• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Công phu thần Y - Tần Minh (1 Viewer)

  • Chương 41: Phế bỏ Chiến Lang

Sau khi đạp tung cửa Phòng VIP của nhóm người Tần Minh, đám người Chiến Lang nối đuôi nhau đi vào, tên quản lý ốm nhom ở bên ngoài lập tức đóng sập cửa lại, rõ ràng có ý định không chừa cho lối thoát nào.



Mặc dù nói là hắn ta không dám chọc vào hai người Chu Thiếu Hoa và Thẩm Nghị, nhưng hắn chỉ phụ trách làm theo lời cậu chủ Hoàng dặn dò mà thôi, về phần xảy ra hậu quả gì thì không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.



Trong phòng riêng, Tần Minh lướt nhìn thấy mười mấy người trên mặt đều cùng có một hình xăm đầu sói, anh híp hai mắt lại, nói: "Lần trước là người do chúng mày phái tới à? Hừ! Xem ra, cũng là chỉ thị của Hoàng Thông đúng không?"



Chiến Lang cười gằn gật đầu, đáp lại: "Ôn con, có trách thì trách mày có mắt như mù, chọc vào người không nên chọc! Hôm đó những anh em bị mày đánh thương đến bây giờ vẫn còn nằm trong viện, hôm nay, Chiến Lang tao phải đòi lại công bằng thay cho họ!"



"Hừ... một đám côn đồ vớ vẩn mà cũng trâu bò vậy ư? Khuyên các người đừng có tham gia vào đây, bằng không, hậu quả các người không gánh nổi được đâu".



Chu Thiếu Hoa nói xong, Thẩm Nghị bật cười, cũng không nói gì, chỉ xắn tay áo lên rồi bước lên trước từng bước, nói: "Nào nào... vừa hay lâu lắm rồi tao cũng không được giãn gân giãn cốt, vừa hay có mấy người để luyện tay luyện chân chút".



"Ha ha... Tần Minh, lát nữa mà động tay động chân thì hai chúng ta ngồi xem kịch hay là được, cái tay Thẩm Nghị này chính là đạo đài của thành phố Đông Minh chúng ta, từ nhỏ đã thích đánh đấm, đối phó với mười mấy tên lưu manh, thì chắc... chỉ là chuyển nhỏ".



Tần Minh nghe vậy chỉ cười khổ, trước đó mục đích gọi Chu Thiếu Hoa và anh ta đến đây chính là muốn nhờ mặt mũi của anh ta để giải quyết chuyện này trong hòa bình, không ngờ, cuối cũng vẫn phát triển đến bước này.



Chiến Lang cũng không quen biết Chu Thiếu Hoa và Thẩm Nghị, thấy hai người ngông cuồng khiêu khích như vậy thì lập tức rút ra gậy sắt chỉ vào bọn họ, quát: "Đánh cho tao! Đánh cho hai tên kia quỳ xuống mới được, về phần người tên là Tần Minh này thì đánh thành nửa sống nửa chết rồi lôi đi".



"Vâng!"



Đám người lũ lượt vâng một tiếng, sau đó vung gậy lao lên, Thẩm Nghị lại hiên ngang đón tiếp, vừa đánh vừa nói: "Hai người các anh tự lo cho mình đi, tôi cố gắng cầm chân bọn chúng!"



Thế nhưng, vừa mới đánh được một lúc, dù Thẩm Nghị đã thành công quật ngã được ba tên lưu manh, nhưng cũng trúng khá nhiều gậy côn, lúc này mới buồn khổ nhận ra, thực chiến và luyện tập căn bản là hai chuyện khác nhau!



"Hừ! Ôn con, lúc trước không phải mày mạnh miệng lắm sao?! Còn dám đánh thương anh em chúng tao, hôm nay tao sẽ đập cho mày vỡ đôi cái sọ dừa kia!" một tên lưu manh trong số đó nói xong, bèn giơ côn sắt lên đánh về phía đầu của Thẩm Nghị hiện đã mình đầy thương tích!



Thấy vậy, Chu Thiếu Hoa chửi to một tiếng, đang định nói ra thân phận của Thẩm Nghị, thì chỉ cảm thấy một luồng gió xẹt qua bên người, Tần Minh đã biến mất dạng rồi.



Nhìn lại thì thấy Tần Minh đã lao đến bên cạnh Thẩm Nghị, tốc độ cực nhanh, khiến người khác phải líu lưỡi.



Sau khi đỡ một côn cho Thẩm Nghị, Tần Minh trở tay đoạt lấy thanh côn sắt của tên đó rồi đánh lên đầu hắn, khiến hắn nháy mắt ngất xỉu đi.



"Mẹ kiếp! Người anh em, thế mà không nhìn ra được cậu cũng là một tay có tập luyện, con mẹ nó, hôm nay nếu không có cậu thì có lẽ tôi thật sự toi rồi, người anh em này, Thẩm Nghị tôi coi như đã kết bạn chắc chắn rồi nhé!"



Nghe vậy, Tần Minh chỉ cười, sau khi thấy bộ dạng chật vật của Thẩm Nghị thì dìu anh ta ra phía sau, nói: "Những người này cứ giao cho tôi là được, vốn không muốn ra tay, nhưng bất đắc dĩ cuối cùng cũng vẫn có người chủ động giơ mặt ra chịu đánh".



"Ha ha! Nói hay lắm! Tần Minh, cứ đánh thoải mái! Xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm! Mẹ kiếp tên khốn Hoàng Thông đó, thật sự tưởng rằng chỉ có hắn ta mới biết gọi người sao?!"



Nói xong, Thẩm Nghị lập tức rút điện thoại ra gọi, còn Chiến Lang thì nhíu mày, có lẽ đã nhận ra thân phận của Thẩm Nghị dường như không đơn giản.



"Tạm thời cứ mặc kệ đi, anh em đâu, lên! Ai hạ được hắn, tôi thưởng người đó năm ngươi ngàn tệ!"



Trọng thưởng đã ra thì ắt phải có kẻ liều lĩnh, nhờ có sự khích lệ này của Chiến Lang, mấy tên lưu manh còn lại ầm ầm gào lên, giơ cao gậy sắt xông về phía Tần Minh, xuống tay không chút lưu tình, gậy côn đều đồng loạt hướng về những chỗ hiểm mà đánh, khiến Chu Thiếu Hoa và Thẩm Nghị nhìn thôi cũng khó thở.



"Mẹ kiếp, đợi vào đồn thì nhất định phải cho bọn chúng ăn cơm tù nốt nửa đời còn lại mới được!", Thẩm Nghị tức giận quát lên.



Lúc này, Tần Minh máu nóng cũng bốc lên rồi, vừa linh hoạt né tránh sự tấn công của đám người, vừa cầm gậy sắt trong tay hung hăng đánh lên chân đám lưu manh, trong chốc lát, những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, kéo dài không thôi...



Ầm!



Lại một âm thanh khó chịu nữa vang lên, sau khi Tần Minh đánh gãy hai chân của tên lưu manh cuối cùng thì anh từ từ đứng lên, nhìn tên Chiến Lang lúc này mặt mày đã vô cùng sợ hãi, lạnh lùng cười nói: "Lúc trước, là mày nói muốn đánh tao nửa sống nửa chết rồi lôi đi à?"



"Tôi... anh đừng qua đây! Đều là do Hoàng Thông bảo tôi tới tìm anh gây chuyện, thực ra giữa chúng ta... căn bản không.... không có thù oán gì cả, chuyện hôm nay tôi không so đo nữa!"



"Da mặt của mày dày vậy sao? Không có thù oán gì? Vậy mà mày lại muốn đánh tao nửa sống nửa chết? Mày không tính toán chuyện hôm nay nữa? Nhưng tao lại muốn tính toán đấy".



"Nhớ kỹ, sau này làm bất cứ chuyện gì thì hãy nghĩ đến cái giá phải trả trước đã, đụng vào ai thì phải điều tra trước xem người đó có phải là người mà mày có thể chọc vào không! Hôm nay, tao sẽ dạy cho mày một bài học nhớ đời!"



Nói xong, Tần Minh quay sang nhìn Thẩm Nghị, cười hỏi: "Cậu chủ Thẩm, đánh hắn tàn phế cũng không sao chứ?!"



Thẩm Nghị nghe vậy thì hơi sững sờ, sau đó liền giơ ngón tay cái lên với Tần Minh, hả giận nói: "Không vấn đề! Dù sao cũng là do bọn chúng ra tay trước, nơi này lại không có máy quay, cùng lắm là coi như phòng vệ thôi, cứ xử tùy ý!"



"Được, có câu nói này của anh thì tôi yên tâm rồi".



Thấy tình hình không hay, Chiến Lang quay người bỏ chạy, nhưng lại phát hiện ra cửa phòng đã bị khóa! Điên cuồng đập mạnh lên cửa, gào lên: "Khốn kiếp! Mở cửa! Mẹ kiếp mau mở cửa cho tao!"



Ném cây gậy sắt trong tay đi, Tần Minh lao lên trước tóm mạnh lấy cánh tay của Chiến Lang, dùng thủ đoạn cực kỳ đặc biệt vặn mạnh một cái! Sau khi một tiếng giòn tan lộp bộp vang lên thì Chiến Lang cũng tru lên như heo bị chọc tiết...



Cánh tay phải bất lực buông thõng xuống, Chiến Lang không còn hung hăng như trước nữa, quỳ xụp xuống trước mặt Tần Minh, run rẩy nói: "Cậu Tần, tôi... tôi sai rồi! Tha cho tôi lần này đi... Chiến Lang tôi... a!"



Lại một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế nữa vang lên, Tần Minh dùng thủ đoạn tương tự bẻ gãy nốt cánh tay trái còn lại của Chiến Lang, như vậy, trừ phi đích thân anh ra tay cứu chữa, bằng không hai cánh tay này của Chiến Lang coi như hoàn toàn tàn phế.



Chứng kiến cảnh tượng không một chút máu nào nhưng vẫn vô cùng bạo lực, Thẩm Nghị và Chu Thiếu hoa hai mắt nhìn nhau, lần lượt ho khan, lợi hại, thật sự quá lợi hại rồi!



Không ngờ Tần Minh nhìn thì trông hòa hoa phong nhã, vậy mà một khi ra tay lại tàn nhẫn quyết đoán như vậy!



"Không được nhúc nhích!"



Cánh cửa phòng riêng mở tung ra, một đám người cảnh sát mặc cảnh phục đi vào, lập tức khống chế tình hình bên trong, một người đàn ông trung niên đi đầu vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Nghị: "Cậu Thẩm, cậu không sao chứ? Không bị thương chỗ nào chứ?"



"Ông mù sao? Thương khắp người thế này ông không nhìn thấy sao? Đều là do đám lưu manh này gây ra đó, còn cả cái tên đầu âm dương kia nữa, cứ bắt chúng về đồn đi đã rồi tính tiếp!"



"Vâng!"



Cảnh sát dẫn đầu vâng lời một tiếng rồi lập tức phất tay, ra lệnh cho những người mà ông ta đưa đến áp tải toàn bộ đám lưu manh và cả tên Chiến Lang đau quá đã ngất đi kia đi, sau đó liếc nhìn Tần Minh một cái, khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút quen quen.



"Những người trong Chiến Lang Bang đó đều là do một mình cậu đánh ngã sao?"



"Đúng vậy".



"Vậy cũng mời cậu cùng tôi về đồn một chuyến để lấy lời khai, tôi cũng tiện..."



Còn chưa đợi cho nói xong, Thẩm Nghị bèn nghiêm mặt chất vấn nói: "Hàn Quân, ông có ý gì vậy? Tần Minh là anh em của tôi, cho dù đã ra tay hơi nặng, nhưng đó cũng là phòng vệ chính đáng, ông có gì muốn hỏi à? Vậy hỏi ngay ở đây cũng được".



"Tần Minh?!"



Cảnh sát trung niên kinh ngạc, khóe miệng hơi vặn vẹo, lập tức vội vàng lắc đầu: "Nếu là bạn của cậu Thẩm, vậy... đương nhiên tôi không có gì để hỏi rồi, tôi... tôi về đồn trước đây".



Tần Minh nghe thấy ông ta nói năng ấp úng, hơn nữa ánh mắt còn do dự bất định, bản thân và ông ta cũng vốn không quen biết, tại sao vừa nghe thấy tên của anh thì lại... có phản ứng bất thường như vậy?



Nghĩ đến đây, Tần Minh nhướn mày, hai mắt sắc bén lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, khởi động Linh Đồng Độc Tâm.



"Mẹ kiếp, Hàn Lộ ngu xuẩn kia lại bảo mình bắt bạn của cậu Thẩm, đây là muốn chuốc lấy đen đủi cho mình à! Không được... trở về phải nhanh chóng thả tên béo đó ra, nhưng mong là Hàn Lộ vẫn chưa làm gì cậu ta..."



Ánh sáng dần ảm đạm, hai mắt Tần Minh ngưng lại, nói: "Khoan đã!"



Hàn Quân nghe vậy liền dừng bước, quay người lại có chút chột dạ hỏi: "Đang nói với tôi sao? Có chuyện gì vậy?"



"Hừ!"



Sau khi hừ lạnh một tiếng, Tần Minh nói: "Sếp Hàn trước đó nói không sai, những trình tự nên có thì vẫn cần phải có, không phải ông cần lấy lời khai sao? Được, vậy tôi đi cùng ông một chuyến".



"Không... không cần đâu, sự thật bày ra trước mắt rồi, lời khai cũng... cũng không quan trọng đâu, ha ha..."



"Đừng, tôi nhất định phải tới đồn cảnh sát một chuyến".



Tần Minh vừa nói, vừa bước lên trước túm lấy bả vai của Hàn Quân, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào ông ta, càng khiến ông ta chột dạ hơn, ánh mắt vô cùng né tránh.



Thẩm Nghị và Chu Thiếu Hoa bên cạnh cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra vấn đề trong đó, bèn đi tới nói: "Vậy được, Tần Minh, vừa hay tôi cũng không có việc gì, tôi đi cùng cậu luôn".



"Cậu chủ Hoa, anh đưa Giả Lượng đi trước đi, đưa hắn ta tới bệnh viện truyền dịch trước đi, thuận tiện thăm bố anh luôn, cho tôi gửi lời hỏi thăm bác nhé, đi thôi, Hàn Quân".



Nói xong, Thẩm Nghị lại đẩy Hàn Quân một cái.



Chu Thiếu Hoa gật đầu, rồi vác Giả Lượng đang hôn mê rời đi, còn Hàn Quân bất đắc dĩ đành phải đưa theo Tần Minh và Thẩm Nghị lên xe, đi về phía sở cảnh sát thành phố Đông Minh...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom