• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-202

Chương 185: Số điện thoại đôi




Chương 185: Số điện thoại đôi
Tôi bất chợt đưa mắt nhìn anh ta.
Thấy tôi nhìn mình, người đàn ông kia cười khiêm nhường lễ độ với tôi một cái, sau đó kéo một cái ghế đối diện tôi, cùng ngồi xuống chung với chúng tôi, cười nhẹ nhàng nhìn Tô Mộc.
Không biết từ lúc nào mặt Tô Mộc đã tối lại, nhìn người đàn ông kia không vui: “Chị dâu cậu là người còn sống, loại đồ âm khí nặng như hoa bỉ ngạn sau này đừng cho cô ấy ăn.”
“Sao lại không? Chẳng phải vừa rồi anh còn bảo lần sau dẫn em tới ăn?” Tôi nói không vui.
Vốn tôi cũng không nhớ hoa bỉ ngạn, dẫu sao vật này hẳn thật quý nên chuyện Tô Mộc vừa đồng ý lẫn nữa dẫn tôi tới ăn tôi cũng không để trong lòng. Nhưng anh ấy làm người không thể như vậy, chuyện vừa mới đồng ý với tôi ngoảnh mặt một cái đã nói với người khác sau này không để tôi ăn, đây là có ý gì?
Thấy tôi nói Tô Mộc, người đàn ông kia liền nhìn hai chúng tôi cười lên, sau đó lại hỏi Tô Mộc: “Tô huynh đại giá đến chơi, không biết có gì phải làm không, cũng không phải chỉ tới ăn cơm chứ?”
Nhìn dáng vẻ nói chuyện của anh ta thì hẳn anh ta chính là ông chủ Tần Cát của tiệm cơm này. Tô Mộc gật đầu một cái, đem mục đích chủ yếu của chúng tôi nói cho Tần Cát, hy vọng anh ta có thể giúp chúng tôi đoạt lại thân thể.
Vốn anh ta đang cười ha ha, dáng vẻ rất thân quen với Tô Mộc, chuyện này cũng không khó làm, kết quả sau khi Tô Mộc nói xong Tần Cát lại quả quyết lắc đầu từ chối.
Còn nói chuyến này rất nguy hiểm, mặc dù anh ta có mắt âm dương nhưng bản lãnh khắc quỷ cũng không tinh thông, trước kia nhiều nhất cũng chỉ đánh nhau với tiểu quỷ, bây giờ đi đối phó với lệ quỷ hay là trận pháp của lệ quỷ thì anh ta vẫn còn nhỏ tuổi, còn muốn sống thêm một đoạn thời gian nữa.
Thấy anh ta cự tuyệt một cách dứt khoát như vậy tôi không khỏi có chút buồn bực, nhưng Tô Mộc không tỏ thái độ gì giống như đã sớm biết có kết quả như vậy liền từ trên người móc ra một xấp tiền âm phủ đặt lên bàn, nói rằng đây chỉ là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công sẽ còn trả gấp đôi, mong dựa vào quan hệ sâu xa giữa sư phụ của anh ta cùng nhà họ Tô, hy vọng anh ta có thể giúp đỡ lần này.
Tôi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tô Mộc lại dùng tiền bạc để mua chuộc người. Nhìn Tần Cát từ góc độ nào đi nữa đều giống như một người đức cao vọng trọng, muốn tiền bạc để làm gì?
Hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi lấy Tô Mộc lấy tiền âm phủ ra, tiền này mặc dù hình dáng cũng giống như tiền vàng mã hay đốt vào tiết thanh minh vậy, nhưng không phải làm bằng giấy, xác thật giống như làm từ khí, phía trên dường như còn có âm khí phiêu tán.
“Cái này…” Tần Cát nhìn xấp tiền một cái, mặt lộ ra vẻ khó xử, do dự một hồi lại đưa tay cầm lấy tiền, nói: “Được rồi, tôi mở cửa làm ăn không thể từ chối khách tới tận cửa được. Tiền cọc tôi nhận, lúc nào anh lên đường nhắn qua wechat thông báo cho tôi là được.”
Chuyện lại thuận lợi như vậy, mới vừa rồi còn nói đi chuyến này nguy hiểm bây giờ lại khuất phục bởi kim tiền, hơn nữa còn là tiền âm phủ
Điều này khiến cho tôi có chút bất ngờ, có điều ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu, Tần Cát là thương nhân, vừa rồi nói vậy chẳng qua chỉ là anh ta tìm cớ mà thôi, là muốn nhiều tiền hơn một chút.
Nói xong anh ta đứng lên, hướng chúng tôi cười một tiếng rồi rời đi, trước khi đi còn cố ý quay đầu lại nói với tôi muốn ăn hoa bỉ ngạn thì tới lúc nào cũng được, anh ta sẽ mời tôi ăn.
Tôi gật đầu cười đáp lại.
Sau đó anh ta rời đi. Chờ sau khi Tần Cát đi rồi nụ cười trên mặt Tô Mộc cũng biến mất, sau đó vẻ mặt thành thật nhìn tôi, nói tôi không có anh ấy đi cùng thì sau này tuyệt đối không thể lại tới tiệm cơm này, tiệm cơm này là buôn bán với quỷ, nhân viên rất phức tạp, tránh cho tôi lại gặp phải chuyện gì.
Anh ấy nói vậy rõ ràng là làm nghiêm trọng vấn đề. Mặc dù quán cơm này bán đồ cho cả âm dương hai giới nhưng suốt thời gian tôi ăn một bữa cơm cũng không thấy những quỷ vật khác, ngược lại thấy có không ít sinh viên trường tôi tới.
Không biết tại sao tôi luôn cảm giác Tô Mộc có chuyện giấu tôi, anh ấy không để tôi tự tới hình như chính là không muốn để tôi ăn hoa bỉ ngạn.
Có điều lúc anh ấy dặn dò rất nghiêm túc, hơn nữa trong mắt có vẻ rất lo âu khiến lòng tôi mềm nhũn, gật đầu một cái, nói tôi sẽ không tới một mình.
Sau khi tôi đảm bảo Tô Mộc mới yên lòng, đưa tôi rời khỏi tiệm cơm, nói đi trung tâm thương mại một chút, mua hai cái điện thoại để dùng.
Nghe anh ấy nói tôi mới nhớ ra điện thoại của tôi bị nước vào đã hỏng, bây giờ anh ấy mua điện thoại cho tôi dĩ nhiên tôi vô cùng vui vẻ, bám lấy một cánh tay của anh ấy phấn khởi đi vào trung tâm thương mại.
Dọc đường tới trung tâm thương mại tất cả mọi người đều nhìn tôi và Tô Mộc với cái nhìn tuyệt đẹp.
Tỷ lệ quay đầu nhìn lại cơ bản là trăm phần trăm, thậm chí còn có người đổi cả hướng đi, ngay cả ban đầu không định đi hướng đó cũng bắt đầu đi theo chúng tôi.
Tôi không khỏi có chút buồn bực, đẹp quá quả thật phiền phức, trước kia khi tôi cùng Tô Mộc ra khỏi nhà đã có rất nhiều cô gái vì vẻ đẹp trai của anh ấy mà đi theo, bây giờ lại có thêm một thân thể yêu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sẽ có một số đông đi theo tôi cũng không lấy làm kỳ quái.
Trước kia tôi đặc biệt hy vọng được người khác chú ý, nhưng bây giờ đang bị dõi theo mới phát hiện ánh mắt nóng bỏng của người khác giống như đèn loang loáng vậy, quá chói mắt, tôi thậm chí còn bắt đầu thấy nhớ thân thể thật sự của tôi.
窗体顶端
Tôi hơi lay Tô Mộc, anh ấy giống như cũng ngại phiền phức từ những người đi theo chúng tôi, đột nhiên kéo tôi chạy vào một con hẻm.
Những người đó phản ứng chắc chắn không nhanh bằng Tô Mộc, trước khi bọn họ kịp đuổi theo thì Tô Mộc đột nhiên quay về phía tôi thổi một hơi vào mặt tôi.
Một mùi hương xông vào mũi tôi, mát mát lành lạnh giống như bạc hà vậy, sau đó tôi cũng cảm giác trên mặt tôi giống như đeo thêm một tấm mặt nạ. Trên mặt Tô Mộc cũng bị thay đổi, đôi mắt đẹp đẽ biến thành mắt xếch, sống mũi cao cũng đã thấp đi không ít, thậm chí ngay cả màu da cũng thay đổi thành ngăm đen, toàn thân chỗ nào cũng xấu, hoàn toàn không nhận ra đó là Tô Mộc.
Sau khi thay đổi xong Tô Mộc nhe răng cười với tôi một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì nhóm người đi theo chúng tôi cũng đã đuổi tới, không thấy trai đẹp gái đẹp đâu còn cố ý hỏi chúng tôi một tiếng, có thấy một đôi tình nhân cực kỳ đẹp chạy qua không.
“Có thấy, chạy bên kia.” Tô Mộc tiện tay chỉ về một hướng.
Người cầm đầu liền nói cảm ơn rồi chạy theo hướng Tô Mộc chỉ.
Cũng may những người phía sau có không ít người tỉnh táo lại, mặc dù đi theo tới đây nhưng không đuổi theo nữa.
Tôi cũng giả bộ như một người giống bọn họ, nín cười hỏi một cô gái: “Mọi người sao lại đuổi thế? Biết hai người vừa rồi sao?”
“Không biết, nhưng thấy bọn họ có nhiều người vậy xem như vậy, hơn nữa hình dáng lại đẹp như vậy không biết chừng là idol Hàn Quốc nào đó. Nếu tôi xin được chữ ký thì có thể bán cho fan hâm mộ của bọn họ được một khoản.” Cô gái kia nói.
Tôi nháy mắt liền im lặng, cười mỉa hai tiếng, từ trong đám người lui ra ngoài, nhìn Tô Mộc mấy cái.
Bây giờ anh ấy đã thay đổi trông là lạ, hơn nữa cùng với vẻ lạnh lùng của anh ấy trông rất tức cười.
“Tô Mộc.”
“Gọi chồng.”
“À, chồng, anh có thể tùy ý biến đổi hình dáng, có phải bình thường anh biến thành đẹp trai để đi ra ngoài chứ thực ra bình thường anh rất xấu.” Tôi nói.
Tô Mộc liếc tôi một cái, đột nhiêu cười đểu, nói: “Phải, thật ra bây giờ mới là hình dáng vốn có của anh, nếu em đã biết vậy thì sau này anh không phải biến thành đẹp trai nữa, buổi tối em cứ ôm gương mặt này đi ngủ.”
“Ghét!” Tôi hờn dỗi một tiếng, vốn muốn cười nhạo anh ấy một chút không nghĩ lại mang đá đập chân mình.
Mặc dù nhìn gương mặt bây giờ của Tô Mộc thật khó chịu, nhưng sau khi biến thành xấu xí quả thật hành động tiện hơn rất nhiều. Chúng tôi đi thẳng tới trung tâm thương mại, tìm được cửa hàng Apple mua hai cái điện thoại mới nhất, sau đó lại tới tiệm sim đăng ký số điện thoại mới.
Khi đăng ký số đúng dịp lại thấy trên bảng hiệu viết làm số tình nhân, hai số điện thoại chỉ hơn kém nhau một số cuối cùng, tôi quả quyết muốn cái đó, làm số tình nhân với Tô Mộc.
Ở chung một chỗ lâu như vậy đây là lần đầu tiên anh ấy có điện thoại di động, cuối cùng cũng có một việc chung tôi có thể làm giống như các cặp tình nhân bình thường khác.
Tôi rất vui vẻ, sau khi nhét sim điện thoại vào liền trước tiên lưu số của Tô Mộc, khi đặt tên chúng tôi lại có mâu thuẫn…
Tôi lưu tên anh ấy là Đại Ngốc, anh ấy lưu tên tôi là Dương Dương.
Tôi bảo anh ấy nghĩ cho tôi một biệt danh thân mật, kết quả anh ấy nghĩ hồi lâu rốt cuộc lại đổi thành Lộc Dương!
Mà anh ấy thấy cái tên tôi đặt cho anh ấy mặt liền tối xầm lại, trực tiếp vác tôi ra ngoài, cũng không để ý xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vừa đi còn vừa tét vào mông tôi, trách tôi mắng anh ấy, còn nói gì mà hồi anh ấy còn sống vợ dám không tôn trọng chồng sẽ bị trừng phạt theo gia pháp.
Vốn là một chuyện vui vẻ bây giờ lại bị đánh đến choáng váng, tôi cũng sắp chết oan.
Nhưng Tô Mộc rất ngang tàng, tôi không nhận sai anh ấy sẽ không để tôi xuống, cuối cùng vẫn là tôi ngậm nước mắt nói xin lỗi anh ấy, bị anh ấy uy hiếp dụ dỗ sửa Đại Ngốc đổi thành Ông xã đại nhân mới tha.
Tôi vốn còn muốn tạo wechat cho anh ấy, lấy hình đại diện là ảnh một đôi tình nhân đẹp mắt nào đó, nhưng sau khi bị đánh đòn tôi cũng không còn tâm tư làm những thứ kia, chỉ tải và đăng ký wechat cho rồi đem điện thoại ném cho anh ấy, sau đó nói tôi mệt mỏi, muốn tìm một chỗ ngủ.
Ở biệt thự bây giờ vẫn còn Tam trưởng lão cùng Vương Văn canh chừng, chúng tôi không thể trở về đó, Tô Mộc liền dẫn tôi đi thuê phòng ở khách sạn. Sau khi tắm xong quả thật tôi rất mệt mỏi, liền nằm ở trên giường nhìn Tô Mộc.
Anh ấy đã trở về hình dáng vốn có, ngồi ở mép giường nghịch điện thoại, đang tìm hiểu cách dùng wechat hay cái gì đó.
Tôi nhìn dáng vẻ chuyên chú của anh ấy, đột nhiên không còn giận nữa, liền tiến tới ôm cánh tay của anh ấy.
“Chồng.” Tôi gọi một tiếng.
Anh ấy ừ một câu, ngoảnh ra nhìn tôi.
Tôi liền hôn một cái lên cổ tay anh ấy, nói: “Đã lâu chúng ta không ngủ cùng nhau, tối nay anh ôm em ngủ được không?”
Vừa nói tôi còn vừa uốn éo thân thể, đối diện với gương mặt này tự nhiên cảm giác như toàn bộ không khí trong phòng có mùi vị rất ‘ấy’ khiến thân thể tôi nóng lên, muốn cùng Tô Mộc thân mật hơn một ít.
“Không được.” Tô Mộc nhìn tôi một cái, thấy được ý nghĩ trong lòng tôi lại rút tay trở về, ngay cả chạm cũng không cho chạm, xoay người ra ngồi trên ghế sa lon.
Tôi lập tức ngây người, anh ấy cự tuyệt tôi.
Lần đầu tiên tôi chủ động, vậy mà anh ấy cứ vô tình như vậy cự tuyệt tôi.
Tôi nhất thời có chút tủi thân, cảm giác giống như bị đưa vào lãnh cung, trước kia đều là anh ấy gợi chuyện, bây giờ lại thay đổi như vậy!
Chẳng lẽ là bởi vì Lâm Yến Nhi?
Tôi càng tủi thân, từ khi Tô Mộc vì cứu tôi mà cưới Lâm Yến Nhi thì Tô Mộc liền không chạm vào tôi nữa!
Tôi ấm ức trào cả nước mắt, kéo chăn lên, xoay người, cố ý không nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc cũng không để ý đến tôi.
Trong lòng tôi càng tức giận đến chảy nước mắt, ngay cả ngủ lúc nào cũng không biết.
Trong giấc mơ tôi thấy Tô Mộc để điện thoại xuống, sau đó quay lại giường, từ sau lưng ôm tôi, nhỏ giọng nói: “Em cho là anh không muốn sao? Ráng nhịn chút nữa, chờ ngày mai sau khi đoạt lại được thân thể em anh nhất định sẽ khiến em không xuống giường được!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom