• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA NỮ PHỤ MẠNG NHỎ (2 Viewers)

  • Phần VIII

Người xưa có câu: Thà đắc tội “quân tử” còn hơn đắc tội “tiểu nhân”. Tôi sống lâu cuối cùng cũng hiểu rõ câu nói này rồi.

Buổi tối thứ hai tôi về Hoắc gia, ba của Châu Mạn Âm là Châu lão gia đã gọi bà ấy về nhà ăn cơm tối. Vốn dĩ Châu Mạn Âm muốn đưa tôi theo cùng nhưng tôi đã uyển chuyển từ chối.

Dù sao thì đó cũng là cơm tối của nhà họ Châu, người ngoài như tôi đi làm gì chứ.

Hiển nhiên tối đó Châu Mạn Âm không ăn cơm ở Hoắc gia rồi. Còn Hoắc Đường Trạch thì đã đi nước ngoài công tác vào ngày đầu tiên tôi ở nhà Lâm An Nhuỵ dưỡng thương. Tôi không để chị Lý chuẩn bị cơm tối nữa mà quyết định ra ngoài ăn.

Vốn dĩ tôi muốn rủ Tiểu Nhuỵ Nhuỵ đi chung, nhưng cô ấy đã cùng anh trai đi nước ngoài tham gia đấu giá rồi.

Ngay lúc tôi đang phân vân nên ăn gì thì đột nhiên nhớ ra Wechat của nguyên chủ hình như có thẻ hội viên của một nhà hàng Quảng Đông. Nhà hàng đó chỉ phục vụ những người có tiền và có danh tiếng trong giới thượng lưu của thành phố Nam thôi, vừa hay nguyên chủ lại là hội viên.

Nhà hàng Quảng Đông đó nằm ngay ở trung tâm thành phố Nam, vị trí đặc biệt nên cũng không khó tìm. Tôi dừng xe xong, vừa bước đến cửa đã có một chị gái mặc sườn xám đến nhiệt tình cười hỏi tôi: “Tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”

Tôi đọc tên nguyên chủ ra. Sau đó thì chị gái đó đi ở phía trước, dẫn đường cho tôi đến phòng riêng đã đặt trước.

Trùng hợp làm sao, chưa đi được mấy bước đã gặp phải Từ Tiểu Hàm.

Cô ấy mới ăn cơm cùng bạn bè xong, chuẩn bị rời đi. Tôi tự nhân tôi và cô ấy không tính là bạn bè, cũng không có giao tình gì nên cũng lười chào hỏi, trực tiếp làm như không thấy rồi đi ngang qua thôi.

Ngay lúc tôi đi ngang qua Từ Tiểu Hàm thì trong lòng cô ấy lại nổi lên một ý xấu.

--------

Lúc tôi đang thưởng thức mỹ vị trong phòng riêng thì Từ Tiểu Hàm lại ngang nhiên đẩy cửa bước vào.

Sau khi đã lật mặt với tôi ngay tại Hoắc gia thì giống như gia giáo của cô ấy cũng vứt đâu mất. Cửa không thèm gõ đã trực tiếp đẩy cửa bước vào, hành động oanh tạc dọa đến người đang ăn gà luộc là tôi. Tay cầm đũa rung lên, miếng thịt gà trắng phau với nước chấm ngay lập tức rớt trên bàn.

Gà luộc của tôi!

Làm phiền tôi ăn cơm thì thôi đi, đã vậy còn làm lãng phí mất một miếng gà luộc của tôi, tôi nhịn không nổi: “Từ tiểu thư, ba mẹ cô không dạy cô trước khi vào phòng riêng phải gõ cửa sao?”

“Nhà hàng Quảng Đông này là sản nghiệp của nhà họ Từ. Chỉ cần tôi muốn thì không cần phải gõ cửa bất cứ căn phòng riêng nào ở đây cả.”

“…”

Cô ấy nghe không ra câu vừa nãy là tôi đang nói bóng gió cô ấy không có giáo dưỡng sao.

Bàn ăn là loại bàn tròn kiểu Trung, Từ Tiểu Hàm trực tiếp kéo cái ghế đối diện tôi ra, gác tay lên rồi nhìn tôi một cách khinh thường. Từ Tiểu Hàm không quen nguyên chủ nhưng cô ấy lại rất rõ những chiến tích của nguyên chủ

“Tôi đi nước ngoài mấy năm, nghe được lúc nào cô cũng dính lấy anh Đường Trạch. Rảnh rỗi không có việc gì cũng làm cơm trưa tình yêu đưa tới Hoắc thị nhưng anh Đường Trạch một miếng cũng không ăn, quăng toàn bộ vào thùng rác. Không biết cô giở thủ đoạn gì mà sáu, bảy tháng trước lại vào Hoắc gia ở.”

“Khương Lạc, cô không phải vợ anh Đường Trạch, ngay cả vị hôn thê cũng không phải thì mặt mũi đâu mà cô cứ ở lì trong Hoắc gia không chịu đi chứ?”

Quả nhiên là cô ấy không biết chuyện Châu Mạn Âm bị mất trí nhớ. Chuyện dì ấy mất trí nhớ thì chỉ có người nhà họ Châu, Hoắc Đường Trạch, tôi và những người làm khác ở Hoắc gia biết thôi,

Hôm qua Châu Mạn Âm nói chuyện được với cô ấy như vậy là nhờ vào chị Lý đã chuẩn bị sẵn rồi. Trước đó đã nhắc thân phận của Từ Tiểu Hàm cho dì ấy nghe, hơn nữa lúc hai người trò chuyện thì phần lớn cũng là Từ Tiểu Hàm nói.

Từ Tiểu Hàm hỏi tôi lấy mặt mũi gì mà ở lại Hoắc gia?

Tôi muốn trả lời là Hoắc Đường Trạch phải đích thân bỏ ra 50 triệu cho tôi mặt mũi, tôi lại sao lại không dám vào Hoắc gia ở chứ.

Nhưng mà, gặp phải chó điên thì cách tốt nhất là không để ý đến nó. Dù nó có sủa bao nhiêu thì cũng mặc kệ nó.

“Khương Lạc, cô điếc hả?”

Những lời tiếp theo của Từ Tiểu Hàm rất khó nghe, “Ba mẹ cô ly hôn được mười mấy năm thì cũng không đến thành phố Nam nhìn mặt cô. Tôi thấy cô thiếu giáo dưỡng có lẽ cũng một phần liên quan đến ba cô. Đúng là loại có ba sinh mà không có ba dạy mà…”

Cô ấy cố ý chọc tức tôi, nhưng đối mặt với những lời mắng chửi của cô ấy thì tôi lựa chọn rộng lượng không thèm tính toán. Dù gì thì chó điên thích sủa người, chúng ta cũng không thể bắt nó ngậm miệng lại được.

Đột nhiên, điện thoại Từ Tiểu Hàm rung lên, cô ấy ngừng nói, cúi đầu xem tin nhắn mới gửi tới. Sau đó dùng ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm tôi, cảm thấy những lời cô ấy tự nói nãy giờ như đấm vào bông, không hề đụng chạm được đến tôi.

“Khương Lạc, cô là đồ đầu gỗ sao? Tôi đang mắng cô sao cô lại không có phản ứng gì cả?”

Tôi lặng lẽ ăn tiếp. Thân là một người nghiện ăn thì cho dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc ăn cơm của tôi.

“Cô không nói chứ gì, không sao cả. Khương Lạc, tôi sẽ có cách để anh Đường Trạch nhìn rõ bộ mặt của cô, sau đó thì đích thân tôi sẽ tống cô ra khỏi Hoắc gia!”

Vừa dứt lời, cô ấy bất ngờ đứng thẳng dậy, cầm lấy cái bình hoa trang trí tự đập vào đầu.

???

Trong đầu tôi hiện lên trăm nghìn dấu chấm hỏi…

Không phải chứ. Đang yên đang lành chơi trò tự hại bản thân chi vậy?

Máu chảy từ đầu xuống gò má và cằm cô ấy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Thao tác này của Từ Tiểu Hàm làm tôi phải há hốc cả mồm.

Đây chính là cái cách mà cô ấy vừa nói là “có cách để anh Đường Trạch thấy rõ bộ mặt của tôi sau đó đích thân tống tôi ra khỏi Hoắc gia” đó hả?

“Từ tiểu thư, cô tự cầm bình hoa đập mình vậy có đau không?”

“Cô biết tôi đang làm gì sao?”

“Chắc là cô muốn đổ tội cho tôi.”

“Đúng rồi, tôi đang muốn đổ tội cho cô đó.”

Nghe chính miệng Từ Tiểu Hàm thừa nhận hành vi vừa rồi là để đổ tội cho tôi thì tôi cũng không hoảng mà gắp thêm một miếng thịt heo chua ngọt.

Ngay từ lúc Từ Tiểu Hàm bước vào phòng riêng này thì trong lòng tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng món đã gọi rồi, tôi phải ăn xong trước khi đi. Tôi cũng đã có chuẩn bị sẵn rồi, chỉ muốn xem hôm nay Từ Tiểu Hàm có thể giở trò mèo gì trước mặt tôi thôi.

Lúc tôi vừa gắp lên miếng thịt heo chua ngọt thứ hai thì tiếng gõ cửa phòng vang lên, chị gái lúc nãy dẫn theo một ông lão tóc đã bạc trắng cùng với Hoắc Đường Trạch tiến vào. Phía sau hai người đó còn có Hứa Kính và 6 người vệ sĩ.

Trong đó có 2 người là vệ sĩ của Hoắc gia. Vào đêm tối tôi bị Ngụy Lâm bắt cóc thì Hoắc Đường Trạch phái 2 người đó ra cứu tôi.

Ồ.

Tôi có hơi ngạc nhiên. Tôi biết tối nay Từ Tiểu Hàm muốn chơi tôi nhưng không ngờ là chơi như vậy.

Nhưng mà bây giờ tôi hiểu rồi. Không biết Từ Tiểu Hàm từ đâu biết được hôm nay Hoắc Đường Trạch sẽ về nước và đến nhà hàng Quảng Đông này, cô ấy còn nhìn thấy tôi xuất hiện ở đây nên đã tính sẵn thời gian và địa điểm để vu oan cho “tình địch” này trước mặt Hoắc Đường Trạch.

Trừ Hoắc Đường Trạch và Hứa Kính ra thì những người còn lại đều ngây cả ra.

Trong phòng này chỉ có tôi và Từ Tiểu Hàm, nếu cô ấy đã sắm vai “người bị hại” thì đương nhiên cái danh “hung thủ” sẽ được đặt trên đầu tôi.

Ông lão đó gõ mạnh cây gậy trên tay xuống đất, “rầm” một tiếng rồi chỉ vào tôi, tức giận nói: “Là cô làm đúng không? Gan cô cũng lớn thật, dám làm cháu gái tôi bị thương!”

Ông lão này là ông nội của Từ Tiểu Hàm, Từ Quý Khiêm.

Đối mặt với sự chất vấn đầy hung dữ của ông lão tôi thở dài một hơi, trong lòng thầm cảm thán một câu cuộc sống này thật khó khăn mà. Thân là nữ phụ ác độc, đã không chủ động đi đắc tội người ta, chỉ muốn yên phận ăn cơm thôi mà chuyện cũng tìm đến cửa.

Sống không dễ dàng nên càng phải trân trọng cuộc sống!

Xuất phát từ sự tôn trọng đối với người bề trên, tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, nếu con nói là cháu gái ông tự làm mình bị thương thì ông tin không?”

“Nó không phải đồ ngốc! Đang yên đang lành tự đập mình làm gì!”

“…”

Cô ấy ngốc thật đó.

Ngu ngốc một cách ngây thơ. Ngu ngốc một cách điên khùng.

Nếu đổi thành tôi muốn hãm hại người ta thì tôi khẳng định sẽ không dùng chiêu “tự tổn thương mình để vu oan người ta” đâu. Chiêu này khỏi nói ngu ngốc bao nhiêu, tôi chỉ muốn nói là xài chiêu này bị đau chỉ có mình thôi.

Từ Tiểu Hàm này thật sự là có bệnh!

Từ Tiểu Hàm, người đang bị tôi chửi thầm trong lòng có bệnh, lại chỉ vào vết thương của mình, khóc đến hoa lê đái vũ(1): “Ông ơi, Khương tiểu thư đang bịa chuyện đó ông, sao con có thể tự làm bản thân bị thương được chứ. Nhà hàng Quảng Đông của chúng ta luôn ưu tiên sự riêng tư của khách vậy nên mới không lắp camera giám sát.”

(1): như hoa lê dính nước mưa, ý chỉ khóc cũng xinh đẹp động lòng người.

“Khương tiểu thư này ỷ vào chuyện đó mà ra tay độc ác với con. Ông ơi, con và Khương tiểu thư chỉ vừa gặp nhau hôm qua tại nhà của dì Châu thôi. Hôm nay con muốn qua chào hỏi với cô ấy một tiếng nhưng không biết sao mà cô ấy lại đột nhiên phát điên, nói con đê tiện, nói con muốn câu dẫn anh Đường Trạch, sau đó thì cầm bình hoa đập con.”

“Con với Khương tiểu thư không thù không oán mà…Ông ơi, anh Đường Trạch ơi, hai người nhất định phải lấy lại công bằng cho con!”

Đây là phiên bản thực tế của vừa ăn cắp vừa la làng. Ông Từ chỉ yên lặng lắng nghe cô ấy mô tả lại “chuyện đã xảy ra” mà không nói một lời.

Trước lời buộc tội của Từ Tiểu Hàm, “hung thủ” là tôi chỉ bình tĩnh lấy điện thoại trong túi ra, kết thúc đoạn ghi âm. Trước khi mấy người họ bước vào tôi đã lưu lại cuộc trò chuyện với Từ Tiểu Hàm để chứng minh bản thân trong sạch.

Tôi ghi lại được đoạn đối thoại giữa tôi và Từ Tiểu Hàm.

“Từ tiểu thư, cô tự cầm bình hoa đập mình vậy không đau sao?”

“Cô biết tôi đang muốn làm gì sao?”

“Có lẽ là cô đang muốn đổ tội cho tôi.”

“Đúng rồi, tôi đang muốn đổ tội cho cô đó.”

Ngay lúc tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị vả mặt Từ Tiểu Hàm thì Hoắc Đường Trạch nãy giờ cứ im lặng đột nhiên nói: “Ông Từ, nhà hàng Quảng Đông này của ông từ một năm trước đã có gắn camera lỗ kim rồi mà.”

“Năm đó có vài người phục vụ tay chân không sạch thường lấy những đồ quý khách làm rơi lại mang đi. Vì để tìm ra những người đó mà ông đã lắp camera chỉ ghi hình mà không ghi tiếng trong phòng riêng. Không thu tiếng để đảm bảo sự riêng tư của khách, chỉ thu hành động của phục vụ để làm bằng chứng cho cảnh sát thôi.”

Anh ấy tiếp tục nói, “Tất cả camera đó đến nay để đề phòng nên vẫn chưa bị tháo. Chuyện tối nay là Từ tiểu thư đơn phương kể lại, tính xác thực vẫn còn chưa biết. Nếu ông thật sự muốn biết chân tướng thì vẫn nên đi xem camera giám sát thì hơn.”

Hoắc Đường Trạch nể tình mối quan hệ giữa Châu gia và Từ gia, cũng gọi một tiếng ông Từ như sự tôn trọng của vãn bối dành cho trưởng bối. Nhưng mà anh ấy và Từ Tiểu Hàm không phải mối quan hệ thân thiết, chỉ gặp mặt vài lần nên chỉ gọi Từ tiểu thư.

Nghe xong lời của Hoắc Đường Trạch vẻ mặt của Từ Tiểu Hàm trắng bệch. Cô ấy đi nước ngoài vài năm, sao biết được chuyện camera giám sát này.

Sao lại thành thế này…Sao lại thành thế này chứ!

Ông Từ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cháu gái, cho rằng cô ấy mất máu quá nhiều nên không thoải mái, “Hàm Hàm, cháu sao rồi? Có phải vết thương rất đau không?”

Sự tức giận của ông lão lại bùng lên, ông ấy dùng gậy trúc chỉ vào tôi, ánh mắt dữ dằn: “Đường Trạch, theo ông thấy thì không cần xem camera đâu. Ông tin đây chính là việc tốt mà người phụ nữ độc ác này đã làm!”

Bị chửi là người phụ nữ độc ác, tôi kiểu: “…”

Không đúng, sao lại chơi trò công kích cá nhân rồi ông?

Đúng là không thể nhịn nổi nữa mà!

Cơn tức giận của tôi đang tích tụ, khi sắp bùng nổ thì có người đã bùng nổ trước tôi.

“Ông đang mắng ai ác độc vậy?”

Hoắc Đường Trạch bước lên đứng chắn trước mặt tôi, sắc mặt có thể xem là bình tĩnh. Nhưng ánh mắt thực sự rất lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày còn ẩn nhẫn sự tức giận không nhỏ.

Lúc này, người được Hoắc Đường Trạch che phía sau là tôi có chút thụ sủng nhược kinh(2). Bởi vì hành động chắn trước mặt tôi như vậy mà trong khoảnh khắc, đầu tôi hiện ra một hàng chữ: Năng lực bạn trai max!

(2): được yêu mà sợ.

Ông Từ nói: “Đường Trạch, cháu đề nghị xem camera là bởi vì không tin những lời Hàm Hàm kể lại đúng không?”

“Đúng vậy ạ.”

Ông Từ thở dài một hơi, rất không cam lòng mà hỏi: “Cháu không tin Hàm Hàm nhưng lại tin cô ta?”

Cô ta trong lời ông Từ là đang chỉ tôi.

Hoắc Đường Trạch cười cười: “Đương nhiên là cháu tin cô ấy.”

Theo tôi hiểu thì phẩm hạnh của nguyên chủ trong lòng Hoắc Đường Trạch lúc trước rất tệ, vậy nên từ lúc anh ấy bước vào phòng riêng thì tôi đã mặc định anh ấy sẽ tin lời Từ Tiểu Hàm rồi. Nhưng bây giờ anh ấy nói anh ấy tin tôi…

Anh ấy nghe lời kể của Từ Tiểu Hàm xong, camera còn chưa xem mà đã chọn tin tôi rồi. Từ tối nay trở đi, danh từ chỉ Hoắc Đường Trạch trong lòng tôi đã đổi từ “ông chủ mặt lạnh” thành “ông chủ khôn khéo biết phân biệt đúng sai”.

Tôi đột nhiên nhớ lại một câu hỏi Tiểu Nhuỵ Nhuỵ đã hỏi tôi, “Nếu như ở vị trí là người vợ thì Hoắc tổng là người như thế nào?”

Đáp án lúc đó của tôi là, nếu là ở vị trí người vợ thì Hoắc Đường Trạch thật ra là một người đàn ông rất tốt. Bởi vì anh ấy chung thuỷ, không chơi trò ái muội, dành cho người yêu sự tin tưởng tuyệt đối.

Lúc này tôi mới giương mắt lên nhìn chằm chắm bóng lưng trước mặt, càng nhìn càng thấy chủ tấm lưng đặc biệt hợp mắt. Lúc trước tôi chỉ thấy anh ấy là người tốt, thân hình đẹp, mặt đẹp thôi nhưng tối nay tôi lại get thêm một điểm của Hoắc Đường Trạch. Thật ra thì cái gáy của anh ấy cũng rất đẹp…

Hoắc Đường Trạch không biết hình tượng của mình trong lòng tôi đã trở thành hoàn mỹ đến độc nhất vô nhị, lúc đó anh ấy chỉ bình tĩnh đòi lại công đạo cho tôi: “Ông Từ, ông vừa nói sắc mặt của Từ tiểu thư trắng bệch là do vết thương. Nhưng cháu thấy là vết thương của cháu gái ngài không có gì đáng ngại đâu, sắc mặt cô ta trắng bệch là do chột dạ đó.”

Sắc mặt Từ Tiểu Hàm càng thêm trắng: “Ông ơi, cháu tin là Khương tiểu thư không phải cố ý đâu, không cần xem camera đâu ông.”

Từ Tiểu Hàm đang tự tìm lối thoát cho mình, cô ấy dùng ánh mắt đáng thương nhìn Hoắc Đường Trạch, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của anh ấy, “Anh Đường Trạch, em không có chột dạ đâu. Chỉ là đầu em có hơi đau, anh đưa em đi bệnh viện được không?”

Từ Tiểu Hàm lớn lên xinh đẹp, khóc cũng chọc người ta đau lòng. Nhưng tiếc là Hoắc Đường Trạch lại không dính chiêu này của cô ấy, chỉ trực tiếp gửi cho Hứa Kính một ánh mắt.

Hứa Kính rất hiểu ông chủ mình, cung kính gật đầu với Hoắc Đường Trạch rồi bước ra ngoài cửa phòng riêng.

Từ Tiểu Hàm rất hoảng, nhìn theo bóng lưng của Hứa Kính: “Trợ lý Hứa! Anh đứng lại!”

Không được xem camera!

Chỉ cần xem một cái thì tất cả những lời nói dối của cô ấy đều sẽ bị lật tẩy, cô ấy sẽ tự lấy đá đập chân mình mà làm vỡ hình tượng cháu gái ngoan ngoãn trong lòng ông nội mất.

Từ Tiểu Hàm lại hét lên một tiếng: “Trợ lý Hứa!”

Hứa Kính đương nhiên không sợ Từ Tiểu Hàm, bước chân vững chãi đi về phòng giám sát.

Năm phút sau, những người xem camera đều có tâm trạng khác nhau. Trong số đó, biểu cảm trên mặt Từ Tiểu Hàm là “đặc sắc” nhất. Đương nhiên là vẻ mặt của ông Từ, người nãy giờ chỉ luôn bao che cho cháu gái mình cũng rất “đặc sắc”.

Hoắc Đường Trạch dặn dò Hứa Kính: “Cậu cứ ở đây tạo bản sao cho đoạn video giám sát đó, gửi đến cho luật sư của Hoắc thị rồi bảo họ làm đơn khiếu nại bị vu khống, người uỷ thác là Khương tiểu thư. Lúc nãy Từ tiểu thư nói mình “bị” đập trước mặt mọi người cậu cũng nghe thấy rồi. Nếu cần thì cậu có thể ra làm chứng trước toà.”

Nội tâm Hứa Kính: Hoắc tổng, nhà họ Châu và nhà họ Từ quan hệ thân thiết. Anh để tôi lấy video rồi còn bàn chuyện làm chứng trước mặt người ta như vậy là không để nhà họ Từ vào mắt!

Dặn dò Hứa Kính xong, thân là vãn bối nên Hoắc Đường Trạch lịch sự tạm biệt ông Từ: “Ông Từ, tạm thời cháu còn có việc nên tôi nay không thể dùng cơm với ông được rồi. Dự án lúc trước ông có nhắc qua muốn hợp tác với Hoắc thị cháu nghĩ rằng bây giờ cũng không thể hợp tác được đâu.”

Sau đó thì Hoắc Đường Trạch đi đến bên cạnh tôi, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi đi theo rồi nói cho toàn bộ người ở đó nghe thấy: “Đi thôi, nơi khói bụi này không thích hợp cho người ở lâu đâu.”

Ông Từ: Tôi nghe ra rồi, tên nhóc con này đang ám chỉ nói nhà hàng Quảng Đông của tôi là nơi khói bụi không thích hợp cho người ở lâu!

Tức quá mà!

Nhưng không thể để lộ ra được.

Sau đó, ông Từ trừng mắt nhìn về phía đứa cháu gái mình với vẻ mặt bất mãn: Thật vô liêm sỉ, ai lại đi vu khống người khác bằng cách tự đập mình chứ!

Bị ông nội mình nhìn bằng ánh mắt chê trách, Từ Tiểu Hàm thử giải thích: “Ông ơi, ông ơi…cháu…”

Ông Từ: “Cháu cái gì mà cháu, im miệng ngay cho ông!”

19.

Hai bóng dáng một trước một sau bước ra khỏi phòng riêng. Tối qua tôi bị cảm mà hôm nay lại quên uống thuốc, cộng thêm cửa sổ bên ngoài hành lang đều được mở nên tôi cảm thấy gió đêm nay có chút lạnh buốt.

Nghẹt mũi nói tới liền tới, tôi vừa nói vừa lấy hơi: “Hoắc tổng, em rất cảm ơn lúc nãy anh đã đứng về phía em. Anh thật sự là người đẹp trai cao ráo dũng mãnh nghĩa hiệp nhất…mà em từng gặp.”

Tôi tận lực lôi hết vốn từ ngữ đã được học ra khen Hoắc Đường Trạch một đoạn. Ở cuối bài phát biểu cũng không quên chỉ ra anh ấy là ông chủ tốt, có thể phân biệt đúng sai, không vì màn biểu diễn của Từ Tiểu Hàm mà đưa ra phán đoán thiếu sáng suốt.

Tôi lý giải sự bảo vệ của Hoắc Đường Trạch hôm nay là do: Anh ấy nể mặt Châu Mạn Âm nên mới bảo vệ tôi thôi.

Dù sao thì cũng phải giữ cho tinh thần người bệnh luôn vui vẻ ở mức độ nhất định thì mới dễ dàng hồi phục trí nhớ được. Hoắc Đường Trạch đã nói cho tôi nghe điều này lúc tôi vừa dọn đến Hoắc gia.

Nếu Châu Mạn Âm biết tối nay tôi đã bị vu oan, dựa theo sự yêu thích bình thường dì ấy dành cho tôi thì chắc chắn sẽ rất tức giận. Dì ấy sẽ không quan tâm đến mối giao tình giữa hai nhà Từ - Châu mà sẽ trực tiếp thay tôi xả giận.

Vậy nên để tránh cho Châu Mạn Âm tức giận, đêm nay Hoắc Đường Trạch mới bảo vệ tôi chu toàn, giúp tôi chứng minh sự trong sạch.

Giọng điệu vừa nói chuyện vừa hít mũi của tôi vào tai Hoắc Đường Trạch rất giống hôm bị bắt cóc tôi oan ức đến mức khóc lên. Trùng hợp là tôi dứt lời cũng rất muốn hắt xì nhưng đang ở nơi đông người phải ưu nhã lên xíu.

Vậy là tôi dùng hai tay bịt mũi, muốn hắt xì sao cho “ưu nhã” một xíu, muốn khống chế sức nặng của âm thanh lần hắt xì này. Cuối cùng thì…tiếng hắt xì đó đúng như ý tôi, tiếng rất nhỏ, cũng rất ưu nhã. Nhưng vì điều này tôi cũng phải trả giá, kết quả cuối cùng là hắt xì đến chảy cả nước mắt.

Đột nhiên ngay lúc này Hoắc Đường Trạch đang đi phía trước lại dừng chân. Người đang đi theo sau là tôi chỉ đang cúi đầu lau nước mắt nên không kịp thời dừng chân lại, trực tiếp đâm đầu vào lưng anh ấy.

Tôi: “…” May là hôm nay không có trang điểm, chứ không nguyên cái lưng anh ấy nhất định sẽ toàn là phấn.

Hoắc Đường Trạch xoay người lại, đập vào mắt là khoé mắt ướt át của tôi, một vẻ “muốn khóc nhưng không khóc được”. Anh ấy muốn an ủi tôi nhưng lại không biết nên nói gì, cuối cùng, anh ấy nhẹ giọng hỏi: “Khương Lạc, khi buồn thì em thường làm gì để giải toả?”

Do vấn đề này của Hoắc Đường Trạch có chút đột nhiên nên tôi phải nghiêm túc suy nghĩ 1 giây, sau đó dùng giọng mũi trả lời: “Đi ăn vài món mà mình muốn ăn thôi. Đối với em mà nói thì không có việc gì mà ăn không giải quyết được hết á.”

Nếu như có việc mà món ngon không giải quyết được thì cứ cộng thêm một ly trà sữa, đảm bảo có thể giải quyết vấn đề.

“Đồ ăn ngon có sức sát thương với em lớn như vậy?”

“Chứ sao nữa.”

Bất cứ ai cũng có thể nghi ngờ phẩm chất của tôi, nghi ngờ sự nghèo khổ của tôi nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ tình yêu nồng nàn tôi dành cho đồ ăn.

Hoắc Đường Trạch đổi chủ đề, hỏi tiếp: “Vậy bây giờ em có đói không?”

Tôi gật gật đầu đáp: “Có chút chút.”

“Lúc nãy em vừa nói cảm ơn tôi. Nhưng mà Khương Lạc, muốn cảm ơn thì chỉ nói thôi không đủ.”

Cách này cũng tốt, tôi hùa theo anh ấy nói tiếp: “Vậy Hoắc tổng, hay là em mời anh ăn khuya nha?”

Bây giờ đã là 9 rưỡi rồi, là thời điểm rất thích hợp để ăn khuya, hơn nữa tôi cũng rất đói. Lúc nãy ở trong phòng riêng chưa ăn được mấy miếng thì Từ Tiểu Hàm đã mở cửa xông vào, mấy miếng ăn được lúc nãy cũng đã sớm tiêu hoá rồi.

Hoắc Đường Trạch đáp ứng rất nhanh, “Đồng ý.”

“Vậy Hoắc tổng muốn ăn cái gì?”

Hoắc Đường Trạch đưa vấn đề tối nay ăn khuya cái gì cho tôi, “Em thì sao, em muốn ăn cái gì?”

Nói đến ăn khuya thì ở đại học thành phố Nam có nguyên cả một khu ăn uống. Trong đó có tiệm làm cháo thịt hầm rất ngon, lúc vừa xuyên vào tiểu thuyết thì lúc rảnh rỗi tôi liền ghé. Ngoài ra còn có món khác của quán đó mà tôi cũng rất thích, là món thịt heo hầm đậu nành.

“Hoắc tổng, anh có để ý chuyện chỗ ăn có hơi ồn ào không?”

“Không để ý.”

“Hơn nữa về mặt vệ sinh thì quán đó cũng không bằng nhà hàng cao cấp đâu đó.”

“Không sao đâu.”

Nếu Hoắc Đường Trạch đã mở miệng nói vậy rồi thì tôi nhất định sẽ mời anh ấy bữa này: “Vậy được thôi, nhưng chỗ ăn khuya cách đây hơi xa, tụi mình phải lái xe qua đó đó. Hoắc tổng, vậy anh lái xe của anh hay xe của em?”

Thật ra thì tối nay gió rất lạnh.

Hai người vệ sĩ kia của Hoắc gia đã được Hoắc Đường Trạch dặn dò không cần đi theo, có thể kết thúc việc của ngày hôm nay rồi. Họ có thể tự mình quay về Hoắc gia để giao ban nên đứng nguyên ở nơi đó nhìn ông chủ của bọn họ lái xe của Khương tiểu thư rời đi.

Hai bóng dáng cô đơn bắt đầu tìm đến nhau:

Vệ sĩ A: “Từ cái đêm Khương tiểu thư bị mất tích, ông chủ của chúng ta ra lệnh cho toàn bộ vệ sĩ của Hoắc gia đi tìm cô ấy khắp thành phố Nam thì tôi đã có linh cảm rồi. Hình như ông chủ sắp rơi vào vũng bùn tình yêu! Còn nữa, ông chủ không cho tụi mình theo là chê tụi mình cản trở đúng không?”

Vệ sĩ B: “Ông chủ nói hết việc rồi. Trước khi về Hoắc gia thì tôi muốn đi ăn malatang, cậu đi không?”

Vệ sĩ A: “Cậu nói thử xem hai người họ có kết hôn không?”

Vệ sĩ B: “Cậu muốn ăn của Dương Quốc Phúc hay Trương Lượng?”

Vệ sĩ A: “Tôi muốn ăn Haidilao.”

Vệ sĩ B: “…”

Vệ sĩ A: “…”

---------

Trong quán ăn nào đó trong khu ăn uống của đại học thành phố Nam.

Bà chủ nhiệt tình đưa thực đơn cho tôi, tôi đưa cho Hoắc Đường Trạch để anh ấy gọi món. Lúc vừa vào quán thì những bàn trong tiệm đều có người ngồi đầy hết, chỉ dư lại một bàn cuối cùng.

Vốn dĩ tôi còn lo lắng Hoắc Đường Trạch không quen với hoàn cảnh náo nhiệt này, nhưng anh ấy lại làm cho tôi ngạc nhiên bởi vì không ghét tiệm ăn nhỏ như vậy.

Hoắc Đường Trạch nói là lần đầu tiên đến, không biết cái gì ngon nên đưa quyền lựa chọn cho tôi. Anh ấy nói tôi gọi món gì thì anh ấy ăn món đó chứ không ý kiến.

Nếu Hoắc đại boss đã nói vậy rồi thì tôi dám không nghe sao? Tôi gọi món cháo thịt hầm đặc trưng ở đây, cộng thêm giò heo sốt mà lần nào đến tôi cũng gọi và một đĩa chân gà rút xương.

Tôi đã đến đây nhiều lần nên bà chủ cũng có chút ấn tượng. Lúc lên món không quên hỏi thăm tôi: “Cô gái, tìm được bạn trai rồi à? Mấy lần trước đến đây đều là một mình, tối nay cũng không phải đi một người nữa rồi.”

Tôi hốt hoảng xua tay lắc đầu: “Không phải đâu không phải đâu ạ, anh ấy không phải.”

Bà chủ tưởng tôi và “bạn trai” vừa ở bên nhau không lâu nên có chút ngại ngùng, vui vẻ nói: “Có gì đâu mà ngại chứ. Nếu đã yêu nhau thì cứ thoải mái thừa nhận thôi, dì cũng là người từng trải mà, hiểu hết hiểu hết.”

“Dì ơi, anh ấy thật sự không phải…”

Một vị khách nào đó hét lên: “Bà chủ, tính tiền.”

Bà chủ đã mặc định Hoắc Đường Trạch thành bạn trai của tôi, cười: “Hai đứa cứ từ từ ăn nhé.” Dì ấy xoay người lại đáp: “Đến liền đây, đợi chút.”

Bà chủ đi rồi, tôi dùng vẻ mặt bất lực nhìn về “vị kia” phía đối diện, “Hoắc tổng, đừng để ý nhé. Bà chủ hiểu lầm thôi.”

“Ừm.” Tiếng ừm này của anh ấy nghe rất bình tĩnh.

Lần này lòng tôi chỉ hướng về món ngon, thật ra cũng không để ý lắm đến chuyện anh ấy có giận hay không mà chỉ đeo găng tay cùng một lần tập trung gặm giò heo.

Ăn được một nửa thì có anh trai giao hàng đến tiệm, hét tên của tôi: “Khương Nhị tiểu thư là ai? Cho hỏi ai là Khương Nhị tiểu thư?”

Lúc nãy trong lúc đang đợi món tôi đã tiện tay đặt 2 ly trà sữa. Đặt cái chân giò gặm còn dang dở vào bát, tháo găng tay dùng một lần ra, như học sinh 3 tốt đang được giáo viên gọi tên mà giơ tay phải lên trả lời: “Anh trai giao hàng ơi, tôi ở đây nè!”

“Đây là trà sữa của cô ạ.”

Tôi nhận lấy đồ được giao đến, “Cảm ơn.”

Anh trai giao hàng nói câu đừng khách sáo, sau đó lại tiếp tục nói câu rất có tính tượng trưng trong ngành dịch vụ giao hàng: “Chúc cô dùng bữa ngon miệng.”

Trong túi đựng một ly trà chanh và một ly trà sữa caramel tôi yêu thích. Tôi đưa ly trà chanh cho Hoắc Đường Trạch vì nhớ anh ấy không thích trà sữa, còn mình thì cầm ly trà sữa.

Hoắc Đường Trạch nhìn nhìn ly trà chanh trong tay tôi, trầm mặc rất lâu. Ánh mắt tập trung như vậy giống như đang suy nghĩ xem ly trà chanh tôi đang cầm có độc chết anh ấy không.

Khoảng thời gian đó trong lòng tôi rất khó chịu. Rõ ràng tôi chỉ muốn mời anh ấy ly trà chanh thôi mà, sao lại có cảm giác như làm chuyện xấu vậy…

Bỏ đi, nếu anh ấy đã không trân trọng thì tôi sẽ tự uống. Dù gì thì 1 ly là uống, 2 ly cũng là uống.

Ngay khi tôi muốn rụt tay về thì tay của Hoắc Đường Trạch lại đặt lên ly trà chanh, nhận lấy, “Cảm ơn.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì ly trà chanh trên tay đã bị lấy đi rồi. Ngạc nhiên đến mức vẫn còn giữ tư thế đưa trà chanh cho anh ấy đến vài giây sau mới thu tay lại: “Không có gì.”

Tặng trà chanh xong thì tôi lấy trà sữa trong túi ra, cầm lấy ống hút xé vỏ ngoài. Đang chuẩn bị uống một ngụm trà sữa thì vô tình nhìn thoáng qua thấy 4 cô gái bàn bên đều đang che miệng thì thầm gì đó. Tôi không thể nghe thấy họ nói nhưng tôi phát hiện ra ánh mắt của họ cứ dán vào Hoắc Đường Trạch.

Hoắc Đường Trạch này đúng là nam chính, nhan sắc và khí chất cho dù xuất hiện ở đâu đều rất xuất chúng. Chứ gì nữa, chỉ cần ngồi yên đó ăn thôi mà đã làm chao đảo trái tim của 4 vị mỹ nhân bàn bên rồi.

Trong đó có một người do cứ lo nhìn lén Hoắc Đường Trạch, lúc ăn cháo còn không tập trung tự làm mình sặc luôn…

Thấy vậy, tôi thầm cảm thán trong lòng một câu: Đúng là lam nhan hoạ thuỷ.

Cảm thán xong, tôi uống ngụm trà sữa, đeo găng tay dùng một lần lên lần nữa, gắp những cái chân giò lớn lúc nãy còn chưa ăn xong vào bát để tiếp tục chuyên tâm ăn uống.

Đã nói là hôm nay tôi mời Hoắc Đường Trạch đi ăn khuya nhưng cuối cùng người tính tiền lại là anh ấy. Nguyên nhân chủ yếu là do bà chủ nghe tôi kêu tính tiền thì đã chủ động cầm mã QR qua đưa cho “bạn trai” đang ngồi trước mặt tôi, còn Hoắc Đường Trạch cũng rất tự nhiên nhận lấy.

Toàn bộ quá trình họ đều không thèm nhìn tôi…

Ấn tượng tôi dành cho tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết chỉ dừng lại ở việc họ dùng thẻ đen hoặc chi phiếu để thanh toán. Vậy nên nhìn thấy Hoắc Đường Trạch thuần thục lấy điện thoại ra quét mã QR để thanh toán thì tôi ngây cả ra.

Hoá ra trong thế giới của tiểu thuyết này, cách tổng tài bá đạo thanh toán cũng hợp thời phết.

Trong lúc tôi ngây ra thì Hoắc Đường Trạch đã tính tiền xong rồi. Tiền cũng trả rồi nên tôi cũng không tiện nói gì nữa, chỉ âm thầm tính toán trong lòng tìm thời điểm nào đó thuận lợi mời lại một bữa khác.

Tối qua vừa xem cùng Châu Mạn Âm một bộ phim zombie đẫm máu, xem xong thì cả tối đều mơ thấy ác mộng nên chất lượng giấc ngủ rất tệ. Lần này căng da bụng chùng da mắt, may mà xe Hoắc Đường Trạch đậu ngay bên đường cách cũng không xa.

Tôi ngồi lên ghế lái phụ, ngoan ngoãn thắt dây an toàn xong liền mơ màng muốn ngủ. Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của Hoắc đại boss vang lên trong xe: “Bây giờ em còn buồn không?”

Tôi trầm mặc vài giây mới phản ứng lại là anh ấy không có gọi điện thoại với người khác, vừa nãy là đang nói chuyện với tôi: “Hoắc tổng, sao em lại phải buồn chứ?”

Hoắc Đường Trạch im lặng, đổi cách hỏi khác: “Tối nay đi ăn khuya vậy vui không?”

Tôi đáp liền: “Vui chứ.”

Đương nhiên là vui rồi. Là cháo thịt hầm, là giò heo sốt lại có thêm trà sữa thì sao lại không vui chứ. Vui muốn chết đi được.

Trả lời vấn đề của Hoắc Đường Trạch xong mí mắt của tôi cũng không nghe lời nữa mà sụp xuống rồi. Trước khi tôi bị sự buồn ngủ chiếm trọn thì tôi còn mơ mơ hồ hồ nghe thấy Hoắc Đường Trạch nói chuyện.

Tôi không nghe rõ câu ấy nhưng hình như là: “Ừm, em vui là tốt rồi.”

Những ngày sau đó…

Hoắc Đường Trạch xuất hiện một “tật xấu” mới khi đi công tác. Trước khi công tác quay về thì đều sẽ để cho Hứa Kính chuẩn bị quà gửi về Hoắc gia. Từ Châu Mạn Âm cho đến chị Lý rồi những người làm khác, thậm chí là người phụ nữ ác độc từng bị anh ấy ghét cũng có phần.

Có rất nhiều lần quà của Hoắc Đường Trạch có liên quan đến đồ ăn. Lúc bay đến Hongkong thì anh ấy sẽ để Hứa Kính mang về vài món Hongkong. Bay đến Tây An sẽ để Hứa Kính mang bánh gạo nếp chà là về.

Sau này, lúc anh ấy đi châu Âu trước ngày về cũng dặn dò Hứa Kính mang về những cái bánh ngọt nhỏ rất tinh tế được đặt trong hộp quà.

Ông chủ đi công tác mà còn mang quà về nữa, thân là người làm công như tôi nào dám không nhận. Đường nhiên đó chỉ là cái cớ thôi, chủ yếu do tôi phàm ăn, đối mặt với các loại mỹ thực đều không có sức đề kháng.

Nếu anh ấy đã mang về rồi thì tôi phải nhận thôi. Không thì mấy món ăn đó bỏ đi cũng lãng phí lắm đúng không…

Con người mà! Không được lãng phí lương thực đâu!

Thật đáng xấu hổ khi lãng phí thức ăn!

Người nông dân trồng ra cũng cực khổ lắm đó!

20.

6 giờ sáng, chuông báo thức đúng giờ kêu lên lại bị tôi âm thầm tắt đi.

6 rưỡi sáng, chuông báo thức lại kêu nữa, tôi vẫn tắt.

6 giờ 50 phút sáng, ừm tôi đã đặt 3 cái báo thức lận.

Tôi nhìn thời gian, tắt đồng hồ trên điện thoại rồi mới ngồi dậy rời khỏi cái giường ấm áp. Tôi bước vào phòng quần áo chọn xem hôm nay nên mặc gì.

Tôi cũng không phải hội đi làm nên hôm nay mắc gì lại dậy sớm như thế? Nguyên nhân rất đơn giản là tôi đã có hẹn trước rồi. Tôi và Châu Mạn Âm vài ngày trước đã hẹn nhau sáng sớm hôm nay sẽ bay đến thành phố Bắc để ngắm tuyết.

Châu Mạn Âm là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Nam. Nơi này lại nằm ở vùng cận nhiệt đới, nhiệt độ quanh năm rất ôn hoà, khả năng tuyết rơi cũng rất mong manh. Vào thời điểm lạnh nhất cũng chỉ có mưa đá mà thôi.

Còn Châu Mạn Âm đặc biệt thích tuyết, vừa hay Hoắc gia cũng có vài căn phòng ở thành phố Bắc nên dì ấy luôn muốn mùa đông năm nay sẽ đến thành phố Bắc ở vài hôm để ngắm tuyết.

Lúc dì ấy đưa ra lời mời cùng đi thì tôi đương nhiên không chút do dự đồng ý. Càng ở Hoắc gia lâu, tôi càng cảm nhận rõ sự thương yêu Châu Mạn Âm dành cho mình. Sự yêu thích và quan tâm dành cho tôi chắc chắn không phải là giả. Tôi tiếp nhận tình yêu của dì ấy, đồng thời cũng muốn nỗ lực đối xử tốt với dì hơn.

Nếu dì ấy đã muốn đi thì đi thôi. Tôi vốn dĩ nghĩ lần đi thành phố Bắc này chỉ có tôi và dì ấy thôi, cho đến sau này ở trong vườn hoa biệt thự, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

---------

Phong cách biệt thự của Hoắc gia ở thành phố Bắc khác hẳn so với ở thành phố Nam, ở đây theo kiểu Bắc Âu. Đương nhiên là bày trí của căn phòng không phải trọng điểm rồi. Trọng điểm là căn biệt thự này cũng có một khu vườn rất lớn phía sau.

Ngày đầu tiên tôi và Châu Mạn Âm đến thành phố Bắc, cả ngày không có một hạt tuyết. Trước khi xuyên vào tiểu thuyết, thành phố nơi tôi ở cũng giống thành phố Nam này trước giờ đều không có tuyết rơi.

Thân là đứa trẻ miền Nam chưa từng nhìn thấy tuyết thì phản ứng của tôi sau khi nhìn thấy tuyết cũng rất giống Châu Mạn Âm, vui mừng như những đứa trẻ 3 tuổi.

Vào buổi tối sau khi tuyết đã ngừng rơi, tôi và Châu Mạn Âm đeo găng tay và mang giày tuyết vào đi đắp người tuyết ở vườn hoa phía sau. Dì ấy tạo ra một người tuyết trông rất tiêu chuẩn, có cả khuôn mặt và đôi mắt, đặc biệt là cái mũi rất đẹp.

Tôi thì đắp một cái bánh kem to khoảng 20 cm, còn rất chu đáo tìm vài quả mọng không ra hình dạng nào đó đặt lên trên xem như dâu tây.

Sau đó, Châu Mạn Âm lại đắp một con Kungfu Panda, tôi để đám kẹo hồ lô to tròn chất đống trên mặt đất.

Tiếp theo, dì ấy đắp một con Hello Kitty rất rất dễ thương. Phong cách của tôi cũng dần dần giống với Châu Mạn Âm, tôi bắt đầu đắp một chú cừu lười biếng. Lúc làm phần đầu của nó tôi đã cố gắng hết sức làm cho nó thật tuyệt vời.

“Lạc Lạc ơi, nhanh qua đây xem của dì nè.” Châu Mạn Âm chỉ vào Hello Kitty của mình, dì ấy rất hài lòng với tác phẩm này. Tôi cũng cảm thấy dì ấy đắp người tuyết rất đỉnh: “Wow! Rất đẹp đó dì!”

Lúc Châu Mạn Âm nhìn thấy chú cừu lười của tôi thì cũng wow lên một tiếng: “Lạc Lạc, chú cừu lười của con cũng rất xinh nè!”

Sau đó Châu Mạn Âm lấy điện thoại từ trong túi áo ra, hướng về mỗi tác phẩm của tôi và dì ấy tách tách chụp vài tấm để gửi vào nhóm “Những cô tiên nữ siêu cấp dễ thương và hộ hoa sứ giả (4)”.

Trong nhóm có 4 người, bao gồm tôi, dì ấy, Hoắc Đường Trạch và cô của Hoắc Đường Trạch là Hoắc Dư Tình. Cái nhóm chat này trước khi tôi gia nhập thì cái tên vẫn còn rất bình thường, tên là “Nhóm chat (3)”.

Cái tên đó thì khá nghiêm túc nhưng nghiêm túc này hơi cứng nhắc. Sau khi tôi chuyển vào sống ở Hoắc gia thì Châu Mạn Âm đã thêm tôi vào đến tiện trò chuyện, đồng thời đổi tên nhóm từ “Nhóm chat (3)” sang “Những cô tiên nữ siêu cấp dễ thương và hộ hoa sứ giả (4)”.

Tin nhắn trò chuyện nhóm: [Những cô tiên nữ siêu cấp dễ thương và hộ hoa sứ giả (4)].

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 1 (Châu Mạn Âm): [Hình ảnh]

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 1 (Châu Mạn Âm): [Hình ảnh]

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 1 (Châu Mạn Âm): [Hình ảnh]

Châu Mạn Âm tổng cộng đã gửi vào nhó 19 tấm hình các loại người tuyết.

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 1 (Châu Mạn Âm): [Mấy người tuyết này đều do tui và Lạc Lạc đắp đó, nhanh khen tụi tui đi.]

Hình ảnh vừa gửi lên thì cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 2 cũng xuất hiện.

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 2 (Hoắc Dư Tình): [Wow~thật sự nhìn rất đẹp luôn đó!]

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 2 (Hoắc Dư Tình): [Chị dâu, để em đoán thử xem, con Hello Kitty kia nhất định là do chị đắp.]

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 2 (Hoắc Dư Tình): [Vậy còn Lạc Lạc thì sao? Những cái nào là Lạc Lạc đắp vậy?]

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 1 (Châu Mạn Âm): [Bánh kem, kẹo hồ lô và cừu lười là Lạc Lạc đắp đó. Có phải rất đáng yêu không? Lạc Lạc nhà chúng ta rất giỏi phải không?!]

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 2 (Hoắc Dư Tình): [Đó là đương nhiên rồi!]

Hoắc Dư Tình và chồng con của cô ấy thường xuyên ở nước ngoài nhưng cảm tình với chị dâu là Châu Mạn Âm luôn rất tốt. Chỉ cần trong nước có dịp lễ gì đều sẽ gửi đến Hoắc gia các loại quà.

Lần về nước gần nhất của cô ấy là nửa năm trước, về để thăm Châu Mạn Âm đã bị mất trí nhớ do chấn động não. Cô ấy gặp tôi ở Hoắc gia, lúc đó ấn tượng cũng không tệ lắm.

Châu Mạn Âm @Hoắc Đường Trạch, người nãy giờ vẫn chưa phát biểu trong nhóm. Hoắc Đường Trạch không trả lời.

Châu Mạn Âm gõ gõ và avatar của Hoắc Đường Trạch 2 cái, thông báo hiển thị: [Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 1 (Châu Mạn Âm) vỗ vỗ “Hộ hoa sứ giả (Hoắc Đường Trạch)”]

Cái nickname trong nhóm “Hộ hoa sứ giả” này của Hoắc Đường Trạch là bị Châu Mạn Âm “xúi giục và ép buộc” thay đổi.

Hoắc Đường Trạch vẫn chưa trả lời.

Cô tiên nữ siêu cấp dễ thương số 1 (Châu Mạn Âm) @Hộ hoa sứ giả (Hoắc Đường Trạch): [Con trai, sao con nhẫn tâm không khen tác phẩm mà mẹ và Lạc Lạc đã khổ cực cả 1 tiếng đồng hồ để làm chứ!]

Châu Mạn Âm thấy Hoắc Đường Trạch mãi vẫn không trả lời nên cũng không muốn để ý anh ấy nữa. Dì ấy tiếp tục trò chuyện vài ba câu với Hoắc Dư Tình rồi bỏ điện thoại lại vào túi, đề xuất với tôi: “Lạc Lạc, con muốn chơi ném cầu tuyết không?”

Tôi đối với bộ môn chưa từng chơi này rất hào hứng: “Muốn chơi dì ơi!”

Châu Mạn Âm cũng muốn chơi, chỉ là: “Người hơi ít nhỉ, chỉ có hai người chúng ta thì ném cầu tuyết không vui đâu…”

Nhưng mà ít người cũng không sao, người làm trong biệt thự không thiếu. Vài căn phòng ở thành phố Bắc của Hoắc gia bình thường tuy không có người ở nhưng vẫn có người trông nhà, dọn dẹp đúng thời lúc.

Vậy nên, chú Lý, người chuyên chăm lo cho việc nhà và dì Tiết, người quét dọn đã mặc áo khoác dày vào để tránh lạnh sau khi nhận được cuộc gọi của Châu Mạn Âm đến vườn hoa để gia nhập hội ném cầu tuyết.

Nửa tiếng sau.

Một quả cầu tuyết của Châu Mạn Âm vô ý ném trúng Hứa Kính đang đứng cách “chiến trường cầu tuyết” hơn 10m.

Hứa Kính nằm không cũng dính đạn: “…”

Trùng hợp ghê, một quả cầu tuyết của tôi cũng bay sượt qua vai của Châu Mạn Âm, trúng ngay Hoắc đại boss đang đứng bên cạnh Hứa Kính.

Hoắc Đường Trạch nằm không cũng dính đạn: “…”

Tôi và Châu Mạn Âm vẫn chưa nhận ra mình ném cầu tuyết trúng người ta, vẫn tiếp tục vo tròn những quả cầu tuyết rồi nhanh chóng di chuyển né những quả cầu tuyết từ người khác.

Trợ lý Hứa: “Ông chủ, hình như họ không nhìn thấy chúng ta.”

Trợ lý Hứa: “Ông chủ, hay chúng ta chuyển chỗ đứng đi. Tôi thấy nếu chúng ta cứ đứng đây thì mức độ nguy hiểm cũng khá cao.”

Vừa dứt lời, một quả cầu tuyết lại sượt qua vai Hứa Kính.

Hứa Kính lần nữa suýt bị nguy hiểm va trúng: “…”

Hoắc tổng ở bên cạnh Hứa Kính trúng đạn: “…”

Sau đó, cả hai ăn ý nhìn nhau rồi đồng loạt bước nhanh về phía phòng khách, một bên của phòng khách là cửa kính lớn hướng ra vườn hoa. Cảnh ném tuyết trong vườn vẫn còn đang diễn ra rất sôi nổi.

Hứa Kính nhìn Hoắc Đường Trạch đang nhìn người khác ném cầu tuyết: “Hoắc tổng, anh buồn ngủ không?”

Từ sân bay đến biệt thự Hoắc tổng đã ngủ một giấc nên bây giờ tinh thần vẫn còn rất hăng hái.

“Nếu như anh không buồn ngủ thì…” Hứa Kính nhìn khung cảnh vui nhộn ngoài kia cũng có chút kích động muốn gia nhập: “Hoắc tổng, hay là chúng ta cũng đi chơi ném tuyết đi.”

Hứa Kính chú ý đến người đang nở nụ cười tươi rói trong đoàn người là tôi, linh cảm bộc phát, “Hoắc tổng, anh nói xem bây giờ Khương tiểu thư vui vẻ hoạt bát như vậy, vài năm trước cũng như thế thì tốt biết bao.”

Nói đến Khương Lạc lúc trước, bây giờ trong lòng Hứa Kính vẫn còn sợ hãi.

“Hứa Kính, họ không giống nhau.”

Họ?

Hứa Kính nghe câu đó của Hoắc Đường Trạch xong chỉ cảm thấy mịt mờ: “Hoắc tổng, họ là chỉ ai với ai vậy?”

“Hứa Kính.”

“Tôi nè ông chủ.”

“Trước mắt cậu rất rảnh?”

“Thưa ông chủ, đúng là có chút rảnh.”

“Vậy xuống bếp làm buổi tối cho mọi người đi.”

Hứa Kính: “…”

Hứa Kính cố gắng chống lại mệnh lệnh của “ông chủ vô lương nhà mình”: “Ông chủ, tôi thấy trước mắt tôi có việc để làm rồi. Tôi có một hạng mục mới liên quan đến việc hợp tác bên nước ngoài…”

Đáng tiếc, Hứa Kính phản kháng thất bại.

“Lúc trước cậu có đi thành phố Bắc công tác với tôi cũng có vài ngày ở đây, cậu biết phòng bếp ở đâu.”

“Hoắc tổng, anh tin tưởng tài nghệ của tôi sao?”

Hứa Kính là một trợ lý rất phù hợp, có năng lực, tính tự giác cũng cao nhưng có một khuyết điểm là nấu đồ ăn rất khó nuốt.

“Hứa Kính, con người phải biết tự thử thách bản thân.”

Trợ lý Hứa: “…”

Hoắc Đường Trạch: “Đi đi.”

Trợ lý Hứa bị “ông chủ vô lương” kêu đi thử thách bản thân chầm chậm đi tới phòng bếp. Giây tiếp theo, ông chủ vô lương nói: “Nếu cơm tối ngon thì tháng này tiền lương gấp ba.”

Nghe thấy, trợ lý Hứa đang chuẩn bị làm ba như được tiêm thêm máu gà: “Ông chủ, tôi nhất định sẽ liều mạng vì nhiệm vụ lần này!”

Vì tiền thưởng, vì tiền sữa bột, Hứa Kính xông lên!

Sau khi Hứa Kính đi, Hoắc Đường Trạch cảm thấy tai mình đỡ đau hơn hẳn. Lúc này trợ lý Hứa đã bước vào phòng bếp đeo tạp dề chuẩn bị rửa rau, đâu ngờ được mình lại bị ông chủ chê chứ.

Ở bên ngoài phòng khách là đoàn người đang chơi hăng say, cũng không ai chú ý đến trong phòng khách có thêm 1 người. Mãi cho đến khi tôi xoay người, mắt nhìn vào phòng khách lại bị vấp tuyết dưới chân, giây tiếp theo mông liền chạm đất.

Hoắc đại boss đang đứng trong phòng khách: “…”

Hoắc đại boss trước nay luôn lạnh lùng bắt đầu nghĩ ngợi có phải mình rất doạ người hay không mà người ta vừa nhìn thấy mình đã bị doạ té.

Thật ra việc tôi té cũng không liên quan đến việc tôi nhìn thấy Hoắc Đường Trạch hay không. Nguyên nhân là do lúc nãy xoay người không chú ý đến cành cây trong tuyết nên mới vấp phải rồi ngã ngồi trên đất. Nhưng thay vì ngồi dậy ngay lập tức thì tôi lại cúi đầu và dụi mắt, tôi hoài nghi mắt mình bị hoa rồi.

Hoắc Đường Trạch đến thành phố Bắc khi nào, hôm qua anh ấy còn cùng với Hứa Kính đi nước ngoài mà sao hôm nay lại xuất hiện trong nước rồi. Ngay lúc tôi đang ngẩn ngơ thì một bàn tay khớp xương rõ ràng chìa ra trước mặt tôi…

“Nhanh đứng lên, dưới đất lạnh.”

Thân là nữ hán tử, chỉ cần tay chưa gãy, chân chưa gãy thì tôi vẫn chưa đến mức yếu đuối. Tôi tự đứng lên mà không cần nắm tay của Hoắc Đường Trạch.

Xuất phát từ lòng tôn trọng ông chủ, ngay khi đứng dậy tôi đã cảm ơn Hoắc Đường Trạch và hỏi thêm một câu: “Hoắc tổng, anh cũng đến thành phố Bắc nghỉ ngơi hả?”

“Tôi đến đây công tác.”

“Vậy à, vậy Hoắc tổng vất vả rồi!”

“Đi công tác rất mệt đó. Hoắc tổng nhớ đúng bữa ăn cơm, đảm bảo thời gian nghỉ ngơi nhé!”

Tiếp theo tôi đã không biết nói gì với Hoắc Đường Trạch nữa, “Hoắc tổng, nếu không có việc gì thì em đi ném tuyết tiếp nhé.”

Vừa muốn chạy đã nghe thấy Hoắc Đường Trạch nói: “Cẩn thận.” Đồng thời anh ấy đưa một tay ra hướng về phía sườn mặt của tôi, một quả cầu tuyết đập vào bàn tay Hoắc Đường Trạch.

Tôi nhìn về hướng cầu tuyết bay ra, nhảy lên tại chỗ: “Dì này! Dì chơi ném lén!”

Châu Mạn Âm bị bắt tại trận: “Lạc Lạc, dì không muốn ném vào mặt con đâu. Vốn dĩ là muốn ném người phía sau con nhưng mà con vừa lúc xoay người nên cầu tuyết mới bay về phía mặt con…”

“Dì ơi, không cần giải thích đâu. Dì đợi đó, con đến “báo thù” đây!”

“Đến đi đến đi, dì không sợ đâu!”

Châu Mạn Âm như trưởng bối của tôi nhưng tính cách dì ấy trẻ trung nên cũng không có nét khó tính của trưởng bối. Càng thân thiết với dì ấy tôi càng thấy thích. Có được người mẹ đáng yêu, sôi nổi như vậy Hoắc Đường Trạch phải tích đức hết bao nhiêu kiếp mới được chứ.

Thật làm người ta hâm mộ mà.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom