• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Công phu thần Y - Tần Minh (1 Viewer)

  • Chương 43: Điều tra

Dứt lời, Phùng Thiến không nói thêm lời nào mà kéo Tần Minh đang mang khuôn mặt ngơ ngác lại đây, chỉ vào anh rồi nói: "Đây chính là bạn trai của tôi! Sao nào? Bây giờ anh hết hi vọng rồi chứ?"

Thấy Phùng Thiến thật sự dẫn bạn trai của mình tới đây, đám người vây xem cũng không bàn tán nữa mà thi nhau nhìn về phía Tần Minh. Người con trai đó ngũ quan cân đối, vẻ mặt anh tuấn, là một anh chàng vô cùng đẹp trai, nhìn hoài không chán.

Chỉ là không biết anh có thân phận gì lại dám cướp “miếng ăn” của con ông cháu cha Trần Phi Kiệt.

"Đệt!"

Tần Minh thầm phun ra một câu chửi bậy, nhìn thấy tình hình lúc này, tất nhiên anh hiểu được chuyện gì đang xảy ra: Mình bị cô nàng Phùng Thiến này kéo tới làm bia đỡ đạn!

"Đội trưởng Phùng, cô..."

"Anh yêu, anh đừng tức giận mà. Cái người trước mặt này chính là người mà em từng nói với anh trước đây rồi đó, em thật sự không chấp nhận anh ta. À đúng rồi, hôm nay anh cố ý tới đón em à? Đi thôi, chúng ta đi ăn!"

"Xì..."

Eo Tần Minh bị Phùng Thiến trộm véo một cái, anh nhất thời giật mình, lập tức trợn mắt nhìn cô ta, sau đó gật đầu với vẻ bất đắc dĩ: "Được thôi... đi, chúng ta đi ăn!"

"Từ đã!"

Trần Phi Kiệt ném bó hoa vào trong xe, đứng trước mặt Tần Minh rồi nói: "Người anh em, cậu là ai? Trông cậu rất lạ, có lẽ không phải là người trong giới nhỉ?"

"Giới? Giới gì? Tôi tên là Tần Minh, là sinh viên của đại học Đông Minh, trước đây tôi đúng là đã gia nhập khá nhiều đoàn thể xã hội, không biết anh nói cái nào?"

Phụt!

Không ít người đều không nhịn được mà bật cười, Phùng Thiến cũng tức giận trợn mắt nhìn Tần Minh đang mang vẻ mặt vô tội, trong lòng thầm nghĩ sao cái tên này... ngu vậy?

Trần Phi Kiệt nhếch khóe miệng, hắn ta lập tức cười ha ha: "Giả ngốc cũng không hay lắm đâu nhỉ? Không biết cậu có nhận ra tôi không, sao tôi càng nhìn càng thấy cậu giống... của Thiến Thiến..."

"Gọi ai là Thiến Thiến đấy? Đây là bạn gái của tôi, phiền anh đừng gọi thân thiết như vậy. Với lại, sao tôi lại phải nhận ra anh? Nhưng nghe giọng điệu của anh thì có lẽ cũng là một người có thân phận, có thế lực nhỉ? Vậy anh còn không biết xấu hổ mà giành bạn gái với tôi à? Có phải là những cậu ấm như các anh đều thích làm mấy chuyện như cướp bồ người khác không?"

Tần Minh nói xong thì chủ động kéo tay của Phùng Thiến, anh nói tiếp: "Phiền anh nhường đường chút, Thiến Thiến nhà tôi đói bụng rồi, chúng tôi phải đi ăn đã. Có phải không, em yêu?"

Nghe thấy vậy, Phùng Thiến dùng lực bóp chặt lấy tay của Tần Minh. Nhưng cô ta cũng chỉ đành phối hợp với Tần Minh diễn tiếp vở kịch này. Cô ta lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, anh yêu, hôm nay em muốn đến nhà hàng Lange ăn món Âu!"

Thấy thế, trong lòng mọi người đều ấn like cho Tần Minh. Có thể khiến người đẹp nổi tiếng đanh đá trong Sở Cảnh sát bọn họ ngoan ngoãn như thế, thủ đoạn tán gái đúng là không tầm thường!

Thấy Trần Phi Kiệt vẫn không nhường đường, Tần Minh lập tức cau mày lại: "Chắc anh không phải là dạng người bám riết lấy người khác đâu nhỉ? Bám người như thế này? Trước đây cái chiêu bám đuôi này của anh chắc đã lừa được không ít cô gái rồi đúng không?"

"Ha ha... người anh em cũng thật biết nói đùa!"

Nói xong, Trần Phi Kiệt chủ động tránh ra, trên mặt vẫn mỉm cười. Tần Minh thấy thế thì nhìn thẳng vào đôi mắt hắn ta, ánh sáng màu vàng nhạt lóe lên. Anh muốn xem thử trong lòng tên này đang ấp ủ tâm tư xấu xa gì.

Nhưng lần này thuật Linh Đồng Đọc Tâm liên tục mất hiệu lực! Anh căn bản không nghe thấy được tiếng lòng của tên đó!

Sắc mặt Tần Minh nghiêm lại, anh đánh giá rất cao Trần Phi Kiệt, đây là một người có tâm cơ thâm sâu, giỏi che giấu.

Hơn nữa còn thuộc loại người khẩu phật tâm xà rất nguy hiểm. Xem ra, sau này phải đề phòng tên này một chút, trong lòng Tần Minh thầm nghĩ.

...

Sau khi Trần Phi Kiệt lên xe, nhìn con xe Audi A7 dần đi xa của Tần Minh, ý cười trên mặt bỗng vụt tắt, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. Có kẻ khiến hắn ta mất thể diện trước mặt nhiều người như vậy, chuyện này thật sự rất lâu rồi chưa từng xảy ra.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Phi Kiệt liền lướt xem danh bạ điện thoại. Không lâu sau, hắn ta gọi đi một cuộc điện thoại.

"Alo, là cậu Trần sao?"

"Là tôi, Chu Minh, mấy ngày nay đang bận gì sao? Nếu như không có chuyện gì thì ra ngoài tụ tập đi? Cũng lâu lắm không gặp anh, nhớ anh quá!"

"Ha ha... Tất nhiên là được, cậu Trần quyết định địa điểm, tôi làm chủ, chúng ta hẹn tối nay sao?"

Trần Phi Kiệt mỉm cười, lắc đầu nói: "Tối nay tôi không rảnh, tối mai đi. Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh. Đúng rồi Chu Minh, bố anh không phải thành viên ban giám hiệu trường đại học Đông Minh sao? Điều tra về một sinh viên của đại học Đông Minh chắc không phải là vấn đề đối với anh chứ?"

Chu Minh vui vẻ đáp lại: "Tất nhiên không thành vấn đề, cậu Trần nói thẳng đi, có phải lại có ai không mở to mắt mà động vào anh rồi?"

"Ha ha... Cũng không thể nói là động tới, chỉ là tôi hơi tò mò về một người mà thôi. Tối mai lúc anh đến thì đưa theo tư liệu của người tên là Tần Minh nhé, nhìn tuổi tác của cậu ta thì chắc là sắp tốt nghiệp rồi, đừng lấy nhầm!"

"Yên tâm! Tôi đem tới tất cả tư liệu về người tên là Tần Minh thì sẽ không nhầm nữa".

Trần Phi Kiệt gật đầu một cách hài lòng rồi cúp điện thoại, hắn ta cười khẩy một tiếng rồi khởi động xe, nghênh ngang rời khỏi đó...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom