• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA NỮ PHỤ MẠNG NHỎ (1 Viewer)

  • PHẦN IV

Ngày thứ hai.

Vào lúc tôi xuống lầu ăn sáng thì Hoắc Đường Trạch vẫn còn ở đó. Mấy ngày gần đây Hoắc thị đỡ bận rồi nên tần suất anh ta xuất hiện ở Hoắc gia cũng nhiều lên, đương nhiên là số lần chúng tôi đụng mặt nhau cũng tăng theo.

Vừa nhìn thấy anh ta ở đó thì tôi tiếp tục bước đến vị trí này hôm qua đã ngồi, cách anh ta xa xa ra chút. Nhưng suy nghĩ của tôi còn chưa kịp biến thành hành động thì đã bị Châu Mạn Âm gọi lại: “Lạc Lạc, dì thấy bệnh cảm của con hôm nay cũng bớt rồi nên đừng ngồi xa vậy. Đến đây ngồi với dì này.”

Dì ấy chỉ vào chỗ trống bên trái dì ấy: “Ngồi ở đây đi con.”

Đó là chỗ đối diện với Hoắc Đường Trạch. Ngay khoảnh khắc đó tôi vội vàng nhìn lên mặt anh ta, không thấy vẻ chán ghét hay buồn nôn gì cả. Thôi bỏ đi, ngồi thì ngồi, chết thì chết.

“Đúng rồi Lạc Lạc, tối nay dì phải đi cùng với Đường Trạch đến tham dự lễ đính hôn.” Châu Mạn Âm nói tiếp: “Dì mong con có thể đi cùng.”

Lúc trước Châu Mạn Âm cũng rất thích dẫn theo nguyên chủ đến các loại tiệc tùng. Không ngờ dì ấy mất trí nhớ rồi mà vẫn thích như vậy, một tí cũng không thay đổi.

Tham gia mấy loạt hoạt động này cùng dì ấy à…

Tôi vô thức nhìn về phía Hoắc đại boss. Một lúc sau anh ta cũng nhìn lại tôi. Tôi nhướng nhướng mày, xin chỉ thị nên đáp lại vấn đề này như thế nào. Hoắc đại boss gật nhẹ đầu, ý nói tôi có thể đi.

Ông chủ đã nói vậy rồi thì tôi cũng sảng khoái trả lời: “Được ạ, con sẽ đi cùng với dì.”

Nhà mẹ đẻ của Châu Mạn Âm là công ty rượu lớn nhất trong nước – Công ty rượu Châu Khang. Tối hôm đó là tiệc đính hôn của cháu trai dì ấy là Châu Mân Phong với con gái út của Cao gia.

Châu Mạn Âm thân là người bên đàng trai nên cũng sẽ cùng với con trai của mình đi đến buổi tiệc đó. Bởi vì người bên ngoài không ai biết Châu Mạn Âm mất trí nhớ nên Hoắc Đường Trạch luôn kề cạnh mẹ mình suốt buổi tiệc, nhỏ giọng giới thiệu cho dì ấy từng vị khách là nhà nào, mở công ty nào.

Còn nguyên chủ ở thành phố Nam này cũng không có vai vế gì to tát, chỉ đơn thuần được thừa kế gia sản của Khương Duẫn Lương mà còn tiêu xài phung phí nên tối nay cũng chỉ đi cùng Châu Mạn Âm đến tiệc đính hôn này thôi.

Trong hội trường ồn ào náo nhiệt này, tôi cũng không quen nhân vật lớn nào cả. Đương nhiên là cũng chẳng ai biết một người nhỏ bé như tôi.

Vậy nên một sự tồn tại trong suốt như tôi cũng không đi theo hai người họ làm gì. Tôi chỉ cầm lấy một ly sâm-panh rồi tìm một góc yên tĩnh ngồi chơi điện thoại. Điện thoại tôi đã sạc đầy rồi nên tôi cũng chẳng quan tâm khi nào buổi tiệc này kết thúc đâu. Vừa ấn vào [Nông trại vui vẻ] thì tôi đột nhiên nhớ ra…

Hình như tối nay, vai nữ phụ ác độc là tôi sẽ làm cho tình tiết truyện kịch tính lên. Trong tiểu thuyết có viết là vào ngày 11 tháng 8 thì Hoắc Đường Trạch và Tô Thanh Hâm sẽ gặp nhau, và hôm nay là ngày 11 tháng 8.

Tôi xuyên vào sách sắp được 2 tháng rồi, cuối cùng cũng hoà nhập được vào cốt truyện chính. Tô Thanh Hâm nhỏ hơn nguyên chủ 4 tuổi, do là nữ chính nên cuộc đời cô ấy cũng khá lênh đênh.

Trong khoảng thời gian học đại học, cô ấy đã đi làm vài công việc bán thời gian vì người mẹ bị ốm của mình. Cốt truyện cũng có đề cập qua việc cô ấy có làm bồi bàn trong một công ty chuyên tổ chức tiệc tối sang trọng nào đó, và tiệc đính hôn này lại tình cờ được tổ chức bởi công ty mà cô ấy làm việc bán thời gian.

Trong tiệc đính hôn tối nay, cô ấy sẽ bất cẩn làm đổ rượu lên người nguyên chủ, sau đó bị nguyên chủ mắng cho một trận. Dù gì thì nguyên chủ luôn sẵn sàng công kích bất cứ người nào trong truyện mà. Một lúc sau thì Hoắc Đường Trạch xuất hiện giúp Tô Thanh Hâm giải vây.

Đây là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau. Sau khi cô ấy tốt nghiệp lại thuận lợi đến Hoắc thị làm việc. Thân là nữ chính thì cô ấy sẽ được duyên phận an bài ngẫu nhiên có vài lần tiếp xúc với Hoắc Đường Trạch, cuối cùng thì lâu ngày sinh tình rồi yêu nhau.

Sau đó thì vị nữ phụ ác độc biết được Hoắc Đường Trạch thích một người nhân viên nho nhỏ trong công ty. Cô ta cười hi hi hi (nụ cười ác độc) rồi bắt đầu bày trò tội lỗi, cuối cùng thì chết thảm trong bệnh viện tâm thần.

Khi tôi đang nhớ lại tình tiết thì có một cô gái mặc đồ phục vụ đi ngang qua tôi. Chân cô ấy bị trượt rồi cái khay đang cầm trên tay bị nghiêng, ly rượu đỏ trong khay cũng rất tình cờ…đổ xuống người tôi.

Tình tiết truyện đến rồi.

“Xin lỗi ạ! Xin lỗi ạ! Tôi tôi tôi…” Vị nữ chính này đang hoảng loạn xin lỗi tôi, gấp đến mức đỏ cả mắt. Cô ấy biết được những người tham gia tiệc này đều rất sang trọng, cái váy này vài năm tiền lương của cô ấy có khi cũng đền không nổi.

“Tôi lỡ làm đổ rượu lên váy cô rồi. Xin lỗi tiểu thư! Là lỗi của tôi ạ.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt gấp đến sắp khóc của cô ấy: “Mạo muội hỏi một câu, cô họ gì vậy?”

Do nguyên chủ chưa từng gặp Tô Thanh Hâm nên việc “mắt đối mắt hiện ký ức” cũng không có tác dụng gì, tôi cũng không chắc cô gái này phải Tô Thanh Hâm không nữa.

Cô ấy sợ hãi đáp: “Tôi họ Tô.”

Họ Tô à? Nếu không có gì sai sót thì cô ấy đúng là nữ chính rồi.

Tôi bình tĩnh phẩy tay: “Không sao đâu. Hôm nay tôi mặc váy tối màu nên rượu đỏ đổ vào cũng không dễ nhìn ra. Cô không cần tự trách đâu.”

Dù cho cô ấy không phải Tô Thanh Hâm thì tối nay tôi cũng không muốn tính toán gì với ai. Thân là phụ nữ thì tôi cũng không thích làm khó người phụ nữ khác.

Cô ấy mừng rỡ cảm ơn tôi: “Rất cảm ơn tiểu thư đã hiểu cho ạ, cảm ơn cô!”

Sau khi cô ấy rời đi thì có một cái tay vỗ lên vai tôi. Lâm An Nhuỵ ngạc nhiên nhìn tôi: “Khương Lạc, lâu quá không gặp. Cô…đổi tính(1) rồi à?”

Tôi lắc ly sâm-panh trong tay: “Ừm, mới đi Thái về nên chuyển tính(2) rồi.”

(1): tính trong tính cách.

(2): tính trong giới tính.

Lâm An Nhuỵ ngồi xuống cái ghế đối diện tôi, chê bai: “Lời nói đùa này không mắc cười miếng nào.” Cô ấy biết rõ còn ráng hỏi: “Đúng rồi, sao cô vào đây được?”

Tôi cố ý nói giỡn: “Tôi bay vào đấy.”

Lâm An Nhuỵ liếc tôi một cái: “…Cô đừng có tưởng mình là phù thuỷ biết phép thuật.”

Tôi sửa lại lời cô ấy: “Phù thuỷ gì chứ? Tôi đây là tiểu tiên nữ đó! Tôi biết làm phép “thiên linh linh, địa linh linh” đó.”

Tôi vốn dĩ cũng không ghét Lâm An Nhuỵ nên tối nay cũng sẵn lòng trò chuyện cùng cô ấy vài câu.

“Nói chuyện chính đi, Hoắc phu nhân vẫn còn gán ghép cô với Hoắc tổng à? Đến cả tiệc đính hôn này cũng dắt cô theo.”

Tôi nhún vai biểu thị tôi cũng hết cách. Lâm An Nhuỵ không khỏi thở dài: “Tôi thấy cô còn giống con ruột bà ấy hơn cả Hoắc tổng.”

Lâm An Nhuỵ không hổ là người từng đối đầu với nguyên chủ, nói câu nào xong cũng tạt thêm cho gáo nước lạnh: “Tiếc là Hoắc tổng không thích cô. Dù Hoắc phu nhân có thích cô cỡ nào thì cô cũng chẳng bước vào nhà họ Hoắc được.”

Tôi cũng biết rõ điều này: “Tôi cũng không định bước vào nhà họ Hoắc đâu.”

“Trước đây không phải cô liều mạng nói muốn gả cho Hoắc tổng sao?” Ánh mắt cô ấy nhìn tôi như nhìn 7 kỳ quan thế giới: “Khương Lạc, cô không sao chứ? Đột nhiên thay đổi tính cách trông chẳng giống cô trước kia tí nào.”

Tôi nhấp ngụm rượu, xong làm ra vẻ thấu hiểu hồng trần, nói câu tâm đắc với Lâm An Nhuỵ: “Thật lòng mà nói thì tính tình tôi thay đổi cũng lớn thật. Do tôi đã hiểu ra vài chuyện rồi, biết bản thân không nên cứ cố chấp mãi vì một thứ.”

Lâm An Nhuỵ nghe tôi nói xong, đưa ra kết luận: “Không, không có đổi tính đổi nết gì hết. Cô nhất định là bị người ngoài hành tinh nhập vào người rồi. Tôi thấy cô không phải là cô của trước đây nữa, nói chuyện cũng không còn ác ý làm cho người ta ghét như trước nữa.”

Tôi nhìn cô ấy: “Tôi cũng thấy cô không còn làm người ta ghét như trước nữa.”

Cô ấy cười một tiếng, đề nghị: “Vậy nên bắt tay làm hoà?”

Tôi cầm lấy tay cô ấy: “Được thôi, bắt tay làm hoà.”

………

Mang giày cao gót cả một tối rồi, chân đau. Vừa đến phòng dành cho khách ở Hoắc gia tôi liền quăng đôi giày cao gót đó đi rồi chạy về phía cái giường lớn thơm tho, mềm mại.

Sáng hôm sau, tôi xuống lầu liền nhìn thấy chị Lý đang đứng ở cửa bếp căng thẳng nhìn đông nhìn tây. Tôi đi qua vỗ vỗ vai chị ấy: “Chị đứng ở đây làm gì thế?”

Chị Lý nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp, đáp: “Tôi lo phu nhân sẽ làm nổ phòng bếp mất…”

“Dì ấy đang làm bữa sáng hả?”

“Không, phu nhân đột nhiên nói muốn làm đồ ngọt.”

“Khả năng làm bánh của dì ấy ổn không?”

Chị Lý thành thật: “So với Khương tiểu thư còn tệ hơn.”

Người sở hữu tài nghệ nấu nướng dở tệ là tôi: “…”

Đến chiều Châu Mạn Âm lại nói muốn học làm bánh kiểu Bồ Đào Nha nên lại chạy vào bếp. Tôi chủ động muốn giúp một tay nhưng dì ấy lại không nỡ để tôi làm. Dì ấy nói đợi dì ấy làm ngon rồi thì tôi chỉ cần thưởng thức thôi, sau đó liền nhốt tôi ngoài cửa rồi gọi chị Lý vào giúp đỡ.

Những người khác trong Hoắc gia ai cũng bận việc của mình. Người thì cắt cỏ, người thì lau kính,… chỉ có tôi rảnh rỗi. Một kẻ lười biếng như tôi nhớ ra đã lâu tôi chưa uống trà sữa nên lại lái xe ra khỏi Hoắc gia để đi mua trà sữa.

Khi gọi món trong quán trà sữa thì tôi cũng gọi luôn cho Châu Mạn Âm và chị Lý. Ở Hoắc gia thì tôi cũng chỉ thân thiết với hai người đó.

Tôi lại nghĩ đến Hoắc Đường Trạch vài ngày nay đều về Hoắc gia để ăn tối, còn có cả Hứa Kính nữa. Nếu như không mua cho họ thì có vẻ tôi rất keo kiệt nhỉ? Vậy nên cuối cùng tôi mua tận 5 ly trà sữa.

Ăn cơm xong thì tôi đi phát trà sữa, mỗi người một ly.

Hoắc Đường Trạch trước nay đều không uống loại thức uống này nên theo bản năng từ chối ly trà sữa của tôi: “Cảm ơn nhưng mà tôi không uống trà sữa.”

Tôi cũng không ép buộc người ta được. Mua là chuyện của tôi, còn uống hay không thì là chuyện của anh ta. Tôi tiện tay đưa cho Hứa Kính bên cạnh hết luôn: “Trợ lý Hứa, cho anh hết nè.”

Hứa Kính có chút kinh ngạc nhìn vào hai ly trà sữa trên tay mình: “Khương tiểu thư, từ lúc nào cô thích uống trà sữa vậy?”

Hoắc Đường Trạch cũng cảm thấy kì lạ. Khương Lạc trong trí nhớ của anh ta luôn là một người kiêu ngạo, làm gì có chuyện uống ly trà sữa vài chục đồng chứ.

“Trợ lý Hứa, vậy là anh không hiểu rồi. Con người ai rồi cũng khác, những thứ không thích trước kia thì hôm nay có thể thích.” Tôi nhất thời cao hứng nên cũng nhìn về phía Hoắc Đường Trạch một cái: “Ví dụ như người lúc trước tôi thích thì bây giờ lại không thấy thích nữa…”

Nói xong tôi còn cố ý nhìn vào mặt Hoắc Đường Trạch một lúc. Tôi tưởng Hoắc tổng nghe không hiểu nửa câu sau của tôi chứ. Nhưng không ngờ anh ta lại hiểu, còn dùng ánh mắt trầm ngâm nhìn lại tôi: “Tốt nhất là cô nói được làm được.”

Anh ta hiểu tôi đang ngầm ám chỉ anh ta.

Chơi trò ẩn ý thất bại rồi, bị người ta phát hiện rồi. Tôi chột dạ chuyển tầm mắt sang chỗ khác: “Anh yên tâm, tôi nhất định nói được làm được.”

Hoắc Đường Trạch: “Nếu cô không làm được thì sao?”

Tôi: “Vậy thì tôi liền tự mình đi đào gốc cây ở hướng Đông Nam lên.”

Hoắc Đường Trạch: “Ngại quá, nhà tôi không có trồng cây ở hướng Đông Nam.”

Tôi: “…”

9.

Trong đoạn thời gian tiếp theo Châu Mạn Âm biến thành một người đam mê bếp núc. Không có việc gì làm dì ấy cũng thích “nghiên cứu khoa học” , nghiên cứu cách làm bánh này bánh kia.

Kể từ khi dì ấy đắm mình vào phòng bếp, thỉnh thoảng dì ấy sẽ cử tôi mang mấy món ngọt dì ấy làm đến cho Hoắc Đường Trạch thưởng thức. Còn nói lời hoa mỹ: Dùng sự tận tâm của mình để bù đắp cho sự mệt nhọc của con trai.

---------

Vào lúc 3 giờ chiều ngày thứ hai, tại tập đoàn Hoắc thị.

Dù gì cũng không phải lần đầu tôi đến đưa trà chiều cho Hoắc Đường Trạch nên căn bản không còn ai thèm cản đường tôi. Tôi một đường đi thẳng đến phòng làm việc của Hoắc Đường Trạch, nữ thư ký của anh ta nhiệt tình pha cà phê mang đến cho tôi: “Khương tiểu thư, mời cô.”

“Cảm ơn nhé.”

“Khương tiểu thư không cần khách sáo vậy đâu.”

“À, đúng rồi. Khương tiểu thư, Hoắc tổng bây giờ đang bận họp rồi nên có lẽ cô phải đợi khoảng 20-30 phút đó.”

Được người đẹp đến nói chuyện, hơn nữa còn là người đẹp dịu dàng thân thiện thì một người đam mê nhan sắc như tôi cười cũng rạng rỡ hơn: “Được, tôi biết rồi. Cô đi làm việc tiếp đi.”

Trong lúc đợi anh ta tôi chơi được tận mười mấy trận đấu địa chủ, từ một triệu đậu chỉ còn khoảng mười nghìn. Được 20 phút rồi mà Hoắc Đường Trạch vẫn chưa quay lại phòng làm việc.

Nếu như không phải đã mở miệng nhận lời Châu Mạn Âm mang đến tận tay cho anh ta thì tôi đã sớm đặt bánh xuống rồi quay về rồi. Ai rảnh đâu mà đợi lâu vậy?

Đợi người đến chán nản, chơi đấu địa chủ thua tôi còn chán nản hơn nên chỉ phiền lòng đi loanh quanh giết thời gian. Hoắc thị rất lớn, tầng lầu của phòng làm việc Hoắc Đường Trạch thôi cũng đã đủ xoay tôi vòng vòng rồi. Tôi có chút ngây ngốc thành công làm cho mình bị lạc đường, cũng quên mất làm sao quay lại đó.

Lúc đi ngang qua phòng trà lại vô tình nghe được tin tức liên quan đến “bản thân”.

Nhân viên A: “Tôi vừa mới nhìn thấy xe của Khương tiểu thư ở dưới bãi đỗ xe rồi.”

Nhân viên B: “Tôi lúc nãy gặp cô ấy ở thang máy.”

Nhân viên C: “Sao cô ấy lại đến nữa chứ?”

Nhân viên D: “Chắc chắn là đến đưa trà chiều rồi!”

Nhân viên B: “Nhưng mà tôi thấy hình như tính cách cô ấy không còn kiêu ngạo như trước nữa. Lúc nãy gặp cô ấy ở thang máy thì cả người cô ấy đều toát lên sự dịu dàng. Lúc đó tài liệu trong tay tôi cũng hơi nhiều nên…nên bất cẩn đụng trúng cô ấy, vậy mà cô ấy còn giúp tôi nhặt tài liệu lên. Tôi cảm ơn cô ấy thì cô ấy còn đáp lại không có gì nữa đó!”

Nhân viên D: “Cô đừng có để bị cô ta mê hoặc. Tôi thấy cô ta là đang giở trò lạt mềm buộc chặt(1)!”

(1): đối xử với người khác để tình cảm gắn bó hơn.

Nhân viên A: “Phải lạc mềm buộc chặt không đó? Sao mà vậy được?”

Nhân viên D: “Cô ta thu lại sự kiêu ngạo của mình để tẩy trắng cho quá khứ chứ sao nữa. Muốn đổi thành hình tượng khác để làm cho Hoắc tổng của chúng ta thấy hứng thú.”

Nhân viên C: “Tôi thấy Hoắc tổng đối xử với cô ta cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Không biết ý đồ của cô ta là gì nhỉ? Rõ ràng Hoắc tổng không thích mà cô ta còn ráng đu vào, đúng là không biết giữ mặt mũi!”

Nhân viên D: “Còn ý đồ gì nữa? Mơ tiền mơ tài mơ gia thế chứ gì!”

Tôi âm thầm gật đầu, cũng khá đồng ý với lời của nhân viên D. Nguyên chủ đúng là mơ tiền mơ tài mơ gia thế, dù cho có thích Hoắc Đường Trạch thì đây vẫn là sự thật.

Ngay lúc tôi đang nghe người ta tám chuyện sôi nổi, đột nhiên giọng của Hứa Kính vọng lại từ sau lưng: “Khương tiểu thư, sao cô lại ở đây?”

Vừa dứt câu thì không khí trong phòng trà cũng lặng ngắt như tờ. Bốn người nhân viên đó xoay người lại nhìn về phía cửa liền nhìn thấy tôi đang đứng đó, đồng thời tôi cũng thấy vẻ mặt kinh ngạc của họ.

Hiểu biết của cả bốn người họ đều rất sâu sắc, tất cả đều cúi đầu thành khẩn xin lỗi tôi: “Xin lỗi Khương tiểu thư!”

Tôi phẩy phẩy tay, nở nụ cười tỏ vẻ không để ý ám chỉ các cô ấy có thể tiếp tục: “Nói xấu sau lưng người khác cũng không phạm pháp mà. Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, các cô tiếp tục đi, đừng quan tâm đến tôi.”

Tôi nói xong câu này thì rõ ràng họ càng hoảng loạn hơn.

“Khương…Khương tiểu thư, chúng tôi…”

“Chúng tôi…”

“Cô đừng để ý những lời lúc nãy…”

“Là chúng tôi không đúng!”

Tôi mới phát hiện đằng sau Hứa Kính còn có một vị đại thần nữa. Hoắc Đường Trạch nhíu mày, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn bốn cô ấy: “Tôi không muốn nghe bất cứ lời không nên nói nào từ miệng các cô nữa.”

Hoắc Đường Trạch trời sinh đã lạnh lùng, khi khiển trách người khác cũng không lộ ra vẻ xúc động nào, không giận tự uy.

Bốn người nhân viên nghe được lời cảnh cáo cũng không dám thở mạnh: “Vâng, Hoắc tổng.”

Lát sau, tôi đi cùng Hoắc Đường Trạch đi đến phòng làm việc của anh ta. Tận tay mở bánh ngọt trên bàn ra, “Hoắc tổng, cái này là dì đích thân làm, dì ấy còn nhờ tôi chuyển lời. Dì ấy nói tối nay cho dù anh bận cỡ nào cũng phải về nhà ăn cơm.”

Chuyện Châu Mạn Âm dặn dò tôi đã hoàn thành rồi, lời dì ấy nhờ chuyển tôi cũng chuyển xong rồi. Tôi cầm túi xách của mình lên, tạm biệt anh ta: “Bye nhé Hoắc tổng, tôi đi về trước đây.”

“Đợi đã.” Anh ta gọi tôi lại, “Khương Lạc, những lời vừa nãy cô đừng đặt trong lòng.”

Tôi cười cười, cảm thấy chuyện này cũng không có gì: “Hoắc tổng, anh yên tâm đi, tâm lý tôi không có yếu vậy đâu. Các cô ấy cũng chỉ nói xấu tôi vài câu, không lẽ tôi lại tìm người đánh họ một trận?”

Anh ta ngây ra vài giây, hình như còn đang nghĩ lời của tôi nói là thật hay giả, “Cô đã từng ngang ngược vậy đó.”

Hoắc Đường Trạch còn nhắc lại chuyện cũ: “Lúc cô ở nước ngoài mua sách thì bị người ta nói xấu sau lưng, sau đó cô liền bắt người ta vào nhà vệ sinh rồi rạch mặt người ta.”

Hết hồn chưa? Còn có chuyện này luôn?!

Vậy nên những lời lúc nãy Hoắc Đường Trạch nói với nhân viên không phải vì đòi lại công đạo cho tôi, mà là đánh đòn phủ đầu thôi. Anh ta sợ tôi sẽ rạch mặt họ để trả thù.

Cho dù quá khứ của nguyên chủ có như thế nào thì hôm nay tôi cũng không muốn cãi nhau với ai. Bà đây không muốn đi đến vùng chiến đấu mà chỉ muốn đến khu an nhàn thôi.

Tôi nói với vẻ mặt trung thực: “Hoắc tổng yên tâm đi. Trong lòng tôi bây giờ biển chứa trăm sông(2). Tôi bảo đảm tôi sẽ không rạch mặt họ ở sau lưng anh đâu. Nếu anh không tin thì có thể cho người đi theo tôi đến bãi đỗ xe rồi tiễn tôi về. Bảo đảm cả quá trình tôi sẽ không quay đầu lại miếng nào để tìm bốn cô kia đâu.”

(2): bao dung rộng lượng.

Ánh mắt dò xét của anh ta rơi trên mặt tôi.

Tôi làm người làm việc trước nay đều trung thực, nói không có chuyện trả thù sau lưng thì sẽ không có. Tôi đứng thẳng lưng để anh ta nhìn cho rõ.

Vài giây sau, Hoắc Đường Trạch đáp: “Được rồi, tôi tin cô.” Nói xong thì anh ta cũng không thèm để ý tôi nữa mà cúi đầu xem tài liệu, bật chế độ làm việc.

Tôi không thích ở một mình với Hoắc Đường Trạch, nhìn thấy anh ta không còn gì muốn dặn dò tôi nữa thì tôi cũng lui thôi: “Nếu Hoắc tổng không có gì căn dặn nữa thì tôi về trước nhé.”

“Ừm.”

Vào khoảnh khắc tôi quay người lại, dường như Hoắc Đường Trạch nghĩ đến điều gì đó, đặt tài liệu xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng tôi.

“Tính cách của cô ấy có hơi ngoan, một chút cũng không giống với lúc trước nữa…”

Còn tôi chỉ một lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ rồi vội vàng rút lui nên cũng không chú ý đến ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng mình.

Tôi đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Đường Trạch. Lúc đang đợi thang máy xuống thì thấy Hứa Kính đi tới, nói câu giống hệt Hoắc Đường Trạch: “Khương tiểu thư, lời của những người nhân viên lúc nãy cô đừng để trong lòng.”

Tôi thật sự không tưởng tượng ra sức chiến đấu lúc trước của nguyên chủ kinh người đến mức nào mà cả hai người Hoắc Đường Trạch và Hứa Kính đều đến nói tôi đừng ghi thù.

Tôi cố ý đùa giỡn Hứa Kính: “Nếu tôi cứ để những lời đó trong lòng thì sao?”

Ngay lúc đó vẻ mặt Hứa Kính liền trầm lại: “Vậy…” Anh ta nghĩ nghĩ rồi đáp: “Vậy thì mong cô xuống tay nhẹ chút. Lúc trước đã có nhân viên nào đó của Hoắc thị đắc tội với cô, sau đó thì bị cô đánh một phát vào viện luôn, não còn bị chấn động nhẹ.”

Não bị chấn động nhẹ…

Còn nghe ghê hơn rạch mặt con người ta nữa…

Hai việc làm này chính là điểm nhấn cho sức chiến đấu kinh người của nguyên chủ.

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Vậy lúc đó tôi có trả tiền viện phí không?”

Dù sao thì việc đánh người đền tiền cũng là chuyện hiển nhiên mà.

“Cô quên rồi sao? Cô không trả tiền viện phí mà còn quay sang tố cáo người ta tội phỉ báng…”

“…”

Bây giờ tôi mới biết tại sao Hoắc Đường Trạch không muốn gặp nguyên chủ đến vậy rồi. Lúc trước tôi chỉ nghĩ nguyên chủ làm ra vài chuyện khiến anh ta ghét thôi chứ ai ngờ cái tính nết của cô ta mới là nguyên nhân chính làm cho Hoắc Đường Trạch muốn tránh xa.

Nếu tôi là Hoắc Đường Trạch thì tôi cũng sẽ chọn Tô Thanh Hâm chứ không phải Khương Lạc. Thử hỏi nếu bạn là đàn ông vậy bạn sẽ yêu một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp thiện lương hay yêu một người cay nghiệt bạo lực?

Chỉ cần là người bình thường thì đều sẽ thích vế trước hơn, trừ những người có khuynh hướng thích bị người ta đánh.

Lời dặn dò ban ngày Châu Mạn Âm nhờ tôi chuyển đến Hoắc Đường Trạch để tôi nay anh ta về nhà ăn cơm thì anh ta nghe theo thật, trước giờ cơm đã về rồi, đằng sau còn dẫn theo Hứa Kính nữa.

Không biết phải do tôi cảm nhận sai hay không mà Hoắc Đường Trạch đi đâu cũng dắt theo Hứa Kính như này cũng hơi giống tổng tài bá đạo đi đâu cũng dẫn theo vợ nhỏ thư ký…Tôi thấy cũng khá đẹp đôi đó chứ.

Aaaaaaa, cắn được viên đường này rồi nha!

Ăn cơm xong rồi, tôi sờ cái bụng tròn tròn của mình rồi chuẩn bị dắt theo Đậu Sa đi dạo tiêu cơm. Ngay lúc tôi vừa nhấc mông lên khỏi ghế thì tất cả đèn trong Hoắc gia đột nhiên tắt hết, cả Hoắc gia chìm vào bóng tối.

Trong bóng tối, chị Lý đẩy theo một cái xe nhỏ chầm chậm đi về phía tôi. Trên cái xe nhỏ ấy có một cái bánh sinh nhật tinh xảo, bên trên còn cắm sẵn ngọn nến – nguồn sáng duy nhất trong bóng tối.

Chị Lý kích động nói: “Chúc mừng sinh nhật Khương tiểu thư.”

Châu Mạn Âm cũng vui vẻ nói: “Sinh nhật vui vẻ nha Lạc Lạc.”

Hứa Kính cũng chúc mừng tôi: “Khương tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”

Thần kinh phản xạ của tôi có hơi dài, nghe được từng câu của mỗi người nói xong mới dần dần nhớ ra hôm nay là sinh nhật của nguyên chủ.

Hoắc Đường Trạch nhìn biểu cảm ngây ngốc của tôi: “Không phải cô quên hôm nay là sinh nhật cô rồi chứ?”

“…” Không phải quên mà là chưa từng nhớ.

Hoắc Đường Trạch không thích nguyên chủ nên tôi cũng không mong có thể nghe được câu chúc từ miệng anh ta. Vậy mà cái tên Hoắc Đường Trạch này lại không theo lẽ thường, đi nói với tôi: “Sinh nhật vui vẻ.”

Thân là thọ tinh(3), tôi chỉ ngây ra vài giây rồi thong dong đáp: “Cảm ơn.”

(3): người đang đón sinh nhật của mình.

“Khương tiểu thư, cô ước nguyện đi.” Chị Lý nói.

Vẻ mặt của Châu Mạn Âm ngập tràn sự chờ mong: “Đúng vậy, Lạc Lạc, con cầu nguyện nhanh đi con.”

Dưới sự chờ mong của họ, tôi chấp hai tay lại, hướng về phía bánh kem cầu nguyện mười phần chân thành: Hy vọng tôi có thể bình an sống đến già.

Thay vì giàu lên sau một đêm thì tôi càng mong mình có được một đời yên ổn.

Đầu tiên, tôi là nữ phụ.

Thứ hai, tôi là nữ phụ có một cái kết không mấy hay ho, vậy nên mạng sống quan trọng hơn tiền bạc.

Nhưng mà lúc trước tôi nhất thời máu nóng lên não, vì năm mươi triệu đã “tự bán mình” đi làm công cho Hoắc Đường Trạch. Đã nói sẽ tránh xa anh ta, vậy mà bây giờ sống cùng một mái hiên luôn rồi, ngẩng đầu cúi đầu đều dễ gặp.

Ài, lòng tham giết chết con mèo mà.

Đêm hôm đó, ăn bánh kem xong thì tôi lên giường nằm trầm ngâm 60 giây tự kiểm điểm bản thân.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom