• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chap-189

Chương 173: Huyết mạch tương đồng




Chương 173: Huyết mạch tương đồng
Không bao lâu, tôi đã thuận lợi đi được tới cửa biệt thự của Nhà họ Tô, Lục Nhĩ vốn sinh trưởng ở Nhà họ Tô nên việc bố trí ở Nhà họ Tô với nó không thể quen thuộc hơn nữa. Một cách thuần thục nó nhập vào một chuỗi dài các con số phía sau, cánh cửa đã được mở ra. Trên mặt nó vạch qua một vẻ kiêu ngạo, toét miệng về hướng tôi cười.
"Lục Nhĩ, cảm ơn, ngày nào đó Lộc Dương Chị đây sẽ mời em ăn chuối tiêu nhé.” Tôi nhẹ giọng nói.
Nói xong tôi không do dự nữa, liền đi theo Lục Nhĩ rón rén đi vào, chạy thẳng đến phòng ở của Lâm Yến Nhi.
Vừa tiến sát lại gần phòng, tôi liền nghe thấy bên trong truyền ra giọng của quả phụ họ Vương: “Chủ nhân, bây giờ mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi. Chỉ thiếu mấy giọt huyết mạch tương đồng nữa là có thể làm lễ cúng tế đại điển. Chỉ có điều là mấy giọt huyết mạch tương đồng kia… hơi khó lấy một chút.”
“Chỉ có mấy giọt máu thôi mà khó khăn vậy sao? Ta cho ngươi thêm một ngày cuối cùng, nếu như ngày mai mà ta không có được huyết mạch…” Lâm Yến Nhi nói.
Cô ta vẫn nói chuyện như vậy, không nhanh không chậm nhưng ngữ khí đó kết hợp cùng giọng của tôi lại hơi là lạ.
Cho dù là như vậy, Lâm Yến Nhi dù gì cũng là lệ quỷ nên khí tức của cô ta không chút nào bị che giấu. Kể cả là cách một cánh cửa nhưng tôi vẫn cảm nhận được một cổ khí lạnh lẽo tràn ra, lạnh đến mức khiến bản thân tôi không khỏi run lập cập.
“Không khó ạ, chủ nhân yên tâm, thế nào ngày mai tôi cũng sẽ đem huyết mạch tương đồng đến cho ngài, giúp ngài thuận lợi tiến hành lễ tế đại điển. Xin người yên tâm.” Giọng quả phụ họ Vương có chút căng thẳng, trong nháy mắt đã kiên định hơn rất nhiều.
Bà ta đứng ở trước mặt Lâm Yến Nhi, sát ý Lâm Yến Nhi tỏa ra vừa rồi chắc hẳn bà ta cảm nhận được rõ ràng.
Quả phụ họ Vương vừa đảm bảo xong, Lục Nhĩ đột nhiên lôi tôi ra một chút, tay chỉ chỉ vào lối thoát hiểm một bên, tỏ ý bảo tôi mau trốn đi.
Tôi nghe không hiểu cái gì mà cúng tế đại điển, huyết mạch tương đồng các loại, còn đang muốn nghe nữa nhưng Lục Nhĩ đã có ý bảo tôi trốn đi nhất định là có lí do của nó. Tôi không thể làm gì khác hơn là đi vào lối thoát hiểm, lặng lẽ trốn.
Chưa kịp đi hẳn vào trong lối thoát hiểm, cửa phòng của Lâm Yến Nhi liền mở ra, bước ra ngoài quả nhiên là quả phụ họ Vương. Nhìn bóng lưng của bà ta đã gầy đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc trắng cả đầu. Quả phụ họ Vương thật sự đã khác quá nhiều so với trước đây. Nếu không phải tôi đã quá quen thuộc với giọng nói của bà ta chắc tôi đã không nhận ra được.
Sau khi quả phụ họ Vương rời đi, Lâm Yến Nhi cũng đi ra, đóng kĩ cửa lại và bước đi.
Thời cơ đã đến!
Trong nháy mắt tôi nghĩ mình phải hành động ngay, nhưng Lục Nhĩ đã giữ tôi lại, không cho tôi hành động. Yên lặng trong lối thoát hiểm nửa giờ, tôi đang nghi ngờ Lục Nhĩ cảm giác sai về thời điểm thì Lục Nhĩ buông tôi ra, mở cửa chui vào trước.
Bây giờ chắc Lâm Yến Nhi sẽ không trở lại phòng nữa, tôi liền theo Lục Nhĩ đi vào, nắm chắc thời gian và bắt đầu lục soát.
Tôi tìm ở tủ quần áo đầu giường cùng những chỗ khác nhưng cũng không phát hiện Hoàn Dương Kinh mà Lâm Yến Nhi nói ở đâu. Chẳng lẽ cô ta lại mang nó trên người?
Tôi bỗng có chút thất vọng. Nếu cô ta đã mang trên người thì coi như là không thể trộm được rồi, ngay cả ở trước mặt Lâm Yến Nhi tôi cũng không thể hiện thân được.
Không tìm được Hoàn Dương Kinh tôi cũng không dám ở lại trong phòng Lâm Yến Nhi thêm nữa, liền bảo Lục Nhĩ đưa tôi trở về lại phòng kho, khóa trái cửa lại, làm như tôi từ nãy đến giờ vẫn ở trong kho vậy.
Lần này nằm ở trên gường có Lục Nhĩ bầu bạn, nên tinh thần tôi không thể ngủ được.
“Lục Nhĩ, mày giỏi lắng nghe như vậy, vậy mày có nghe được Lâm Yến Nhi đem Hoàn Dương Kinh để ở đâu không?” Tôi hỏi Lục Nhĩ.
Lục Nhĩ nhìn tôi bằng cặp mắt mê mang, lắc đầu một cái, không biết là nó nghe không hiểu tôi nói gì hay nó cũng không biết.
Tôi vốn cũng chẳng trông cậy gì vào việc Lục Nhĩ có thể giúp tôi tìm Hoàn Dương Kinh, chẳng qua là chỉ muốn cùng nó tán ngẫu một chút cho đỡ nhàm chán. Không tìm được manh mối về Hoàn Dương Kinh tôi mới nhớ quả phụ họ Vương nói dùng huyết mạch tương đồng để cúng tế đại điển.
“Mày có nghe qua huyết mạch tương đồng là gì chưa? Lâm Yến Nhi vừa nãy nói đến cúng tế đại điển là nói đến chuyện gì vậy?” Tôi nửa muốn biết nửa lại nhàm chán nên mới hỏi Lục Nhĩ.
Vốn không trông cậy vào Lục Nhĩ có thể biết cái gì, nhưng khi nó nghe được mấy chữ "Huyết mạch tương đồng” liền kêu lên hai tiếng khẹc khẹc, mặt đầy hưng phấn nhìn tôi.
Lục Nhĩ có linh tính cực cao, đột nhiên lại có biểu cảm này, nhất định là hiểu ý tôi nói.
Chẳng nhẽ nó biết “Huyết mạch tương đồng” là cái gì?
Trong lòng tôi không khỏi vui mừng, hỏi Lục Nhĩ: “Mày biết Huyết mạch tương đồng? Vậy rốt cuộc nó là thứ gì? Cúng tế dùng máu tươi sao?”
Lục Nhĩ gật đầu một cái.
Cái này thì kì quái, chẳng qua là máu tươi thôi mà, với quả phụ họ Vương hẳn là dễ như trở bàn tay, tại sao lại không dễ để lấy?
Chẳng nhẽ huyết mạch tương đồng lại hàm nghĩa đặc biệt gì đó, cần một phương thức đặc thù nào đó để lấy hay là cần thứ gì để giữ máu người còn tươi?
Tôi thật sự có chút không hiểu, bây giờ Lâm Yến Nhi đã chiếm đoạt thân thể tôi, còn muốn cướp chồng tôi. Cho dù cô ta bây giờ là lệ quỷ , tôi cũng không thể nuốt trôi được cơn giận này!
Cho nên bất kể cô ta muốn tiến hành cúng tế đại điển gì tôi đều đã quyết định tận lực phá hoại, chỉ cần cô ta không thống khoái, nhất định tôi có thể thoải mái hơn chút. Nếu như có thể làm cho cô ta tổn thương thì không gì có thể tốt hơn nữa, biết đâu tôi còn có thể nhân cơ hội này có thể đoạt lại được thân xác của mình.
Sau khi quyết định như vậy, tôi liền hỏi Lục Nhĩ có biết huyết mạch tương đồng ở đâu không. Chỉ cần tôi lấy lấy được huyết mạch tương đồng trước thì Lâm Yến Nhi không thể nào tiếp tục cử hành lễ tế đại điển nữa, mà tôi cũng không cần phải lộ diện trước mặt cô ta.
Lục Nhĩ gật đầu một cái, sau đó nhắm mắt lại, sự chú ý đều tập trung ở hai lỗ tai trên, hai lỗ tai nhanh chóng run rẩy, trên không trung tạo ra một hư ảnh, thật giống như một bên có ba lỗ tai vậy.
Không bao lâu nó liền nghe được vị trí liên quan đến huyết mạch tương đồng kia, móng vuốt nhỏ chỉ về phía tây bắc, kêu lên hai tiếng khẹc khẹc.
Trong lòng tôi đột nhiên nghi ngại, cái hướng kia vừa vặn lại là hướng tới căn biệt thự Phùng Đông, sẽ không phải trùng hợp như vậy chứ?
Không biết tại sao trong lòng tôi đột nhiên sinh ra cảm giác bất an, mơ hồ cảm thấy Lâm Yến Nhi phải làm chuyện gì đó liên quan đến tôi.
Ngay lúc tâm trạng tôi không ổn, muốn nhờ Lục Nhĩ lần nữa mang tôi rời khỏi nhà kho, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, có thông báo gì đó.
Vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn xem có phải Đường Dũng tìm tôi không và nhân tiện nhờ Đường Dũng mang tôi chạy về căn biệt thự một chút.Nhưng kết quả lại làm tôi thất vọng, người tìm tôi không phải là Đường Dũng mà là Vương Văn.
Anh ta hẹn tôi đi quán cà phê uống cà phê.
Lúc này tôi làm gì có tâm trạng đi uống cà phê ngồi tâm tình với hắn. Tôi gõ mấy chữ từ chối anh ta, còn chưa kịp gửi thì Vương văn lại gửi tới một tin nữa.
Lần này hắn cũng không nói gì, chỉ gửi cho tôi một tin xác định vị trí, phía trên bất ngờ viết “Quán con mèo Phùng Đông”.
Lòng tôi chợt run lên, có lí nào lại trùng hợp như vậy?
Lục Nhĩ vừa mới dò ra Huyết mạch tương đồng ở chính hướng nhà tôi, Vương Văn lại xuất hiện trước cửa biệt thự, còn đặc biệt chọn địa điểm gặp mặt ở Quán con mèo, cũng chính là ở ngay chỗ này.
Quán con mèo lấy mèo là điểm nhấn của quán cafe này, không gian bên trong rất nhỏ, mỗi ngày đều có mười mấy hai mươi con mèo đi quanh ở trong tiệm.
Tôi trước kia rất thích mèo nhưng từ khi sống chung với Tô Mộc, tôi đã tránh đụng mèo, bởi vì mèo chính là sủng vật của Diêm Vương, trên người âm khí rất nặng, có thể nhìn thấu hết thảy âm linh, hơn nữa chúng chính là khắc tinh của quỷ vật. Cho dù là một con mèo nhỏ mới dài răng cũng có thể cắn thủng cánh tay của một con ác quỷ.
Cho nên từ khi tôi bắt đầu tập luyện âm khí, Tô Mộc đã nghiêm cấm tôi không được tiếp xúc với bất kì con mèo nào, đặc biệt là mèo đen. Theo như Tô Mộc giải thích thì lông mèo càng đậm thì sát khí trên người nó càng nặng, đối với quỷ thì tổn thương càng lớn.
Nếu như tôi nhớ không lầm thì trong Quán mèo kia có ba con mèo đen, Vương Văn đột nhiên chọn nơi này liệu có phải đã phát hiện ra cái gì không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom