• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (2 Viewers)

  • Chương 61-63

Chương 61: Đánh gãy tay

Vương Trung Quân vừa dứt lời, Lục Hi chìa tay tát hai cái.

“Bốp bốp”.

Tiếng bạt tai giòn giã vang vọng khắp đại sảnh.

Vương Trung Quân bị đánh đến mức có chút ngơ ngác, hắn lắc lắc đầu, lúc này mới phản ứng được.

“Con mẹ nó mày dám đánh tao à?”

“Sao vậy, đánh mày còn phải xem giờ à?”, Lục Hi lạnh mặt nói.

“Các anh em, đánh chết nó cho tao”.

Vương Trung Quân cực kỳ tức giận quát to một tiếng, bảy tám tên côn đồ phía sau hắn tay cầm gậy gộc vung mạnh về phía Lục Hi.

Lúc này, Lý Tú Quyên mặt đầy gấp gáp, trái tim dâng tới cổ họng. Cô ấy biết đám người này là đầu sỏ ở huyện lỵ, không ai dám chọc đến, đánh nhau gây chuyện là chuyện thường ngày.

Bạn của Trần Binh không biết nặng nhẹ lại dám tát Vương Trung Quân, sao hắn có thể bỏ qua cho anh được.

Nhưng Vân Khả Thiên và Trần Binh sắc mặt vẫn bình thường, thậm chí trên mặt Vân Khả Thiên xuất hiện nụ cười.

Mặc dù anh ta không biết Lục Hi có võ thuật như nào, nhưng có thể nói anh ta đã mù quáng sùng bái Lục Hi, coi anh là thần để xem mấy tên côn đồ có thể khiến anh Lục như thế nào.

Mà Trần Binh càng biết rõ lợi hại của lão đại nhà mình, khi còn làm lính đánh thuê, anh đi lại tự nhiên trong mưa bom bão đạn, bản lĩnh sâu không lường được, mấy tên côn đồ này không đủ cho lão đại nhét kẽ răng.

Quả nhiên, trong nháy mắt cây gậy rơi xuống.

Lục Hi giống như đi bộ trên sân vắng, khi cây gậy rơi xuống nhanh như con thoi suýt gây nên tai nạn, anh cũng bay lên đá mấy phát, bọn chúng liền bay ra.

Toàn thân Vương Trung Quân ngẩn ra, không thể tin được nhìn thuộc hạ của mình đang nằm dưới đất.

“Mày, mày…”

Hắn còn chưa nói xong, Lục Hi tiến một bước dài liền đến trước mặt hắn, một tay anh túm lấy cánh tay hắn bẻ gãy.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc rắc, cánh tay của Vương Trung Quân đã bị gãy, gốc xương trắng lộ ra bên ngoài, máu tươi chảy ròng ròng.

Tay trái Vương Trung Quân che cánh tay phải của mình, hắn lập tức gào lên giống như giết lợn.

Lục Hi chậm rãi quay về chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống, anh nói: “Ăn cơm”.

Vân Khả Thiên không chút khách khí cầm đũa lên bắt đầu ăn, Trần Binh cũng vậy, bắt đầu động đũa ăn cơm.

Còn Lý Tú Quyên ở bên cạnh gấp đến giậm chân, cô ấy nói: “Các anh còn có tâm trạng ăn cơm à, thế này phải làm sao đây, các anh mau chạy đi”.

Lý Tú Quyên sốt ruột đến mức có vài câu nói không mạch lạc.

Lục Hi cười một tiếng nói: “Không sao, cô cũng ăn chút đi”.

“Tôi nào có tâm trạng mà ăn cơm, đám người này không chọc nổi đâu, mặc dù anh có thể đánh được, nhưng bọn họ đông người, các anh không đi, chờ lát nữa Vương Lục đến thì không đi được đâu”, Lý Tú Quyên sốt ruột nói.

Lúc này, Vương Trung Quân từ trong đau đớn tỉnh táo lại, một đám thuộc hạ cũng bò dậy.

Chỉ nghe thấy Vương Trung Quân hung hăng nói: “Thằng nhãi, mày giỏi lắm, chờ đấy, chờ lão Lục đến xử lý mày”.

Vương Trung Quân quăng ra lời độc ác xong, hắn được thuộc hạ đỡ dậy, hoảng hốt rời đi.

Lục Hi nhìn Vương Trung Quân đi mất, anh cười nói với Lý Tú Quyên: “Sợ cái gì, người tôi chờ chính là Vương Lục, nếu không thì tôi có thể để hắn đi sao?”

Nói xong, Lục Hi gắp thức ăn lên ăn một miếng.

Lý Tú Quyên thở dài một tiếng, mặt đầy sốt ruột nói.

“Vương Lục kia đã từng luyện võ, nghe nói rất lợi hại, ông ta có rất nhiều thuộc hạ, còn có quyền lực ở huyện lỵ, các anh vẫn nên rời khỏi đây đi, yếu thế không địch lại kẻ mạnh được đâu”.

Nhìn thấy Lý Tú Quyên cuống cuồng không ngừng khuyên bảo bọn họ rời đi, Lục Hi rất có cảm tình với cô ấy, đây là một cô gái tốt.

Nhìn thấy Trần Binh chật vật dùng tay trái ăn cơm, dường như Lục Hi có điều suy nghĩ.

“Anh đang nghĩ gì đấy, mau đưa Trần Binh rời đi, nếu không thì lát nữa thật sự sẽ không đi được đâu”, Lý Tú Quyên nhìn thấy Lục Hi bắt đầu ngẩn người, cô ấy lớn tiếng nói.

“Cô cứ yên tâm đi, có chúng tôi ở đây, không ai dám động đến anh Trần đâu”.

Lúc này, Vân Khả Thiên thấy Lý Tú Quyên không ngừng khuyên bọn họ rời đi, anh ta liền chen vào một câu.

Lý Tú Quyên liếc nhìn Vân Khả Thiên cao gầy, cô ấy nói.

“Các anh không biết sự lợi hại của Vương Lục rồi, ông ta hoành hành ở huyện này mười mấy năm, mở sòng bạc, quán karaoke, nghe nói còn từng giết người, đến bây giờ không có việc gì mà không làm, chúng ta không chọc nổi”.

Vân Khả Thiên nghe xong liền nói: “Con mẹ nó, đỉnh vậy trời, anh Lục, lát nữa tên Vương Lục kia tới, anh phải trừng trị hắn thật tốt, tôi không thành thạo đánh nhau đâu”.

Lục Hi trầm giọng nói: “Là hắn để xe máy xúc đè chết bố Trần Binh, cái tên Vương Lục này phải trả giá đầy đủ”.

“Ừ”, Vân Khả Thiên vừa ăn vừa gật đầu.

Trần Binh cắn răng, trên mặt xuất hiện vẻ bi thương.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, Lý Tú Quyên sốt ruột đứng một bên xoay qua xoay lại, không biết nên nói thế nào để những người này nghe lời mình.

Ngay lúc này có mấy người mặc cảnh phục đi lên phòng ăn, còn có một người đàn ông cao to khoảng chừng bốn mươi tuổi đi theo sau, mũi chim ưng dài, mắt tam giác lạnh lẽo nhìn về phía Lục Hi.

Những người này vừa xuất hiện, trong lòng Lý Tú Quyên thở dài một tiếng.

Vương Lục tới rồi, còn dẫn theo cảnh sát, thật sự là muốn chạy cũng không chạy được nữa. Nhìn ba người thản nhiên ăn cơm, Lý Tú Quyên lắc đầu, biết rằng lúc này nói cái gì cũng đã muộn.

Những người này đi tới bên cạnh đám người Lục Hi, chỉ nhìn thấy một cảnh sát đứng đầu nói.

“Vừa rồi có người báo án, nói ai đó ở đây đánh gãy cánh tay anh ta, là ai ra tay?”

Vân Khả Thiên chỉ Lục Hi nói: “Là anh ta”.

Lục Hi ngây ra, sau đó cười nói: “Con mẹ nó anh bán đứng tôi”.

“Tôi nói đúng sự thật mà”, Vân Khả Thiên ăn món ăn miệng, nói mơ hồ không rõ.

Lý Tú Quyên nhìn vậy liền lắc đầu, đây đã là lúc nào rồi hai người còn có tâm tư đùa cợt. Cô ấy lại nhìn dáng vẻ từ tốn đang ăn của Trần Binh, thật sự cô ấy không biết tim anh ta sao lại lớn như vậy.

Cảnh sát cầm đầu kia nói: “Nếu các anh thừa nhận rồi thì đi theo chúng tôi một chuyến”.
Chương 62: Bắt về điều tra

Lục Hi liếc nhìn cảnh sát kia, anh không thèm để ý tới anh ta, mà nói với người đàn ông mũi chim ưng.

“Ông đây chính là lão Lục sao, đến cũng không chào hỏi một tiếng?”

Lúc này, Vương Lục chậm rãi từ phía sau đi tới, ông ta nói: “Người anh em, cậu biết tôi?”

“Không quen, nhưng lão Lục ông tiếng tăm lừng lẫy ở đây, ai mà chưa từng nghe qua chứ”, Lục Hi nhìn Vương Lục nói.

Vương Lục đánh giá Lục Hi từ trên xuống dưới, vừa rồi Vương Trung Quân gọi điện thoại cho ông ta, nói toàn bộ chuyện đã xảy ra.

Ông ta liền lập tức chạy tới chỗ Vương Trung Quân, kiểm tra vết thương của hắn, cánh tay của Vương Trung Quân là bị người ta dùng sức mạnh cắt đứt.

Ông ta cũng là một người trong võ đạo, một võ giả ngoại gia đánh gãy cánh tay người khác như vậy, ông ta cũng có thể làm được.

Nhưng nghe Vương Trung Quân nói người này đi cùng với Trần Binh, ông ta biết chắc người này chắc chắn do Trần Binh mời đến đối phó với ông ta.

Đầu tiên không nói đến võ lực cao thấp giữa mình và đối phương, đây là địa bàn của ông ta, muốn trừng trị thì có rất nhiều cách, ông ta cần gì phải đích thân ra tay chứ.

Nếu hắn đánh Vương Trung Quân thành như vậy thì cứ giao cho cảnh sát xử lý là xong. Ông ta vận dụng các mối quan hệ để xử nặng hắn, nhốt hắn vài năm, Trần Binh làm tòng phạm cũng giam lại, như vậy bớt đi một cái gai phiền phức.

Nghĩ tới kế một hòn đá trúng hai con chim này, Vương Lục liền dẫn Vương Trung Quân đi đến cục công an báo án, ông ta cũng đi theo cảnh sát đến nơi này, đến để tận mắt nhìn xem đối phương là hạng người nào.

Nhìn thấy Lục Hi, trong lòng Vương Lục bật cười, chỉ là một thanh niên không biết trời cao đất dày thôi, chờ ông ta đá hắn vào ngục thì sẽ biết, lão Lục lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, ông đây không phải kẻ hồ đồ.

Vương Lục nhìn Lục Hi nói: “Cho dù biết hay không, cậu làm người khác bị thương thì phải trả giá đắt, có điều gì thì cứ nói với cảnh sát đi”.

Nói xong Vương Lục liền đứng qua một bên.

Lúc này, cảnh sát kia lại nói: “Tôi nhắc lại lần nữa, đi về cục với chúng tôi, người bị hại vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, chuyện của các cậu rất nghiêm trọng, đừng để chúng tôi ra tay”.

Nói xong anh ta móc ra một bộ còng tay khác từ bên hông, anh ta nhìn Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi cau mày nói: “Là bọn họ động tay trước, tôi chỉ là tự vệ, không cần dùng còng tay đâu”.

“Là cái gì anh nói cũng không tính, chúng tôi sẽ điều tra, bây giờ cùng tôi quay về trụ sở trước, nếu không thì anh sẽ tăng thêm tội chống người thi hành công vụ”, cảnh sát nói.

Lục Hi nhìn người cảnh sát này, chậm rãi nói: “Bọn họ đè chết người các anh không quan tâm, tôi tự vệ nên đánh gãy cánh tay của hắn, các anh chạy đến khá nhanh đấy”.

Lời Lục Hi vừa dứt, Lý Tú Quyên ở phía dưới gấp gáp kéo góc áo anh, tỏ ý anh không được nói bậy bạ.

Cảnh sát mặt cũng biến sắc: “Đừng dài dòng, quay về cùng chúng tôi”.

Nói xong, anh ta đi về phía Lục Hi, làm bộ muốn còng tay anh.

Trên mặt Vương Lục lộ ra nụ cười.

Thứ không biết sống chết, đây là tự tìm cái chết mà, vậy thì không trách được người khác.

Ngay lúc này một người đàn ông mập thở hổn hển đi vào phòng ăn, còn có một người trẻ tuổi đeo kính đi theo phía sau.

Chỉ nhìn thấy ông ta vừa vào liền nhìn xung quanh, hô lên nói: “Cậu Vân”.

“Tôi ở đây”, Vân Khả Thiên nhìn người đến, vẫy vẫy tay.

Người đàn ông mập nhìn sang lại phát hiện ra một cảnh sát đang cầm còng tay đi về phía chỗ Vân Khả Thiên, khi đó ông ta quát lớn: “Dừng tay cho tôi, các cậu điên à?”

Cảnh sát đang chuẩn bị đeo còng tay cho Lục Hi, anh ta theo tiếng nói nhìn sang, nhất thời sửng sốt.

“Thư… thư ký Trương, sao ông lại tới đây”.

Cảnh sát nhìn thấy người đàn ông mập đang bước tới, miệng anh ta lắp bắp.

Người đàn ông mập đi ba bước thành hai bước, đi đến trước bàn của Vân Khả Thiên, ông ta nghiêm túc nhìn về phía cảnh sát nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cảnh sát suy nghĩ một chút rồi mới lên tiếng: “Vừa rồi có người báo án, ở đây có người đánh gãy tay anh ta, chúng tôi đến dẫn người về điều tra án”.

Người đàn ông này chính là người đứng đầu thành phố Bảo Phong - Trương Kiến Dân.

Ông ta nhận được điện thoại của Vân Thắng Quốc liền lập tức chạy thật nhanh đến, đúng là trò đùa, Vân Thắng Quốc là người nắm trong tay sống chết của ông ta.

Con trai bảo bối của ông ta đến địa bàn của mình, vậy thì phải tiếp đón thật chu đáo, không thể xảy ra chút sơ suất nào.

Huống chi thư ký Vân đã nói, con trai ông ta đang gặp chút phiền toái, bảo Trương Kiến Dân đi trợ giúp xử lý.

Đây là cậu ấm đệ nhất Tây Bắc, gặp phiền phức trên địa bàn của Trương Kiến Dân, nếu ông ta không thể giúp cậu ấy giải quyết, chức vị này của ông ta cũng xem như chấm dứt.

Nghe thấy cảnh sát nói như vậy, Trương Kiến Dân không thèm để ý đến anh ta, mà ông ta nói với Vân Khả Thiên: “Cậu Vân, tôi tới trễ, cậu không bị hoảng sợ chứ?”

Lời Trương Kiến Dân vừa nói ra, trong lòng Vương Lục trầm xuống, dự cảm đến chuyện không ổn. Mà cảnh sát cũng biến đổi sắc mặt, thái dương đổ mồ hôi hột.

Có thể khiến người đứng đầu thành phố Bảo Phong tôn kính như vậy, người này có lai lịch gì?

Còn Lý Tú Quyên thì kinh ngạc đến mức không khép miệng được, Trương Kiến Dân là ông chủ lớn của thành phố Bảo Phong, ông ấy thường xuyên xuất hiện trên chương trình truyền hình địa phương, không ai không biết ông ấy.

Nhìn thấy Trương Kiến Dân có thái độ cung kính với thanh niên Vân Khả Thiên này, Lý Tú Quyên hoàn toàn ngây ngốc.

Lúc này Vân Khả Thiên cười nói.

“Vừa rồi có một đám người tay cầm gậy gộc đi lên không nói lời nào muốn đánh chúng tôi, may mà anh Lục của tôi có võ trong người, nếu không thì ông có thể nhìn thấy tôi hay không cũng rất khó nói”.

Lời Vân Khả Thiên vừa dứt, nhất thời cả người Trương Kiến Dân chảy mồ hôi lạnh cả người.

Lại có người dám động tay với Vân Khả Thiên?

Cậu ấy là ai chứ? Là cậu ấm của người đứng đầu tỉnh Tây Bắc, khúc thịt của Vân Thắng Quốc, nếu cậu ấy xảy ra chuyện ở địa bàn của ông ta, vậy thì ông ta còn có thể sống sót sao?

Lúc này Trương Kiến Dân mặt trầm xuống, ông ta xoay người nhìn về phía cảnh sát kia hỏi: “Có chuyện này sao?”

Cảnh sát cũng cảm nhận được chuyện không ổn, có thể khiến ông chủ lớn bọn họ đích thân tham gia, người này tuyệt đối lai lịch không nhỏ, phải chú ý lời nói của bản thân.

“Người báo án nói là bọn họ vì ăn cơm nên đã nổi lên mâu thuẫn, sau đó đối phương liền đánh gãy cánh tay của anh ta, chúng tôi qua đây cũng để tìm hiểu tình hình”, cảnh sát nói.

Nhìn ra thân phận người đến không đơn giản, bây giờ anh ta cũng không dám nói tới dẫn đối phương đi, chỉ nói là đi tìm hiểu tình hình.

Trương Kiến Dân cười lạnh một tiếng nói: “Cậu tên gì, chức vị?”

“Tôi tên Vương Tân Binh, là phó cục trưởng công an huyện”, Vương Tân Binh sợ hãi nói.
Chương 63: Vương Lục, đừng vội đi

Chức vị của anh ta và Trương Kiến Dân kém xa ngàn vạn dặm, loại đè ép trên cấp bậc này khiến cho mồ hôi lạnh của anh ta không tự chủ được chảy ròng ròng.

“Cục trưởng của các cậu là ai?”

“Cục trưởng của chúng tôi là cục trưởng Tấn Vĩnh Siêu”.

“Lập tức gọi ông ta qua cho tôi, để tôi giám sát công tác hiện trường, điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Trương Kiến Dân mặt nghiêm túc nói.

Ông chủ lớn đã lên tiếng, Vương Tân Binh một chữ cũng không dám nói, lập tức gọi điện cho cục trưởng bọn họ.

Lúc này Trương Kiến Dân vừa xoay người, mặt lộ vui vẻ, ngồi xuống bên cạnh Vân Khả Thiên nói.

“Cậu Vân, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định bảo bọn họ điều tra rõ ràng, đòi lại công bằng cho cậu”.

Lý Tú Quyên ngồi bên cạnh Lục Hi, trong lòng đã kinh ngạc đến mức tột cùng.

Mặc dù cô ấy chỉ là nhân viên phục vụ, nhưng cũng có thể nghe ra chuyện này cũng không cần điều tra nữa, Trương Kiến Dân cũng đã quyết định rồi, người thanh niên này mặt mũi lớn vậy sao?

Vân Khả Thiên gật đầu.

Lúc này, Trương Kiến Dân lại nhìn về phía Lục Hi và Trần Binh, còn có Lý Tú Quyên, ông ta nói: “Cậu Vân, mấy người này đều là bạn của cậu?”

Vân Khả Thiên gật đầu nói: “Đây là anh Lục, anh này là Trần Binh bạn anh Lục, còn cô đây là bạn thuở nhỏ của Trần Binh tên Lý Tú Quyên”.

Nghe xong lời giới thiệu của Vân Khả Thiên, trong lòng Trương Kiến Dân cũng kinh hãi, có thể khiến cậu ấm đệ nhất Vân Khả Thiên gọi một tiếng anh thì lai lịch đâu có nhỏ?

Mặc dù ông ta cũng nhìn ra Trần Binh tương đối kém cỏi, Lý Tú Quyên cũng mặc đồ nhân viên phục vụ, nhưng điều này cũng không làm trở ngại sự nhiệt tình của Trương Kiến Dân.

Có thể ngồi chung một bàn ăn cơm với Vân Khả Thiên, vậy thì đều là những người phải tôn kính, bọn họ muốn phát triển, còn không phải là chuyện một câu nói của Vân Khả Thiên, ai biết sau này bọn họ sẽ làm đến vị trí nào, trình độ nào.

Trương Kiến Dân vừa mới đặt mông ngồi xuống lại lập tức nâng lên, ông ta nhiệt tình bắt tay với Lục Hi, Trần Binh, Lý Tú Quyên.

Ngược lại Lục Hi cũng không có vấn đề gì, Trần Binh còn có chút câu nệ, Lý Tú Quyên liền thấp thỏm không dứt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, hồi hộp đến mức có hơi phát run.

Đây chính là người đứng đầu thành phố Bảo Phong đó, từ lúc nào mình có thể bắt tay với nhân vật như vậy.

Ngay lúc này, ông chủ khách sạn nhận được tin tức liền vội vã chạy tới tới, từ xa đã nhìn thấy Trương Kiến Dân đang bắt tay Lý Tú Quyên.

Trong lòng hắn ta kinh hãi, từ lúc nào nhân viên trong khách sạn của mình quen biết nhân vật lớn này, hắn ta đã âm thầm lưu ý.

Ông chủ khách sạn chạy tới bàn của đám người Lục Hi, cúi người gật đầu với họ, hắn ta cười nói: “Thư ký Trương đại giá đến chơi, thật đúng là rồng đến nhà tôm”.

“Cậu là ai?”, Trương Kiến Dân hỏi.

“Tôi là ông chủ của khách sạn này, tên là Chu Vệ Phong”.

Chu Vệ Phong vội vàng giới thiệu một chút về mình, bí thư thành ủy đến chơi, đó không phải chuyện nhỏ, ngộ nhỡ nếu có thể có cơ hội chụp chung bức ảnh, vậy thì sẽ là vốn liếng về sau, thanh danh khách sạn này của hắn ta cũng sẽ nổi tiếng.

“Ông chủ Chu, chúng tôi muốn mượn nơi này của cậu để xử lý chút chuyện, cậu không ngại chứ”, Trương Kiến Dân nói.

“Không ngại, không ngại, tùy ông sử dụng”.

Đùa à, Chu Vệ Phong chỉ mong những người này dùng chỗ của hắn ta càng lâu càng tốt.

“Được, chi phí liên quan xong xuôi sẽ có người tìm cậu hạch toán”.

“Bí thư Trương, ông nói cái gì vậy, các ông cũng là làm việc vì dân, sao tôi có thể thu tiền chứ”.

Trương Kiến Dân nghe xong nói: “Chuyện nào ra chuyện đấy, hóa đơn vẫn phải thanh toán”.

Chu Vệ Phong thấy Trương Kiến Dân kiên quyết như vậy cũng không dám nói nhiều, chỉ gật đầu một cái thật mạnh.

Lúc này, Lý Tú Quyên có chút đứng ngồi không yên, cô ấy thân là nhân viên phục vụ khách sạn mà ngồi ở đây, còn ông chủ của mình lại đứng đó cúi người gật đầu, cô ấy cảm thấy không thích hợp lắm.

Lý Tú Quyên đứng lên nói: “Các anh ngồi đi, tôi còn có việc phải làm, tôi đi làm việc trước đây”.

Chào hỏi mọi người xong, Lý Tú Quyên chuẩn bị rời đi.

Bây giờ cô ấy cũng đã nhìn ra cậu Vân và Lục Hi kia lai lịch cực lớn, Trần Binh chắc hẳn sẽ không còn phiền toái gì, cô ấy cũng yên lòng chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Người ở đây không giàu thì sang, cô ấy cảm thấy mình ở đây có chút không thích hợp.

Nhưng cô ấy vừa đứng dậy, Lục Hi liền kéo cánh tay cô ấy, lại một lần nữa bảo cô ấy vào chỗ ngồi rồi nói:

“Tú Quyên, cô cũng là người tận mắt chứng kiến, lát nữa có chỗ cần cô, cô cứ ngồi đi”.

Lý Tú Quyên có chút khó xử nhìn ông chủ, cô ấy nói: “Cái này…”

Chu Vệ Phong liếc nhìn liền vội vàng nói: “Cô cứ ngồi, cứ ngồi đi, chuyện khác cô không cần phải để ý đến”.

Lý Tú Quyên thấy vậy không thể làm gì khác hơn nên đành ngồi xuống.

Mà Chu Vệ Phong đã quyết định, lát nữa xong chuyện, lập tức thăng chức cho Lý Tú Quyên lên chức quản lý đại sảnh, cô chính là người bắt tay với Trương Kiến Dân, nói ra thì cũng là tài nguyên lớn của khách sạn hắn ta.

Ngay lúc này, Lục Hi bỗng nói: “Lão Lục, đừng vội đi, chuyện này vẫn chưa xong đâu”.

Hóa ra Vương Lục thấy tình thế không ổn, ông ta đã chuẩn bị chuồn khỏi nơi này. Có điều dù ông ta hành động lén lút, nhưng trốn thế nào cũng không thoát nổi ánh mắt của Lục Hi.

Mới vừa xê dịch chưa được hai bước liền bị Lục Hi vạch trần.

Vương Lục cứng đời người, đứng nguyên tại chỗ.

Hóa ra chính vào lúc Lục Hi lên tiếng, đã có một luồng sức mạnh vô hình vọt vào não ông ta, trong nháy mắt ông ta giống như bị sét đánh, đầu óc mơ màng một trận, cơ thể cứng đờ.

Đây là lực tinh thần Lục Hi sử dụng với ông ta, cho Vương Lục một phát, cũng chỉ là dùng một chút lực tinh thần mà thôi, đề phòng ông ta chuồn mất.

Nếu Lục Hi thi triển toàn lực, e rằng hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng ông ta đã sớm chảy máu đến chết.

Lúc này, Trương Kiến Dân hỏi: “Chuyện này có liên quan đến ông ta sao?”

Vân Khả Thiên cười nói: “Cái này liên quan khá lớn, lão Lục là nhân vật lớn của huyện lỵ này, người vừa rồi báo án là thuộc hạ của ông ta, nãy ông ta vẫn còn ở đây bất bình giùm hắn ta”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom