• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Cự Long Thức Tỉnh - Lục Hi - Hoắc Tư Duệ (1 Viewer)

  • Update tiếp

Một cước của Hoàng Thất đá ra không chút lưu tình, lão đại Vương bị đá ngã quỵ trên mặt đất, đầu đập xuống nền đá cẩm thạch khoét ra một cái hố to.



Đám người Lý Dật Phàm tái mặt, tất cả đã bắt đầu run rẩy.



Bọn chúng chỉ là đám côn đồ sống bằng nghề lừa đảo, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào tàn ác đến như vậy, chứng kiến cảnh lão đại Vương hùng mạnh bị hành hạ mà không dám chống trả, có tên còn tè ướt cả quần.




Lão đại Vương khó khăn dùng tay chống đỡ thân thể, lắc lắc cái đầu đang đổ máu của mình rồi nói.



"Xin anh Đồ trừng phạt".



Hoàng Thất không nói lời nào, lại đá vào ngực lão đại Vương, nếu cú đá trúng đích thì chắc chắn lão đại Vương sẽ chết.



"Được rồi".




Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói lười biếng của Lục Hi bỗng vang lên.



Một cước của Hoàng Thất đã không thể dừng lại được nữa, hắn ta đành phải đá chân xuống mặt đất, khoét ra trên mặt đất thêm một cái hố lớn, đá vụn văng khắp nơi.



"Làm chuyện đàng hoàng chút đi".



Hoàng Thất trở lại phía sau Phù Đồ đứng im lặng.



Lúc này, Lục Hi mới nhàn nhạt nói với Lý Dật Phàm: "Cậu Lý, bây giờ anh có thể nói rồi, anh có quen biết cô gái này không?"



"Ực!"



Lý Dật Phàm nuốt nước miếng, quỳ rạp xuống đất nói.



"Anh Lục, tôi biết, tôi biết cô ta".



“Tốt lắm, bây giờ nói tiếp đi, khoản vay kia thế nào rồi?”, Lục Hi chậm rãi châm một điếu thuốc rồi nói.



Lý Dật Phàm biết rằng nếu gã dám nói dối thì gã rất có thể sẽ bị chặt thành nhiều mảnh bất cứ lúc nào.



Ngay lập tức gã liền thành thật kể lại hết những chuyện mình đã lừa gạt Lý Vi như thế nào, cố ý khiến cho cô ta tiếp xúc với công ty vay tín dụng đen đó để gã ôm tiền cao chạy xa bay ra sao.



Lý Vi nghe xong thì nhìn Lý Dật Phàm với ánh mắt không thể tin được, hai mắt đẫm lệ, run rẩy nói.



"Lý Dật Phàm, sao anh có thể đáng khinh như vậy, chuyện gì tôi cũng làm vì anh mà anh lại đối xử với tôi như thế này sao?"



Cuối cùng, Lý Vi đã nói khàn cả giọng, giống như phát điên.



Lý Dật Phàm quỳ trên mặt đất, liên tục tát mạnh vào miệng mình, vừa khóc vừa nói.



"Anh không phải là người, anh đã lừa dối em, Vi Vi, em hãy đánh anh đi".



"Đủ rồi".



Lúc này, Lục Hi tức giận gầm lên.



Đến bây giờ Lý Dật Phàm vẫn không biết hối cải, vẫn ở trước mặt Lý Vi diễn trò, muốn chiếm được lòng thương hại của cô ta, điều này khiến cho Lục Hi hết sức tức giận.



Lý Dật Phàm dừng hành động tự tát mình lại, đám người hầu đang quỳ sau lưng gã hoảng sợ nhìn Lục Hi.



Đến bây giờ bọn chúng mới biết được anh Lục này mới chính là người có thể ra lệnh ở đây.


Nghĩ đến thái độ của cả đám đối với Lục Hi lúc nãy, Lý Dật Phàm liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.


"Phù Đồ, tìm người sắp xếp công việc cho tên này đi, gã không được phép rời khỏi thành phố Tây Kinh, sẽ bị giám sát 24/24, cả đời này cũng không được phép động vào phụ nữ. Nếu gặp một lần thì chặt một tay, gặp hai lần liền thiến gã cho tôi".



“Vâng, anh Lục yên tâm, tôi sẽ thu xếp”, Phù Đồ vẫn nói với nét mặt vô cảm.




"Anh Lục, anh Đồ, xin hãy tha cho em, anh không thể đối xử với em như thế này được, Vi Vi, Vi Vi, anh cầu xin em, anh sẽ cưới em ngay lập tức, anh hứa sau này sẽ đối xử tốt với một mình em, không dám ra ngoài lộn xộn".



Nghe thấy Lục Hi trừng phạt mình như vậy, Lý Dật Phàm gần như phát điên, phải sống như vậy thì thà chết còn hơn.



Gã nhìn sang vi Vi rồi cúi xuống cầu xin như một con chó, mong Lý Vi có thể niệm tình xưa mà xin tha cho gã, gã không thể tiếp tục sống như vậy được.



Lúc này, Lý Vi đã hoàn toàn nhận ra bộ mặt thật của gã cho nên chỉ cay đắng nói với Lý Dật Phàm: "Anh đi chết đi".




Nhìn thấy hy vọng cuối cùng tan tành, Lý Dật Phàm cuối cùng cũng chịu không nổi đả kích, trợn mắt bất tỉnh.



Nhìn thấy cảnh này, Lục Hi quay sang nói với Tiết Đông Ni: "Được rồi, em về chăm chỉ học tập đi".



Vừa nói Lục Hi vừa nhìn Lý Vi một cách đầy ẩn ý.



Tiết Đông Ni gật đầu, đỡ Lý Vi đang hết sức yếu ớt rời đi, cô biết rằng anh Lục còn có chuyện cần giải quyết cho nên bọn họ không thích hợp ở lại đây.



Sau khi Tiết Đông Ni rời đi, Lục Hi lại nói với Phù Đồ: "Dẫn bọn họ đi đi".



Phù Đồ gật đầu, quay lại lạnh lùng nói với lão đại Vương đang đổ máu: "Lôi đám này đi chỗ khác giải quyết đi".



Lão đại Vương gật đầu, chật vật đứng dậy, lôi Lý Dật Phàm đi về phía một cánh cửa bí mật trong quán bar.



Một đám tóc vàng ngoan ngoãn đi theo phía sau.



Phù Đồ bắt đầu gọi điện thoại, sắp xếp làm theo lời căn dặn của Lục Hi.



Lúc này, Hoắc Tư Duệ mới nói với cô em gái ngốc nghếch đang ngồi đó: "Bây giờ em đã biết mình đã giao du với kẻ như thế nào chưa, còn không mau theo chị về nhà".



Hoắc Ngọc Phụng ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, một lúc sau đột nhiên cô ta cảm thấy như phát điên, liền cầm lấy một chai rượu ném vào người Lục Hi rồi mắng.



"Tất cả mọi chuyện đều do anh! Anh nghĩ anh là ai? Anh lợi hại lắm sao? Cút đi, mau cút đi cho tôi!"



Đối mặt với cảnh tượng đột ngột này, Hoắc Tư Duệ sững sờ còn Lục Hi thì cau mày.



"Tôi không bao giờ muốn gặp lại các người nữa, để tôi đi chết là được chứ gì, đừng động vào người tôi!"



Hoắc Ngọc Phụng điên cuồng hét lên sau đó lao ra khỏi quán bar.



Một lúc sau Hoắc Tư Duệ mới định thần lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận.



"Con bé điên rồi, đúng là không biết nói lý lẽ".



Lục Hi lắc đầu nói: "Mau chạy đi xem cô ta thế nào đi, chỉ vì cô ta đang trong độ tuổi dậy thì chứ tính cách cũng không hẳn là xấu".



"Quên đi, cứ để nó đi. Khi nào nó hết chịu nổi thì tự nhiên sẽ biết đường về nhà".

1646811608848.png



Hoắc Ngọc Phụng nước mắt ngắn dài chạy ra khỏi quán bar, cô ta cảm thấy cả thế giới đều đã bỏ rơi mình, ngay cả người chị thân yêu nhất của cô ta cũng đã bỏ rơi cô ta, cô ta hiện tại rất oán hận, hận không thể khiến cho cả thế giới chết hết đi.




Đi ngang qua một cửa hàng, Hoắc Ngọc Phụng cầm một chai rượu trắng trên quầy, vừa uống vừa khóc, vô định bước đi trên phố.







“Các người đều giỏi, chỉ có tôi là kẻ vô dụng mà thôi, các người để tôi đi chết đi, tôi không cần các người quan tâm”.



Hoắc Ngọc Phụng đứng lảo đảo gào thét đến mức khô cả họng, không bao lâu sau thì cô ta liền say bí tỉ rồi ngã vào góc tường, trong cơn mê mang cô ta bỗng cảm thấy được có một người nào đó đang ôm lấy mình.




...



Khi Hoắc Ngọc Phụng tỉnh dậy, cô ta chỉ cảm thấy nhức đầu và khát nước.



Chậm rãi mở to mắt, mất nửa ngày thì cô ta mới bắt đầu quay đầu nhìn xem mình đang ở đâu.



Đây là một nơi có mái nhà thấp, ánh sáng mờ ảo.



Bên trong căn phòng nhỏ xíu có ba chiếc giường, trên giường còn có mấy người phụ nữ khỏa thân đang ngồi.



Lắc lắc đầu, Hoắc Ngọc Phụng phát hiện ba người phụ nữ trên giường dường như đều bị xiềng xích.



Cô ta hốt hoảng đứng dậy thì chỉ nghe thấy tiếng leng keng đinh tai nhức óc lúc này cô ta mới phát hiện chính mình cũng đang bị xích vào chân giường bằng một sợi dây xích lớn.



"Đây là đâu, sao tôi lại ở đây? Sao tôi lại bị xích?"



Cô ta hết sức hoang mang, trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi.



Chật vật quay sang nhìn ba người phụ nữ trên giường, Hoắc Ngọc Phụng thấy ánh mắt họ đờ đẫn vô hồn, thờ ơ nhìn mình.



"Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?"



Hoắc Ngọc Phụng dần dần tỉnh táo lại, kinh hãi hỏi.



Ba người phụ nữ chỉ thờ ơ nhìn cô ta, không ai trả lời câu hỏi của cô ta.



Nhìn thấy ba người phụ nữ như đã mất đi linh hồn, Hoắc Ngọc Phụng cảm thấy vô cùng kinh hãi, cô ta cảm giác như mình đã đi lạc vào một động quỷ, sau đó sẽ có một con quỷ ngay lập tức xông ra ăn thịt cô ta.



Lúc này, đột nhiên cánh cửa lại mở ra.



Hoắc Ngọc Phụng quay đầu nhìn lại thì thấy phía trước cánh cửa sắt vừa mở ra là một gã đàn ông đeo kính trong có vẻ nhã nhặn, gã bước vào và cười nói với cô ta.



"Chào mừng đến với thế giới của tôi".



“Anh là ai, sao tôi lại ở đây?”, nhìn thấy gã đàn ông đeo kính, Hoắc Ngọc Phụng cuộn người vào trong góc tường rồi hỏi.



Gã đàn ông đeo kính trông khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ nhã nhặn, cười nói với Hoắc Ngọc Phụng.



“Tôi thấy cô uống say, trong lòng đầy tâm sự cho nên mới mang cô tới đây. Ở đây cô không cần phải nghĩ về chuyện khác, chỉ cần tự nhiên vui vẻ hưởng lạc là được”.

Nói xong, gã đàn ông mở cái túi trên tay lấy ra bốn hộp cơm, trước tiên đưa cho ba người phụ nữ trên giường.



Ba người phụ nữ vừa cầm được hộp cơm thì ngay lập tức lao vào ngấu nghiến.




Sau đó, gã đàn ông cầm hộp cơm cuối cùng đi đến chỗ Hoắc Ngọc Phụng, ngồi xổm xuống đưa hộp cơm cho cô ta rồi nói: "Đói bụng rồi, ăn cơm thôi".



"Tôi không ăn, tôi không ăn".



Hoắc Ngọc Phụng giậm chân loạn xạ, nép sát vào tường, trong tiềm thức muốn tránh xa gã đàn ông đeo kính này.



Lúc này, một người phụ nữ khác nghe vậy vội nói: "Anh Triệu, cô ta không muốn ăn thì anh cho em ăn được không?"




Nói xong cô ta còn nhìn về phía anh Triệu một cách trông mong.



Anh Triệu quay đầu lại, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện rồi cười nói: "Cô còn chưa ăn no sao?"



Sắc mặt người phụ nữ đột nhiên thay đổi, cô ta cuộn mình dưới chân giường, im lặng ăn cơm.



Thấy Hoắc Ngọc Phụng không chịu ăn, gã đàn ông đặt hộp cơm xuống đất, xoay người đi ra ngoài.



Một lúc sau, cô ta thấy gã cầm xẻng bước vào, đối mặt với người phụ nữ vừa nói chuyện rồi dùng xẻng đập vào đầu cô ta.



"Á!"



Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Ngọc Phụng sợ tới mức hét lên một tiếng.



Người phụ nữ đang ngấu nghiến ăn cơm không hề biết trước thảm họa giáng lên đầu, một xẻng vừa đập xuống thì cô ta liền gãy cổ chết ngay lập tức, đổ máu nhuộm đỏ sàn nhà.



Hai người phụ nữ khác trong lúc hoảng loạn chỉ biết cúi đầu ăn cơm, giống như đã quen với kiểu bạo lực này.



Anh Triệu nắm tóc lôi xác người phụ nữ vừa bị đánh xuống giường sau đó lại tiếp tục dùng xẻng đập liên tục vào đầu cô ta.



Trong phút chốc đầu của người phụ nữ đã biến thành đống thịt nát, máu đổ ra lan khắp sàn nhà.



Hoắc Ngọc Phụng không kìm nén được sự ghê tởm ở trong lòng, ngay lập tức phải nôn ra.



Lúc này, anh Triệu lại quay lại nói với hai người phụ nữ khỏa thân kia: “Mau tới đây đào một cái hố chôn cô ta đi”.



Hai người phụ nữ nhanh chóng đặt hộp cơm xuống, kéo lê xích sắt nhận lấy cái xẻng rồi bắt đầu thay phiên nhau đào hố dưới đất.



Anh Triệu phủi phủi tay sau đó đi tới trước mặt Hoắc Ngọc Phụng, tháo xiềng xích trên người của cô ta ra rồi kéo cô ta tới chiếc giường của người phụ nữ vừa bị đánh chết, cuối cùng trói tay cô ta ở trên giường.



Gã nhìn Hoắc Ngọc Phụng, nhướng mày nhẹ giọng nói: "Từ nay chiếc giường này sẽ là của cô, nhớ phải ngoan ngoãn đó".



Nói xong, gã cầm hộp cơm lên đưa cho Hoắc Ngọc Phụng, nói: "Ăn đi."



Hai tay run rẩy, Hoắc Ngọc Phụng ngoan ngoãn cầm lấy hộp cơm. Dưới sự canh chừng của anh Triệu, cô ta ăn từng chút một, vừa ăn vừa khóc.



"Tốt rồi, chỉ cần ngoan ngoãn thì mọi chuyện sẽ ổn thôi".



Gã đàn ông nở nụ cười nói, nhưng ở trong mắt của Hoắc Ngọc Phụng thì nụ cười đó còn đáng sợ hơn cả tiếng rít gào của ma quỷ. Hiện tại cô ta không còn chút dũng khí nào để cự tuyệt gã đàn ông này.



Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng hai người phụ nữ cũng đào xong hố chôn người phụ nữ kia rồi trở về giường tiếp tục ăn cơm hộp nguội lạnh như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này gã đàn ông mới nhìn về phía Hoắc Ngọc Phụng, nhẹ nhàng nói: “Cởi quần áo ra đi, ở đây không cần mặc quần áo”.



Hoắc Ngọc Phụng khẽ khóc, chậm rãi cởi áo ra, sau đó, dưới ánh mắt tươi cười của anh Triệu, cô ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, cởi sạch sẽ quần áo trên người.




Anh Triệu nhìn thân thể trẻ trung hấp dẫn của Hoắc Ngọc Phụng thì ánh mắt liền trở nên điên cuồng.



Chỉ thấy gã nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình rồi gầm gừ.



"Đến đây phục vụ đức vua đi, các người đều phải tuân theo ý chỉ của đức vua".



Sau đó gã đột nhiên lao về phía thân thể trẻ trung trắng như tuyết của Hoắc Ngọc Phụng.



Lúc này, Hoắc Ngọc Phụng không biết lấy dũng khí từ đâu mà ngay lập tức dùng hai tay đẩy gã đàn ông đeo kính ra, khóc nức nở hét lên.




"Không, thả tôi ra, nhà tôi có tiền, nhà tôi có thể đưa tiền cho anh".



"Chát!"



Ngay sau đó, cô ta đã phải lãnh một cái bạt tai vang dội.



Gã đàn ông đeo kính hung tợn nói: "Tao không cần tiền, tao chỉ cần sự phục tùng".



"Chát! Chát!"







Nói đến đây, gã đàn ông đeo kính lại đánh Hoắc Ngọc Phụng thêm hai bạt tai, khuôn mặt của Hoắc Ngọc Phụng lập tức đỏ bừng và sưng lên.



Những bạt tai này hoàn toàn làm tiêu tan chút dũng khí mà Hoắc Ngọc Phụng cố gắng lắm mới thu lại được.



Cô ta bật khóc, từ từ buông thõng hai tay, từ bỏ sự phản kháng.



Gã đàn ông đeo kính lộ ra gương mặt vặn vẹo rồi lại tiếp tục hung hăng lao vào người của Hoắc Ngọc Phụng trong khi cô ta tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.



Đúng lúc này, một tiếng nổ bỗng vang lên, cánh cửa sắt thấp bị đá văng ra, một bóng người bước vào, một tay xách gã đàn ông đeo kính lên không trung rồi hung hăng ném xuống đất.



Hoắc Ngọc Phụng còn đang tuyệt vọng nghĩ đến tình cảnh bị làm nhục, nhưng vừa mở mắt thì cô ta đã thấy chị gái đang ngồi bên cạnh mình, che chắn thân thể không mảnh vải của cô ta.



Trong lúc đó, người mà cô ta ghét nhất đang đứng ở đằng kia, một chân giẫm mạnh lên khuôn mặt của gã đàn ông đeo kính.



"Chị ơi".



Biết mình đã được cứu, Hoắc Ngọc Phụng không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ta ôm chặt lấy chị gái của mình bật khóc nức nở.



Hoắc Tư Duệ cũng rơm rớm nước mắt an ủi em gái.



Một lúc sau, Hoắc Tư Duệ mới nhớ em gái vẫn còn trần như nhộng cho nên vội vàng giúp cô ta mặc quần áo rồi mới nhìn sang Lục Hi đầy cảm kích.



Thì ra lúc nãy khi Hoắc Ngọc Phụng nổi cơn thịnh nộ rời đi thì Lục Hi đã dùng tinh thần lực của mình để lại ấn ký lên người cô ta.



Cho nên tung tích và trạng thái của Hoắc Ngọc Phụng anh đều có thể biết được rõ ràng.



1646811626624.png

Lúc này, Hoắc Tư Duệ nhìn hai người phụ nữ trần truồng khác ở trong phòng rồi nói với Lục Hi: "Phải làm sao đây?"



Lục Hi chậm rãi nói: "Đưa em gái về đi, tôi sẽ xử lý chuyện ở đây".



Hoắc Tư Duệ gật đầu, biết những chuyện xảy ra kế tiếp mình không thích hợp can dự vào cho nên liền đỡ e gái đang thất kinh hồn via rời khỏi.



Sau khi hai người rời đi thì Lục Hi mới bỏ chân ra, lạnh lùng nhìn gã đàn ông đeo kính.




Gã đàn ông đeo kính chậm rãi ngồi dậy, đỡ cặp kính nát của mình rồi mỉm cười với Lục Hi.



Lục Hi châm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi mới trừng mắt nói với gã đàn ông: "Tao phải làm thế nào với mày đây?"



Gã đàn ông lau vết máu trên khóe miệng, vô cảm nói: "Giết tao đi".



“Giết mày sao?”, Lục Hi lặp lại.



"Đúng vậy, mau giết chết tao đi, trong người tao có quỷ, ngày nào nó cũng cám dỗ tao, tao sắp hóa điên rồi", gã đàn ông đeo kính dữ tợn nói.




“Trong người ai cũng có quỷ nhưng mọi người đều chịu được sự cám dỗ của quỷ, đây không phải là lí do”, Lục Hi chậm rãi nói.



Gã đàn ông đeo kính nhìn Lục Hi, một lúc sau mới nói: "Mày không hiểu được đâu".



Lục Hi cười nói: “Tao tất nhiên là không hiểu được những kẻ biến thái như mày”.



Vừa nói Lục Hi vừa cởi xiềng xích trên người hai người phụ nữ kia rồi xích gã đàn ông đeo kính xuống đất.



Sau đó anh dùng tay không đánh gãy bốn chân giường được hàn bằng ống thép rồi lại dùng tay không đóng nó sâu xuống mặt đất, lần lượt xích bốn sợi xích sắt trói hai tay hai chân của gã đàn ông đeo kính vào đó.



Gã đàn ông đeo kính ngay lập tức đã bị xích như chờ bị ngũ mã phanh thây.



Lúc này, Lục Hi cầm cái xẻng dính đầy máu và đất đi tới chỗ gã đàn ông đeo kính rồi cười nói với gã.



"Tao chỉ có thể trừng phạt mày một chút. Về phần sống chết của mày thì tao sẽ giao cho người khác quyết định".



Gã đàn ông đeo kính nhìn thấy Lục Hi đang cầm xẻng nhắm vào đũng quần của mình thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.



"Không… không…"



"Tao còn tưởng rằng mày thật sự rất biến thái, sao bây giờ lại sợ rồi, tao thật sự thất vọng lắm đó".



Lục Hi lắc đầu, cầm xẻng đâm xuống.



"Á!"



Gã đàn ông đeo kính vừa hét lên một tiếng thì thứ ở dưới đũng quần cũng nói lời từ biệt với gã, máu tươi ngay lập tức đổ ra nhuộm đỏ nền nhà.



Trong lúc gã đàn ông đeo kính đang không ngừng la hét thì Lục Hi đã dùng xẻng chặt vật nhỏ của gã thành nhiều mảnh sau đó mới cắm cái xẻng xuống đất.



Nhìn hai người phụ nữ vẫn đang cuộn tròn dưới chân giường, Lục Hi nói với bọn họ: "Các người cứ tự nhiên, muốn làm gì thì làm".



Nói xong, Lục Hi liền xoay người rời đi.



Sau khi Lục Hi rời đi, hai người phụ nữ xinh đẹp khỏa thân nhìn gã đàn ông đeo kính vẫn đang la hét trên mặt đất với vẻ mặt đờ đẫn.



Một lúc lâu sau, cả hai cố gắng xuống giường, rụt rè đứng trong góc.



Gã đàn ông đeo kính vẫn đang gào thét, cơn đau cùng với việc mất máu quá nhiều khiến cho gã không thể bận tâm đến chuyện gì khác.



Hai người phụ nữ nhìn gã đàn ông đeo kính không ngừng la hét, giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi xiềng xích, hai mắt từ từ sáng lên.



Một người trong số họ đi từ từ đến chiếc xẻng rồi kéo nó lên.



Gã đàn ông đeo kính lúc này mới phát hiện ra hai người, nhìn khuôn mặt đang dần dần bộc lộ sát khí của hai người, gã kinh hãi hét lên: "Không!"



"Bang bang bang!"



Cái xẻng lại đập liên tục vào đầu gã đàn ông.



Như phát điên, hai người phụ nữ thay nhau dùng xẻng đập xuống.


Không lâu sau, gã đàn ông đeo kính chết trong tang thương, cơ thể biến thành một đống máu thịt bê bết.



Lúc này hai người phụ nữ mới tỉnh lại, thất thần nhìn xung quanh, hồi lâu sau hai người mới bỗng nhiên ôm nhau mà khóc.



...




Lục Hi vừa mới trở lại tiệm tạp hóa thì đã đi thẳng lên lầu hai rồi ngã phịch xuống giường.



Cầm điện thoại lên, Lục Hi thầm nghĩ chắc là người mua đã nhận được hàng rồi, không biết có phản ứng gì hay không.



Ngay lập tức anh đăng nhập vào diễn đàn võ giả xem bài đăng trước đây của mình, độ nổi tiếng của nó chẳng những không giảm mà còn càng lúc càng tăng.



Lục Hi vô cùng thích thú nhấp vào xem thì thấy bên trong phần bình luận có một đoạn video và đã có hàng chục ngàn bình luận bên dưới video đó.




Đoạn video quay lại cảnh hai người đàn ông một cao một thấp đang chiến đấu với nhau, cuộc chiến diễn ra rất quyết liệt, người có vóc dáng thấp hơn luôn ở thế bất lợi, chỉ cố gắng chống đỡ.



Khi người đàn ông thấp bé sắp thua thì anh ta lại đột nhiên như được truyền một nguồn năng lượng kì lạ, ngay lập tức hung hãn xông về phía người đàn ông cao lớn.



Người đàn ông cao lớn sửng sốt, cố gắng giữ thế thượng phong.



Nhưng người đàn ông thấp bé dường như đã dùng một loại thuốc tăng lực nào đó cho nên sức mạnh lại trở nên mạnh bất thường, nãy giờ anh ta luôn nằm ở thế hạ phong thế nhưng lại bất ngờ có thể mạnh mẽ tung chiêu với người đàn ông cao lớn.







Video khá là đặc sắc, đến cuối cùng, khi người đàn ông thấp bé kia sắp thất bại thì dường như có một thần lực từ trên trời hạ xuống giúp anh ta đánh cho đối thủ liên tục thối lui.



Sau cùng, người đàn ông thấp bé liên tục vung nắm đấm vào bụng dưới của đối thủ khiến đối thủ bay ngược ra ngoài, giành được chiến thắng áp đảo.



Sau khi chiến thắng, người đàn ông thấp bé kia cười rộ lên đầy đắc ý, xé luôn chiếc áo T-shirt trên người, để lộ cơ bắp cường tráng và hình xăm như ngọn lửa trên lồng ngực.



Có người tinh ý lập tức tìm ra được nguồn gốc của hình vẽ, giống hệt với hình vẽ mà người được thần linh che chở từng công bố.



Thông tin này vừa xuất hiện đã khiến cả diễn đàn chấn động, đám đông đồng loạt yêu cầu chứng cứ ở bên dưới video của người đàn ông kia.



Mà người kia cũng nhanh chóng để lại bình luận chứng thực rằng mình đã mua “nhiệt huyết trào dâng”, đồng thời dựa vào sức mạnh của bộ giáp mà giành chiến thắng.



Câu trả lời của Thiên Cương Hỏa lại một lần nữa khiến diễn đàn bùng nổ, ai nấy sôi nổi thảo luận.



Có người nghi ngờ chỉ ra rằng tất cả mọi thứ chỉ là diễn kịch để lừa người.



Nhưng đa số họ đã có vài phần tin tưởng, bắt đầu để lại lời nhắn bên dưới bài đăng của anh ta, đòi anh ta bán bộ giáp, đồng thời hứa rằng sẽ mua, đích thân xác minh thông tin.



Không đến một ngày, cả diễn đàn như muốn bùng nổ, gần như bài đăng nào cũng thảo luận về tính chân thực của bộ giáp, thảo luận xem món đồ thần kỳ này có tồn tại hay không.



Bên dưới các bài đăng nổi bật nhất luôn có một nickname là Tuổi Cao Chí Càng Cao bình luận, ra vẻ thần bí như thể tôi biết rõ ẩn tình bên trong nhưng tôi không nói cho mấy người biết.



Nhìn toàn bộ diễn đàn bắt đầu sôi lên sùng sục, Lục Hi cười ha hả.



Hiệu quả mà anh cần đã đạt được rồi, sau này anh bán bộ giáp và những thứ khác ra sẽ không phải là giá tiền này nữa.



Thế nhưng hiện tại cứ để cho họ ngóng trông mòn mỏi đó, sau khi mình kiếm được thứ gì có thể hiến tế sẽ đổi nó lấy một bộ giáp, bán với giá trên trời.



Thoát khỏi bài đăng của mình, Lục Hi tỏ ra đắc ý.



Thế nhưng, đúng lúc này anh phát hiện ra một bài đăng khác cũng được đẩy lên mục “đang nổi”, tiêu đề bài đăng khá thu hút người khác.
“Cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi đột nhiên xuất hiện”.



Võ giả tiên thiên chỉ xếp sau tông sư, đã là cao thủ cực kỳ hiếm gặp trong giới võ đạo rồi, đã vậy còn là cao thủ tiên thiên chỉ mới hai mươi tuổi, có thể nói là kinh hãi thế tục.



Bao nhiêu võ giả cặm cụi cả đời cũng không thể bước vào cảnh giới tiên thiên, cao thủ tiên thiên hai mươi tuổi là sự tồn tại cỡ nào cơ chứ.




Đáng sợ nhất là người này có khả năng trưởng thành vô hạn, dù sao thì người ta mới hai mươi tuổi, có khả năng sẽ tấn cấp lên tông sư.



Một khi tấn cấp lên tông sư, người này sẽ trở thành sự tồn tại siêu nhiên, sở hữu thân phận vô cùng tôn quý, địa vị, tiền tài, danh lợi, ùn ùn kéo tới.



Thế nhưng, những thứ này chỉ là thứ yếu thôi, nghe nói tuổi thọ của tông sư đạt có thể tới hai trăm tuổi, gấp rưỡi người bình thường, có rất nhiều thời gian để tận hưởng mọi thứ của cuộc sống.



Đây cũng là lý do tại sao tông sư trở thành mục tiêu chung của tất cả võ giả.




Vả lại, trong bài đăng có nói, vị cao thủ tiên thiên tên Hoàng Chân này đã tiếp quản vị trí gia chủ nhà họ Hoàng, đồng thời còn khiêu chiến với một kẻ thù, thời gian là giờ Tý của ba ngày sau, địa điểm ở Nam Hồ.



Có thể được cao thủ tiên thiên hẹn đánh một trận thì thực lực chắc chắn cũng không tầm thường, ai nấy tỏ ra hiếu kỳ, rốt cuộc là người như thế nào mới xứng đáng được cao thủ tiên thiên tiền đồ vô lượng này khiêu chiến, còn đường hoàng công bố rộng rãi, mời đồng đạo tới xem.



Lượt người theo dõi bài đăng này càng lúc càng nhiều, dần biến thành một điểm nóng.



Sau khi xem xong, Lục Hi thoát khỏi diễn đàn.



Đối với hành động của Hoàng Chân, anh cảm thấy cạn lời.



Muốn đánh nhau thì cứ đánh, còn làm ầm ĩ lên như vậy, định lấy mình làm hòn đá lót đường à.



Thế nhưng, nếu muốn lấy anh ra làm hòn đá lót đường thì hắn ta sẽ phải thất vọng đấy, bởi năm đó Lục Hi cũng giẫm lên núi thây biển máu mới ngồi vào bảo tọa “ông hoàng lính đánh thuê”, muốn đạp lên đầu anh để tiến tới thì Hoàng Chân đã nghĩ nhiều rồi.



Nghĩ tới cuộn giấy sau lưng Hoàng Chân, Lục Hi nở nụ cười, muốn đạp lên mình để thượng vị, e là vị gia chủ mới của nhà họ Hoàng sẽ mất nhiều hơn được đấy!



Anh dùng lực tinh thần để cảm nhận cuộn giấy kia, trong cuộn giấy quả thực hàm chứa sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ, là thứ hay ho để hiến tế, trong lòng Lục Hi đã muốn chiếm nó cho riêng mình rồi.



Còn về phía Hoàng Chân, tuy rằng hắn ta là cao thủ tiên thiên hiếm có, nhưng bản thân Lục Hi cũng là cao thủ tiên thiên, không hề kém gì Hoàng Chân.



Cộng thêm việc anh ăn một con rồng, thể chất thay đổi cực lớn, nếu Hoàng Chân không có bí kíp độc môn gì hoặc độc chiêu gì thì Lục Hi không hề sợ hắn ta.



Thoát khỏi diễn đàn, cân nhắc một chút về thực lực của Hoàng Chân và mình, Lục Hi bắt đầu đi ngủ.







Lúc này, ở ngoại ô phía nam thành phố Tây Kinh.



Nơi này có một cái hồ tự nhiên, diện tích ước chừng bốn mươi đến năm mươi dặm, trong hồ có một hòn đảo trơ trọi, được nước hồ bao quanh.



Trên đảo xây một đình nghỉ mát bát giác, chong đèn ne-on sáng lấp lánh.



Nơi này trước kia chỉ là chốn hoang vu hẻo lánh, nhưng một ông chủ nào đó ưng ý với cái hồ này nên bắt đầu dốc sức khai thác nó.



Qua một năm phát triển, Nam Hồ dần trở thành một địa điểm giải nhiệt tránh nóng, thu hút không ít cư dân thành phố.



Người dân đến đây hóng mát hoặc chèo thuyền trên mặt hồ, là nơi gần nhất trong thành phố để tránh nóng.



Lúc này, đêm đã khuya.



Du khách đã quay về từ sớm, thuyền bè trên mặt hồ đã neo đậu về bờ.



1646811645099.png
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 37-40
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom