• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full CHUYỆN THƯỜNG NGÀY CỦA NỮ PHỤ MẠNG NHỎ (2 Viewers)

  • Phần IX

Tối hôm đó tôi gội đầu xong lại lười sấy tóc, để tóc ướt ngồi trên cái ghế lớn trước cửa kính nhìn ra ngoài chiêm ngưỡng cảnh tuyết rơi trắng xoá.

Tôi nghĩ chắc kiếp trước tôi là Thần Tuyết nên kiếp này mới thích tuyết đến vậy. Ngay lúc tôi ngồi yên tĩnh ngắm tuyết thì điện thoại để trên đùi rung lên. Là tin nhắn của Lâm An Nhuỵ.

Lâm An Nhuỵ: [Bé ơi! Chị về nước rồi nè!]

Lâm An Nhuỵ: [Dạo này đang làm gì vậy? Ra quán bar Hạn Tuyền cùng ngắm anh đẹp trai đi nào~]

Tôi âm thầm gửi tin nhắn định vị qua.

Lâm An Nhuỵ: [Sao cậu lại chạy đến thành phố Bắc rồi?]

Tôi đáp: [Mình đi với dì qua đây ngắm tuyết.]

Sau đó tiện tay gửi cho cô ấy n tấm hình chụp tuyết hôm nay.

Người luôn chú tâm vào việc ghép đôi Lâm An Nhuỵ vội vàng lướt qua những tấm ảnh: [Vậy Hoắc tổng có ở thành phố Bắc không?]

Tôi: [Có nhưng mà anh ấy đi công tác chứ không phải đến ngắm tuyết.]

Lâm An Nhuỵ hỏi tôi rất thản nhiên: [Lạc Lạc, cái suy nghĩ muốn ôm Hoắc tổng của cậu hoàn toàn biến mất rồi phải không?]

Đối diện với câu hỏi linh hồn của Lâm An Nhuỵ tôi rơi vào 60 giây trầm mặc. Thân là người mê nhan sắc, tôi đã từng động lòng với việc ôm Hoắc Đường Trạch, việc này tôi không phủ nhận. Tôi là người mê nhan sắc thì không sai, nhưng đồng thời tôi cũng là người mê nhan sắc có lý trí.

Trước khi xuyên vào tiểu thuyết, bởi vì từ nhỏ đã thiếu tình yêu của ba mẹ, lớn lên trong hoàn cảnh khuyết thiếu tình yêu nên nội tâm tôi trở nên rất mẫn cảm. Tôi rất sợ việc thất vọng, sợ bị tổn thương, chỉ cần tôi không dám chắc việc đó sẽ thành công 100% thì tôi sẽ lựa chọn trốn chạy.

Còn cảm giác Hoắc Đường Trạch mang lại cho tôi rất giống với những lời nói xấu của Châu Mạn Âm, cả người anh ấy nhìn như núi băng vậy. Tôi không dám bảo đảm bản thân có thể thành công làm tan chảy tảng băng đó không. Và cũng vì nội tâm nhạy cảm mà tôi không thể chịu được nỗi sợ thất vọng, thà rằng cứ trực tiếp dập tắt sự rung động mới nảy mầm còn hơn.

Tâm tư muốn ôm Hoắc Đường Trạch đến cuối cùng vẫn không có hành động nào để thực hiện là vì thế. Nhưng tối nay, lúc Lâm An Nhuỵ hỏi tôi đã thật sự buông bỏ ý định đó hay chưa, tôi lại nhớ đến cái đêm ở nhà hàng Quảng Đông Hoắc Đường Trạch đứng chắn trước mặt tôi như gà mẹ bảo vệ gà con vậy…

Không biết vì sao mà từ đó trong lòng tôi lại có chút rung động. Tôi đã thật sự buông bỏ ý định ôm Hoắc Đường Trạch rồi sao? Thật sự biến mất rồi sao?

Nhưng rất nhanh tôi lại chú ý đến một chuyện khác. Tội gửi một đoạn voice chat cho Lâm An Nhuỵ, dùng giọng điệu hết sức đau khổ kể cho cô ấy một câu chuyện thương tâm.

“Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, cậu còn nhớ lúc trước mình có kể với cậu ở nhà hàng Quảng Đông gặp phải chuyện buồn không? Vừa nãy mình mới nhớ ra chuyện xe của mình vẫn còn đậu ở bãi đỗ xe của nhà hàng Quảng Đông đó!”

Tối hôm đó lấy xe của Hoắc Đường Trạch đi ăn đêm.

“Làm gì mà phải quá lên vậy…”

“Bãi đỗ xe đó tính phí!”

“Khương Tiểu Lạc, xem cậu biết để ý chưa kìa!”

“Lâm Tiểu Nhuỵ, tiền gửi xe một ngày ở đó có thể mua được 100 bịch que cay mà cậu thích ăn đó.”

Thân là người thích ăn que cay nên người họ Lâm nào đó cũng lấy làm ngạc nhiên, miệng kinh hô: “Má ơi, 100 bịch que cay mà mình thích! Khương Tiểu Lạc, nhanh đi lấy xe về đi!”

Thành phố Bắc cách thành phố Nam bao nhiêu km nhỉ?

Tôi lúc này đang ở thành phố Bắc xa xôi: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, bây giờ mình đang ở thành phố Bắc rồi.”

Lâm An Nhuỵ đang ở thành phố Nam: “Đúng rồi, cậu chắc chắn về không kịp đâu.”

“…”

“…”

Ngày thứ hai, lúc tôi thức dậy thì tuyết đã ngừng rơi rồi. Trong tuyết, có một “người bạn lớn” đang vùi đầu vào đắp người tuyết hồn nhiên như đứa trẻ. Tôi cầm theo ly sữa nóng đến gần, nhìn kỹ thì phát hiện ra là Hứa Kính đang cố gắng tạo ra nhân vật hoạt hình: Hùng Đại(1).

Tôi chầm chậm hỏi: “Còn em trai Hùng Nhị(1) của nó đâu?”

Hứa Kính dùng vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Hùng Nhị à, bị Cường Đầu Trọc(1) bắt đi rồi.”

Thật ra là do Hứa Kính chưa kịp đắp.

(1): nhân vật trong hoạt hình Boonie Bears.

Tôi cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy có cần tôi giúp anh “giành” nó lại không?”

Tôi biết là anh ta chưa kịp đắp vậy nên mới nói như vậy, hàm ý là muốn giúp anh ta làm Hùng Nhị.

Hứa Kính cũng không từ chối tôi: “Vậy làm phiền Khương tiểu thư rồi.”

“Không phiền đâu không phiền đâu.” Chủ yếu là do tôi cũng khá thích đắp người tuyết.

Đáng lẽ trong tuyết chỉ đang có một “người bạn lớn” đang đắp người tuyết nhưng nhờ vào sự gia nhập của tôi mà biến thành hai. Sự thật đã chứng minh hoạt động đắp người tuyết vào ngày đông rất thúc đẩy mối quan hệ giữa người với người.

Sau buổi trưa, lúc Hứa Kính đi vào phòng bếp pha cà phê thì tôi cũng vừa vào tới, anh ta chủ động hỏi tôi có muốn uống một ly cà phê không. Tôi không thích cà phê, chỉ thích trà sữa nên mỉm cười từ chối ý tốt của Hứa Kính.

Sau đó không biết sao mà tôi và Hứa Kính câu được câu không trò chuyện, nói từ chủ đề cà phê đến việc Hoắc Đường Trạch vốn dĩ không thích uống trà sữa, chỉ thích uống trà chanh luôn.

Hứa Kính nghe xong cảm thấy hết sức kì lạ, anh ta nói: “Hoắc tổng ghét nhất là chanh đó, sao bây giờ lại thích uống trà chanh rồi?”

Tôi nghe Hứa Kính nói câu đó xong cũng thấy lạ: “Nhưng mà tối hôm đó tôi đã tận mắt nhìn Hoắc tổng nhà chúng ta uống ly trà chanh tôi đưa mà.”

Hứa Kính có chút nghi ngờ ông chủ mình bị người ngoài hành tinh nhập vào: “Cái này…”

Tôi cũng hoài nghi Hoắc Đường Trạch có phải bị người ngoài hành tinh nhập vào không: “Cái này…”

Cùng một thời gian, cùng một địa điểm nhưng lại có đến 2 người vì một người mà rơi vào sự nghi hoặc.

Hứa Kính lại thừa nhận với tôi: “Khương tiểu thư, cô chắc chắn là Hoắc tổng thích uống trà chanh?”

“Tôi chắc chắn.”

Đến lượt tôi hỏi Hứa Kính: “Trợ lý Hứa, anh chắc chắn là Hoắc tổng của anh ghét chanh nhất?”

“Tôi chắc chắn.”

Nói xong, tôi và Hứa Kính mắt to nhìn mắt nhỏ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cả hai đều im lặng. Trầm mặc một lúc xong, hai chúng tôi cùng đi đến kết luận là khẩu vị con người sẽ thay đổi theo độ tuổi.

“Đúng rồi, Tiểu Kính Kính, Hoắc tổng của anh năm nay mấy tuổi rồi?”

“Hoắc tổng năm nay 27 tuổi rồi.”

“Ồ, cũng sắp đầu ba rồi á. Tuổi có hơi lớn hèn gì khẩu vị cũng thay đổi.”

Ngay lúc đó, Hoắc tổng đang ngồi trong thư phòng mở hội nghị trực tuyến bị nói là lớn tuổi hắt xì một tiếng: “…”

Vài ngày sau đó.

Hoắc Đường Trạch và Hứa Kính đặc biệt bận, thường xuyên không thấy xuất hiện trong biệt thự. Hai người đó đến thành phố Bắc để công tác mà, bận cũng là bình thường.

Nhưng tôi và Châu Mạn Âm lại không như vậy, chúng tôi chạy đến đây chỉ để ngắm tuyết thôi vậy nên việc bận không liên quan đến chúng tôi. Suốt ngày chúng tôi đều rất tự do, rảnh rỗi liền chạy ra ngoài chơi.

Đầu tiên là chạy đến Vương quốc băng tuyết chơi vài trò liên quan đến tuyết chẳng hạn như trượt băng rồi xoay tròn. Sau đó là đến điểm du lịch 5A(2) ở thành phố Bắc để đi cáp treo rồi ngắm cảnh núi tuyết.

(2): khu thắng cảnh, khu du lịch ở Trung Quốc được xếp hạng cao nhất.

Ngày thứ 5 ở thành phố Bắc.

Sáng nay, lúc tôi xuống lầu ăn sáng đi ngang qua phòng khách thì nhìn thấy Hoắc Đường Trạch và Hứa Kính mỗi người một ly cà phê ngồi xem “Cừu vui vẻ và sói xám”. Cái cảnh hai người đàn ông tuổi cộng lại hơn 50 sáng sớm xem hoạt hình cùng nhau nhìn sao cũng thấy buồn cười.

Tôi tò mò hỏi: “Tiểu Kính Kính, hôm nay hai người quay về tuổi thơ hả?”

Tiểu Kính Kính đáp: “Không phải đâu Khương tiểu thư, tôi sắp làm ba rồi nên đang làm tốt chuẩn bị, cố gắng thấu hiểu các loại phim hoạt hình. Còn Hoắc tổng thì hôm nay cũng không có việc gì cần xử lý nên bị tôi lôi đến xem chung.”

Tiểu Kính Kính giải thích xong, Châu Mạn Âm trùng hợp cũng đang ở phòng khách: “Nói vậy là hôm nay hai đứa không bận?”

Hoắc Đường Trạch đáp: “Ừm.”

Châu Mạn Âm nói: “Vậy đúng lúc chiều này mẹ và Lạc Lạc muốn đi xem triển lãm điêu khắc băng, hai đứa đi cùng đi. Công việc ở tập đoàn quan trọng nhưng vẫn phải chú ý vừa nghỉ ngơi vừa làm việc.”

Nói xong câu đó thì Châu Mạn Âm nắm tay tôi, kéo tôi đến phòng bếp ăn sáng, vừa đi vừa lớn tiếng nói xấu sợ Hoắc Đường Trạch và Hứa Kính không nghe thấy: “Hai cái đứa này mới sáng đã uống cà phê đá, sợ mình sống lâu quá chắc. Lạc Lạc, con đừng có học theo bọn nó nhé.”

Hoắc Đường Trạch bị mắng là sợ sống lâu quá: “…”

Cái tay đang cầm ly cà phê lặng lẽ đặt nó xuống bàn.

Tiểu Kính Kính bị mắng là sợ sống lâu quá: “…”

Cái tay đang cầm ly cà phê cũng lặng lẽ đặt nó xuống bàn.

Ngày thứ 6 ở thành phố Bắc.

Có lẽ là 5 ngày trước đó đã quá buông thả, ngày nào không chơi ném tuyết thì cũng đi ra ngoài chơi nên người rõ ràng hôm qua mặt vẫn còn hồng nhuận là tôi đến nay đã bắt đầu sốt. Sốt thôi còn chưa đủ mà còn bị chảy nước mũi, hắt xì không ngừng…

Bệnh cảm nhất định đã bám lấy tôi rồi. Thảm thiết quá!

Vốn dĩ hôm nay tôi đã định cùng Châu Mạn Âm đi xem lễ hội đèn tuyết nhưng với tình trạng hiện tại của tôi thì sợ rằng dì ấy sẽ không cho tôi ra ngoài đâu. Đi hai bước bị gió thổi đã ngã thì sao dì ấy dám chứ.

“Lạc Lạc, hay đi bệnh viện khám thử đi con?”

“Không cần đâu dì, con không sao đâu…”

“Nhưng mà sắc mặt con trắng bệch hết cả rồi.”

“Không sao đâu dì, con nằm một chút là khoẻ thôi!”

Trước khi xuyên vào tiểu thuyết thì tôi rất yếu, cũng bị cảm phát sốt không ít lần. Bình thường đến bệnh viện sẽ phải truyền nước biển mà tôi lại sợ tiêm nên vừa nghĩ đến y tá cầm kim tiêm cho tôi thì tôi lại bắt đầu run rẩy.

Châu Mạn Âm khuyên không được tôi chỉ đành tìm thuốc mang đến. Nhìn tôi uống thuốc xong dì ấy mới kêu tôi về phòng nằm nghỉ đi. Tôi vừa nằm liền nằm từ sáng đến tối, thành công biến sốt nhẹ thành sốt cao.

Buổi tối 9 giờ, lúc tôi tỉnh lại thì thấy choáng váng như có người đang đánh vào đầu vậy. Giờ phút này tôi mới hiểu thế nào là tự mình tạo nghiệp, tự mình không thể sống. Lúc sáng không chịu nghe lời Châu Mạn Âm đi bệnh viện khám giờ thì hay rồi.

Tống Nhã ơi Tống Nhã, đáng đời!

Ngay lúc tôi đang tự cảm thán về cuộc sống thì tiếng gõ gửa vang lên: “Khương tiểu thư, cô tỉnh rồi hả?”

Người đến là dì Tiết, nghe được tôi nói tỉnh rồi thì dì ấy mở cửa ra, mang theo bữa tối: “Nghe phu nhân nói thân thể cô không khoẻ nên tôi đã nấu cháo thanh đạm cho cô.”

“Cảm ơn dì Tiết.”

Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn mình tôi, vốn dĩ không thèm ăn nên tôi nhìn bát cháo rồi quyết định sẽ ăn nó sau. Tôi đang sốt rồi chợt nhớ ra hôm nay mình chưa cho gà ăn! Con gà trong trại của tôi đang “chờ được cho ăn” chắc đã bị người ta đánh cho rồi.

Vừa nghĩ đến con gà mập đáng yêu của mình bị người khác đánh lúc đang đói thì tôi lại có chút đau lòng, cầm điện thoại lên chuẩn bị đăng nhập vào Alipay. Vừa vào liền thấy rất nhiều tin nhắn của Châu Mạn Âm, các tin nhắn đều được gửi cách đây khoảng 3 tiếng.

Châu Mạn Âm: [Lạc Lạc, hôm nay Châu gia xảy ra chuyện rồi nên dì phải lập tức bay về thành phố Nam.]

Châu Mạn Âm: [Bởi vì thân thể con đang không khoẻ, dì cũng không muốn làm khổ con nên đã tự bay về rồi.]

Châu Mạn Âm: [Trước khi rời khỏi biệt thự dì đã đo nhiệt độ cho con rồi, con vẫn luôn sốt nhẹ đó. Lạc Lạc, nếu con thức dậy thấy sốt hơn 39 độ thì hãy đến bệnh viện nhé. Ngoài ra, con cũng đừng lái xe một mình, gọi Hoắc Đường Trạch đưa con đi đi. Tốt xấu gì nó cũng là người làm anh, đưa em gái đi bệnh viện là nên làm mà.]

Châu Mạn Âm: [Còn có, dì đã kêu dì Tiết nấu cháo con thích ăn nhất, con thức dậy nhớ ăn đó nha…]

Châu Mạn Âm như người mẹ đang lải nhải với con mình thông qua điện thoại. Đoạn voice chat dài hơn 30 giây của dì ấy làm cho đứa trẻ chưa từng được mẹ yêu thương là tôi cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

22.

Bệnh viện thành phố Bắc, phòng truyền dịch. Tôi ngồi trên ghế truyền dịch nhìn từng giọt từng giọt rơi xuống.

Bây giờ là 10 giờ 30 phút tối, tôi đến bệnh viện đã 30 phút nhưng vẫn còn phải truyền nửa chai nước biển nữa. Trong phòng truyền dịch này, ngoài tôi ra còn có một người mẹ khác đang ôm con mình cùng nhau chờ truyền xong.

Bởi vì quá chán nên hai người chúng tôi nói chuyện với nhau, nói qua nói lại một lúc thì điện thoại tôi reo lên, là Hoắc Đường Trạch gọi đến.

“Hoắc tổng?”

Giọng nói của anh ấy có chút gấp gáp: “Em đang ở bệnh viện nào?”

Tôi thấy có chút khó hiểu: “Sao anh biết em đang ở bệnh viện?”

“Tôi và Hứa Kính vừa về đến biệt thự dì Tiết đã nói chuyện em đi bệnh viện rồi.”

“Ồ, thì ra là vậy.” Tôi nói tên bệnh viện ra, sau đó mới phát hiện: “Anh…muốn qua đây hả?”

“Đúng vậy.”

Mới đầu tôi nghĩ rằng: “Anh cũng bệnh nên muốn đến khám hả?”

“…”

Hoắc Đường Trạch nhất thời cạn lời: “Không phải, đến đón em.”

Tôi là người cực kỳ không muốn gây rắc rối cho người khác, trong vô thức đã từ chối: “Đã trễ lắm rồi, Hoắc tổng nghỉ ngơi đi. Em truyền dịch xong có thể tự về được mà.”

Người bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: “Chính là vì quá trễ rồi mới qua đón em.”

Có vài cái ô tô trong gara biệt thự nhưng tôi cảm thấy rất chóng mặt, lái xe cũng không an toàn nên đã không lái xe mà bắt taxi đến bệnh viện. Vốn dĩ định truyền dịch xong cũng bắt xe quay về nhưng Hoắc Đường Trạch lại nói quá trễ rồi, muốn đến đây đón tôi.

Câu nói đó của Hoắc Đường Trạch làm trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, hình như anh ấy đang quan tâm tôi. Anh ấy lo con gái như tôi một mình bắt xe không an toàn nên mới muốn đến đón đúng không nhỉ?

Khi một người từng rất ghét bạn lại bắt đầu quan tâm bạn thì ít nhiều gì cũng không bình thường. Hoặc là anh ấy có ý đồ với bạn, hoặc là anh ấy đang sợ bạn sẽ xảy ra chuyện thật.

Nhưng tôi biết mình thật sự không có gì để cho Hoắc Đường Trạch nảy sinh ý đồ hết. Muốn tiền không có tiền, muốn gia thế không có gia thế. Vậy nên có thể là Hoắc Đường Trạch sợ tôi xảy ra chuyện thật. Chỉ là…tại sao anh ấy lại sợ tôi xảy ra chuyện nhỉ?

Tôi là người rất dễ suy nghĩ lung tung, lời nói của Hoắc Đường Trạch tối nay như hiệu ứng domino làm tôi nhớ lại hàng loạt những việc lúc trước xảy ra. Càng nghĩ lại tôi càng thấy có gì đó không ổn.

Đối với những việc đó, trước đây tôi đã nghĩ – Hoắc Đường Trạch dễ dàng tha thứ cho sự thất lễ của tôi lúc say rượu là vì Châu Mạn Âm. Dù sao thì dì ấy cũng rất bênh vực tôi nên anh ấy cũng không tiện tính toán gì nhiều.

Còn cái đêm tôi bị Ngụy Lâm bắt cóc, Hoắc Đường Trạch dẫn theo vệ sĩ đi tìm tôi có thể cũng là vì Châu Mạn Âm. Dù sao thì nếu tôi xảy ra việc thì người buồn đầu tiên là dì ấy.

Nói chung là trước tối hôm nay, những việc Hoắc Đường Trạch đối tốt với tôi, tôi đều quy về là vì Châu Mạn Âm. Tôi là người xuyên đến, đã xem qua bản gốc nên theo góc nhìn của thượng đế thì đã sớm có ấn tượng với nam chính Hoắc Đường Trạch rồi.

Theo ấn tượng ban đầu thì Hoắc Đường Trạch rất ghét nguyên chủ nên tôi cũng tự ý thức được anh ấy sẽ không thích tôi. Nhưng từ bây giờ, từng giây từng phút trôi qua…

Có cảm giác rất hoảng loạn nhưng lại không thể định nghĩa được, một suy đoán bất ngờ đang dần hiện lên trong lòng tôi, suy đoán này đã lật đổ hết tất cả những kết luận trước đó.

Mười phút sau, bóng dáng Hoắc Đường Trạch xuất hiện ở cửa phòng truyền dịch.

Vì để làm rõ cái cảm giác hoảng loạn đó, cái suy đoán đó rốt cuộc có phải do tôi tự mình đa tình hay không mà không biết dũng khí từ đâu để tôi ngẩng đầu nhìn Hoắc Đường Trạch, vẻ mặt nghiêm túc như đang cầu nguyện: “Hoắc tổng, anh thích em hả?”

Đối mặt với vấn đề ngẫu nhiên xuất hiện này của tôi, Hoắc Đường Trạch thừa nhận rất thản nhiên: “Thích.”

Anh ấy thừa nhận rồi!

Vậy mà anh ấy thừa nhận rồi!

Vốn dĩ chỉ là suy đoán thôi nhưng bây giờ anh ấy lại nói thích!

Trước đây đã nói qua, bởi vì gia đình mà tôi đã trở thành một người rất mẫn cảm, rất sợ hãi thất vọng cũng rất sợ bị tổn thương. Loại tâm lý mâu thuẫn này tạo thành ý định cắt đứt sự rung động của người chưa từng có mối quan hệ yêu đương này là tôi, nhưng Hoắc Đường Trạch lại tuyên bố một tin “động trời”.

Nhưng mà cái tâm lý mâu thuẫn này cũng có một mặt rất tốt: Chỉ cần tôi khẳng định được người ta thích tôi, vậy thì tôi sẽ không chút do dự chạy về người ta.

“Anh thích em thật sao?”

“Anh thật sự thích em.”

“Anh nói thật hả?”

“Lừa em thì anh làm chó.”

“Vậy anh có phải chó không?”

“Không.”

Lần đầu tiên tôi thăm dò lại nhận được câu trả lời không chút do dự của Hoắc Đường Trạch.

Tôi thích Hoắc Đường Trạch, tôi không chỉ thích anh ấy mà tôi còn thích Châu Mạn Âm nữa. Nhưng mà cái thích của tôi đối với Hoắc Đường Trạch là ham mê nhan sắc, trầm mê thân thể.

Nghe có vẻ thì tôi thích anh ấy rất hời hợt, nhưng tôi trước nay là một người phụ nữ nông cạn chưa từng làm việc gì quá ghê gớm. Vậy nên người phụ nữ nông cạn là tôi sau khi nghe được câu trả lời thẳng thắn của Hoắc Đường Trạch liền lôi anh ấy đến bên cạnh cái ghế, giống như đêm ở quán bar mà trực tiếp đặt môi lên.

Trên mạng có câu: Dũng cảm vì sự rung động của mình chốt đơn đi.

Trước đây tôi luôn không hiểu được câu này có ý gì nhưng bây giờ thì hiểu rồi. Nếu có thể ra tay thì đừng nhát cáy.

Bởi vì trước khi xuyên vào tiểu thuyết tôi đã độc thân từ trong bụng mẹ nên kỹ thuật hôn cũng không ra làm sao. Là tôi động môi trước nhưng cuối cùng người bị hôn đến thở không ra hơi cũng là tôi…

Má ơi! Hoắc Đường Trạch nhất định là điên rồi!

--------

Hoắc Đường Trạch còn phải ở thành phố Bắc thêm 1 tuần nữa.

Vốn dĩ tôi định đợi đêm đó hết sốt thì ngày hôm sau sẽ mua vé máy bay về thành phố Nam liền. Dù sao thì, cho dù đã xác định quan hệ yêu đương nhưng thân là người làm công, tôi cũng không thể quên đi chức trách của mình là chăm sóc và ở bên cạnh Châu Mạn Âm.

Nếu Châu Mạn Âm đã quay về thành phố Nam thì tôi khẳng định không thể cứ mãi ở thành phố Bắc.

Phụ nữ mà, không thể vì bạn trai mà quên đi sự nghiệp!

Nhất định phải để bản thân trở thành người thành công về cả sự nghiệp lẫn tình yêu!

Nhưng mà vào ngày tôi quyết định quay lại thành phố Nam thì Hoắc Đường Trạch lại gửi tin nhắn cho tôi nói ở thành phố Bắc có nhà hàng ngon lắm, hỏi tôi có muốn đi ăn không.

Có câu nói: Người vì tham mà chết, chim vì mồi mà vong.

Trong từ điển sống của tôi, dù tôi tham tiền thì cũng không có chuyện vì tham mà chết nhưng tôi lại sẵn lòng chết vì món ngon. Vậy nên tôi dành thêm 1 ngày ở thành phố Bắc.

Ngày thứ hai tôi đã đặt sẵn vé máy bay rồi, quyết định sẽ đến sân bay trước 1 tiếng nhưng Hoắc Đường Trạch lại nói ở thành phố Bắc này có tiệm trà sữa rất ngon. Vậy nên tôi lại ở thành phố Bắc thêm 1 ngày.

Ngày thứ ba tôi đã hạ quyết tâm rồi, nhất định hôm nay phải bay về thành phố Nam. Cùng lúc đó Hoắc Đường Trạch lại chuyển tiếp cho tôi tin tức liên quan đến lễ hội ẩm thực mùa đông ở thành phố Bắc…Vậy nên tôi lại ở thêm 1 ngày.

Châu Mạn Âm đã đợi 4 ngày rồi mà tôi vẫn chưa về thành phố Nam, dì ấy nghĩ là tôi muốn ở thành phố Bắc chơi tiếp nên cũng không nói gì. Nhưng khi biết được chuyện tôi đã muốn quay về lại bị người họ Hoắc nào đó dùng “thức ăn mê hoặc” dụ dỗ tôi ở lại thành phố Bắc thì dì ấy liền gọi điện thoại đến tìm Hoắc Đường Trạch chất vấn.

“Hoắc Đường Trạch, tên nhóc con này, con có ý đồ gì mà cứ lôi kéo Lạc Lạc không cho về thành phố Nam vậy hả?!”

Lúc đó, Hoắc Đường Trạch trả lời Châu Mạn Âm rằng: “Mẹ, mẹ muốn ôm cháu không?”

Châu Mạn Âm: “Muốn chứ! Nhưng việc mẹ muốn ôm cháu và việc Lạc Lạc cứ ở thành phố Bắc thì liên quan gì nhau?”

Hoắc Đường Trạch: “Đương nhiên là có liên quan rồi. Chỉ cần mẹ không làm phiền con trai và con dâu mẹ ở thành phố Bắc nói chuyện yêu đương thì con tin rằng không lâu nữa con trai mẹ sẽ có thể “lập gia sinh tử”(1), đại sự đời người cũng làm xong.”

(1): lập gia đình sinh con.

Châu Mạn Âm: “Con trai và con dâu…đang…đang…đang nói chuyện yêu đương ở thành phố Bắc! Con vừa nói gì chứ!?”

Hoắc Đường Trạch: “Mẹ, mẹ không nghe lầm đâu, đúng là giống như những gì mẹ đang nghĩ.”

Châu Mạn Âm đang ở thành phố Nam xa xôi bị tin tức này làm cho ngạc nhiên không khép miệng lại được. Ngày hôm đó, người làm ở Hoắc gia đều nghe được tiếng gào thét đau thấu tim can của phu nhân khi gọi điện thoại với con trai mình.

--------

“Cái gì?!”

“Ông trời không có mắt mà!”

“Con heo lạnh lùng như núi băng nhà chúng ta vậy mà lại cướp đi củ cải trắng tôi thương yêu nhất nhất!”

Bên đây điện thoại, Hoắc – con heo lạnh lùng như núi băng – Đường Trạch nghe được mẹ ruột mình gào lên hai câu đó: “…”

Biết được tin Hoắc Đường Trạch muốn ôm tôi bỏ chạy xong, Châu Mạn Âm bắt đầu nói “7 điều hẹn ước” với Hoắc Đường Trạch.

“Thứ nhất, nhất định phải kết hôn rồi mới sinh con.”

“Con trai, mẹ con là người phụ nữ thời thượng nhưng suy nghĩ vẫn có chút cổ điển. Mẹ nói cho con biết, danh dự của con có thể không cần nhưng Lạc Lạc nhà chúng ta là con gái, danh dự rất quan trọng. Con mà dám làm ra cái chuyện có thai trước khi kết hôn thì mẹ đây nhất định không nói hai lời mà đánh gãy chân chó của con!”

“Thứ hai, không được làm cho con bé buồn lòng tổn thương.”

“Nếu Lạc Lạc một người thân ở thành phố Nam cũng không có thì mẹ cũng tính là một nửa người thân của con bé. Nếu con làm Lạc Lạc của mẹ đau lòng, thân là người dì kiêm mẹ chồng tương lai của con bé thì mẹ nhất định cũng sẽ đánh gãy chân chó của con!”

“Thứ ba…”

“Thứ năm…”

“Thứ bảy…”

Ngày hôm đó Châu Mạn Âm cằn nhằn dặn dò rõ lâu. Ngày hôm đó Hoắc Đường Trạch cũng thành thật ngồi nghe rõ lâu.

Cuộc điện thoại hôm đó là cuộc trò chuyện dài nhất giữa hai mẹ con nhà họ Hoắc từ trước đến nay.

23.

Tôi từng là độc giả của tiểu thuyết này nên cũng rất thích tính cách của nam chính Hoắc Đường Trạch. Sau khi xuyên vào thì tôi cũng rất rõ là người Hoắc Đường Trạch ghét không phải tôi, anh ấy ghét nguyên chủ chứ không phải cái hồn xuyên vào này.

Vậy nên nếu anh ấy thích tôi với tính cách khác biệt trong thân xác nguyên chủ thì cũng không phải là chuyện không có khả năng. Chỉ là tôi vẫn luôn không rõ anh ấy thích tôi từ khi nào.

Thế là vào một buổi tối nào đó, sau khi tôi đã hết sốt thì quấn mình trong mớ quần áo dày, ngồi chơi tuyết trong biệt thự chờ ông chủ Hoắc bận rộn quay về.

Một khi tôi đã chơi đắp người tuyết thì rất chăm chú nên cùng không để ý Hoắc Đường Trạch và Hứa Kính về khi nào, cũng không chú ý đến người đứng đằng sau tôi cầm điện thoại ra, rất thành thật chụp một tấm bóng lưng tôi đang ngồi đắp người tuyết.

Không lâu sau đó thì tấm ảnh đó xuất hiện trong vòng bạn bè của Hoắc Đường Trạch… Tiêu đề là: [Của nhà tôi.]

Một phút sau, nhóm tám chuyện của những người anh em Hoắc Đường Trạch nổ tung.

Hoắc Vũ Phàm: [@Hoắc Đường Trạch Nói đi anh Hoắc, từ vài ngày trước anh đã đi tuyên bố mình có bạn gái rồi nên mấy bữa nay ảnh nào trên vòng bạn bè của anh cũng có liên quan đến chị dâu hết. Nhưng mà…có thể cho xem tấm chính diện hông?]

Lâm Tần Thịnh: [Đúng vậy đúng vậy, ba ngày trước cậu đã đăng hình ly trà sữa trong tay cậu với em dâu rồi, em dâu chỉ lộ đúng cái tay. Tối nay càng quá đáng hơn chỉ có mỗi cái bóng lưng.]

Húc Thừa Bạch: [@Hoắc Vũ Phàm Không phải chứ, cậu thân là em họ của anh ấy mà lại chưa từng gặp qua chị dâu tương lai của mình sao?]

Hoắc Vũ Phàm: [Tôi thấy hình như cậu đang thử thách tình anh em của anh em tụi tui.]

Lâm Tần Thịnh: [Không phải hình như đâu, nó đang kiếm chuyện đó.]

Ngay khi Hoắc Đường Trạch đăng hình lên vòng bạn bè thì tôi cũng đã phát hiện anh ấy đứng phía sau nên đã lôi anh ấy đắp người tuyết chung. Vậy nên tin nhắn trong nhóm, Hoắc Đường Trạch vẫn chưa nhìn thấy tự nhiên cũng chưa trả lời.

Vì vậy nên hội anh em đợi lâu không nhận được câu trả lời lại bắt đầu kích động.

Húc Thừa Bạch: [Sao anh ta lại không để ý chúng ta chứ?!]

Lâm Tần Thịnh: [Bây giờ người ta nhất định là đang ở cùng bạn gái rồi, ai đâu mà giống đám chó độc thân không ai yêu chứ.]

Húc Thừa Bạch: [Tôi là chó độc thân, vậy cậu không phải chắc?]

Hoắc Vũ Phàm: [Hai người đều là chó độc thân nên đừng cắn nhau nữa.]

Lâm Tần Thịnh: […]

Húc Thừa Bạch: […]

Lâm Tần Thịnh phát hoả với anh ta: [Nói như cậu không phải chó độc thân vậy!]

Húc Thừa Bạch phát hoả với anh ta: [Nói như cậu không phải chó độc thân vậy!]

Hoắc Vũ Phàm bị hai người kia hợp sức phát hoả: […]

Thân là người duy nhất thoát ế trong nhóm, bây giờ Hoắc Đường Trạch đã rời khỏi sự ồn ào trong nhóm, cùng với bạn gái đắp người tuyết. Nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Đường Trạch, tôi đã thành công đắp ra một con gà mập mạp nhìn y hệt con gà trong trại của tôi.

Đắp người tuyết xong đột nhiên tôi nhớ ra chuyện quan trọng, hỏi Hoắc Đường Trạch: “Em nhớ lúc trước anh ghét em lắm mà, rốt cuộc em đã làm gì mà anh bắt đầu chú ý đến em rồi từ ghét thành thích vậy?”

Theo lời Hoắc tổng nhà tôi thì sau khi tôi chuyển vào sống ở Hoắc gia thì anh ấy phát hiện ra tính cách của tôi và “tôi” trước kia rất khác nhau. “Tôi” của trước kia chanh chua đanh đá, kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng từ khi chuyển vào Hoắc gia, anh ấy nhìn thấy tôi vô luận là về tính cách hay cách đối xử với người khác đều rất ôn hoà.

Tối ngày 11 tháng 8 đó, cái ngày tôi và Châu Mạn Âm đến nhà họ Châu tham gia tiệc đính hôn thì anh ấy vô tình nhìn thấy cảnh Tô Thanh Hâm trượt tay làm rượu đỏ đổ lên váy tôi nhưng tôi lại không nổi giận.

Nếu như đổi lại là trước kia thì “tôi” khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nhưng tối hôm đó quả thật tôi đã không làm gì. Và anh ấy đã xem màn đổ rượu đó nên cũng nghe được đoạn nói chuyện giữa tôi và Lâm An Nhuỵ.

“Tiếc ghê, Hoắc tổng không thích cô thì cho dù Hoắc phu nhân có thích cô thì cô cũng không bước vào nhà họ Hoắc được đâu.”

“Tôi cũng không có dự định sẽ vào nhà họ Hoắc.”

“Trước kia cô rõ ràng là liều mạng muốn gả cho Hoắc tổng. Khương Lạc, cô không sao chứ, sao lại đột nhiên tính tình thay đổi nhiều như vậy…Cô một chút cũng không giống cô của trước kia.”

“Không cần cô nói tôi cũng biết. Tính tình tôi đột nhiên thay đổi như vậy là do tôi hiểu ra vài chuyện rồi, biết được bản thân không nên vì những thứ không thuộc về mình cứ cố chấp nắm mãi không buông.”

Đó chỉ mới là khởi đầu thôi, Hoắc Đường Trạch thật sự thay đổi cách nhìn nhận tôi là vào ngày 20 tháng 9, ngày tôi bị Đậu Sa đụng té ngã bị gãy xương.

Hôm đó, sau khi tôi bị Đậu Sa đụng té gãy tay xong thì thái độ đối với Đậu Sa hoàn toàn không giống nguyên chủ đến đạp nó một cái. Ngược lại tôi còn nhẹ giọng đi an ủi nói Đậu Sa không cần tự trách nữa, ôm trách nhiệm về phía bản thân nói bản thân đứng không vững.

Con người trong tình huống bị thương sẽ lộ ra bản chất thật. Nhưng hôm đó tôi bị thương xong thân là người bị thương lại không trách Đậu Sa nửa câu, ngược lại còn đi an ủi hung thủ.

Trước ngày hôm đó Hoắc Đường Trạch vẫn nghĩ tôi chuyển đến Hoắc gia thì bắt đầu diễn vở dịu dàng để thu hút sự chú ý của anh ấy. Nhưng từ hôm đó trở đi thì anh ấy bắt đầu tin vào những lời tôi nói vào hôm 11 tháng 8, tin những việc tôi làm là do đã nghĩ thông suốt rồi nên mới thay đổi chứ không phải chỉ giả vờ dịu dàng.

Hoắc Đường Trạch còn nói: “Tiểu Lạc, em biết không? Lúc em ngồi xuống an ủi Đậu Sa ánh mắt dịu dàng như mẹ nhìn con vậy nhưng trông cũng rất ngốc.”

“…”

Anh mới ngốc ngốc!

Cả người anh từ trên xuống dưới đều ngốc ngốc!

Hoắc Đường Trạch thay đổi cách nhìn nhận về tôi là nhờ Đậu Sa. Nhưng đổi cách nhìn là đổi cách nhìn, thích là thích, Hoắc Đường Trạch chuyển từ thay đổi sang thích tôi là bởi vì điệu nhảy quảng trường.

Trước khi tôi xuyên vào tiểu thuyết tôi là một công nhân nhập cư đi tàu điện ngầm và cứ đi đi về về lúc 3 giờ chiều mỗi ngày. Chủ nhà của tôi không có sở thích gì ngoài việc sáng thì chơi mạt chược, tối thì nhảy quảng trường.

Có một đoạn thời gian, do áp lực công việc quá lớn nên tôi mỗi tối 7 giờ đều hẹn cô ấy đi nhảy quảng trường để giải toả áp lực. Từ đó cũng mở ra kỹ năng nhảy quảng trường xuất sắc như hôm nay.

Ngày 2 tháng 11, ngày đó Lâm An Nhuỵ rủ tôi 11 giờ tối đến quán bar Hạn Tuyền để ngắm anh đẹp trai cũng vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Bởi vì sau khi xuyên vào tiểu thuyết thì tôi chưa đi nhảy quảng trường bao giờ nên hôm đó nhất thời nổi hứng nhưng đã hẹn với Lâm An Nhuỵ rồi nên tôi chỉ có thể ra khỏi nhà sớm hơn 2 tiếng đi đến công viên nơi có các chú các dì hay nhảy.

Sau cuộc trò chuyện vui vẻ thì các dì cũng niềm nở mời tôi gia nhập đoàn nhảy quảng trường, tất cả cùng vì sự nghiệp mang lại ánh sáng cho nhảy quảng trường!

Hôm đó Hoắc Đường Trạch xong việc công tác ở nước ngoài trước thời hạn, trên đường từ sân bay về nhà đã đi ngang qua chỗ công viên đó. Vừa hay đang đèn đỏ, nhìn xuyên qua cửa sổ xe thì anh ấy nhìn thấy tôi đang cùng nhóm các chú các dì nhảy quảng trường, anh ấy nói: “Không có lý do nào cả, cũng rất đột nhiên động lòng chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi.”

“Vậy nên tối ngày 20 tháng 12, anh đã sớm nhìn thấy em uống rượu ở quán bar Hạn Tuyền rồi, sau đó bị em cưỡng hôn cũng không đẩy em ra là do lúc đó đã thích em rồi phải không?”

Khi tôi biết được mình “câu dẫn” được Hoắc Đường Trạch nhờ điệu nhảy quảng trường thì tôi cảm thấy quyển tiểu thuyết mình xuyên vào có lẽ không phải kiểu mary sue mà là một quyển tiểu thuyết sa điêu(1).

(1): tiểu thuyết có tình tiết ngu ngốc gây hài.

Nam chính trong tiểu thuyết mary sue người ta động lòng với nữ chính là nhất kiến chung tình, hoặc là hai người đã cùng nhau trải qua chuyện đồng sinh cộng tử. Còn tôi, cái điểm làm Hoắc Đường Trạch động lòng lại là nhảy quảng trường…

Thật là làm người ta không ngờ tới mà!

Hoắc Đường Trạch còn bối rối nói: “Không biết sao mà rõ ràng cùng một người, cùng một gương mặt nhưng anh lại thấy thích nhìn em của hiện tại hơn.”

Việc này à…Chắc là do tôi có mang vẻ đẹp nhân cách?

Dù sao thì bà đây cũng là một người biết hát nhạc của Phượng Hoàng Truyền Kỳ, còn là một tiên nữ đáng yêu biết nhảy quảng trường đó~

Nhưng mà nói qua nói lại tôi cảm giác hình như Hoắc Đường Trạch biết được gì rồi. Bởi vì tối hôm đó, anh ấy đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Lạc, em sẽ vĩnh viễn là em bây giờ đúng không?”

Em sẽ vĩnh viễn là em bây giờ sao?

Không phải không nói chứ tôi bị câu hỏi này của Hoắc Đường Trạch làm khó rồi, vậy nên tôi trầm mặc.

Hoắc Đường Trạch nhìn ra được vấn đề này của anh ấy làm khó tôi nên cũng nhẹ nhàng giữ tôi lại: “Không sao đâu, nếu em thấy câu hỏi này khó quá thì không cần trả lời cũng được.”

Anh ấy ôm lấy tôi, đồng thời bên ngoài cũng có tuyết rơi. Cái cảnh tôi và Hoắc Đường Trạch ôm tôi trong đêm tuyết rất có không khí của phim truyền hình Hàn Quốc. Màn ôm nhau này của chúng tôi lại trùng hợp bị trợ lý Hứa đang đi xuống tầng 1 để lấy nước nhìn thấy.

Hứa Kính nhìn thấy cảnh cảm (cơm) động (chó) này thì im lặng xoay người quay về phòng…

Nhìn không thấy thì tâm không phiền. Nhìn không thấy thì tâm không phiền. Nhìn không thấy thì tâm không phiền.

Chuyện quan trọng phải nói 3 lần.

Tôi ở thành phố Bắc thêm 7 ngày, đợi đến lúc Hoắc Đường Trạch bận xong mới cùng nhau bay về thành phố Nam.

Sau khi về thành phố Nam thì người đẩy thuyền nhiệt tình nhất – Lâm An Nhuỵ vào buổi tối nào đó lại gọi tôi vào game ăn gà(2), khi đang vào nhà loot đồ(3) thì đại hội nói xấu bắt đầu: “Mình cảm thấy cậu và Hoắc tổng ngày càng giống nam nữ chính phim thần tượng. Hai người đi du lịch ở thành phố Bắc, kể cả cơn sốt của cậu cũng như được tác giả viết ra cho hợp vậy.”

(2): game PUBG.

(3): (thuật ngữ game) nhặt đồ.

Hơn nữa, thân là người ngoài cuộc Lâm An Nhuỵ nói: “Tiểu Lạc Lạc, theo mình thấy là cậu thích Hoắc tổng nhưng lại không tự biết. Chị đây tuy chưa từng nói chuyện yêu đương nhưng xem phim thần tượng nhiều nhé! Tiếp theo để chị đây nói cho ba điều để phân tích cho em biết là em đã động lòng nhưng lại không biết.”

Tôi: “Rửa tai lắng nghe.”

Người tỉnh táo trên đời - Lâm An Nhuỵ: “Trước kia cậu nói với mình muốn ôm Hoắc tổng, sau đó lại đột nhiên dập tắt ý nghĩ đó. Lúc sau thì mình hẹn cậu đi uống rượu, cậu uống say rồi nên ở trước cửa quán bar cưỡng hôn Hoắc tổng. Đây là điều đầu tiên, con người mà, đối với người mình không thích thì cho dù có uống rượu nhiều hơn nữa cũng không làm ra nổi cái chuyện cưỡng hôn này.”

Người tỉnh táo trên đời – Lâm An Nhuỵ: “Hôm cậu bị bong gân đó, lúc ở bệnh viện Hoắc tổng cho cậu mượn cánh tay để ôm khóc cậu cũng không cự tuyệt. Đây là điều thứ hai, con người mà, đối với người mình không thích thì cho dù có buồn cỡ nào cũng không tình nguyện tiếp xúc đâu. Càng đừng nói là ôm cánh tay người ta khóc lóc.”

Người tỉnh táo trên đời – Lâm An Nhuỵ: “Hôm cậu bị vu oan ở nhà hàng Quảng Đông rồi cùng Hoắc tổng đi ăn đêm đó, cậu biết rõ anh ấy không thích trà sữa nên đã đặt trà chanh cho anh ấy uống. Đây là điều thứ ba, con người mà, đối với người mình không thích thì cho dù có cảm kích đến đâu cũng sẽ không rảnh đi nhớ người ta ghét uống cái gì nhất.”

Cuối cùng, người tỉnh táo trên đời đưa ra kết luận: “Tiểu Lạc Lạc, có lẽ cậu đã từng thật sự từ bỏ ý nghĩ muốn ôm Hoắc tổng rồi. Nhưng mà sau đó của sau đó thì không biết sao lại dần dần thay đổi rồi, ý nghĩ đó bắt đầu không nghe lời cậu nữa. Còn cậu cũng không cảm nhận được biến hoá của nó. Theo mình thì chính là động lòng nhưng không tự biết.”

Nếu Lâm An Nhuỵ đã phân tích như vậy rồi thì hình như cậu ấy nói cũng đúng. Thì ra tôi đã động lòng với Hoắc Đường Trạch nhưng lại không tự biết.

24.

Năm mới đầu tiên sau khi tôi xuyên vào tiểu thuyết là ở nhà họ Hoắc. Tết vừa qua không lâu thì Hoắc Đường Trạch lại mang theo Tiểu Hứa Kính đi công tác rồi.

Cứ 5 ngày 3 bữa lại đi công tác một lần, yêu đương với tổng tài bá đạo bận rộn như vậy tôi thấy tình yêu này có chút cô đơn… Đã nói trong ngôn tình là tổng tài chỉ lo yêu đương đâu! Vị nhà tôi bận tối mặt tối mũi kia kìa.

Hôm Tết Nguyên tiêu, ăn cơm tối xong thì người có tài nấu nướng không tinh như tôi không biết trúng gió gì mà lại đi chiếm lấy phòng bếp của Hoắc gia bắt đầu nghiên cứu mỹ thực. Sau đó thì Lâm An Nhuỵ gọi điện thoại đến quấy rối tôi nghiên cứu.

“Khương Tiểu Lạc, đang làm gì đó?”

“Đang ở phòng bếp tạo ra món ngon nè.”

“Đừng lo phòng bếp phòng bếp nữa, tin tức trọng đại đây! Quán bar EC vừa mở không lâu đang có đêm điên cuồng, ông chủ quán bar còn mời rất nhiều anh trai dũng mãnh đến đó. Nghe nói tiết mục cuối cùng là biểu diễn cơ bắp!”

“Đêm điên cuồng mấy giờ bắt đầu?”

“9 giờ tối này, đi không? Đi không?”

“Đương nhiên là đi rồi!” Tôi nhất thời bị vụ khoe cơ bắp xông lên đỉnh đầu quên mất mình là hoa đã có chủ, phải biết giữ “hoa đức”, không được tuỳ tiện bị những anh trai khác mê hoặc.

“Đúng rồi, lúc nãy cậu vừa nói tạo ra món ngon, vậy cậu tạo ra gì rồi?”

“Trứng hấp cay.”

“…”

“Không phải cậu thích ăn que cay nhất sao, món này mình đã lướt xem video trước đây rồi muốn đặc biệt làm cho cậu đó. Tối nay nếu mình thử thấy ngon thì sau này sẽ làm cho cậu ăn!”

“…”

“Có phải rất cảm động không!? Có phải cảm động muốn khóc luôn không?!”

“Khương Tiểu Lạc, đồng ý với mình đi, kết hôn xong cũng đừng vào bếp. Bởi vì mình thấy tài nghệ nấu nướng của cậu có thể độc chết Hoắc tổng luôn.”

“…”

Quán bar EC có lượng tiêu thụ cao và đặc biệt hướng đến khách hàng nữ, nên dù mới chỉ mở ra chưa đầy 1 tháng thì danh tiếng đã vang khắp thành phố Nam. Quán bar này có cách thu hút rất mới mẻ, lâu lâu lại có đêm điên cuồng và tối đó nhất định sẽ có anh đẹp trai cơ bắp đi trình diễn.

Tối nay càng tuyệt hơn, trực tiếp có màn khoe cơ bắp luôn. Là cái kiểu lộ rõ cả thân trên đó.

Tôi và Lâm An Nhuỵ vây quanh sàn nhảy, lấy điện thoại ra bật đèn pin rồi vẫy tay theo điệu nhạc, tập trung xem điệu nhảy giữa hồ bơi của mấy anh trai có cơ bụng đang để trần. A, trái tim này đập nhanh quá đi~

Đột nhiên, điện thoại tôi sáng lên, là Hoắc Đường Trạch gọi video đến.

…Nói thật là tôi không dám nhận. Bởi vì nhìn thấy tên của Hoắc Đường Trạch tôi mới đột nhiên nhớ ra mình không còn là chó độc thân nữa, là hoa đã có chủ nhưng lại đêm khuya ra ngoài ngắm anh đẹp trai, còn là anh đẹp trai “lộ thịt” nữa chứ.

Từ giây phút đó, trong lòng tôi…bắt đầu hoảng loạn.

Tôi âm thầm nhấn nút màu đỏ từ chối cuộc gọi, gõ tin nhắn gửi đi: [Anh ơi, em đây.]

Sau khi cùng Hoắc Đường Trạch ở bên nhau thì tôi không bao giờ gọi anh ấy bằng những xưng hô kỳ lạ nữa. Tôi vẫn gọi Hoắc tổng nhưng trước mắt vì lương tâm cắn rứt nên tôi gọi anh đặc biệt thuận miệng.

Hoắc Đường Trạch: [Tiểu Lạc, em ở đâu?]

Tôi gõ phím trả lời rất nghiêm túc: [Anh ơi, tối nay em nhất thời nổi hứng nên đang nghiên cứu với Lâm An Nhuỵ nè.]

Anh ấy: [Ồ, nghiên cứu cơ à…]

Anh ấy: [Hình ảnh.]

Anh ấy: [Cái bóng dáng này anh chắc chắn là không nhìn sai. Em nói em đang cùng Lâm An Nhuỵ nghiên cứu cơ thể con người sao lại nghiên cứu đến quán bar luôn rồi?]

Tôi: […]

Anh ấy còn đặc biệt khoanh tròn trong tấm hình bóng dáng tôi trong đám đông.

Tôi có ý đồ giảo biện: [Lúc nãy em nói thiếu vài chữ, em muốn nói là em và Lâm An Nhuỵ đang ở quán bar nghiên cứu cơ thể con người.]

Ngay lúc Hoắc Đường Trạch còn đang gõ chữ, tôi vội vàng đảo khách thành chủ: [Hoắc Đường Trạch, anh phái người theo dõi em đúng không? Nếu không thì tấm ảnh đó của anh ở đâu ra? Giữa người với người còn miếng tin tưởng nào không! Anh vậy mà lại bắt chước theo dõi như FBI vậy! Hoắc Đường Trạch, anh xấu xa! Anh vô sỉ! Anh không cần mặt mũi!]

Hoắc Đường Trạch bị mắng vô sỉ, không cần mặt mũi: [Anh không có phái người theo dõi em, anh bây giờ cũng đang ở quán bar này trong phòng bao trên lầu 2. Phòng bao của quán bar này có tấm kính có thể nhìn ra trung tâm của sàn nhảy mà không có điểm mù nào. Bóng dáng em vừa hay lại lọt vào mắt anh.]

Tôi: …

Hoắc Đường Trạch: [Lên lầu 2 đi, phòng bao 1880, anh đợi em.]

Tôi nhìn về phía Lâm An Nhuỵ đang kích động vì mấy anh trai dũng mãnh: “Tiểu Nhuỵ Nhuỵ, thảm rồi, hũ giấm nhà mình đổ rồi.”

Lâm An Nhuỵ đang nhìn mấy anh trai dũng mãnh lộ ra vẻ ngây ngốc: “Hả? Cái gì mà hũ giấm đổ rồi?”

Tôi đưa cuộc trò chuyện cho cô ấy xem, xem xong Lâm An Nhuỵ chỉ có thể nói: “Dựa trên tình bạn mỏng như giấy…à không, tình hữu nghị bền chặt hơn sắt thép của chúng ta thì cậu đừng nói với Hoắc tổng là mình dẫn cậu đến đây!”

Lâm An Nhuỵ không muốn bị bắt: “Hay mình chạy trước nhé?”

Ngay lúc này tôi lại nhận được tin nhắn của Hoắc Đường Trạch: [Tiểu Lạc, gọi cả Lâm An Nhuỵ lên đây đi. Anh trai Lâm Tần Thịnh của cô ấy cũng ở đây.]

Tôi ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Đường Trạch: “Hoắc tổng của mình kêu cậu lên cùng.”

“Sao mình phải lên cùng chứ?”

“Bởi vì anh cậu cũng ở đây.”

“…”

“Nhìn cái biểu cảm như gặp quỷ của cậu kìa, cậu rất sợ anh cậu hả?”

“Trước giờ mình sợ anh ấy lắm, lúc mình chưa thành niên anh ấy quản mình chặt muốn chết. Lúc đó mình còn nghĩ mình không phải có anh trai mà là có thêm một người ba nữa mà! Sau này mình thành niên rồi chỉ cần anh ấy biết mình đến quán bar nhất định sẽ hung dữ với mình! Là kiểu rất dữ rất dữ luôn đó!”

Phòng bao trên lầu 2 cũng khá đông người, trừ Hoắc Đường Trạch ra thì ai tôi cũng không quen. Hoắc Đường Trạch vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh, dùng ánh mắt kêu tôi qua đó ngồi. Đêm khuya bắt gặp bạn gái mình ở bên ngoài ngắm cơ bắp của người ta, nói đi nói lại vẫn là tôi sai.

Vì để làm dịu lại hũ giấm họ Hoắc, tôi ngoan ngoãn qua đó ngồi, ôm lấy cánh tay của Hoắc Đường Trạch. Chưa ôm được mấy giây đã bỏ ra, ôm cái gì mà ôm, ôm cái búa á: “Hoắc Đường Trạch, tội anh lớn lắm. Đi công tác xong trước hạn không nói cho em biết mà đêm khuya còn đến quán bar chơi!”

Hoắc Đường Trạch dùng ánh mắt sao em là người ác lại cáo trạng trước nhìn tôi: “Chiều nay anh đã gửi tin nhắn cho em nói anh về nước trước thời hạn nhưng em mãi vẫn chưa trả lời anh.”

“…” Hình như có chuyện này thật, lúc đó tôi đang xem phim zombie với Châu Mạn Âm nên quên trả lời anh ấy.

“Nhưng đêm khuya đến quán bar chơi là buộc tội đúng nhé.”

Hoắc Đường Trạch chỉ vào người đàn ông nào đó đang để tóc màu xanh, y phục trên người hoa hoa hoè hoè như “thầy Tony” trong tiệm cắt tóc, nói: “Hôm nay là sinh nhật nó, anh chỉ đến chúc mừng thôi.”

Quán bar này là của vị “thầy Tony” đó mở, vậy nên tổ chức sinh nhật ở đây cũng dễ hiểu.

Vị “thầy Tony” đó thấy tôi và Hoắc Đường Trạch nhắc đến anh ta nên cũng lịch sự giới thiệu với tôi: “Chào chị dâu, em là em họ của Hoắc Đường Trạch, Hoắc Vũ Phàm.”

Hoắc Vũ Phàm? Cái tên này nghe quen quen. Trong tiểu thuyết hình như là người có quan hệ rất tốt với Hoắc Đường Trạch. Nói chung không phải người xấu là được rồi.

Câu “chào chị dâu” của Hoắc Vũ Phàm giống như vũng nước hắt đi vậy. Có 5, 6 người trong phòng bao cũng bắt đầu chào theo, những người đó là bạn của Hoắc Vũ Phàm. Trong phút chốc tôi cảm giác như mình đã gả cho đại ca xã hội đen.

Sau đó Lâm Tần Thịnh ngồi cách tôi và Hoắc Đường Trạch cũng không quá xa cũng chào tôi: “Chào em dâu.”

Anh ta nói câu này xong lại tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với Lâm An Nhuỵ, còn Lâm An Nhuỵ ngồi cạnh anh ấy như con cún nhỏ nhẫn nhịn vậy, thành thành thật thật ngồi đó nghe.

Lâm An Nhuỵ cảm giác được ánh mắt tôi dừng trên người cô ấy nên chớp chớp mắt, dùng ánh mắt “anh trai mình lại hung dữ với mình rồi, nhanh cứu mình với” nhìn tôi.

Bạn tốt gặp nạn, phải rút đao tương trợ thôi!

Nhưng khi tôi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân trên dưới đều phát ra khí chất đáng sợ của trưởng bối thì tôi thấy đao này cũng đừng nên rút. Tôi nhìn về phía Lâm An Nhuỵ bằng ánh mắt “anh cậu nhìn dữ quá đi, cậu vẫn nên tự cầu nguyện thì hơn”.

Ngay lúc đó nội tâm Lâm An Nhuỵ gào thét: Khương Tiểu Lạc! Cái người xấu này! Vậy mà lại thấy ch.ết không cứu!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom