• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Công phu thần Y - Tần Minh (2 Viewers)

  • Chương 47: Người bệnh ngang ngược

Nghe ra ý trách móc trong lời nói của Vương Văn Trung, Chu Nghĩa Minh lắc đầu cười: "Hôm qua tôi mới xuất viện, không phải hôm nay đã đến tìm cậu rồi sao? Với lại lần này tôi đến là dẫn theo thần y cho cậu, mau gọi em dâu xuống đây đi, để vị thần y này của chúng ta thăm khám cho cô ấy. Nói không chừng năm sau cậu đã có thể bế một thằng cu mập mạp rồi!"

Vương Văn Trung nhanh trí, vội vàng gọi vợ mình ra nhưng mãi mà không thấy vị thần y mà Chu Nghĩa Minh nói đến.

"Anh Chu, vị thần y mà anh nói đến đâu rồi? Bao giờ đến thế?"

"Khà khà, xa tít chân trời gần ngay trước mặt, bệnh của tôi chính là vị thần y này chữa khỏi", Chu Nghĩa Minh nói xong thì tự giác lùi về phía sau, nhường cho Tần Minh bước ra.

Còn Vương Văn Trung cũng ý thức được gì đó, ông ta nhìn Tần Minh với vẻ mặt khó mà tin nổi. Nếu không phải mặt Chu Nghĩa Minh nghiêm túc thì ông ta sẽ tưởng rằng đây là chuyện cười mà Chu Nghĩa Minh lấy mình ra để đùa bỡn.

Trông Tần Minh cũng chỉ hai mươi tuổi, cho dù anh bắt đầu học y từ trong bụng mẹ thì có lẽ y thuật cũng không cao siêu lắm đâu nhỉ? Hai chữ thần y thì càng không với tới được.

Nhưng lời nói tiếp đó của Tần Minh lại khiến Vương Văn Trung kinh ngạc.

"Giám đốc Vương, tôi học Đông y, bệnh của chú Chu, cũng thật sự là do tôi chữa khỏi!"

"Đông y?"

Vợ Vương Văn Trung kinh ngạc thốt lên, dáng vẻ của Tần Minh chắc chắn rất khó khiến người ta liên tưởng cùng với những thầy thuốc Đông y tóc bạc lớn tuổi, bà ta lập tức nhíu mày lại: "Chẳng lẽ là lừa đảo? Bây giờ mấy tên treo đầu dê bán thịt chó nhiều lắm".

Nghe thấy vợ Vương Văn Trung nói thầm, Tần Minh nhíu mày lại, Chu Nghĩa Minh cũng không vui ra mặt, lập tức nói: "Em dâu, em như thế này là không tin tưởng anh?"

Thấy thế, Vương Văn Trung vội vàng khua tay, đồng thời liếc mắt ra hiệu với vợ ông ta: "Không phải không phải, anh Chu đừng khó chịu, nếu đã như vậy thì bảo Tần Minh xem bệnh cho vợ tôi luôn nhé".

Vợ Vương Văn Trung nhìn Tần Minh với vẻ mặt hoài nghi, bà ta ngồi xuống rồi đưa tay ra một cách không tình nguyện: "Khám đi, tôi ngược lại muốn xem xem cậu có thể giở trò bịp bợm gì!"

"Không cần đâu, tôi đã nhìn ra vấn đề của cô rồi. Lý do chủ yếu của việc cô vô sinh căn bản không phải là tắc ống dẫn trứng".

"Xùy... tôi nhịn câu lâu lắm rồi, cho dù cậu có giả bộ cũng phải giả bộ cho giống một chút chứ? Ngay cả mạch cũng không bắt mà đã có thể nhìn ra được nguyên nhân sinh bệnh của tôi, cậu thật sự coi bản thân mình là Hoa Đà Biển Thước hay sao?". Vợ Vương Văn Trung trợn mắt lên, nước miếng văng tung tóe.

"Anh Chu, đây không phải là em không nể mặt anh, người anh mang tới cũng không đáng tin lắm nhỉ!"

Thấy sắc mặt Chu Nghĩa Minh tối sầm lại, Vương Văn Trung vội vàng ra giảng hòa, bảo vợ ông ta bớt nói vài câu. Nhưng không ngờ rằng người vợ đó càng nói càng hăng, cuối cùng nổi giận với Tần Minh.

"Tuổi tác không lớn nhưng gan cũng không nhỏ, ai cũng dám lừa, thật sự nghĩ rằng bản thân chữa bừa cho anh Chu được thì đã biến thành thần y rồi sao? Bệnh này tôi không chữa nữa! Không phải là không thể mang thai sao? Cùng lắm tôi đi nhận nuôi một đứa là được!"

Bị mắng một trận, dù tính khí Tần Minh có tốt đi chăng nữa thì lúc này cũng chỉ cảm thấy tức giận. Anh lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn vợ Vương Văn Trung rồi giơ tay ngăn Chu Nghĩa Minh đang định nói giúp mình: "Đông y chú ý đến Vọng, Văn, Vấn, Thiết. Nhưng khi y thuật đến một cấp độ nhất định thì cũng có thể chỉ dựa vào vọng khí mà phán đoán chứng bệnh của bệnh nhân".

Nói xong, vợ Vương Văn Trung cười khẩy một tiếng, nói với vẻ mặt khinh thường: "Nói như vậy thì có nghĩa là cậu cảm thấy y thuật của mình đã đến cảnh giới nhất định rồi? Thật là lố bịch! Tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu đến đây là muốn lừa tiền thì không có cửa đâu!"

"Đủ rồi!"

Vương Văn Trung thấy vợ mình càng nói càng không đúng mực, lập tức quát nặng một tiếng. Nếu cứ mặc bà ta nói tiếp, vậy thì thật sự đắc tội với Chu Nghĩa Minh rồi!

Thử hỏi người nắm giữ thẻ đen của tập đoàn Chu Thị còn đến đây lừa lấy tiền chữa bệnh sao? Trừ phi Tần Minh bị thiểu năng.

"Giám đốc Vương, bệnh này của vợ chú, thứ lỗi cháu không thể chữa được. Nhưng nể mặt chú, cháu có thể nói chỗ mấu chốt của cô ấy. Trước tiên, ngày thường cô ấy rất thích ăn đồ sống lạnh khiến tử cung hư hàn, cho dù tinh trùng đi vào thì tỷ lệ sống sót cũng rất thấp".

"Thứ hai, tính khí vợ chú nóng nảy, dễ nổi giận, tuyến sữa và tử cũng bị thương không nhẹ, đồng thời theo tình hình hiện tại, trong tử cung đã có lượng lớn huyết ứ".

"Còn cái thứ ba..."

Liếc nhìn vợ Vương Văn Trung lúc này đã nổi trận lôi đình, Tần Minh hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Lúc vợ chú còn trẻ, bao gồm cả bây giờ nhu cầu đối với chuyện phòng the quá lớn, dẫn tới hư dương thoát ra ngoài, thận tinh suy tổn, tổn thương khí huyết".

"Với lại, nếu như cháu không nhìn lầm, vợ chú còn có... một loại sở thích đặc biệt, thường xuyên làm phẫu thuật phục hồi màng trinh, cứ như thế khiến bệnh tình của cô ấy càng nặng hơn. Nói theo lời người xưa thì là người lệch lạc về mặt tình dục rất khó có thai!". Nói xong, Tần Minh không để ý tới ba người đang nghe đến mức ngẩn ra nữa mà quay đầu rời đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom