• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (1 Viewer)

  • Chương 61-70

Chương 61: Không hẹn mà gặp ở khu vui chơi


Người đàn ông đó còn sâu hiểm khó lường hơn Phó Tư Thần, khiến người ta khó nhìn thấu tâm can, ngay cả đến Phó Tư Thần cô còn không giữ được thì nói gì đến người đàn ông đó?


Có thật sự cần phải mạo hiểm không?


Đường Tâm Nhan nhắm mắt, suy tư rối như tơ vò không cách nào tháo gỡ.


Về đến San Hồ Viên, tắm gội xong, Đường Tâm Nhan nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.


Cơ thể cô mệt mỏi lạ thường.


Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ mất ngủ sau khi chứng kiến cảnh tượng triền miên của Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu, nhưng chẳng mấy chốc thì cô đã ngủ rồi.


Hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tràn ngập trong phòng, Đường Tâm Nhan bị tiếng chuông cửa lanh lảnh đánh thức.


Xoa xoa mái tóc rối bù, cô ngáp ngắn ngáp dài, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa.


“Tâm Nhan, mình đem bữa sáng cho cậu!”


Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng êm tai của Diệp Nhiễm, Đường Tâm Nhan mở đôi mắt nặng trĩu, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ, “Cảm ơn nhé!”


“Đừng khách sáo, từ giờ trở đi, mình đã là trợ lý của cậu rồi!”


Đường Tâm Nhan đón lấy bữa sáng, kéo Diệp Nhiễm vào trong, khuôn mặt nhỏ bé dịu dàng vẫn đang ngái ngủ, “Cậu mới đừng nên khách sáo với mình, mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng mình vẫn luôn coi cậu là bạn tốt.”


Diệp Nhiễm nắm lấy cánh tay của Đường Tâm Nhan, cười nói: “Được, sau này mình sẽ cố gắng giúp cậu!”


Diệp Nhiễm mang theo bánh bao, cháo trứng thịt, sữa đậu nành, đều là những thứ Đường Tâm Nhan thích ăn.


Lúc ăn sáng, Đường Tâm Nhan liên hệ một luật sư chuyên giải quyết những vụ ly hôn ở An Thành.


Diệp Nhiễm nghe xong cuộc điện thoại, hoài nghi hỏi, “Tâm Nhan, cậu thật sự ly hôn với thiếu gia sao?”


Phó Tư Thần là Phú nhị đại[1] có tiếng của An Thành, nam thần vàng ngọc, bao nhiêu phụ nữ khao khát hắn, nghe nói hắn là đối tượng mơ ước hàng đầu.


Đường Tâm Nhan gật đầu chắc nịch, “Mình muốn ly hôn.”


Diệp Nhiễm cũng không hỏi nhiều, sợ khiến cho Đường Tâm Nhan đau lòng, cô chuyển chủ đề, “Vậy buổi chiều mình cùng cậu đi gặp luật sư!”


Đường Tâm Nhan uống sữa đậu nành xong, nhìn Diệp Nhiễm đang lo lắng cho mình, cười gật đầu, “Được.”


……


Luật sư mà Đường Tâm Nhan hẹn gặp họ Hà, điểm hẹn là trong một khu vui chơi.


Trong khu này có rất nhiều hoạt động liên quan đến bóng.


Sau khi đến đây, Đường Tâm Nhan bảo Diệp Nhiễm đi dạo xung quanh, cô ở lại sảnh lớn đợi luật sư.


Thời gian uống xong một ly cà phê thì Luật sư Hà đến.


Chỉ là, hắn còn dẫn theo một vị luật sư khác là Lục Tử Thâm.


Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, không kìm được mà cảm thán rằng trái đất này thật nhỏ.


Lục Tử Thâm cũng nhìn thấy Đường Tâm Nhan, anh hướng về phía Đường Tâm Nhan cười gật đầu tỏ ý chào hỏi, nói gì đó với luật sư Hà đang đi bên cạnh sau đó lịch sự rời đi.


Luật sư Hà ngồi đối diện Đường Tâm Nhan, hai người chào hỏi nhau, luật sư Hà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Bà Phó, thật ngại quá, tôi không thể nhận vụ ly hôn của bà.”


Trái tim Đường Tâm Nhan bất an.


Luật sư Hà nhìn khuôn mặt diễm lệ của Đường Tâm Nhan, bình tĩnh nói: “Không giấu gì cô, vụ ly hôn của Phó gia, không có ai dám nhận. Nếu cô cứ khăng khăng muốn ly hôn, tôi đề xuất cô hãy tìm luật sư Lục Tử Thâm.”


Đường Tâm Nhan từ từ siết chặt đôi tay nhỏ đang cầm cốc cà phê.


Sau khi luật sư Hà rời đi, Đường Tâm Nhan một mình ngồi đó một lúc, mãi cho đến khi Diệp Nhiễm bước qua, “Sao rồi? luật sư Hà đã nhận chưa?”


Đường Tâm Nhan lắc đầu, đôi môi mím chặt đến trắng bệch, “không nhận.”


Diệp Nhiễm vừa định nói thì đột nhiên giọng nói ôn hòa như ngọc của Lục Tử Thâm truyền đến, “Tứ ca, bên này.”


Đường Tâm Nhan bất giác quay đầu lại.


Dáng người cao cao đập vào mắt.


Hắn mặc một chiếc áo sơ mi cổ đứng sọc xanh trắng, quần kaki ống rộng thanh lịch, chân đi một đôi giày thể thao trắng, cởi bỏ đôi dày da kiểu tây lại thêm mấy phần nho nhã và ung dung. Mái tóc ngắn đen mềm mại, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, ngũ quan tinh xảo.


























Chương 62 : Hắn như một vị thần hạ phàm


Mặc Trì Úy đang nghe điện thoại, giọng nói trầm ấm dễ nghe, lại tràn đầy cuốn hút, thể hiện sự nam tính mạnh mẽ. Alo? *tiếng nói chuyện*


Tay còn lại nắm dây xích một con chó Caucasus, người nó rất nhiều lông, nhìn vừa ngây ngô lại vừa nguy hiểm.


Có thể là đánh hơi thấy mùi của Đường Tâm Nhan, Sơ Thất quay đầu về phía Đường Tâm Nhan sủa lên hai tiếng.


Hai huyệt thái dương của Đường Tâm Nhan bỗng giật lên.


Cô không kịp nhìn sang chỗ khác, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của Mặc Trì Úy đã nhìn sang phía cô.


Người đàn ông cao 1m88, dáng người cao thẳng tắp, đây là dáng người kiểu mẫu, mặc đồ thì trông gầy mảnh mai mà cởi đồ thì có da có thịt, cúc áo trên không cài, lộ ra xương quai xanh, tất cả tạo nên một vẻ gợi cảm khó tả.


Tổng thể với những đường cong rõ nét, ngũ quan khôi ngô, tinh xảo, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng, mỗi cử chỉ, động tác đều thể hiện ra vẻ tao nhã và cao quý của một công tử nhà giàu.


Diệp Nhiễm bên cạnh Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy thì trong lòng ngầm tán thưởng.


Thật là một người đàn ông quá đỗi đẹp trai, quá đối hấp dẫn!


Cô vẫn nghĩ Phó Tư Thần có thể xem là soái ca bậc nhất của An Thành rồi, không ngờ người này tính ra vẫn cao hơn anh ta một bậc.


Khoảnh khắc hắn nhìn qua, giống như một vị thần hạ phàm, khiến người khác cảm thấy như giấc mơ không có thật.


Trước đây Diệp Nhiễm không tin vào chuyện tình yêu sét đánh, cô cho rằng đó là chuyện chỉ xảy ra trên phim ảnh hay trong truyện tiểu thuyết, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, cô cảm thấy máu trong người mình như sôi sục lên, tim đập loạn nhịp như sắp nhảy khỏi cổ họng.


Hai tay Diệp Nhiễm đang buông bên người bỗng nắm nhẹ lại, cô cố gắng thở sâu, không muốn để ai nhận ra sự khác thường của cô ấy.


Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy nhìn đến Đường Tâm Nhan trong vài giây, rồi hắn lại kéo Sơ Thất đi vào trong khu vui chơi.


Sơ Thất vẫn cứ hướng về phía Đường Tâm Nhan mà sủa như muốn thoát khỏi dây xích của Mặc Trì Úy mà xông về phía Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan nhìn thấy Sơ Thất như thế thì sợ đến mức trốn sau Diệp Nhiễm.


Sơ Thất sửa lên một tiếng đáng thương, không biết nó đáng yêu thế này, ngây ngô thế này mà người phụ nữ kia nhìn thấy nó lại sợ hãi?


……


Mặc Trì Úy dắt chó cùng với Lục Tử Thâm lên xe điện tiến ra sân đánh golf.


Lục Tử Thâm thấy Sơ Thất lên xe đi rồi mà vẫn còn hướng về phía sảnh lớn của khu vui chơi, hắn xoa xoa cái đầu đầy lông của nó, nở nụ cười nhuần nhã như gió xuân nói: “Xem ra Sơ Thất rất thích Phó phu nhân đó!”


Vừa dứt lời liền cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, Lục Tử Thâm nhìn đường nét thâm trầm, lạnh cứng trên khuôn mặt khôi ngô của Mặc Trì Úy thì liền hiểu ra, khẽ ho một tiếng, “Gì mà Phó phu nhân chứ, rất nhanh thôi sẽ trở thành Mặc phu nhân rồi.”


Mặc Trì Úy mím môi, “Sau này gọi chị dâu.”


Lục Tử Thâm nghe lời này của Mặc Trì Úy, suýt nữa thì sặc nước bọt, “Này, Tứ ca, anh thật sự động lòng rồi sao?” Hắn đã điều tra tư liệu và thông tin về Đường Tâm Nhan, không thể nào!


Đôi mắt đen láy cả Mặc Trì Úy híp lại nhìn về phía xa, cất giọng nói lãnh đạm như nước, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy.”


Trách nhiệm?


Trách nhiệm gì cơ?


Lục Tử Thâm nhớ lại không lâu trước đây Tứ ca đã mất thân trinh trắng, chẳng lẽ, có lẽ nào, người phụ nữ lấy mất tấm thân trinh trắng của Tứ ca lại là Đường Tâm Nhan?


……


Ở đại sảnh khu vui chơi.


Mặt Diệp Nhiễm khẽ ửng hồng, cô quay sang Đường Tâm Nhan hãy còn đang có chút đăm chiêu và hỏi: “Tâm Nhan, cậu quen người đàn ông dắt con chó đó à?”


Đường Tâm Nhan bất giác ừ một tiếng, không để ý đến sự ái mộ bỗng tràn ngập trong ánh mắt của Diệp Nhiễm.


Cô đang nghĩ, bố chồng không đồng ý cô ly hôn với Phó Tư Thần, luật sư khắp An Thành cũng không ai dám nhận vụ ly hôn của cô, lẽ nào cô cứ phải cùng với Phó Tư Thần tiếp tục cuộc hôn nhân đã đi vào ngõ cụt này sao?


Không, cô không muốn!


Có lẽ, cô phải bàn bạc kỹ lưỡng với Mặc Trì Úy.












































Chương 63: Một cuộc cá cược giữa cô và hắn.


Đường Tâm Nhan ngồi lại ở đại sảnh gần hai mươi phút.


Diệp Nhiễm biết tâm trạng cô không tốt, cũng không làm phiền cô, yên lặng ngồi bên cạnh cô.


Uống xong một cốc cà phê, tâm trạng Đường Tâm Nhan rối như tơ vò giờ đã nảy ra một chủ ý.


Cô đứng dậy, lấy ra hai túi đựng đồ thể thao trong khu vui chơi.


Sau khi cùng với Diệp Nhiễm thay xong, ngồi xe điện đến sân cỏ.


Sau khi xuống xe, Diệp Nhiễm nhìn thấy ánh mắt trắng đen rõ ràng của Đường Tâm Nhan đang hướng về phía người đàn ông, khôi ngô cao quý như một vị thần kia, cô hoài nghi hỏi: “Tâm Nhan, người đó có thể giúp cậu ly hôn sao?”


Đường Tâm Nhan gật đầu, cô nhìn Mặc Trì Úy đang cầm gậy đánh golf, đội mũ và đeo kính râm thân hình cao ráo, đầu ngón tay cô khẽ cong lên, cảm thấy có chút căng thẳng.


Cô cần Mặc Trì Úy giúp cô ly hôn với Phó Tư Thần, nhưng cô lại không muốn ly hôn rồi lại lập tức kết hôn với hắn.


Vậy nên, cô muốn đánh cược với Mặc Trì Úy một ván.


Đường Tâm Nhan cười với Diệp Nhiễm một cái, “Nhiễm Nhiễm, cậu đến khu nghỉ giải lao đợi mình nhé.”


Diệp Nhiễm ừ một tiếng, cô không nhìn Đường Tâm Nhan nữa, không hiểu sao lại liếc qua người đàn ông khiến người khác không thể rời mắt kia.


……


Lục Tử Thâm đánh xong một trận, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang đi về phía bọn họ, anh nhướng đôi lông mày thanh mảnh, “Tứ ca, chị dâu tương lai đến rồi.”


Mặc Trì Úy híp đôi mắt đen láy sâu thẳm, hắn không quay đầu lại, chuyên tâm đánh bóng vào lỗ, hai tay nắm chặt lấy gậy đánh golf, hai chân dang rộng bằng vai, tư thế đánh bóng tiêu chuẩn.


Đường Tâm Nhan bước đến bên cạnh Lục Tử Thâm, cô gật đầu với anh tỏ ý chào hỏi, đôi mắt trong veo nhìn về phía Mặc Trì Úy.


Mấy phút sau, Mặc Trì Úy khua gậy, quả bóng trắng nhỏ xinh bắn lên không trung, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp rồi chậm rãi rơi vào lỗ bóng.


Đường Tâm Nhan và Lục Tử Thâm cùng vỗ tay.


Mặc Trì Úy tháo kính râm cài lên cổ áo, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô một cái.


Cô mặc một chiếc áo thể thao liền mũ, mái tóc xoăn dài buộc cao kiểu đuôi ngựa, đầu đội một chiếc mũ che nắng màu trắng, không trang điểm, nước da trắng như ngọc lấp lánh dưới ánh nắng, thật giống như trứng gà luộc mới bóc vỏ, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, mà vẫn có chút ngây thơ, nhìn như một cô học sinh với tốt nghiệp cấp ba, vừa trẻ trung lại vừa có sức sống.


Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt Mặc Trì Úy, đôi lông mi thanh mảnh khẽ run, “Mặc tổng, kỹ thuật đánh bóng của anh thật điêu luyện.”


Mặc Trì Úy đưa gậy đánh bóng cho nhân viên đang đeo túi dụng cụ đánh golf đằng sau, cất giọng trầm ấm dày dặn, “Có chuyện gì nói thẳng.”


Hắn híp nhẹ đôi mắt đen sâu thẳm như hố đen vũ trụ, khí chất đàn ông trưởng thành cao qúy bức người.


Mỗi lần nói chuyện với hắn, Đường Tâm Nhan đều cảm thấy như học sinh đang đối diện với thầy giáo, thật căng thẳng và không được tự nhiên.


Móng tay cắt gọn của cô nhẹ bấm vào lòng bàn tay, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của Mặc Trì Úy, cô khẽ nói: “Tôi muốn đánh cược với anh một ván.”


Mặc Trì Úy thích thú nhếch môi, nhìn như đang cười, nhưng lại vẫn giữ vẻ lãnh đạm, “Cược cái gì?”


“Thi chơi đánh golf, do vấn đề về thời gian, chúng ta sẽ đánh ba hiệp. Nếu tôi thắng, anh hãy thuyết phục Lục Tử Thâm giúp tôi ly hôn, nếu tôi thua, tôi sẽ đồng ý yêu cầu của anh.”


Tay phải của Mặc Trì Úy nhẹ vuốt vuốt cằm cong gợi cảm của mình, nếu như hắn nhớ không nhầm, trong tài liệu điều tra về cô có ghi là, trước khi Đường gia phá sản, cô từng giành quán quân ngôi sao tương lai trong cuộc thi đánh golf dành cho thanh thiếu niên.


Vậy nên, cô dùng sở trường của mình để thách thức hắn trong lĩnh vực mà hắn không giỏi lắm.


Đúng là một người phụ nữ lanh lợi.


Đợi khoảng một phút, vẫn chưa nhận được được câu trả lời của Mặc Trì Úy.


Đường Tâm Nhan thấy Mặc Trì Úy cao quý xuất trần, khuôn mặt khôi ngô không lộ vẻ đắc ý, cô mím đôi môi đỏ mọng, khẽ nhướng đôi lông mày, “Mặc tổng, không dám nhận lời thách đấu của tôi sao?”















































Chương 64: Người đàn ông nham hiểm.


Cách nói khích tướng vừa rõ ràng lại vừa thẳng thắn.


Một người thâm sâu khó đoán như Mắc Trì Úy sao lại có thể không nhìn ra ý đồ của Đường Tâm Nhan cơ chứ.


Hắn giơ tay trái nhìn đồng hồ, giọng nói lạnh nhạt, “Cho tôi năm phút suy nghĩ…”


Đường Tâm Nhan, “…”


Mặc Trì Úy gọi Lục Tử Thâm sang một bên, “Chút nữa, cậu hãy gọi cho Cục Trưởng Cục khí tượng.” Lúc nói chuyện, ánh mắt hướng đến cô gái đang cúi đầu, đan hai tay vào nhau, đôi mắt tĩnh lặng xa xăm.


Lục Tử Thâm ngẩn mặt phải đến mười giây mới hiểu được ý đồ của trong lời nói của Mặc Trì Úy.


Anh nhướng nhướng đôi lông mày, đồng tình liếc mắt nhìn Đường Tâm Nhan, “Tứ ca, ăn gian không tốt lắm đâu nhỉ?”


“Ăn gian cái gì chứ? Đây gọi là dùng trí!” Mặc Trì Úy nhếch môi, vẻ mặt đầy nham hiểm, “Khi tôi thắng, cô ấy sẽ chính thức trở thành chị dâu của cậu.”


Lục Tử Thâm, “…” Hôm nay hắn cũng coi là lĩnh giáo được sự lợi hại của tứ ca rồi.


……


Đường Tâm Nhan vẫn luôn thấp thỏm đợi Mặc Trì Úy suy nghĩ.


Mặc dù mấy năm nay cô rất ít chơi golf nhưng cô tự tin rằng mình đủ sức thắng Mặc Trì Úy.


Chỉ là cô sợ hắn không chấp nhận lời thách đấu.


Nhưng, theo những gì cô biết về phương diện tâm lý của những người đàn ông thành đạt, họ sẽ không thể cúi đầu, chịu khuất phục trước một người phụ nữ.


Bởi vì, bọn họ có tâm lý hiếu thắng mãnh liệt hơn người bình thường, luôn cho rằng trên trời dưới đất chỉ có bản thân là bậc nhất!


Năm phút sau, Mặc Trì Úy đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, “Tôi chấp nhận, nhưng nếu em thua, thì tôi nhất định không cho phép em rút lại lời hứa.”


Giọng nói của hắn lạnh lùng, nhưng vô hình trung lộ ra sự cuồng vọng tự cao và khí chất bá đạo.


Đường Tâm Nhan và hắn cứ thể nhìn nhau trong vài giây, đôi môi đỏ mọng khẽ cười kiều diễm, “Mặc tổng tự tin như thế thật tốt nhưng mà còn chưa chơi thì chưa định được ai thắng ai thua đâu!”


Lục Tử Thâm gọi quản lý khu vui chơi đến làm trọng tài, Mặc Trì Úy đánh trước.


Lỗ số 1, Mặc Trì Úy đánh hai lượt để đưa bóng vào lỗ.


Đường Tâm Nhan chỉ cần một lượt là đưa bóng vào lỗ rồi.


Vì vậy, Đường Tâm Nhan thắng lỗ số 1.


Lỗ số 2, Mặc Trì Úy lại rất xuất sắc, thắng cô một lỗ.


Lỗ số 3, mức độ khó tăng lên do cỏ rũ xuống, dốc xung quanh hố cũng như các điểm mù như cây cối và địa hình nhấp nhô.


Đường Tâm Nhan đã nghiên cứu về nhưng lỗ có độ khó cao khi còn nhỏ, chỉ là sau khi cha cô gặp chuyện, gia đình rơi vào cảnh khó khăn cô mới không còn thời gian và sức lực để tiếp tục những hoạt động giải trí có chi phí cao như thế này.


Vẫn là Mặc Trì Úy đánh trước.


Rõ ràng rằng, hắn thường xuyên đánh golf, mặc dù ở mức nghiệp dư nhưng đánh rất tốt.


Hắn đánh ba lượt là đã đưa bóng vào lỗ rồi.


Đường Tâm Nhan mím môi, tâm trạng căng thẳng của cô được giải tỏa một chút.


Cho dù cô có cần ba lượt đánh để vào lỗ, thì cô và hắn vẫn hòa, đánh thêm một lỗ cũng nắm chắc phần thắng.


Hơn nữa, đường bóng thế này cô cũng chỉ cần hai lượt đánh là có thể đưa bóng vào lỗ rồi.


Nhưng, Đường Tâm Nhan còn chưa kịp vung gậy thì trời ban nãy hẵng còn trong xanh đột nhiên lại ùn ùn mây đen kéo đến, ngay sau đó mưa như trút nước.


Trận mưa này quá đột ngột, đột ngột đến mức toàn thân Đường Tâm Nhan ướt đẫm, cô còn chưa kịp phản ứng.


Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đang bị hơi nước che khuất, đôi lông mi dài chớp chớp liên tục.


Ông trời đang trêu đùa cô sao?


Cô nắm chắc phần thắng rồi thì đột nhiên lại đổ mưa!


Đường Tâm Nhan cắn môi thật mạnh, cô nhìn người đàn ông cũng đang dầm mình trong mưa.


Cho dù hắn cũng ướt đẫm cả người, nhưng trông lại chẳng có gì thảm hại, trái lại vẫn giữ cái vẻ cao qúy xuất trần, khiến người khác khó rời mắt.


Cô mím môi, đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt, cô dùng giọng thương lượng nói với Mặc Trì Úy, “có thể đợi mưa tạnh rồi tiếp tục đánh không?”








Chương 65: Cô sẵn sàng thua cược, chuẩn bị làm vợ hắn


Trong màn mưa bụi Mặc Trì Úy càng cảm thấy mơ hồ, trong mắt thoáng qua khó tả.


Hắn lặng lẽ nhìn Đường Tâm Nhan, bộ đồ thể thao của cô ướt sũng làm cho dáng người mảnh khảnh yểu điệu của cô càng lộ rõ, trông sạch sẽ và quyến rũ giống như yêu tinh mê hoặc lòng người.


Mặc Trì Úy dời tầm mắt khỏi người cô, ánh mắt xa xăm thâm thúy nhìn lỗ golf mơ hồ, giọng nhàn nhạt trả lời: “Tôi không có nhiều thời gian để đánh cược với cô Đường.” Hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ sang trọng đắt tiền trên cổ tay trái, “Tôi sẽ cho em thêm một phút nữa.”


Lúc này Đường Tâm Nhan tất nhiên không thể nhận thua được, cô chớp chớp đôi mắt mờ sương thở dài, xem ra chỉ có thể dầm mưa tiếp tục đánh cược thôi.


Mưa rất lớn, căn bản Đường Tâm Nhan không thể nhìn thấy vị trí chính xác của lỗ golf, chỉ có thể dựa vào trí nhớ và trực giác để vung gậy.


Mặc Trì Úy nhìn cú vung gậy đầu tiên của Đường Tâm Nhan, khá tốt! Đôi mắt đen hơi nheo lại.


Nếu chơi theo cách này, có lẽ trong ba cú đánh cô ấy có thể đánh vào lỗ.


Lục Tử Thâm bước đến bên cạnh Mặc Trì Úy, khen không ngớt năng khiếu chơi golf của Đường Tâm Nhan, “Tôi còn tưởng cô ấy chỉ là một bình hoa xinh đẹp, không ngờ lại có chút năng lực này.”


Mặc Trì Úy hừ lạnh, “Người phụ nữ mà tôi thích có thể yếu kém sao?”


Lục Tử Thâm không nhịn được cười, “Tứ ca, không phải lúc trước anh không thích loại phụ nữ vẻ ngoài trong sáng quyến rũ này sao? Hơn nữa cô ấy vẫn là thiếu phu nhân của nhà họ Phó, lại là người trong giới giải trí nên nhìn kiểu gì cũng không phù hợp với yêu cầu chọn bạn đời của anh mà?”


Ánh mắt Mặc Trì Úy một mực dừng lại ở dáng người thanh mảnh của Đường Tâm Nhan, “Khẩu vị còn có thể thay đổi theo thời gian và trải nghiệm, huống chi ——’


Lục Tử Thâm nghi ngờ nhìn Mặc Trì Úy, “Huống chi cái gì?”


Đôi mắt của Mặc Trì Úy tối sầm lại giấu giấu diếm diếm, “Không có gì đâu, nhìn cô ấy đánh golf đi.”


……


Lẽ ra Đường Tâm Nhan đã có thể ghi được bàn thắng ở lượt đánh thứ ba, nhưng mưa càng ngày càng lớn nên bóng đi chệch hướng. Khi cô chạy tới lại ngã nhào một cái. Thời tiết xấu lại thêm cảm xúc bị ảnh hưởng nên mãi đến lượt đánh thứ năm cô mới đánh bóng vào lỗ golf.


Trận này cô thua rồi.


Cộng với hai trận đấu trước, cô đã thua Mặc Trì Úy.


Lần đánh cược này cô vốn là tràn đầy tự tin, nhưng kết quả cô đã thua!


Đường Tâm Nhan nghĩ đến chuyện mình đồng ý với Mặc Trì Úy, hai chân cô mềm nhũn bất lực ngã xuống đất.


Cô nhận thua!


Cô không có đường lui!


Không biết đã qua bao lâu, một đôi chân thon dài đứng trước mặt cô.


Nhìn lên dọc theo chiếc quần dài kaki nam, nhìn người đàn ông đang nhìn cô với vẻ trịch thượng, cô hé môi muốn nói gì đó thì bàn tay to và đầy đặn của hắn đưa về phía cô.


Tay của anh ta thon dài, sạch sẽ. Các khớp ngón tay đẹp mắt đến nỗi có thể dùng làm mô hình.


Trong mắt Đường Tâm Nhan dâng lên một tầng hơi nước, cô rất muốn đổi ý ước định trước khi đánh cược nhưng trong thâm tâm cô biết người đàn ông này sẽ không để cô được như ý.


Nhắm mắt lại, cả người cô cứng đờ, chậm chạp, khó khăn đưa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của mình vào bàn tay to lớn của hắn.


Hắn nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của cô, bao bọc chúng trong lòng bàn tay.


Sau đó mạnh mẽ kéo cô đứng dậy.


Lảo đảo một chút chóp mũi của Đường Tâm Nhan đập vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Cô ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen của hắn, cổ họng chua xót nói: “Tôi thua rồi.”


Mặc Trì Úy ôm lấy vòng eo thon của cô, nhẹ nhàng cong môi, “Tôi sẽ nói Tử Thâm giúp em làm thủ tục ly hôn, còn em chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng trở thành vợ tôi.”








Chương 66: Hắn đến phòng thay đồ nữ


Khu vui chơi, trong phòng thay đồ.


Đường Tâm Nhan đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo. Nước mưa đọng trên người cô không ngừng rơi xuống tạo thành một vũng nước nhỏ trên sàn.


Ánh đèn màu cam hắt lên khuôn mặt hơi tái nhợt của cô làm mất đi vẻ rực rỡ ngày thường. Giờ phút này trên người cô chỉ còn lại sự ảm đạm và buồn bã.


Đôi mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt trong trẻo, đen nhánh, yên tĩnh không có một tia sáng nào.


Sau khi Mặc Trì Úy kéo cô dậy từ sân golf, cô liền một mình đi vào phòng thay đồ.


Tay cô run lên vì lạnh cóng, bên tai không ngừng văng vẳng giọng nói trầm thấp êm dịu của hắn: Tôi sẽ nói Tử Thâm giúp em ly hôn, còn em chỉ việc chuẩn bị sẵn sàng làm vợ tôi.


Cô biết mình đã không còn đường lui cũng không thể đổi ý được nữa.


Nhưng là một người phụ nữ có tính bảo thủ từ trong xương, chuyện ly hôn rồi kết hôn ngay với một người đàn ông mới chỉ gặp mặt bốn lần, quả thật có chút không thể chấp nhận được.


Hơn nữa, cô và Mặc Trì Úy không có bất kỳ một cơ sở tình cảm nào, cô cũng không biết hắn kết hôn với cô là có mục đích gì.


Một cuộc hôn nhân mà không có bất cứ tình cảm nào thì nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp.


Đến lúc đó cô lại ly hôn và kết hôn thêm một lần nữa thì chẳng phải trở thành cuộc hôn nhân thứ ba sao.


Cưới lần thứ hai đã bị người ta chỉ trích rồi chứ đừng nói đến cuộc hôn nhân thứ ba.


Có lẽ trong cuộc đời này, cô chỉ có thể mãi mãi cô đơn.


Cô chỉ mới 21 tuổi, nhưng cô có thể đoán trước được tương lai bi thảm của mình.


Đầu óc của Đường Tâm Nhan đầy hỗn loạn, cơ thể bất lực đến cực điểm.


Thậm chí cô còn nghĩ nếu Phó Tư Thần vẫn như trước, không ở bên Đường Vũ Nhu, không bày mưu tính kế hãm hại cô, không hoàn toàn làm cô thất vọng, có lẽ, cô và anh ta vẫn là một đôi vợ chồng ân ái.


Cô cũng sẽ không đến mức phải đi đến ngày hôm nay.


Nhưng mà trên đời làm gì có chữ nếu như chứ?


Hai tay ôm chặt lấy thân hình mảnh mai, trong lòng Đường Tâm Nhan tràn ngập vô vàn bi thương.


Khi còn bé, cô là một cô công chúa nhỏ vô tư, dù trời có sập thì cha cô cũng sẽ giúp cô đỡ.


Nhưng kể từ khi cha cô mất đi, toàn bộ cuộc sống của cô đã thay đổi rất nhiều.


Mẹ đã từng oán giận cô, nói rằng cô là sao chổi khắc chết cha!


Đường Vũ Nhu cướp hết mọi thứ của cô, ở trường thì để cho các đàn chị bắt nạt cô.


Sau khi gả cho người ta, mẹ chồng và em chồng cũng không hề tôn trọng cô, suốt ngày quở trách cô không đúng, còn nghĩ hết mọi biện pháp làm tổn thương cô.


Điều khiến cô không thể chấp nhận nhất là Phó Tư Thần, người đã cho cô ấm áp và yêu thương, lại dùng cách tàn nhẫn nhất phản bội và làm tổn thương cô!


Cô vẫn luôn dùng vẻ ngoài mạnh mẽ và lạc quan để ngụy trang, nhưng có ai biết được rằng trái tim cô ấy đã đầy vết thương chứ?


Hai tay ôm lấy thân thể, từ từ che mặt, nước mắt lạnh lẽo chảy ra từ ngón tay.


Kể từ khi cô thua cược, ba chữ Phó Tư Thần có lẽ sẽ không còn liên quan đến Đường Tâm Nhan cô nữa.


Lau đi những giọt nước mắt cô đã không rơi kể từ khi cha cô qua đời, cô từ từ đứng dậy.


Cô không phải người đa sầu đa cảm, chán nản và tuyệt vọng. Dù cho ông trời có trao cho cô khó khăn thế nào cô cũng sẽ cắn răng chịu đựng.


Có lẽ cuộc hôn nhân của cô và Mặc Trì Úy cũng không tồi tệ và khủng khiếp như cô nghĩ!


Cởi bộ quần áo thể thao ướt sũng trên người ra, cô đang định cởi tiếp bộ đồ lót ướt sũng để mặc quần áo sạch vào thì cửa phòng thay đồ đột nhiên bị người nào đó mở ra.


Bởi vì bên này là phòng thay đồ nữ nên Đường Tâm Nhan không khóa cửa. Cô nghĩ người đến là Diệp Nhiễm nên không quay đầu nhìn, giọng nói khô khốc nói: “Nhiễm Nhiễm, đợi một chút, tớ thay xong ngay đây.”


Người ở cửa vẫn không lên tiếng, nhưng áp suất không khí xung quanh thay đổi rõ ràng, Đường Tâm Nhan kinh ngạc quay lại.


Nhìn thấy người đàn ông đang cầm chiếc túi trong tay, con ngươi cô chợt mở to.











Chương 67: Mọi thứ của cô đều thuộc về hắn


Đường Tâm Nhan nghĩ rằng mình đã bị hoa mắt.


Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, bóng dáng cao ngất của Mặc Trì Úy vẫn đứng ở cửa.


Ý thức được trên người mình chỉ mặc đồ lót, cô nhanh chóng nhặt quần áo chắn trước người, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông không biết xấu hổ đang nhìn cô, “Đây là phòng thay đồ nữ.”


Sao mặt hắn lại dày như vậy? Hắn lại dám nghênh ngang bước vào, không có chút kiêng kỵ nào.


Ánh mắt tĩnh mịch của Mặc Trì Úy rơi trên khuôn mặt có chút tái nhợt của Đường Tâm Nhan, thấy hốc mắt cô hơi đỏ lên, còn có dấu vết của nước mắt, hắn cau mày.


Môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, tuy rằng không nói gì, nhưng khí chất của hắn rõ ràng trở nên lạnh lùng.


Đường Tâm Nhan thấy hắn im lặng, đôi môi sắc lạnh lãnh đạm, nhíu mày nói: “Mặc tổng!”


Đôi mắt thâm trầm của Mặc Trì Úy tập trung vào cô, như có thể xuyên thấu tâm hồn cô, cô bị nhìn đến mức da đầu tê rần lên, “Mặc Trì Úy!”


Hắn hơi cử động, cô còn tưởng rằng hắn sẽ rời đi, nhưng không ngờ, hắn lại đi về phía cô, từng bước đến gần cô.


Thân hình cao lớn của hắn vừa vào thì không gian chật hẹp lập tức trở nên bế tắc.


Đường Tâm Nhan lùi lại một bước, cho đến khi lưng chạm vào tường, cô hít một hơi thật sâu, ép mình nhìn người đàn ông lạnh lùng nguy hiểm trước mặt, “Mặc tổng, mặc dù tôi đã đồng ý với anh, nhưng vào lúc này, chúng ta vẫn chưa phải là vợ chồng, xin hãy tôn trọng tôi! ”


Mặc Trì Úy dường như không nghe thấy lời cô nói, lạnh giọng nói: “Em khóc vì hắn?”


Đường Tâm Nhan đương nhiên biết Mặc Trì Úy đang ám chỉ ai.


Cô mím chặt môi không trả lời hắn.


Mặc dù Phó Tư Thần rất cặn bã, nhưng hai người đã biết nhau từ khi còn nhỏ cũng đã từng thích nhau nên khi mối quan hệ kết thúc theo cách này cô không phải là không khổ sở.


Kết quả của việc cô không trả lời là hắn dùng sức bóp cằm cô.


Cô đau đến nỗi hít một hơi, đưa tay lên đánh mạnh vào bàn tay hắn, “Anh làm gì vậy, buông ra!”


Mặc Trì Úy dùng tay ôm chặt eo thon của cô, khuôn mặt tuấn tú không hề ấm áp, con ngươi màu đen mang theo sự lãnh đạm và tàn nhẫn mà cô chưa từng thấy, “Sau khi kết hôn với tôi, em không được phép khóc vì bất kỳ người đàn ông nào nữa!”


Hắn bá đạo cuồng vọng khiến Đường Tâm Nhan sửng sốt.


Thấy cô không nói lời nào, hắn nheo mắt, hơi thở lạnh lùng, “Nước mắt của em, tất cả những gì của em chỉ có thể thuộc về tôi! Nhớ rõ chưa?”


Ánh sáng chiếu xuống người hắn, cao quý và lạnh lùng, giống như một bậc vương giả.


Bất giác khiến hai chân người ta mềm nhũn phải quỳ lạy, thần phục, thậm chí là sợ hãi …


Đường Tâm Nhan mở to hai mắt đầy hơi nước, như bị khí thế của hắn làm cho kinh ngạc, cô khẽ gật đầu, “Sau này tôi sẽ không rơi nước mắt vì Phó Tư Thần nữa.” Loại đàn ông như Phó Tư Thần không đáng để cô lưu luyến, mặc dù rất khó để có thể quên hẳn anh ta trong thời gian ngắn, nhưng cô sẽ cố gắng.


Mặc Trì Úy hài lòng với câu trả lời của Đường Tâm Nhan, đưa cho cô chiếc túi mà hắn mang tới, “Thay xong rồi thì nhanh chóng ra ngoài.”


Cửa phòng thay đồ bị kéo ra, ngay sau đó đóng lại.


Chỉ còn lại một mình Đường Tâm Nhan, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn lại, mặc dù cô sẽ không còn rơi nước mắt vì Phó Tư Thần, nhưng cô cũng không thuộc về Mặc Trì Úy.


Cô sẽ chỉ thuộc về một mình cô mà thôi.


Sau khi điều chỉnh cảm xúc, cô mở chiếc túi mà Mặc Trì Úy đưa cho cô.


Bên trong là một bộ đồ lót ren màu đen.


Cô chợt nhận ra rằng hắn đến đây để đưa đồ lót cho cô.


Thật không ngờ một người đàn ông như hắn lại chu đáo như vậy.






























































Chương 68: Làm sao hắn lại biết cô mặc đồ cỡ nào?


Đường Tâm Nhan cởi đồ lót bị ướt ra và mặc bộ do Mặc Trì Úy đưa tới.


Cả kích thước và kiểu dáng đều rất phù hợp với cô.


Làn da của cô trên nền ren đen trông càng thêm trắng mịn như một viên ngọc thô chưa được mài dũa ánh lên một vẻ sáng bóng.


Đường Tâm Nhan liếc nhìn bộ ngực của mình, cô không nghĩ tới người đàn ông đó lại lợi hại như vậy, thậm chí có thể đoán ra được cô mặc đồ lót cỡ nào nữa.


Chắc rằng hồi trước phụ nữ bên người hắn cũng giống như cá diếc trên sông, nên giờ mới có thể đoán chính xác kích thước của cô như vậy.


Nhưng mà giờ cô cũng không còn là một người phụ nữ sạch sẽ nữa. Lần đầu tiên của cô đã bị Phó Tư Thần tính kế trao thân cho giám đốc bộ phận quản lý của Hoàn Hải rồi, cô không đủ tư cách để đòi hỏi người khác tốt như thế nào!


Sau khi mặc quần áo xong Đường Tâm Nhan mở cửa đi ra ngoài.


Diệp Nhiễm nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra thì nhanh chóng bước tới cầm lấy chiếc túi trong tay cô, giữa hai lông mày mang đầy vẻ khẩn trương và quan tâm, “Tâm Nhan, vừa rồi mình thấy anh Mặc đi vào, anh ấy có hay không đối với cậu…”


Đường Tâm Nhan lắc đầu, trong giọng nói mang theo một chút phiền muộn, “Không có, anh ta hứa sẽ giúp mình ly hôn, nhưng mà sau khi ly hôn, mình phải kết hôn với anh ta.”


Nghe những lời của Đường Tâm Nhan, trái tim Diệp Nhiễm thắt lại, một cảm giác đau đớn và nghẹt thở tràn khắp cơ thể cô.


Cô yêu Mặc Trì Úy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô cũng biết rằng tình yêu này chỉ có thể chôn sâu trong lòng.


Ngay cả khi cô có tỏ tình thì người đàn ông cao cao tại thượng như Mặc Trì Úy cũng sẽ từ chối cô.


Trước mặt Đường Tâm Nhan, cô chỉ là một con chim sẻ không bao giờ bay lên cành cao được mà thôi.


Làm người phải biết tự ý thức. Tâm Nhan làm bạn với cô còn cùng giúp cô giải quyết những vấn đề trong công việc. Cô không thể làm những chuyện có lỗi với cô ấy được!


Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Nhiêm nắm lấy tay Đường Tâm Nhan cười nói: “Mình nghĩ anh Mặc là người lịch thiệp, có lẽ sau khi kết hôn anh ấy sẽ yêu thương đối xử tốt với cậu thôi.”


Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, “Ai biết được?” Trước khi kết hôn với Mặc Trì Úy, cô vẫn phải thỏa thuận với hắn.


Đường Tâm Nhan và Diệp Nhiễm đi đến đại sảnh của hội sở, Lục Tử Thâm đã rời đi, còn Mặc Trì Úy thì dắt Sơ Thất ngồi trên ghế sô pha uống cà phê.


Hắn đã thay một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác màu đen dài ngang lưng, trông đẹp trai và lịch lãm như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện tranh.


Nghe thấy tiếng bước chân hắn liền quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy rơi trên người Đường Tâm Nhan.


Sơ Thất nằm trên mặt đất uể oải mở mắt ra, kích động sủa hai tiếng với Đường Tâm Nhan, cái đuôi vẫy vẫy rất vui vẻ.


Mặc Trì Úy đặt cốc cà phê xuống, hắn đứng dậy nhàn nhạt nói với Đường Tâm Nhan: “Tôi đưa em đi.”


Đường Tâm Nhan lái xe đến hội sở. Cô vốn muốn từ chối Mặc Trì Úy, nhưng cô vẫn có chuyện muốn nói với hắn, vì vậy cô để Diệp Nhiễm lái xe cô về, còn mình thì lên xe Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy kêu Đường Tâm Nhan ngồi ở ghế phụ, Sơ Thất ngồi ở phía sau, đưa móng vuốt muốn lao về phía Đường Tâm Nhan. Nhưng nó còn chưa kịp lao tới đã bị Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn chằm chằm nên chỉ có thể ủy khuất nằm trên ghế kêu ư ư.


Lông của Sơ Thất được cắt tỉa rất đẹp trông giống như một chú gấu nhỏ dễ thương. Nếu không phải Đường Tâm Nhan có bóng ma trong lòng với chó thì cô rất muốn sờ sờ đầu nhỏ của nó, bởi vì bây giờ dáng vẻ ủy khuất của nó thật sự quá ngốc manh đáng yêu.


Mặc Trì Úy thấy sự chú ý của Đường Tâm Nhan đều bị Sơ Thất thu hút, hắn mím môi mỏng, “Nhìn nó tốt như vậy?”


Đường Tâm Nhan thu hồi ánh mắt, không nhìn Sơ Thất nữa mà nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông, không kìm được mà chu miệng.


Tại sao người này lại nhỏ nhen như vậy?


Sơ Thất là thú cưng của hắn, cô quan tâm nhìn nó nhiều hơn mà hắn cũng so đo!








Chương 69: Người đàn ông khiến tim cô đập nhanh


Xe chạy được một đoạn, Đường Tâm Nhan mới nhìn thấy Mặc Trì Úy lái xe ngược lại đường đi tới San Hồ viên, cô không khỏi hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu vậy?”


Mặc Trì Úy tích chữ như vàng đáp lại hai chữ: “Nhà tôi.”


Mắt Đường Tâm Nhan đột nhiên mở to, há miệng, vẻ mặt kinh ngạc, “Mặc tổng, chúng ta còn chưa kết hôn, huống chi…” Hàm răng trắng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, có mấy chuyện rất khó mở lời.


Mặc Trì Úy buông một tay đang nắm chặt vô lăng, tự nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé hơi nắm lại trên đầu gối của cô.


Lòng bàn tay hắn ấm áp và mạnh mẽ, khoảnh khắc cô được bao bọc trong lòng bàn tay hắn, giống như có một luồng điện nhỏ chạy qua.


Đường Tâm Nhan bối rối rút tay về, tim chợt mất kiểm soát trong vài giây.


Hàng mi dài cụp xuống, cô sắp xếp lời nói trong lòng, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn lần nữa là vẻ mặt rất bình tĩnh và lạnh lùng, “Mặc tổng, tôi muốn nói rõ với anh một số chuyện trước khi kết hôn.”


Con ngươi tĩnh mịch của Mặc Trì Úy liếc nhìn cô một cái, “Em nói đi.”


“Tôi không biết tại sao anh lại cưới tôi, nhưng giữa tôi và anh không có cơ sở tình cảm, đây chỉ là cuộc hôn nhân chớp nhoáng của hai người xa lạ. Tôi đã từng trải qua một lần hôn nhân thất bại, có thể phải mất một khoảng thời gian để hoàn toàn quên hết.


Trước lúc đó, tôi không muốn để mình rơi vào một mối quan hệ khác. Tôi có thể đáp ứng kết hôn với anh, nhưng tôi hy vọng rằng chúng ta có thể thỏa thuận với nhau không nảy sinh tình cảm và không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.


Gần đây tôi muốn trở lại giới giải trí, tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ không công khai và tôi cũng sẽ không tham dự vào cuộc sống riêng tư của anh. Tương tự như vậy tôi cũng mong rằng anh sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi. ”


Đường Tâm Nhan nói một hơi.


Sau đó, cô nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông hơi âm trầm, cô nhanh chóng nói thêm: “Trong thời gian kết hôn với anh, tôi sẽ không mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào, và tôi cũng sẽ không làm điều gì có lỗi với anh. Đây là điều duy nhất tôi có thể hứa với anh!”


Mặc Trì Úy vừa lái xe vừa thản nhiên nghe yêu cầu sau khi kết hôn của Đường Tâm Nhan, môi mỏng gợi lên ý cười nhưng không phải cười, “Chuyện tình cảm quả thật không thể miễn cưỡng.” Đúng lúc đèn đỏ, hắn dừng xe lại, khuôn mặt đẹp trai nghiêng về phía cô, gần như chỉ cách một tờ giấy mỏng, hơi thở nóng hổi phả ra khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.


Những ngón tay thon dài của hắn bóp nhẹ cái cằm nhỏ nhắn của cô, giọng hắn nhàn nhạt mê hoặc, “Tuy nhiên, tôi tin chắc rằng em sẽ yêu tôi.” Sau đó hắn nói thêm: “Sớm thôi.”


Tự tin là điều tốt. Nhưng người đàn ông này cũng quá tự tin đi!


Cái gì mà là cô sẽ yêu hắn sớm thôi chứ?


Đường Tâm Nhan định trả lời, nhưng hắn đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô.


Cả người Đường Tâm Nhan cứng lại, hơi thở mạnh mẽ nam tính xâm nhập vào khoang miệng của cô.


Sau khi phản ứng lại, cô muốn đẩy hắn ra, nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay to lớn của hắn đã giữ lấy ót của cô, dùng ngón tay mảnh khảnh xoa lên đôi môi mềm mại sau đó dọc xuống cằm cô, cái cảm giác tê dại khiến Đường Tâm Nhan sợ hãi.


Một giây trước, cô vẫn cảm thấy cho dù cô có lấy người đàn ông này, cô sẽ không yêu hắn, nhưng giây phút này, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, khuôn mặt tuấn tú, hơi thở nguy hiểm, khuôn ngực rộng, ngón tay ấm áp… Nhịp tim của cô lại tăng nhanh với tần suất không kiểm soát được.


Người đàn ông này tuyệt đối có tư chất mê người.


Sau khi trở thành vợ của hắn, cô ấy thật sự có thể toàn thây rút lui sao?














Chương 70: Vòng chân qua eo


Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan đến khu đô thị Cẩm Tú Viên sang trọng và đắt đỏ bậc nhất An Thành.


Hắn sống trong một căn Penthouse, rộng hơn 200m2, nhìn được toàn cảnh bên ngoài, phong cách thiết kế tối giản, xa hoa, đâu đâu cũng toát lên sự sang trọng và cao cấp.


Cha chồng của Đường Tâm Nhan từng nói rằng một căn Penthouse ở Cẩm Tú Viên có giá cao ngất ngưỡng, dù là người giàu có cũng chưa chắc đã mua được. Cô chưa từng gặp Mặc Trì Úy ở các bữa tiệc của giới thượng lưu, cũng chưa từng nghe đến tên hắn, rốt cuộc hắn là ai?


“Tôi có cuộc họp trực tuyến. Từ giờ trở đi, đây là nhà của em, cứ tập quen đi!”


Mặc Trì Úy nói xong thì đi vào phòng sách.


Sau khi hắn vào trong phòng, Sơ Thất giương đôi mắt to tròn nhìn Đường Tâm Nhan không chớp mắt, như thể nó sẽ bổ nhào lên người cô bất kỳ lúc nào.


Nói cho cùng thì nó cũng là giống chó to lớn, Đường Tâm Nhan thật sự rất sợ, cô lùi về sau vài bước, run rẩy nói: “Sơ Thất, đừng qua đây.”


Dường như Sơ Thất nghe hiểu, cụp đuôi xuống thôi không vẫy mừng, cũng không bổ nhào về trước nữa, nó nằm xuống, cúi thấp đầu xuống tự chơi với hai chân trước của mình.


Nhìn bộ dạng tủi thân của Sơ Thất, Đường Tâm Nhan rất muốn tiến lại gần xoa đầu nó, nhưng dù đã cố mấy lần rồi, cô vẫn không có cách nào khắc phục được bóng ma tâm lý của mình. Cô ngồi xuống nhìn Sơ Thất cách đó hơn một mét.


“Chị không có ghét em, tại vì hồi nhỏ chị từng bị cắn, nên thành ra sợ chó đến tận bây giờ. Nhưng mà em dễ thương lắm, chị sẽ cố gắng không sợ nữa, nhưng em phải cho chị thời gian có được không?”


Sơ Thất tủi thân kêu ử một tiếng, vẫy vẫy chiếc đuôi rũ lông xinh đẹp, coi như đã đồng ý với Đường Tâm Nhan.


Sau khi Sơ Thất nằm ngủ yên trên nền nhà, Đường Tâm Nhan ngồi lên ghế sô pha, hai tay ôm má, đầu óc rối bời, hỗn loạn. Mặc Trì Úy không đồng ý cũng không phản đối với thỏa thuận hôn nhân mà cô đã đưa ra ở trong xe. Cô cũng không rõ thái độ của hắnlà thế nào nữa.


Cô cảm thấy mình thật điên rồ và táo bạo khi kết hôn chớp nhoáng với một người không thân quen như thế này. Nhưng cô nào có lựa chọn hay đường lui khác chứ.


Gần đây Đường Tâm Nhan luôn trong trạng thái căng thẳng, ngồi trên sô pha nghĩ ngợi một hồi, hai mí mắt trở nên nặng trĩu.


Sơ Thất tỉnh dậy, thấy Đường Tâm Nhan đã ngủ rồi, nó vẫy đuôi rồi nhảy lên ghế. Hai chi trước của nó vắt lên lưng ghế, thực hiện một động tác nó đã muốn làm từ lâu với cô. Nó thè lưỡi ra, liếm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô.


Cảm giác ấm áp ập đến, vốn là người không ngủ sâu giấc, Đường Tâm Nhan giật mình tỉnh dậy, mở mắt đã thấy Sơ Thất ở ngay rất gần đang thè lưỡi, cô sợ điếng người hét lên một tiếng. Nhảy khỏi ghế sô pha, Đường Tâm Nhan kinh hồn bạt vía chạy đến phòng sách. Sơ Thất sủa gâu gâu đuổi theo cô.


Cửa phòng sách vừa hay cũng mở ra, Mặc Trì Úy đang định đi lấy một ly cà phê thì một bóng hình quyến rũ bất ngờ nhào về phía hắn. Còn chưa kịp phản ứng, người hắn đã bị ghì xuống, Đường Tâm Nhan nhảy bổ lên người hắn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, hai chân cũng vô thức vòng chân qua eo hắn.


Đường Tâm Nhan đã hứa với Sơ Thất sẽ từ từ học cách chấp nhận và không sợ nó nữa, nhưng cô cần thời gian, cô không thể hòa hợp với nó ngay được. Thấy nó liếm mặt mình rồi còn đuổi theo không ngừng, tự nhiên cô thấy sợ và cũng tự nhiên sẽ muốn tìm một bến đỗ an toàn.


Mặc Trì Úy thấy Đường Tâm Nhan thật sự sợ Sơ Thất nên hắn nghiêm mặt trách mắng nó, “Sơ Thất, về ổ của mày đi.”


Sơ Thất tủi thân nhìn chủ nhân, thấy biểu cảm của hắn rất nghiêm khắc, nó đành vẫy đuôi ngoan ngoãn trở về chỗ nằm của mình.


“Sơ Thất đi rồi, em còn muốn bám trên người tôi?”


Đến lúc này, Đường Tâm Nhan mới nhận ra tư thế của hai người ám muội đến mức nào!


[1] Phú nhị đại (富二代): “thế hệ giàu có đời thứ hai” là một thuật ngữ được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom