• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (1 Viewer)

  • Chương 713-719

Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 713-719 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 713: Bắt đầu lại


Khiến Đường Tâm Nhan vui mừng là cô rất nhanh đã tìm được một căn nhà, tuy giá tiền có hơi đắt nhưng về tính an toàn thì cô rất yên tâm.


Nhanh chóng ký xong hợp đồng thuê nhà với chủ nhà, Đường Tâm Nhan vui vẻ quay về căn nhà trọ ban đầu.


Mẹ và con trai đang chơi đùa trong phòng, Đường Tâm Nhan cảm thấy cực kỳ an ủi, sau đó liền đơn giản thu dọn hành lý.


“Tâm Nhan, con đây là…” Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Liễu Nguyệt liền ôm đứa bé ra khỏi phòng. Thấy Đường Tâm Nhan đang thu dọn vali hành lý, bà có hơi bất ngờ và không hiểu được mà nhìn cô.


Đường Tâm Nhan vừa cười vừa đi đến trước mặt mẹ, thân mật ôm con trai vào lòng mình.


“Mẹ, con đã tìm được nhà mới rồi, chúng ta qua đó ở, nơi đó có tính an toàn cao hơn, vậy thì không cần lo có người tùy tiện xông vào nữa.”


Đường Tâm Nhan cười nói.


“Nhưng… nhưng chắc là tốn rất nhiều tiền thuê nhỉ? Tâm Nhan, mẹ không muốn con quá vất vả.” Liễu Nguyệt nói, mỗi lần nhìn thấy vào sáng sớm mà con gái còn phải làm phiên dịch, Liễu Nguyệt thật sự rất đau lòng.


Đường Tâm Nhan lắc đầu.


“Chỉ cần ở cùng mẹ và Duệ Nhân thì con không thấy vất vả chút nào, mẹ yên tâm đi, chút tiền thuê này con vẫn chịu được, mẹ đừng khuyên con nữa, con đã ký hợp đồng thuê nhà với chủ nhà rồi, hơn nữa cũng trả tiền cọc rồi, không đòi lại được nữa.”


Thấy ý con gái đã quyết, Liễu nguyệt cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể giúp con gái thu dọn hành lý.


Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong thì hai người phụ nữ bèn xách hành lý rời khỏi nhà trọ.


Bọn họ rất nhanh liền đi đến căn phòng Đường Tâm Nhan mới thuê.


“Mẹ thấy thế nào ạ?”


Đường Tâm Nhan vui vẻ hỏi mẹ mình đang đứng bên cạnh.


“Không tệ, thật sự rất tốt, Tâm Nhan, mẹ sẽ giúp con trông coi đứa nhỏ, con không cần phải lo nữa.” Liễu Nguyệt kéo tay con gái nhẹ giọng nói, trên mặt bà từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười hiền từ.


Đường Tâm Nhan gật đầu, sau khi thu dọn hết tất cả mọi thứ thì mới mở máy tính trước mặt lên, bắt đầu bận rộn công việc của mình.


Cô rất may mắn, đoạn thời gian trước vì kiếm tiền mà đã nhận rất nhiều công việc, tuy có khả năng sẽ rất vất vả nhưng tiền lương lại đủ để cả nhà ba người bọn họ sống thật tốt.


Buổi tối, Đường Tâm Nhan nhận được điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm.


“Tâm Nhan, suy nghĩ thế nào rồi? Cậu định khi nào chuyển qua đây vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy quan tâm hỏi.


Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.


“Tớ đã tìm được nhà rồi nên không chuyển đến bên chỗ cậu nữa.” Đường Tâm Nhan nói.


“Cậu tìm được nhà rồi? Lúc nào vậy? Tại sao tớ không biết gì?”


Nghe được lời cô nói, Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy kinh ngạc.


“Tớ tìm được hồi hôm qua, hôm nay đã chuyển tới nhà mới rồi, Nhiễm Nhiễm, đợi sau khi tớ điều chỉnh tốt cảm xúc của mình thì sẽ mời cậu đến nhà chơi.”


Đường Tâm Nhan cẩn nhận nói, cô sợ vì quyết định của mình mà khiến Cố Nhiễm Nhiễm thất vọng.


“Được, tớ hiểu mà, chỉ cần cậu nhớ có thời gian thì gọi điện thoại cho tớ, để tớ biết cậu bình an, làm chị em của nhau, như vậy là tớ đã thấy đủ rồi.”


Đường Tâm Nhan liền sảng khoái đồng ý với Cố Nhiễm Nhiễm, hai chị em lại nói chuyện một lát rồi Đường Tâm nhan mới cúp điện thoại.


Tuy mẹ từng nói bà sẽ chuẩn bị bữa tối nhưng nghĩ đến chuyện bà đã chăm đứa bé cả ngày, vả lại đứa bé còn vì bị dọa sợ mà có hơi không thoải mái.


“Tâm Nhan, con đã làm việc cả ngày rồi, để mẹ nấu bữa tối, con đi nghỉ ngơi đi.” Thấy con gái cưng đi vào phòng bếp, Liễu Nguyệt liền vội vàng ôm đứa bé đi đến trước mặt cô.


“Mẹ, con không mệt, người thật sự mệt là mẹ, mẹ đã chăm thằng bé cả ngày rồi nên bữa tối để con nấu cho.”


Đường Tâm Nhan hôn một cái lên mặt con trai sau đó mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối.


Bởi vì chỉ có hai mẹ con bọn họ nên bữa tối Đường Tâm Nhan nấu rất đơn giản, chỉ làm hai món ăn một món canh, lại làm một bát sủi cảo nhỏ cho trẻ em ăn cho con trai.


Làm xong tất cả Đường Tâm Nhan mới về phòng, thấy mẹ đã mệt tới mức ôm theo đứa nhỏ ngủ say, Đường Tâm Nhan liền cảm thấy cực kỳ tự trách.


Nếu điều kiện sống trong thời gian này tốt hơn thì mình nhất định sẽ mời một bảo mẫu giúp mẹ chăm nom con trai, nếu không sức khỏe của mẹ thật sự sẽ không chịu nổi.


“Đã nấu xong bữa tối rồi sao?”


Liễu Nguyệt mở mắt ra, thấy con gái mình ngồi trên cái ghế bên cạnh, trên mặt bà liền lộ ra nụ cười hiền từ.


“Con nấu xong rồi, mẹ có muốn ngủ thêm một lát không?” Thấy sắc mặt mẹ tràn đầy mệt mỏi, Đường Tâm Nhan liền càng thêm tự trách.


Liễu Nguyệt lắc đầu.


“Không sao, mẹ không mệt, chúng ta mau ăn cơm tối đi.”


Hai mẹ con dắt tay nhau ra khỏi phòng.





Ba ngày sau đó Cố Nhiễm Nhiễm mới gặp được Trì Chi Hành.


“Anh còn đến Mỹ công tác nữa không?” Cố Nhiễm Nhiễm nhớ tới chuyện Đường Tâm Nhan nhờ mình, vậy nên sau khi hai người kích tình xong thì cô liền dựa vào lòng Trì Chi Hành nhẹ giọng hỏi.


Có ý gì? Cô gái nhỏ này chắc không phải đang nghi ngờ mình đấy chứ?


Trong lòng Cố Chi Hành tràn đầy phòng bị, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt.


“Ba ngày anh nữa mới đi, em thì sao? Có muốn đến Mỹ đi dạo với anh không?” Trì Chi Hành cực kỳ chột dạ hỏi, cậu ta thật sự sợ Cố Nhiễm Nhiễm sẽ đồng ý yêu cầu này của mình.


“Thôi em không đi đâu, nhưng mà… anh có thể gặp được Mặc Trì Uý đúng không?” Nửa câu đầu của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Trì Chi Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau lại khiến trái tim vừa an ổn của cậu ta lập tức liền thấp thỏm trở lại.


“Anh… có lẽ sẽ gặp được anh ấy, em cũng biết mà, anh đi Mỹ xử lý chuyện của công ty, vậy nên không biết có thời gian đi gặp anh ấy hay không nữa.”


Trì Chi Hành nói cực kỳ cẩn thận.


Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, mở túi mình lấy cái hộp Đường Tâm Nhan giao cho mình ra đặt trước mặt Trì Chi Hành.


“Đây là gì?” Nhìn thấy cái hộp, Trì Chi Hành tràn đầy nghi hoặc.


Cố Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi.


“Là Tâm Nhan muốn trả cho Mặc Trì Uý, vậy nên anh giúp cậu ấy trả lại cho Mặc Trì Uý đi, bây giờ Tâm Nhan không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với Mặc Trì Uý nữa.”


Cố Nhiễm Nhiễm nói, lúc nhắc đến chị em tốt của mình thì trong lòng cô ấy vẫn có hơi lo lắng.


Dù sao mất đi nguồn tiếp tế kinh tế từ Mặc Trì Uý, muốn nuôi sống chính mình, mẹ và con trai thì là một chuyện rất vất vả.


Trong lòng Trì Chi Hành cũng tràn đầy phức tạp, nhưng vẫn cầm cái hộp cẩn thận bỏ vào túi của mình.


“Anh sẽ giao cho anh tư.” Tuy không biết trong hộp có thứ gì, nhưng Trì Chi Hành có thể nghĩ tới được, khi anh tư nhìn thấy đồ vật trong hộp chắc chắn sẽ rất đau lòng.


Ba ngày sau, Trì Chi Hành lại lần nữa lấy danh nghĩ đi công tác mà đến Mỹ.


Sau khi rời khỏi sân bay, Trì Chi Hành không kịp nghỉ ngơi mà trực tiếp đi đến bệnh viện nơi Mặc Trì Uý đang ở.


“Cái gì? Đến viện điều dưỡng rồi?” Khi cậu ta nghe được tin Mặc Trì Uý đã rời khỏi bệnh viện thì sắc mặt liền lập tức thay đổi.


Chương 714: Về nước


Cậu ta lập tức gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Uý, điện thoại vang lên rất lâu thì bên tai mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Uý.


“Anh tư, tại sao lại xuất viện? Chẳng phải bác sĩ đã nói anh phải tiếp nhận trị liệu sao?” Sau khi nghe được tiếng của Mặc Trì Uý, cậu ta liền lập tức vội vàng hỏi, nếu như có thể Trì Chi Hành nhất định sẽ lập tức chạy ngay tới trước mặt Mặc Trì Uý.


Qua một lúc lâu sau, chất giọng khàn đặc của Mặc Trì Uý mới lần nữa vang lên bên tai Trì Chi Hành.


“Đã bị bác sĩ tuyên phán tử hình rồi, còn cần thiết tiếp tục trị liệu sao? Vậy nên bây giờ tôi đến viện điều dưỡng.” Mặc Trì Uý nhàn nhạt nói.


Tuy ngữ khí rất bình tĩnh nhưng Trì Chi Hành lại rõ ràng cảm nhận được sự khổ sở của anh.


“Anh ở đâu? Em qua đó tìm anh, gửi địa chỉ cho em.” Trì Chi Hành hỏi.


Hít sâu một hơi.


“Không cần đâu, Tri Hành, không cần cứ mãi tới đây chăm sóc tôi, qua đoạn thời gian nữa tôi sẽ về nước, không có việc gì thì tôi cúp trước đây.” Mặc Trì Uý nói xong câu này liền muốn cúp điện thoại.


“Anh tư, đừng cúp, em có đồ muốn đưa cho anh, là đồ Tâm Nhan muốn đưa cho anh.” Cảm nhận được Mặc Trì Uý muốn cúp điện thoại, Trì Chi Hành liền vội vàng gào lên.


“Tâm Nhan?” Mặc Trì Uý hơi chau mày: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu.”


Anh nói xong câu này liền lập tức cúp điện thoại.


Không bao lâu Trì Chi Hành liền nhận được tin nhắn anh gửi đến, dựa theo địa chỉ trên tin nhắn, cậu ta rất nhanh liền đến được viện điều dưỡng.


Môi trường cũng xem như không tệ, không khí rất tốt.


Trì Chi Hành đi đến phòng bệnh của Mặc Trì Uý, thấy bóng lưng ngồi trên xe lăn của anh, cậu ta dường như có thể cảm nhận được sự sa sút của anh lúc này.


“Cậu đến rồi à?” Nghe thấy tiếng bước chân, Mặc Trì Uý liền nhếch đôi môi mỏng, nhưng anh không hề lăn bánh xe để quay người lại.


Trì Chi Hành thở dài một hơi thật nhẹ, đi đến trước mặt Mặc Trì Uý.


“Anh tư, anh đây là đang đùa giỡn với thân thể của mình, đây không phải phong cách của anh.” Trì Chi Hành chau mày nói, cậu ta cực kỳ bất mãn với quyết định rời khỏi bệnh viện đến viện điều dưỡng của Mặc Trì Uý.


Mặc Trì Uý cười nhẹ.


“Tôi đã từ bỏ rồi, đồ đâu? Đồ ở đâu?” Đối với sức khỏe của mình, Mặc Trì Uý đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì, dù sao nhiều vị chuyên gia chẩn đoán ra chính là kết quả như vậy.


Tuy không muốn nhận mệnh, nhưng Mặc Trì Uý lại biết rõ rằng bản thân đã không còn lựa chọn nào khác.


“Ở đây.”


Trì Chi Hành lấy cái hộp trong túi ra đặt trước mặt Mặc Trì Uý.


Mặc Trì Uý không hề do dự, lập tức mở hộp ra, ngay lúc anh nhìn thấy nhẫn và thẻ vàng trong hộp thì lòng liền nhói lên.


Người phụ nữ này nhất định muốn xóa sạch quan hệ với mình sao? Không có tiền, cô phải sống thế nào?


Hàng mày Mặc Trì Uý nhăn tít lại, nỗi đau đớn trong lòng khiến mặt anh càng trở nên trắng bệch.


“Anh tư, anh… anh không sao chứ?” Thấy Mặc Trì Uý luôn không nói gì, nhưng đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, Trì Chi Hành tràn đầy lo lắng hỏi.


“Giúp tôi chuẩn bị máy bay tư nhân, tôi muốn về nước, phải bí mật về nước.”


Một lúc lâu sau Mặc Trì Uý mới mở miệng đưa ra quyết định của mình.


“Về nước?” Nghe Mặc Trì Uý đưa ra quyết định này, Trì Chi Hành liền bị dọa cho giật mình: “Anh tư, anh xác định sao? Thân thể anh chịu nổi không? Vẫn là ở đây tiếp nhận trị liệu một đoạn thời gian nữa đi, qua đoạn thời gian nữa đợi sức khỏe ổn định rồi hãy quyết định.”


Trì Chi Hành vẫn luôn khuyên cho Mặc Trì Uý buông bỏ ý định về nước, nhưng anh đã quyết định rồi.


“Chi Hành, đừng để tôi phải lặp lại lần hai, cậu biết tính của tôi đấy, chỉ cần tôi đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi.”


Trong đôi mắt sâu thẳm kia của Mặc Trì Uý có một loại kiên trì mà chỉ anh mới có.


Biết ý anh đã quyết, Trì Chi Hành tràn đầy bất lực chỉ có thể gọi điện thoại.


Hai tiếng sau, tất cả đã chuẩn bị hoàn tất, Trì Chi Hành đẩy Mặc Trì Uý rời khỏi viện điều dưỡng.


“Anh tư, anh vẫn còn có thể đổi ý.” Cho dù đã đang trên đường đi về hướng sân bay thì Trì Chi Hành vẫn chưa buông bỏ ý định muốn cho anh đổi ý.


Mặc Trì Uý nhướng mày.


“Không cần khuyên tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi quyết định đâu.” Nghe thấy ngữ khí kiên quyết như vậy, Trì Chi Hành lại bất lực thở dài.


Hai người rất nhanh liền đến được đường bay cho máy bay tư nhân của Mặc Trì Uý, vì an toàn nên Trì Chi Hành có mời thêm một đoàn bác sĩ đi theo Mặc Trì Uý lên máy bay.


“Anh tư, thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì cứ nói cho bác sĩ, bọn họ đều là bác sĩ chuyên nghiệp cả.”


Từ sau khi lên máy bay Mặc Trì Uý chưa được nghỉ ngơi một chút nào vì giọng nói tràn đầy lo lắng của Trì Chi Hành cứ liên tục vang lên bên tai anh.


Tuy thân thể rất đau nhưng khi Mặc Trì Uý nghe thấy giọng nói của Trì Chi Hành cứ liên tục không ngớt vang lên bên tai mình thì lại cảm thấy có hơi buồn cười.


“Chi Hành, tôi không phải trẻ con, nếu có chỗ nào không thoải mái thì tôi sẽ nói cho bác sĩ, vả lại cậu phải biết rằng, từ lúc xảy ra tai nạn xe đến nay đã qua một đoạn thời gian rồi, tôi ở bệnh viện vẫn luôn tiếp nhận trị liệu, vậy nên ngoại trừ hai chân ra thì những vết thương khác đã khôi phục gần hết rồi.”


Mặc Trì Uý cười nói.


Nghe anh nói như vậy, Trì Chi Hành mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cậu ta vẫn luôn trông nom bên cạnh anh.


Bởi vì Mặc Trì Uý là bí mật về nước nên Trì Chi Hành vẫn luôn nửa bước không rời mà canh chừng bên cạnh anh, vả lại sau khi về nước anh không hề về biệt thự mà là trực tiếp đến ở trong một tòa biệt thự dưới tên anh.


“Mẹ con hai người họ vẫn sống trong biệt thự chứ?” Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết thảy, Mặc Trì Uý mở miệng hỏi.


“Bọn họ…” Nghe được câu hỏi của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành có hơi muốn nói lại thôi, thấy phản ứng của cậu, trong lòng Mặc Trì Uý liền thấp thỏm.


Lẽ nào Chi Hành cũng không biết tung tích của họ?


Ngay khi ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu thì Mặc Trì Uý liền giật thót.


Hít một hơi thật sâu anh mới có dũng khí lần nữa mở miệng.


“Nói cho tôi biết, cậu biết chuyện gì liên quan tới hai mẹ con bọn họ? Nói hết cho tôi, không được giấu diếm.”


Trì Chi Hành lắc đầu.


“Em… không biết gì cả, từ sau khi anh và cô ấy ly hôn thì em đã mất hết tin tức về cô ấy, ngay cả Nhiễm Nhiễm cũng không biết bây giờ cô ấy đang sống ở đâu.”


Trì Chi Hành nói.


Không có được tung tích của hai mẹ con Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Uý tràn đầy bất an.


“Chi Hành, lập tức dùng tới quan hệ của cậu, nhất định phải mau chóng tìm được tung tích của hai mẹ con bọn họ, cậu nên biết rằng, ‘hắn ta’ xuất hiện rồi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể làm ra chuyện gây tổn hại cho mẹ con bọn họ.”


Mặc Trì Uý nhăn tít hàng mày, có hơi nóng vội nói.


“Được, em lập tức đi làm, nhưng anh phải đồng ý với em, vì hai mẹ con bọn họ, anh cũng đừng từ bỏ, biết chưa?”


Mặc Trì Uý gật đầu.


“Tôi sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ không.”


Chương 715: Nhất định phải tìm thấy cô ấy, tôi rất lo lắng


Bởi vì lúc Đường Tâm Nhan thuê phòng cực kỳ cẩn thận lại cộng thêm tính chất công việc không cần ra ngoài của cô, nên cho dù Trì Chi Hành có phái người đi tìm tung tích của hai mẹ con bọn họ thì ba ngày trôi qua cậu ta vẫn không tìm được bất cứ manh mối gì.


Điều này khiến Mặc Trì Uý cực kỳ sốt ruột, e sợ hai mẹ con bọn họ đã gặp phải nguy hiểm gì đó.


“Anh tư, anh yên tâm đi, người phụ nữ của anh còn kiên cường hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, cô ấy sẽ không cho phép mình và con trai xảy ra chuyện đâu.”


Thấy Mặc Trì Uý tràn đầy lo lắng như vậy Trì Chi Hành liền vội vàng an ủi, mấy ngày nay anh tư vẫn luôn tích cực làm phục hồi chức năng, tuy hiệu quả không tốt lắm nhưng Trì Chi Hành lại sợ anh sẽ vì không tìm được mẹ con Đường Tâm Nhan mà mất đi lòng tin.


“Yên tâm đi, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”


Mặc Trì Uý nói xong câu này liền dùng sức đem hai tay chống lên xe lăn muốn nhúc nhích thân thể của mình, vẫn giống như trước kia, anh lại lần nữa vì hai chân vô lực mà từ xe lăn ngã xuống.


“Anh tư…”


Thấy Mặc Trì Uý té ngã, Trì Chi Hành và bác sĩ điều trị đứng bên cạnh đều bị dọa sợ, vội vàng đi lên trước đỡ anh dậy.


“Tôi… tôi không sao.”


Mặc Trì Uý yếu ớt nói.


Vì muốn bản thân nhanh chóng hồi phục, dù chỉ có một tia hy vọng Mặc Trì Uý cũng không muốn từ bỏ, vậy nên anh không thèm quan tâm đau đớn trên người mà vẫn luôn không ngừng yêu cầu bản thân tập bài tập hồi phục, cho dù là động tác đứng dậy vô cùng đơn giản thế này thì khi anh làm cũng đã cực kỳ mất sức.


Thấy anh tư hoàn toàn là dựa vào ý chí để chống đỡ thế này, hàng mày Trì Chi Hành nhăn chặt lại.





Vì để có thể tìm được mẹ con Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành quyết định ra tay từ chỗ người phụ nữ của mình.


“Anh sao thế? Sao hôm nay lại tự mình chuẩn bị bữa tối?”


Cố Nhiễm Nhiễm từ công ty trở về, vừa bước vào phòng khách liền ngửi được một mùi thơm nức mũi khiến cô ấy cực kỳ tò mò mà đi vào phòng bếp.


Cố Nhiễm Nhiễm cực kỳ kinh ngạc khi thấy Trì Chi Hành đang chuẩn bị bữa tối.


“Em mau đi rửa tay, lập tức có thể bắt đầu ăn rồi.”


Trì Chi Hành cười nói, ánh mắt nhìn về phía Cố Nhiễm Nhiễm còn nhiều thêm vài phần nhu tình.


“Được, nghe anh hết.”


Cố Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đổi một bộ đồ ở nhà sau đó mới quay lại phòng ăn, thấy đồ ăn tràn đầy sắc hương vị trên bàn cô liền không chờ nỗi mà cầm đũa lên.


“Thế nào? Mùi vị ra sao?” Trì Chi Hành đặt một bát cơm trước mặt cô ấy, nhẹ giọng hỏi.


“Ngon lắm, có thể sánh với đầu bếp năm sao rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy tham lam vừa cười vừa nhét hết thức ăn ngon trước mặt vào miệng.


Thấy dáng vẻ uống ăn tràn đầy vui vẻ của cô ấy, Trì Chi Hành liền vừa lòng gật đầu.


“Gần đây em có liên lạc với Tâm Nhan không? Cô ấy không có gì cần chúng ta giúp đỡ sao?”


Trì Chi Hành làm như vô ý hỏi tới.


Nhắc đến Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm liền bất lực lắc đầu, đồ ăn ngon trước mặt dường như cũng trong phút chốc trở nên vô vị.


Cô ấy buông đũa xuống, trong đôi mắt to lấp lánh ánh nước tràn ra vẻ không biết làm sao.


“Em thật sự không biết bây giờ cậu ấy sống ở đâu, nhưng cậu ấy có gọi điện thoại cho em, anh có thể thông qua số điện thoại tra ra được chỗ cậu ấy đang sống không? Vì dù sao em biết anh có quen biết bạn bè làm bên mảng này.”


Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy mong đợi mà nhìn Trì Chi Hành.


Tuy dùng cách này tra ra được chỗ ở của chị em tốt thì có hơi không quang minh chính đại, nhưng không gặp được cô, Cố Nhiễm Nhiễm thật sự cực kỳ lo lắng.


“Được, em đưa số điện thoại cho anh, anh lập tức nhờ bạn bè điều tra xem.”


Trì Chi Hành nhìn thấy được một tia hy vọng.


Bởi vì nóng vội muốn tìm được chị em tốt nên Cố Nhiễm Nhiễm cũng không hoài nghi gì với phản ứng của Trì Chi Hành.


Lúc nhận được tờ giấy ghi số điện thoại từ tay Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành liền lập tức gọi điện thoại cho bạn.


Mười phút sau, người bạn kia liền gửi tin tức tới.


“Có phải có kết quả rồi không?” Thấy sau khi cúp điện thoại trên mặt Trì Chi Hành lộ ra nụ cười, Cố Nhiễm Nhiễm liền vội vàng hỏi.


“Đúng vậy, tra được rồi, em có muốn bây giờ qua đó gặp cô ấy không?”


Trì Chi Hành nói, cậu ta cũng muốn đến nơi Đường Tâm Nhan đang ở chụp một ít ảnh hai mẹ con bọn họ, như vậy cũng coi như là một loại trả lời cho anh tư, hơn nữa cũng có thể khiến anh tư yên tâm.


“Được, bây giờ chúng ta đi thôi.”


Cố Nhiễm Nhiễm vội vàng lôi kéo Trì Chi Hành ra khỏi biệt thự, ngay cả quần áo mặc ở nhà đang mặc trên người cũng không thay.


Trên đường đi đến nhà Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã vào chợ mua rất nhiều đồ trẻ con dùng, sau đó mới bao to bao nhỏ đi đến trước nhà trọ Đường Tâm Nhan đang sống.


“Nơi này là nhà cậu ấy? Anh chắc chắn chứ?”


Đứng ngay trước cửa, Cố Nhiễm Nhiễm có hơi không xác định mà hỏi Trì Chi Hành.


Trì Chi Hành xách đầy đồ trên tay tỏ vẻ bất lực.


“Cô gái, trên người anh treo nhiều đồ thế này, em cho rằng anh sẽ tùy ý đùa giỡn sao?”


Cố Nhiễm Nhiễm gật gật đầu sau đó nhanh chóng ấn chuông cửa.


Đường Tâm Nhan đang làm việc nghe thấy có tiếng chuông cửa liền không khỏi có hơi bất ngờ, chẳng lẽ là chủ nhà đến thu tiền nước? Nhưng chẳng phải lúc thuê nhà mình đã nộp luôn rồi sao?


Nếu không phải chủ nhà thì là ai? Mình sống ở đây đâu có nói với bất cứ ai đâu.


“Tâm Nhan, là ai đến vậy nhỉ?”


Liễu Nguyệt cũng nghe thấy tiếng chuông cửa nên liền ôm đứa nhỏ đi đến trước phòng Đường Tâm Nhan, bà có hơi bất an hỏi thăm, từ khi lần trước bị người ta đập phá hết đồ đạc trong nhà thì mỗi lần nghe thấy có tiếng động Liễu Nguyệt đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.


“Con đi xem thử, không sao đâu mẹ.”


Đường Tâm Nhan an ủi nói sau đó liền đi đến trước cửa, thông qua mắt mèo trên cửa cô thấy được Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đang đứng bên ngoài.


Sao bọn họ lại biết được mình đang sống ở đây?


Lúc nhìn thấy hai người họ Đường Tâm Nhan tràn đầy bất ngờ, cô nhớ rất rõ mỗi lần nói chuyện với Cố Nhiễm Nhiễm thì mình đều chưa từng nói địa chỉ đang sống cho cô ấy.


“Tâm Nhan, tớ biết cậu ở trong đó, mau mở cửa ra đi, nếu không cánh tay người đàn ông của tớ sẽ thật sự bị phế đấy.”


Đợi hồi lâu không nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Nhiễm Nhiễm liền hướng vào bên trong gào lên.


Hết cách Đường Tâm Nhan chỉ có thể mở cửa ra, thấy cô mở cửa, Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên ngoài mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.


“Hai người…” Thấy trên cánh tay Trì Chi Hành treo không dưới mười cái túi Đường Tâm Nhan liền kinh ngạc nói.


“Mấy thứ này đều là đồ mua cho Duệ Nhân đó, mà trên tay tớ là bữa tối lát nữa chúng ta sẽ ăn, toàn bộ đều là thứ cậu và bác gái thích ăn.”


Cố Nhiễm Nhiễm vừa cười vừa nói, cô ấy đơn giản quét mắt một vòng, sau khi xác định được phương hướng phòng bếp thì liền xách đồ ăn ngon trong tay đi về phía phòng bếp.


“Đừng hỏi tại sao tôi biết được chỗ cô sống, cô nên biết rằng đối với tôi mà nói thì đây không phải vấn đề gì khó.”


Thấy được ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Đường Tâm Nhan rơi trên người mình, Trì Chi Hành liền cười nói.


Đường Tâm Nhan tỏ vẻ bất lực.


“Cậu ngồi đi, tôi vào phòng bếp xem thử.”


Sau khi Đường Tâm Nhan vào phòng bếp, Trì Chi Hành liền lập tức mở điện thoại lên chụp xung quanh, khi nhìn thấy Liễu Nguyệt ôm đứa nhỏ bước ra khỏi phòng, cậu ta liền lập tức đi lên phía trước cẩn thận từng li từng tí lưu lại hình ảnh của đứa bé vào điện thoại.


Chương 716: Trình Tử Thanh, một người đàn ông giúp đỡ mình


Cố Nhiễm Nhiễm đem đến rất nhiều đồ ăn ngon, bày đầy cả một bàn.


“Nhiễm Nhiễm, bây giờ tớ sống rất tốt, cậu không cần phải lo cho tớ đâu.”


Đường Tâm Nhan cười nói, ánh mắt chứa đầy sao sáng như lưu ly đặt vào trên người Nhiễm Nhiễm.


Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.


“Thấy được hoàn cảnh sống hiện nay của cậu, tớ cũng yên tâm rồi, đúng rồi quên nói với cậu, đồ mà cậu nhờ mình đưa cho Mặc Trì Uý, Chi Hành đã giao cho anh ta rồi.” Cố Nhiễm Nhiễm nói.


Nghĩ đến chiếc nhẫn đó, trong lòng Đường Tâm Nhan vẫn xẹt qua một tia đau đớn, nhưng rất nhanh cô đã che giấu đi.


“Chi Hành, cảm ơn cậu.”


Đường Tâm Nhan xới một bát cơm đặt xuống trước mặt Trì Chi Hành.


“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Tâm Nhan, bây giờ cô đang làm gì rồi?” Trì Chi Hành hỏi cực kỳ cặn kẽ, chỉ sợ sẽ bở lỡ một chi tiết nào, dù sao anh tư cũng đã bảo rồi, nhất định phải biết được tất cả mọi chuyện của Đường Tâm Nhan.


“Tôi làm việc ở một tòa soạn tạp chí, làm công việc phiên dịch, tiền lương đủ để nuôi sống cả ba người.”


Vốn dĩ Đường Tâm Nhan định giấu diếm, nhưng nghĩ đến Trì Chi Hành đã tìm được nơi này thì cho dù bản thân có giấu chắc cậu ta cũng có thể tra ra được.


“Công việc này rất thích hợp với cô nhưng lại rất vất vả, có muốn suy xét đến công ty tôi làm việc không?” Trì Chi Hành hỏi.


Đường Tâm Nhan lắc đầu.


“Tôi không thích mấy công việc cần phải lộ mặt ra ngoài như trên thương trường, ở nhà làm công việc phiên dịch rất hợp với tôi, có thể chăm sóc cho con trai và mẹ, tôi rất vui.”


Nghe được ngữ khí kiên định của Đường Tâm Nhân, Trì Chi Hành cũng không tiện hỏi gì thêm.


“Tối nay tớ muốn ở lại, Tâm Nhan, cậu sẽ không đuổi mình đi đấy chứ?”


Ăn bữa tối xong Cố Nhiễm Nhiễm liền đưa ra yêu cầu.


Đường Tâm Nhan không hề bất ngờ đối với chuyện cô ấy sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.


“Được, trong nhà còn có chăn dư.”


Cố Nhiễm Nhiễm thân mật ôm lấy cánh tay Đường Tâm Nhan.


Thấy được cảnh tưởng thân mật của hai chị em, Trì Chi Hành cũng muốn vui thay bọn họ.


Nửa tiếng sau, Trì Chi Hành rời khỏi nơi ở của Đường Tâm Nhan, cô tiễn cậu ta đến trước cổng.


“Xin cậu đừng nói nơi tôi đang ở cho anh ấy, tôi và anh ấy đã ly hôn rồi, tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì tới anh ấy nữa.”


Đường Tâm Nhan nói, trong mắt cô tràn đầy vẻ cầu xin.


“Được, dù sao anh tư cũng ở nước ngoài, tôi cũng không thể thường xuyên đi nước ngoài tìm anh ấy mà.” Trì Chi Hành cười nói sau đó lái xe rời đi.


Trì Chi Hành không ngừng nghỉ mà chạy ngay tới biệt thự Mặc Trì Uý đang ở.


“Thế nào rồi? Có phải có tin tức rồi không?” Thấy trên mặt Trì Chi Hành tràn đầy nụ cười đi vào phòng khách, Mặc Trì Uý đang ngồi trên xe lăn liền nảy sinh một chút hy vọng.


Trì Chi Hành gật đầu, lập tức đi đến trước mặt Mặc Trì Uý, đặt điện thoại của mình bên cạnh tay anh.


“Xem đi, trong đó có nơi người phụ nữ đó đang sống cùng với ảnh của đứa nhỏ.”


Lời của Trì Chi Hành khiến Mặc Trì Uý tràn đầy kích động, anh nhanh chóng mở điện thoại lên.


Lúc thấy được ảnh của Đường Tâm Nhan, trong lòng anh liền bị cảm giác kích động lấp đầy.


“Cô ấy gầy đi rồi.” Mặc Trì Uý nói.


Trì Chi Hành thở dài một hơi, cuộc sống, công việc hiện tại của cô đều nói hết với Mặc Trì Uý.


“Liên hệ tòa soạn tạp chí hiện tại cô ấy đang làm, đừng đưa quá nhiều công việc cho cô ấy, ngoài ra dặn dò tổng biên tập để người ta tăng cao tiền lương phiên dịch cho cô ấy, tiền lương tôi trả.”


Mặc Trì Uý phân phó Trì Chi Hành, tuy bây giờ anh không thể quang minh chính đại chăm sóc hai mẹ con họ, nhưng ở trong tối thì lại có thể làm rất nhiều chuyện.


“Được, em sẽ làm tốt hết tất cả.”


Mặc Trì Uý đem số ảnh Trì Chi Hành chụp được đều truyền hết vào máy tính của mình sau đó mới trả lại điện thoại cho cậu ta.


Trì Chi Hành rất nhanh đã làm xong chuyện Mặc Trì Uý giao phó. Tuy lượng công việc đột nhiên giảm bớt nhưng giá tiền lại tăng một cả một cục, Đường Tâm Nhan cũng không nghi ngờ nhiều lắm.


Bởi vì Liễu Nguyệt vẫn luôn chăm đứa nhỏ lại cộng thêm đoạn thời gian trước bị dọa sợ nên bà trực tiếp mệt đến mức ngất đi.


Điều này khiến Đường Tâm Nhan có hơi lo lắng, vừa chăm sóc con vừa còn phải chăm sóc mẹ, cô có hơi sức cùng lực tận, may mà chỉ cần có thời gian thì Cố Nhiễm Nhiễm cũng tới giúp đỡ.


“Mẹ, con đưa mẹ đi bệnh viện.”


Nhận ra mẹ đang bị sốt, Đường Tâm Nhan liền tràn đầy sốt sắng.


“Không cần đâu, mẹ không sao, nằm một lát là khỏi thôi.” Vì không muốn gây thêm phiền phức và khó khăn cho con gái nên Liễu Nguyệt vội vàng nói.


“Không được, nhất định phải đi bệnh viện.”


Đường Tâm Nhan cứng đầu khiến Liễu Nguyệt không còn cách nào.


Cô cẩn thận ôm con trai vào lòng rồi lại đỡ mẹ dậy rời khỏi nhà trọ.


Bởi vì ôm con lại còn phải đỡ mẹ nên Đường Tâm Nhan tỏ ra cực kỳ mất sức, lúc đợi xe cô suýt tý nữa đã té nhào.


“Cẩn thận.”


Một giọng nói tràn đầy dịu dàng và quyến rũ vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Nhìn thấy có người đỡ lấy thân hình đang đứng không vững của mẹ, Đường Tâm Nhan liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.


“Cảm ơn anh.”


Trên mặt người đàn ông đang đỡ Liễu Nguyệt hiện lên một nụ cười nhã nhặn.


“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô này, tôi từng gặp cô rồi, hình như chúng ta là… hàng xóm.”


Người đàn ông mở miệng nói, nụ cười trên mặt ấm áp khiến người ta cảm thấy như đang tắm dưới ánh mặt trời.


Hàng xóm?


Đường Tâm Nhan hơi chau mày, cho đến lúc này cô mới cảm thấy người đàn ông này có hơi quen mắt, hai ngày trước khi đi vứt rác cô còn từng gặp qua anh ta.


“Hai người muốn đi đâu? Tôi lái xe đưa hai người đi, cô ôm con thế này còn phải đỡ người già sẽ rất vất vả, nếu không cẩn thận có khi sẽ làm té đứa bé và người bệnh.”


Người đàn ông kia cười nói.


“Vậy… cảm ơn anh, tôi sẽ trả tiền xe cho anh.”


Sau khi do dự một lát thì Đường Tâm Nhan đáp ứng lời đề nghị của người đàn ông, dù sao cô phải đỡ mẹ đúng thật rất quá sức.


Người đàn ông dịu dàng đỡ Liễu Nguyệt lên xe, lại cực kỳ ga lăng mở cửa xe giúp Đường Tâm Nhan.


Có được sự giúp đỡ của anh ta, Đường Tâm Nhan rất nhanh liền đưa Liễu Nguyệt tới được bệnh viện.


Người đàn ông không lập tức rời đi ngay mà là bận tới bận lui giúp bọn họ, trực tiếp sắp xếp cho Liễu Nguyệt nhập viện.


“Yên tâm đi, bác gái chỉ là có hơi sốt, đợi hết sốt rồi thì sẽ không sao cả.”


Người đàn ông đi đến trước người Đường Tâm Nhan, dịu dàng nói.


Đường Tam Nhan gật đầu, đem chăn nhẹ nhàng đắp lên người mẹ.


“Cảm ơn anh, nếu không có anh giúp thì tôi thật sự sẽ luống cuống không biết phải làm sao.” Đường Tâm Nhan chân thành cảm ơn người đàn ông.


“Tôi tên Trình Tử Thanh.” Người đàn ông cười rồi tự giới thiệu: “Chẳng qua chúng ta là hàng xóm, bây giờ cũng coi như quen biết rồi, cứ trực tiếp gọi tôi là Tử Thanh đi, tôi không thích gọi là anh này anh nọ đâu, nghe kỳ quái lắm.”


Đường Tâm Nhan gật đầu.


“Được, Tử Thanh, cảm ơn anh.”


Đối với lời cảm ơn của Đường Tâm Nhan, nơi sâu thẳm trong đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia sâu kín.


Người phụ nữ của Mặc Trì Uý cũng chỉ có vậy thôi, chẳng phải sao?


Chương 717: Anh ta không phải gu của mình


Từ sau khi quen biết Trình Tử Thanh thì cơ hội hai người gặp nhau cũng nhiều hơn rất nhiều, Đường Tâm Nhan rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng mỗi khi ra ngoài thì chắc chắn sẽ gặp được anh ta.


Khi Đường Tâm Nhan ra ngoài đổ rác lại gặp phải Trình Tử Thanh đang từ bên ngoài về.


“Bác gái đã đỡ hơn chưa?”


Trình Tử Thanh đi lên trước, trên mặt tràn đầy ý cười hỏi cô.


“Đã đỡ hơn nhiều rồi, anh đây là…” Trong tay Trình Tử Thanh đang xách một cái túi đầy rau xanh, Đường Tâm Nhan cảm thấy có hơi bất ngờ.


Trình Tử Thanh bất lực thở dài một hơi.


“Vì công việc nên tôi đã một ngày không ăn gì rồi, nhưng lại không muốn ra ngoài ăn nên mua một chút rau xanh, chỉ là…”


Trên mặt Trình Tử Thanh lộ ra vẻ lúng túng: “Chỉ là tài nghệ nấu nướng của tôi thật sự có hạn, cũng không biết có thể làm được tới trình độ nào, có lẽ tối nay tôi phải chịu cảnh bụng đói rồi.”


Trình Tử Thanh nói, trong mắt lộ ra vẻ ưu thương.


Đường Tâm Nhan ngẫm nghĩ một lát.


“Đến nhà tôi ăn đi, vừa lúc mẹ tôi đang nấu bữa tối, nếu anh không ngại thì có thể cùng nhau ăn, coi như để tôi cảm ơn anh vì đã giúp tôi đưa mẹ đến bệnh viện.”


Đường Tâm Nhan mời.


“Được sao? Có quấy rầy đến cô không?” Trình Tử Thanh hỏi cực kỳ cẩn thận nhưng chỉ có anh ta hiểu rõ, chút lo lắng trong lòng mình là vì sợ Đường Tâm Nhan sẽ hối hận vì những lời vừa nói.


“Không quấy rầy đâu, mẹ tôi cũng là một người hiếu khách, đi thôi.”


Đường Tâm Nhan dẫn theo Trình Tử Thanh về nhà.


Nhìn thấy Trình Tử Thanh, Liễu Nguyệt cũng cực kỳ nhiệt tình, vì dù sao lần trước anh ta cũng đã từng giúp mình.


“Chỉ là mấy món nhà làm bình thường, anh cứ ăn tự nhiên đi.”


Đường Tâm Nhan dẫn Trình Tử Thanh vào phòng bếp cười nói.


“Tôi thích nhất là món nhà làm, tay nghề của bác gái chắn chắn rất tốt.”


Trên mặt Trình Tử Thanh tràn đầy vui vẻ, trong sự nhiệt tình mời gọi của Liễu Nguyệt liền cầm đũa lên.





Chuyện Đường Tâm Nhan chung sống cực kỳ hòa hợp với hàng xóm rất nhanh liền bị Mặc Trì Uý biết được, khi anh nhìn thấy người ở bên cạnh Đường Tâm Nhan lại là Trình Tử Thanh thì sắc mặt liền lập tức thay đổi.


“Anh tư, anh xác định Trình Tử Thành này chính là hắn?”


Trì Chi Hành cẩn thận hỏi.


Hai tay Mặc Trì Uý dùng sức nắm chặt vào nhau khiến gân xanh trên tay gồ lên.


“Cho dù hắn hóa thành tro tôi cũng nhận ra được, chỉ là lần này hắn phẫu thuật thẩm mỹ không cao siêu cho lắm, vẫn để lại một số dấu vết.”


Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia của Mặc Trì Uý xẹt qua một tia tàn nhẫn.


“Anh tư, anh và hắn… rốt cuộc có ân oán gì?”


Tuy biết cậu ta có biết đến người Trình Tử Thanh này, cũng biết giữa anh ta và anh tư có thù hận, vì dù sao cùng từng trải qua vài lần Trình Tử Thanh phái sát thủ tới giết anh tư, nhưng đối việc ân oán thật sự giữa bọn họ là gì thì Trì Chi Hành vẫn luôn không rõ.


“Anh ta có một người phụ nữ từng bò lên giường tôi nhưng lại bị tôi trực tiếp ném ra ngoài, cô ta vì nhục nhã mà tự sát nên Trình Tử Thanh đem món nợ này tính lên đầu tôi.”


Mặc Trì Uý nói ra ân oán giữa mình và Trình Tử Thành cho Trì Chi Hành nghe.


Trì Chi Hành hiểu rõ trong lòng.


“Chi Hành, nói tin tức tôi về nước cho người phụ nữ của cậu.”


Mặc Trì Uý mở miệng nói.


Trì Chi Hành gật đầu, ngay tối đó liền lập tức đem tin tức Mặc Trì Uý về nước nói cho người phụ nữ của mình.


“Đừng có ở trước mặt em nhắc đến người anh tư bản chất cặn bã của anh nữa, còn có, chị em tốt của em rời khỏi tên đàn ông cặn bã kia rồi thì vẫn không rớt giá. Bây giờ bên cạnh còn có một anh hàng xóm đẹp trai nhiều tiền, dịu dàng tốt bụng làm bạn, anh tư của anh đã triệt để ra rìa rồi.”


Trên mặt Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy châm chọc.


Nghe được lời châm chọc của người phụ nữ nhà mình, trên mặt Trì Chi Hành tràn đầy bất lực, ai bảo cô gái nhà mình không biết được ẩn tình bên trong chứ?


“Em và Tâm Nhan đã hẹn sẽ đi dạo phố, sau này đừng nhắc tới người này trước mặt em nữa.”


Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu này liền cầm túi lên rời khỏi nhà.


Cô ấy rất nhanh liền đến trước trung tâm mua sắm đã hẹn trước với Đường Tâm Nhan.


“Thế nào? Hai ngày gần đây có phải đang gió xuân phơi phới, diễm phúc không cạn không?”


Cố Nhiễm Nhiễm đùa giỡn, trong giọng nói ngọt ngào chưa đầy vẻ trêu ghẹo.


“Không được nói bậy, anh ấy chỉ là hàng xóm thôi.”


Đối với lời trêu chọc của chị em tốt, Đường Tâm Nhan liền vội vàng giải thích, tuy Trình Tử Thanh rất ưu tú, cũng rất dịu dàng, nhưng anh ta… không phải gu của cô.


“Hàng xóm tốt cũng có thể biến thành bạn trai tốt mà, Tâm Nhan, tớ rất mong chờ cậu bắt đầu mùa xuân thứ hai của mình đó.”


Mùa xuân thứ hai? Trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy bất lực, sao cô lại có suy nghĩ như vậy được?


“Đúng rồi, anh ta về rồi.”


Tuy không muốn nhắc đến Mặc Trì Uý, nhưng sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nghĩ kỹ thì vẫn đem chuyện này nói cho Đường Tâm Nhan biết.


Anh ấy về rồi? Không cần ở lại Mỹ chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ nữa?


Hay là thân thể của Mạnh Bạch Chỉ đã được khống chế, có lẽ không bao lâu nữa mình liền có thể nghe được tin tức bọn họ kết hôn?


“Tớ và anh ấy đã ly hôn rồi, vậy nên anh ấy có về hay không đều không liên quan đến tớ nữa.”


Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.


Thấy dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của cô, Cố Nhiễm Nhiễm liền bất lực thở dài.


Bởi vì biết tin Mặc Trì Uý trở về nên ngay cả tâm trạng dạo phố của Đường Tâm Nhan cũng bị ảnh hưởng.


“Chúng ta đi uống cà phê đi.”


Thấy Đường Tâm Nhan không có tâm trạng dạo phố, Cố Nhiễm Nhiễm liền đề nghị.


“Được, đi uống cà phê.”


Hai người nhanh chóng đến quán cà phê.


Đường Tâm Nhan trước nay không thích uống cà phê đắng nay lại phá lệ gọi một ly cà phê đắng.


“Có muốn ăn bánh kem không?” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng hỏi, nhìn Đường Tâm Nhan cứ như đã mất hết mọi sắc thái trước mặt, cô ấy có hơi hối hận, hối hận vì đã nói cho cô biết tin tức Mặc Trì Uý về nước.


“Không cần, tớ không sao, cậu đừng lo, chẳng qua tớ muốn về nhà, mẹ một mình chăm con tớ có hơi không yên tâm.” Không đợi Cố Nhiễm Nhiễm có phản ứng gì, Đường Tâm Nhan đã nhanh chóng rời khỏi tiệm cà phê.


Lúc Cố Nhiễm Nhiễm thanh toán xong rồi chạy ra khỏi tiệm cà phê thì chỉ bắt kịp cảnh tượng Đường Tâm Nhan ngồi vào xe taxi rời đi.


“Tài xế, làm ơn lái xanh một chút.”


Đường Tâm Nhan không biết phải làm gì để khiến tâm trạng ổn định lại, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà.


Dưới sự thúc giục của cô, tài xế tăng nhanh tốc độ, không tới hai mươi phút liền về đến nhà trọ.


Đường Tâm Nhan nhanh chóng xuống xe, nhưng khi đi đến cửa nhà trọ cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.


Tại sao xe của Mặc Trì Uý lại dừng dưới lầu nhà mình? Anh… anh ở bên trong?


“Cô Đường, cậu chủ ở trong xe, cậu ấy có chuyện muốn nói với cô.” Hai người đàn ông đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan cung kính nói.


Anh quả nhiên đang ở trong xe.


“Xin lỗi, tôi và cậu chủ nhà anh đã ly hôn rồi vậy nên tôi không cần thiết phải gặp anh ấy nữa.” Nói xong câu này Đường Tâm Nhan liền trực tiếp đi về hướng cổng nhà trọ.


Nhưng chỉ mới đi được mấy bước đã bị hai người đàn ông đó ngăn lại.


“Hai người muốn làm gì?” Đối mặt với sự ngăn cản của hai người đàn ông, Đường Tâm Nhan lạnh giọng hỏi.


Trên mặt hai người đàn ông cũng tràn đầy vẻ bất lực.


“Lệnh của cậu chủ, chúng tôi bắt buộc phải làm theo, cô Đường, đi với chúng tôi đi.”


Chương 718: Cảnh cáo đến từ chồng cũ


Đường Tâm Nhan gần như là bị hai người đàn ông lôi đến trước xe.


Mặc Trì Uý trực tiếp hạ cửa sổ xe xuống, lộ ra khuôn mặt không cảm xúc nhưng vẫn đẹp trai đến mức khiến người khác nghẹt thở kia của anh.


“Tổng giám đốc Mặc, xin hãy để tôi nhắc nhở một chút, chúng ta đã ly hôn rồi, người của anh hạn chế tự do của tôi, tôi có quyền báo cảnh sát.”


Đường Tâm Nhan lạnh giọng nói, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Mặc Trì Uý trong hoàn cảnh thế này.


Mặc Trì Uý nhàn nhạt nhếch môi lên.


“Đừng quá thân cận với Trình Tử Thanh.” Cuối cùng cũng nghe được giọng nói khàn đặc quyến rũ nhưng vẫn khiến người khác mê muội kia của Mặc Trì Uý.


“Tôi thân cận với ai thì có liên quan gì tới anh? Tổng giám đốc Mặc, hình như anh quản rộng quá rồi đấy, xin anh và thuộc hạ của mình sau này hãy cách xa tôi ra, tôi không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với mấy người nữa.”


Đường Tâm Nhan dùng sức giãy dụa nhưng hai người đàn ông lại không có vẻ gì là muốn buông tay, hết cách, vì muốn tránh né ánh nhìn từ đôi mắt đen sâu thẳm như biển kia của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan đột nhiên cúi đầu xuống cắn mạnh một cái vào cánh tay một trong hai tên đàn ông.


Không ai ngờ được Đường Tâm Nhan lại làm ra động tác thô bạo như vậy, người đàn ông bị đau theo phản xạ buông tay ra.


Người còn lại cũng bị cô dọa giật mình, vô thức buông lỏng cái tay vẫn luôn nắm lấy cổ tay cô ra.


Đường Tâm Nhan có lại được tự do liền ác độc trừng Mặc Trì Uý một cái sau đó đi về phía nhà trọ.


“Nếu em và anh ta quá mức thân cận thì anh không ngại bắt con về lại bên cạnh mình đâu.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Uý vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.


Có ý gì? Anh muốn giành con với mình?


Nghe thấy câu này Đường Tâm Nhan lập tức hoảng hốt, cô lại lần nữa chạy đến trước xe Mặc Trì Uý.


“Anh dựa vào cái gì mà đòi giành con với tôi? Mặc Trì Uý, trừ phi tôi chết nếu không tôi sẽ không bao giờ giao con cho anh đâu.” Con trai chính là động lực để cô tiếp tục sống, nếu động lực này cũng không ở bên cạnh thì cùng với chết đi có gì khác nhau đâu?


Nét hoảng hốt trên mặt và sự bất an trong mắt Đường Tâm Nhan đều khiến Mặc Trì Uý cực kỳ đau lòng, nhưng bây giờ ngoại trừ uy hiếp thì anh thật sự không biết phải dùng cách gì để có thể khiến Đường Tâm Nhan cách xa người đàn ông nguy hiểm Trình Tử Thanh kia.


“Chỉ cần em và Trình Tử Thanh còn có bất cứ tiếp xúc gì thì anh đảm bảo sẽ bắt con đi, em nên biết rằng với năng lực của anh, em… không có cách nào đối chọi với anh được.”


Nói xong câu này Mặc Trì Uý trực tiếp kéo cửa sổ xe lên rồi nhanh chóng ra lệnh cho tài xế lái đi, anh thật sự sợ rằng nếu mình còn tiếp tục nhìn vào đôi mắt tràn đầy hoảng sợ kia của Đường Tâm Nhan thì anh sẽ mềm lòng.


“Mặc Trì Uý, tôi hận anh.”


Nhìn theo chiếc xe đã chạy xa, Đường Tâm Nhan liền phẫn nộ gào lên.


Cho đến khi chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt của mình cô mới dừng lại lời mắng chửi trong miệng.


Đường Tâm Nhan về đến nhà, sắc mặt cô cực kỳ khó coi, chỉ cần nghĩ tới Mặc Trì Uý sẽ bắt con đi thì nỗi bất an trong lòng cô lại càng mãnh liệt thêm.


“Tâm Nhan, cô về rồi à?” Vừa mới đổi dép lê xong thì bên tai liền truyền tới giọng nói trầm thấp của Trình Tử Thanh.


Sao anh ta lại ở trong nhà mình?


Nhớ tới lời uy hiếp của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn đuổi Trình Tử Thanh đi, nhưng ngay lúc này mẹ lại từ phòng bếp đi ra.


“Hôm nay mẹ có hơi không thoải mái, may mà Tử Thanh ở lại chăm sóc đứa nhỏ, nếu không mẹ thật sự sẽ ngã xuống mất, vậy nên mẹ giữ cậu ấy ở lại nhà ăn cơm.”


Lời của mẹ khiến cho Đường Tâm Nhan vốn định đuổi Trình Tử Thanh đi cũng chỉ có thể vứt ý nghĩ này ra khỏi đầu.


“Tâm Nhan, chắc không phải cô định đuổi tôi đi đấy chứ? Nếu cô cảm thấy tôi ở đây sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô thì tôi có thể lập tức rời đi ngay.”


Luôn không nhận được câu trả lời của Đường Tâm Nhan, Trình Tử Thanh không khỏi đi đến trước mặt cô nghiêm túc nói.


“Không… không phải, tôi không có ý đó, chỉ là vừa nãy mới xảy ra một vài chuyện nên tâm trạng không được tốt cho lắm, Tử Thanh, anh đừng hiểu lầm, mẹ tôi là thật lòng muốn giữ anh lại ăn bữa tối đó.”


Đường Tâm Nhan nhận ra được vừa nãy mình im lặng không nói đã khiến Trình Tử Thanh nảy sinh hiểu lầm nên cô liền vội vàng giải thích.


Nghe được lời giải thích của cô, Trình Tử Thanh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.


“Anh cứ tự nhiên ngồi đi, tôi đi xem đứa bé.”


Đường Tâm Nhan nói xong câu này liền trực tiếp đi về phía phòng con trai.


Nhìn thấy con trai cưng đang nằm trong giường trẻ em ngủ say, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng thơm lên má cậu bé một cái.


Cục cưng, con yên tâm, cho dù xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng sẽ không để con rời khỏi mẹ đâu.


Đường Tâm Nhan thề trong lòng.


Lúc ăn bữa tối, bởi vì có Trình Tử Thanh ở đây, sự hài hước của anh ta đã khiến mọi người vui vẻ trong suốt quá trình ăn cơm.


Ăn xong bữa tối anh ta liền chu đáo giúp Liễu Nguyệt thu dọn bàn ăn, rửa chén đĩa. Thấy dáng vẻ rửa chén đĩa vô cùng quen thuộc kia của Trình Tử Thanh, Đường Tâm Nhan có hơi bất ngờ, xem ra làm bạn gái anh ta chắc là một chuyện rất hạnh phúc nhỉ.


“Tâm Nhan, có muốn ăn chút trái cây không? Bác gái vừa cắt xong đó.”


Trình Tử Thanh đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan cười nói.


Đường Tâm Nhan nở một nụ cười xinh đẹp.


“Mẹ tôi thật sự rất thích anh đấy.”


Trình Tử Thanh gật đầu.


“Tôi cũng rất thích tiếp xúc với bác gái, bác ấy là một người rất tốt.” Sau khi Trình Tử Thanh nói xong câu này liền nhìn đồng hồ: “Thời gian đã không còn sớm, tôi không quấy rầy mọi người nghỉ ngơi nữa, đợi ngày khác có thời gian tôi sẽ mời cô, bác gái và cả thằng bé tới nhà tôi làm khách.”


Đường Tâm Nhan tiễn Trình Tử Thanh ra tới cửa, anh ta rời đi khiến cô thở phào một hơi.


“Nhan Nhan, con người Tử Thanh rất tốt, hay là con suy xét một chút đi? Mẹ có thể nhìn ra được cậu ấy rất thương yêu Duệ Nhân.”


Liễu Nguyệt vừa thu dọn phòng bếp xong liền đi đến bên cạnh con gái, dáng vẻ cứ như bà mai mà giới thiệu các điểm tốt của Trình Tử Thanh.


Nhìn đôi mắt đang hận không thể có đàn ông tiếp nhận mình kia của mẹ, Đường Tâm Nhan chỉ có thể bất lực thở dài.


“Cho dù không có đàn ông thì con vẫn có thể chăm sóc tốt cho mẹ và đứa nhỏ được mà.” Đường Tâm Nhan nói.


Biết con gái là đang từ chối chuyện quen đàn ông nên Liễu Nguyệt cũng chỉ có thể bỏ cái ý nghĩ này đi.


“Reng…”


Đường Tâm Nhan vốn đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, khi nghe thấy tiếng điện thoại reo liền lập tức quay về phòng.


Lúc nhìn thấy số gọi đến là của Mặc Trì Uý, cô nghĩ cũng không thèm nghĩ liền lập tức cúp điện thoại.


Cô hoàn toàn không muốn nhận điện thoại của Mặc Trì Uý vì vậy liền ném điện thoại qua một bên.


Đường Tâm Nhan tưởng rằng rằng với sự cao ngạo của Mặc Trì Uý thì sau khi mình cúp điện thoại, anh chắc chắn sẽ không gọi lại nữa, nhưng không ngờ không bao lâu điện thoại lại reo lên.


“Nhan Nhan, là ai vậy? Sao lại không nghe máy?” Liễu Nguyệt đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục không ngừng thì không khỏi có hơi bất ngờ hỏi.


“Do điện thoại có vấn đề rồi mẹ, con đang sửa đây.”


Không muốn để mẹ lo nên sau khi điện thoại vang lên không lâu thì cô đã ấn phím nghe máy.


“Chúng ta đã ly hôn rồi.” Chưa đợi Mặc Trì Uý nói gì thì giọng nói lạnh lẽo của Đường Tâm Nhan đã từ từ vang lên.


Chương 719: Sợ


Nghe được giọng nói lạnh lẽo của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Uý cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao trong cuộc gặp mặt lúc sáng, thái độ của cô cũng đã quyết định tất cả.


“Tại sao không nghe lời cảnh cáo của anh? Sao em lại để Trình Tử Thanh ở lại nhà mình ăn cơm tối, em đang cho anh cơ hội bắt con đi sao?”


Giọng nói lạnh lẽo của Mặc Trì Uý cứ như phát ra từ trong hầm băng, không hề có bất cứ độ ấm nào.


Người phụ nữ này, lẽ nào em không biết bên cạnh mình đang có một quả bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, làm hại đến em và con sao?


Đường Tâm Nhan không ngờ Mặc Trì Uý lại có thể biết được chuyện này, điều này cũng khiến cô xác định được rằng từng hạnh động cử chỉ của mình đều nằm trong sự khống chế của anh.


“Có liên quan gì tới anh sao? Anh ấy là bạn của tôi, lúc tôi cần giúp đỡ nhất thì anh ấy đã xuất hiện trước mặt tôi. Mặc Trì Uý, nếu anh dám bắt con đi thì tôi sẽ liều mạng với anh.”


Đường Tâm Nhan nói xong câu này, không chút do dự trực tiếp cúp điện thoại.


Trong cuộc đời Mặc Trì Uý, người dám cúp điện thoại của anh đã ít lại càng ít, nhưng người phụ nữ Đường Tâm Nhan này lại không hề do dự cúp điện thoại của anh.


Người con gái ngây thơ này, anh nên làm sao đây? Lẽ nào muốn anh để mặc cho em và quả bom hẹn giờ Trình Tử Thanh kia ở bên nhau ư? Không, không thể được.


“Anh tư, bác sĩ điều trị đã đến rồi.”


Trì Chi Hành bước vào phòng, đi đến bên cạnh Mặc Trì Uý nói.


Thấy trong tay Mặc Trì Uý vẫn luôn nắm chặt điện thoại, Trì Chi Hành cũng có thể đoán được.


“Cô ấy cúp điện thoại của tôi rồi, hơn nữa còn nói nếu tôi dám cướp con trai đi thì cô ấy sẽ liều mạng với tôi.” Mặc Trì Uý tràn đầy khổ sở nói.


Trước giờ anh chưa từng nghĩ có một ngày mình và Đường Tâm Nhan sẽ đi đến bước này.


Thấy vẻ khổ sở trên mặt anh tư, Trì Chi Hành tràn đầy lo lắng mà thở dài một hơi.


“Thôi vậy, làm phục hồi chức năng đi, mong rằng tôi có thể sớm ngày đứng trước mặt cô ấy, chỉ có hồi phục thì mới có năng lực bảo vệ hai mẹ con họ. Còn về Trình Tử Thanh, nhất định phải phái thêm người âm thầm bảo vệ hai mẹ con họ, trong thời gian ngắn Trình Tử Thanh sẽ không dám làm ra chuyện tổn hại đến hai mẹ con họ đâu, nhưng cũng không thể lơ là cảnh giác, biết chưa?”


Mặc Trì Uý dặn dò Trì Chi Hành, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm túc thận trọng.


Trì Chi Hành gật đầu.


“Anh yên tâm đi, em đã sớm sắp xếp ổn hết rồi, người phụ nữ của anh ngày thường rất ít ra khỏi cửa nên tạm thời Trình Tử Thanh đúng thật không dám làm ra chuyện gì gây hại cho mẹ con bọn họ.”


Dưới sự nâng đỡ của bác sĩ điều trị và Trì Chi Hành, Mặc Trì Uý dùng sức đứng dậy, phần chân của anh đã hoàn toàn không thể dùng sức, nếu không nhờ hai người bọn họ đỡ hai cánh tay thì có khi anh đã nhếch nhác mà té trên mặt đất rồi.


Tuy quá trình hồi phục rất đau đớn, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, nhưng chỉ cần nghĩ tới hai mẹ con Đường Tâm Nhan, thì Mặc Trì Uý cảm thấy dường như toàn thân đều tràn đầy sức mạnh.


Anh không biết mình đã té ngã bao nhiêu lần, anh chỉ biết rằng chỉ có kiên trì thì mới có khả năng hồi phục, cho dù là một chút xíu thì cũng không thể dễ dàng buông bỏ.





Từ sau khi Mặc Trì Uý đến tìm mình, mỗi ngày Đường Tâm Nhan đều sống trong thấp thỏm, cô không dám tùy ý rời khỏi nhà, sợ rằng chỉ trong một khoảnh khắc thì Mặc Trì Uý liền phái người tới cướp con đi.


Sống trong bầu không khí căng thẳng cực độ như vậy dẫn đến trong công việc Đường Tâm Nhan xảy ra rất nhiều sai sót, nếu không phải nể mặt trước đây cô làm việc rất nghiêm túc thì có khi tổng biên tập đã sớm đuổi việc cô rồi.


Hành vi bất thường của con gái vẫn luôn bị Liễu Nguyệt thu vào mắt, điều này khiến bà cực kỳ lo lắng.


“Mẹ, sao mẹ lại ra đây, mau vào trông coi đứa nhỏ đi chứ?” Thấy mẹ đi ra khỏi phòng, Đường Tâm Nhan liền buông tài liệu trong tay xuống, vội vàng đi đến trước mặt bà sốt ruột dặn dò.


Liễu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi.


“Thằng bé đang ngủ, trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh dậy đâu. Tâm Nhan, rốt cuộc thì con bị làm sao thế? Có phải có chuyện gì đang giấu mẹ không?”


Liễu Nguyệt tràn đầy lo lắng hỏi cô.


Nhưng Đường Tâm Nhan lại không trả lời vấn đề này của bà mà là trực tiếp xông vào phòng, thấy đứa nhỏ vẫn đang bình an ngủ trên gường trẻ em cô mới thở phào một hơi, nhẹ tay nhẹ chân đi ra khỏi phòng.


“Con… con lo sẽ có người bắt mất thằng bé đi.”


Dưới sự truy hỏi không ngừng của mẹ, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng không che giấu chuyện này nữa mà là đem chuyện Mặc Trì Uý uy hiếp mình nói với bà.


“Tại sao cậu ta lại muốn làm như vậy? Hai đứa đã ly hôn rồi, cậu ta dựa vào cái gì mà muốn ngăn cản con tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình chứ?” Nghe xong lời con gái nói, sắc mặt Liễu Nguyệt đã trở nên cực kỳ khó coi.


“Tìm kiếm hạnh phúc của mình?” Đường Tâm Nhan lắc đầu.


“Chỉ cần có Duệ Nhân và mẹ ở bên cạnh thì đây chính là hạnh phúc lớn nhất của con, vậy nên đoạn thời gian gần đây vẫn là ít tiếp xúc với Trình Tử Thanh đi, Mặc Trì Uý tuyệt đối là một tên đàn ông nói được làm được, con… con nhất định không được để anh ta tóm được cơ hội bắt mất con trai của con.”


Đường Tâm Nhan kiên quyết nói, trong đôi mắt to lấp lánh kia như trào ra từng đợt ánh sáng dập dờn.


“Yên tâm đi, mẹ sẽ không để cậu ta đưa Duệ Nhân đi đâu, mẹ nhất định sẽ thay con chăm sóc thật tốt cho thẳng bé.”


Liễu Nguyệt đảm bảo. Có được lời hứa của mẹ, Đường Tâm Nhan cũng thở phào được một hơi nhẹ nhõm.


“Tâm Nhan, cô ở trong đó sao?”


Giọng nói của Trình Tử Thanh kèm theo tiếng gõ cửa vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


“Anh ta… sao anh ta lại tới nữa?”


Cô vừa nói qua sau này nên ít tiếp xúc với Trình Tử Thanh, nhưng bây giờ lại nghe thấy tiếng anh ta, điều này khiến lòng Đường Tâm Nhan nóng như lửa đốt, có hơi không biết nên làm sao mới phải.


Nếu không mở cửa thì có hơi không hợp lẽ phải vì dù sao thời gian này Trình Tử Thanh cũng đã giúp đỡ cô và mẹ rất nhiều, nhưng nếu mở cửa mà bị Mặc Trì Uý biết được thì có khi anh ta sẽ làm ra chuyện khiến cô phải hối hận cả đời.


Làm sao bây giờ?


Đường Tâm Nhan nhìn về phía mẹ mình, trong mắt tràn đầy đau khổ cầu xin.


“Con vào trong đi, mẹ đi xử lý cậu ta.”


Liễu Nguyệt nhỏ giọng nói.


Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi rồi nhanh chóng chạy về phía phòng mình, cẩn thận đóng cửa lại.


Xác định được cửa phòng con gái đã đóng kỹ Liễu Nguyệt mới đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.


“Chào bác gái, cho cháu hỏi Tâm Nhan có nhà không bác?” Trình Tử Thanh đứng bên ngoài mang khuôn mặt tươi cười hỏi.


Liễu Nguyệt không giống như ngày xưa nhiệt tình mời anh ta vào mà là vẫn luôn để anh ta đứng ngoài cửa.


“Tâm Nhan nó đi ra ngoài rồi, Tử Thanh, cháu có chuyện gì không?” Liễu Nguyệt cười hỏi.


Bà vẫn luôn không cho mình vào nhà khiến Trình Tử Thanh có hơi nghi hoặc, đôi mắt đen sâu kia của anh ta hướng vào trong quét hết một vòng.


Lúc nhìn thấy cái túi xách màu hồng trên sô pha thì trong lòng Trình Tử Thanh đã có đáp án.


“Tâm Nhan ở nhà đúng không bác? Bác gái, nếu cô ấy không muốn gặp cháu thì có thể trực tiếp nói với cháu, cháu sẽ không miễn cưỡng cô ấy nhất định phải trở thành bạn của cháu đâu.”


Trình Tử Thanh thu lại nụ cười trên mặt, ngữ khí có hơi nặng nề nói.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom