• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-323

CHƯƠNG 301: CÓ ÂM MƯU




CHƯƠNG 301: CÓ ÂM MƯU
“Sao?” Đường Dũng theo bản năng đáp một tiếng, động tác cũng dừng lại.
Đường Dũng còn đang ngẩn người ra thì Thuồng luồng tiên đã hướng về cáo yêu phun ra một đoàn yêu khí màu xanh lá cây.
Yêu khí kia dính vào trên người cáo yêu, sắc mặt cáo yêu liền biến đổi, sau đó tôi thấy nó từ từ chậm rãi bay lên khỏi mặt đất, thật giống như không còn có trọng lực vậy, chớp mắt đã trôi dạt đến gần Thuồng luồng tiên.
“Người vừa nói cáo trong mộ phần vạn yêu kia đều là liệt tổ liệt tông nhà ngươi? Lại còn đều bị người rút gân lột da, ngươi biết chuyện gì đã xảy ra sao?” Thuồng luồng tiên hỏi.
Mộ phần vạn yêu ông ta nói chắc hẳn là nơi có những da cáo kia, da của hơn một trăm con cáo xếp thành hàng chung một chỗ, nhìn qua vừa nguy nga lại có cảm giác thảm thiết.
“Dĩ nhiên biết!” Cáo yêu nói. Lúc nó nhắc tới mộ phần vạn yêu âm điệu rõ ràng cao lên giống như đang rất kích động.
“Năm đó nhà tôi xảy ra chuyện tôi mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa dứt sữa. Nhưng tôi đặc biệt nhớ rất rõ, năm đó ông nội tôi sinh nhật đại thọ tám trăm tuổi, tất cả anh chị em của tôi đều trở về gặp nhau, kết quả bị một người trong một đêm diệt toàn bộ!”
“Vậy tại sao ngươi trốn được ra ngoài? Năm đó cả gia tộc bị diệt môn, hung thủ không thể nào chỉ tha có một mình ngươi để tương lai báo thù, năm đó là ai cứu ngươi?” Thuồng luồng tiên hỏi.
Bị Thuồng luồng tiên hỏi cáo yêu liền ngẩn ra, nhìn Thuồng luồng tiên kinh ngạc, một lát sau mới nói: “Ngài làm sao biết có người cứu tôi?! Năm đó quả thật có một người cứu tôi nhưng tôi không biết người ấy là ai, chỉ nhớ mang máng ông ấy rất mạnh, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng, chuyện cụ thể tôi cũng không nhớ rõ…”
“Khoan đã, ngươi nói người cứu ngươi cầm một chiếc quạt xếp bằng đồng?” Tôi nhất thời cả kinh, hỏi cáo yêu.
Cáo yêu gật đầu một cái.
Tôi chỉ cảm thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trong đầu tôi, người nọ vóc dáng cao lớn thanh thoát, nhưng lại không thể nhớ rõ cụ thể người đó trông như nào, cũng không nhớ nổi đó tột cùng là ai.
Cuối cùng vẫn là Thuồng Luồng Tiên nhắc nhở tôi, nói: “Người mà nó nói xem ra rất giống cụ tổ Tô Mộc, từ xưa tới nay người cầm một cây quạt bằng đồng cũng không có nhiều, cứu tiểu yêu này tám phần mười chính là lão tổ tông họ Tô kia.”
“Cụ tổ đó không phải họ Tô.” Tôi sửa lại.
Nghe tôi sửa lại Thuồng Luồng Tiên liền hơi ngạc nhiên, hỏi tôi: “Không phải họ Tô? Vậy sao Tô Mộc lại gọi ông ta là cụ tổ? Hơn nữa lúc Tô Mộc giới thiệu ta cũng nghe, rõ ràng nói ông ta chính là người tạo ra Tô gia, ông ta không họ Tô thì họ gì?”
“Tôi cũng không biết, anh ấy lúc đó chưa nói, bây giờ tôi đối với chuyện của Tô gia cũng không có bất kỳ hứng thú gì.” Tôi nói, giọng trầm thấp.
Vốn hôm nay sẽ có năm mươi triệu trong tay, là một chuyện thật tốt, nhưng Thuồng Luồng Tiên lại hết lần này đến lần khác nhắc tới Tô Mộc.
Sau khi trở về từ Thái Lan thì cái tên Tô Mộc đã như một cái gai trong lòng tôi, chỉ cần nhắc tới sẽ khiến tim tôi đau vô cùng.
Thuồng Luồng Tiên có thể cảm nhận được nội tâm của tôi liền xua tay, coi như bỏ qua đề tài này.
Đến khi tâm tình tôi khôi phục một ít Thuồng Luồng Tiên mới tiếp tục nói: “Dương Dương, ngày hôm qua ta hút yêu khí trong mộ phần vạn yêu có cảm giác rất kỳ quái, những tấm da cáo kia nhìn qua bày rất xộc xệch nhưng thực tế lại ngầm theo một quy luật giống như bày trận pháp nào đó. Hơn nữa trận pháp kia nhìn quen mắt dị thường, bây giờ ta rốt cuộc đã hiểu, giống như nhà nào đó vậy, hơn nữa thời gian hai nhà bọn họ xảy ra chuyện rất gần nhau, quá trình cũng mười phần tương tự, rất có thể đều do một người ra tay.”
Nhà người nào đó trong miệng Thuồng Luồng Tiên đương nhiên ám chỉ Tô gia, chẳng qua ông ta biết lúc này tôi không thích nghe thấy hai từ Tô gia cho nên cố ý dùng nhà người nào đó để thay thế.
Tôi âm thầm buồn rầu trong lòng nhưng Thuồng Luồng Tiên đã đem chuyện phân tích tới đây tôi cũng không để tâm chuyện kia nữa, liền hỏi Thuồng Luồng Tiên điều này cùng tôi có quan hệ thế nào, cho dù hại chết gia tộc hồ yêu kia cũng là Lâm Yến Nhi thì chúng tôi có thể làm sao?
Có người chịu đánh cược mạng sống bảo vệ cô ta, cho dù cô ta bị thương rất nặng cũng không tiếc hao tổn âm khí của mình để cứu cô ta, chúng tôi cần gì phải uổng công vô ích.
Bây giờ tôi cần làm chính là theo chân sư phụ cố gắng kiếm tiền để cho cha mẹ tôi có được cuộc sống tốt, nhân tiện tu luyện bản thân, lỡ như ngày nào đó tôi lại gặp được chân mệnh thiên tử của mình thì sao?
“Cái gì mà lỡ như, bây giờ em đã gặp anh rồi, xa tận chân trời gần ngay trước mắt.” Đường Dũng nãy giờ vẫn im lặng ở bên, nghe tôi nói đề tài này rốt cuộc không nhịn được liền chen miệng vào.
“Phì, anh háo sắc như vậy tôi mới không cần, lỡ như ngày nào đó anh cắm sừng cho tôi tôi cũng không biết.” Tôi liếc nhìn Đường Dũng một cái.
Đường Dũng liền làm ra bộ mặt mếu máo, ấm ức nói: “Dương Dương, anh thật sự bị oan, từ sau khi biết em em có thấy anh còn đi ra ngoài hẹn hò không? Em có thấy anh còn đi quán bar tìm gái không? Anh tự nguyện vì em mà giữ mình, thủ thân như ngọc, sao em luôn hiểu lầm anh như vậy?”
“Bởi vì tôi vẫn luôn tin câu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hơn nữa ấn tượng ban đầu rất quan trọng, lúc mới quen tôi đã thấy anh như vậy muốn tôi thay đổi cái nhìn về anh quả thật rất khó.” Tôi cười mắng
Nghe tôi ví von khiến Đường Dũng hơi bực, trong miệng thì thầm giải thích gì đó, có điều giọng anh khá nhỏ khiến tôi không nghe rõ gì.
Tôi không tranh cãi với anh ta nữa, hoàn thành công việc trước mới được.
Tôi bảo Đường Dũng màu bắt cáo yêu lại để ông cụ nhà họ Tôn nhìn để lấy tiền về nhà, việc này coi như xong.
Ai ngờ Đường Dũng nghe tôi nói xong ngại ngùng lặng lẽ nhìn thuồng luồng tiên, nói với tôi: “Việc này do Thuồng luồng tiên nhúng tay nên hơi khó, không thấy ông ta còn giữ cáo tinh trong không trung sao, hiển nhiên có giao tình gì thì ông ta mới hỏi chuyện nhà người ta, nhất định là ông ta muốn che chở cho nó.”
Tôi hiểu Thuồng Luồng Tiên, không nói đến ông ta và cáo tinh có giao tình gì hay không, nhưng hôm này lạI thấy khá khác thường.
Tôi sợ ông ta làm khó Đường Dũng, liền cố ý hỏi Thuồng Luồng Tiên có ý gì, giờ tiền đã như nằm trong tay bọn tôi rồi, sao ông ta còn chưa thả cáo tinh ra nữa?
“Không phải không thả, ta không biết như thế nào, luôn cảm thấy không nỡ lòng, giống như có người đang nhắc nhở trọng mộ vạn yêu có âm mưu vậy, một âm mưu to lớn, mà âm mưu này có liên lụy đến cô.”
“Tôi?”
“Có liên quan gì đến tôi chứ, có phải ông suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Hay là ông hấp thu quá nhiều yêu khí mới hóa rồng, nên giờ thấy cảm kích những con cáo thành tinh kia, muốn giúp bọn chúng?” Tôi hỏi
“Không phải, cái cảm giác này rất mãnh liệt, giống như là cô và mộ vạn yêu này có một mối liên hệ vô cùng thân thiết, ta nhớ cô cũng hấp thu yêu khí trong mộ vạn yêu, yêu khí ở đây chưa đấy oán khí, kẻ nào có tu vi yếu sẽ không chịu nổi những cô giờ nhảy nhót tưng bừng nhu không có chuyện gì, cô không thấy kì lạ sao? Thuồng Luồng Tiên trầm giọng nói.
Dù trên mặt ông ta như bình tĩnh, nhưng tôi có thể nghe được sự lo nghĩ toát ra từ tiếng nói của ông ây, như không làm rõ ràng việc mộ vạn yêu này thì ông ta sẽ luôn cảm thấy bất an vậy.
Tôi hơi im lặng, rồi thở một ngụm dài hỏi Thuồng Luồng Tiên: “Vậy phải làm sao? Cưu con cáo tinh này? 300 tỷ như đổ sông đổ biển rồi?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom