ”.

“Hơn nữa Lục đại sư tính cách thanh cao, có bệnh chữa có bệnh không chữa! Đối với bệnh nhân bình thường, ông ấy không những không lấy tiền mà còn chủ động cung cấp những dược liệu cần thiết”.

“Đối với người ông ấy không thích, cũng không hề giả bộ, nghe đồn rằng có một ông trùm lớn bị thương nặng, đồng ý bỏ ra số tiền một tỷ để mời ông ấy ra tay cứu giúp nhưng ông ấy vẫn cương quyết từ chối!”

“Trong những năm qua, có vô số người nhận ơn của ông ấy được ông ấy cứu thoát khỏi cánh cổng địa ngục!"

Nghe thấy những lời này của bác sĩ trung niên, mọi người mới hiểu ra, Lục Vân Phong vừa buông những lời ngông cuồng vừa rồi rốt cuộc bất phàm như thế nào!

Người ta ngông bởi vì người ta có thực lực, có tư cách nói những lời này!

Đối với người khác là ngông cuồng cực độ, nhưng đối với những cao thủ cao siêu này thì là chuyện đương nhiên mà thôi!

...

Lúc này, Lục Vân Phong đột nhiên buông ngón tay trên người Vương Chấn.

Thư ký bên cạnh thấy vậy lập tức tiến lên trước hỏi: “Lục đại sư, sếp Vương thế nào rồi?”

“Không thành vấn đề! Tuy rằng anh Vương bị xuất huyết não tương đối nghiêm trọng, nhưng chỉ cần tôi dùng ngân châm bịt kín các mạch máu xung quanh vết thương của ông ấy, kích thích nguyên khí trong cơ thể ông ấy, thì khả năng cao là sẽ khỏi bệnh!”, Lục Vân Phong nói một cách chắc nịch.

“Xác xuất bao nhiêu phần trăm?”, thư ký lo lắng hỏi.

Lúc này, Lục Vân Phong duỗi ngón tay trỏ phải ra ra hiệu số 1.

Nhìn thấy cảnh này sắc mặt thư ký trắng bệch, thất thanh kêu lên:

“Cái gì? Chỉ 10%?”

“Ha ha... Ý của tôi là 100%!”, Lục Vân Phong cười lớn.

Thấy lúc này rồi mà ông ấy vẫn còn tâm trạng đùa, mọi người xung quanh cũng bị cảm hóa.

Rõ ràng là Vương Chấn đang gặp nguy hiểm cận kề, nhưng bọn họ lại nảy sinh một cảm giác tin tưởng đối với Lục Vân Phong.

Dường như chỉ cần ông ấy ra tay thì nhất định có thể khiến cho bệnh nhân lập tức tỉnh dậy!

Cùng lúc này, Lục Vân Phong đột nhiên lấy ra một gói kim bạc trong chiếc áo khoác trắng rộng lớn, từ xa nhìn thấy dày đặc hàng trăm chiếc.

Lục Vân Phong từ từ lấy từng cái ra, mà lúc này, khi tay cầm kim bạc, khí chất của ông ấy lập tức thay đổi, uyên bác thâm sâu, dáng vẻ mang theo sự bình tĩnh.

Giống như một kiếm khách tuyệt thế cầm thanh bảo kiếm thuộc về mình, lao ra chiến trường!

Ngay sau đó, ông ấy từ từ đỡ Vương Chấn đang nằm trên giường bệnh dậy.

Cầm những cây kim bạc, theo cách thức độc nhất của mình, ra tay nhanh như chớp.

“Phập!”

“Phập!”

“Phập!”

Ngay lập tức, hơn chục cây kim bạc xuyên qua bề mặt da đầu của Vương Chấn.

Nhìn thấy cảnh này, xung quanh đều tập trung cao độ, không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ cái gì.

Trung y mặc dù sa sút, nhưng không có nghĩa là Trung y vô dụng!

Ngược lại, trình độ của một cao thủ y học thực sự của Trung y cao hơn nhiều so với y học phương Tây.

Chỉ là tinh thông Trung y quá khó, cho dù là có thiên phú trời ban, không có kinh nghiệm thực hành mười năm thì cũng khó mà đạt tới trình độ cao được!

Mà châm cứu là loại khó nhất của trung y, căn cứ vào vết thương khác nhau của bệnh nhân mà góc độ, lực, tốc độ, độ sâu của kim mỗi lần đều khác nhau, huyệt vị cũng khác nhau.

Vị bác sĩ trung niên vừa rồi đã giới thiệu, Lục Vân Phong thành thạo Bồ Đề Châm, một trong số tứ đại thần châm, những bác sĩ này đều muốn cố gắng học lỏm một chút.

Nhưng tốc độ của Lục Vân Phong quá nhanh, thực sự quá nhanh!

Họ chỉ nhìn thấy dư ảnh ở giữa không trung, không thể nắm bắt được quỹ đạo chuyển động của tay Lục Vân Phong bằng mắt thường.

Sau hơn chục mũi kim, gò má của Vương Chấn bỗng ửng hồng.

Tình huống như vậy làm cho những người xung quanh hai mắt sáng lên, trong lòng bọn họ thầm nghĩ, không hổ danh là Vua châm cứu Giang Nam, danh xứng với thực!

Lúc này giọng của ông Ngụy đột nhiên vang lên bên tai Diệp Phong:

“Đậu má! Vua châm cứu Giang Nam cái quái gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên thầy y lang băm, kim này hắn cắm sai rồi! Vương Chấn này không sống được lâu đâu!”

“Cái gì?”

Nghe thấy lời của ông Ngụy, Diệp Phong ngây ra.

Mấy giây sau, như thể chứng minh lời của ông Ngụy, cơ thể Vương Chấn đột nhiên co giật, ngũ quan méo mó vặn vẹo, như thể đang phải chịu đựng cơn đau vô cùng dữ dội.

Thấy cảnh này, sắc mặt Lục Vân Phong cũng thay đổi dữ dội, trong mắt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng được.

Giây tiếp theo, Vương Chấn mở miệng và phun ra một ngụm máu đỏ tươi trên khuôn mặt Lục Vân Phong.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần
MẸ CHỒNG CỰC PHẨM
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom