• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (5 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46: Hai vị bán bộ tông sư?

“Thế này e rằng đã là tông sư rồi nhỉ?”

Có người giật mình kinh hãi nói vậy.

Tông sư ở tuổi hai mươi, thế thì đáng sợ quá rồi.

“Chắc là chưa phải đâu, nhưng cũng có thể coi là bán bộ tông sư rồi”.

Một người lớn tuổi, thần thái nghiêm túc, nhìn cảnh tượng quyết chiến trên mặt hồ và nhận xét.

Đòn đánh của Hoàng Chân đã vượt qua mức độ đối quyết giữa các võ giả bình thường, thậm chí có vài phần “đạo” của riêng hắn ta.

Có được “đạo” của riêng mình là biểu trưng của một tông sư chân chính.

Mà sở dĩ tông sư được gọi là sự tồn tại vô địch cũng vì điểm này, họ không cần dùng chiêu thức võ công để đối phó với địch thủ nữa. Vận dụng “đạo” của riêng mình, chỉ giơ tay nhấc chân cũng có thể tổn hại đến tính mạng kẻ địch.

Tuy rằng Hoàng Chân có được “đạo” của riêng mình, nhưng đó là vì hắn ta đã ngồi lặng ở đây suốt ba ngày ba đêm để bản thân và nước hồ hòa hợp thành một thể mới làm được. Nếu so với tông sư thật sự, hắn ta còn kém xa lắm.

“Tuy hắn ta vẫn chưa phải một tông sư thực thụ, nhưng đối thủ của hắn ta rất khó có cơ may thoát nạn”.

Người kia thở dài.

Có được “đạo” của mình thì võ giả bình thường không bao giờ là đối thủ của hắn ta, đối diện với đòn công kích kiểu này, căn bản không thể đối phó nổi.

Tất cả mọi người quan sát trận đấu, ngoài việc kinh ngạc vì Hoàng Chân, họ cũng cảm thấy tiếc cho đối thủ của hắn ta.

Gặp phải một cao thủ bán bộ tông sư thì thất bại cũng là chuyện thường thôi.

Trong mắt họ, trận chiến này kết thúc rồi, kết cục cũng đã được định đoạt.

Chẳng trách nhà họ Hoàng không tiếc sức mình thúc tiến lần đối đầu này để ai ai cũng biết, hóa ra là vì Hoàng Chân thực sự mạnh đến vậy.

Chỉ e sau lần này, cả Hoa Hạ, ngoài vài gia tộc siêu cấp từng xuất hiện tông sư ra, không ai dám coi thường nhà họ Hoàng nữa.

Mà họ Hoàng qua một lần đối đầu đã tiến vào hàng ngũ gia tộc hạng nhất, có tiềm năng trở thành gia tộc siêu cấp.

Lúc này đây, Phù Đồ ở một nơi hẻo lánh, nhìn thấy cảnh này, chớp mắt rồi nói với ba người khác.

“Chuẩn bị đi, xem ra, anh Lục sắp bại trận rồi”.

Nói xong, Phù Đồ lấy từ dưới đất ra một rương gỗ dài, lấy Đại Đường Trảm từ bên trong, mà ba người khác cũng tự lấy vũ khí của mình.

Lúc này đây, nhìn thấy uy thế của Hoàng Chân, ai cũng tưởng rằng Lục Hi sẽ thua, khỏi cần nghi ngờ.

Thế nhưng, khi hàng trăm mũi tên nước bắn ra và ai cũng tưởng rằng Lục Hi sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, trên cơ thể Lục Hi lại xuất hiện một lớp bảo vệ trong suốt, bao vây anh ở bên trong.

Những mũi tên bằng nước kia bắn vào lớp bảo hộ, vang ra một hồi leng keng như kim loại va vào nhau, bắn ra bọt nước li ti rồi rơi xuống mặt nước.

“Ồ...”

Đám đông bật ra một tiếng hô kinh ngạc, họ không ngờ rằng Lục Hi có thể đỡ được chiêu này.

Lúc này đây, một con giao long dài mười mấy mét, thân mình to như vại nước điên cuồng nhào tới, há miệng định cắn hộ tráo trên cơ thể Lục Hi.

“Vị này cũng là cao thủ đỉnh cao tiên thiên nhỉ, biết dùng cả chân khí hộ tráo, cách vận dụng chân khí với độ khó cao như vậy, tiếc rằng hộ tráo vẫn không thể ngăn được con giao long kia đâu”.

Lão già kia nhìn khung cảnh trận đấu mà đứng bên cạnh giải thích với vẻ tự đắc, dường như rất hiểu biết về võ đạo.

Quả nhiên lớp hộ tráo của Lục Hi lập tức vỡ nát ngay khi bị giao long cắn xé. Giao long lặng lẽ gầm gào một tiếng, há miệng định cắn Lục Hi.

Nếu bị con giao long này cắn trúng, e là cơ thể chẳng còn nổi một nửa.

Nhìn thời khắc này, đám đông không khỏi hô lên, có mấy cô gái nhát gan đã bịt luôn hai mắt vào.

Thế nhưng, Lục Hi nhìn thấy giao long há miệng cắn miệng nhưng chỉ hô lên một tiếng, hai tay tóm lấy hàm trên và hàm dưới của nó, bóp mạnh một cái.

“Phụt!”

Con giao long mà Hoàng Chân dùng chân khí và nước hồ hình thành bị Lục Hi bóp một cái là biến thành cột nước rồi rơi xuống.

“Không thể nào, người họ Lục kia cũng đỉnh đến thế sao?”

“Không phải chứ, thế mà không sao?”

“Mẹ kiếp, chẳng lẽ lại là một bán bộ tông sư?”

Nhìn Lục Hi dễ dàng hóa giải đòn tấn công của Hoàng Chân, đám đông kinh ngạc đến sững sờ.

Một bán bộ tông sư mới hai mươi tuổi đã kinh khủng lắm rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một thanh niên không phân cao thấp với hắn ta, bảo người ta không chấn động sao được.

Phải biết rằng trước trận đấu này, cả hai người rất im lìm, không ai biết được sự tồn tại của họ.

Lúc này đây, họ đã không đơn thuần đến mức nghĩ rằng Hoàng Chân sẽ giành chiến thắng một cách tuyệt đối nữa, bởi vì anh Lục kia cũng thể hiện được thực lực không hề thua kém gì hắn ta.

Lúc này đây, đám đông mong chờ một trận đối đầu ngang sức ngang tài, như thế mới đặc sắc.

Con giao long của Hoàng Chân bị phá nhưng hắn ta cũng không hề tỏ ra hoảng hốt một chút nào, chỉ liếc mắt nhìn Lục Hi rồi chắp hai tay lại.

Bỗng chốc, bốn phía Đông Tây Nam Bắc xung quanh Lục Hi chầm chậm dâng lên bốn người khổng lồ bằng nước.

Những người khổng lồ hình thành từ nước hồ này cao tới mười trượng, vừa xuất hiện đã sải bước về phía Lục Hi, đồng loạt giơ nắm đấm to hơn cối xay định nện vào đầu Lục Hi.

“Mẹ kiếp, không hổ là bán bộ tông sư, thiếu gì chứ không thiếu thủ đoạn”.

“Nơi này là sân nhà của Hoàng Chân luôn rồi, chỉ cần không rời khỏi mặt hồ này thì dù anh Lục kia có mạnh cũng không thể giành chiến thắng được”.

“Chí lý!”, đám đông đồng loạt tán đồng.

Thủ đoạn của Hoàng Chân lại lần nữa khiến đám đông kinh ngạc hô lên.

Mà lúc này đây, Lục Hi đã hết sạch hứng thú, đối với anh thì thủ đoạn của Hoàng Chân cũng chỉ đến thế, anh không muốn vờn qua vờn lại nữa rồi.

Lục Hi ngửa đầu gầm lên một tiếng, một tiếng rồng ngân hồn hậu và vang dội thoát ra từ miệng anh.

Lúc này đây, đám đông có mặt ở đó như được thấy một con rồng khổng lồ cuộn tròn trên mặt nước.

Sau tiếng rồng ngân, bốn người khổng lồ bằng nước lập tức vỡ vụn.

“Chuyện gì thế này?”

Trong tiếng hô đầy bất ngờ của đám đông, Lục Hi quơ tay vào không khí tóm lấy Hoàng Chân, quát lên: “Xuống đây cho tôi!”

Một lực hút khủng khiếp khiến Hoàng Chân khó lòng đứng vững trên cột nước, hắn ta nhẹ nhàng bay xuống.

“Anh cũng hứng một chiêu của tôi đi”.

Lục Hi lạnh mặt, lao thẳng băng một đường tới chỗ Hoàng Chân, vung nắm đấm về phía hắn ta.

Ngay khoảnh khắc nắm đấm vung ra, trên tay phải của Lục Hi được phủ thêm một lớp vảy vàng, đợi khi sắp tới trước mặt Lục Hi, cả cánh tay anh đã biến thành màu vàng.
Chương 47: Người tu chân

Nắm đấm này như một ngôi sao băng màu vàng óng, vung về phía Hoàng Chân.

Hoàng Chân biến sắc, cảm nhận được uy lực của cú đấm này, đồng thời cảm nhận được nguy cơ sâu sắc.

Ngay lập tức, Hoàng Chân giậm mạnh chân phải, trước mặt hắn ta xuất hiện bảy bức tường bằng nước.

Thế nhưng bảy bức tường này dường như không có tí ti tác dụng gì khi đứng trước mặt Lục Hi, chạm vào là vỡ.

Thấy không thể nào tránh né được, Hoàng Chân hút mạnh một hơi, tất cả chân khí mà hắn ta rót vào hồ nước bị hắn hấp thụ lại cơ thể trong nháy mắt.

“Ha!”

Hoàng Chân thét lên một tiếng, dùng hết chân khí trong đời ngưng tụ vào nắm đấm bên phải, vung về phía Lục Hi.

“Đùng!”

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, mặt hồ bắn lên vô số bọt sóng cao tới cả trượng, che khuất tầm nhìn của khán giả.

Chốc lát sau, mặt hồ bình lặng trở lại, mọi người mới phát hiện ra Lục Hi chắp tay đứng trên hồ, mà đình Lang Gia kia đã sụp, Hoàng Chân nằm giữa một đống gạch ngói đổ nát.

“Thế này, thế này thì kinh khủng quá”.

“Thế mà Hoàng Chân thua à?”

“Uy lực của một cú đấm sao mà khiếp thế”.

Đám đông nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này mà trợn tròn hai mắt, đến giờ vẫn chưa dám tin.

Một thiên tài võ đạo, một bán bộ tông sư ở tuổi hai mươi, cứ thế mà thua?

Nhất thời họ khó lòng chấp nhận sự thật này.

Lúc này đây, Lục Hi bước trên nước hồ, tới bên cạnh Hoàng Chân, nhìn Hoàng Chân đang ho ra máu với cánh tay bên phải vỡ nát mà nói.

“Anh thua rồi, món đồ này tôi sẽ không khách sáo nữa nhé”.

Nói rồi, Lục Hi gỡ lấy cuộn giấy trên người Hoàng Chân - hắn ta không thể nhúc nhích được nữa.

Lúc này Hoàng Chân như nỏ mạnh hết đà, hắn ta nhìn Lục Hi, ho ra máu: “Nói cho tôi biết, trên thế giới này có người tu chân không?”

Nhìn ánh mắt mong chờ của Hoàng Chân, Lục Hi chậm rãi gật đầu.

Trên mặt Hoàng Chân lộ ra một nụ cười.

“Quả nhiên, tôi đoán không sai mà, thế giới này, trước kia không phải như thế đâu”.

Nói xong câu này, Hoàng Chân chầm chậm nhắm mắt lại, không còn hơi thở.

Cả hiện trường im phăng phắc, đám đông nhìn bóng dáng đứng trên đống hoang tàn của đình Lang Gia, trong ánh mắt toàn là sùng bái.

Lục Hi cầm lấy cuộn giấy, quay người bước lên mặt hồ, đi ra ngoài.

Một thiên tài võ đạo gục xuống.

Một tông sư trẻ tuổi phất lên.

Khi bước lên bờ, chỉ cần là nơi mà Lục Hi đi qua, mọi người tự động nhường đường, đồng thời cúi đầu xuống.

Đây là sự kính trọng dành cho tông sư.

Đám đông nhà họ Từ nhìn Lục Hi đi ngang qua mà run như cầy sấy.

Ban nãy họ dám vọng tưởng giáo huấn một tông sư, đây là suy nghĩ ấu trĩ tới mức nào, người ta chỉ cần dùng một ngón tay là đủ nghiến chết mình rồi.

May mà vị tông sư này không hề làm khó họ, bỏ đi một nước, bấy giờ đám đông nhà họ Từ mới thở phào.

Tới bãi đỗ xe bên ngoài Nam Hồ, Lục Hi chuẩn bị lái xe về nhà.

Thế nhưng, đúng lúc này, một bóng dáng sừng sững như ngọn núi tới trước mặt anh.

Lục Hi nhíu mày, lặng lẽ nhìn người kia: “Muốn đánh nhau à?”

Dương Quân lạnh lùng nhìn Lục Hi, lát sau mới nói.

“Tiếc rằng tôi bị cấp trên triệu tập khẩn cấp rồi, tối nay phải về ngay, trận đánh này, cứ để đó trước đã”.

Lục Hi nghe xong, mở cửa lên xe, khởi động xe rồi hạ cửa kính xuống: “Tôi khuyên anh đừng nên đánh với tôi, một chiến tướng cũng chẳng có gì ghê gớm”.

Nói xong, Lục Hi giẫm chân ga phóng xe lao vọt đi.

Dương Quân nghe Lục Hi nói xong, gương mặt non nớt sững sờ.

Chốc lát sau, hắn ta mới sầm mặt leo lên chiếc Mãnh Sĩ quân dụng bên cạnh, gầm gào rời đi.

Khi anh về tới tiệm tạp hóa, Hoắc Tư Duệ vẫn đang ngủ say, nét hồng ửng trên mặt vẫn chưa rút đi.

Lục Hi thở dài.

Ngay chính tối nay, vào thời khắc mấu chốt nhất, anh vẫn khống chế được bản thân mình.

Hoắc Tư Duệ không giống với Miwa Nozaki, khi ấy Miwa Nozaki tới giết anh, thế nên có làm gì cô ta anh cũng không áy náy, bởi vì đó là kẻ địch.

Nhưng Hoắc Tư Duệ thì khác, cô bị người ta bỏ thuốc, lại tới cầu cứu anh, nếu mình giậu đổ bìm leo thì có khác gì thằng béo kia đâu chứ.

Cho dù anh thèm phụ nữ cũng phải để cô cam tâm tình nguyện mới được, chuyện như thế, anh khinh thường không muốn làm.

Ngồi xuống bên cạnh, Lục Hi gỡ cuộn giấy, cầm nó trong tay, dùng lực tinh thần chăm chú cảm nhận.

Lục Hi có thể cảm nhận được, khí tức bên trong cuộn giấy lớn như biển, dồi dào và cuồn cuộn, vả lại, khí tức này thuộc về pháp lực tu luyện, có phần giống với pháp lực trong cơ thể anh, chỉ là thuộc tính không giống.

Lục Hi nhìn cuộn giấy mà trầm tư suy nghĩ, nhớ tới câu nói trước lúc chết của Hoàng Chân.

Lục Hi đột nhiên đứng bật dậy, đi đi lại lại trong phòng.

Kiếm ngọc của nhà họ Vân, cuộn giấy của nhà họ Hoàng và câu nói trước lúc chết của Hoàng Chân, cộng thêm trải nghiệm của bản thân khiến anh có một suy đoán.

Trước kia Trái Đất cũng là nơi có rất nhiều người tu chân, chỉ là không biết tại sao, những tu chân giả này biến mất.

Những thế gia võ đạo này chắc là tu chân giả của trước kia, gia tộc được lưu truyền nhiều đời, những thứ này chắc là do họ để lại cho đời sau, dạng như pháp bảo gì đó.

Chỉ là do thời gian thất lạc, có lẽ Trái Đất càng lúc không phù hợp để tu luyện, thế nên món đồ mà các tu chân giả để lại dần dần thất truyền, gia tộc của tu chân giả tiến triển thành thế gia võ đạo như hiện giờ.

Lục Hi lại suy ngẫm về chuyện này theo một hướng, cảm thấy suy đoán của mình không có vấn đề gì.

Thế nhưng, tuy biết được một bí mật lớn trong lịch sử, nhưng hiện tại chẳng giúp được gì cho anh.

Mà cuộn giấy này, Lục Hi quyết định ngày mai sẽ đem nó đi hiến tế, bây giờ thứ trợ giúp cho anh nhiều nhất là sự nghiệp vĩ đại như hiến tế.

Đặt cuộn giấy xuống, liếc mắt nhìn Hoắc Tư Duệ đang ngủ say, Lục Hi xuống tầng, nằm ngủ trên sofa.

Lúc này, tại biệt thự số một ở đại viện của tỉnh ủy.

Vân Thắng Quốc ngồi trên sofa, mặt mũi xanh lét, Mục Duy Trân hoảng loạn ngồi bên cạnh.

Bà ta đã không làm theo lời dặn của chồng mình.
Chương 48: Thèm rỏ dãi

Mục Duy Trân từ đầu chí cuối vẫn luôn nghĩ rằng Lục Hi chẳng qua chỉ là một thằng lừa đảo, chồng mình đã quá căng thẳng thôi.

Mấy người trong nội các không phải là sự tồn tại mà một ông chủ tiệm tạp hóa như Lục Hi có thể quen được.

Thế nên, bà ta không thông báo tới nhà họ Hoàng và Dương Quân.

Thế nhưng, Hoàng Chân vừa thất bại, bà ta đã nhận được tin tức ngay.

Sau đó, Dương Quân báo với bà ta là hắn ta bị quân đội triệu tập khẩn cấp, phải quay về thủ đô ngay trong đêm.

Hai chuyện này xảy ra cùng một lúc cuối cùng cũng giúp Mục Duy Trân nhận thức được rằng những điều chồng bà đã phân tích là đúng, chuyện này tuyệt đối không hề trùng hợp, Lục Hi là một sự tồn tại với năng lượng cực lớn, bà ta đã nhìn nhầm rồi.

Nhận được tin, biết sự việc không thể chậm trễ thêm, vậy nên bà ta đánh thức Vân Thắng Quốc đang ngủ, hai người bàn bạc với nhau.

Tuy rất phẫn nộ, nhưng Vân Thắng Quốc biết bây giờ mà tức giận cũng chẳng được tích sự gì, vì vậy ông ta im lặng hồi lâu rồi nói.

“Ngày mai, bảo Khả Thiên hẹn cậu Lục ra ngoài ăn cơm, hai chúng ta ra mặt xin lỗi cậu Lục”.

Mục Duy Trân biểu cảm đờ đẫn, tuy bà ta không muốn cúi đầu trước Lục Hi, nhưng chuyện này đã uy hiếp tới tiền đồ của chồng, bà ta cũng chỉ có thể nín nhịn.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, hai người cảm thấy kỳ lạ.

Giờ này còn ai đến được nhỉ?

Thế nhưng nơi này là đại viện của tỉnh ủy, cảnh giới nghiêm ngặt, họ không sợ người ngoài xông vào.

Người giúp việc đã ngủ nên Mục Duy Trân đích thân ra mở cửa.

“Khả Thiên, anh trai, sao anh lại đến đây?”

Nhìn thấy Vân Hiện Diệp, Mục Duy Trân có vẻ bất ngờ.

“Anh, qua đây ngồi đã”, Vân Thắng Quốc thấy anh trai bèn gọi.

Vân Hiện Diệp cũng không khách sáo, bước tới sofa và ngồi xuống.

Vân Khả Thiên ngoan ngoãn đi pha trà.

“Muộn thế này rồi, anh đến có chuyện gì sao?”, Vân Thắng Quốc hỏi.

Vân Hiện Diệp chậm rãi nói: “Anh đưa Khả Thiên về chỗ hai đứa, nó lớn vậy rồi, suốt ngày nhốt ở chỗ anh cũng không ra làm sao”.

Vân Thắng Quốc gật đầu.

“Chuyện này, chắc hẳn nên kết thúc rồi nhỉ?”, Vân Hiện Diệp nói.

Thần sắc Mục Duy Trân không được tự nhiên, bà ta hỏi: “Anh nói là chuyện gì thế?”

“Ôi! Còn chuyện gì vào đây được nữa, chẳng lẽ đến bây giờ hai đứa vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của Lục Hi à?”, Vân Hiện Diệp nói rất thâm sâu.

Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân đều thấy lúng túng.

“Hóa ra anh cũng biết chuyện này rồi, chúng em tính ngày mai đích thân đi xin lỗi cậu Lục”.

Vân Thắng Quốc khẳng định.

Vân Hiện Diệp gật gật đầu và đáp.

“Chú nghĩ được như thế thì tốt, một tông sư mới tấn cấp, bất kể thế nào cũng xứng đáng được tôn trọng. Chú ở trong thể chế nên cũng biết, một khi trở thành tông sư sẽ được quốc gia quan tâm, vừa giám sát bọn họ vừa để bọn họ trở thành một sức mạnh bên ngoài lực lượng quân sự để đối phó với các sự kiện khẩn cấp và đặc thù. Vả lại, người ta còn cứu mạng chú, chú cũng nên mời người ta ăn một bước cơm”.

Vân Thắng Quốc lập tức biến sắc, hỏi lại: “Ý của anh là, chai nước đầu nguồn kia, là hàng thật ư?”

Vân Hiện Diệp lắc đầu, đáp.

“Hai đứa này, sao đến bây giờ vẫn còn hồ đồ như thế? Y thuật của Diệp Phùng Xuân có thần kỳ đến mức nào cũng không chữa nổi bệnh ung thư, nếu không, làm sao có nhiều người chết như thế được”.

Mặt mũi Mục Duy Trân trắng bệch, bà ta và Vân Thắng Quốc đưa mắt nhìn nhau.

Họ vẫn luôn là người trong cuộc mờ mịt, coi Lục Hi như một kẻ lừa đảo, đến tận bây giờ, mọi thứ chất chồng lên nhau, cộng thêm sự chỉ dẫn từ anh trai, họ mới bỗng dưng hiểu ra.

Thuốc của Diệp Phùng Xuân, ông ta chỉ dùng một ngày đã thấy triệu chứng bệnh hết hẳn, đã vậy còn trẻ ra rất nhiều, đồng thời, Khả Thiên cũng nói, gần như cùng với lúc ông ta uống thuốc, con trai cũng lén cho ông ta uống nước đầu nguồn.

Nghĩ đến đây, Vân Thắng Quốc vỗ đầu, ảo não nói: “Sao em lại ngu xuẩn đến thế, coi ân nhân cứu mạng như kẻ thù”.

Mục Duy Trân càng thêm sượng sùng, bà ta vẫn luôn là hung thủ đứng sau chuyện này.

Đến bây giờ, khi đã hiểu ra hoàn toàn, bà ta cảm thấy mặt mình nóng phừng phừng.

“Hai đứa cũng không cần phải sầu não, ngày mai xin lỗi người ta cho đàng hoàng tử tế. Một tông sư, thế nào cũng có chút rộng lượng”, Vân Hiện Diệp điềm tĩnh nói.

Lúc này đây, Mục Duy Trân vội vàng nói: “Anh cứ yên tâm, ngày mai em với Thắng Quốc nhất định sẽ đi xin lỗi”.

Vốn dĩ Mục Duy Trân thấy không cam tâm tình nguyện lắm khi phải đi xin lỗi, lòng cứ thấy buồn bực, bây giờ thì cam lòng hẳn rồi.

Người ta là ân nhân cứu mạng của chồng mình, thế mà mình năm lần bảy lượt muốn đối phó với người ta, nghĩ đến đây, Mục Duy Trân cảm thấy mặt mũi nóng bừng.

Thấy thái độ này của hai người, Vân Hiện Diệp gật gật đầu: “Được rồi, cũng khuya rồi, hai đứa nghỉ ngơi đi, anh cũng phải về nhà đi ngủ đây”.

“Anh, hay là anh cứ ở đây đi, hai ta lâu lắm rồi chưa nói chuyện, tối nay hãy trò chuyện nhé”, Vân Thắng Quốc cố níu.

Vân Hiện Diệp lắc đầu: “Thôi, anh sống ở nhà cũ quen rồi, lạ chỗ không ngủ nổi. Ngày mai chú còn có việc, anh không làm phiền đâu”.

Vân Hiện Diệp quay người rời đi.

Tiễn Vân Hiện diệp đi rồi, Mục Duy Trân quay về phòng khách, bà ta nói: “Từ trước đến nay, hình như không có chuyện gì mà anh cả không biết, ông thấy thế nào”.

Vân Thắng Quốc mỉm cười: “Chuyện của anh cả, có kể ba ngày ba đêm cũng không hết đâu, hôm nào rảnh rỗi, tôi kể tường tận cho bà nghe”.



Ngày hôm sau.

Lục Hi tỉnh dậy, ngáp ngắn ngáp dài đi lên tầng, thấy Hoắc Tư Duệ đang nhíu mày, ôm chăn nằm trên giường mà ngẩn ngơ.

“Hi, thế nào rồi”, Lục Hi hỏi.

Bấy giờ Hoắc Tư Duệ mới phát hiện ra Lục Hi lên đây, cô đỏ mặt, ngọ nguậy với vẻ bất an, lắp bắp hỏi.

“Tối qua, không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lục Hi chẹp chẹp miệng, ra vẻ ngẫm về chuyện cũ.

“Nhắc đến tối qua thì đúng là một đêm đặc sắc lắm đấy, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi cứu được cô trong ma trảo của một tên sắc lang ở khách sạn, đưa cô về nhà, cô quá cảm kích, cứ đòi lấy thân báo đáp nên đẩy tôi ngã lên giường. Tôi gắng gượng thoát được, tranh thủ chút thời gian chạy tới Nam Hồ, đại chiến ba trăm hiệp cùng một cao thủ võ lâm, giành chiến thắng trở về, cô lại tỏ ra thèm thuồng đến rỏ dãi…”
Chương 49: Tiệc xin lỗi

Lục Hi còn chưa kịp nói thì đã thấy có một cái gối bay ngang qua.

"Anh đi chết đi".

Lục Hi vội vàng né tránh nói: "Chậc, sao hôm nay cô lại khác so với hôm qua thế!"

Sắc mặt Hoắc Tư Duệ càng đỏ hơn.

Cô bị người ta đánh thuốc mê đến mất hết thần trí, chỉ nhớ tới đoạn mình gọi điện cho Lục Hi, sau đó thì không nhớ gì nữa.

Sáng nay khi tỉnh dậy thì cô đã thấy mình đang nằm trong phòng của Lục Hi, may mà thân thể của mình không có gì lạ.

Cô biết rằng Lục Hi đã cứu cô, nhưng cô mơ hồ nhớ ra hình như mình đã từng tiếp xúc thân thể với Lục Hi trong một khoảng thời gian.

Hơn nữa, dường như cô còn bị xé rách quần áo, những mảnh kí ức mơ hồ khiến cô trằn trọc không yên.

Nhìn thấy bộ dạng của Hoắc Tư Duệ, Lục Hi nở nụ cười nói.

"Ừm, tôi không nói đùa với cô đâu, tôi đã tới cứu cô kịp lúc sau đó mang cô về đây giải thuốc cho cô thì cô liền ngủ mất, chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi".

Hoắc Tư Duệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc dù cô biết Lục Hi nói lời này là để an ủi cô và không làm cô khó xử nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Lúc này Hoắc Tư Duệ mới nhớ ra mình vẫn còn đang trần như nhộng, vội nói: "Mau mang túi lại đây cho tôi, tôi gọi người mang quần áo cho mình".

“Túi, túi gì?”, Lục Hi tự hỏi.

Hoắc Tư Duệ cau mày nói: "Anh đưa tôi về mà không lấy túi xách của tôi sao?"

Lục Hi cảm thấy đau đầu liền nói: "Cô hai ơi, khi đó tôi cứu cô làm gì còn tâm trạng nghĩ tới túi xách của cô nữa".

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hi vang lên, anh mở ra xem thì thấy số gọi đến là của Hoắc Tư Duệ.

Lục Hi ban đầu hơi ngạc nhiên một chút, sau đó mới lắc lắc điện thoại trên tay nói: "Sẽ lập tức có người mang túi của cô lại đây thôi".

Nói xong, điện thoại đã được kết nối.

“A lô”, Lục Hi nói.

Ở phía đầu dây bên kia hơi do dự một lát rồi mới nói: "Nhóc con, không ngờ lại đúng là mày, ngày hôm qua mày đánh tao mày có còn nhớ không?"

"Ha, đương nhiên là nhớ chứ, một cước đó đá rất sảng khoái", Lục Hi lười biếng nói.

Đối phương ngay lập tức nổi trận lôi đình nói: "Con mợ nó, nhóc con, mày có giỏi thì hôm nay đến khách sạn Khôn Mậu, ông đây sẽ mời mày ăn một bữa no nê".

“Ôi dào”, Lục Hi cười nói: “Muốn mở Hồng Môn yến cho tao sao, được rồi, mày muốn gặp tao lúc mấy giờ?”

"Mười hai giờ trưa tại lầu ba sảnh đế vương", đối phương hung tợn nói.

Lục Hi cười nói: "Không thành vấn đề, nhớ gọi thêm nhiều món ăn, với lại mày nhớ giữ túi của bạn gái tao cho tốt, nếu thiếu mất một món thì tao sẽ bẻ gãy một ngón tay của mày".

"Hừ, không thành vấn đề, nhớ kỹ, nếu như mày không tới thì Hoắc Tư Duệ cũng không trốn được đâu, tao cũng sẽ tìm được mày sớm thôi".

"Mày yên tâm đi, sao tao có thể để cho đám rác rưởi như tụi mày ngày ngày tới làm phiền tao được".

Lục Hi nói xong liền cúp điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?”, Hoắc Tư Duệ lo lắng hỏi.

Lục Hi cười nói: "Lão mập kia tìm được số của tôi từ điện thoại di động của cô nên gọi điện thoại mời chúng ta đi ăn cơm".

"Sao lão ta có thể tìm được số của anh qua điện thoại của tôi chứ?", Hoắc Tư Duệ kì quái hỏi.

Lục Hi nói: "Cô quên rồi sao, cuộc điện thoại cuối cùng của cô là gọi cho tôi".

Hoắc Tư Duệ chợt nhận ra.

Tuy nhiên, ngay lập tức cô trở nên lo lắng và nói: "Người này có bối cảnh rất ghê gớm, một doanh nhân giàu có ở Tây Kinh và tỉnh Tây Bắc. Hôm qua anh đánh lão ta, lão ta nhất định sẽ không để yên cho anh".

"Cô yên tâm, tất cả mọi chuyện đã có tôi xử lý, không phải còn có tiền sao, ngày mai dùng tiền đập chết lão ta", Lục Hi tự tin nói.

Hoắc Tư Duệ tin tưởng Lục Hi đến mức khó có thể lý giải được, thấy anh nói như vậy liền không còn lo lắng nữa.

Cô mượn điện thoại của anh gọi điện về cho mẹ, nói dối rằng quần áo của mình bị ướt khi đi chơi, nhờ mẹ gửi cho tài xế mang tới cho cô một bộ quần áo mới.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hai người nói chuyện phiếm một hồi thì lái xe đã đưa tới quần áo mới.

Hoắc Tư Duệ đuổi Lục Hi xuống lầu, bắt đầu mang quần áo lên lầu thay.

Lục Hi buồn chán nằm trên sô pha hút thuốc, một lúc sau, Hoắc Tư Duệ bước xuống.

Người lái xe đã mang cho cô một bộ váy ngắn giản dị, bên trên là áo sơ mi cổ thấp, bên dưới là váy ôm tôn lên dáng người của Hoắc Tư Duệ một cách hoàn hảo.

Khi không trang điểm thì cô cũng không khác thường ngày là mấy, thậm chí còn có cảm giác tươi tắn trẻ trung hơn, cô thật sự là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng.

Lục Hi liếc nhìn cô một cái rồi cười nói: "Người đẹp, sau một đêm dài trằn trọc, bây giờ đã hơn mười giờ rồi mà tôi còn chưa ăn sáng, chúng ta không nên đi ăn chút gì sao?"

Hoắc Tư Duệ đỏ mặt, cười mắng một tiếng: "Anh trằn trọc cái gì, không biết xấu hổ".

Lục Hi lắc đầu nói: "Phụ nữ, đúng là phụ nữ".

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy có một người đang ló đầu vào nhìn xung quanh, thấy Lục Hi ở bên trong thì mỉm cười bước vào.

Lục Hi vừa thấy người đó thì liền đứng dậy đá một cước.

Khi Hoắc Tư Duệ nhìn thấy rõ người vừa tới thì liền giật thót.

Đây không phải là Vân Khả Thiên sao? Người nhà họ Vân mà Lục Hi cũng dám đá, lá gan của anh đúng là quá lớn.

Lục Hi đá Vân Khả Thiên bay ra cửa rồi bực mình nói: "Còn dám tới đây, con mợ nó người nhà anh làm phiền ông đây không ít lần đâu, hôm nay anh lại chạy tới đây tìm chết sao?"

"Anh Lục, anh Lục, hãy nghe tôi nói".

Vân Khả Thiên chật vật đứng lên, còn chưa kịp phủi bụi trên người đã vội vàng nói với Lục Hi.

"Anh Lục, tôi đặc biệt đến đây xin lỗi anh. Ngoài ra trưa nay bố mẹ tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc. Họ muốn đích thân xin lỗi anh và cảm tạ ơn cứu mạng của anh".

Lục Hi nghe vậy thì sắc mặt mới có chút cải thiện.

Nhưng Hoắc Tư Duệ đang ở bên cạnh nghe vậy thì giật mình.

Vân Thắng Quốc và Mục Duy Trân muốn đích thân xin lỗi Lục Hi?

Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?

Còn có chuyện gì có thể khiến cho Vân Thắng Quốc và vợ phải ra mặt giải thích?

Hoắc Tư Duệ không thể nào hình dung ra được.

Lục Hi lúc này mới nói: "Buổi trưa hôm nay tôi có hẹn, không rảnh".

Hoắc Tư Duệ kinh ngạc đến mức sắp lồi hai mắt ra.

Hai nhân vật lớn đích thân tới xin lỗi anh mà anh còn từ chối gặp mặt, đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.

Vân Khả Thiên nghe vậy thì đau khổ nói: "Anh Lục, anh nể mặt tôi một chút đi, nếu không lần này tôi về nhà chắc chắn sẽ bị cấm túc".
Chương 50: Bạn tồi

Nhìn Vân Khả Thiên đáng thương, Lục Hi lắc đầu nói: "Buổi trưa hôm nay có kẻ ngốc mời tôi đi ăn cơm ở lầu ba sảnh đế vương khách sạn Khôn Mậu. Tôi thật sự không có thời gian".

Vân Khả Thiên nghe xong liền nói: "Chúng ta cùng nhau đến khách sạn Khôn Mậu đi, chúng ta đều là bạn bè mà".

Sắc mặt Lục Hi bỗng nhiên trở nên kỳ quái, anh cười nói: "Được rồi, anh muốn đi cùng thì cứ đi".

“Được rồi, vậy tôi về trước đây, buổi trưa gặp lại”, nói lời tạm biệt với Lục Hi, Vân Khả Thiên vội vàng chạy đi.

Sau khi Vân Khả Thiên rời đi, Hoắc Tư Duệ nhìn chằm chằm Lục Hi hồi lâu.

Lục Hi sờ sờ mặt mình rồi hỏi: "Làm sao vậy, trên mặt tôi có nhọ nồi sao?"

Hoắc Tư Duệ lắc đầu nói: "Không phải, anh có thù oán với những người đó từ khi nào, sao bọn họ còn muốn xin lỗi anh?"

Hoắc Tư Duệ nghĩ mãi mà không đoán ra được.

Hai nhân vật lớn của tỉnh Tây Bắc lại phải đến xin lỗi Lục Hi, cho dù anh có năng lực lớn nhưng còn có thể vượt qua vợ chồng Vân Thắng Quốc hay sao?

“Chuyện này nói ra thì dài lắm, chúng ta đi ăn sáng trước đi, tôi rất đói”, Lục Hi vừa nói vừa ôm bụng.

Hoắc Tư Duệ gật đầu, thấy Lục Hi không muốn nói nữa thì cô cũng ngoan ngoãn dừng lại, hai người đi đến quán điểm tâm trong hẻm ăn cơm.

Sau đó, Hoắc Tư Duệ sững sờ nhìn Lục Hi ăn hết năm lồng bánh bao hấp, bảy cái bánh quẩy, ba bát súp cay thì mới có vẻ vừa đủ no.

“Bình thường anh cũng ăn mạnh như vậy sao?”, Hoắc Tư Duệ kinh ngạc hỏi.

Cô không thể hình dung được Lục Hi đã nhét hết đống thức ăn đó vào bụng như thế nào.

"Bình thường cũng vậy, mấu chốt là ăn không được xấu hổ", Lục Hi ợ hơi nói.

Từ khi Lục Hi luyện Long Đằng quyết thì sức ăn của anh cũng tăng vọt, nói thật là anh hầu như không cảm thấy no, nếu như ăn hết sức thì anh cảm thấy mình còn có thể ăn hết một con bò.

"Bội phục bội phục", Hoắc Tư Duệ bật ngón cái khen ngợi Lục Hi.

Cơm nước xong xuôi hai người liền trở lại tiệm tạp hoá, Lục Hi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó hai người lại nói chuyện thêm một lúc.

Nửa giờ sau, Miwa Nozaki xuất hiện ở cửa hàng tạp hóa.

"Ông lớn".

Ngay khi Miwa Nozaki nhìn thấy Lục Hi thì cô ta liền vái lạy.

Lục Hi thấy vậy liền nói: 'Được rồi, về sau đừng làm chuyện này nữa, tôi không thích".

"Vâng, thưa ông lớn".

Thấy Lục Hi không cho mình hành đại lễ, Miwa Nozaki cũng không nói thêm mà chỉ đứng sau lưng anh như một người hầu.

Hoắc Tư Duệ đã gặp Miwa Nozaki lần thứ hai, tuy lần trước cô không có cảm giác gì nhưng lần này, không biết vì lý do gì trong lòng cô lại cảm thấy hơi không thoải mái.

Quay qua quay lại đã hơn mười một giờ, Lục Hi nói: "Đi thôi, đừng để người ta chờ lâu".

Ba người đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa, Lục Hi lái chiếc xe hỏng của mình chở theo một người đẹp có khối tài sản đáng giá hàng trăm triệu và một người đẹp có khối tài sản đáng giá hàng tỷ đồng đi thẳng đến khách sạn Khôn Mậu.

Khi họ đến khách sạn và đi lên tầng ba, họ không thấy một vị khách nào, chỉ có một số nhân viên phục vụ đang đi đi lại lại.

Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, ba người đến sảnh đế vương.

Vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy Nhậm Chí Viễn đang ngồi trên chiếc bàn tròn chính giữa.

"Nhóc con, tao còn sợ mày không tới, mày to gan lắm".

Lục Hi dẫn theo Hoắc Tư Duệ ung dung đi về hướng đó, Miwa Nozaki đứng ở phía sau anh.

Nhìn lướt qua bàn, Lục Hi lắc đầu nói: "Mày mời khách mà không dọn đồ ăn lên sao?"

Nhậm Chí Viễn nhìn Lục Hi và Hoắc Tư Duệ, cười lạnh nói: "Món ăn đã chuẩn bị xong cho mày rồi, chỉ chờ mày đến thôi".

Nhậm Chí Viễn nói xong liền hô lớn: "Phục vụ, lên món".

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hơn chục người mặc áo đen đã chạy vào chặn cửa lại.

Sau đó, có thêm hai người đàn ông và một người phụ nữ thong thả bước vào.

Cả ba bước đến chỗ Nhậm Chí Viễn, Nhậm Chí Viễn vẫy tay rồi cả ba ngồi xuống.

Một người đàn ông trạc tuổi Nhậm Chí Viễn, dáng người cũng rất béo mập, người đàn ông còn lại khoảng ngoài ba mươi tuổi, trông cực kỳ sắc sảo.

Ngoài ra còn có một người phụ nữ nổi tiếng trên mạng, ăn mặc hở hang, cô ta trông rất xinh đẹp quyến rũ.

Người phụ nữ được gọi là Sử Nhất Đan trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng ngay lập tức đã nói lại.

"Tư Duệ, tôi cũng chỉ tốt bụng muốn giới thiệu cô với sếp Nhậm mà thôi. Cô cũng là doanh nhân, tất nhiên phải biết sếp Nhậm là người giàu có nhất Tây Kinh, hai người quen biết nhau chỉ có lợi chứ không hại. Nếu như có hiểu lầm gì thì mọi người cứ nói ra đây là được rồi".

Hoắc Tư Duệ lạnh lùng nói: "Tôi vui vẻ cùng cô đi ăn cơm nhưng cô lại chuốc thuốc tôi, cô còn dám nói đây là hiểu lầm?"

"Tôi thật sự không biết về chuyện đó, Tư Duệ, cô bỗng nhiên biến mất trong lúc đang ăn, hơn nữa tôi cũng đã uống quá nhiều cho nên tôi mới về nhà ngủ trước. Tôi còn nghĩ rằng cô đã về nhà trước tôi rồi".

Sắc mặt của Sử Nhất Đan vẫn không thay đổi, chối bay chối biến.

"Cô!"

Thấy người bạn cũ chối bỏ trách nhiệm, Hoắc Tư Duệ tức giận đến mức không nói nên lời.

Lục Hi thầm cười lạnh trong lòng.

Khi trò chuyện với Hoắc Tư Duệ vào buổi sáng, Lục Hi đã hỏi cô về những chuyện xảy ra hôm qua.

Hoắc Tư Duệ nói.

Hôm qua cô nhận được cuộc gọi từ một người bạn cũ, cũng chính là người phụ nữ tên Sử Nhất Đan này, một nhân viên phụ trách nhỏ của đài truyền hình Tây Kinh, nói rằng cô ta muốn ăn trưa với cô.

Hai người quen biết nhau nhiều năm, đã lâu không gặp cho nên Hoắc Tư Duệ cũng đồng ý mà không suy nghĩ nhiều.

Ai ngờ sau khi đến nơi thì Hoắc Tư Duệ mới phát hiện còn có người ngoài. Nhưng cô đã đến, đột nhiên rời đi thì cũng không lịch sự cho nên cô mới quyết định ngồi xuống tán gẫu một chút.

Sau lời giới thiệu của Sử Nhất Đan, Hoắc Tư Duệ đã biết được.

Ngồi cùng Sử Nhất Đan là một nhà đầu tư bất động sản ở Tây Kinh tên là Giang Hải Lam rất giàu có, người còn lại chính là người giàu nhất Tây Kinh, Nhậm Chí Viễn của tập đoàn Mỹ Liên.

Ban đầu Hoắc Tư Duệ cũng không quan tâm, mọi người chỉ cùng nhau ăn cơm. Nhưng sau đó cô phát hiện ra rằng Nhậm Chí Viễn đang nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ rồi mượn cớ ngồi cạnh cô.

Sau khi từ chối rượu mà Nhậm Chí Viễn mời, Nhậm Chí Viễn lại gọi thêm hai ly đồ uống khác để nâng cốc chia tay với Hoắc Tư Duệ.

Cô không muốn làm mất lòng ai cho nên liền uống hai ngụm, không ngờ không bao lâu sau cô lại cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cảm thấy không đúng cho nên cô liền chạy nhanh vào toilet, sau đó gọi điện thoại cho Lục Hi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom