• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6: Bị ép xin lỗi

Khi thấy Giang Vũ thường hay cúi đầu nhẫn nhục nay lại cãi bằng giọng điệu kiên quyết như vậy, ba người nhà họ Triệu lập tức nổi giận.

“Cái thằng nhu nhược này giỏi nhỉ, dám cãi lại rồi cơ à”.

Ngô Châu chỉ thẳng vào mặt Giang Vũ, chửi ầm cả lên: “Cậu chẳng được tích sự gì hết, không chịu hầu hạ chúng tôi thì cút ra ngoài cho tôi”.

“Lố bịch!”

Triệu Thiên Mang căm tức nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Cậu ăn chùa ở nhà tôi ba năm, bây giờ bảo cậu đi nấu cơm, cậu còn nổi cáu cơ á, muốn tạo phản rồi phải không?”

Giang Vũ đã quen với những lời chửi bới của vợ chồng nhà họ Triệu, nhưng lần này anh không nhịn nữa mà cười khẩy đáp.

“Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất làm cái chuyện vô liêm sỉ kia, hai người có tư cách gì khoa tay múa chân với tôi?”

Nghe vậy, vợ chồng Triệu Thiên Mang kinh ngạc quay qua hỏi Triệu Trung Tuyết: “Cậu ta biết chuyện của con với cậu Lưu rồi hả?”

Triệu Trung Tuyết dửng dưng gật đầu.

Thấy thế, Giang Vũ chợt cảm thấy lòng mình đau như cắt, bèn siết chặt nắm đấm.

Hoá ra vợ chồng Triệu Thiên Mang đã biết Triệu Trung Tuyết ngoại tình với Lưu Thư Nhất từ lâu, chỉ có mỗi một mình anh chẳng hay biết gì thôi!

“Hừ! Biết thì tốt quá rồi, chúng tôi cũng lười giấu giếm nữa”.

Ngô Châu khịt mũi, chán ghét nói: “Loại vô dụng như cậu hoàn toàn không xứng với con gái tôi, cậu Lưu mới là đứa con rể mà tôi ưng ý nhất”.

“Giang Vũ, làm người quý ở chỗ tự biết mình”.

Triệu Thiên Mang nghiêm trang nhìn Giang Vũ: “Nếu cậu đã biết Tuyết Nhi thích người khác thì đừng tiếp tục dây dưa, làm lỡ hạnh phúc của con gái tôi nữa”.

“Ý của hai người là, Triệu Trung Tuyết không tuân theo chuẩn mực đạo đức là lỗi của tôi ư?”, Giang Vũ hỏi ngược lại với vẻ mặt khó coi.

“Là lỗi của cậu!”

Ngô Châu ngẩng đầu lên, cười mỉa mai, nói: “Có trách thì trách cậu không có bản lĩnh, không xứng với con gái tôi thôi”.

“Nếu cậu có thể xuất sắc như cậu Lưu, đương nhiên con gái tôi cũng sẽ hầu hạ cậu như cách con bé hầu hạ cậu Lưu…”

“Đừng có nói những lời thừa thãi này nữa”.

Triệu Trung Tuyết mất kiên nhẫn khoát tay, chán ghét nhìn Giang Vũ: “Nếu anh đã biết hết rồi, vậy anh còn về đây làm gì?”

“Tôi về để tạm biệt ông cụ”.

Giang Vũ hít sâu một hơi, kiên định nói: “Tiện thể để cho cô xin lỗi tôi”.

“Muốn tôi xin lỗi anh á, không có cửa đâu”.

Triệu Trung Tuyết hung dữ nhìn chằm chằm vào Giang Vũ: “Anh đã được chứng kiến thực lực của anh Lưu rồi đó, có tin tôi bảo anh ấy giết chết anh không hả”.

Vợ chồng Triệu Thiên Mang cũng khịt mũi coi thường Giang Vũ, một tên vô dụng mà lại mơ tưởng được tôn trọng, đúng là tự rước lấy nhục.

Đối diện với lời đe doạ và mỉa mai của ba người, Giang Vũ bình tĩnh, lạnh nhạt đáp: “Mấy người đừng quên, tôi và Triệu Trung Tuyết hiện vẫn còn là vợ chồng hợp pháp, chỉ cần tôi không đồng ý ly hôn, cô ta sẽ không thể tái giá được”.

Nghe thế, cả ba người nhà họ Triệu đều sầm mặt lại.

Mặc dù Triệu Trung Tuyết đã qua lại với Lưu Thư Nhất từ lâu, nhưng chỉ cần cô ta chưa độc thân quay trở lại thì sẽ không thể chính thức gả vào nhà họ Lưu, có thể bị người ta đá bất cứ lúc nào.

“Nghe nói nhà họ Lưu đã có được tư cách hợp tác với nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, sau này địa vị của nhà họ Lưu ở thành phố Giang Châu nhất định sẽ lên như diều gặp gió”.

Giang Vũ cười giễu nhìn Triệu Trung Tuyết, thở dài nói: “Lúc đó sẽ có vô số quý cô xinh đẹp nhào vào lòng cậu Lưu, không biết người phụ nữ đã có chồng như cô có thể trói buộc trái tim của cậu Lưu nữa hay không đây?”

“Cậu ta nói đúng!”

Triệu Thiên Mang gật đầu, nói giọng nghiêm nghị: “Tuyết Nhi, con nhất định phải đăng ký kết hôn với cậu Lưu, hoàn tất danh phận trên pháp luật trước khi nhà họ Lưu phát triển lớn mạnh”.

“Giang Vũ, giờ cậu làm thủ tục ly hôn với Tuyết Nhi luôn đi”.

Ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, Ngô Châu hung hăng quát: “Nếu cậu làm mất cơ hội lấy chồng nhà giàu của Tuyết Nhi, tôi sẽ không để yên cho cậu đâu”.

“Xin lỗi tôi đi!”

Giang Vũ đứng thẳng lưng, kiên quyết nhìn Triệu Trung Tuyết.

“Đồ khốn, muốn bắt Tuyết Nhi xin lỗi cậu, cậu mà xứng à?”

Triệu Thiên Mang và Ngô Châu tức sôi máu chửi mắng.

“Đừng ồn nữa”.

Triệu Trung Tuyết xanh mặt ngăn bố mẹ mình chửi rủa, lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Có phải chỉ cần tôi xin lỗi, anh sẽ đồng ý ly hôn không?”

“Chỉ cần cô xin lỗi thật lòng, tôi sẽ ly hôn với cô”, Giang Vũ gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc.

“Shh!”

Triệu Trung Tuyết hít một hơi thật sâu, cố gượng cười, nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi chính thức xin lỗi anh”.

“Chưa đủ chân thành, cô sai ở đâu ấy nhỉ?”, Giang Vũ hài hước cười một tiếng.

“Thằng ăn hại, cậu đừng có quá đáng!”

Thấy con gái mình đã xin lỗi mà Giang Vũ còn được nước lấn tới, Triệu Thiên Mang và Ngô Châu tức không chịu nổi.

“Làm người phải có tình có nghĩa, sau này gặp lại mới vui vẻ với nhau được”.

Triệu Trung Tuyết siết chặt nắm đấm, nhìn Giang Vũ chằm chằm với vẻ mặt dữ tợn: “Nếu không sẽ có ngày anh hối hận đấy”.

“Chuyện tương lai để sau này rồi hẵng nói”.

Giang Vũ thờ ơ nhún vai: “Nếu hôm nay cô không thể làm tôi hài lòng, vậy thì cuộc hôn nhân của chúng ta cứ tiếp tục để yên đó, dù sao cũng không có hại gì với tôi cả, còn cô thì lại không thể gả vào nhà họ Lưu”.

“Được, được lắm, hôm nay tôi sẽ làm anh thật hài lòng”.

Triệu Trung Tuyết kìm nén cơn giận, cắn răng nói: “Xin lỗi anh, tôi sai rồi! Tôi không nên ngoại tình trong hôn nhân, tôi không nên cắm sừng anh, tôi không nên…”

Để có thể chấm dứt cuộc hôn nhân với Giang Vũ, sau đó gả vào nhà họ Lưu, Triệu Trung Tuyết cố chịu đựng nhục nhã, liên tục kể ra những lỗi sai của mình.

Chỉ là trong lòng cô ta đã hận Giang Vũ đến cùng cực, thậm chí còn muốn giết anh.

“Chuẩn bị đơn ly hôn đi, tôi đi gặp ông cụ rồi sẽ ký tên”.

Cuối cùng Giang Vũ cũng tạm hài lòng với lời xin lỗi của Triệu Trung Tuyết, anh để lại một câu rồi nhanh chân đi ra sân sau của biệt thự.

Sau khi anh đi, Ngô Châu đau lòng nhìn Triệu Trung Tuyết: “Con gái ngoan, chúng ta không chấp nhặt với tên ăn hại này nữa, chỉ cần có thể ly hôn là được rồi”.

“Tất cả đều phải đặt đại cục lên trên cùng, chỉ khi nào ly hôn với Giang Vũ, con mới có thể gả vào nhà họ Lưu”, Triệu Thiên Mang cũng hùa theo an ủi.

“Bố, gọi tất cả mọi người trong gia tộc tới đây đi ạ. Chỉ cần thằng ăn hại đó ký tên vào đơn ly hôn, lập tức sai người đánh gãy tay gãy chân anh ta, vứt anh ta ra đường đi xin ăn”.

Triệu Trung Tuyết ngẩng phắt đầu lên, nhìn chòng chọc về hướng Giang Vũ rời đi bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Một tên ăn hại mà dám ép con xin lỗi, con muốn cả đời này anh ta phải sống không bằng chết!”

Triệu Thiên Mang ngây ra một lúc, sau đó trong mắt có ánh sáng lạnh lập loè, ông ta nghiêm túc gật đầu: “Được!”

Sân sau biệt thự, một cụ già mặc trang phục thời Đường, mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng bạc phơ, đang ngồi trên ghế, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn đá với vẻ mặt đầy âu sầu.

Đây chính là ông cụ nhà họ Triệu, Triệu Vũ Minh.

“Ông nội, cháu đến rồi đây!”

Giang Vũ bước tới bên cạnh ông cụ, kính cẩn thi lễ.

“Giang Vũ, ông có lỗi với cháu rồi”.

Nghe thấy giọng anh, ông cụ hoàn hồn lại, áy náy nói: “Ông không ngờ Tuyết Nhi lại có thể làm ra cái chuyện vô liêm sỉ ấy…”

“Ông nội, ông đừng nói nữa!”

Giang Vũ ngắt lời ông cụ, mỉm cười đáp: “Cháu và Triệu Trung Tuyết đã quyết định ly hôn rồi ạ, từ đây cả hai không còn liên quan gì đến nhau nữa”.

“Hầy! Tất cả đều là số phận hết cả!”

Ông cụ mấp máy môi, sau đó bất đắc dĩ thở dài: “Tại nhà họ Triệu vô đức, Tuyết Nhi vô phúc nên mới không giữ được con rồng là cháu đây”.

“Ông nội, cháu chỉ là một đứa ăn hại bị mất trí nhớ thôi, sao ông lại đặt nhiều kì vọng vào cháu thế ạ?”, Giang Vũ khó hiểu nhìn ông ấy.

Từ đầu ông cụ đã nhận định Giang Vũ không phải người bình thường, nhưng cho dù bây giờ anh đã nhớ lại một vài chuyện, anh cũng không dám khẳng định mình là một người ghê gớm.

“Bởi vì cháu thật sự là người từ trên trời rơi xuống!”

Ông cụ nhìn Giang Vũ chằm chằm, đôi mắt đục ngầu bừng lên ánh sáng kính nể.
Chương 7: Khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này

Ông cụ Triệu thường xuyên nói Giang Vũ là người từ trên trời rơi xuống, mà mọi người lại nghĩ rằng lời ông ấy nói là một kiểu bóng gió.

Nhưng khi thấy vẻ mặt kính sợ này của ông cụ, Giang Vũ vô cùng khó hiểu: “Ông nội, rốt cuộc lời này của ông có nghĩa gì vậy ạ?”

“Nghĩa nằm trên mặt chữ”.

Ông cụ giải thích: “Trước đây khi ông đi ngắm sao trên đỉnh núi Vô Lượng, ông đã tận mắt nhìn thấy cháu từ trên trời rơi xuống y hệt sao băng, nặng nề ngã trước mặt ông”.

“Lúc đó cháu ngã xuống, mặt đất lõm xuống thành một cái hố to, nhưng cháu lại chẳng bị thương chút nào”.

Ông cụ phức tạp nhìn Giang Vũ đi nhìn lại: “Khi ấy ông đã biết chắc cháu không phải người thường, rất có thể là thần tiên hạ phàm”.

“Chỉ tiếc là không có ai tin lời ông nói”.

Giang Vũ nhìn ông cụ với vẻ mặt kì lạ, đừng nói là những người khác, ngay cả anh cũng không tin lắm vào chuyện mà ông cụ nói.

Quá khó tin, quá lạ lùng.

“Tuy cháu mất trí nhớ, nhưng ông chắc chắn cháu không phải người bình thường, rất có thể là cơ duyên mà ông trời ban cho ông”.

Ông cụ không để ý tới Giang Vũ, tiếp tục nói: “Do đó ông không màng mọi người trong gia tộc phản đối, cho cháu kết hôn với Tuyết Nhi, muốn dùng cách này để trói buộc cháu với nhà họ Triệu”.

“Để sau này cháu khôi phục ký ức, nhà họ Triệu sẽ có thể nhờ vả vào vận may của cháu, một bước lên trời”.

“Nhưng ông không thể ngờ Tuyết Nhi lại làm ra chuyện làm tổn thương cháu kiểu đấy”.

“Giang Vũ, chính sự ích kỷ của ông đã làm cháu bị ấm ức, ông có lỗi với cháu!”

Nói rồi, ông cụ áy náy quỳ xuống trước mặt Giang Vũ.

“Ông nội không được đâu!”

Giang Vũ thay đổi sắc mặt, vội vàng đỡ ông cụ lại: “Bất kể những người khác trong nhà họ Triệu đối xử với cháu như thế nào, cháu sẽ ghi nhớ mãi mãi ân tình của ông dành cho cháu”.

“Vậy thì ông xin phép mặt dày cầu xin cháu, nếu như sau này cháu đã lớn mạnh, cháu hãy chừa cho nhà họ Triệu một con đường sống nhé, có được không?”

Ông cụ nhìn Giang Vũ bằng ánh mắt cầu khẩn.

Dù đã đến ngày hôm nay, ông ấy vẫn tin chắc rằng Giang Vũ không phải vật trong ao, sớm muộn gì anh cũng sẽ lột xác thành rồng.

Nếu đến lúc đó Giang Vũ muốn trả thù, nhà họ Triệu nhất định sẽ không thể ngóc đầu lên nổi.

Đây là điều mà ông cụ không muốn thấy.

“Ông nội yên tâm, dù sau này có thành tài, cháu cũng sẽ nể mặt ông mà không làm khó dễ nhà họ Triệu quá mức đâu ạ”, Giang Vũ do dự một lát rồi trịnh trọng thề thốt.

“Vậy thì tốt rồi!”

Nghe vậy, ông cụ thở phào một hơi thật dài.

Tiếp đến ông ấy mở chiếc hộp gỗ trên bàn, lấy ra một chiếc nhẫn khắc hình rồng bay lượn đen láy.

“Trước đây lúc gặp cháu, ngoài căn cước công dân ra, trên người cháu còn có chiếc nhẫn hình rồng này nữa”.

Ông cụ đưa nhẫn cho Giang Vũ, giải thích: “Vì lúc đó cháu mất trí nhớ, mà ông lại thấy chiếc nhẫn này có giá trị không nhỏ nên đã cất giúp cháu”.

“Bây giờ cháu quyết định rời khỏi nhà họ Triệu, chiếc nhẫn này cũng phải trả lại cho chủ nhân của nó, dù sao đây cũng là thứ duy nhất có thể chứng minh cho thân phận trước kia của cháu”.

“Cảm ơn ông nội!”

Giang Vũ nhận lấy nhẫn, chân thành cảm ơn, ngay sau đó anh cảm nhận được cảm giác quen thuộc khó tả truyền tới từ chiếc nhẫn, vô thức đeo nó vào ngón trỏ tay phải.

Anh có cảm giác chiếc nhẫn ấy như hoà làm một thể với máu của mình, không còn muốn tháo nó ra nữa.

Sau khi trò chuyện với ông cụ tràn đầy lưu luyến thêm một lát nữa, anh rời khỏi sân sau.

Trở lại phòng khách, Triệu Trung Tuyết đặt tờ đơn ly hôn xuống trước mặt Giang Vũ, lạnh lùng thúc giục: “Ký tên đi”.

Triệu Thiên Mang và Ngô Châu nhìn Giang Vũ chòng chọc bằng ánh mắt không mấy tốt lành. Họ đã sắp xếp xong mọi thứ, chỉ cần ký tên, anh đừng hòng còn nguyên vẹn bước ra khỏi nhà họ Triệu.

“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận vì việc mình đã làm thôi!”

Giang Vũ không đổi sắc mặt nhìn Triệu Trung Tuyết.

Với những ký ức khôi phục trước đó và những gì ông cụ kể lại, Giang Vũ tin rằng mình có khả năng đạt được thành tựu khiến Triệu Trung Tuyết hối hận không kịp.

“Hạng người ăn hại như anh có mất cả đời cũng không thể thành công được đâu, nói gì đến việc làm tôi hối hận”.

Triệu Trung Tuyết khinh thường cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Lát nữa tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này”.

“Cứ chờ mà xem!”

Giang Vũ lười nói nhảm, không chút do dự ký tên vào đơn ly hôn, sau đó rảo bước đi ra ngoài.

Anh vừa ra khỏi biệt thự, một nhóm trai gái cầm gậy gộc tràn vào trong sân từ bốn phía, bao vây lấy anh.

Những người này đều là người nhà họ Triệu!

“Thứ ăn hại nhà anh lại dám bắt tôi xin lỗi”.

Giọng nói độc ác của Triệu Trung Tuyết vang lên từ phía sau lưng: “Tôi đã bảo rồi, lát nữa tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã đến thế giới này”.

Giang Vũ quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn Triệu Trung Tuyết bước ra khỏi biệt thự: “Cô muốn làm gì?”

“Giờ anh đã ký vào đơn ly hôn, không còn uy hiếp đến kế hoạch của tôi nữa”.

Triệu Trung Tuyết áng chừng tờ đơn ly hôn trong tay, lạnh lùng nói: “Vậy thì anh phải trả giá đắt vì hành vi láo toét ép buộc tôi xin lỗi ban nãy”.

“Tôi đã ký đơn ly hôn rồi, cô còn muốn sao nữa?”

Giang Vũ nheo mắt lại, vừa hồi tưởng ký ức về chiến đấu trong đầu, vừa tức giận quát.

“Tôi muốn anh sống không bằng chết, cắt đứt hoàn toàn ý định báo thù tôi của anh”.

Triệu Trung Tuyết liếm môi, thâm độc nói: “Anh muốn làm tôi hối hận kia mà, vậy thì tôi sẽ khiến anh không đứng được”.

“Mọi người à, tôi và Giang Vũ đã ly hôn rồi, anh ta không còn liên quan gì đến nhà họ Triệu nữa. Mọi người cùng nhau xông lên đánh cho anh ta gãy hết cả hai tay hai chân, để anh ta không bao giờ đứng lên được nữa”.

Những người nhà họ Triệu này vốn đã không có thiện cảm với Giang Vũ, bây giờ biết anh đã ly hôn với Triệu Trung Tuyết, họ lại càng thêm không khách sáo hơn nữa.

Đã vậy Triệu Trung Tuyết lại còn ôm đùi Lưu Thư Nhất, họ đều muốn tìm cơ hội nịnh bợ cô ta.

Nghe thấy lời Triệu Trung Tuyết, tất cả mọi người đều không hề do dự vung gậy lên đánh về phía Giang Vũ.

“Người đàn bà độc địa như cô rồi cũng sẽ sớm ngày gặp báo ứng thôi”.

Giang Vũ nổi giận hét lên một câu, sau đấy nhanh chóng vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Anh không ngờ Triệu Trung Tuyết lại ác độc như vậy, rõ ràng cả hai đã không còn nợ nhau, thế mà cô ta vẫn muốn đối phó với anh bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế.

Đối mặt với nhiều người cầm hung khí trong tay như vậy, trong lòng Giang Vũ cũng không tự tin cho lắm.

“Thứ ăn hại chết tiệt, còn muốn chống cự cơ á”.

Nhìn thấy động tác của Giang Vũ, Triệu Trung Tuyết khinh bỉ mắng: “Tôi muốn nửa đời sau anh cũng phải như giòi bọ, chỉ có thể nằm sấp xin ăn, để xem anh còn làm tôi hối hận kiểu gì đây?”

“Rầm rầm!”

Ngay khi hai bên sắp ra tay, một tràng tiếng động cơ vù vù chói tai đột nhiên vang vọng khắp biệt thự.

“Loảng xoảng!”

Không đợi mọi người phản ứng, cánh cổng sắt lớn ngoài sân đột nhiên bị đâm vỡ tan tành.

Một chiếc ô tô màu đen siêu ngầu lòi như con hổ bằng sắt thép đâm ngã cổng, chạy thẳng vào sân.

Chiếc xe đó khiến cho nhóm người bao vây Giang Vũ bỏ chạy tán loạn, cuối cùng làm một cú trượt bánh sau rồi dừng lại trước mặt anh.

“Chuyện gì thế này?”

Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc há hốc mồm trước cảnh tượng bất ngờ này.

“Vãi chưởng! Bentley Continental GT3-R!”

Có người chỉ vào chiếc xe ô tô kia, ngạc nhiên thốt lên: “Mẹ nó, đây là chiếc xe đắt nhất của hãng Bentley, giá từ năm triệu trở lên đấy”.

“Đi chiếc xe đắt tiền này đâm cửa, điên quá rồi”.

Sau khi nghe thấy giá của chiếc xe, đám người nhà họ Triệu kinh ngạc ồ lên, sau đó nhìn chằm chặp vào chiếc xe, ai nấy cũng đều muốn xem là ai lại dư tiền như thế?

Trước những cái nhìn lom lom đầy ngạc nhiên của mọi người, một cô gái xinh đẹp vô song, nghiêng nước nghiêng thành, lạnh như băng bước xuống xe.

Ngay khi mọi người bị khí chất và vẻ đẹp của cô gái làm cho kinh ngạc đến nỗi không thở được, cô gái xinh đẹp lạnh lùng kia chợt cười vẫy tay với Giang Vũ: “Ông xã, anh đã xong việc chưa?”

“Shh!”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều không thể không hít sâu một hơi, sau đó ai cũng ngơ ngác nhìn về phía Giang Vũ.
Chương 8: Kỷ Tuyết Tình nóng tính

Người lái chiếc Bentley đâm vào cửa nhà họ Triệu chính là Kỷ Tuyết Tình!

Cô buộc tóc lên, trang điểm vô cùng cầu kì.

Trên người mặc một chiếc áo cổ thấp bó sát hở rốn màu đen, dãy núi ngạo nghễ và phần bụng bằng phẳng nhìn thấy không sót gì.

Bên dưới cô mặc một chiếc quần cao bồi siêu ngắn, mang đôi xăng đan vàng nhạt cực đẹp, đôi chân dài thẳng tắp trắng như tuyết khiến người ta nhìn phải chảy máu mũi.

Kỷ Tuyết Tình của hiện tại đã thay đổi hình tượng tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục trước kia, biến thành nữ vương hoang dã.

Cô vừa xuống xe đã khiến tất cả mọi người ở đây choáng ngợp, Triệu Trung Tuyết đứng trước mặt cô cũng phải tự ti mặc cảm.

Khi mọi người đang thắc mắc Kỷ Tuyết Tình là ai, cô lại chủ động mở miệng gọi Giang Vũ là “ông xã”.

Điều này lại tiếp tục khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến mức sững sờ.

Một tên ăn hại vừa mới bị nhà họ Triệu đuổi ra khỏi nhà như Giang Vũ sao lại có thể được cô gái xinh đẹp cực phẩm thế này gọi là ông xã chứ?

Giang Vũ cũng không ngờ Kỷ Tuyết Tình sẽ xuất hiện, lại càng không ngờ đối phương sẽ gọi mình kiểu đó.

Anh lập tức đứng ngây ra tại chỗ, không biết phải phản ứng như thế nào.

Kỷ Tuyết Tình không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của mọi người xung quanh, duyên dáng đi tới bên cạnh Giang Vũ, chủ động khoác tay anh, hỏi: “Ông xã, anh ký đơn ly hôn xong chưa?”

“À! Ký xong rồi”.

Lúc này Giang Vũ mới hoàn hồn lại, chậm chạp trả lời một câu.

Anh biết Kỷ Tuyết Tình đang giúp anh, nhưng bị cô khoác tay, anh vẫn căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.

“Vậy chúng ta đi thôi”.

Kỷ Tuyết Tình cười khoác tay Giang Vũ đi về phía xe.

“Hai người đứng lại cho tôi”.

Triệu Trung Tuyết định thần lại, lập tức đi tới chặn đường hai người, giận dữ hét vào mặt Giang Vũ: “Được lắm! Bảo sao anh lại ký vào đơn ly hôn dứt khoát như vậy, hoá ra anh đã dụ dỗ được người khác”.

Cô ta không có tình cảm gì với Giang Vũ cả, nhưng khi thấy anh vừa mới ly hôn đã ở bên một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, cô ta vẫn thấy rất khó chịu trong lòng.

Đặc biệt khi người phụ nữ này còn xinh đẹp cao quý hơn cô ta, Triệu Trung Tuyết càng khó chịu hơn nữa, dựa vào đâu chứ?

“Một người ngoại tình trong hôn nhân, không biết giữ chuẩn mực đạo đức như cô không có tư cách chỉ trỏ tôi đâu”.

Đối diện với lời trách móc của Triệu Trung Tuyết, Giang Vũ chắn trước mặt Kỷ Tuyết Tình, lạnh lùng bảo: “Đơn ly hôn đã ký rồi, chuyện của tôi không còn liên quan gì tới cô”.

Nhìn thấy động tác bảo vệ Kỷ Tuyết Tình của Giang Vũ, Triệu Trung Tuyết tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng, nhưng lại chẳng thể phản bác.

Kỷ Tuyết Tình hài lòng nhìn Giang Vũ, hành vi nhanh chóng bảo vệ cô của đối phương làm cô cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Tôi thấy cô cũng có điều kiện không tệ, sao lại ở bên cái thứ ăn hại này được thế?”

Triệu Trung Tuyết đưa mắt nhìn sang Kỷ Tuyết Tình, khích bác chia rẽ: “Anh ta chỉ là một kẻ nhu nhược chỉ biết giặt đồ nấu cơm, chẳng được tích sự gì, không thể cho cô một cuộc sống tốt, chỉ biết kéo chất lượng sinh hoạt của cô xuống đến mức thấp nhất thôi”.

“Không phải người phụ nữ nào cũng nâng cao chất lượng cuộc sống bằng cách lấy lòng đàn ông như cô đâu”.

Kỷ Tuyết Tình khinh miệt nhìn Triệu Trung Tuyết, chỉ vào chiếc Bentley của mình: “Tôi có thể làm hỏng một chiếc xe hơn năm triệu tuỳ thích, giá một đôi giày tôi mang còn đắt hơn cả bộ quần áo cô mặc gấp mấy lần, cô nghĩ tôi sẽ thiếu tiền chắc?”

“Cô…”

Triệu Trung Tuyết lập tức cứng họng, cắn răng nói: “Tên ăn hại này chỉ là rác rưởi tôi không cần thôi, cô nhặt chiếc giày rách này thì có…”

“Chát!”

Cô ta vừa mạnh miệng nói được một nửa, Kỷ Tuyết Tình đã đưa tay ra tát thẳng vào mặt cô ta.

“Cô, cô dám đánh tôi á?”

Triệu Trung Tuyết sửng sốt bụm mặt, có nằm mơ cũng chẳng ngờ Kỷ Tuyết Tình sẽ dám ra tay đánh mình ngay khi đang có rất nhiều người nhà họ Triệu ở đây.

“Giang Vũ đã ly hôn với cô rồi, bây giờ anh ấy là người của tôi!”

Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng nhìn Triệu Trung Tuyết, cảnh cáo: “Nếu cô còn dám nói bậy về anh ấy nữa, tôi sẽ nhổ sạch răng cô đấy”.

“Con khốn này, cô ngang ngược quá rồi đó”.

Đã bị tát một bạt tai mà còn bị đe doạ kiểu đó, Triệu Trung Tuyết tức không chịu được, giận dữ hét lên: “Hôm nay tôi sẽ cho cô và thằng ăn hại này…”

“Chát!”

“Đã không chịu nhớ mà còn dám phun ra phân nữa chứ”.

Triệu Trung Tuyết còn chưa dứt lời, Kỷ Tuyết Tình lại đưa tay tát cho cô ta một bạt tai.

“Gan thật! Cô ra tay đánh người ngay tại nhà họ Triệu tôi, khinh người quá đáng lắm rồi đấy”.

Đúng lúc này, một tiếng quát tháo vang lên, Triệu Thiên Mang sầm mặt bước ra từ trong biệt thự.

“Con gái, con không sao chứ?”

Ngô Châu vội chạy tới bên cạnh Triệu Trung Tuyết, giận dữ quát vào mặt Kỷ Tuyết Tình: “Thật nực cười, không ngờ cô lại dám đánh con gái tôi ngay trong nhà tôi, hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này”.

“Bố, mẹ! Cái thằng vô dụng Giang Vũ bắt tay với người ngoài đánh con kìa, nếu không giết bọn chúng, nhà họ Triệu ta biết để mặt mũi ở đâu đây?”

Triệu Trung Tuyết bụm mặt, oán giận quát: “Mau bảo mọi người ra tay đi ạ, con muốn hai đứa chết tiệt này… Á!”

“Vẫn dám nói bậy cơ đấy!”

Nghe Triệu Trung Tuyết tiếp tục nói tục, Kỷ Tuyết Tình đá mạnh vào bụng cô ta khiến cô ta ngã lăn ra đất.

Giang Vũ ngạc nhiên chớp mắt, không ngờ Kỷ Tuyết Tình lại nóng tính như vậy.

“Người đâu, bao vây lại cho tôi!”

Triệu Thiên Mang tái mặt quát: “Cô còn dám đánh người ngay trước mặt tôi, tưởng nhà họ Triệu tôi dễ bắt nạt thật à!”

Đám người nhà họ Triệu lập tức bao vây Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình.

Giang Vũ nhíu mày, nhanh chóng kéo cô ra sau lưng mình.

“Đừng lo lắng!”

Kỷ Tuyết Tình vỗ cánh tay anh, bình tĩnh nhìn về phía Triệu Thiên Mang: “Chỉ là một nhà họ Triệu thôi, tôi có thể diệt trừ trong nháy mắt. Tôi cứ bắt nạt các ông đấy, ông có thể làm gì được tôi, ông dám làm gì tôi sao?”

Đùa à!

Kỷ Tuyết Tình là công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, hoàng tộc Đông Nam. Ông trùm những nơi khác ở trước mặt cô cũng phải khách sáo, đương nhiên cô sẽ không để một gia tộc nhỏ chưa đủ tư cách như nhà họ Triệu vào mắt.

“Cô…”

Khi thấy Kỷ Tuyết Tình đối mặt với cục diện này mà vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn khí phách chống trả, Triệu Thiên Mang không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Bố còn do dự gì nữa thế?”

Triệu Trung Tuyết với hai má sưng đỏ nôn nóng giục: “Bố mau sai người đánh chết bọn chúng đi ạ!”

“Con im miệng cho bố!”

Triệu Thiên Mang quát một tiếng, nhìn về phía chiếc Bentley kia, cau mày hỏi Kỷ Tuyết Tình: “Xin cho tôi hỏi, rốt cuộc cô là ai?”

Triệu Thiên Mang biết rõ một người có thể đi loại xe đắt tiền này chắc chắn có lai lịch thân phận không tầm thường. Nhà họ Triệu chỉ là một gia tộc nhỏ, một khi động chạm đến những người không thể dây vào, họ có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

“Tôi là người mà nhà họ Triệu các ông không đắc tội nổi!”

Kỷ Tuyết Tình lườm nguýt Triệu Thiên Mang, kéo Giang Vũ đi về phía ô tô, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu ai dám động vào chúng tôi, tôi bảo đảm nhà họ Triệu sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai đâu”.

Đối diện với Kỷ Tuyết Tình bừng bừng khí thế, oai phong lẫm liệt, không cần Triệu Thiên Mang lên tiếng, các thành viên khác của nhà họ Triệu ở xung quanh đều tự giác lùi ra sau, không ai dám chặn đường của hai người họ nữa.

Triệu Thiên Mang nghiêm túc nhìn theo bóng lưng của Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ, không dám ra lệnh tấn công.

Dù ông ta có hạ lệnh, có lẽ người nhà họ Triệu cũng không dám ra tay với người phụ nữ không rõ lai lịch kia.

Vẻ không cam tâm và tức tối hiện rõ trên mặt Triệu Trung Tuyết và Ngô Châu, nhưng Triệu Thiên Mang còn sợ, họ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người bỏ đi.

Cứ như thế, Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình bước về phía ô tô trước những ánh nhìn chăm chăm bó tay hết cách của đám người nhà họ Triệu.

“Ái chà chà, có chuyện gì thế này? Sao cửa lại bị hỏng rồi vậy?”

Vào lúc này, một giọng nam đầy kinh ngạc và nghi ngờ đột nhiên vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt Giang Vũ bỗng trở nên lạnh lẽo, anh nhanh chóng mở cửa xe: “Cô Kỷ, cô mau lên xe đi”.

Triệu Trung Tuyết thì lại vô cùng mừng rỡ, thút thít kể lể: “Ông xã, em bị người ta đánh đây này, anh phải đòi công bằng cho em!”
Chương 9: Lưu Thư Nhất đã đến

Khi Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình chuẩn bị rời khỏi nhà họ Triệu, Lưu Thư Nhất đi vào sân nhà họ Triệu.

Thấy Lưu Thư Nhất xuất hiện, Triệu Trung Tuyết lập tức nhào vào lòng anh ta gào khóc.

Triệu Thiên Mang và Ngô Châu đều nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình bằng ánh mắt không mấy tốt lành.

Khác với nhà họ Triệu, nhà họ Lưu là gia tộc lớn chân chính, hơn nữa lại còn có tư cách hợp tác với nhà họ Kỷ, tiền đồ vô lượng.

Dù cô gái bí ẩn kia có chút lai lịch thì cũng chưa chắc có tác dụng gì khi đứng trước mặt nhà họ Lưu có quan hệ với nhà họ Kỷ.

“Đây là tên đầu sỏ đã khiến anh chịu đủ mọi tủi nhục à?”

Kỷ Tuyết Tình nhìn thấy hết phản ứng của mọi người, cô không vội vã lên xe mà ngược lại đóng cửa xe, khá là phấn khích nhìn Giang Vũ: “Anh cứ mạnh tay vào, không cần phải lo lắng cho sự an toàn của tôi”.

“Nhưng…”, Giang Vũ không yên tâm lắm về việc này.

“Không sao, ở Giang Châu không có ai dám động vào tôi đâu”, Kỷ Tuyết Tình tự tin cười đáp.

“Bentley Continental GT3-R, con này chắc chắn được tính là xe đắt tiền ở Giang Châu”.

Lưu Thư Nhất ôm Triệu Trung Tuyết khóc bù lu bù loa đi qua, kinh ngạc bắt đầu quan sát con xe Bentley.

“Ông xã, cô ta là người đã đánh em, anh phải đòi lại công bằng cho em nhé”.

Triệu Trung Tuyết thù hằn chỉ về phía Kỷ Tuyết Tình.

“Cứ yên tâm, dám bắt nạt người phụ nữ của tôi, tôi nhất định…”

Vừa nói được nửa câu, Lưu Thư Nhất đã bị ngoại hình và khí chất của Kỷ Tuyết Tình làm cho sững sờ.

Là một công tử bột, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp đến vậy.

So sánh với nhau, Triệu Trung Tuyết còn dính nước mắt và dấu bàn tay trên mặt chẳng khác nào cô thôn nữ quê mùa cả!

“Khụ khụ! Không biết cô đây tên là gì nhỉ?”

Sau khi định thần lại từ trong sự kinh ngạc, Lưu Thư Nhất vội vàng buông Triệu Trung Tuyết ra, giả vờ như mình rất lịch sự.

“Kỷ Tiểu Viện!”

Kỷ Tuyết Tình thản nhiên nói ra tên của thư ký của mình.

“Cô họ Kỷ à, thật trùng hợp!”

Lưu Thư Nhất làm bộ ngạc nhiên khoe khoang: “Tôi tên là Lưu Thư Nhất, người nhà họ Lưu, mà giờ nhà họ Lưu tôi đã có được cơ hội hợp tác với nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, cô có biết nhà họ Kỷ ở Kim Lăng là ai không?”

Anh ta bị ngoại hình và khí chất của Kỷ Tuyết Tình thu hút mãnh liệt, đến nỗi quên mất cả chuyện Triệu Trung Tuyết bị đánh, muốn dựa hơi nhà họ Kỷ để đề cao giá trị bản thân trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

Nói thẳng ra là anh ta có ý đồ bất chính với Kỷ Tuyết Tình.

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình bày ra vẻ mặt kì quái: “Nhà họ Lưu ở Giang Châu à, tôi nhớ rồi!”

“Ông xã, anh làm gì thế hả!”

Cảm giác được thái độ của Lưu Thư Nhất khác thường, Triệu Trung Tuyết bất mãn hỏi: “Cô ta đánh em, anh còn khách sáo với cô ta làm gì?”

“Con rể à, con phải ra mặt cho Tuyết Nhi đấy!”

Ngô Châu đi tới bên cạnh Lưu Thư Nhất, căm tức chỉ vào Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình: “Không biết từ khi nào mà cái thằng vô dụng này lại quen con hồ ly tinh này, bọn chúng tới nhà bắt nạt Tuyết Nhi, khinh người quá đáng quá đi mất”.

“Hai người có quan hệ gì vậy?”

Nghe thế, Lưu Thư Nhất nhíu mày, nghi hoặc hỏi Giang Vũ.

Một tên ăn hại bị anh ta cắm sừng suốt mấy năm trời, còn suýt chút nữa bị anh ta đánh chết, sao lại có thể được người đẹp cỡ này thích chứ?

Thù giết cha, oán cướp vợ!

Huống hồ trước đó Lưu Thư Nhất còn suýt chút nữa đánh chết anh.

Đối mặt với Lưu Thư Nhất, Giang Vũ sa sầm nét mặt, siết thật chặt nắm đấm, nếu không phải vì lo lắng Kỷ Tuyết Tình sẽ bị thương thì anh đã ra tay rồi.

Kỷ Tuyết Tình chủ động nắm lấy nắm đấm của Giang Vũ, cô không muốn anh biến thành một người đàn ông cộc cằn chỉ biết dùng bạo lực.

Cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay của Kỷ Tuyết Tình, Giang Vũ buộc mình bình tĩnh lại.

“Chúng tôi là người yêu của nhau”.

Giang Vũ thả lỏng nắm đấm, đưa tay ra vòng qua eo thon của Kỷ Tuyết Tình một cách rất tự nhiên: “Sao nào, người phụ nữ của tôi tốt hơn nhiều so với đôi giày rách kia đúng không?”

Bỗng nhiên bị ôm, Kỷ Tuyết Tình đờ người ra, giận dữ liếc xéo Giang Vũ, trách thầm trong lòng: “Tôi bảo anh đánh mạnh tay vào chứ đâu có bảo anh động tay động chân với tôi!”

Khi thấy Giang Vũ ôm nữ thần mà anh ta không thể chạm tới vào lòng, hơn nữa còn thách thức anh ta như vậy, trong mắt Lưu Thư Nhất lập tức bừng lên lửa giận và vẻ ghen tị.

Một thằng vô dụng dựa vào đâu lại quen được người phụ nữ cao cấp hơn cả anh ta?

“Tôi không quan tâm hai người có quan hệ gì”.

Lưu Thư Nhất lạnh lùng nhìn Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, lên tiếng đe doạ: “Dám đánh người phụ nữ của tôi thì phải trả giá đắt”.

“Cô ta tát Tuyết Nhi hai bạt tai, vậy thì phải để Tuyết Nhi tát lại cô ta hai bạt tai”.

“Bảo cô ta ra tay đánh tôi, anh đã hỏi cô ta dám hay chưa?”

Kỷ Tuyết Tình khinh thường nhìn Triệu Trung Tuyết trước khi Giang Vũ lên tiếng.

“Cô…”

Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Kỷ Tuyết Tình, Triệu Trung Tuyết vẫn không dám khinh suất.

Triệu Thiên Mang và Ngô Châu liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh ta, nhà họ Triệu không đắc tội nổi người phụ nữ có thể đi xe Bentley này.

“Tuyết Nhi không dám ra tay, nhưng cô ấy có người chống lưng cho cô ấy”.

Lưu Thư Nhất nheo mắt lại, dí dỏm nói: “Phụ nữ tìm đàn ông cần phải kiểm tra kĩ càng vào, nếu không tìm một người đàn ông ăn hại vô tích sự thì cũng chỉ tội cho bản thân mình thôi”.

“Tuyết Nhi, tôi khống chế cô ta, em tát cô ta thật mạnh vào. Có chuyện gì cứ để tôi chịu trách nhiệm cho”.

Lưu Thư Nhất vẫn chưa từ bỏ ý đồ xấu xa với Kỷ Tuyết Tình, muốn hạ thấp Giang Vũ trước mặt cô, để cô biết được sức mạnh của mình, sau đó tìm cách chiếm đoạt trái tim của người đẹp.

“Ông xã oai quá, giữ cô ta đi, em phải tát cho nát cái mặt của cô ta mới được”.

Khi thấy Lưu Thư Nhất bước lại gần Kỷ Tuyết Tình, Triệu Trung Tuyết hào hứng la lên: “Có ông xã tôi ra mặt, để tôi xem cô còn ngang ngược kiểu gì!”

Đối diện với Lưu Thư Nhất đang đến gần mình, trong mắt Kỷ Tuyết Tình có ánh sáng lạnh lập loè.

“Mày mà dám đụng vào cô ấy, tao sẽ lấy mạng mày đấy”.

Giang Vũ nổi giận quát lên, chắn trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

Trông thấy cảnh này, Kỷ Tuyết Tình hơi chần chừ, lặng lẽ vẫy tay với không khí.

“Ha ha ha, hình như thằng nhu nhược nhà mày quên mất dáng vẻ bị tao đánh vỡ đầu hồi sáng rồi thì phải!”

Thấy Giang Vũ mới bị mình đánh hồi sáng lại muốn ra vẻ làm anh hùng, Lưu Thư Nhất khinh thường cười phá lên, tàn nhẫn nói: “Nếu mày đã muốn chết, vậy tao sẽ cho mày tàn phế trước, tiện thể cho cô Kỷ biết mày là loại rác rưởi như thế nào”.

“Ông xã cố lên!”

Triệu Trung Tuyết không ngừng chửi mắng độc địa: “Đánh gãy tay chân anh ta đi, để cả đời này anh ta không đứng được nữa luôn”.

“Đi chết đi!”

Lưu Thư Nhất chửi một câu, vung nắm đấm đánh thật mạnh về phía đầu của Giang Vũ.

Lại một lần nữa đối mặt với Lưu Thư Nhất, Giang Vũ phát hiện động tác của đối phương ở trong mắt mình dường như trở nên chậm hơn vô số lần, thế là vô thức đưa tay ra chộp lấy nắm đấm của đối phương, kết quả…

“Bốp!”

Nắm đấm to tướng của Lưu Thư Nhất bị Giang Vũ tóm chặt trong tay, chặt đến mức khiến anh ta không thể nhúc nhích.

“Gì đây…”

Lưu Thư Nhất khiếp sợ nhìn Giang Vũ, có nằm mơ cũng không ngờ Giang Vũ mới bị mình đánh tơi tả cách đây không lâu lại có thể chính diện đỡ lấy nắm đấm của mình.

Trong đầu Giang Vũ xuất hiện những mảnh ký ức về chiến đấu, anh chộp lấy nắm đấm của Lưu Thư Nhất, đầu tiên là kéo một phát, sau đó thuận thế dời xuống vị trí giao nhau giữa nắm đấm và cổ tay của đối phương, bẻ mạnh về phía trước.

“Rắc!”

“Á!”

Cùng với một tiếng trật khớp giòn giã vang lên, Lưu Thư Nhất hét thê thảm một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, tay phải của anh ta đã bị trật khớp!
Chương 10: Chỉ cần không đánh tôi chết, tôi sẽ chơi tới cùng với bọn họ!

Khi thấy Lưu Thư Nhất chủ động tấn công bị Giang Vũ hạ gục bằng một chiêu, tất cả mọi người bao gồm cả chính Giang Vũ cũng há hốc mồm.

Lưu Thư Nhất là con cháu của gia tộc lớn, chẳng những có vóc dáng cường tráng mà còn từng đi học võ phòng thân, thế mà giờ anh ta lại thua một kẻ nhu nhược như Giang Vũ, thật bất ngờ.

Nhất là Triệu Trung Tuyết, mới đây không lâu cô ta còn tận mắt chứng kiến Giang Vũ không hề có sức đánh trả ở trước mặt Lưu Thư Nhất, bị đánh đến nỗi vỡ cả đầu.

Sao thoắt cái mạnh yếu đã đảo ngược rồi nhỉ?

“Xem ra trước đó anh ta đâm ngã vệ sĩ của mình không phải là hành động vô tình, công nhận giấu nghề kĩ thật!”

Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ đăm đăm bằng ánh mắt sáng ngời, từ động tác vừa rồi của anh, cô có thể nhìn ra anh thật sự biết kĩ thuật cận chiến.

“Hoá ra mình lợi hại như vậy!”

Giang Vũ ngơ ngác nhìn hai tay mình, nói thầm trong bụng: “Chẳng lẽ trước đây mình là người trong giới võ đạo?”

“Thằng chó chết, tao sẽ giết mày!”

Lưu Thư Nhất vừa xấu hổ vừa tức giận từ dưới đất bò dậy, gào thét tiếp tục lao về phía Giang Vũ.

Bị một kẻ ăn hại mà mình đã cắm sừng suốt ba năm, còn suýt chút nữa bị mình đánh chết như Giang Vũ đánh bại, Lưu Thư Nhất cảm thấy vô cùng nhục nhã và phẫn nộ, anh ta quyết định lấy lại thể diện cho bằng được.

“Chắc chắn vừa rồi là ảo giác hoặc cậu Lưu trượt tay thôi”.

“Giờ cậu Lưu nghiêm túc lên nhất định có thể đánh tên ăn hại kia tơi bời”.

“Đánh chết anh ta, đánh chết anh ta đi”.



Đám người Triệu Trung Tuyết vừa tự an ủi bản thân mình, vừa cổ vũ cho Lưu Thư Nhất.

Tất cả bọn họ đều không muốn tin một kẻ ăn hại như Giang Vũ sẽ mạnh hơn Lưu Thư Nhất thật.

“Đúng lúc lắm!”

Vẻ phấn khích thoáng vụt qua trong mắt Giang Vũ, vừa khéo có thể chứng thực với Lưu Thư Nhất xem liệu có phải anh đánh nhau rất giỏi hay không.

Tay phải Lưu Thư Nhất bị trật khớp, anh ta chỉ có thể vung nắm đấm trái tấn công Giang Vũ.

Anh ta tự tin chỉ dùng tay trái cũng có thể đánh bay Giang Vũ, nhưng kết quả…

Lưu Thư Nhất xông tới trước mặt Giang Vũ, vừa định tung cú đấm thì Giang Vũ đã chủ động lách mình lao tới trước.

Anh chạy tới trước mặt Lưu Thư Nhất, hai bàn tay nhanh chóng vặn, gập, chộp ấn hoặc bấm các khớp xương của Lưu Thư Nhất…

Cùng với động tác của Giang Vũ, nhiều khớp xương trên người Lưu Thư Nhất bị lệch, cơn đau kịch liệt khiến anh ta kêu rên liên hồi, muốn lùi lại nhưng lại không thể tránh khỏi Giang Vũ, chỉ có thể để mặc cho anh làm theo ý mình như một con rối.

“Phân Cân Thác Cốt Thủ!”

Kỷ Tuyết Tình nhìn theo động tác của Giang Vũ bằng đôi mắt sáng rực.

Mặc dù không biết cụ thể Giang Vũ thi triển loại võ thuật gì, nhưng cô có thể nhìn ra đây là một chiêu thức cầm nã tương tự với Phân Cân Thác Cốt Thủ.

Hơn nữa Giang Vũ còn ra tay rất nhanh chuẩn và tàn nhẫn, nắm giữ thuần thục loại võ thuật này, khiến cho người ta thật bất ngờ.

Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Lưu Thư Nhất, rồi lại nhìn anh ta không hề có sức phản kháng đau khổ rên rỉ trong tay Giang Vũ, tất cả những người nhà họ Triệu đều trợn mắt ngoác mồm.

Không có ai ngờ được Giang Vũ làm kẻ ăn hại ở nhà họ Triệu ba năm lại mạnh mẽ như thế!

Những người cầm vũ khí muốn bao vây tấn công Giang Vũ ban nãy đều vô thức lùi lại, lặng lẽ vứt bỏ vũ khí trong tay.

Bà mẹ nó!

May mà lúc nãy không ra tay với Giang Vũ, nếu không rất có thể họ sẽ sống không bằng chết y hệt Lưu Thư Nhất bây giờ!

Hai phút sau, trên người Lưu Thư Nhất đã có tới mấy chục chỗ bị trật khớp, anh ta nằm dưới đất đau đớn rên rỉ như một vũng bùn nhão.

“Quá đã!”

Sau khi chứng thực bản lĩnh của mình, Giang Vũ đứng trước mặt Lưu Thư Nhất, sung sướng há to miệng hít thở.

“Cậu Lưu, cậu sao rồi?”

Triệu Trung Tuyết tái mặt tái mày nhào tới trước mặt Lưu Thư Nhất, tức giận quát Giang Vũ: “Cái tên vô dụng này lại dám đánh cậu Lưu, anh cứ chờ cậu Lưu khiến anh sống không bằng chết đi!”

“Kẻ sống không bằng chết bây giờ là anh ta”.

Giang Vũ cười khẩy, bĩu môi đáp: “Chở tới bệnh viện đi, khoa chấn thương chỉnh hình, bác sĩ sẽ nối các khớp xương bị lệch về lại chỗ cũ giúp anh ta!”

“Cậu chết chắc rồi!”

Ngô Châu hung tợn chỉ vào mặt Giang Vũ: “Nhà họ Lưu vốn là gia tộc lớn, bây giờ còn là đối tác của nhà họ Kỷ. Cậu dám đánh cậu Lưu, nhà họ Lưu sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

“Cũng may hiện tại cậu đã ly hôn với Tuyết Nhi, nếu không chỉ e nhà họ Triệu cũng sẽ bị cậu làm liên luỵ”.

Triệu Thiên Mang lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Nếu cậu không muốn biết thì mau tìm cách xin cậu Lưu tha cho đi, nếu không…”

“Giang Vũ tôi đây chỉ có một thân một mình, không sợ bất cứ lời đe doạ nào hết cả”.

Giang Vũ đứng thẳng lưng, ngạo nghễ nói: “Đừng nói là nhà họ Lưu, cho dù là nhà họ Kỷ, tôi cũng không để vào mắt, họ muốn báo thù thì cứ việc tới đây”.

“Ngay cả nhà họ Kỷ cũng không để vào mắt, ngông cuồng thật!”

Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ với vẻ mặt kì quặc, có điều biểu hiện không sợ trời không sợ đất này của Giang Vũ lại làm cô hết sức hài lòng.

“Cậu nghĩ cậu bỏ trốn thì nhà họ Lưu sẽ bỏ qua cho cậu ư?”

Triệu Thiên Mang cười mỉa: “Không bao lâu nữa cậu sẽ được biết, sức mạnh của gia tộc lớn hoàn toàn không phải như trong tưởng tượng của hạng người sâu kiến như cậu đâu”.

“Cùng lắm thì chết thôi, có gì phải sợ chứ!”

Giang Vũ bĩu môi không lo lắng chút nào, xoay người nắm tay Kỷ Tuyết Tình: “Chúng ta đi thôi!”

“Ừm!”

Kỷ Tuyết Tình dịu dàng cười một tiếng, cúi đầu nhìn Lưu Thư Nhất: “Anh Lưu, anh nói đúng! Tìm đàn ông phải tìm người nào có thực lực, không nên tìm loại đáng xấu hổ như anh!”

“Tao nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn mày… Á!”

Nghe được câu mà mình đã nói với Kỷ Tuyết Tình ban nãy, Lưu Thư Nhất thẹn quá hoá giận, thở dồn dập, đau đến mức bất tỉnh nhân sự.

Trông thấy Lưu Thư Nhất ngất xỉu, tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đều cuống cuồng cả lên, vội vàng cấp cứu cho anh ta, không còn đoái hoài tới Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình nữa.

Kỷ Tuyết Tình lái xe chở Giang Vũ rời khỏi nhà họ Triệu.

Trên đường đi.

Kỷ Tuyết Tình tò mò hỏi Giang Vũ ngồi trên ghế lái phục: “Anh có hận Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất không?”

“Đối với một người đàn ông, nỗi nhục nhã lớn nhất chính là điều này!”

Giang Vũ siết chặt tay, nghiến răng đáp: “Có điều chỉ cần tôi không chết, sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cho họ phải hối hận”.

“Hay tôi giúp anh đối phó bọn họ nhé!”

Kỷ Tuyết Tình hơi đau lòng đề nghị.

“Cảm ơn ý tốt của cô Kỷ, nhưng tôi có thể tự giải quyết chuyện của mình”.

Giang Vũ vội vàng xua tay, e dè nói tiếp: “Dù sao họ cũng có gia tộc chống lưng…”

“Chỉ cần anh muốn, tôi có thể giúp anh tiêu diệt nhà họ Triệu và nhà họ Lưu”.

Kỷ Tuyết Tình ngắt lời Giang Vũ bằng giọng điệu kiên định.

Giang Vũ kinh ngạc nhìn cô, không ngờ cô nàng nữ thần này lại bênh vực mình như vậy!

“Khụ khụ! Coi như là tôi báo ơn anh đã giúp tôi loại trừ phệ tâm cổ”.

Kỷ Tuyết Tình cảm thấy không được tự nhiên cho lắm khi bị Giang Vũ nhìn, bèn vội vàng giải thích.

“Cô Kỷ đã giúp tôi đủ nhiều rồi, không nên làm phiền cô nữa thì hơn”.

Giang Vũ lắc đầu: “Có thể nhà họ Triệu và nhà họ Lưu chẳng là gì trong mắt cô, nhưng dù sao nhà họ Lưu cũng đã trèo lên được con thuyền lớn nhà họ Kỷ, tôi không muốn cô đắc tội con quái vật khổng lồ này vì tôi”.

Kỷ Tuyết Tình khá hào hứng hỏi: “Vậy có thật là anh không để nhà họ Kỷ vào mắt không?”

“Nói khoác thôi”.

Giang Vũ cười xấu hổ, kiêng dè nói: “Nhà họ Kỷ ở Kim Lăng chính là hoàng tộc Đông Nam, thực lực của họ đủ để đối đầu với những gia tộc giàu có hàng đầu ở thủ đô Long Kinh, còn tôi chỉ là một công dân nhỏ bé ở tỉnh thôi, làm sao dám khinh suất chứ!”

“Đừng nói là nhà họ Kỷ, kể cả nhà họ Lưu gia tộc lớn ở Giang Châu, tôi cũng không có tư cách chống đối”.

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình thấy có hứng thú: “Vậy sao anh còn dám đánh Lưu Thư Nhất?”

“Nam tử hán đại trượng phu, có việc nên làm có việc không nên làm”.

Giang Vũ thẳng lưng, kiên định nói: “Bất kể là nhà họ Lưu hay nhà họ Kỷ, chỉ cần không đánh tôi chết, tôi sẽ chơi tới cùng với bọn họ”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom