• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cực phẩm Tông sư (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 75: Sức mạnh thần lực

Nhân Cốt Niệm Châu?

Nghe thấy từ này, toàn thân Diệp Phong run rẩy, cầm chuỗi Ca Ba Lạp trên tay bất giác hơi run.

Không ngờ, pháp khí được ông Ngụy nhìn trúng lại là Nhân Cốt Niệm Châu trong truyền thuyết.

Cụm từ Ca Ba Lạp có lẽ khá khó hiểu, vì nó ít gặp, có điều nhắc đến Nhân Cốt Niệm Châu, chắc khá nhiều người biết.

Ca Ba Lạp này là pháp khí đặc biệt của Mật Tông Tạng Địa, vô cùng hiếm thấy.

Xương cốt của người bình thường không có tư cách làm niệm châu, chỉ có xương cốt của lạt ma đắc đạo mới có tư cách.

Bởi vì những lạt ma này cả đời tu hành được trời đất chứng giám, bởi vì kiên trì tu luyện, công đức trong cơ thể đã xóa được nghiệp chướng mà người bình thường vốn có, mà cơ thể cũng có được công đức viên mãn.

Lại thêm trước khi chết muốn đem xương cốt tu hành cả đời của mình sau khi chết dùng phương thức thiên táng để cho đại bàng đầu trọc ăn, đạt đến cảnh giới xẻ thịt cho chim ưng ăn của thế tổ trong phật giáo.

Thịt trong cơ thể trở thành thức ăn cho sinh linh, xương cốt cũng quyên góp làm thành pháp khí.

Lựa chọn xương lông mày và xương ngón tay, đây là những nơi có quan hệ mật thiết với tu hành, Nhân Cốt Niệm Châu được luyện chế thành gọi là Ca Ba Lạp.

Có điều quá trình luyện chế Ca Ba Lạp vô cùng phức tạp.

Sau khi lựa chọn được xương, khảm vàng bạc làm dụng cụ để cấp dưỡng cho Như Lai Bồ Tát, sau đó xương cốt được mài trên đá, mỗi khi mài phải niệm tâm chú hoặc phật hiệu, xương cốt được mài thành niệm châu có thể cần niệm đến mấy chục nghìn lần thậm chí là mấy trăm nghìn lần, vậy nên cần thời gian đến mấy năm!

Mà chuỗi Ca Ba Lạp này tổng cộng có một trăm linh tám viên niệm châu, chứng minh trong Bách Bát Tam Muội đã cắt bỏ một trăm linh tám phiền não.

Muốn làm đủ một trăm linh tám viên niệm châu, có lẽ cần đến vài chục năm thậm chí là gần trăm năm, từ đó có thể thấy được sự quý giá của Ca Ba Lạp!

Cho dù là ở Tạng Địa, số lượng Ca Ba Lạp cũng không quá một trăm, nhiều người dân ở đây e rằng cả đời cũng chưa từng nhìn thấy một chuỗi Ca Ba Lạp hoàn chỉnh.

Có điều là pháp khí chí cao của Mật Tông, sự thần kỳ của Ca Ba Lạp cũng khá khó tin.

Trong truyền thuyết, Ca Ba Lạp là pháp bảo của đạo Minh m Dương, có được sức mạnh phật đà không thể tin nổi, lớn đến mức liên kết sinh tử, người bình thường nếu đeo trong thời gian dài có thể có tác dụng "trừ bệnh diệt họa, tà mị bất xâm".

Một khi xuất hiện trong hội đấu giá chắc sẽ được những kẻ giàu có ra giá cao ngút trời để mua lại.

Nhưng Ca Ba Lạp ở Tạng Địa, là biểu tượng của thần thánh, không dễ gì bị tiền bạc vấy bẩn, cũng rất ít được lưu truyền ra ngoài.

Vương Chấn này lấy nó từ đâu ra vậy?

...

Vừa nghĩ như vậy Diệp Phong trầm tư suy nghĩ, đột nhiên hỏi Vương Chấn: "Chủ tịch Vương, ông có thể tiết lộ chuỗi Ca Ba Lạp này đến từ đâu không?"

Vương Chấn nghe thấy vậy, ánh mắt lóe lên, dường như đang nhớ lại thứ gì đó.

Một lúc sau mắt ông ta hiện lên vẻ bi thương, ông ta từ từ nói:

"Diệp thần y, thực ra khi tôi còn trẻ là một người yêu du lịch thám hiểm, mơ ước chinh phục được các đỉnh núi cao trên khắp thế giới, đương nhiên mục tiêu cuối cùng vẫn là đỉnh Everest cao nhất thế giới! Hai mươi năm trước, tôi và mấy người bạn cùng nhau đến Tạng Địa, chuẩn bị leo núi!"

"Ai ngờ khi sắp lên đến đỉnh núi, chúng tôi gặp được một lạt ma áo đỏ, nằm liệt dưới đất, sinh mạng gặp nguy hiểm, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn”.

“Lúc đó mấy người trong số chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn, một vài người cho rằng mình chỉ còn cách đỉnh núi không xa, chưa đến nghìn mét, đợi tí nữa sau khi lên đỉnh rồi quay về giúp lạt ma áo đỏ này cũng không muộn”.

“Có điều tôi cho rằng kéo dài thêm phút nào, lạt ma áo đỏ kia sẽ càng dễ gặp nguy hiểm hơn! Vậy nên tôi cõng lạt ma áo đỏ xuống núi, mấy người bạn đồng hành của tôi tiếp tục leo núi!”

“Tuy nhiên khi tôi quay lại đến eo núi, đột nhiên gặp bão tuyết. Bất lực, tôi chỉ đành cắn răng đi tiếp, cuối cùng dồn hết sức lực mới đưa được lạt ma áo đỏ xuống chân núi, đưa ông ấy đến bệnh viện!"

"May mắn là vị lạt ma đó được cứu, bác sĩ bảo nếu trễ thêm mười lăm phút thôi thì đến mạng cũng không còn, sau khi tỉnh dậy, ông ấy liền đưa chuỗi Ca Ba Lạp cho tôi để báo đáp ơn cứu mạng".

"Sau đó khi tôi đến chân núi đợi mấy người bạn, ai ngờ đợi tận ba ngày mà không thấy họ xuất hiện, từ đó cũng mất liên lạc với họ".

"Cảm thấy không ổn, tôi lập tức liên lạc với đội cứu hộ chuyên nghiệp, leo núi ứng cứu họ, kết quả phát hiện ra xác của họ ở vị trí còn cách đỉnh núi hơn trăm mét, tất cả đều bị chôn vùi trong tuyết, không một ai còn sống... haizz..."

Nói đến cuối cùng, Vương Chấn khẽ thở dài, không ngừng sụt sịt, dường như cảm thấy rất hối hận vì không cứu được mấy người bạn.

Nhưng chuyện này cũng đâu trách được ông ta.

Nếu như mấy người bạn kia không cố chấp leo núi, mà cùng ông ta đưa lạt ma áo đỏ xuống núi thì bi kịch đã không xảy ra.

Có lúc có lẽ khoảng cách giữa thiên đàng và địa ngục chỉ cách nhau một chút thôi!

Diệp Phong suy nghĩ một lúc sau đó nói với Vương Chấn: "Chủ tịch Vương, thực ra tôi rất có hứng thú với chuỗi Ca Ba Lạp này, không biết ông có thể trao đổi với tôi không?"

"Ha ha ha.... Diệp thần y, cậu là ân nhân cứu mạng của tôi, nếu cậu thích tôi liền tặng cậu coi như làm quà!", Vương Chấn cười nói, có vẻ rất sẵn sàng tặng cho cậu.

"Vậy làm sao được?"

Diệp Phong vội vàng nói: "Chủ tịch Vương có qua có lại mới toại lòng nhau. Lúc trước ông đã tặng tôi một tấm thẻ bạch kim coi như là cảm ơn rồi, vô công bất thụ lộc, có điều... tôi có thể dùng thứ khác để đổi với ông".

"Ồ?"

Nghe thấy lời Diệp Phong nói, Vương Chấn nhướng mày, có hơi hiếu kỳ.

Mặc dù ông ta rất biết điều không dò hỏi lai lịch của Diệp Phong, nhưng ông ta cũng biết Diệp Phong trẻ tuổi mà sử dụng được Độ ách thần châm nên chắc chắn lai lịch bất phàm.

Vậy nên bây giờ, Diệp Phong lấy đồ ra để trao đổi với ông ta khiến Vương Chấn nảy sinh mấy phần hiếu kỳ.

Lúc này Diệp Phong đột nhiên lấy một tấm ngọc bội từ trong túi, nó to như quả trứng chim tước, sáng rực rỡ, nhưng cũng vô cùng nhẵn mịn, trong ngọc bội ẩn chứa ánh sáng lưu động, không hề chói mắt mà vô cùng nhẹ nhàng.

Cho dù cách một khoảng cách nhất định, Vương Chấn cũng có thể cảm nhận được hơi thở thánh khiết ẩn chứa trong tấm ngọc bội, nhìn qua cũng biết đây không phải vật phàm.

"Chủ tịch Vương, ngọc bội hộ thân này chính là ... bảo bối trưởng bối tộc tôi luyện chế, đeo nó trên người cho dù là võ giả cửu phẩm cũng khó có thể làm ông bị thương!", Diệp Phong trầm giọng nói.

"Cái gì?"

Nghe thấy vậy, mắt Vương Chấn phát sáng, ánh mắt cháy bỏng nhìn miếng ngọc bội, ông ta kích động nói: "Diệp thần y, món đồ quý giá như này, cậu thực sự muốn tặng cho tôi sao?"

Diệp Phong không biết tại sao Vương Chấn kích động như vậy, nếu xét về giá trị chuỗi Ca Ba Lạp kia vẫn giá trị hơn.

Có điều nghĩ lại, cho dù Ca Ba Lạp có thần kỳ thế nào nhưng Vương Chấn mặc dù là đại gia với gia tài cả trăm tỉ nhưng cuối cùng vẫn chỉ là người bình thường, không thể có được sức mạnh thần bí trong Ca Ba Lạp.

Vậy nên chuỗi Ca Ba Lạp này với ông ta mà nói chẳng là gì cả, chỉ có tác dụng "tà ác bất xâm" mà thôi.

Mà ngọc bội hộ thân của Diệp Phong mặc dù do ông Ngụy tiện tay luyện chế nhưng trong thế tục cũng là vật huyền diệu phi phàm, tương đương với việc có vệ sĩ là võ giả cửu phẩm ở bên cạnh hai tư trên hai tư.

Cần phải biết, võ giả cửu phẩm không xuất hiện nhiều ở tỉnh Giang Nam, mà họ đều là hào kiệt một phương, thân phận phi phàm, sao có thể chịu đựng làm vệ sĩ cho người khác được.

Vậy nên ngọc bội hộ thân này trong mắt Vương Chấn không thể dùng tiền bạc để đổi được.

...

Lúc này Vương Chấn chỉ cảm thấy nhặt được món hời, lập tức đồng ý đổi với Diệp Phong.

Mà sau khi có được Ca Ba Lạp, Diệp Phong cũng rất mừng rỡ.

Ngay sau đó cậu đứng dậy cáo từ vội vàng đến câu lạc bộ Thanh Đằng, chuẩn bị tu luyện trong linh tuyền sau núi.

Lúc này giọng nói của ông Ngụy đột nhiên vang lên bên tai Diệp Phong: "Tiểu Phong, trong chuỗi niệm châu này có sức mạnh tinh thần nồng đậm?"

"Sức mạnh tinh thần là gì?", Diệp Phong nghi ngờ hỏi.

"Trong thế tục, ngoại trừ võ giả dùng sức mạnh cơ bắp, còn có một loại người được gọi là tu sĩ. Họ không tu luyện cơ bắp mà tu luyện thần thức. Thần thức mặc dù thoát khỏi da thịt, nhưng cao hơn da thịt! Một khi tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa, chỉ cần một suy nghĩ có thể khiến hàng chục triệu sinh linh bái phục".

Nghe thấy vậy Diệp Phong kinh ngạc hỏi: "Vậy ông Ngụy, bây giờ phương pháp ông dạy tôi tu tiên thuộc loại nào?"

"Ha ha ha... Tiểu Phong, tu sĩ và võ giả ban nãy tôi vừa nhắc chỉ là do trái đất phân ra thôi! Trong giới tu tiên mọi người đều tu hành cả hai! Chỉ có cơ thể mạnh mẽ mới có được thần thức mạnh mẽ, mà ngược lại, thần thức càng thanh khiết, cơ thể cũng càng mạnh".

Nói đến đây giọng điệu của ông Ngụy chợt nghiêm túc hẳn: "Tiểu Phong, cố thủ tâm thần, bao nguyên thủ nhất. Sau đây tôi sẽ cho cậu thấy hình dạng thực sự của chuỗi Ca Ba Lạp trong tay cậu!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 26-30
Cực Phẩm Toàn Năng Y Thánh
Đô Thị Cực Phẩm Y Thần
MẸ CHỒNG CỰC PHẨM
  • Peach Peach Loves Sugar 桃桃爱吃糖
Phần 3 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom