• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-225

Chương 206: Nhà hàng vườn hoa




Chương 206: Nhà hàng vườn hoa
“Không muốn! Tôi không thích ai cả! Cái gì mà anh đẹp trai, đều là tên lừa gạt! Bề ngoài đẹp đẽ thì thế nào, đối xử với tôi tốt hơn nữa thì thế nào, còn không phải là đang lợi dụng tôi!”
Có Thuồng luồng tiên an ủi tôi lại khóc thảm hại hơn, bao nhiêu ấm ức từ Tô Mộc rốt cuộc cũng có nơi để trút, tôi vừa khóc vừa nói: “Anh ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng thích tôi, ngay từ khi bắt đầu đã lợi dụng tôi, anh ấy tới dương gian chỉ có một mục đích là không ngừng tìm kiếm Lâm Yến Nhi, cùng Lâm Yến Nhi kết hôn, cùng Lâm Yến Nhi đánh nhau, còn muốn cùng Lâm Yến Nhi sinh con cái! Chẳng qua tôi chỉ là một sợi dây để anh ấy tới dương gian tìm Lâm Yến Nhi mà thôi, anh ấy nhiều lần liều chết cứu tôi cũng là bởi vì tôi còn có có ích, tôi mà chết thì anh ấy cũng sẽ phải về âm phủ! Chỉ như vậy mà thôi!”
“Thậm chí anh ấy còn cùng Lâm Yến Nhi chôn chung ở một ngôi mộ!”
Tôi vừa khóc vừa nói, đột nhiên thấy mình trước giờ thật ngu ngốc, những chuyện Tô Mộc đã làm này tôi thật ra đã sớm nhìn thấu vậy mà vẫn còn mang một trái tim chân thật cho anh ấy, kể cả khi anh ấy kết hôn với Lâm Yến Nhi trước mặt tôi thì tôi vẫn tin tưởng anh ấy yêu tôi.
Có lẽ điều Đường Dũng nói mới là thật, anh ấy cùng tôi làm chuyện đó chính là để tôi sinh con cho anh ấy, sau đó sẽ thông qua chiếm đoạt đứa bé để tăng thực lực.
Bởi vì chỉ có như vậy anh ấy mới có thể so được với Lâm Yến Nhi, mới có thể lần nữa trấn áp Lâm Yến Nhi. Anh ấy nói trấn áp không phải là đem Lâm Yến Nhi lần nữa chôn xuống đất, cùng anh ấy táng vào chung một ngôi mộ, hai người ở âm phủ bên nhau cả đời?
Tôi vừa khóc vừa bày tỏ hết với Thuồng luồng tiên.
Thuồng luồng tiên cũng không biết phải an ủi tôi như thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng đuôi rắn không ngừng lau nước mắt cho tôi.
Đến khi tôi khóc mệt không ra nước mắt được nữa thì Thuồng luồng tiên mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi tôi đã hết giận chưa, nếu như hết giận thì cùng nó trở về Giang Minh, dù sao tôi cũng không còn quan tâm tới gã Tô Mộc cặn bã kia thì còn ở lại Lạc Dương làm gì.
Gã cặn bã.
Mặc dù tôi mắng Tô Mộc nửa ngày nhưng hai tiếng ‘cặn bã’ mà Thuồng luồng tiên nói ra lại khiến tim tôi như bị kim châm, đau nhói.
Khóc mệt, cũng phát tiết xong rồi, tôi lau sạch nước mắt trên mặt, nói với Thuồng luồng tiên: “Tôi đói.”
Thuồng luồng tiên biết tôi muốn nói sang chuyện khác, không muốn nhắc tới hai tiếng Tô Mộc, liền cười, nói: “Đói thì ông đây liền mang ngươi đi ăn ngon, đi theo ông nội Thuồng luồng tiên đảm bảo ngươi sẽ được ăn uống no say.”
Nói xong Thuồng luồng tiên bảo tôi tìm cho nó một người đẹp trai, nó muốn biến thành dáng vẻ đó.
Những ngày qua yêu hạch của hồ yêu nó đã hấp thu được không ít, biến thành người hẳn sẽ có lông tóc, bảo tôi tìm một người đẹp trai cho nó biến thành.
Tôi ừ một tiếng, lấy điện thoại ra lên mạng tìm ảnh trai đẹp, nhưng lật không dưới một trăm tấm hình tôi cũng không tìm ra được một tấm vừa mắt.
So với Tô Mộc, những nam thần đẹp trai kia đều không thể sánh bằng. Thấy tôi dòm trên điện thoại hồi lâu không có động tĩnh gì, Thuồng luồng tiên không nhịn được liền lấy đuôi rắn vung một cái chỉ một tấm hình trên điện thoại, nói: “Là đây! Nhìn xem ông đây có giống hay không!”
Nói xong người nó đã lay động, sau cuốn vài vòng trên mặt đất thì một chàng trai trẻ sáng ngời đã xuất hiện trên mặt tôi, nhìn tôi mỉm cười.
Tôi nhìn nó một cái, trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Mặc dù trước kia Thuồng luồng tiên cũng đã biến thành người trước mặt tôi, còn biến cả thành Tô Mộc, nhưng bởi vì không có lông tóc nên hình dáng kiểu gì cũng thấy có chút xấu xí. Nhưng bây giờ người đứng trước mặt tôi không chỉ có lông tóc rậm rạp, khí chất còn đặc biệt tối, giống như người trong hình bước ra trước mặt tôi vậy.
Không đúng, Thuồng luồng tiên đã thay đổi, so với người trong hình còn đẹp hơn một chút, khí chất trạch nam rạng ngời rất ưa nhìn, thậm chí yêu khí trên người cũng giấu đi, hoàn toàn giống như đúc người bình thường!
Không đợi tôi mở miệng khan, Thuồng luồng tiên đã không nhịn được tự mãn, đưa tay vỗ lên bả vai tôi, nói: “Sao nào, có thích gương mặt này không, nếu không thích thì anh có thể đổi lại!”
Thuồng luồng tiên sau khi biến thành người ngay cả cách xưng hô cũng đổi, trước kia nó không tự xưng là ông thì cũng là ông nội Thuồng luồng tiên, bây giờ lại học theo Đường Dũng, mở miệng ra là một tiếng anh.
Nó biến thành như nào với tôi cũng không thành vấn đề, dù sao bất kể nó biết thành dạng gì cũng không đẹp trai bằng Tô Mộc.
Mà gương mặt Tô Mộc lại là thứ tôi ghét nhất bây giờ.
Tôi miễn cưỡng mỉm cười, nói với Thuồng luồng tiên được rồi, tôi rất thích gương mặt đó. Sau đó tôi đẩy tay nó tránh khỏi vai, tiếp tục đi trên đường muốn tìm quán ăn.
Thất tình, lại khóc mệt, bây giờ tôi cần nhất chính là tìm một nhà hàng thật ngon để thiết đãi mình một chút. Nhưng đi dọc được hồi lâu tôi đều không tìm được cửa hàng nào có dáng dấp như quán ăn.
Nơi này là khu phố cũ, toàn thể tương đối đổ nát, vệ sinh cũng không phải quá tốt, bốn phía còn không có buôn bán gì.
Tôi bỗng nhiên có chút nhớ Tô Đoàn, mặc dù cậu ấy có chút nhàm chán nhưng dẫu gì cũng là con nhà giàu, giống như trời sinh tinh ý như ra đa vậy, ở nơi xa lạ cũng có thể tìm được quán ăn đặc biệt ngon.
“Dương Dương, tôi phát hiện ra một quán ăn tương đối tốt, anh mang cô tới đó ăn một bữa thật to nhé.” Ngay khi tôi đã chán nản đi không mục đích thì đột nhiên Thuồng luồng tiên nói.
Vừa đi trong tay nó vừa cầm điện thoại của tôi, trên màn hình hiển thị đại khái chính là danh sách các quán ăn ngon ở Lạc Dương.
Tôi đang rầu không biết đi đâu ăn, nghe vậy liền gật đầu một cái.
Thuồng luồng tiên liền kéo tay tôi chạy, nó chạy rất nhanh, chưa được mấy bước thì hai chân tôi như đã bay lên khỏi mặt đất, bị nó lôi vào một con hẻm.
Vòng vèo qua mấy lần, chúng tôi giống như đã quay trở về khu phố cổ nơi có nhà Nhà họ Diệp, nơi này cũng là đường phố cổ xưa nhưng được sử dụng làm phố buôn bán, cũng là những tòa nhà kiểu tứ hợp viện nhưng so với Nhà họ Diệp thì hiện đại hơn nhiều, trên tường rào xây bằng gạch xanh có treo một ngọn đèn nhỏ có chữ: Nhà hàng vườn hoa.
Ngoài cửa bày đầy hoa tươi, nhìn qua cánh cửa đang mở rộng vào trong có thể thấy bên trong bố trí rất đẹp, để đầy các chậu hoa đang nở, cảnh sắc hết sức ưu mỹ.
Đều nói khi phụ nữ thương tâm thì hoa tươi liền là liều thuốc chữa tâm bệnh, ngột ngạt trong lòng tôi vô hình cũng giảm đi một chút. Cảm giác được tâm tình thay đổi của tôi, Thuồng luồng tiên càng nhanh hơn, kéo tay tôi lôi đi vào.
Bên trong nhà hàng bán đồ ăn tây, là một số món ăn do chủ nhà hàng tự mình nghiên cứu, trong thực đơn đồ ăn bày biện đều rất đẹp, nhìn qua cũng khiến người ta thấy thèm thuồng. Chủ nhà hàng là một người phụ nữ trẻ chừng ba mươi tuổi, vóc dáng rất đẹp, rất có khí chất, cũng rất thân thiện.
Thấy mắt tôi sưng đỏ, chủ nhà hàng nhận ra tôi vừa mới khóc liền bưng một ly kem tới, cười nói là quà tặng của nhà hàng.
Tôi cười lên một tiếng, trong nháy mắt sinh ra không ít hảo cảm với chủ nhà hàng. Dù sao bây giờ tôi đang có một tấm thẻ chưa ba tram triệu, cũng không thiếu tiền tiêu xài, liền dựa theo những món bày biện đẹp mắt trong thực đơn để gọi cho bớt tức giận, còn hỏi Thuồng luồng tiên muốn ăn gì, tôi mời nó ăn cơm.
Thuồng luồng tiên hiển nhiên tới là đặc biệt vì tôi, thấy tôi nói mời nó ăn cơm liền nháy mắt với tôi một cái, nói ngươi biết ông đây bình thường thích ăn quỷ nhất, có cái hôm nay vì muốn ngồi cùng Dương Dương nên miễn cưỡng ăn một chút vậy.
Vừa nói nó vừa liếc nhìn thực đơn, đối với bà chủ nói: Đem tất cả các món dùng gà làm nguyên liệu mang hết lên đây, anh thích ăn gà.
“Gà?” Bà chủ sửng sốt một chút, có chút bất ngờ, nhưng cô ấy rât mau đã phục hồi lại tinh thần, nói xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay tất cả thịt gà đều đã bán hết. Bàn bên cạnh trong sân cũng có một nhóm khách, bọn họ cũng giống anh, cũng mê ăn gà, đã đem tất cả thịt gà gọi hết rồi. Anh thử các món khác xem, những món khác trong nhà hàng cũng đều rất ngon.”
Vừa nói cô ấy vừa giới thiệu các món ăn khác cho Thuồng luồng tiên.
Nhưng Thuồng luồng tiên cũng không thèm liếc mắt một cái, nói nó thích ăn gà, nếu như không có thì thôi, nó nhìn tôi ăn là được.
Là nó không có lộc ăn, tôi cũng không khuyên nữa, gọi một số món rồi trả lại thực đơn cho bà chủ, sau đó chờ mang đồ ăn lên.
Có lẽ bởi vì không có gà cho Thuồng luồng tiên ăn, bà chủ sau khi ra sau bếp lại quay lại, trong tay bưng hai ly đồ uống, nói là khiến quý khách không hài lòng nên tạ lỗi với chúng tôi.
Bà chủ này quả thực quá nhiệt tình khiến tôi cũng ngượng ngùng, nói với cô ấy không cần như vậy.
Bà chủ nói là cần chứ, nhà hàng của cô lấy tôn chỉ làm khách hài lòng là trên hết, để khách mới tới cũng có cảm giác như khách quen.
Nói xong cô ấy cười nhìn tôi, có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, thật giống như có lời muốn nói.
Tôi không khỏi hỏi cô ấy sao vậy, còn có chuyện gì sao?
“Người đẹp, là tôi lắm mồm hỏi một câu… Cô tên là Lộc Dương phải không?” Bà chủ do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom