• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (1 Viewer)

  • Chương 71-80

Chương 71: Đè cô lên…ghế sô pha


Vì nhiệt độ trong nhà rất vừa phải, ấm áp và dễ chịu, nên sau khi vào nhà, Đường Tâm Nhan đã cởi áo khoác ra. Cô mặc một chiếc váy kẻ caro chỉ dài đến đầu gối, khi vòng chân qua eo hắn, chiếc váy bị cuộn lên làm lộ ra đôi chân dài trắng ngần gợi cảm, lấp ló có thể thấy được cả chiếc quần lót ren màu đen hắn mua cho cô nữa.


Đường Tâm Nhan chú ý tới ánh mắt sâu xa của hắn nhìn từ trên mặt xuống dưới chân cô. Vành tai nóng bừng, vội vã xuống khỏi người hắn. Lúc đã đứng vững, đang định đi, da đầu đột nhiên nhói lên một cái. Mái tóc dài ngang vai ma xui quỷ khiến thế nào lại vướng vào hàng nút áo của hắn. Chỉ cần cựa quậy là da đầu lại bị kéo thật đau.


Giọng điệu vừa rồi của hắn cứ như thể cô cố tình bám lên người hắn vậy, có phải hắn sẽ lại hiểu lầm cô cố tình để tóc mắc vào nút áo của hắn không?


Cô vội vã giải thích phủ đầu, “Là do tôi bị Sơ Thất dọa nên mới nhảy lên người anh, tóc bị mắc vào nút áo cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.”


Mặc Trì Úy cúi mắt nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt tối sầm lại, “Ý em là em không có ý quyến rũ tôi?”


Có cần phải thẳng thắn vậy không? Đường Tâm Nhan cắn môi phớt lờ hắn, cố gắng gỡ lọn tóc đang bị mắc ra.


Cô hoàn toàn không biết rằng ba chiếc nút trên cùng của cái váy đã bung ra, từ góc nhìn của hắn, vừa hay có thể nhìn thấy ‘khung cảnh đẹp đẽ’ phía trong của cô.


Chiếc áo lót màu đen làm nổi bật bộ ngực mềm mại, trắng như tuyết của cô, tuy không đồ sộ nhưng lại có hình dáng rất đẹp, cảm giác ở tay… Hắn nhớ lại cái đêm dây dưa ở khách sạn đó, dục vọng bị đè nén bên trong từ từ nổi dậy. Ngẩng đầu lên, yết hầu gợi cảm trượt lên xuống.


Phù, Đường Tâm Nhan thở phào, cuối cùng thì cũng gỡ được tóc ra khỏi nút áo của hắn. Trên trán lấm tấm mồ hôi, cô định giơ tay lau thì cổ tay cô đột nhiên bị nắm mạnh lấy. Nhiệt độ bàn tay nóng như lửa đốt của anh khiến Đường Tâm Nhan giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Trì Úy. Nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực trong đáy mắt hắn, cô theo bản năng muốn chạy trốn.


“Anh Mặc, chúng ta còn chưa lấy nhau, tôi tạm thời sống ở đây không tiện, tôi nghĩ tôi vẫn nên về thì hơn!”


Không đợi hắn trả lời, cô quay người đi thật nhanh về phía cửa lớn. Nhưng người đàn ông phía sau cô còn nhanh hơn, cô mới tới phòng khách, cổ tay đã bị hắn giữ lại.


Tiếp sau đó, thân hình mảnh mai của cô bị ném lên ghế sô pha. Cơ thể cao lớn của hắn như một tấm lưới lớn bọc lấy cô, cô sợ đến nỗi dùng chân đá hắn. Dường như đã đoán được cô sẽ chống cự, đôi chân dài của hắn dễ dàng chế ngự cô.


Ánh sáng chói lóa chiếu lên khuôn mặt đẹp như tượng tạc của hắn khiến cô không thể phủ nhận, người đàn ông như anh thật sự có sức hấp dẫn chí mạng đối với phái nữ.


Đôi đồng tử tối đen của hắn phản chiếu lại khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến hắn hít thở không đều.


Trong tình thế nguy hiểm thế này, cô vừa hoảng sợ, vừa lúng túng. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn, nếu có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Thỏa thuận cô nói với hắn ở trên xe chắc chắn cũng sẽ vô dụng.


Đôi mắt trong trẻo và kiên định của cô thể hiện thái độ không được xâm phạm và không nhượng bộ. Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy hết nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô lại nhìn đến chiếc cổ mảnh, xương quai xanh và khuôn ngực lộ ra một nửa tuyệt đẹp của cô.


Bàn tay hắn từ lướt lên trên. Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn thấy nơi hắn đặt tay mới biết nút áo của mình đã mở toang tự lúc nào rồi. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.




















Chương 72: Lẽ nào không phải là do em chủ động sà vào lòng tôi?


Thân hình to lớn của Mặc Trì Úy bao trọn lấy người Đường Tâm Nhan khiến cơ thể mảnh mai của cô trông càng nhỏ bé hơn. Cách hắn nhìn cô cho người ta một cảm giác áp lực nặng nề. Hai tay Đường Tâm Nhan đè lên bờ vai rắn chắc của hắn để chống cự. Do khoảng cách quá gần, hơi thở thanh mát của hắn phả vào làn da mỏng manh của cô, mang theo nguy hiểm tiềm tàng khó nói.


Đường Tâm Nhan thấy tầm mắt của hắn nhìn vào khuôn ngực lộ ra một nửa của mình, vừa bối rối vừa ngượng ngùng, cô đỏ mặt, “Nhìn gì? Thả tôi ra!”


Mặc Trì Úy dường như không nghe thấy lời cô nói, cúi đầu, môi mỏng kề sát bên tai cô nói:


“Bây giờ mới nói tôi thả em ra, có phải muộn rồi không?”


Giọng nói trầm khàn của hắn truyền đến tai, hơn nữa tai là nơi nhạy cảm, da đầu Đường Tâm Nhan tê rần, đầu óc trống rỗng, trong không khí toàn là mùi hormone nam tính của hắn, cảm giác tê dại ấy khiến ngón chân cô cong lại.


Đường Tâm Nhan ý thức được nếu cứ tiếp tục thế này sẽ rất nguy hiểm nên cô càng dùng sức hơn nữa để đẩy hắn ra. Sự chống cự của cô khiến sắc mặt hắn dần tối sầm lại. Những ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của cô, đôi môi mỏng của hắn mạnh mẽ tấn công môi cô.


Hơi thở mãnh liệt của người đàn ông phả vào môi, điên cuồng như một cơn lốc với sức mạnh có thể nuốt chửng mọi thứ. Đường Tâm Nhan cố hết sức mình nhưng cũng không thể địch lại hắn… Nụ hôn của hắn càng ngày càng mạnh bạo và cuồng nhiệt…


Đường Tâm Nhan là kiểu người bảo thủ trong chuyện nam nữ, trước đây chưa từng hôn nhau sâu như thế này với đàn ông. Tuy nhiên, kỹ thuật của hắn rất thành thạo, với kiểu kích thích thế này, Đường Tâm Nhan dần có phản ứng, cảm giác tê rần như dòng điện chạy dọc sống lưng lên thẳng não khiến hai chân của cô mềm nhũn.


Mặc Trì Úy có thể cảm nhận được sự ngây ngô và non nớt của cô. Hắn không ngờ cô đã kết hôn với Phó Tư Thần nhưng vẫn còn trong sạch, thì bên ngoài đã trao cho hắn, nhưng không ngờ trong chuyện hôn nhau, cô lại “gà mờ” như vậy.


Vì muốn hai người sát gần nhau hơn nữa, hắn vòng tay ôm lấy eo cô, kéo sát cô về phía mình. Khuôn ngực rắn chắc của hắn cộng với bộ ngực mềm mại của cô dính sát lại với nhau. Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc, nhưng ở trước mặt hắn, cô quá sức nhỏ bé, bị hắn ôm chặt như thế này chẳng khác nào như bị giam cầm trong bốn bức tường làm bằng đồng, bằng sắt, dù vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát ra được khỏi đây.


Tay của hắn luồn vào trong váy của cô, Đường Tâm Nhan không thể thoát khỏi hắn, trái lại còn bị hắn khống chế hoàn toàn, cảm giác mặc cho người ta xâu xé thật đáng sợ!


Hắn hôn môi cô, cẩn thận dò tìm, nhân lúc cô hít thở, hắn cạy răng cô ra, nhanh chóng tấn công vào sâu bên trong và tận hưởng từng ngóc ngách một trong miệng cô. Đầu óc Đường Tâm Nhan hoàn toàn trống rỗng, toàn thân cô run rẩy, vừa tức giận vừa xấu hổ.


Có phải hắn xem những lời cô nói như gió thoảng bên tai rồi không? Không phải cô đã nói rất rõ ràng lúc ở trên xe rồi sao? Bây giờ còn chưa kết hôn mà hắn đã thế này, nếu như kết hôn rồi, há chẳng phải…


Khi hắn hôn đến cằm của cô, cô thở hổn hển, hét lên với hắn:


“Mặc Trì Úy, tôi không muốn lấy anh nữa!”


Người đàn ông này giống như một con thú hoang dã đang ẩn nấp trên đồng cỏ, còn nguy hiểm hơn cả Phó Tư Thần nữa. Có vẻ như nguyện vọng không muốn hai người quấy rầy nhau sau khi kết hôn của cô sẽ không thành hiện thực rồi!


Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm mang theo ngọn lửa đang bùng cháy nhìn vào cô, giọng khàn khàn gợi cảm, “Lẽ nào không phải là do em chủ động sà vào lòng tôi?”.


Trong lòng Đường Tâm Nhan dấy lên một nỗi xấu hổ, cô mở to đôi mắt long lanh, xinh đẹp của mình, tức giận nói: “Không hề! Tôi đã giải thích rồi mà, Sơ Thất đuổi theo, vì tôi sợ quá nên mới phải nhảy lên người anh trong vô thức, với lại…” Cô kéo cổ áo lại, “Chỗ này bị bung ra lúc nào, tôi hoàn toàn không biết gì hết. Nói tóm lại, tôi không hề, cũng như chưa từng nghĩ đến việc sẽ phát sinh chuyện này với anh.”


Chương 73: Không muốn đụng đến chuyện tình cảm nữa


Cô cũng không hiểu tại sao mỗi lần gặp hắn đều sẽ xảy ra những chuyện ám muội như thế này.


Đúng là cô đã từng nghĩ đến chuyện dùng hắn để trả thù Phó Tư Thần, nhưng sau đó cô đã nghĩ thông suốt rồi. Cách tốt nhất để trả thù ai đó chính là học cách coi thường và dần quên lãng đi người đó.


Nếu không phải do Mặc Trì Úy đề nghị kết hôn, cô cũng không nghĩ đến chuyện trở thành vợ chồng trên danh nghĩa với hắn. Tuy không biết mục đích hắn lấy cô là gì, nhưng cô thừa biết, một người đàn ông cao cao tại thượng như hắn, kiểu người phụ nữ nào mà chưa từng gặp, hoàn toàn không thể thích cô được. Không yêu cô nhưng lại muốn đụng đến cơ thể của cô, hắn muốn gì chứ? Tiêu khiển? Hay là chơi đùa? Hai mắt Đường Tâm Nhan rưng rưng nước mắt, cô cắn môi, run rẩy nói:


“Nếu anh không thể đồng ý với yêu cầu mà tôi đã đưa ra, tôi chấp nhận không ly hôn nữa.”


Mặc Trì Úy nheo mắt nhìn tư thế phòng ngự của Đường Tâm Nhan, hắn chau mày, thậm chí hắn còn đang nghĩ rằng có phải cô đang cố tình lạt mềm buộc chặt hay không. Nhưng xét theo tâm trạng và trạng thái hiện tại của cô thì không, cô thật sự không muốn hắn động vào!


Mặc Trì Úy mím chặt môi không nói gì, ánh mắt hai người giao nhau, không khí im lặng đến nỗi dường như chỉ có tiếng hít thở của hai người họ. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán hắn trượt dọc theo khuôn mặt tuấn tú của hắn rơi xuống chiếc cằm gợi cảm, trong biểu cảm có sự đè nén ẩn hiện.


Đường Tâm Nhan nhìn đôi mắt hẹp nguy hiểm và lạnh lẽo của hắn, tim cô đập nhanh không thôi, lo sợ hắn sẽ nổi cơn cầm thú. Cả người cô căng cứng giống như một dây cung căng lên có thể đứt bất kỳ lúc nào. Cô hít một hơi thật sâu rồi lại nói tiếp:


“Anh rất xuất sắc, vốn có sức thu hút đối với phái nữ, tôi không dám chắc chắn sau này sẽ không rung động vì anh, nhưng hiện tại, tôi thật sự không hề có ý gì với anh.”


Ánh mắt Mặc Trì Úy tối đen tựa như màn đêm trên biển, ẩn chứa sự nguy hiểm, “Vậy em có ý với Phó Tư Thần?”


Đường Tâm Nhan câm nín, sao có thể so sánh hai người với nhau chứ? Cô không có ý gì với hắn, cũng đã hoàn toàn thất vọng và chết tâm với Phó Tư Thần rồi. Trái tim của cô giờ đây vẫn còn rất đau khổ, muốn trở lại nguyên vẹn như trước đây chắc vẫn cần một thời gian nữa. Vì vậy, cô không dám bắt đầu tiến tới một mối quan hệ không chắc chắn mới.


Thấy cô không nói gì, bàn tay thô ráp của Mặc Trì Úy nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Đường Tâm Nhan thấy đau liền chau mày, giãy dụa. Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn, hoàn toàn không biết rằng giãy dụa như vậy là một loại thử thách và cám dỗ rất lớn đối với đàn ông.


Đợi cho đến khi cô nhận ra vật cứng ở phía dưới là gì, toàn thân cô đều cứng đờ. Đối diện với đôi mắt đen thẳm và hừng hực lửa của anh, cô run giọng nói:


“Anh…”


Mặc Trì Úy kím nén dục vọng đang sôi sục trong cơ thể mình, bàn tay đang nắm lấy cằm cô chuyển sang vuốt ve khuôn mặt của cô, lúc hắn định hôn cô một lần nữa, cả tay chân cô cùng lúc đẩy mạnh hắn ra, nhân lúc hắn không đề phòng, cô nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay của hắn. Trong lúc hốt hoảng lúng túng, cô bất cẩn đập trán vào cạnh bàn cà phê. Tiếng va đập mạnh khiến động tác muốn chạy trốn của cô trở nên chậm dần, cơn đau buốt khiến cô xây xẩm mặt mày. Cô chửi thầm một tiếng trong bụng.


Mặc Trì Úy nghe thấy tiếng vang liền nhìn sang Đường Tâm Nhan. Thấy cô đang quỳ trên thảm, khuỷu tay chống lên bàn, hắn như hiểu ra gì đó, khuôn mặt không vui, môi mím chặt thành đường thẳng.


Đường Tâm Nhan lấy tay sờ lên trán, thấy nhớp nhớp dính dính, cô nhìn lại ngón tay của mình, trên đó quả nhiên dính đầy máu tươi.

















Chương 74: Lúc cô trêu chọc hắn


Mặc Trì Úy muốn kiểm tra vết thương trên trán của cô, ngón tay chỉ vừa mới chạm vào vai của cô đã nghe thấy tiếng rên rỉ của cô, “Đừng đụng vào tôi!”


Cô đã chống cự, từ chối đến thế mà hắn vẫn suýt nữa đã… Hắn đúng là loại mặt người dạ sói. Đường Tâm Nhan cố gắng chịu đựng cơn đau trên trán, đôi mắt sáng của cô như phủ lên một lớp sương mờ. Gần đây cô thật sự rất xui xẻo, trán đã bị thương một lần ở phòng tạm giam rồi, giờ lại bị thương thêm một lần nữa. Cô thấy chua sót và tủi thân một cách kỳ lạ. Chất lỏng sền sệt chảy xuống hàng mi của cô, cô lấy mu bàn tay lau sạch, lòng dạ rối bời nói:


“Vì anh đã không tôn trọng thỏa thuận giữa hai chúng ta, nên tôi cũng sẽ không kết hôn với anh nữa.”


Cô không tin với tính cách của Đường Vũ Nhu, cô ta sẽ chịu làm một kẻ thứ ba không danh phận suốt đời này. Từ dưới đất đứng lên, Đường Tâm Nhan đi vòng qua ghế sô pha định đi về. Mặc Trì Úy nhìn theo bóng lưng của cô, tâm trạng có chút phiền muộn, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.


Lúc cô đi đến phía cửa, hắn nhanh chân rảo bước đi đến. Cửa vừa mới hé ra đã bị đóng lại. Mặc Trì Úy nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, thấy cô giằng ra, hắn chau mày, trực tiếp bế cô lên. Để không ngã xuống, Đường Tâm Nhan vòng hai tay ôm lấy cổ hắn. Thấy máu đang chảy trên trán cô, nét mặt của hắn đanh lại.


Anh để cô lên ghế sô pha, cô định đứng dậy đã bị ánh mắt lạnh lùng, sắc bén của hắn liếc qua, “Ngồi yên!”.


Vẻ mặt hắn lạnh lùng, lãnh đạm, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia tức giận, tuy không biết hắn đang giận cái gì, nhưng cô vẫn bị dáng vẻ của hắn làm cho kinh ngạc, cô ngồi im trên ghế không dám động đậy. Cô biết sự chênh lệch sức mạnh giữa hai người lớn đến mức nào, hắn kêu cô ngồi yên, nếu cô dám bỏ đi, phỏng chừng cô còn chưa chạy tới cửa đã bị hắn lôi trở về!


Mặc Trì Úy đi vào phòng ngủ, sau đó nhanh chóng cầm theo thùng thuốc trở ra. Đường Tâm Nhan rũ mi phớt lờ hắn. Mặc Trì Úy lại chau mày, hắn nâng cằm cô lên, dùng tăm bông lau hết máu trên trán của cô. Lúc con người đang sục sôi, máu rất khó ngừng lại, nhìn lông mi và mặt cô dính đầy máu, Mặc Trì Úy càng nhíu chặt mày hơn nữa. Động tác cầm máu giúp cô trở nên chậm lại. Thao tác xử lý vết thương của hắn nhuần nhuyễn và trơn tru.


Chống viêm, bôi thuốc, cầm máu rồi băng bó, dường như hắn đã quá quen với những việc như vậy. Trong ấn tượng của Đường Tâm Nhan, các công tử nhà giàu nói chung sẽ không làm những việc như thế này, như Phó Tư Thần khi bị thương chẳng hạn, tất cả đều sẽ do bác sĩ hoặc chính cô giúp anh ta giải quyết.


Chưa đầy ba phút sau, hắn đã xử lý xong vết thương trên trán cho cô.


“Mấy ngày tới không đụng nước thì hẳn là sẽ không để lại sẹo.”


Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy không chút biểu cảm, “Tôi muốn về, tôi không muốn kết hôn với anh nữa!”


Mặc Trì Úy nheo mắt trả lời: “Em nghĩ em còn đường lui?”


“Rõ ràng là do anh không tôn trọng thỏa thuận của hai chúng ta, còn chưa lấy nhau đã thế này, lấy nhau về rồi, chẳng phải sẽ…”


Nghĩ đến chuyện trên ghế sô pha lúc nãy, tay hắn luồn vào trong đồ của cô, sờ mó từ trên ngực xuống bụng của cô, hai tai cô lập tức đỏ bừng, “Anh là đồ lưu manh nói không đi đôi với làm!”


Thấy cô nổi giận đùng đùng, Mặc Trì Úy cười cười, “Thưa cô Đường, thế lúc em trêu chọc tôi, sao em không tự nói mình là đồ lưu manh?”


Cô trêu chọc hắn? Là cái lần cô say xỉn ở trong nhà vệ sinh đó sao? Cô cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ không thôi.


“Là do tôi uống say, đầu óc không được tỉnh táo mà thôi.”




















Chương 75: Bóng lưng siêu hấp dẫn của hắn


Mặc Trì Úy nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô quấn lấy hắn như con bạch tuộc, khóe môi hắn cong lên, “Trêu chọc người ta trong vô thức thì không chịu nhận tội à?”


Đường Tâm Nhan quay đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của hắn, lắp bắp trả lời: “Cứ cho là tôi sai đi, nhưng sau đó anh cũng lợi dụng tôi mấy lần rồi còn gì!”


Mặc Trì Úy chỉ thấp giọng “ừm” một tiếng, không bình luận thêm. Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, không còn tức giận nữa, bây giờ chỉ cảm thấy hơi uất ức một chút thôi, “Có phải anh nghĩ tôi là loại phụ nữ dễ dãi để anh hôn hít sờ soạng tôi không?”


Tuy cô đã không còn ‘lần đầu’ nữa, nhưng cô vẫn có tôn nghiêm, nếu không phải do trán cô bị thương, có phải hắn vẫn sẽ cố chấp cưỡng bức cô không. Mặc Trì Úy lấy điếu thuốc trên bàn rồi châm lửa, hắn hút một hơi thuốc rồi nheo mắt, nhả khói ra. Thời gian tích tắc trôi qua, lúc cô tưởng hắn vẫn sẽ không nói gì, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt của hắn chậm rãi vang lên trong làn khói thuốc.


“Lẽ nào tôi đụng vào em, em không có cảm giác? Phản ứng của em cũng đâu kém gì tôi.”


Đường Tâm Nhan sững sờ một lúc mới hiểu hắn đang ám chỉ điều gì, cô bối rối, “Đó là phản ứng sinh lí tự nhiên của con người.”


“Nếu đã là tự nhiên, vậy sao còn từ chối?”


Ngoại trừ cái đêm bị Phó Tư Thần gài bẫy ra, có thể nói Đường Tâm Nhan vẫn là một cô gái chưa trải sự đời, cô không có suy nghĩ cởi mở, đã không có nền tảng tình cảm với Mặc Trì Úy thì sao có thể lên giường với hắn chỉ sau vài lần gặp gỡ cơ chứ.


Cô hít một hơi thật sâu, thái độ vô cùng kiên quyết và nghiêm nghị, “Tôi sẽ không làm vậy với một người đàn ông chỉ vì nhu cầu thể xác, hơn nữa, nếu anh không chạm vào tôi, tôi cũng không có nhu cầu!”


Mặc Trì Úy nhả ra một làn khói thuốc, hắn giữ im lặng suốt gần năm phút liền. Nếu như tối đó không phải cô để hắn làm chuyện đó, hắn có bao giờ làm vậy với người phụ nữ khác chứ? Thâm tâm đè nén ham muốn đã lâu, một khi gặp được người thích hợp, nếm thử mùi vị đó rồi sẽ giống như một kẻ nghiện thuốc khó bỏ!


Mặc Trì Úy cũng không thích ép buộc phụ nữ, hắn gẩy tàn thuốc rồi nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, thâm trầm, “Kết hôn thì vẫn phải kết hôn,” Hắn ngừng lại một lát rồi tiếp tục nói: “Đi in thỏa thuận hôn nhân ra đi.”


Đường Tâm Nhan trợn tròn mắt, không tin vào tai mình, “Anh đồng ý ký?”


“Không ký thì em không phải là không đồng ý kết hôn?”


Đúng vậy, nếu hắn không ký, đó chỉ là thỏa thuận nói miệng, cô rất khó để tiếp tục tin tưởng hắn.


“Cho tôi mượn phòng sách của anh một lát.”


Mặc Trì Úy chỉ “ừm” một tiếng.


Đường Tâm Nhan chạy đến phòng sách, dùng máy tính của hắn in ra một bản thỏa thuận hôn nhân.


Cô ngây ngô, non nớt cho rằng có bản thỏa thuận này rồi thì có thể duy trì khoảng cách sau khi kết hôn với Mặc Trì Úy, nhưng quả thật cô không hiểu gì về con người của Mặc Trì Úy rồi. Từ trước tới nay, mọi tính toán của hắn chưa bao giờ xảy ra sai sót, hắn có thể trở mình hô mưa gọi gió.


……


Đường Tâm Nhan in ra hai bản, cô cầm bút và bản thỏa thuận đi ra ngoài. Trong phòng khách không còn bóng dáng của Mặc Trì Úy, mùi thức ăn nhàn nhạt thoảng qua, bụng cô sôi lên sùng sục. Từ trưa tới giờ, cô chưa ăn gì ngoại trừ uống một ly cà phê. Ngửi thấy mùi thơm, cơn đói tự nhiên ập đến.


Cô để tài liệu lên bàn rồi đi đến phòng bếp. Mặc Trì Úy đã thay áo sơ mi thành áo thun màu trắng cổ tròn tay dài, bóng lưng cao lớn, hai chân còn dài hơn cả người mẫu nam, chỉ một bóng lưng thôi cũng đã có cảm giác giống nam chính trong phim Hàn Quốc rồi. Nhưng điều khiến Đường Tâm Nhan thấy bất ngờ đó là hắn biết nấu nướng. Động tác cầm vá sạn đảo đồ ăn của hắn rất nhuần nhuyễn, nhẹ nhàng, lại cũng rất ra dáng.





Chương 76: Đây là…hôn gián tiếp sao?


Giống như cảm nhận được ánh mắt của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy quay đầu liếc cô một cái, “In rồi?”. Đường Tâm Nhan gật đầu, “ừm” một tiếng.


“Ăn xong đi rồi ký.”, hắn thờ ơ trả lời. Đường Tâm Nhan đi vào trong phòng bếp, bưng hai phần mì ý ra phòng khách. Mắt thấy món ăn hấp dẫn, mùi vị thơm ngon, Đường Tâm Nhan xoa bụng, cô kéo ghế ra, ngồi đối diện với Mặc Trì Úy. Thấy cô ngồi cách xa hắn như vậy, Mặc Trì Úy làm sao có thể không hiểu ý cô chứ. Thật là một cô gái ấu trĩ và ngây thơ, nếu hắn thật sự muốn ép cô làm gì đó, cô còn có thể ngồi yên đó mà ăn được ư?


Đường Tâm Nhan cúi đầu, ăn một miếng mì ý. Mùi vị còn ngon hơn cô nghĩ, không ngờ tay nghề của Mặc Trì Úy lại lợi hại đến vậy! Ăn được một nửa, cô nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở đối diện. Khi ăn, hắn trông rất lịch lãm, yên lặng và chậm rãi, giống như một quý tộc điển hình. Mặc Trì Úy phát hiện ánh mắt của cô, khẽ nhướng mắt lên nhìn.


“Nhìn chằm chằm tôi làm gì?”


Hai hàng lông mi dày rậm của Đường Tâm Nhan run lên, “Mì anh làm rất ngon, còn ngon hơn ở nhà hàng nữa.”


Mặc Trì Úy “ừm” một tiếng, mặt không chút biểu cảm. Đường Tâm Nhan bĩu môi, có chút buồn cười, “Anh thật sự không khiêm tốn chút nào!”


Mặc Trì Úy hơi nhướng mày, “Em nói sự thật thì tại sao tôi phải khiêm tốn?”


Đường Tâm Nhan nhìn hắn kiểu ‘Tôi phục anh rồi’ rồi lại cúi đầu ăn hết đĩa mì. Sau khi ăn xong, cô thấy vẫn chưa no nên ngẩng đầu nhìn hắn, cô thì đã ăn xong rồi nhưng hắn vẫn còn lại hơn nửa đĩa. Ngửi thấy mùi thơm trong không khí, cô liếm môi, nuốt nước bọt. Nhìn thấy bộ dạng tham ăn của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy khẽ nhếch môi, “Còn muốn ăn?


Đường Tâm Nhan nghe thấy hắn nói vậy thì liền gật đầu, “Tôi thấy vẫn chưa no.”


Mặc Trì Úy đưa cái đĩa đến trước mặt cô, trong đôi mắt đen láy ánh lên ý cười, “Ăn đi!”. Đường Tân Nham nhìn chằm chằm đĩa mì ở trước mặt, không nghĩ ngợi nhiều liền ăn ngay. Sau khi ăn xong, cô nhẹ nhàng liếm mép. Hành động vô thức của cô khiến đôi mắt đen của Mặc Trì Úy trở nên sâu thẳm.


“Còn muốn ăn sao?”


Đường Tâm Nhan gật đầu nhìn Mặc Trì Úy, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô đột nhiên lắc đầu. Khuôn mặt xinh đẹp và trắng hồng dần ửng đỏ. Cô cắn môi, cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng. Cô mới vừa ăn mì của hắn xong! Từ trước tới nay, cô chưa từng ăn uống chung đồ ăn với bất kỳ người đàn ông nào, ngay cả với Phó Tư Thần cũng chưa bao giờ. Mặc Trì Úy mỉm cười nhìn Đường Tâm Nhan, đột nhiên cảm thấy người con gái quyến rũ, nhạy cảm này rất thú vị.


Nếu hai người lấy nhau, những ngày tháng sau này của hắn sẽ không còn cô đơn và buồn chán nữa!


……


Sau khi Mặc Trì Úy đi tắm, Đường Tâm Nhan chủ động dọn dẹp mọi thứ. Thực ra cũng chỉ là rửa hai cái đĩa mà thôi, nhà bếp của hắn rất ngăn nắp và sạch sẽ, không cần phải dọn dẹp gì. Rửa chén xong, điện thoại di động của Mặc Trì Úy để trên bàn rung lên. Đường Tâm Nhan lau tay, cô định đưa điện thoại cho hắn, nhưng lại vô tình chạm vào nút trả lời.


“Darling[1], mấy ngày nay anh làm sao vậy? Không trả lời điện thoại, cũng không đến thăm em, em nhớ anh lắm ~”


Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói quyến rũ và duyên dáng của một người phụ nữ, cùng là phụ nữ nên khi Đường Tâm Nhan nghe thấy vậy, cô rùng mình, hai tay nổi da gà.























Chương 77: Có phải hắn đã đi gặp cô gái nhõng nhẽo kia rồi không?


Đường Tâm Nhan muốn giải thích với người phụ nữ ở đầu dây bên kia, nhưng cô sợ cô ta nghe xong sẽ hiểu lầm, nghe giọng điệu thân mật của người phụ nữ đó, mối quan hệ giữa hai người họ hẳn là trên mức bình thường. Đường Tâm Nhan cúp máy vừa đúng lúc Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng tắm. Hắn mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh nước biển với thắt lưng hờ hững quanh eo, để lộ lồng ngực gợi cảm. Đường Tâm Nhan chỉ liếc một cái rồi nhìn sang chỗ khác, cô đưa điện thoại cho hắn, nhỏ giọng nói:


“Vừa rồi có người gọi cho anh.”


Mặc Trì Úy nhận điện thoại, hắn nhìn biểu cảm như không có gì của Đường Tâm Nhan, khẽ mím môi, “Cô ta là…”


Chưa kịp nói hết, điện thoại di động của Đường Tâm Nhan đã đổ chuông. Khi Mặc Trì Úy nhìn thấy chữ ‘Chồng’ hiển thị trên màn hình, mắt hắn tối sầm. Hắn cầm điện thoại đi ra ban công.


Đường Tâm Nhan nhìn theo bóng lưng nghiêm nghị và thẳng tắp của Mặc Trì Úy, tự hỏi có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy hắn đột nhiên toát ra một khí chất thâm trầm, lãnh đạm! Có phải vì cô đã nghe điện thoại của hắn không? Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, chỉ cần nghe giọng nói của cô ta thôi đã đoán được cô ta đẹp thế nào rồi. Cô thực sự không thể hiểu nổi, đã không thiếu phụ nữ, tại sao còn muốn lấy một người đã có một đời chồng như cô chứ? Sờ sờ đầu mũi, Đường Tâm Nhan không muốn đào sâu, dù sao sau khi cưới nhau, hai người không can thiệp chuyện của nhau, chuyện riêng tư của hắn đều không liên quan gì đến cô.


Cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay, chữ ‘Chồng’ vẫn nhấp nháy không ngừng. Đây là tên cô đặt trong danh bạ khi cô và Phó Tư Thần kết hôn. Chồng, hừ, cái tên này, giờ chỉ còn lại nỗi buồn và sự mỉa mai. Hít một hơi thật sâu, cô bấm từ chối cuộc gọi. Sau đó, xóa luôn cái tên “Chồng” này đi trong danh bạ.


……


Sau khi Mặc Trì Úy nghe điện thoại xong, hắn nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm bản thỏa thuận, hắn bước tới, cầm tài liệu lên xem một lượt. Đường Tâm Nhan đưa bút cho hắn, “Nếu không có vấn đề gì thì anh ký tên vào đi!”


Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy mang theo biểu cảm sâu xa và u ám mà cô không hiểu được, vài giây sau, hắn cầm bút ký tên mình. Nhìn chữ như nhìn người, nét chữ của hắn mạnh mẽ và phóng khoáng cho thấy sự kiên cường. Sau khi ký xong, hắn đứng thẳng người, tay đeo đồng hồ đút vào trong túi quần.


“Tối em cứ ngủ ở đây, tôi đi gặp bạn, không cần đợi tôi.”


Giọng nói hắn thờ ơ. Đường Tâm Nhan nghĩ đến giọng nói nũng nịu kia, hắn ra ngoài muộn như vậy, có phải là gặp người phụ nữ đó không? Cô hơi nhướng mắt, cười gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi.”


Nhìn thấy dáng vẻ muốn hắn nhanh chóng đi đi của cô, vẻ mặt Mặc Trì Úy càng thêm không vui. Lúc Mặc Trì Úy đi ra ngoài, hắn đóng sầm cửa lại, Đường Tâm Nhan ngồi ở trong phòng khách, cảm nhận được sự không vui của hắn. Cô thực sự không hiểu hắn khó chịu cái gì. Không phải sắp được gặp cô gái gọi hắn là “Darling” rồi còn gì?


Trong nhà chỉ còn mỗi Đường Tâm Nhan, cô đi xem Sơ Thất, thấy nó ngủ rất ngon, thấy cô đứng ở cửa, nó uể oải nhướng mi, trong chốc lát lại chìm vào giấc ngủ. Đường Tâm Nhan vào phòng tắm đi tắm, cô không mang theo quần áo, chỉ có thể tìm một chiếc áo ngủ mà Mặc Trì Úy treo trong tủ để mặc vào.


Cô ngủ trong phòng khách, hắn hẳn rất thường gọi người đến dọn dẹp, đệm ghế sạch sẽ gọn gàng, tỏa ra mùi nước giặt thơm thoang thoảng, cô nằm đó, nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay, lòng cảm thấy mơ hồ.


Đang bối rối thì điện thoại lại reo. Đường Tâm Nhan nhìn thấy Phó Tư Thần cứ liên tục gọi cho cô, cô không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì. Cô không còn mong đợi như trước đây nữa rồi, cô chỉ cảm thấy chán ghét và phiền phức mà thôi.




















Chương 78: Bên cạnh hắn xuất hiện một người phụ nữ xinh đẹp, phong tình


Ngay cả khi cô không trả lời điện thoại, cô cũng có thể biết được Phó Tư Thần tìm cô để làm gì. Chắc chắn là muốn hỏi tại sao cô không về San Hồ Viên, hoặc là, tại sao cô không đến bệnh viện thăm Hà Mỹ Quyên?


Trước đây khi Hà Mỹ Quyên bị ốm, lần nào cũng là cô đích thân đến bệnh viện để chăm sóc nhưng bà ta không thèm đếm xỉa, trước mặt bác sĩ và y tá đều sai cô như người hầu. Thích đánh là đánh, thích chửi là chửi mà không hề nể mặt cô chút nào.


Cô không biết tại sao mình lại có thể chịu đựng được, có lẽ cô quá để tâm đến Phó Tư Thần, vì anh ta, cô sẵn sàng chịu đựng mọi thứ. Nhưng cô nhận được gì cho sự hy sinh và nhẫn nhịn của mình? Đường Tâm Nhan cười chua sót, sau khi cúp điện thoại liền tắt máy.


Cô trở người, tự nhắc mình không nghĩ đến Phó Tư Thần nữa, nhưng không hiểu sao gương mặt điển trai của Mặc Trì Úy lại hiện lên trong đầu cô. Cô tự hỏi, bây giờ hắn đã đến chỗ người phụ nữ đó hay chưa? Hắn sẽ hôn người phụ nữ đó như hắn đã hôn cô, thậm chí còn đụng chạm và làm những điều thân mật hơn nữa.


Số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào hắn cũng hôn cô như thể có điều gì không vừa ý, có thể thấy hắn mãnh liệt đến thế nào trong chuyện đó!


Đàn ông đều suy nghĩ bằng thân dưới giống nhau.


Gì mà nam thần khổ hạnh, kìm nén dục vọng chứ, đều là lừa người hết!


Bỏ đi, cô và hắn đã ký thỏa thuận hôn nhân rồi, đã nói rõ bọn họ sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, hắn ở với ai cũng không phải là chuyện của cô.


Cô nhất định, nhất định không được vượt qua ranh giới đó!


……


Trong quán bar mờ ảo và sang trọng.


Diệp Nhiễm làm lễ tân bán thời gian ở đây, nhìn thấy chiếc ô tô màu đen sang trọng đậu ở lối vào của quán bar, cô bước tới mở cửa cho khách. Mặc Trì Úy nghiêm nghị, lạnh lùng bước xuống xe. Mặc áo sơ mi đen cùng áo khoác ngoài cùng màu, toàn thân toát lên vẻ xa cách, không dễ gần.


Một tia si mê lướt qua đáy mắt Diệp Nhiễm, cô che giấu cảm xúc, nở nụ cười ngọt ngào, vừa định chào Mặc Trì Úy thì chợt nhìn thấy trong xe có một bóng dáng khác. Không phải đàn ông, mà là một người phụ nữ rất đẹp. Người đó mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ vừa qua hông, khoác trên vai một chiếc áo khoác thời thượng, chân đi bốt cao đến đầu gối, mái tóc xoăn màu đỏ tía, gương mặt trang điểm đậm, môi đỏ rực, biểu cảm kiêu ngạo, rất có khí chất.


Những cô gái còn trẻ như Diệp Nhiễm và Đường Tâm Nhan hoàn toàn không đọ nổi với một người phụ nữ trưởng thành và quyến rũ như vậy.


Sau khi người phụ nữ ấy xuống xe, cô ta rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Mặc Trì Úy.


“Anh yêu, nếu em không đến An Thành, anh không định sẽ gặp em nữa có đúng không? Chúng ta xa nhau đã gần ba tháng, em nhớ anh muốn chết.”


Diệp Nhiễm chào đón họ vào quán bar, thỉnh thoảng giọng nói quyến rũ của người phụ nữ kia lại vang đến tai cô. Sau khi Diệp Nhiễm dẫn họ vào trong, cô cảm thấy bức bối khi nhìn về căn phòng VIP được đặt trước đó. Không phải anh ta muốn kết hôn với Tâm Nhan ư? Sao còn chạy đến đây trêu hoa ghẹo nguyệt? Đàn ông có phải đều thích đứng núi này trông núi nọ, gặp ai cũng yêu không?


Tuy Đường Tâm Nhan không trưởng thành và xinh đẹp như người phụ nữ này nhưng cô ấy cũng rất duyên dáng và thu hút kia mà! Diệp Nhiễm cắn môi, trong cơn tức giận, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Tâm Nhan. Nhưng cô ấy tắt máy mất rồi.


……


Trong phòng.


Khi Lục Tử Thâm và Trì Chi Hoành nhìn thấy người phụ nữ đến, cả hai đều đứng dậy chào.


Người phụ nữ nở nụ cười mê hoặc, “Lần này chị đến đây, mấy cậu nhớ dẫn chị đi vòng vòng đó đây nhé!”. Sau đó, cô ta chọc vào cánh tay Mặc Trì Úy, “Người đàn ông vô lương tâm này nói gần đây anh ấy rất bận, không rảnh quan tâm chị”.


Chương 79: Lòng đố kỵ


“Nữ vương Họa Họa, Tứ ca không đưa chị đi thì em đưa chị đi, mấy chuyện chơi bời này, em là số một!”, Trì Chi Hoành tà mị, phóng túng đi tới ôm vai Thi Họa, đôi mắt đào hoa nháy mắt với người phụ nữ, “Chị muốn mẫu đàn ông nào cũng có …”


Chưa kịp nói xong thì đã bị Thi Họa đá một cái vào chân, “Thằng nhóc này, nhiều năm rồi mà vẫn không chững chạc được, tại sao vẫn chưa thấy yêu tinh nào đến thu phục tên yêu nghiệt là cậu đi đi?”


Lục Tử Thâm không nói gì suốt từ nãy đến giờ bỗng cất giọng ấm áp thờ ơ nói: “Họa Họa, chị còn không hiểu Chi Hoành sao? Từ hồi cậu ta bị đá cho đến giờ, cậu ta cứ cái kiểu ma quái đa tình này, tuy không thiếu phụ nữ, nhưng em tưởng cậu ta thật sự vào khách sạn với người con gái nào chắc? Cứ cho là vào rồi thì cũng chỉ là buông rèm tâm sự đơn thuần mà thôi”


Vẻ mặt của Trì Chi Hoành trở nên xám xịt, dùng ánh mắt sắc như dao nhọn liếc nhìn Lục Tử Thâm, “Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu.”


“Thì tôi đâu có câm!”


Lục Tử Thâm trước giờ không nói những lời lẽ không lịch sự nhịn không được chửi thề.


Thi Họa biết tuy mấy người bọn họ nhìn bề ngoài có vẻ khó gần, khí chất mạnh mẽ khiến người khác không dám đụng đến, nhưng tình cảm cá nhân lại rất tốt, họ sẽ không giận nhau cho dù họ làm tổn thương nhau đến thế nào đi chăng nữa.


Thi Họa liếc nhìn khuôn mặt như tạc như băng của Trì Chi Hoành, đôi mắt mèo xinh đẹp của cô hơi híp lại, “Cô bé mà Chi Hoành thích trước đây tên là gì ấy nhỉ? Cố Nhiễm Nhiễm đúng không?”


Lục Tử Mặc lắc lắc ly rượu vang, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười dịu dàng vô hại, “Đúng vậy, Cố Nhiễm Nhiễm, ánh trăng sáng trong lòng Chi Hoành.”


“Ai nói cô ấy là ánh trăng sáng trong lòng tôi chứ? Đừng nhắc đến cô ấy nữa, được không?”


Trì Chi Hành khựng người, mặt mày vô cùng lạnh lùng.


Lục Tử Thâm đưa cái ly trong tay đến trước mặt Trì Chi Hoành, anh chau mày, “Chỉ là tôi ngứa mắt cái bộ dạng rõ ràng không quên được, nhưng lại tùy tiện phóng túng, cợt nhã của cậu mà thôi.”


Trì Chi Hoành mím môi, anh ta nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế sô pha ẩn mình trong bóng tối:


“Đi hỏi Tứ Ca đi, chị Bạch Chỉ đã mất tích nhiều năm như vậy, anh ấy thật sự buông bỏ được sao?”


Ngay khi Trì Chi Hoành vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chai rượu rớt xuống đất. Nhiệt độ xung quanh ngay lập tức giảm xuống mức âm độ.


Đến lúc này, Trì Chi Hoành mới nhận ra lời nói của mình đã đụng chạm đến nỗi đau của Mặc Trì Úy. Thấy không khí không ổn, Thi Họa nhanh chóng uyển chuyển đi đến ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, cô ôm lấy cánh tay hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, “Được rồi, Chi Hoành cũng không cố ý nhắc tới chuyện của cô gái đó mà.”, nói xong liền quay sang nháy mắt với Trì Chi Hoành, “Gọi thêm hai chai rượu đến đây đi! Đêm nay chúng ta không say không về!”


……


Diệp Nhiễm vẫn luôn để ý đến động tĩnh của phòng VIP số một. Cô tìm quản lý, tình nguyện bưng rượu vào phòng. Thấy Diệp Nhiễm thanh tú, gọn gàng, không trang điểm đậm, lại nghĩ trong phòng đó toàn là những khách hàng lớn không thể đắc tội, anh ta liền đồng ý với yêu cầu của Diệp Nhiễm.


“Làm việc cẩn thận một chút, nếu làm vừa lòng mấy vị khách trong đó, tiền hoa hồng rượu tối nay cho em hết, sau này anh cũng sẽ điều em sang làm phục vụ.”


Diệp Nhiễm gật đầu, “Cảm ơn quản lý.”


Diệp Nhiễm đẩy hai chai Lafite[2] 1982 về phía căn phòng đó, gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào.


Cô nở một nụ cười chuyên nghiệp, chuẩn mực. Tuy nhiên, sau khi bước vào, nhìn thấy Mặc Trì Úy đang ngồi thân mật với người phụ nữ quyến rũ kia, nụ cười trên miệng liền cứng lại.


Đem rượu đặt ở trên bàn, Diệp Nhiễm nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt phức tạp hỏi:


“Ngài Mặc, bây giờ mở rượu ra luôn chưa ạ?”








Chương 80: Đối tượng kết hôn của hắn là người tái hôn.


Trên tay cầm điếu thuốc, Mặc Trì Úy dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng, ngũ quan rõ nét, làn khói trắng phảng phất lại khiến hắn nhìn càng vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.


Hắn uể oải dựa lưng vào ghế sô pha, hai đùi thon dài ở giữa sô pha và bàn cà phê, Diệp Nhiễm quỳ bên chân hắn, ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, tim đập loạn nhịp.


Sau vài giây chờ đợi, không thấy Mặc Trì Úy trả lời, Diệp Nhiễm không kìm được mà ngẩng đầu nhìn hắn.


Ánh mắt sâu thẳm của hắn hướng về người phụ nữ bên cạnh, không biết cô ta thì thầm gì vào tai hắn, đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên.


Diệp Nhiễm mở chai rượu đỏ, rót rượu cho Mặc Trì Úy, nhìn thấy người phụ nữ vẫn thì thầm bên tai hắn, trông cô ta thật quyến rũ và phong tình, Diệp Nhiễm không khỏi tức giận, cô đưa rượu đến trước mặt Mặc Trì Úy, “Ngài Mặc, rượu của ngài.”


Mặc Trì Úy nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Nhiễm.


Khí thế bất phàm và mạnh mẽ khiến Diệp Nhiễm run rẩy, ly rượu trong tay không hiểu sao lại nghiêng đi khiến rượu đỏ bên trong đổ ra áo sơ mi và quần tây của Mặc Trì Úy.


Diệp Nhiễm sợ tới mức lông mi run lên, vội vàng rút mấy tờ giấy, mặt tái nhợt nói: “Thực sự xin lỗi, tôi không cố ý…”


Tay cầm khăn giấy trực tiếp lau quần của Mặc Trì Úy.


Nhìn thấy hành vi của cô, Thi Họa ngồi bên cạnh bất giác cau mày.


Người phụ nữ này là quá hoảng loạn nên không biết làm gì cho phải hay cố tình làm như thế?


Không lau áo sơ mi phía trên trước lại thẳng tay lau đến chỗ kín đáo dưới quần.


Khoảnh khắc tay của Diệp Nhiễm sắp chạm vào quần của Mặc Trì Úy thì cổ tay cô đã bị giữ chặt lại.


“A!” tiếng xương bị trật khớp khiến Diệp Nhiễm đau đớn mà hét lên một tiếng.


Mặc Trì Úy hất tay Diệp Nhiễm ra, sau khi dập điếu thuốc trên đầu ngón tay, dáng người cao lớn lạnh lùng đứng dậy rời khỏi ghế sô pha.


Nhìn thấy hắn bước nhanh ra khỏi phòng, Diệp Nhiễm không để ý tới cổ tay bị đau, theo bản năng cô đuổi theo hắn ra ngoài.


Những người khác trong phòng thấy vậy đều ngơ ngác nhìn nhau.


Thi Họa nhướng mày, mặt đầy vẻ hiếu kỳ, “Chuyện gì thế? Người phụ nữ này không sợ chết sao?”


Trì Chi Hoành nhún vai, “Chắc lại là một cô gái muốn quỳ phục dưới quần tây của Tứ ca.”


Lục Tử Thâm cười như không cười, “Nếu tôi nhớ không nhầm, đó là bạn của vị hôn thê tương lai của Tứ ca.”


Thi Họa đột nhiên có hứng thú, “Trời, tên trai tân này sắp kết hôn ư? Người kia là người thế nào? Nhất định là rất xinh đẹp!”


“Gì mà trai tân, bây giờ Tứ ca không còn như thế nữa rồi, mấy ngày trước đã mất cái danh đó rồi.” Trì Chi Hoành trả lời


Lục Tử Thâm, “Là một người phụ nữ xinh đẹp đã từng kết hôn.”


Thi Họa đã say đứ đừ, “Không thể nào? Rốt cuộc là chuyện gì vậy, các người nhanh nói cho chị biết đi!”


“Nữ vương Họa Họa, chị sao lại bao đồng vậy?” Trì Chi Hoành phì cười.


Thi Họa ngồi giữa Trì Chi Hoành và Lục Tử Thâm, cô cầm điếu thuốc trên bàn cà phê rồi mượn bật lửa của Trì Chi Hoành để châm thuốc, nhả ra một vòng khói đầy thành thục, “Chị đương nhiên là quan tâm đến chuyện của hắn rồi, các người nhanh nói cho chị biết đi!”


……


Mặc Trì Úy ra khỏi phòng xong liền đi đến nhà vệ sinh.


Diệp Nhiễm cứ đứng ngoài đợi hắn, thấy hắn đi ra, cô mạnh dạn đứng chặn trước mặt hắn.


Nhìn thấy đôi lông mày sắc lạnh của hắn, Diệp Nhiễm với đôi mắt đỏ hoe nói: “Ngài Mặc, tôi không biết anh còn nhớ tôi hay không…”


Mặc Trì Úy tức giận ngắt lời cô, “Tránh ra!”


Diệp Nhiễm vẫn đứng yên, cô hít một hơi thật sâu, lại nói: “Lúc trong phòng, tôi không cố ý đổ rượu lên người anh, còn nữa, tôi tới đây là vì Tâm Nhan!”


[1] Darling /ˈdɑːr.lɪŋ/: Anh yêu, cục cưng.


[2] Rượu Chateau Lafite là rượu trồng từ vườn của lâu đài Lafite, quả là hiếm vì đất của lâu đài tính ra có một mẫu còn thị trường thế giới thì bao la. Một thùng rượu năm 61 hay 82 từ lâu đài Lafite hoặc Latour có thể lên đến cả triệu Đô, mỗi chai có thể có giá 230 ngàn Đô (tức gần 5 tỷ).
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom