• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chap-112

CHƯƠNG 112: KHÔNG KIỀM CHẾ ĐƯỢC




CHƯƠNG 112: KHÔNG KIỀM CHẾ ĐƯỢC
Vỏ dưa hấu còn chưa biết tình huống cụ thể là gì, nhưng hắn lại rất biết điều, gật đầu một cái rồi dẫn chúng tôi đi về hướng đông nam.
Bây giờ hắn đang là hồn, bay lơ lửng trên không, tốc độ rất nhanh. Chúng tôi liền để Cường Tử lái xe đi theo hắn.
Khoảng chừng một giờ sau, quang cảnh kiến trúc bên ngoài càng ngày càng quen mắt, cuối cùng vỏ dưa hấu ngừng lại trước cửa một tòa cao ốc.
Tôi trong nháy mắt ngây người, tòa cao ốc này rõ ràng chính là nơi có công ty của Tô Thịnh.
Chẳng lẽ nơi Tam trưởng lão nuôi cương thi cũng chọn tại tòa cao ông này.
Tôi thật sự không dám tin, hỏi lại vỏ dưa hấu một lần.
Trong lòng tôi vẫn cho rằng ông ta sẽ đem chuyện bí mật như vậy đặt ở trong rừng sâu núi thẳm, dẫu sao người ở cao ốc quá nhiều, ban ngày người đến người đi, ở nơi này thuần phục và nuôi dưỡng cương thi sẽ tốt sao?
Vỏ dưa hấu nhìn tôi gật đầu một cái, nói không sai, đệ tử Tam trưởng lão mỗi lần đều mang người kéo đến tòa nhà này, có điều hắn cũng chỉ biết đến như vậy, còn cụ thể đem thi thể giấu ở tầng nào thì hắn cũng không biết.
Hắn bây giờ cũng không có gì phải gạt chúng tôi nữa, giữ hắn lại cũng vô ích, Đường Dũng liền để cho hắn trở về.
Đường Dũng nói, nhiều thi thể đặt trong này nhất định sẽ khiến nơi đó có âm khí nồng đậm đặc biệt. Chúng tôi chỉ cần tìm ra nơi có âm khí nồng đậm đặc biệt là được, việc còn lại là tìm Thuồng luồng tiên sẽ dễ nói.
Tôi gật đầu một cái, sau đó chủ động dẫn đường.
Tôi từng ở chỗ này một thời gian, đối với cao ốc này có thể nói là rất quen thuộc, liền dẫn Đường Dũng đi từng tầng từng tầng tìm.
Liên tiếp tìm tầng bảy tầng tám, tôi cùng Đường Dũng cũng không thấy được vấn đề gì, tôi không khỏi có chút nhụt chí. Bỗng trong lòng cảm giác sẽ không trùng hợp như vậy.
Công ty Tô Thịnh đặt ở nơi này, nếu như Phái Cản Thi đem nhiều cương thi như vậy đặt ở dưới công ty của ông ta, chẳng lẽ ông ta không biết?
Trước kia cho tới bây giờ chưa từng thấy ông ta nói tới chuyện này.
Nhưng sau chuyện Tô Thịnh bán đứng tôi cho Đao Minh tôi đã không dám tin tưởng ông ta.
Lỡ ông ta biết chuyện này, thậm chí không chỉ biết mà còn đồng ý cho Phái Cản Thi kia làm như vậy thì sao? Liệu có phải Tô gia cùng Phái Cản Thi cấu kết với nhau?
Nghĩ tới đây tôi không khỏi rùng mình một cái, nếu như ông ta thật sự làm như vậy thì quá nguy hiểm, toàn bộ Giang Minh cũng sẽ bị bao phủ bởi bóng ma cương thi.
Đường Dũng tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú tìm nơi âm khí ngưng tụ, không chú ý tới vẻ mặt khác lạ của tôi, chúng tôi đi theo thang máy lên từng lầu từng lầu để tìm.
Dò xét cẩn thận đến tầng ba mươi hai, Đường Dũng nhỏ giọng a một tiếng, rón rén bước ra khỏi thang máy. Trước khi đi anh ta còn cố ý đứng chắn ở cửa thang máy trước mặt chúng tôi lại, nói nếu như có cương thi đột nhiên xuất hiện liền lập tức cho thang máy đi xuống, không cần để ý tới anh ta.
Bằng bản lĩnh của anh ta, chuyện chạy trốn khỏi xác sống mới được tạo thành căn bản không thành vấn đề, tôi liền gật đầu.
Cường Tử nghe nói tầng này có thể cất giấu cương thi liền sống chết muốn đi theo, nói muốn tìm thi thể cha mẹ anh ta. Vừa nói anh ta đã không để Đường Dũng có thể cản, đã lao ra khỏi thang máy chạy đi.
Mặt Đường Dũng lộ vẻ căng thẳng, sợ Cường Tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đành để Diệu Diệu ở lại thang máy với tôi, còn mình chạy theo anh ta.
Chớp mắt, thang máy trống trải chỉ còn lại hai người chúng tôi là tôi cùng Diệu Diệu. Tôi cũng không lo lắng cho Đường Dũng bên kia.
Nếu như những thi thể kia thật sự ở chỗ này thì có lẽ Thuồng luồng tiên cũng ở đây.
Cho nên lúc này sự chú ý của tôi đều ở trên tầng ba mươi ba.
Đó chính là lầu cuối, là trụ sở của công ty Tô Thịnh. Vốn tôi còn hoài nghi chuyện Tô Thịnh cùng Phái Cản Thi câu kết, nhưng bây giờ xem ra bọn họ có tới tám chín phần là cùng một phe.
Nếu không thì Phái Cản Thi cho dù có lá gan lớn hơn nữa cũng sẽ không đi trêu chọc nhà họ Tô, cố ý nuôi cương thi ở ngay dưới lầu Tô Thịnh.
Nghĩ tới đây đột nhiên tôi có một ý tưởng to gan.
Lên lầu ba mươi ba xem một chút.
Tôi cùng Tô Mộc đã ở đó hơn nửa tháng, sau đó phòng làm việc bị cháy tôi cùng Tô Mộc mới đi ra ngoài mua biệt thự, bây giờ đã qua lâu như vậy hẳn nơi này đã sửa xong rồi. Không chừng bên trong có thể tìm thấy đầu mối gì đó liên quan tới Phái Cản Thi .
Sau khi quyết định, tôi liền hỏi Diệu Diệu có nguyện ý đi cùng tôi lên lầu ba mươi ba một chuyến hay không. Diệu Diệu bị bắt chờ ở đây nãy giờ không nói gì, căn bản nó cũng không đem những cương thi kia coi ra gì, thấy tôi nói lên lầu 33 liền hưng phấn đồng ý.
Tôi ấn thang máy lên lầu 33.
Chớp mắt cái thang máy đã mở ra, công ty phong thủy Tô Thịnh lần nữa lại xuất hiện trước mắt tôi.
Giống như tôi đoán, công ty này đã sửa chữa rất tốt, cơ bản sửa lại vẫn giống như trước. Thấy vậy lòng tôi càng vui mừng, cửa công ty là khóa mật mã, tôi biết mật mã trước kia, nghĩ có lẽ hắn cũng không đổi mật mã làm gì, liền dùng mật mã đã biết thử một chút.
‘Cạch’ một tiếng. Tôi càng thêm vui mừng, quả nhiên không đổi mật mã, cửa đã mở ra. Tôi vẫy tay với Diệu Diệu, đưa nó lẻn vào trong công ty.
Nhưng vừa tới cửa Diệu Diệu liền dừng bước, chỉ vào mấy khối gạch sứ ở lối vào công ty, nói nơi này có trận pháp, nó không thể vào.
Thật vất vả mới mở được cửa, Diệu Diệu lại không thể vào khiến tôi có chút mất hứng.
Nhưng cái này cũng là dễ hiểu, Tô Thịnh là công ty phong thủy, tất nhiên sẽ đặt cấm chế ở công ty của mình.
Hơn nữa lúc trước Tô Mộc tiến vào cũng trải qua một quá trình phức tạp mới vào được, nói là trận pháp đặc biệt của nhà họ Tô.
Tôi không nhớ được lúc ấy Tô Mộc đã làm gì đành bảo Diệu Diệu ở ngoài chờ một lát, tôi rất nhanh sẽ đi ra.
Dặn dò Diệu Diệu xong tôi liền một mình rón rén đi vào.
Trận pháp ở cửa, trước Tô Mộc đã nói, là để đặc biệt ngăn trở với vật âm sát, tôi là người sống cho nên cứ trực tiếp đi qua.
Sau khi tiến vào, tôi quen thuộc đi qua vườn hoa nước chảy, chạy thẳng tới năm cây dừa ở giữa phòng kia.
Chiếc giường lớn mềm mại vẫn ở đó, chẳng qua trên giường đã không có một bóng người.
Nhìn cảnh quá quen thuộc, trong lòng tôi không khỏi có một trận cảm khái.
Thật ra thì phải nói, tôi trở lại đây vì tìm chứng cứ Tô Thịnh cấu kết với Phái Cản Thi cũng không hoàn toàn đúng. Bởi vì ngay cả tôi cũng không biết bây giờ tôi đang suy nghĩ gì, chẳng qua có một sự xúc động muốn tới xem một chút.
Có lẽ là Tô Mộc biến mất quá lâu, mà nơi này lại là nơi tôi cùng anh ấy có nhiều điều đáng nhớ nhất.
Nghĩ tới đây tôi không khỏi tự giễu, anh ấy chỉ mới xuất hiện nửa năm mà thôi, hơn nữa từ ban đầu chính là vì lợi dụng tôi, tại sao tôi còn nghĩ về anh ấy như vậy?
Khóe miệng tôi không tự chủ nở ra một nụ cười khổ, lắc đầu một cái, vội vã nhìn công ty này một lượt liền xoay người rời đi.
Nhưng ngay lúc tôi sắp đi thì sau lưng truyền đến một tiếng thở mạnh, sau đó một bàn tay lạnh như băng đột nhiên bịt miệng tôi lại, dùng sức kéo mạnh tôi về phía sau.
Căn bản tôi không nghĩ trong công ty này còn có người khác, sợ hết hồn, liều mạng giãy giụa.
Nhưng sức đối phương vô cùng lớn, tôi càng giãy giụa hắn kéo càng nhanh.
Chớp mắt đã kéo tôi tới giữa mấy cây dừa, ném mạnh tôi lên giường.
Tôi sợ gần chết, liều mạng giằng co, nhưng hắn vẫn bịt chặt miệng tôi, ngay cả cơ hội kêu cứu tôi cũng không có.
Tôi chỉ thấy trên người tôi xuất hiện một bóng người đen, một tay hắn che miệng tôi, đầu đang từ từ áp xuống.
Tôi thậm chí có thể cảm giác được hơi lạnh phả lên mặt tôi.
“A…” Tôi có dự cảm bất thường, liều mạng giãy giụa kêu cứu.
Nhưng ngay sau khi tôi phát ra âm thanh, tay của hắn đang che miệng tôi đột nhiên buông ra, sau đó hai mảnh môi lạnh như băng áp sát, trực tiếp bao trùm lên đôi môi tôi, sau đó hung hăng hút lấy chất lỏng trong miệng tôi.
Tôi trợn tròn mắt, vừa rồi còn tưởng hắn muốn giết người diệt khẩu.
Vậy mà…
Hắn lại hôn tôi!
Hơn nữa, cảm giác này, lúc này vừa xa lạ lại quen thuộc.
Hắn là Tô Mộc!
Sau một lúc ngẩn người tôi liền chắc chắn người trước mặt là Tô Mộc.
Nhưng tại sao anh ấy lại phải đem mình biến thành một bóng đen mà không để cho tôi nhìn thấy anh ấy?
Lòng tôi tràn ngập tủi thân, nhưng bất kể lúc trước tôi tức giận thế nào, oán hận anh ấy thế nào, sau khi gặp lại anh ấy thì trong lòng đều ngạc nhiên mừng rỡ.
Tôi thậm chí không tự chủ say mê nụ hôn của anh, cho dù tôi rất muốn đẩy anh ta, sau đó cho anh một cái bạt tai, nói tôi không phải là người tùy tiện như vậy, nếu anh ấy đã cùng Lâm Yến Nhi kết hôn rồi thì cút về tìm Lâm Yến Nhi của anh đi!
Trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng thân thể lại rất thành thực, bị anh ấy hôn khiến máu trong cơ thể tôi chảy rần rần, cả người giống như bị điện giật, tê dại không làm gì được.
Mặt tôi càng ngày càng nóng, thậm chí hai tay còn chủ động ôm lấy cổ anh ấy, từ từ đáp lại nụ hôn của anh ấy.
Cảm nhận được tôi đáp lại, Tô Mộc rõ ràng dừng một chút, sau đó đột nhiên như tức giận, hôn tôi càng cuồng nhiệt, thậm chí còn há miệng cắn tôi!
Một mùi máu tanh tanh nhanh chóng tràn vào miệng tôi, anh ấy lại ác như vậy, cắn tôi chảy máu.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh lại từ ý loạn tình mê.
Quả thật anh ấy đã thay đổi, trước kia mặc dù anh ấy bá đạo, mặc dù tính khí không tốt nhưng anh ấy đối với tôi rất tốt, rất quan tâm với tôi, chưa khi nào khiến tôi bị thương.
Nhưng bây giờ anh ấy lại ác như vậy, cắn tôi bị thương, còn không chịu ló mặt để tôi nhìn thấy anh ấy.
Nói trắng ra, anh ấy chỉ đang đùa bỡn tôi mà thôi.
Lòng tôi đau thắt, đẩy Tô Mộc ra, xoay người đi ra ngoài.
Mới vừa mừng rỡ khi thấy anh ấy, bây giờ tôi lại thấy mình căn bản thật là ngu ngốc, lại vẫn hy vọng xa vời anh ấy có một tia thật lòng với tôi.
Tô Mộc cũng ngây ngẩn, có điều anh chỉ ngẩn ra một giây, rồi bóng người chợt lóe lần nữa đuổi theo, thoát cái đã chặn đường tôi đi, hỏi tôi: “Đi đâu?”
Giọng anh khàn khàn dị thường, nghe thật giống như giọng của một người khác.
“Liên quan gì tới anh?” Lòng đã nguội lạnh, tôi cũng sẽ không sợ anh ấy, lạnh lùng nói.
Thấy tôi tức giận như vậy, anh dừng một chút, sau đó giơ tay lên nắm lấy cằm tôi, lạnh lùng nói: “Em không hề chống cự, có một người tự nhiên hôn em mà em lại phản ứng nhiệt tình như vậy!”
“Vậy thì sao?” Tôi ngửa đầu nhìn anh.
Vốn tôi lần nữa thấy anh ấy, không muốn cùng anh ấy gây gổ, nhưng Lâm Yến Nhi giống như một cái hào rộng chắn ngang chúng tôi, khiến tôi đối chọi với anh ấy tương đối gay gắt, vừa thấy mình đáng thương vừa tự ái.
So với Lâm Yến Nhi, quả thật tôi cũng không tốt bằng cô ta.
Nhưng cho dù như vậy không có nghĩa anh ấy lựa chọn Lâm Yến Nhi lại có thể tùy ý quay về làm nhục tôi.
Thậm chí tôi cảm thấy mình thật ti tiện, đang êm đẹp tới nơi này làm gì, thấy cái gì cũng nhớ tới anh ấy, thật đúng ăn no rửng mỡ.
Lạnh lùng đẩy Tô Mộc ra, tôi nhanh chóng chạy ra bên ngoài, trở lại bên cạnh người Diệu Diệu.
Trong mơ hồ tôi nghe được sau lưng truyền tới tiếng gầm thét cùng tiếng đồ bị rơi vỡ.
Thấy tôi chạy ra ngoài, Diệu Diệu chấn động một cái, nó thấy tôi mặt đỏ bùng cùng tóc rối xốc xếch liền nhướn mày, lập tức sáp lại hỏi tôi thế nào.
Tôi hơi hoảng, miệng nói không có gì, đồng thời vuốt lại tóc rồi đi tới thang máy.
Nhưng khi tới cửa thang máy tôi lại thấy trên thang máy treo một miếng ngọc bội.
Chính là miếng ngọc bội Tô Mộc cho tôi, đã rất nhiều lần bảo vệ tôi.
Chỉ là miếng ngọc bội này luôn ở trên người tôi, làm sao lại treo ở cửa thang máy?
Hơn nữa khi Tô Mộc biến mất để cưới Lâm Yến Nhi thì nó đã trở nên ảm đạm không ánh sáng, bây giờ xuất hiện trở lại thì lại có ánh sáng nhàn nhạt.
Chẳng lẽ nó sống lại?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom