• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-206

Chương 189: Không xuống giường nổi




Chương 189: Không xuống giường nổi
“Đương nhiên là đã có dự định, Dương Dương cũng đã ra mắt ba cháu, bọn họ rất hòa hợp.” Trên mặt Tô Mộc xuất hiện vẻ lúng túng hiếm thấy, sờ sờ mũi nói.
Mẹ tôi nghe vậy liền vui vẻ hơn, kéo tay Tô Mộc vừa định muốn nói gì đó thì đột nhiên kêu lên một tiếng, hỏi sao tay Tô Mộc lại lạnh như vậy?
Tôi cả kinh trong lòng, sợ mẹ tôi phát hiện ra điều gì. Bởi vì tay Tô Mộc thật sự so với người bình thường thì lạnh hơn rất nhiều, tôi đã sớm quen, nhưng cái gọi là có tật giật mình, tôi rất sợ mẹ tôi phát hiện ra Tô Mộc không phải người sống.
Nhưng cũng may mẹ tôi căn bản không để ý, không đợi tô mở miệng giải thích mẹ tôi đã nói tiếp: “Bọn con khi còn trẻ chính là không biết yêu quý thân thể mình, tuổi còn trẻ mà tay đã lạnh là biểu hiện của thân thể bị lạnh, nhất là đàn ông các con phải chú ý, nếu không sau này không tốt để có em bé.”
Có em bé…
Tôi có chút lúng túng đau đầu, bây giờ mới là lúc nào, mặc dù không còn mấy ngày nữa sẽ tới sinh nhật tôi, nhưng cho dù qua sinh nhật tôi thì tôi cũng mới hai mươi mốt tuổi, đang là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất. Thật không rõ mẹ tôi đây giục cưới rồi lại giục có em bé, là lo con gái mình quá xấu xí sợ sau này không ai thèm lấy sao?
“Dì yên tâm, cháu đã tìm thầy thuốc đông y khám qua, mặc dù cơ thể lạnh nhưng tâm hỏa thịnh vượng khiến cơ thể vừa đủ đạt trạng thái cân bằng, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện có con sau này.” Tô Mộc ngược lại không chút xấu hổ nào, cười nói với mẹ tôi.
Mẹ tôi cười toe toét, thật đúng dáng điệu của cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng vừa mắt, nói nếu có kế hoạch kết hôn rồi thì cũng đừng để lâu, chọn thời gian thích hợp cho hai gia đình gặp mặt, cũng để tăng thêm hiểu biết về nhau một chút.
Đề tài trò chuyện này khiến tôi hoàn toàn cứng lại, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc, chờ xem anh ấy giải quyết thế nào cho vẹn toàn.
Dẫu sao anh ấy là một lão quỷ đã chết hơn một trăm năm, đừng nói cha mẹ, cho dù là cháu cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Vốn vẫn có thể tìm Tô Thịnh tới giả vờ làm ba của Tô Mộc được, nhưng bây giờ Tô Thịnh lại cùng phe với Lâm Yến Nhi, mặc dù còn chưa trở mặt với nhau nhưng vẫn là bớt tiếp xúc với ông ta thì tốt.
Còn lại có Tô Đoàn, nhưng với Tô Mộc thì chỉ như hai anh em, không thể nào giả mạo làm trưởng bối của Tô Mộc được.
Tính đi tính lại, chúng tôi có lẽ chỉ còn cách bỏ tiền thuê người đóng giả làm cha mẹ Tô Mộc.
Tôi vội vàng nháy mắt với Tô Mộc, để cho anh ấy tùy tiện tìm lý do nào đó tránh đi là được.
Ai ngờ Tô Mộc đồng ý rất dứt khoát, suy nghĩ một chút rồi hỏi mùng một tháng sau ba mẹ tôi có rảnh không, nếu rảnh thì chọn mùng một tháng sau để cha mẹ hai bên gặp mặt.
Mẹ tôi gật đầu liên tục, nói có rảnh có rảnh, không rảnh cũng phải rảnh, nếu như vậy thì định vào mùng một tháng sau.
Hai người bọn họ coi tôi như không khí, cứ vậy quyết định xong ngày hẹn gặp mặt, sau đó mẹ tôi nói đã đến giờ nghỉ trưa của bà, bảo Tô Mộc đi ra phòng khách nghỉ ngơi một chút, cả đêm hôm trước đã chăm sóc tôi không nghỉ rồi.
Chờ sau khi mẹ tôi đi rốt cuộc tôi không còn nhịn được, kéo Tô Mộc lại hỏi anh ấy đang giở trò quỷ gì, sao lại đồng ý cho cha mẹ hai bên gặp mặt, đến lúc đó kiếm đâu ra ba mẹ để gặp ba mẹ tôi, mẹ tôi cũng không dễ lừa gạt như vậy.
“Ai nói muốn lừa gạt mẹ, anh cũng đâu phải sinh ra từ khe đá, tất nhiên cũng có ba mẹ rồi.” Tô Mộc liếc tôi một cái giống như nhìn đứa ngốc.
Tôi liền ngớ người, sững sờ nhìn Tô Mộc: “Anh có ba me, nhưng ba mẹ anh không phải đã…”
“Anh định đem hồn phách của bọn họ mời tới dương gian để gặp ba mẹ em?” Tôi đột nhiên kịp hiểu ra, cả kinh nói.
“Không sai, lần này thật vất vả mới đổi lại thân thể cho em được, anh muốn cho em một danh phận.”
“Trước kia mặc dù chúng đã đã có âm hôn nhưng đó chỉ là nói miệng, trên danh nghĩa anh vẫn nợ em một hôn lễ để tất cả người thân bạn bè chúc phúc. Dương Dương, mặc dù anh là quỷ nhưng anh không muốn em chịu thiệt thòi, người khác có thì em cũng phải có.”
“Quan trọng nhất chính là, thông qua hôn lễ em có thể vào trong gia phả nhà họ Tô, sau đó quang minh chính đại tiếp nhận sự che chở của tổ tiên nhà họ Tô, sau này sẽ không gặp chuyện nguy hiểm như vừa rồi nữa.” Tô Mộc nói.
Anh ấy nói cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không giống nói đùa.
Tôi nhìn anh ấy giống như đang nằm mơ vậy, mặt đột nhiên đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Anh… thật muốn kết hôn với em, còn phải cùng em cử hành hôn lễ?”
“Em không muốn?” Tô Mộc nhìn tôi, vẻ mặt khó có thể tin, đột nhiên nhíu mày hỏi tôi.
“Không phải, chỉ là quyết định này tới quá đột nhiên, hơn nữa… anh đẹp trai như vậy, lợi hại như vậy, thật quyết định muốn kết hôn với em sao? Cả đời cùng em chung một chỗ?”
Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, tay nắm chặt tay anh ấy.
Mặc dù đã sớm cùng anh ấy làm chuyện đó, cũng coi như là có âm hôn với anh ấy nhưng cuối cùng anh ấy vẫn là quỷ, ở bên anh ấy càng ngọt ngào, tim tôi càng đập rộn ràng thì tôi lại càng sợ tới ngày anh ấy đạt được mục đích khi tới dương gian anh ấy sẽ bất thình lình biến mất, bỏ mặc tôi một mình đau khổ.
Cho nên bây giờ anh ấy bỗng nhiên cầu hôn với tôi khiến tôi vừa vui vẻ vừa lo sợ. Dẫu sao có cô gái nào không hy vọng có một hôn lễ long trọng lại lãng mạn, được mọi người chúc phúc, gả cho người mình thương nhất.
“Ừ, mặc dù em vừa ngốc lại vừa hậu đậu nhưng em là người phụ nữ của anh, anh không ngại chung một chỗ với em.” Tô Mộc cười nói.
Nói xong anh ấy đột nhiên cúi đầu, miệng cách miệng tôi rất gần, hơi thở của anh ấy thậm chí có thể phun lên mặt tôi, lành lạnh, thơm thơm.
Tôi luống cuống, tim đập loạn thình thịch, mắt nhìn sống mũi cao cùng đôi môi gợi cảm của anh ấy.
Không tự chủ được nuốt nước miếng, liếm môi khô khốc.
“Hôn anh!” Giọng anh ấy khàn khàn, gợi cảm dị thường, hô hấp cũng dồn dập.
Tôi cũng rất muốn hôn anh ấy, nhưng hai chúng tôi bây giờ đang ở phòng khách, không có vật gì che cả, lỡ như cha mẹ tôi xuống thấy thì làm thế nào!
Tôi cố nén ham muốn muốn hôn anh ấy, nói bây giờ không được, ba mẹ tôi sẽ thấy, nếu không thì trở về phòng ngủ trên lầu hai.
“Ở đây, hôn anh!” Giọng Tô Mộc gấp gáp hơn, thấy tôi chần chừ hình như hơi tức giận, cũng không chờ tôi chủ động, cúi đầu áp môi sáp tới gần.
Mềm mại, hơi lạnh xen với mùi thơm bạc hà đặc biệt của anh ấy, đầu lưỡi bá đạo dò dẫm trong miệng tôi, càn rỡ xâm chiếm.
Tay anh ấy đan vào mười ngón tay tôi, đưa hai tay tôi giơ lên đỉnh đầu phòng ngừa tôi phản kháng. Không biết từ lúc nào tôi đã bị anh ấy đẩy ngã trên ghế sa lon, như củi khổ gặp phải ngọn lửa, giống như hai con rắn quấn lấy nhau.
Nhiệt độ cơ thể tôi tăng cao vút, từng tế bào cảm thấy hưng phấn dị thường giống như pháo hoa nở rộ, khát vọng được Tô Mộc chạm tới nhóm lửa.
“Dương Dương, em có muốn chúng ta có con không?” Lúc tình ý đang nồng, Tô Mộc cắn xé môi tôi, thở hổn hển nhỏ giọng nói.
“Ừm.” Tôi vội gật đầu, chỉ cảm thấy phần thân dưới đã sớm ẩm ướt mềm mại chờ Tô Mộc tiến vào, đầu óc đã sớm trống rỗng, cũng không còn kịp nhận thức Tô Mộc vừa nói cái gì.
Tô Mộc thấy phản ứng của tôi liền khẽ nhếch miệng cười xấu xa, vung tay lên, có bó lớn âm khí trên người tản ra ngoài, phía dưới cơ thể có một vật to lớn cường tráng cứng rắn đi vào, trong nháy mắt lấp đầy khoảng trống của tôi.
Tôi không không kiềm hãm được khẽ rên lên một tiếng, càng dùng sức ôm chặt lấy eo Tô Mộc.
“Thả lỏng, Dương Dương, em đừng ôm chặt quá như vậy.” Giọng Tô Mộc gấp gáp hơn, anh ấy đã ở bên bờ kích động, vừa nói vừa tách hai chân tôi ra, rồi dùng sức đâm sâu.
Tôi liền cảm thấy thoải mái bồng bềnh như trên mây, chỉ cảm thấy từng luồng nhiệt nóng xông ra nghênh đón từng lượt Tô Mộc đánh vào…
Hồi lâu, đến khi toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, một chút khí lực cũng không còn, Tô Mộc vẫn chưa có ý buông tôi. Cũng không biết bắn bao nhiêu lần, giống như anh ấy để dành hỏa lực hơn trăm năm phải nằm dưới đất phát tiết trên người tôi vậy.
Ngay khi tôi ôm Tô Mộc liên tục cầu xin tha thứ thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ trên lầu hai.
Có người muốn xuống!
Tôi sợ hồn vía cũng sắp bay ra ngoài, trong nháy mắt im lặng, rúc vào trong ngực Tô Mộc, hung hăng ra hiệu để anh ấy ôm tôi bay về lầu hai.
Nhưng Tô Mộc giống như cố ý đối nghịch với tôi, không chỉ không ôm tôi rời đi mà vẫn còn hung hăng ra vào cơ thể tôi, chờ đến khi tia hỏa lực cuối cùng của anh ấy cũng nhả ra mới lười biếng rút khỏi thân thể tôi, giúp tôi mặc quần áo tử tế.
Dù vậy cả người anh ấy vẫn nằm trên người tôi, che kín hết thân thể tôi.
Không bao lâu sau dép của mẹ tôi liền xuất hiện trên cầu thang, chớp mắt mẹ tôi đã xuống tới lầu một, bà còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, người mơ mơ màng màng ngồi trên sa lon bên cạnh chúng tôi, uống một hớp nước, sau đó mở ti vi.
Tôi mắc cỡ mặt đỏ bừng, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, liều mạng đẩy Tô Mộc, muốn anh ấy rời khỏi cơ thể tôi. Nhưng Tô Mộc làm gì cũng không chịu xuống, hai tay vẫn ôm tôi thật chặt, mặt đưa sát bên trên mặt tôi, miệng thở vào tai tôi, nhỏ giọng cười nói: “Đừng cử động, bây giờ mẹ không nhìn thấy chúng ta nhưng có thể nghe được tiếng, nếu như em gây động tĩnh thì sẽ bị mẹ phát hiện, em làm thử xem.”
Tô Mộc đáng chết!
Nhất định là anh ấy cố ý!
Tôi cũng sắp tức chết, nhưng mẹ tôi ở ngay bên cạnh nên tôi không dám làm gì càn rỡ, không thể làm gì khác hơn là co người lại rúc vào trong ngực Tô Mộc, nghiêng đầu len lén quan sát mẹ tôi.
Bà vẫn chăm chú xem ti vi, nghiêm túc theo dõi phim, ánh mắt không để ý chút nào tới chúng tôi bên cạnh.
Xem ra Tô Mộc nói không sai, mẹ tôi thật sự không thể nhìn thấy chúng tôi.
Cho dù như vậy, mẹ tôi ở ngay bên cạnh, tôi cùng Tô Mộc đang ở chung một chỗ mập mờ như vậy, vẫn cảm thấy rất không được tự nhiên.
Tôi không dám cử động một chút nào, sợ bị mẹ tôi phát hiện, chỉ hy vọng mẹ tôi xem ti vi thấy nhàm chán sẽ sớm rời đi, cho dù đi vào phòng bếp một chút cũng được.
Tô Mộc ngược lại rất nhàn nhã, thoải mái nằm bên trên người tôi, luôn luôn nghiêng đầu khẽ hôn lên mặt tôi một chút, miệng lúc nào cũng nhếch lên cười đểu giống như lừa được trẻ con vậy.
Đợi rất lâu, chân tôi cũng đã tê rần thì mẹ tôi mới đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Tôi nhân cơ hội đẩy Tô Mộc xuống, xoay người xuống khỏi ghế sa lon.
Nhưng vừa mới đi xuống, đứng lên đã thấy tê rần, sau đó giữa hai chân còn đau muốn chết, không đứng vững liền ngã sang bên cạnh.
Tô Mộc lanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi, ôm tôi vào trước ngực, sau đó bay lên lầu hai đặt tôi lên giường, mặt mang vẻ giễu cợt từ trên cao nhìn xuống: “Sao nào, thích không?”
“Thích con khỉ! Vừa rồi em sợ suýt chết, đây là đang ở nhà đấy, anh sao có thể ở trên ghế sa lon…” Mặt tôi đã đỏ lên: “làm chuyện đó. Vừa rồi mà bị mẹ em thấy được thật em không còn đường sống!” Tôi tức giận không được, hung hăng trợn mắt nhìn Tô Mộc mắng. Anh ấy bình thường không hư hỏng như vậy, không biết hôm nay lại làm sao…
Tô Mộc cười sâu hơn, giống như cố ý bêu xấu tôi vậy, hỏi tôi: “Phải không? Nhưng vừa rồi em cũng không từ chối anh, hơn nữa em còn rất hưởng thụ.”
Bị anh ấy vạch trần mặt tôi lại càng đỏ hơn, giọng lập tức nhỏ lại: “Ai hưởng thụ…”
“Dương Dương, đây là em dụ dỗ anh, anh đã nói sẽ khiến em không xuống giường được, sau này tốt nhất em đàng hoàng một chút, còn dám chọc anh anh sẽ khiến em kích thích hơn.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh ấy lại nói: “Lát nữa anh sẽ mang cơm tối lên cho em, em cũng đừng đi xuống, nếu không mẹ thấy dáng đi của em có thể sẽ biết được có chuyện gì xảy ra.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom