• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi (2 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Ngoại tình

“Anh yêu à, anh hư quá đi! Chồng em đang ở nhà đấy, sao anh cứ nhất quyết đòi tới nhà em thế hả!”

“Hai năm nay chúng ta đã chơi đủ các thể loại rồi, bây giờ chỉ có chơi trước mặt thằng chồng ngu si đó của em mới đủ kích thích thôi!”

“Anh hư quá đấy, nhưng mà người ta rất thích”.



Dưới màn mưa tầm tã, trong một căn biệt thự sang trọng.

Nghe thấy những lời đối thoại bậy bạ thậm tệ của đôi nam nữ phát ra từ trong phòng ngủ, Giang Vũ đứng ngoài cửa nổi cơn giận.

Bởi vì quá phẫn nộ, đầu Giang Vũ bắt đầu đau dữ dội, người cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Ba năm trước, ông cụ nhà họ Triệu gặp Giang Vũ mất trí nhớ nên đã nhặt anh về nhà họ Triệu, cho anh kết hôn với con gái nhà họ Triệu, Triệu Trung Tuyết.

Vì Giang Vũ không nhớ chuyện trước đây, mà ông cụ Triệu lại đối xử rất tốt với anh.

Do đó, kể cả khi Triệu Trung Tuyết luôn đối xử lạnh nhạt với anh, anh vẫn một lòng yêu thương, quan tâm săn sóc cô ta như vợ mình, nghe theo mọi yêu cầu của cô ta.

Nhưng dù có nằm mơ Giang Vũ cũng chẳng thể ngờ được người vợ mà mình yêu thương bấy lâu nay đã ngoại tình từ rất lâu.

Bây giờ cô ta còn dắt tên gian phu về nhà để mua vui, khinh người quá đáng thật sự.

“Đôi gian phu dâm phụ này!”

Vì chịu cú sốc quá lớn, Giang Vũ tức giận hét toáng lên một tiếng rồi đá văng cả cửa phòng.

Trong phòng ngủ, một đôi nam nữ quần áo không chỉnh tề bị biến cố bất thình lình doạ cho giật nảy mình.

“Á!”

Triệu Trung Tuyết hoảng sợ la lên, đẩy người đàn ông đè trên người mình ra, hốt hoảng mặc quần áo vào.

“Lật đật gì chứ, anh ta đã nhìn thấy rồi, chúng ta cũng không cần lén lút nữa, cứ chơi luôn trước mặt anh ta đi!”

Thanh niên đẹp trai mặc áo sát nách, cơ bắp cuồn cuộn không hề lo lắng chút nào, anh ta bĩu môi, tiếp tục nhào lên trên người người phụ nữ.

“Tạm thời đừng đùa nữa!”

Triệu Trung Tuyết mặc quần áo đàng hoàng, nói một câu trấn an thanh niên, sau đó giận dữ quát Giang Vũ: “Anh vào đây làm gì, cút ra ngoài ngay cho tôi!”

“Triệu Trung Tuyết, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”

Giang Vũ đau đớn ôm đầu, nghiến răng nói: “Tôi đã hết lòng hết dạ, chiều theo mọi yêu cầu của cô suốt ba năm nay, thế mà cô lại không biết giữ chuẩn mực đạo đức phụ nữ…”

“Cái thứ vô dụng chỉ biết giặt đồ nấu cơm như anh hoàn toàn không xứng để tôi phải giữ chuẩn mực đạo đức phụ nữ vì anh”.

Triệu Trung Tuyết mất kiên nhẫn ngắt lời Giang Vũ, chán ghét nói: “Nếu anh đã phát hiện, vậy tôi cũng lười tiếp tục che giấu nữa, ly hôn đi!”

“Ban đầu tôi bị ông cụ ép nên mới kết hôn với anh, tôi chưa bao giờ thích anh cả”.

“Từ đầu đến cuối, trong lòng tôi chỉ có anh ấy thôi”.

Triệu Trung Tuyết chủ động tựa vào lòng thanh niên kia, kiêu ngạo hỏi: “Anh có biết anh ấy là ai không?”

“Người thừa kế của nhà họ Lưu giàu có ở Giang Châu, Lưu Thư Nhất, cậu cả nhà họ Lưu”.

“Cô thích người khác thì có thể nói thẳng với tôi, tôi tác hợp cho cô là được chứ gì”.

Giang Vũ vừa tức giận lại vừa xấu hổ quát: “Tại sao cô lại phải đối xử với tôi như thế?”

Bị cắm sừng là điều vô cùng nhục nhã đối với tất cả đàn ông, huống hồ Giang Vũ còn có tình cảm chân thành với Triệu Trung Tuyết.

Tất cả những điều này không chỉ là sự tổn thương, mà còn là nỗi sỉ nhục đối với anh!

“Hừ! Nếu không phải vì ông cụ không cho tôi ly hôn với anh, tôi đã đá anh từ lâu rồi!”

Triệu Trung Tuyết khịt mũi, chán ghét bảo: “Thật tình không biết ông cụ nghĩ gì mà lại đi nói anh là người từ trên trời rơi xuống, chắc chắn không bình thường, một mực bắt tôi kết hôn với anh”.

“Nhưng giờ thì hay rồi, nhà họ Lưu đã giành được cơ hội hợp tác với nhà họ Kỷ thuộc hoàng tộc Kim Lăng, tiền đồ không thể ước lượng”.

“Có sự nâng đỡ của nhà họ Lưu, sau này nhà họ Triệu nhất định sẽ lên như diều gặp gió, ngay cả ông cụ cũng không thể vì cậu mà không màng đến lợi ích gia tộc, đối đầu với tất cả các thành viên trong gia tộc được”.

Lưu Thư Nhất không hề có ý định mặc đồ ngồi lên ghế sofa, châm một điếu thuốc, bỡn cợt nói: “Vô dụng! Mày làm vợ chồng với Tuyết Nhi suốt ba năm trời mà lại chưa chạm vào ngón tay của cô ấy lần nào, còn tao lại có thể hưởng thụ tuỳ thích”.

Lưu Thư Nhất nhả ra một vòng khói, nhìn về phía Triệu Trung Tuyết, chỉ vào hai chân.

“Đáng ghét, anh hư chết đi được”.

Triệu Trung Tuyết hờn dỗi liếc mắt đưa tình, ngay sau đó ton hót quỳ xuống trước mặt Lưu Thư Nhất…

“Đồ vô dụng, mày thấy chưa hả?”

Lưu Thư Nhất đắc ý cười ha hả: “Người phụ nữ mà mày không được chạm vào ba năm, tao lại có thể bắt cô ấy quỳ gối phục vụ bất cứ lúc nào, chỉ có thể trách mày quá vô dụng”.

Nhìn thấy Triệu Trung Tuyết, người mà anh lấy lòng đủ kiểu nhưng chưa từng tươi cười với anh lại đi nịnh bợ người đàn ông khác một cách hèn hạ như vậy, đầu Giang Vũ đau như búa bổ, giận không chịu nổi.

“Tao sẽ giết cả hai chúng mày”.

Giang Vũ cố dằn cơn đau đầu, nổi giận hét một câu rồi nhào về phía đôi nam nữ tệ bạc kia.

Đối mặt với Giang Vũ định liều mạng, Lưu Thư Nhất đứng bật dậy, đạp một phát vào ngực anh.

Một tiếng “rầm” trầm nặng vang lên.

Giang Vũ ngã cái rầm xuống đất, anh đã mất trí nhớ, nay lại thêm cơn đau đầu như búa bổ, hoàn toàn không phải đối thủ của Lưu Thư Nhất có thân hình cường tráng.

“Cái thằng ngu chết tiệt này, dám ra tay với tao”.

Sau khi đạp trúng, Lưu Thư Nhất vẫn chưa hết giận, anh ta cầm lấy chiếc gạt tàn thuốc trên bàn, đập thật mạnh về phía đầu Giang Vũ đang định đứng dậy.

“Một cái, hai cái, ba cái…”

Trong nháy mắt, Giang Vũ đã bị đập vỡ đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.

“Đừng đánh nữa, chết người bây giờ”.

Triệu Trung Tuyết đi tới kéo Lưu Thư Nhất lại, sợ hãi nói: “Lỡ như đánh anh ta chết thật thì xong đời!”

“Một thằng vô dụng thôi mà, cậu đây có giết chết anh ta cũng sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào cả”.

Lưu Thư Nhất ném chiếc gạt tàn thuốc đi, không chút lo lắng lấy khăn giấy lau tay.

“Có khi nào anh ta sẽ chết luôn không?”

Triệu Trung Tuyết thì không được bình tĩnh như Lưu Thư Nhất, cô ta hoảng hốt nói: “Mau đưa anh ta đi bệnh viện đi!”

“Đi bệnh viện cái quần què!”

Lưu Thư Nhất vô tâm bĩu môi, vừa mặc đồ, vừa cười khẩy nói: “Tôi muốn anh ta biến mất mãi mãi”.

Sau đó anh ta dùng ga giường quấn Giang Vũ lại, ném anh vào cốp xe, lái xe rời khỏi nhà họ Triệu.

Thành phố Giang Châu, vùng ngoại ô, trong một cái chòi nghỉ mát dưới chân núi Vô Lượng.

Một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu trắng, để tóc xoã ngang vai, khí chất cao quý nhưng mặt mày lại tái nhợt đang ngồi trong chòi uống nước, ngơ ngác ngắm nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài.

“Cô chủ! Cô tin vào lời nói vớ vẩn của lão thầy bói đó thật ạ?”

Bên cạnh cô gái, một cô thư ký mặc đồ công sở màu đen có ngoại hình không tầm thường than phiền: “Ông ta bảo cô sẽ gặp được chân mệnh thiên tử ở đây, nhưng chúng ta đợi cả buổi trời mà có thấy bóng dáng ai đâu…”

“Đó là gì vậy?”

Không đợi thư ký nói hết lời, cô gái váy trắng đã đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm về hướng sườn núi.

Chỉ thấy một bóng người lăn theo sườn núi xuống đến phía vị trí của đình nghỉ mát với tốc độ cực nhanh.

Không chờ cô thư ký thấy rõ tình hình, bóng người kia đã lăn tới trước đình nghỉ mát.

Người này chính là Giang Vũ bị Lưu Thư Nhất ném từ trên núi xuống.

“Ôi má ơi! Chân mệnh thiên tử chính là người đàn ông lăn từ trên trời xuống đây hả?”

Cô thư ký nghệch mặt ra nhìn Giang Vũ bê bết máu với bùn khắp cả người.

“Tiểu Viện, mau lại đây cứu người đi”.

Cô gái váy trắng lên tiếng, đội mưa chạy tới bên cạnh Giang Vũ, đưa tay ra để kiểm tra hơi thở của anh.

Khi cô gái váy trắng chạm vào Giang Vũ, cơn mưa to kéo dài cả ngày đột nhiên ngừng hẳn.

Và sau đó mây đen xua tan, ánh nắng chiếu rọi.

“Sao lại lạ lùng thế nhỉ!”

Đối diện với cảnh tượng kì dị này, cả cô thư ký Tiểu Viện và cô gái váy trắng đều há hốc mồm.

Ông thầy bói đó bói quá linh!
Chương 2: Cô công chúa nhỏ Kỷ Tuyết Tình

Trong lúc hôn mê, Giang Vũ rơi vào một loại trạng thái vô cùng huyền diệu.

Khi Lưu Thư Nhất đập đầu Giang Vũ bằng gạt tàn thuốc, trong đầu anh bắt đầu hiện ra một vài mảnh kí ức vụn vặt.

Khi Lưu Thư Nhất càng đập, những mảnh kí ức Giang Vũ nhớ lại cũng càng lúc càng nhiều.

Đa số đều là những kí ức về sách cổ y thuật, huyền học võ đạo, tiên pháp huyền thuật.

Trong đó có một bộ công pháp tên là Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết như thể dung hoà với linh hồn của Giang Vũ, nó bắt đầu tự động vận hành trong lúc anh bất tỉnh nhân sự.



Trong phòng bệnh VIP tại bệnh viện, cô gái váy trắng mặt mày tái nhợt đang vừa uống nước, vừa nhíu chặt hàng lông mày thanh tú nhìn Giang Vũ trên giường bệnh.

“Cô chủ! Đã điều tra rõ rồi ạ”.

Thư ký Tiểu Viện cầm một phần tài liệu giới thiệu: “Người này tên là Giang Vũ, là chồng của cô chủ Triệu Trung Tuyết nhà họ Triệu ở Giang Châu, do ông cụ Triệu nhặt về ba năm trước.

Theo như tài liệu cho thấy người này bình thường đến mức không thể bình thường hơn, anh ta lại còn bị mất trí nhớ, là một kẻ khiếp nhược chỉ biết giặt đồ, nấu cơm và làm việc nhà, bị vợ cắm sừng suốt ba năm trời mà chẳng biết.

Hôm nay anh ta bắt gặp vợ mình ngoại tình ngay tại trận, sau đó bị người ta đánh trọng thương rồi vứt ở núi Vô Lượng…”

“Cô chủ! Chị là công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ thuộc hoàng tộc Kim Lăng ở Đông Nam đấy, chẳng lẽ chị tin cái tên vô dụng này là chân mệnh thiên tử được định sẵn trong số phận của chị ư?”

Sau khi biết được những quá khứ tệ hại kia của Giang Vũ, Tiểu Viện ghét anh vô cùng.

“Kỷ Tuyết Tình tôi chưa bao giờ tin vào số phận”.

Cô gái váy trắng lạnh lùng đáp lời, nhìn chằm chằm vào mặt Giang Vũ: “Nhưng quả thật anh ta đã chứng thực cho lời tiên đoán của ông thầy bói đó. Nếu anh ta đủ xuất sắc, tôi có thể cho anh ta một cơ hội”.

“Cô chủ, chị tuyệt đối đừng xốc nổi nhé…”

“Em đang dạy tôi cách làm việc đấy à?”

Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng liếc xéo Tiểu Viện, ngay lập tức doạ cho cô ta sợ không dám nói nữa.

Cô là công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ, trước giờ luôn lạnh lùng độc đoán, dứt khoát quyết đoán.

Kể cả một vài người lớn trong nhà họ Kỷ cũng không dám cãi lời bà cô tổ này, Tiểu Viện không dám khoa tay múa chân với cô.

Đúng lúc này, Kỷ Tuyết Tình đột nhiên ôm ngực, khổ sở há miệng thở hổn hển.

“Chắc cô chủ bị cảm lạnh do dầm mưa rồi, nên mới dẫn đến việc bệnh hiểm nghèo phát tác”.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Kỷ Tuyết Tình, Tiểu Viện thay đổi sắc mặt, lo lắng nói: “Để em bảo bác sĩ Tề mang thuốc đến”.

“Đi đi, tiện thể bảo bác sĩ Tề chữa bệnh cho anh ta luôn”.

Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhìn Giang Vũ, hạ lệnh bắt buộc: “Tạm thời tôi sẽ lấy thân phận của em để ở bên cạnh anh ta, không ai được phép tiết lộ thân phận của tôi với anh ta”.

“Tuân lệnh!”

Tiểu Viện gật đầu, sau đó hớt hải chạy ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ.

Vào lúc này, cơ thể Giang Vũ đột nhiên được bao trùm bởi một lớp sương mù màu trắng nhạt.

Tiếp theo vết thương trên đầu anh bắt đầu nhanh chóng lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chỉ một chốc sau, những vết thương hở do bị đập trên đầu Giang Vũ và do lăn từ trên núi xuống đều lành hẳn.

Trông thấy cảnh tượng kì lạ này, ngay cả Kỷ Tuyết Tìn thấy nhiều biết rộng cũng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.

“Người này chắc chắn không tầm thường, chẳng lẽ anh ta thật sự là chân mệnh thiên tử của mình?”

Kỷ Tuyết Tình nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Giang Vũ chằm chằm, trong đầu cứ quanh quẩn lời nói của ông thầy bói già lúc trước.

Sau khi vết thương lành hẳn, lớp sương mù màu trắng trên người Giang Vũ biến mất, anh cũng tỉnh lại.

Giang Vũ mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp có vóc dáng cao gầy, khí chất vô cùng cao quý xuất hiện trước mắt mình.

Đây là một cô gái xinh đẹp có thể bỏ xa Triệu Trung Tuyết hơn mười con phố, cụm từ nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn cũng không thể miêu tả được cô!

“Tôi, tôi đã chết rồi nên được gặp thiên sứ sao?”

Giang Vũ ngơ ngác nhìn Kỷ Tuyết Tình, lẩm bẩm.

Nghe nói như vậy, Kỷ Tuyết Tình tính tình lạnh lùng cũng bị chọc cười: “Thiên sứ trong lời anh nói không có vóc dáng đẹp như tôi đâu”.

“À! Xin lỗi, xin lỗi nhé!”

Sau khi nhận ra mình nói sai, Giang Vũ vội vàng nói xin lỗi, thắc mắc hỏi: “Cô là ai vậy? Tôi đang ở đâu?”

“Tôi tên là Kỷ… Tiểu Viện!”

Kỷ Tuyết Tình thản nhiên đáp: “Lúc nãy tôi thấy anh bị thương nằm gục trên đường phố, nên tôi đã đưa anh tới bệnh viện”.

“Bệnh viện?”

Giang Vũ nghệch mặt ra, vội vã sờ lên đầu mình: “Hình như tôi bị đánh thê thảm lắm, sao giờ không có một vết thương nào thế?”

Kỷ Tuyết Tình trợn mắt, cô cũng rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì với Giang Vũ đấy?

Bị thương nặng như vậy mà lại lành chỉ trong nháy mắt, có khác gì yêu quái không chứ!

“Anh có còn nhớ mình là ai, quê ở đâu không?”

Biết Giang Vũ từng bị mất trí nhớ, Kỷ Tuyết Tình hỏi thử.

“Tôi tên là Giang Vũ, là con rể nhà họ Triệu”.

Giang Vũ chống người dậy, trả lời: “Quê tôi ở… Á!”

Nói được nửa câu, đầu Giang Vũ đã bắt đầu đau nhức dữ dội.

“Anh sao vậy?”, Kỷ Tuyết Tình thắc mắc hỏi.

“Tôi không thể nhớ chuyện trước đây”.

Giang Vũ ôm đầu, áy náy lắc đầu.

Mặc dù trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức về y thuật, huyền thuật võ đạo và tu luyện, nhưng anh vẫn không thể nhớ lại những chuyện của ba năm trước.

“Không nhớ ra thì thôi, đừng ép buộc bản thân”.

Kỷ Tuyết Tình khéo léo an ủi.

Giang Vũ nhắm mắt lại, sắp xếp những mảnh ký ức vừa mới nhớ lại ban nãy.

Tuy lượng thông tin rất lớn, nhưng liên quan đến bản thân cũng chỉ có ký ức trong ba năm qua.

Có điều Giang Vũ có thể xác định, bộ Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết đó đang tự động vận hành trong cơ thể anh. Nó không chỉ chữa khỏi vết thương trên người anh, mà còn ngưng tụ thành một năng lượng tinh khiết trong đan điền.

“Ưm!”

Ngay khi Giang Vũ đang sắp xếp lại ký ức, anh bỗng nghe thấy Kỷ Tuyết Tình cất tiếng rên khe khẽ.

Giang Vũ mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình đang đau đớn ôm ngực, trán rịn mồ hôi, bèn lo lắng vội hỏi: “Cô Kỷ, cô bị sao thế?”

“Không sao, bệnh cũ thôi”.

Kỷ Tuyết Tình nghiến răng, quật cường đáp: “Tôi đã sai người đi gọi bác sĩ rồi, anh đừng để ý”.

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt của Kỷ Tuyết Tình càng lúc càng trông đau khổ, điều này khiến Giang Vũ vừa sốt ruột vừa đau lòng.

“Cô Kỷ, tôi, tôi có thể khám thử cho cô không?”

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình đau đớn như vậy, Giang Vũ cả gan hỏi.

Trong đầu anh hiện đang có ký ức về y thuật, không biết những ký ức này có tác dụng hay không?

“Anh biết y thuật à?”

Kỷ Tuyết Tình ngạc nhiên nhìn Giang Vũ.

“Tôi cũng không biết phải giải thích sao nữa, nhưng tôi muốn thử một lần”.

Giang Vũ yếu ớt đáp, anh cũng không chắc chắn mình có phải là bác sĩ trước khi mất trí nhớ hay không, nhưng khi thấy Kỷ Tuyết Tình đau đớn như thế, anh muốn thử một lần xem.

Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ chằm chằm khoảng một phút, cuối cùng cô gật đầu: “Tôi cho anh cơ hội này, mong là anh sẽ không gạt tôi”.

Sau đó cô đưa tay lại gần Giang Vũ, nghĩ thầm: “Đừng nói anh ta muốn nhân cơ hội này sàm sỡ mình đấy nhé?”

Giang Vũ không hề có bất cứ hành động mất lịch sự nào, cẩn thận đặt ngón tay lên trên mạch máu của Kỷ Tuyết Tình, nghiêm túc khám bệnh.

“Tại mình nghĩ nhiều rồi”.

Khi thấy Giang Vũ không nhân cơ hội sàm sỡ, Kỷ Tuyết Tình thả lỏng cảnh giác, nhưng ngay sau đó…

“Không đúng, cái này không đúng!”

Giang Vũ đột nhiên nắm lấy bàn tay phải mềm mại, trắng nõn nhẵn bóng của Kỷ Tuyết Tình, sau đó nắn bóp điên cuồng, dáng vẻ ấy chẳng khác mấy tên côn đồ háo sắc là mấy.
Chương 3: Để anh ta thử xem

Khi nhìn thấy Giang Vũ nhân lúc cô lơi lỏng cảnh giác để đột nhiên sàm sỡ điên cuồng, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình lập tức trở nên lạnh như băng, trong mắt có ánh sáng lạnh lập loè.

Kỷ Tuyết Tình vừa định nổi đoá, thư ký Tiểu Viện vào phòng bệnh, đúng lúc bắt gặp cảnh tượng trước mắt, thế là lập tức nổi giận: “Tên khốn, anh đang làm gì thế hả?”

“Cút đi, không ngờcái thằng dê xồm vô sỉ nhà anh lại dám sàm sỡ cô chủ nhà tôi”.

Tiểu Viện đi tới, tức giận đẩy Giang Vũ ra, lo lắng hỏi Kỷ Tuyết Tình: “Cô chủ, chị không sao chứ? Em sẽ gọi người chém tên khốn kiếp này ra thành nghìn mảnh”.

“Tôi không sao, không cần phải làm ầm lên đâu”.

Kỷ Tuyết Tình cố chịu đựng cơn đau, lạnh lùng lườm nguýt Giang Vũ: “Tại tôi không cảnh giác, không trách người ta được”.

Tuy ngoài miệng Kỷ Tuyết Tình nói rằng không tin số phận, không tin lời nói của ông thầy bói già kia, nhưng Giang Vũ đã chứng thực lời tiên đoán của ông ta, ít nhiều gì cô cũng có chút kỳ vọng vào anh.

Nhưng bây giờ… thất vọng vô cùng.

“Bác sĩ Tề, mau cho cô chủ uống thuốc đi”.

Khi thấy vẻ mặt đau đớn của Kỷ Tuyết Tình, Tiểu Viện lo lắng nói với ra ngoài cửa.

“Tôi đây!”

Một người đàn ông trung niên để râu dê, đeo hộp thuốc bước vào phòng bệnh, lấy một đống thuốc ra đặt trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

Tiểu Viện cẩn thận giúp Kỷ Tuyết Tình uống thuốc, nhưng sau khi uống được một lúc, tình hình của Kỷ Tuyết Tình vẫn không có chuyển biến tốt.

Bác sĩ Tề quấn một sợi dây đỏ quanh cổ tay Kỷ Tuyết Tình, bắt đầu bắt mạch bằng dây.

Kỷ Tuyết Tình là cô công chúa nhỏ nhà họ Kỷ của hoàng tộc Kim Lăng, cơ thể cao quý trong sạch, ngay cả bác sĩ cũng không thể tuỳ tiện chạm vào.

Bởi vậy, có thể thấy hành vi nắm tay người ta sờ lung tung ban nãy của Giang Vũ là một tội không thể tha đến nhường nào.

“Cô chủ! Cô bị cảm lạnh nên thuốc mới không có tác dụng”.

Sau khi khám xong, bác sĩ Tề nghiêm túc nói: “Tôi sẽ châm cứu cho cô trước, giải cảm mới có thể giúp thuốc phát huy tác dụng, từ đó giảm bớt cơn đau”.

“Không được, tuyệt đối không được!”

Đúng lúc này, Giang Vũ la lớn: “Cô Kỷ không phải bị bệnh, ông châm cứu bừa như vậy sẽ hại đến tính mạng của cô ấy đấy”.

Giang Vũ biết mình đã làm Kỷ Tuyết Tình tức giận, lại thấy bác sĩ đến nên anh không đứng ra nữa.

Nhưng nghe bác sĩ Tề nói sẽ châm cứu cho Kỷ Tuyết Tình, anh không nhịn được mà lên tiếng ngăn cản.

“Đây là?”

Bác sĩ Tề mờ mịt nhìn sang Giang Vũ.

“Tên khốn ăn cháo đá bát nhà anh, bớt ở đây nói xàm nói nhảm lại đi”.

Tiểu Viện chán ghét mắng, hung dữ nhìn Giang Vũ chằm chằm: “Nếu anh làm trì hoãn việc điều trị của cô chủ, cho dù có mười cái mạng anh cũng không đủ để chết đâu”.

“Tôi, tôi không có nói xàm nói nhảm”.

Giang Vũ sốt ruột giải thích: “Triệu chứng của cô Kỷ không phải bệnh mà là…”

“Đừng ồn nữa!”

Kỷ Tuyết Tình giận dữ mắng, đau đớn bảo: “Bác sĩ Tề, châm cứu cho tôi nhanh lên, tôi đau sắp chết rồi đây này”.

“Thầy tôi là dược vương Thần Nông, trước đây ông ấy từng khám cho cô Kỷ và biết được cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh”.

Bác sĩ Tề chuẩn bị châm cứu, tranh thủ nói kháy Giang Vũ một câu: “Cậu là ai, lẽ nào y thuật của cậu còn giỏi hơn cả thầy tôi chắc?”

“Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nữa, nhưng giờ mà ông châm cứu cho cô Kỷ sẽ hại cô ấy chết thật đấy!”

Giang Vũ cuống cuồng nhìn sang Kỷ Tuyết Tình: “Cô Kỷ, cô phải tin tôi!”

“Bác sĩ Tề, bắt đầu đi!”

Kỷ Tuyết Tình nằm lên giường, không đoái hoài tới yêu cầu thành khẩn của Giang Vũ, chủ yếu vì đã không còn tin tưởng vào anh.

Bác sĩ Tề không nói nhảm nữa, đưa tay ra châm một kim vào huyệt Phong Trì của Kỷ Tuyết Tình…

“Á!”

Một kim châm vào, Kỷ Tuyết Tình lập tức hét thảm thiết, toàn thân run rẩy dữ dội.

“Sao, sao lại thế được!”

Bác sĩ Tề thay đổi sắc mặt, bối rối đến mức không biết làm gì.

“Ông mau nghĩ cách đi chứ!”

Tiểu Viện lo lắng quát: “Nếu cô chủ gặp bất trắc gì, cả ông và tôi có chết nghìn lần cũng chưa chắc hết tội đâu!”

Bác sĩ Tề luống cuống tay chân: “Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, rõ ràng tôi chỉ giải cảm theo cách rất đơn giản thôi mà, sao lại như vậy…”

“Tránh ra!”

Giang Vũ bước lại gần đẩy Tiểu Viện và bác sĩ Tề ra, sau đó rút cây kim kia ra rồi nắm lấy tay Kỷ Tuyết Tình tiếp tục xoa nắn.

“Láo thật, anh còn dám sàm sỡ cô chủ nhà tôi nữa cơ á”.

Nhìn thấy cảnh này, Tiểu Viện nổi giận: “Người đâu, bắt cái tên khùng điên này lại cho tôi”.

Ngay sau đó, một vệ sĩ áo đen mặt lạnh xông vào phòng bệnh, đưa tay định túm lấy vai Giang Vũ.

Đối mặt với sự cố bất ngờ xảy ra, trong đầu Giang Vũ xuất hiện một lượng lớn ký ức về chiến đấu theo bản năng.

Khi thấy vệ sĩ sắp bắt được vai mình, Giang Vũ đột nhiên xoay người lại, giậm chân tránh tay đối phương, đồng thời đâm vào ngực anh ta như một viên đạn pháo.

Một tiếng “rầm” nặng nề vang lên.

Tên vệ sĩ cao to lực lưỡng kia bị Giang Vũ đâm bay thẳng ra ngoài.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn nắm tay phải của Kỷ Tuyết Tình không ngừng xoa nắn nhịp nhàng.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người trong phòng bệnh đều trợn mắt ngoác mồm.

Ngay cả Kỷ Tuyết Tình đang trong cơn đau cũng hết sức ngạc nhiên.

Chẳng ai ngờ được Giang Vũ trông yếu đuối thế kia mà lại có sức bật mạnh đến mức này.

Rốt cuộc anh là ai?

Vệ sĩ của Kỷ Tuyết Tình đều là những người xuất sắc được tuyển chọn kĩ lưỡng, ấy vậy mà giờ lại bị Giang Vũ hạ gục bằng một chiêu, quá vô lý.

“Là một người tập võ!”

Tên vệ sĩ bị Giang Vũ đâm bay đứng vững lại, nhanh chóng rút súng lục từ bên hông ra nhắm vào anh: “Cậu thả cô chủ nhà tôi ra ngay, nếu không tôi sẽ bắn chết cậu”.

“Lại có cả súng!”

Mặt Giang Vũ hơi biến sắc: “Rốt cuộc cô Kỷ này là ai?”

Hoa Hạ quản lý súng rất nghiêm ngặt, thế mà vệ sĩ của Kỷ Tuyết Tình lại có súng lục, việc này không hề đơn giản chút nào.

“Dừng tay!”

Vào thời khắc căng như dây đàn, Kỷ Tuyết Tình khẽ quát một tiếng, sau khi nhìn Giang Vũ một lúc, cô lạnh lùng bảo: “Để anh ta thử xem sao!”

“Cô chủ, không thể được!”

Bác sĩ Tề lập tức đi tới khuyên can: “Tên nhóc này còn trẻ như vậy không thể biết y thuật được, nếu để cậu ta làm bừa, ngộ nhỡ…”

“Ông châm một kim suýt chút nữa lấy mạng tôi, lại không có cách điều trị giúp tôi, vậy cũng chỉ có thể để cho anh ta thử xem sao thôi”.

Kỷ Tuyết Tình không kiên nhẫn ngắt lời bác sĩ Tề.

“Tôi…”

Ông ta lập tức cứng họng, đành phải im miệng.

“Cảm ơn!”

Khi thấy Kỷ Tuyết Tình tin tưởng mình, Giang Vũ nói nhỏ: “Tôi sẽ cố hết sức chữa khỏi bệnh cho cô!”

“Giờ tôi không có lựa chọn nào khác thôi”.

Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ với vẻ mặt không cảm xúc, cảnh cáo: “Nếu anh lừa tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá thật thảm”.

“Được! Nếu như tôi lừa cô, tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt nào!”

Giang Vũ kiên định gật đầu, nắm tay Kỷ Tuyết Tình bắt đầu tiếp tục xoa nắn.

Cảnh này ở trong mắt Tiểu Viện và những người này là Giang Vũ đang khinh nhờn cơ thể cao quý trong sạch của Kỷ Tuyết Tình.

Nếu không phải do Kỷ Tuyết Tình lên tiếng, họ nhất định sẽ chặt đứt tay Giang Vũ không chút do dự.

“Sao cái tên này sờ mãi mà vẫn chưa đủ nhỉ!”

Tay bị Giang Vũ xoa nắn ba phút, Kỷ Tuyết Tình bắt đầu thấy hơi mất kiên nhẫn.

Ngay sau đó, cô kinh ngạc phát hiện ra cảm giác đau đớn ở tim đã biến mất.
Chương 4: Kỷ Tuyết Tình bị hạ cổ

“Cô Kỷ, cô cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Lại thêm vài phút trôi qua, Giang Vũ nắm bàn tay mềm mại không xương của Kỷ Tuyết Tình, hỏi.

“Quả thật đỡ hơn nhiều rồi”.

Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhìn thoáng qua bàn tay bị anh nắm, mặt đỏ lên: “Anh còn định xoa nắn bao lâu nữa?”

“Tạm thời ổn rồi”.

Giang Vũ vội vàng thả tay Kỷ Tuyết Tình ra, thấp thỏm nói: “Tôi thật sự không có cố tình sàm sỡ cô đâu”.

“Xin lỗi anh, ban nãy tôi hiểu lầm anh”.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình bị chọc cười, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu.

“Tại sao có thể như vậy được? Đây là nguyên lý y học gì thế?”

Bác sĩ Tề đứng cạnh đó há hốc mồm quan sát Kỷ Tuyết Tình.

“Mèo mù vớ phải cá rán thôi, tôi không tin anh ta biết y thuật”.

Còn Tiểu Viện thì cảnh giác nhìn chằm chằm vào Giang Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Tình huống của cô Kỷ không còn được xét vào phạm trù y học nữa, cô ấy bị người ta hạ cổ”.

“Vì cô Kỷ dầm mưa nên bị không khí lạnh xâm nhập vào cơ thể làm kích thích trùng cổ”.

“Lúc nãy bác sĩ Tề châm cứu đã tiếp tục kích thích trùng cổ nên mới làm cho cô Kỷ đau đớn như vậy”.

Giang Vũ nghiêm túc giới thiệu: “Tôi mát xa để tạm thời làm ổn định trùng cổ trong cơ thể cô ấy, nhưng vẫn chưa loại trừ nó, cô Kỷ vẫn còn đang gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào”.

“Tôi bị hạ cổ?”

Kỷ Tuyết Tình nheo mắt lại, nét mặt nghiêm túc.

Thân phận của cô không bình thường, nếu là thật thì chắc chắn đằng sau chuyện này đang che giấu một âm mưu rất lớn.

“Cô chủ đừng nghe những lời vớ vẩn mà anh ta nói”.

Tiểu Viện bực tức trừng mắt nhìn Giang Vũ: “Sức khoẻ của cô chủ nhà tôi đáng giá nghìn vàng, lại còn có bác sĩ giỏi như bác sĩ Tề theo dõi, sao có thể bị người ta hạ cổ được?”

“Tôi tin anh ta!”

Kỷ Tuyết Tình phất tay ngăn cản Tiểu Viện, khá hứng thú nhìn Giang Vũ: “Vậy anh có biết tôi trúng loại cổ gì không? Anh có chữa được không?”

“Phệ tâm cổ! Đó là một loại cổ đi theo dòng máu đến tim sau khi xâm nhập vào cơ thể, hút máu từ tim của vật chủ để phát triển”.

Giang Vũ nghiêm túc giải thích: “Vào thời kỳ ấu trùng, vật chủ sẽ thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu bằng cách uống nhiều nước, đáp ứng việc hấp thu chất dinh dưỡng cho loại cổ này”.

“Có phải cô Kỷ rất thích uống nước nhưng lại không đi vệ sinh nhiều, đúng không?”

“Đúng vậy!”

Mặt Kỷ Tuyết Tình hơi biến sắc, từ trước đến giờ cô luôn mang theo nước uống bên mình, nhưng lại chẳng đi vệ sinh nhiều.

Đến lúc này, Kỷ Tuyết Tình đã tin tưởng Giang Vũ đến bảy mươi phần trăm.

“Vậy thì đúng rồi!”

Giang Vũ gật đầu, nhìn về phía ngực Kỷ Tuyết Tình: “Bây giờ chỉ cần xác định trùng cổ trong cơ thể cô đã phát triển đến giai đoạn nào, là có thể sử dụng cách tương ứng để giết nó”.

Thấy Giang Vũ nhìn đăm đăm vào ngực mình, Kỷ Tuyết Tình lập tức đỏ mặt đỏ mày: “Ngực tôi đẹp lắm hay sao thế?”

“Cô Kỷ đừng hiểu lầm! Nhờ ban nãy tôi mát xa, vết độc cổ trong cơ thể cô sẽ hiện ra ngoài”.

Giang Vũ vội vàng xua tay, giải thích: “Những người trúng phệ tâm cổ, khi cổ đi đến tim, trên ngực người đó sẽ xuất hiện một dấu chấm đỏ.

Khi thời gian dần trôi qua, chấm đỏ sẽ lan rộng thành những hình dạng khác nhau cho thấy giai đoạn trưởng thành khác nhau của độc cổ trong cơ thể cô, cũng như phải sử dụng những biện pháp khác nhau để giết nó”.

“Cô chủ, chị tin vào những lời vô lý của anh ta thật ạ?”, Tiểu Viện lo lắng nhìn Kỷ Tuyết Tình.

Bác sĩ Tề muốn nói lại thôi, tình huống đã đi xa quá tầm hiểu biết của ông ta, ông ta không dám nói lung tung.

“Mọi người quay sang chỗ khác đi”.

Đợi sau khi mấy người trong phòng xoay người sang chỗ khác, Kỷ Tuyết Tình vội vàng vén áo lên kiểm tra.

“Á!”

Ngay sau đó, cô hét lên một tiếng.

Tiểu Viện, bác sĩ Tề và vệ sĩ lập tức trở nên căng thẳng, nhưng lại không dám tự ý quay đầu lại.

“Cô Kỷ, có thể miêu tả dấu vết mà cô nhìn thấy không?”, Giang Vũ lo lắng hỏi.

“Đỏ một mảng lớn, tôi, tôi không biết phải miêu tả sao nữa”.

Kỷ Tuyết Tình tái mặt, hoảng sợ la lên: “Giang Vũ, anh mau lại đây xem đi”.

“Như, như vậy không ổn đâu!”

Giang Vũ lập tức khó xử.

“Khám bệnh mà sợ cái gì! Chuyện này liên quan đến tính mạng của tôi, tôi thực sự khó có thể miêu tả được, anh lại đây xem nhanh lên”.

Kỷ Tuyết Tình lo lắng thúc giục, nghĩ tới tình cảnh của mình nên cô cũng không quan tâm nam nữ khác biệt.

“Thôi được!”

Giang Vũ cắn răng, xoay người lại bước đến trước mặt Kỷ Tuyết Tình, nhìn vào trong cổ áo.

Đồi núi trập trùng trắng như tuyết kia khiến Giang Vũ choáng đầu hoa mắt, máu sôi trào.

Giang Vũ cố gắng kiềm chế ý tưởng xấu xa trong đầu mình, nhìn thấy ký hiệu hình tròn đã kéo dài ra một đường to bằng một nắm tay trên vị trí trái tim của Kỷ Tuyết Tình.

Anh đỏ mặt thu hồi tầm mắt: “Cũng may trùng cổ vẫn chưa trưởng thành, thuốc giải diệt trừ nó cũng không khó tìm lắm”.

“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi”.

Nghe nói như vậy, Kỷ Tuyết Tình thở phào một hơi thật dài, ngẩng đầu lên nhìn Giang Vũ: “Tất cả đều xin nhờ… Sao mặt anh đỏ thế, lại còn chảy máu mũi nữa kia?”

Giang Vũ giơ tay lên quệt qua, máu mũi đã sắp chảy thành sông.

“Xin lỗi, xin lỗi, tại dạo này tôi bị nóng trong người”.

Giang Vũ xấu hổ lau máu mũi, nhếch nhác đi ra ngoài: “Tôi đi tìm thuốc giải loại trừ trùng cổ”.

Trông thấy dáng vẻ ấy của anh, đầu tiên là Kỷ Tuyết Tình cười một tiếng, sau đó sắc mặt chợt đổi.

Nghĩ đến việc chú thỏ mình nuôi nhiều năm qua đã bị Giang Vũ nhìn thấy hết, mặt Kỷ Tuyết Tình lập tức đỏ tới tận mang tai, cô cực kì xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống mà thôi.

Mười phút sau.

Giang Vũ cầm một chai chất lỏng màu đỏ tươi quay lại phòng bệnh.

Phệ tâm cổ là tà thuật, nó sợ nhất là máu âm mang thù hận sâu đậm.

Thuốc giải mà Giang Vũ tìm chính là máu rốn tràn ngập thù hận của trẻ sơ sinh đã chết, vừa khéo có thể làm cho con phệ tâm cổ đang trong giai đoạn trưởng thành này từ trong tim Kỷ Tuyết Tình theo máu bài xuất ra ngoài.

Tất nhiên Giang Vũ sẽ không nói cho Kỷ Tuyết Tình biết thành phần của loại thuốc giải này, nếu không thì dù cô có bình phục thì cũng sẽ bị ám ảnh.

Anh đưa thuốc giải cho Kỷ Tuyết Tình: “Uống hết một hơi luôn, lát nữa cô sẽ khoẻ lại thôi”.

Kỷ Tuyết Tình không hề do dự, mở nắp ra uống cạn một hơi.

Hai phút sau, Kỷ Tuyết Tình đột nhiên cảm nhận được cơn đau truyền đến từ tim, tiếp đến là cảm giác buồn nôn khó tả.

“Oẹ…”

Chỉ thấy Kỷ Tuyết Tình đột nhiên cúi đầu nôn ra một ngụm máu đen như mực, sau đó cô mệt mỏi ngã nằm xuống giường.

“Cô chủ, chị sao vậy?”

Tiểu Viện lo lắng vuốt lưng cho Kỷ Tuyết Tình.

“Đồ khốn! Nếu cô chủ nhà tôi mà xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!”

Tên vệ sĩ áo đen kia cũng tức giận chĩa súng vào đầu Giang Vũ, bẻ ngược tay anh ra sau rồi đè anh xuống đất.

Lần này Giang Vũ không chống cự mà chỉ nhìn chằm chằm vào Kỷ Tuyết Tình.

Anh cũng không rõ liệu biện pháp trong trí nhớ vụn vặt của mình có tác dụng hay không, tất cả đều nhờ vào phản ứng của Kỷ Tuyết Tình.

“To gan, ai cho anh vô lễ với anh ấy hả!”

Nhìn thấy vệ sĩ đè Giang Vũ xuống đất, Kỷ Tuyết Tình vừa mới ổn định lại đứng bật dậy, tát một phát vào mặt vệ sĩ: “Anh thả anh ấy ra cho tôi, sau đó cút ra ngoài”.

Bị tát một bạt tai, vệ sĩ thả Giang Vũ ra, ấm ức ra khỏi phòng bệnh.

“Cô chủ, chị khoẻ rồi kìa!”

Tiểu Viện kinh ngạc nhìn Kỷ Tuyết Tình khoẻ như rồng như hổ, đã có thể ra tay đánh người.

“Cô Kỷ, cô cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Những thứ trong trí nhớ được chứng minh, Giang Vũ cũng vô cùng hào hứng: “Hoá ra những thứ trong trí nhớ mình thật sự có tác dụng”.
Chương 5: Không để bất cứ kẻ nào bắt nạt anh nữa

“Sau khi nôn máu ra ngoài, tôi cảm thấy trong người mình thoải mái hơn rất nhiều”.

Đối diện với lời hỏi thăm của Giang Vũ và Tiểu Viện, Kỷ Tuyết Tình giãn cơ, vui vẻ đáp: “Tôi rất khoẻ!”

Cô lập tức kéo cổ áo ra, nhìn ngực mình rồi phấn khích nói: “Dấu đỏ kia cũng mất rồi!”

Có điều vừa nghĩ đến việc cặp thỏ của mình đã bị Giang Vũ nhìn thấy hết, cô lại xấu hổ, rụt rè không dám ngẩng đầu lên.

“Cô chủ đã khỏi hẳn rồi, điều này quá kì diệu!”

Sau khi bắt mạch thật kĩ cho Kỷ Tuyết Tình, bác sĩ Tề cực kì ngạc nhiên.

Ông ta theo nghề y đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này.

“Tôi khoẻ rồi, tôi khoẻ thật rồi”.

Nghe thấy lời của bác sĩ Tề, Kỷ Tuyết Tình phấn khích đến mức khoa tay múa chân.

“Mọi người lại đây nhìn này!”

Đúng lúc này, Giang Vũ đang ngồi xổm trước bãi máu đen kia không ngẩng đầu la lên.

Anh dùng nhíp gắp một con sâu màu đỏ, trên thân nó mọc đầy xúc tu nhỏ trong suốt, to khoảng một centimet từ trong bãi máu đen ra.

“Chính thứ này tác oai tác quái trong cơ thể cô Kỷ nên mới khiến cô đau ốm liên miên, phải chịu cơn đau tim”.

Nhìn con sâu xấu xí kia, mấy người trong phòng đều rùng mình, quá ghê tởm, quá đáng sợ.

“Chàng trai trẻ, đây chính là trùng cổ trong truyền thuyết hả?”

Bác sĩ Tề tò mò lại gần hỏi.

“Đúng vậy! Cổ thường xâm nhập vào cơ thể con người ở hình dạng trứng trùng, sau đó ký sinh và phát triển”.

Giang Vũ gật đầu, giải thích: “Một khi con phệ tâm cổ này trưởng thành hoặc kẻ hạ cổ tiến hành thúc giục, cô Kỷ sẽ biến thành một cái xác không hồn bị người khác điều khiển, hoặc sẽ bị trùng cổ hút cạn máu trong tim, chết oan chết uổng”.

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình hoảng sợ, cảm kích nhìn Giang Vũ: “Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng, không ngờ anh lại có bản lĩnh này, chân nhân bất lộ tướng đây rồi!”

“Cô Kỷ quá khen”.

Giang Vũ vội vàng lắc đầu, xấu hổ nói: “Tôi không có bản lĩnh gì cả, chỉ do may mắn thôi”.

“Lại còn khiêm tốn nữa!”

Kỷ Tuyết Tình khen ngợi nhìn Giang Vũ, bảo đảm: “Ơn cứu mạng không thể không báo đáp. Anh có thể đưa ra bất cứ mọi yêu cầu cho tôi, tôi đều có thể thực hiện giúp anh”.

Thấy Giang Vũ khiêm tốn như vậy, Kỷ Tuyết Tình lại đánh giá anh cao hơn, tự nguyện muốn báo đáp anh.

“Tôi xin phép nhận ý tốt của cô Kỷ, tôi không cần gì cả”.

Giang Vũ cũng cảm kích nhìn Kỷ Tuyết Tình: “Nhờ cô cứu mạng tôi trước, tôi chỉ báo đáp cô thôi”.

“Anh chắc mình không cần gì chứ?”

Kỷ Tuyết Tình kinh ngạc nhìn Giang Vũ, nhắc nhở: “Tiền tài, quyền lực, thậm chí nhờ tôi báo thù, tôi đều có thể thực hiện giúp anh”.

“Không cần đâu!”

Giang Vũ nhất quyết lắc đầu: “Chuyện của tôi tôi có thể tự giải quyết, không cần cô giúp đỡ”.

Sau khi đánh nhau với vệ sĩ và thành công chữa khỏi cho Kỷ Tuyết Tình, mặc dù Giang Vũ vẫn chưa nhớ lại hết, nhưng anh lại hết sức tự tin vào tương lai.

Với những ký ức đã khôi phục hiện tại, Giang Vũ tự tin bản thân mình có thể làm nên chuyện, khiến đôi nam nữ khốn nạn Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất kia phải trả giá đắt.

Thấy Giang Vũ đã khiêm tốn lại còn không yêu cầu báo đáp, Kỷ Tuyết Tình vô cùng hài lòng về nhân phẩm của anh.

Khi cô đang định nói thêm gì đó, điện thoại của Giang Vũ bỗng đổ chuông.

Là cuộc gọi đến từ ông cụ nhà họ Triệu.

Dù bây giờ Giang Vũ đang hận Triệu Trung Tuyết thấu xương, nhưng ông cụ Triệu có ơn với anh, coi anh như con cháu của mình, ân tình này không thể quên được!

“Giang Vũ, cháu đang ở đâu thế, cháu sao rồi?”

Cuộc gọi kết nối, một giọng nói già nua đầy lo lắng vang lên.

“Ông nội, cháu đang ở bệnh viện, không sao rồi ạ”.

“Xin lỗi cháu, ông vừa mới biết chuyện Tuyết Nhi làm, cháu có thể tha thứ cho con bé không?”

“Cả đời này cháu cũng không thể tha thứ cho cô ta”.

Giang Vũ kiên quyết tỏ thái độ: “Bất kể cháu và Triệu Trung Tuyết ra sao, lòng yêu thương ông dành cho cháu, cháu cũng đều sẽ ghi nhớ mãi trong lòng!”

“Chuyện đến nước này, ông cũng không còn mặt mũi nói thêm gì nữa”.

Ông cụ Triệu vô cùng áy náy bảo: “Giờ cháu có thể về gặp ông không? Ông có một số chuyện cần nói với cháu, có lẽ có liên quan đến thân thế của cháu”.

“Vâng ạ! Giờ cháu sẽ về gặp ông ngay”.

Giang Vũ đồng ý không chút do dự.

Vốn dĩ anh đang định gặp mặt trực tiếp để tạm biệt ông cụ, bây giờ nghe nói đến tin tức về thân thế của mình, vậy thì cho dù có bị đám người Triệu Trung Tuyết sỉ nhục thêm lần nữa, anh cũng phải trở về.

“Cô Kỷ, tôi…”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Giang Vũ nhìn về phía Kỷ Tuyết Tình.

“Lần này anh về có ly hôn không?”

Kỷ Tuyết Tình mong đợi nhìn Giang Vũ chằm chằm, lên tiếng trước.

Nếu như Giang Vũ thật sự là chân mệnh thiên tử của cô, vậy nếu đối phương không ly hôn, Kỷ Tuyết Tình với thân phận là cô công chúa nhỏ của nhà họ Kỷ sẽ không thể nào chấp nhận một người đàn ông đã có vợ.

“Cho dù tôi không nhắc tới, đôi nam nữ khốn nạn kia cũng sẽ ép tôi ly hôn thôi”.

Giang Vũ cười khẩy: “Với lại tôi cũng chẳng còn lưu luyến gì cuộc hôn nhân này, chắc chắn sẽ ly hôn”.

Mắt Kỷ Tuyết Tình sáng lên, nụ cười treo trên khoé môi.

Chỉ cần Giang Vũ ly hôn và trở lại độc thân, vậy thì mọi chuyện đều sẽ hợp tình hợp lý.

“Tôi đi với anh đến nhà họ Triệu”.

Kỷ Tuyết Tình biết cuộc sống của Giang Vũ ở nhà họ Triệu không được thoải mái, không muốn anh lại về đó chịu nhục, bèn chuẩn bị chống lưng cho anh.

“Cảm ơn ý tốt của cô Kỷ, nhưng chuyện của tôi, tôi sẽ tự giải quyết”.

Giang Vũ vội vàng xua tay từ chối: “Sức khoẻ của cô vừa mới chuyển biến tốt thôi, còn phải cần để bác sĩ Tề kiểm tra lại”.

Anh biết lần này trở về nhất định sẽ bị đám người Triệu Trung Tuyết sỉ nhục, anh không muốn mất mặt trước mặt Kỷ Tuyết Tình.

Nghĩ đến chuyện mình vừa trải qua, Kỷ Tuyết Tình cũng thấy hơi mất tự nhiên, cô phải cần rửa ráy lại.

“Vậy anh về trước đi”.

Kỷ Tuyết Tình kiên định nhìn Giang Vũ: “Từ nay về sau, tôi sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt anh nữa”.

“Cảm ơn!”

Giang Vũ sửng sốt, nói cảm ơn rồi quay lưng rời đi.

“Tiểu Viện, báo chuyện tôi trúng cổ cho ông cụ đi”.

Giang Vũ vừa mới đi, vẻ mặt của Kỷ Tuyết Tình đã trở nên lạnh lẽo, cô dặn dò: “Còn nữa, thời gian tới tôi sẽ ở lại Giang Châu đích thân giám sát công việc đầu tư của nhà họ Kỷ bên này, tạm thời sẽ không về Kim Lăng”.

“Cô chủ, chị tin Giang Vũ là chân mệnh thiên tử của mình thật sao ạ?”

Tiểu Viện lo lắng nhìn Kỷ Tuyết Tình.

Mặt cô đỏ lên, ánh sáng lạnh lập loè trong mắt: “Tôi đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi, nếu anh ta không phải…”

“Vậy anh ta phải chết!”, Tiểu Viện lạnh lùng nối tiếp lời Kỷ Tuyết Tình.

Bộ phận riêng tư của cô chủ bị Giang Vũ nhìn thấy, nếu không giết người diệt khẩu thì phải móc mắt anh ra.

“Sửa soạn lại, chuẩn bị xe! Lát nữa tôi muốn tới nhà họ Triệu xem xem anh ta sẽ xử lý chuyện với vợ cũ của mình như thế nào?”

Kỷ Tuyết Tình chỉnh lại quần áo, lạnh lùng nói: “Giang Vũ, anh đừng làm tôi thất vọng đấy nhé”.



Chạng vạng tối.

Khi Giang Vũ về đến nhà họ Triệu, Triệu Trung Tuyết và Triệu Thiên Mang, Ngô Châu, bố mẹ cô ta, gia đình ba người đang ngồi xem tivi trong phòng khách.

“Anh vẫn chưa chết ư?”

Nhìn thấy Giang Vũ xuất hiện, Triệu Trung Tuyết nghi ngờ nhìn đi nhìn lại anh, kinh ngạc nói: “Chẳng những không chết mà còn không bị thương chút nào”.

Trước đó cô ta tận mắt nhìn thấy Giang Vũ bị Lưu Thư Nhất đánh đến mức vỡ đầu chảy máu cơ mà, sao lại lành nhanh như vậy?

Giang Vũ đã hoàn toàn hết hi vọng về Triệu Trung Tuyết, anh thay đổi thái độ nhu nhược trước kia, cười khẩy đáp: “Tôi chưa chết, cô thất vọng lắm chứ gì!”

“Cái thằng vô dụng kia, đi nấu cơm nhanh lên”.

Ngô Châu có dáng người béo phệ, trét một lớp phấn dày cộm trên mặt, bà ta vừa cắn hạt dưa, vừa mắng mỏ: “Chúng tôi vẫn chưa ăn tối nữa, cậu định bỏ đói chúng tôi đấy hả!”

“Bà không có tay à?”

Giang Vũ liếc xéo Ngô Châu, lạnh lùng bảo: “Muốn ăn cơm thì tự đi mà nấu”.

Nghe vậy, cả ba người nhà họ Triệu đều ngây ra, sau đó lập tức đứng bật dậy cùng lúc, tức giận nhào về phía Giang Vũ…
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom